Lạnh Lùng Vương Phi
-
Chương 51
“Không phải lỗi của nàng”
Thương Phong Kỳ đau lòng ôm lấy nàng dịu dàng, an ủi nàng.
“Mới cả Tuyết hoàng hậu cũng không muốn nàng buồn, tự dày vò mình như vậy đâu.”
“Thương Phong Kỳ cho ta thời gian được không?”
“Thời gian?” Thương Phong Kỳ nhíu mày, khó hiểu.
Nguyệt Liên ở trong lòng hắn nhỏ giọng:“ Thời gian để biết cảm giác khi yêu, rồi xem ta có thể chấp nhận ngươi được không”
“Ừ, ta sẽ đợi.”
“Nhưng nếu ngươi không đợi được thì sao?”
“Ta sẽ đợi được! Ta sẽ dành cả đời, cả kiếp này để đợi nàng!”
“Nếu kiếp này ngươi không đợi được thì sao?”
“Thì kiếp sau ta sẽ đợi nàng. Nếu kiếp sau không được thì kiếp sau, kiếp sau nữa. Ta sẽ đợi đến khi nào nàng yêu ta!”
Nghe vậy, trái tim lạnh giá của nàng không nhịn được mà rung động, tim đập nhanh. Trong lòng chảy một dòng nước ấm, khiến nàng bất giác mỉm cười.
Nhìn Nguyệt Liên mỉm cười ở trong lòng mình mà Thương Phong Kỳ cứng đơ người, si mê nhìn khuôn mặt của nàng, đồng thơi thấy hạnh phúc vô cùng.
Cứ như vậy cho đến khi...
“Chủ tử!”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Quà bù cho các nàng vì chương ngắn
Ta đến thời gian thi học kì rồi, nên truyện này tạm drop nha.
Thương Phong Kỳ đau lòng ôm lấy nàng dịu dàng, an ủi nàng.
“Mới cả Tuyết hoàng hậu cũng không muốn nàng buồn, tự dày vò mình như vậy đâu.”
“Thương Phong Kỳ cho ta thời gian được không?”
“Thời gian?” Thương Phong Kỳ nhíu mày, khó hiểu.
Nguyệt Liên ở trong lòng hắn nhỏ giọng:“ Thời gian để biết cảm giác khi yêu, rồi xem ta có thể chấp nhận ngươi được không”
“Ừ, ta sẽ đợi.”
“Nhưng nếu ngươi không đợi được thì sao?”
“Ta sẽ đợi được! Ta sẽ dành cả đời, cả kiếp này để đợi nàng!”
“Nếu kiếp này ngươi không đợi được thì sao?”
“Thì kiếp sau ta sẽ đợi nàng. Nếu kiếp sau không được thì kiếp sau, kiếp sau nữa. Ta sẽ đợi đến khi nào nàng yêu ta!”
Nghe vậy, trái tim lạnh giá của nàng không nhịn được mà rung động, tim đập nhanh. Trong lòng chảy một dòng nước ấm, khiến nàng bất giác mỉm cười.
Nhìn Nguyệt Liên mỉm cười ở trong lòng mình mà Thương Phong Kỳ cứng đơ người, si mê nhìn khuôn mặt của nàng, đồng thơi thấy hạnh phúc vô cùng.
Cứ như vậy cho đến khi...
“Chủ tử!”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Quà bù cho các nàng vì chương ngắn
Ta đến thời gian thi học kì rồi, nên truyện này tạm drop nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook