Lãnh Huyết Nữ Vương: Thất Phu Tranh Sủng
-
Chương 5: Vô đề
"Phụ thân, người đừng đi ...."
"Phụ thân, tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa, tỉnh dậy chơi với Băng nhi đi.."
"Phụ thân, Băng nhi sẽ ngoan mà, sẽ không nghịch ngợm chọc người giận nữa, tỉnh lại nhìn Băng nhi đi mà, phụ thân...ô ô ô.." Tiếng khóc tê tâm phế liệt của nữ hài tử vang vọng trong đêm tối, nhưng đây là rừng lớn ai sẽ giúp nữ hài đáng thương này đây?
"Phụ thân..." Ngọc Băng giật mình tỉnh dậy từ ác mộng đen tối chôn giấu tận sâu trong đáy lòng mình.
"Băng nhi, muội nói xem có phải chúng ta đồng mệnh tương lân??? Muội chịu khổ nhiều rồi Băng nhi.." Ngọc Băng than nhẹ rồi đứng dậy bước ra khỏi dược trì, vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất không dấu vết, da thịt trắng nõn càng thêm óng ả trong suốt.
"Dược trì vẫn là tốt nhất a..." Không uổng công nàng đã bỏ bao nhiêu dược liệu vào. Khoác lên mình một chiếc váy dài màu đỏ rực. Nàng rất yêu thích màu đỏ màu của máu rất diễm lệ.
A, tới giờ nàng cũng chưa nhìn qua gương mặt hiên tại của mình đâu, phải xem mới được. Nàng cũng không thật sự xem trọng vẻ bề ngoài của mình nhưng tại sao trong trí nhớ gương mặt này nàng lại xem không rõ? Nàng chỉ biết Phượng Ngọc Băng trước đây suốt ngày chỉ ở trong phòng, tóc tai không gọn gàng, lại tô trét nhiều thứ trên mặt nên chẳng nhìn ra được gương mặt này ra sao?? Làm nàng cũng phải tò mò.
Bước vào phòng ngủ, lấy chiếc gương ra xem, gương hiện đại vẫn là tốt nhất nga. Chỉ thấy trong gương hiện lên một gương mặt non nớt của nữ hài tử: gương mặt tinh xảo trắng nõn không tỳ vết, đôi mày liễu cong cong như vẽ, phượng mâu mị hoặc, ngân ngấn nước mông lung mờ ảo không nhìn ra suy nghĩ lại khiến người nhìn vào phải chìm đắm trong đôi mắt đó. Một đôi con ngươi tử sắc thần bí, tà mị, càng mị hoặc nhân tâm. Sóng mũi cao thẳng vừa phải, đôi môi anh đào không tô mà đỏ, ba nghìn sợi tóc đen óng xoả xuống thắt lưng, thật là một yêu nghiệt a, còn nhỉ tuổi đã như vậy nếu lớn lên không phải càng yêu nghiệt hơn sao?? Nữ hài trong gương vừa mang vẻ yêu nghiệt biếng nhác lại có gương mặt tinh xảo như thiên thần. Hai vẻ đẹp đối lập nhưng ở trên người nàng lại rất hài hoà.
"Không nghĩ tới gương mặt này lại xinh đẹp như vậy, nhưng là không được a, phải đem gương mặt này biến xấu mới được nếu không những ngày tháng yên bình của mình không thể trôi qua rồi"
Bước thẳng ra dược điền tìm một ít dược liệu tự mình chế tạo cho bản thân một tấm mặt nạ da người. Vì lúc trước không ai rõ khuôn mặt của nàng nên việc nguỵ trang cũng không khó khăn lắm.
Loay hoay một lúc Ngọc Băng cầm trên tay một tấm mặt nạ mỏng dính sao đó lại dán lên mặt mình, thật mát lạnh a. Một gương mặt thanh tú không xấu nhưng lại rất bình thường có nét giống với gương mặt yêu nghiệt của nàng nhưng nhìn vào ai cũng không hình dung được hai dung mạo này là cùng một người. Tìm một ít đồ ăn, làm cho chính mình no rồi, Ngọc Băng lắc mình ra khỏi không gian vừa đúng lúc có người đá cửa xông vào phòng.
"Công chúa, Nữ hoàng gọi người vào cung" Một nha hoàn mang vẻ mặt chán ghét khinh bỉ nhìn nàng.
"Hoa tỷ tỷ, mẫu hoàng gọi Băng nhi có việc gì không? Băng nhi bị trọng thương không đi nổi. Khụ..khụ..?" Ngọc Băng nằm trên giường ho khan. Không phải nói ta ngu ngốc sao ta liền ngu ngốc cho các ngươi xem.
"Công chúa, Nữ hoàng đang rất giận dữ người phải vào cung thôi" Nói xong cũng không đợi Ngọc Băng phản bác, nha hoàn kia đã trực tiếp lôi kéo nàng ngồi đậy lôi thẳng ra ngoài nhét vào xe ngựa phân phó xe phu đưa vào cung.....
"Phụ thân, tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa, tỉnh dậy chơi với Băng nhi đi.."
"Phụ thân, Băng nhi sẽ ngoan mà, sẽ không nghịch ngợm chọc người giận nữa, tỉnh lại nhìn Băng nhi đi mà, phụ thân...ô ô ô.." Tiếng khóc tê tâm phế liệt của nữ hài tử vang vọng trong đêm tối, nhưng đây là rừng lớn ai sẽ giúp nữ hài đáng thương này đây?
"Phụ thân..." Ngọc Băng giật mình tỉnh dậy từ ác mộng đen tối chôn giấu tận sâu trong đáy lòng mình.
"Băng nhi, muội nói xem có phải chúng ta đồng mệnh tương lân??? Muội chịu khổ nhiều rồi Băng nhi.." Ngọc Băng than nhẹ rồi đứng dậy bước ra khỏi dược trì, vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất không dấu vết, da thịt trắng nõn càng thêm óng ả trong suốt.
"Dược trì vẫn là tốt nhất a..." Không uổng công nàng đã bỏ bao nhiêu dược liệu vào. Khoác lên mình một chiếc váy dài màu đỏ rực. Nàng rất yêu thích màu đỏ màu của máu rất diễm lệ.
A, tới giờ nàng cũng chưa nhìn qua gương mặt hiên tại của mình đâu, phải xem mới được. Nàng cũng không thật sự xem trọng vẻ bề ngoài của mình nhưng tại sao trong trí nhớ gương mặt này nàng lại xem không rõ? Nàng chỉ biết Phượng Ngọc Băng trước đây suốt ngày chỉ ở trong phòng, tóc tai không gọn gàng, lại tô trét nhiều thứ trên mặt nên chẳng nhìn ra được gương mặt này ra sao?? Làm nàng cũng phải tò mò.
Bước vào phòng ngủ, lấy chiếc gương ra xem, gương hiện đại vẫn là tốt nhất nga. Chỉ thấy trong gương hiện lên một gương mặt non nớt của nữ hài tử: gương mặt tinh xảo trắng nõn không tỳ vết, đôi mày liễu cong cong như vẽ, phượng mâu mị hoặc, ngân ngấn nước mông lung mờ ảo không nhìn ra suy nghĩ lại khiến người nhìn vào phải chìm đắm trong đôi mắt đó. Một đôi con ngươi tử sắc thần bí, tà mị, càng mị hoặc nhân tâm. Sóng mũi cao thẳng vừa phải, đôi môi anh đào không tô mà đỏ, ba nghìn sợi tóc đen óng xoả xuống thắt lưng, thật là một yêu nghiệt a, còn nhỉ tuổi đã như vậy nếu lớn lên không phải càng yêu nghiệt hơn sao?? Nữ hài trong gương vừa mang vẻ yêu nghiệt biếng nhác lại có gương mặt tinh xảo như thiên thần. Hai vẻ đẹp đối lập nhưng ở trên người nàng lại rất hài hoà.
"Không nghĩ tới gương mặt này lại xinh đẹp như vậy, nhưng là không được a, phải đem gương mặt này biến xấu mới được nếu không những ngày tháng yên bình của mình không thể trôi qua rồi"
Bước thẳng ra dược điền tìm một ít dược liệu tự mình chế tạo cho bản thân một tấm mặt nạ da người. Vì lúc trước không ai rõ khuôn mặt của nàng nên việc nguỵ trang cũng không khó khăn lắm.
Loay hoay một lúc Ngọc Băng cầm trên tay một tấm mặt nạ mỏng dính sao đó lại dán lên mặt mình, thật mát lạnh a. Một gương mặt thanh tú không xấu nhưng lại rất bình thường có nét giống với gương mặt yêu nghiệt của nàng nhưng nhìn vào ai cũng không hình dung được hai dung mạo này là cùng một người. Tìm một ít đồ ăn, làm cho chính mình no rồi, Ngọc Băng lắc mình ra khỏi không gian vừa đúng lúc có người đá cửa xông vào phòng.
"Công chúa, Nữ hoàng gọi người vào cung" Một nha hoàn mang vẻ mặt chán ghét khinh bỉ nhìn nàng.
"Hoa tỷ tỷ, mẫu hoàng gọi Băng nhi có việc gì không? Băng nhi bị trọng thương không đi nổi. Khụ..khụ..?" Ngọc Băng nằm trên giường ho khan. Không phải nói ta ngu ngốc sao ta liền ngu ngốc cho các ngươi xem.
"Công chúa, Nữ hoàng đang rất giận dữ người phải vào cung thôi" Nói xong cũng không đợi Ngọc Băng phản bác, nha hoàn kia đã trực tiếp lôi kéo nàng ngồi đậy lôi thẳng ra ngoài nhét vào xe ngựa phân phó xe phu đưa vào cung.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook