Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)
-
Chương 11
Cơ thể Mạch Quai cứng đờ, mười đầu ngón tay bấu chặt vào góc bàn, lần này Dương Đình Phong không dùng phương thức cưỡng bức ép hôn, ngược lại ôn nhu đến lạ thường, tay ôm lấy thắt lưng Mạch Quai, tay đặt sau gáy hắn, đôi môi dịu dàng ép sát môi hắn, nhẹ nhàng mút, nhẹ nhàng hút, hoàn toàn không có điểm dừng lại.
Mạch Quai cảm thấy chính mình như bị đóng băng, chân bị đóng đinh tại chỗ, cái gì cũng không phản ứng, không thể nhắm mắt, đầu óc trống rỗng, hơi thở nam tính tràn ngập, hàng lông mi Dương Đình Phong, sống mũi thẳng tắp, tất cả đều ngay trước mắt hắn.
Dương Đình Phong rời khỏi môi Mạch Quai, nhẹ nhàng mở mắt nhìn hắn, tiếng nói trầm thấp vang bên tai hắn.
- Theo như căn cứ của cậu, vậy ra những việc thế này là bình thường có phải không?
Mạch Quai mím môi, không trả lời.
- Không muốn nói? - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh lùng.
Mạch Quai ngoảnh mặt, trên mặt bày ra biểu tình khó chịu.
Dương Đình Phong trầm ngâm, bàn tay đặt lên má Mạch Quai, ép hắn nhìn mình. Thấy đối phương không có kháng cự, Dương Đình Phong một lần nữa hôn xuống đôi môi Mạch Quai, khẽ liếm môi hắn, cạy mở răng hắn, đầu lưỡi tiến thẳng vào tham lam chiếm hữu.
Mạch Quai nheo mày, cảm nhận đầu lưỡi ướt át của Dương Đình Phong bên trong khoang miệng, một khắc, Dương Đình Phong đột nhiên ôm chặt lấy hắn, đem hắn nằm trên bàn, ngón tay di chuyển trên áo hắn, chậm rãi cởi từng nút áo. Mạch Quai mở to mắt, kinh động giữ lấy cổ tay Dương Đình Phong, miệng thở hồng hộc.
- Đã muốn nói? - Dương Đình Phong nhướn mày.
Mạch Quai nuốt nước miếng, gương mặt càng lúc càng trắng bệch.
- Đừng nghĩ như vậy là tôi có cảm giác với cậu, Dương Đình Phong.
Gương mặt Dương Đình Phong đột nhiên đen lại, ngón tay ngừng động tác, Mạch Quai nhân cơ hội đẩy y sang một bên, chỉnh lại áo, ổn định hô hấp. Dương Đình Phong đứng một chỗ, khóe miệng khẽ cong, nụ cười đầy miễn cưỡng, cái gì cũng không nói, liền xoay người đi ra ngoài.
Mạch Quai ngồi bịch xuống ghế, ngón tay dụi dụi huyệt thái dương, kỳ thật hắn chưa bao giờ nghĩ đến, con người mà hắn hận đến thấu xương kia lại có cảm tình với hắn, cũng không thể khẳng định chắc chắn, hắn không tin những lời nói ngày hôm qua là đúng sự thật, Dương Đình Phong chỉ muốn lừa gạt hắn, muốn trêu chọc hắn, một con người khó hiểu như thế, căn bản chính hắn cũng không thể đọc được suy nghĩ trong đầu y.
Bị hàng loạt câu hỏi tra tấn, Mạch Quai sầu não ôm lấy đầu, vo thành một mảnh rối loạn. Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, Mạch Quai theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh đi tới, trên mặt nhẹ mỉm cười, ôn hòa nói.
- Cậu tại sao lại lên đây? Lo cho mình sao?
Hứa Tinh ngồi xuống đối diện, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Mạch Quai, biểu tình không được vui nói.
- Mạch Quai, cậu phải giữ gìn sức khỏe thật hảo, nhìn thấy cậu như vậy, mình thực sự lo lắng.
Mạch Quai thu lại nụ cười, âm thầm thở ra một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên, bàn tay vỗ về tấm lưng gầy yếu, hạ giọng nói.- Hảo, mình nghe lời cậu, đừng lo lắng.
Hứa Tinh ngồi trong lòng Mạch Quai gật nhẹ đầu, rời khỏi lồng ngực hắn, liền rũ mi mắt nói tiếp.
- Cái kia, cậu và Dương Đình Phong, hai người đã xảy ra chuyện gì có phải không?
- Không có chuyện gì. Cậu đừng nghĩ quẩn.
- Thật không? - Hứa Tinh ngẩng đầu, muốn xác nhận kia là sự thật.
- Thật. - Mạch Quai nở nụ cười trấn an, bàn tay xoa lấy đầu thiếu niên.
- Ân, thực sự, mình cảm thấy Dương Đình Phong rất quan tâm đến cậu, cậu đừng nên sinh khí với cậu ấy. - Hứa Tinh nhớ lại những thời điểm Dương Đình Phong luôn âm thầm quan tâm lo lắng cho Mạch Quai, tâm tình có vẻ cao hứng.
- Hảo a hảo a, chúng ta đại khái không có mâu thuẫn gì, đều là bạn học cả, đến, mình cùng cậu đi xuống sân. - Tay ôm lấy bả vai Hứa Tinh, Mạch Quai đối với y vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ gầy, liền xoay người rời khỏi phòng học.
Dương Đình Phong đang tập bóng rổ dưới sân vận động, nhìn thấy Mạch Quai và Hứa Tinh đi tới, ném bóng vào rổ lần cuối, nhảy xuống đất, tay ôm bóng bước tới đứng phía trước Mạch Quai. Mạch Quai và Hứa Tinh dừng cước bộ, thấy hắn và đối phương không bằng mặt, Hứa Tinh bối rối nhìn bọn họ, đối Mạch Quai nở nụ cười.
- Mình qua xem Hoành Thư và Tiểu Nhàn, hai cậu từ từ nói chuyện.
Cũng chưa chờ Mạch Quai lên tiếng, thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh đã chạy khuất tầm mắt hắn, Mạch Quai nhìn Dương Đình Phong nuốt nước miếng, hất cằm chỉ về quả bóng trên tay Dương Đình Phong.
- Có muốn đấu không?
Dương Đình Phong từ chối cho ý kiến, ném quả bóng sang cho Mạch Quai, xoay lưng đi tới cột đựng lưới, Mạch Quai ở bên này nhận bóng, thở dài theo sau. Bóng trên tay Mạch Quai đập xuống nền đất, Dương Đình Phong ở phía trước dang rộng hai tay chặn đường, trên mặt không biểu hiện gì, làm Mạch Quai có điểm mất tập trung, bóng từ khi nào rời khỏi tay hắn, lăn dài trên sân.
- Chờ tôi một chút. - Bỏ lại một câu, Mạch Quai ảo não chạy đi nhặt bóng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp cặp mắt sắc bén của Dương Đình Phong, tâm tình hơi rối loạn, bước nhanh bước chậm đi tới, tiếp tục động tác ném bóng tại chỗ.
Cứ nhìn đối phương lại khiến mình mất tập trung, Mạch Quai trong đầu cảm thán, quyết định lần này không nhìn đến Dương Đình Phong nữa, bóng lên tới tay liền nhanh chóng chụp lấy, ở cánh tay trái Dương Đình Phong chạy qua, Dương Đình Phong chặn đường, ở cánh tay phải Dương Đình Phong chạy tới, lại tiếp tục bị Dương Đình Phong cản lối. Mạch Quai không kiên nhẫn gầm mạnh một tiếng, đem bóng luồn qua giữa hai chân Dương Đình Phong ném qua, dùng khuỷu tay đẩy ngực Dương Đình Phong, tay chụp lấy bóng nhảy bổ lên cao, bóng cho vào rổ một cách thuận lợi.
Dương Đình Phong vừa xoay đầu, quả bóng đột nhiên nhảy qua, kịp thời bắt lấy, nhìn thấy nếp nhăn hiện rõ trên gương mặt Mạch Quai, không tình nguyện nói.
- Muốn tôi ném bóng?
- Bỏ đi, chán rồi. - Mạch Quai đưa hai tay chống lên thắt lưng, thở dốc.Dương Đình Phong thở dài, ném bóng sang một bên, nhẹ nhàng đi tới, bàn tay vén cao mái tóc che khuất tầm mắt Mạch Quai, chạm lên vầng trán hắn. Mạch Quai mở to hai mắt, kích động vung bàn tay Dương Đình Phong xuống.
- Cậu làm cái gì?
- Có tiến triển. - Dương Đình Phong cũng không hỏi lý do hành động kỳ quái của hắn, lạnh lùng nói.
- Tiến triển cái gì? - Thanh âm Mạch Quai thập phần khẩn trương.
- Cảm cúm. - Dương Đình Phong lạnh lùng ném một câu, tay cho vào túi áo khoác, xoay người rời đi.
Mạch Quai gồng mình thở dốc, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ngón tay xoa bóp huyệt thái dương, hắn suy nghĩ nhiều rồi, người nọ căn bản chỉ muốn kiểm tra nhiệt độ của hắn, vì cái gì lại kích động như vậy. Lại đưa mắt nhìn sang Dương Đình Phong đang an tĩnh ngồi một góc đọc sách, lồng ngực bên trái đập bình bịch, vành tai cũng đỏ ửng cả lên, Mạch Quai hoảng loạn xoay lưng lại, phát hiện chính mình điên thật rồi, nuốt nước miếng, cước bộ không được bình thường đi tới chỗ Hứa Tinh.
Buổi tối, Dương Đình Phong ở thư viện đọc sách, nhìn thấy bác Tư cầm chổi lau nhà đi vào, chần chừ một lúc, liền đặt cuốn sách xuống, đối bác Tư đang lau sàn nhà nói.
- Bác Tư, hôm nay Mạch Quai không tới đây sao?
- Thằng nhóc đó tùy hứng lắm, bất quá nghe nó nói tối nay đi ăn tiệc với bạn, có thể sẽ không đến.
Dương Đình Phong trầm mặc, hạ tầm mắt, bác Tư tay cầm chổi lau nhà đi tới, đẩy ghế ngồi xuống, nói với Dương Đình Phong.
- Cháu và Tiểu Quai học cùng lớp?
- Vâng. - Dương Đình Phong ngước mắt nhìn lên, thuận tay gấp cuốn sách, gật đầu trả lời.
- Nếu như vậy thì tốt quá rồi, Tiểu Quai nó nghịch ngợm lắm, lại ít hiểu chuyện, bạn bè thì ít, cháu là bạn nó, hảo hảo chiếu cố nó một chút. - Bác Tư thở dài.
Dương Đình Phong im lặng nhìn bà, lúc sau mới lên tiếng.
- Cha mẹ cậu ấy như thế nào?
- Haizz, cha mẹ chỉ suốt ngày công việc công việc, dạo gần đây lại xảy ra mâu thuẫn, thằng nhóc nó buồn lắm, lần nào tới đây cũng tâm sự với bác, nhìn nó khóc mà thấy tội nghiệp, nó nói cha mẹ có nguy cơ ly dị cao, nó chỉ có mỗi anh trai, hiện tại cũng sắp kết hôn rồi. Bà ngoại nó mất sớm, nó thương bà ngoại nó lắm, bà ngoại luôn thương yêu chăm sóc nó, hiện tại.... haizz. - Trên mặt Bác Tư lộ vẻ u buồn, Dương Đình Phong có điểm không đành lòng, cười trừ.
- Thực sự, cậu ấy rất đáng yêu, thành tích học tập không được tốt lắm, bù lại chơi thể thao rất giỏi.
- Đúng a. Tiểu Quai cũng rất thích hát, nó nói sau này muốn làm ca sĩ, bác có khuyên nó nên chú tâm học hành một chút, tương lai sau này ai biết được, nhưng nó vẫn khăng khăng muốn làm ca sĩ, thằng nhóc này thiệt hết nói nổi. - Bác Tư vui vẻ nói.
- Ca sĩ? - Dương Đình Phong lẩm bẩm trong miệng, tên đầu sỏ này xem ra cũng không phải dạng người cả ngày ăn chơi trác táng, vẫn có thể xác định được tương lai của mình, cơ hồ rất có tiến bộ.Dương Đình Phong đang suy nghĩ, để ý ánh mắt của bác Tư chăm chú nhìn mình, ngại ngùng nói.
- Có chuyện gì ạ?
- Cháu đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa?
- Hiện tại thì chưa. - Dương Đình Phong trả lời lấy lệ.
- Cũng nhờ có cháu, thư viện của bác càng ngày có nhiều khách tới đây. - Bác Tư cười rộ lên, tầm mắt quét quanh một lượt phòng đọc sách.
- Tại sao ạ? - Dương Đình Phong chau mày lại, hỏi.
- Đương nhiên là cháu điển trai, các cô gái ai chẳng muốn tới đây để ngắm cháu, cháu xem. - Bà khanh khách cười, Dương Đình Phong ngồi một bên cũng vui vẻ cười theo.
- Bác làm việc đây, không phiền cháu nữa. - Nói xong bác Tư liền đứng dậy, tay cầm chổi lau sàn đi ra ngoài.
Dương Đình Phong nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian đã không còn sớm, liền tranh thủ thu dọn đồ đạc, đem sách bỏ lại trên giá sách, mặc áo khoác rồi mở cửa ra về. Phía trước tầm mắt bắt gặp thân ảnh quen thuộc, Dương Đình Phong theo bản năng nheo mày, nhìn thấy Mạch Quai gương mặt tối sầm đi tới, cổ tay bị hung hăng túm lấy, Dương Đình Phong còn chưa kịp nói, bị Mạch Quai kéo đến con hẻm lần trước.
Mạch Quai đẩy mạnh lưng Dương Đình Phong vào tường, hai tay ôm lấy gương mặt Dương Đình Phong, ngẩng cao đầu phủ lên bờ môi y. Dương Đình Phong nháy mắt có điểm kinh ngạc, nhưng không phản kháng, cũng không cần lý do người kia đột nhiên hành động như vậy, y nhắm hai mắt, tay phải vòng qua ôm lấy thắt lưng Mạch Quai, tay trái nâng sau gáy hắn, điên cuồng đáp trả nụ hôn của hắn.
Cơ thể hai người dán sát vào nhau, lưỡi Dương Đình Phong cạy mở hàm răng cách trở của Mạch Quai, tiến vào trong miệng Mạch Quai, mút lấy lưỡi hắn, mút lấy môi hắn, tư vị mặn mà chạm vào đầu lưỡi, Dương Đình Phong chau mày, mi mắt hé mở ra, đôi lông mi Mạch Quai giật giật, phía trên còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Hắn... đang khóc?
Dương Đình Phong rời khỏi môi Mạch Quai, hắn cúi thấp đầu, bị Dương Đình Phong nâng cằm lên, ép buộc nhìn thẳng vào y. Gương mặt đối phương nước mắt giàn dụa, nhìn qua trông thật khó coi.
- Có chuyện gì? - Dương Đình Phong thấp giọng hỏi.
Mạch Quai hít sâu một hơi, mếu máo nhìn Dương Đình Phong.
- Tất cả là do cậu, Dương Đình Phong.
Dương Đình Phong chau mày, lạnh lùng nói.
- Cậu không nói rõ ràng, tôi liền rời đi.
Mạch Quai có điểm sinh khí, hai mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm Dương Đình Phong, trừng mắt quát lớn.
- Cậu nói đi, cậu thích tôi có phải không? Liền tiếp tục hôn tôi đi, làm tình với tôi, cái thân thể này tôi lập tức giao cho cậu!
Lời nói vừa kịp dứt, một cái tát giáng xuống, Mạch Quai bị đánh nghiêng đầu sang một bên, gò má đỏ bừng, bàn tay run rẩy ôm lấy mặt mình, kinh động giương mắt lên nhìn Dương Đình Phong, đồng tử Dương Đình Phong u tối, trên mặt đều là một mảnh âm u.
Một giọt, lại một giọt rơi xuống, Mạch Quai cất tiếng cười ha hả, làm Dương Đình Phong càng thêm sinh khí, nhìn hắn quẫn bách gào lớn.
- Liền đánh tôi đi! Tiếp tục nữa đi chứ! Oa... - Tiếng khóc tuyệt vọng cất lên.
Dương Đình Phong thu lại biểu tình, gương mặt không đành lòng, tay phải đặt ngay sau ót Mạch Quai, đem đầu hắn dựa vào bả vai mình, tay trái vỗ về tấm lưng hắn, trầm giọng nói. Nguồn:
- Thực xin lỗi.
- Tôi thảm hại đến như vậy sao? - Thanh âm Mạch Quai nhỏ dần.
Dương Đình Phong không nói, đem cơ thể Mạch Quai gắt gao ôm vào trong ngực, cảm nhận bờ vai không ngừng run rẩy của Mạch Quai, Dương Đình Phong ghé môi qua hôn nhẹ lên tóc hắn, lại vuốt ve mái tóc hắn, thập phần ôn nhu.
- Tôi hận cậu.... tôi hận cậu. - Tiếng nói càng lúc càng nhỏ.
Dương Đình Phong không nói, chỉ thở dài, chờ đến khi mọi chuyện đều bình ổn trở lại, Dương Đình Phong liền buông Mạch Quai, nhìn gương mặt lấm lem nước mũi cùng nước mắt của hắn, y sửng sốt, dở khóc dở cười.
- Nhìn như con mèo.
Mạch Quai trừng mắt một cái, thấy Dương Đình Phong rút ra tờ khăn giấy từ trong túi áo, nhẹ nhàng lau nước mũi cho hắn, ngón tay chùi nước mắt cho hắn. Xong xuôi, Dương Đình Phong ném khăn giấy xuống đất, chỉnh lại mái tóc cho Mạch Quai, gương mặt dường như sáng lạn trở lại.
Mạch Quai thút thít nhìn Dương Đình Phong, vừa khóc xong nên thanh âm có điểm run rẩy.
- Cậu... có rảnh không?
- Ừ. - Dương Đình Phong lạnh lùng nói.
- Uống với tôi vài ly không?
Dương Đình Phong suy nghĩ, nói với hắn.
- Qua nhà tôi đi. Đến lúc cậu say, tôi không đưa cậu trở về đâu.
Mạch Quai gật đầu, có chút áy náy nhìn Dương Đình Phong, lại mở miệng nói.
- Có muốn đi siêu thị với tôi không?
Dương Đình Phong từ chối cho ý kiến, toan tính rời đi, phát hiện Mạch Quai vẫn còn ở một chỗ bày ra bộ dạng ngu ngốc nhìn mình, Dương Đình Phong thở dài, bước tới đưa tay ra. Mạch Quai giương hai mắt, nhướn môi tỏ ý khinh rẻ.
- Bệnh hoạn, đi siêu thị phải nắm tay sao? - Liền thẳng tới đầu hẻm đi ra ngoài, Dương Đình Phong trên mặt không được vui vẻ, hừ nhạt một tiếng rồi theo sau hắn.
====== HẾT CHƯƠNG 11 ======
Mạch Quai cảm thấy chính mình như bị đóng băng, chân bị đóng đinh tại chỗ, cái gì cũng không phản ứng, không thể nhắm mắt, đầu óc trống rỗng, hơi thở nam tính tràn ngập, hàng lông mi Dương Đình Phong, sống mũi thẳng tắp, tất cả đều ngay trước mắt hắn.
Dương Đình Phong rời khỏi môi Mạch Quai, nhẹ nhàng mở mắt nhìn hắn, tiếng nói trầm thấp vang bên tai hắn.
- Theo như căn cứ của cậu, vậy ra những việc thế này là bình thường có phải không?
Mạch Quai mím môi, không trả lời.
- Không muốn nói? - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh lùng.
Mạch Quai ngoảnh mặt, trên mặt bày ra biểu tình khó chịu.
Dương Đình Phong trầm ngâm, bàn tay đặt lên má Mạch Quai, ép hắn nhìn mình. Thấy đối phương không có kháng cự, Dương Đình Phong một lần nữa hôn xuống đôi môi Mạch Quai, khẽ liếm môi hắn, cạy mở răng hắn, đầu lưỡi tiến thẳng vào tham lam chiếm hữu.
Mạch Quai nheo mày, cảm nhận đầu lưỡi ướt át của Dương Đình Phong bên trong khoang miệng, một khắc, Dương Đình Phong đột nhiên ôm chặt lấy hắn, đem hắn nằm trên bàn, ngón tay di chuyển trên áo hắn, chậm rãi cởi từng nút áo. Mạch Quai mở to mắt, kinh động giữ lấy cổ tay Dương Đình Phong, miệng thở hồng hộc.
- Đã muốn nói? - Dương Đình Phong nhướn mày.
Mạch Quai nuốt nước miếng, gương mặt càng lúc càng trắng bệch.
- Đừng nghĩ như vậy là tôi có cảm giác với cậu, Dương Đình Phong.
Gương mặt Dương Đình Phong đột nhiên đen lại, ngón tay ngừng động tác, Mạch Quai nhân cơ hội đẩy y sang một bên, chỉnh lại áo, ổn định hô hấp. Dương Đình Phong đứng một chỗ, khóe miệng khẽ cong, nụ cười đầy miễn cưỡng, cái gì cũng không nói, liền xoay người đi ra ngoài.
Mạch Quai ngồi bịch xuống ghế, ngón tay dụi dụi huyệt thái dương, kỳ thật hắn chưa bao giờ nghĩ đến, con người mà hắn hận đến thấu xương kia lại có cảm tình với hắn, cũng không thể khẳng định chắc chắn, hắn không tin những lời nói ngày hôm qua là đúng sự thật, Dương Đình Phong chỉ muốn lừa gạt hắn, muốn trêu chọc hắn, một con người khó hiểu như thế, căn bản chính hắn cũng không thể đọc được suy nghĩ trong đầu y.
Bị hàng loạt câu hỏi tra tấn, Mạch Quai sầu não ôm lấy đầu, vo thành một mảnh rối loạn. Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, Mạch Quai theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh đi tới, trên mặt nhẹ mỉm cười, ôn hòa nói.
- Cậu tại sao lại lên đây? Lo cho mình sao?
Hứa Tinh ngồi xuống đối diện, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Mạch Quai, biểu tình không được vui nói.
- Mạch Quai, cậu phải giữ gìn sức khỏe thật hảo, nhìn thấy cậu như vậy, mình thực sự lo lắng.
Mạch Quai thu lại nụ cười, âm thầm thở ra một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên, bàn tay vỗ về tấm lưng gầy yếu, hạ giọng nói.- Hảo, mình nghe lời cậu, đừng lo lắng.
Hứa Tinh ngồi trong lòng Mạch Quai gật nhẹ đầu, rời khỏi lồng ngực hắn, liền rũ mi mắt nói tiếp.
- Cái kia, cậu và Dương Đình Phong, hai người đã xảy ra chuyện gì có phải không?
- Không có chuyện gì. Cậu đừng nghĩ quẩn.
- Thật không? - Hứa Tinh ngẩng đầu, muốn xác nhận kia là sự thật.
- Thật. - Mạch Quai nở nụ cười trấn an, bàn tay xoa lấy đầu thiếu niên.
- Ân, thực sự, mình cảm thấy Dương Đình Phong rất quan tâm đến cậu, cậu đừng nên sinh khí với cậu ấy. - Hứa Tinh nhớ lại những thời điểm Dương Đình Phong luôn âm thầm quan tâm lo lắng cho Mạch Quai, tâm tình có vẻ cao hứng.
- Hảo a hảo a, chúng ta đại khái không có mâu thuẫn gì, đều là bạn học cả, đến, mình cùng cậu đi xuống sân. - Tay ôm lấy bả vai Hứa Tinh, Mạch Quai đối với y vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ gầy, liền xoay người rời khỏi phòng học.
Dương Đình Phong đang tập bóng rổ dưới sân vận động, nhìn thấy Mạch Quai và Hứa Tinh đi tới, ném bóng vào rổ lần cuối, nhảy xuống đất, tay ôm bóng bước tới đứng phía trước Mạch Quai. Mạch Quai và Hứa Tinh dừng cước bộ, thấy hắn và đối phương không bằng mặt, Hứa Tinh bối rối nhìn bọn họ, đối Mạch Quai nở nụ cười.
- Mình qua xem Hoành Thư và Tiểu Nhàn, hai cậu từ từ nói chuyện.
Cũng chưa chờ Mạch Quai lên tiếng, thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh đã chạy khuất tầm mắt hắn, Mạch Quai nhìn Dương Đình Phong nuốt nước miếng, hất cằm chỉ về quả bóng trên tay Dương Đình Phong.
- Có muốn đấu không?
Dương Đình Phong từ chối cho ý kiến, ném quả bóng sang cho Mạch Quai, xoay lưng đi tới cột đựng lưới, Mạch Quai ở bên này nhận bóng, thở dài theo sau. Bóng trên tay Mạch Quai đập xuống nền đất, Dương Đình Phong ở phía trước dang rộng hai tay chặn đường, trên mặt không biểu hiện gì, làm Mạch Quai có điểm mất tập trung, bóng từ khi nào rời khỏi tay hắn, lăn dài trên sân.
- Chờ tôi một chút. - Bỏ lại một câu, Mạch Quai ảo não chạy đi nhặt bóng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp cặp mắt sắc bén của Dương Đình Phong, tâm tình hơi rối loạn, bước nhanh bước chậm đi tới, tiếp tục động tác ném bóng tại chỗ.
Cứ nhìn đối phương lại khiến mình mất tập trung, Mạch Quai trong đầu cảm thán, quyết định lần này không nhìn đến Dương Đình Phong nữa, bóng lên tới tay liền nhanh chóng chụp lấy, ở cánh tay trái Dương Đình Phong chạy qua, Dương Đình Phong chặn đường, ở cánh tay phải Dương Đình Phong chạy tới, lại tiếp tục bị Dương Đình Phong cản lối. Mạch Quai không kiên nhẫn gầm mạnh một tiếng, đem bóng luồn qua giữa hai chân Dương Đình Phong ném qua, dùng khuỷu tay đẩy ngực Dương Đình Phong, tay chụp lấy bóng nhảy bổ lên cao, bóng cho vào rổ một cách thuận lợi.
Dương Đình Phong vừa xoay đầu, quả bóng đột nhiên nhảy qua, kịp thời bắt lấy, nhìn thấy nếp nhăn hiện rõ trên gương mặt Mạch Quai, không tình nguyện nói.
- Muốn tôi ném bóng?
- Bỏ đi, chán rồi. - Mạch Quai đưa hai tay chống lên thắt lưng, thở dốc.Dương Đình Phong thở dài, ném bóng sang một bên, nhẹ nhàng đi tới, bàn tay vén cao mái tóc che khuất tầm mắt Mạch Quai, chạm lên vầng trán hắn. Mạch Quai mở to hai mắt, kích động vung bàn tay Dương Đình Phong xuống.
- Cậu làm cái gì?
- Có tiến triển. - Dương Đình Phong cũng không hỏi lý do hành động kỳ quái của hắn, lạnh lùng nói.
- Tiến triển cái gì? - Thanh âm Mạch Quai thập phần khẩn trương.
- Cảm cúm. - Dương Đình Phong lạnh lùng ném một câu, tay cho vào túi áo khoác, xoay người rời đi.
Mạch Quai gồng mình thở dốc, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ngón tay xoa bóp huyệt thái dương, hắn suy nghĩ nhiều rồi, người nọ căn bản chỉ muốn kiểm tra nhiệt độ của hắn, vì cái gì lại kích động như vậy. Lại đưa mắt nhìn sang Dương Đình Phong đang an tĩnh ngồi một góc đọc sách, lồng ngực bên trái đập bình bịch, vành tai cũng đỏ ửng cả lên, Mạch Quai hoảng loạn xoay lưng lại, phát hiện chính mình điên thật rồi, nuốt nước miếng, cước bộ không được bình thường đi tới chỗ Hứa Tinh.
Buổi tối, Dương Đình Phong ở thư viện đọc sách, nhìn thấy bác Tư cầm chổi lau nhà đi vào, chần chừ một lúc, liền đặt cuốn sách xuống, đối bác Tư đang lau sàn nhà nói.
- Bác Tư, hôm nay Mạch Quai không tới đây sao?
- Thằng nhóc đó tùy hứng lắm, bất quá nghe nó nói tối nay đi ăn tiệc với bạn, có thể sẽ không đến.
Dương Đình Phong trầm mặc, hạ tầm mắt, bác Tư tay cầm chổi lau nhà đi tới, đẩy ghế ngồi xuống, nói với Dương Đình Phong.
- Cháu và Tiểu Quai học cùng lớp?
- Vâng. - Dương Đình Phong ngước mắt nhìn lên, thuận tay gấp cuốn sách, gật đầu trả lời.
- Nếu như vậy thì tốt quá rồi, Tiểu Quai nó nghịch ngợm lắm, lại ít hiểu chuyện, bạn bè thì ít, cháu là bạn nó, hảo hảo chiếu cố nó một chút. - Bác Tư thở dài.
Dương Đình Phong im lặng nhìn bà, lúc sau mới lên tiếng.
- Cha mẹ cậu ấy như thế nào?
- Haizz, cha mẹ chỉ suốt ngày công việc công việc, dạo gần đây lại xảy ra mâu thuẫn, thằng nhóc nó buồn lắm, lần nào tới đây cũng tâm sự với bác, nhìn nó khóc mà thấy tội nghiệp, nó nói cha mẹ có nguy cơ ly dị cao, nó chỉ có mỗi anh trai, hiện tại cũng sắp kết hôn rồi. Bà ngoại nó mất sớm, nó thương bà ngoại nó lắm, bà ngoại luôn thương yêu chăm sóc nó, hiện tại.... haizz. - Trên mặt Bác Tư lộ vẻ u buồn, Dương Đình Phong có điểm không đành lòng, cười trừ.
- Thực sự, cậu ấy rất đáng yêu, thành tích học tập không được tốt lắm, bù lại chơi thể thao rất giỏi.
- Đúng a. Tiểu Quai cũng rất thích hát, nó nói sau này muốn làm ca sĩ, bác có khuyên nó nên chú tâm học hành một chút, tương lai sau này ai biết được, nhưng nó vẫn khăng khăng muốn làm ca sĩ, thằng nhóc này thiệt hết nói nổi. - Bác Tư vui vẻ nói.
- Ca sĩ? - Dương Đình Phong lẩm bẩm trong miệng, tên đầu sỏ này xem ra cũng không phải dạng người cả ngày ăn chơi trác táng, vẫn có thể xác định được tương lai của mình, cơ hồ rất có tiến bộ.Dương Đình Phong đang suy nghĩ, để ý ánh mắt của bác Tư chăm chú nhìn mình, ngại ngùng nói.
- Có chuyện gì ạ?
- Cháu đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa?
- Hiện tại thì chưa. - Dương Đình Phong trả lời lấy lệ.
- Cũng nhờ có cháu, thư viện của bác càng ngày có nhiều khách tới đây. - Bác Tư cười rộ lên, tầm mắt quét quanh một lượt phòng đọc sách.
- Tại sao ạ? - Dương Đình Phong chau mày lại, hỏi.
- Đương nhiên là cháu điển trai, các cô gái ai chẳng muốn tới đây để ngắm cháu, cháu xem. - Bà khanh khách cười, Dương Đình Phong ngồi một bên cũng vui vẻ cười theo.
- Bác làm việc đây, không phiền cháu nữa. - Nói xong bác Tư liền đứng dậy, tay cầm chổi lau sàn đi ra ngoài.
Dương Đình Phong nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian đã không còn sớm, liền tranh thủ thu dọn đồ đạc, đem sách bỏ lại trên giá sách, mặc áo khoác rồi mở cửa ra về. Phía trước tầm mắt bắt gặp thân ảnh quen thuộc, Dương Đình Phong theo bản năng nheo mày, nhìn thấy Mạch Quai gương mặt tối sầm đi tới, cổ tay bị hung hăng túm lấy, Dương Đình Phong còn chưa kịp nói, bị Mạch Quai kéo đến con hẻm lần trước.
Mạch Quai đẩy mạnh lưng Dương Đình Phong vào tường, hai tay ôm lấy gương mặt Dương Đình Phong, ngẩng cao đầu phủ lên bờ môi y. Dương Đình Phong nháy mắt có điểm kinh ngạc, nhưng không phản kháng, cũng không cần lý do người kia đột nhiên hành động như vậy, y nhắm hai mắt, tay phải vòng qua ôm lấy thắt lưng Mạch Quai, tay trái nâng sau gáy hắn, điên cuồng đáp trả nụ hôn của hắn.
Cơ thể hai người dán sát vào nhau, lưỡi Dương Đình Phong cạy mở hàm răng cách trở của Mạch Quai, tiến vào trong miệng Mạch Quai, mút lấy lưỡi hắn, mút lấy môi hắn, tư vị mặn mà chạm vào đầu lưỡi, Dương Đình Phong chau mày, mi mắt hé mở ra, đôi lông mi Mạch Quai giật giật, phía trên còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Hắn... đang khóc?
Dương Đình Phong rời khỏi môi Mạch Quai, hắn cúi thấp đầu, bị Dương Đình Phong nâng cằm lên, ép buộc nhìn thẳng vào y. Gương mặt đối phương nước mắt giàn dụa, nhìn qua trông thật khó coi.
- Có chuyện gì? - Dương Đình Phong thấp giọng hỏi.
Mạch Quai hít sâu một hơi, mếu máo nhìn Dương Đình Phong.
- Tất cả là do cậu, Dương Đình Phong.
Dương Đình Phong chau mày, lạnh lùng nói.
- Cậu không nói rõ ràng, tôi liền rời đi.
Mạch Quai có điểm sinh khí, hai mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm Dương Đình Phong, trừng mắt quát lớn.
- Cậu nói đi, cậu thích tôi có phải không? Liền tiếp tục hôn tôi đi, làm tình với tôi, cái thân thể này tôi lập tức giao cho cậu!
Lời nói vừa kịp dứt, một cái tát giáng xuống, Mạch Quai bị đánh nghiêng đầu sang một bên, gò má đỏ bừng, bàn tay run rẩy ôm lấy mặt mình, kinh động giương mắt lên nhìn Dương Đình Phong, đồng tử Dương Đình Phong u tối, trên mặt đều là một mảnh âm u.
Một giọt, lại một giọt rơi xuống, Mạch Quai cất tiếng cười ha hả, làm Dương Đình Phong càng thêm sinh khí, nhìn hắn quẫn bách gào lớn.
- Liền đánh tôi đi! Tiếp tục nữa đi chứ! Oa... - Tiếng khóc tuyệt vọng cất lên.
Dương Đình Phong thu lại biểu tình, gương mặt không đành lòng, tay phải đặt ngay sau ót Mạch Quai, đem đầu hắn dựa vào bả vai mình, tay trái vỗ về tấm lưng hắn, trầm giọng nói. Nguồn:
- Thực xin lỗi.
- Tôi thảm hại đến như vậy sao? - Thanh âm Mạch Quai nhỏ dần.
Dương Đình Phong không nói, đem cơ thể Mạch Quai gắt gao ôm vào trong ngực, cảm nhận bờ vai không ngừng run rẩy của Mạch Quai, Dương Đình Phong ghé môi qua hôn nhẹ lên tóc hắn, lại vuốt ve mái tóc hắn, thập phần ôn nhu.
- Tôi hận cậu.... tôi hận cậu. - Tiếng nói càng lúc càng nhỏ.
Dương Đình Phong không nói, chỉ thở dài, chờ đến khi mọi chuyện đều bình ổn trở lại, Dương Đình Phong liền buông Mạch Quai, nhìn gương mặt lấm lem nước mũi cùng nước mắt của hắn, y sửng sốt, dở khóc dở cười.
- Nhìn như con mèo.
Mạch Quai trừng mắt một cái, thấy Dương Đình Phong rút ra tờ khăn giấy từ trong túi áo, nhẹ nhàng lau nước mũi cho hắn, ngón tay chùi nước mắt cho hắn. Xong xuôi, Dương Đình Phong ném khăn giấy xuống đất, chỉnh lại mái tóc cho Mạch Quai, gương mặt dường như sáng lạn trở lại.
Mạch Quai thút thít nhìn Dương Đình Phong, vừa khóc xong nên thanh âm có điểm run rẩy.
- Cậu... có rảnh không?
- Ừ. - Dương Đình Phong lạnh lùng nói.
- Uống với tôi vài ly không?
Dương Đình Phong suy nghĩ, nói với hắn.
- Qua nhà tôi đi. Đến lúc cậu say, tôi không đưa cậu trở về đâu.
Mạch Quai gật đầu, có chút áy náy nhìn Dương Đình Phong, lại mở miệng nói.
- Có muốn đi siêu thị với tôi không?
Dương Đình Phong từ chối cho ý kiến, toan tính rời đi, phát hiện Mạch Quai vẫn còn ở một chỗ bày ra bộ dạng ngu ngốc nhìn mình, Dương Đình Phong thở dài, bước tới đưa tay ra. Mạch Quai giương hai mắt, nhướn môi tỏ ý khinh rẻ.
- Bệnh hoạn, đi siêu thị phải nắm tay sao? - Liền thẳng tới đầu hẻm đi ra ngoài, Dương Đình Phong trên mặt không được vui vẻ, hừ nhạt một tiếng rồi theo sau hắn.
====== HẾT CHƯƠNG 11 ======
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook