Bước vào khuê phòng của mình, Nguyệt Liên đặt chiếc hộp bằng gỗ Thanh Trầm của Thương Phong Kỳ xuống bàn nhìn nó rồi từ từ mở ra.

Trong chiếc hộp gỗ là một ngọc bội màu lam trong suốt tuyệt đẹp. Trên ngọc bội khắc hình một nữ tử dung nhan tuyệt đẹp đang ngồi đánh đàn. Nhìn nét khắc vô cùng tinh sảo và có hồn như thật, có thể thấy người khắc rất tỉ mỉ và cẩn thận khi khắc nó.

Nhưng điều khiến cho Nguyệt Liên Phải ngạc nhiên chính là nữ tử được khắc trên đó, dung nhan đó giống nàng vô cùng!

Cầm ngọc bội trên tay, cả người cứng đơ lại, cảm xúc không sao diễn tả được. Bỗng có ai đó ôm lấy eo nàng ôn nhu dịu dàng hỏi:

“Nàng thích nó không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc nàng quay người lại. Trước mắt nàng là nụ cười ôn nhu sủng nịnh của Thương Phong Kỳ.

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta đến xem nàng”

Ôm nàng vào lòng, bên tai nàng thổi khí:

“Nàng có nhớ ta không?”

Nghe vậy không hiểu sao tự nhiên khuôn mặt của Nguyệt Liên đỏ lên, quay lưng về phái hắn nói:“ ai thèm nhớ ngươi!”

Nhìn ngọc hắn mỉm cười, hỏi:“ nàng biết đây là ngọc gì không?”

Cầm viên ngọc trên tay, nhìn chăm chú. Rồi khuôn mặt nàng trở nên ngạc nhiên, không thể tin nói:

“Là Lam Bích Di ngọc!!!”

---------------------------------------------------------------------------------------------

Chúc các nàng buổi tối nhĩ hảo, và có một cuối tuần vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương