Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 33: Đi Đến Khu Trú Ẩn Vô Tình Gập Người Quen


Lúc này Trần Lâm đang nhàn nhã nằm trên lưng tiểu Hắc nhìn cô bé Tuyết Nhi đang vội vàng chạy phía trước, sau một phen “thương lượng” khá công bằng cậu củng quyết định theo cô bé về khu trú ẩn xem tình hình của mẫu thân nàng.

Dĩ nhiên Trần Lâm không đi một mình khi ngay sau cậu là đạo quân gần 100 chiến sĩ huyết tộc sẵn sàng san bằng khu khú ẩn khi người trong đó dám làm khó dễ huyết tổ của họ.

Điều đó Trần Lâm không hề muốn nhưng vẫn kéo quân theo để đề phòng bất trắc dù sau cậu củng không phải nhân loại, nhưng quan trọng hơn cậu muốn ăn chắc cô bé Tuyết Nhi kia.



Chẳng mấy chốc đoàn người đã kéo đến khu căn cứ, Trần Lâm hết sức biết điều khi để đạo quân dừng lại cách khá xa khu trú ấn, chỉ có cậu và tiểu Hắc đi theo cô bé dù sau cậu củng không muốn làm người trong khu trú ẩn sợ hãi, nhưng cậu đã quên mất đối với nhân loại thấy một con lợn rừng to lớn bằng cả một chiếc xe củng đáng sợ không kém.

Thế là khi chưa đến nơi đã thấy trong khu trú ẩn một nhóm người từ bên trong đi ra đang cảnh giác nhìn cậu, dù sau nhìn cậu củng không giống con người lắm khi cả cánh tay phải điều được bao phủ bởi lân giáp như loài bò sát, giờ còn thêm đôi mắt hai màu đen xanh, quan trong hơn là còn cưỡi trên lưng một con heo rừng to lớn, sau lưng lại có một đạo quân còn đông người hơn cả khu trú ẩn cộng lại muốn người ta không sợ củng lạ.

Bị nhóm người kia nhìn chằm chằm Trần Lâm củng không khác khí đánh giá họ, nhóm người có khoảng 10 người đa số là thanh niên, trang bị củng khá khi có 3 người cằm súng còn lại đều cầm đao, dẫn đầu là một ông chú trung niên bộ dáng cao to mặt đồng phục cảnh sát có lẽ là lãnh đạo khu trú ẩn này.

Nhưng làm Trần Lâm chú ý nhất là hai người đi sau ông ta, một thanh niên khá tuấn tú quần áo sạch sẽ cầm trên tay một thanh kiếm bạc bộ dáng không khác gì bạch mã hoàng tử làm cậu ngứa mắt, người còn lại là một nữ cảnh sát khá xinh đẹp, nước da trắng sáng như ngọc trai kết hợp với mái tóc ngắn đen tuyền ánh mắt long lanh mà sắc bén làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào nàng như lại vô cùng thu hút kẻ đã có máu đế vương trong người như Trần Lâm, dáng người phải nói là ma quỷ bộ ngực tròn trịa ẩn dấu sau bộ đồ cao cổ cùng bờ mông vén cao như mời gọi tạo nên cảm giác quyến rủ huyền bí, đồ công sở thật là chết người.




Cảm nhận được ánh mắt xoi mói trần trụi của đối phương cô gái khẽ nhíu mày còn thanh niên bạch mã hoàng tử kia đã nổi sùng lên từ lâu nếu không phải cố kỵ ông trung niên kia sợ lạ hắn đã nhảy ra solo với Trần Lâm, không cần nghĩ củng biết hắn ta thích cô gái kia.

Cảm nhận thấy không khí càn ngày càn không ổn, ông chú trung niên khẽ ho khan rồi mỉm cười với Trần Lâm.

- Chào các hạ, ta gọi là Trương Tuấn không biết các hạ đến khu căn cứ của ta có việc gì.

Thấy thái độ của Trương Tuấn không tệ Trần Lâm củng cười đáp, dù sau cậu củng không đến để gây chuyện.

- Gọi ta là Trần Lâm đi, là Tuyết Nhi mời ta đến đây cứu mẫu thân của nàng.

Trương Tuấn rất biết điều, Trần Lâm củng không phải kẽ vô lý nhưng lại có người không hề hiểu chuyện.

- Nhà đầu chết tiệt không ngờ ngươi lại tiếp tay cho người ngoài phản bộ tru trú ấn, đúng là muốn chết.

Vừa nghe Trần Lâm là do Tuyết Nhi mời đến thanh niên Thiên Phúc đã nổi khùng lên trách mắng nàng, làm cho cô bé hoảng sợ trốn sau tiểu Hắc.

Nghe thấy lời nói của Thiên Phúc, Trần Lâm không nhịn được nổi lên sát ý, cánh tay không tự chủ được khẽ nắm chuôi thanh đao đeo bên hông.

Không chỉ có Trần Lâm, Trương Tuấn và cả cô gái Hồng Ánh củng khẽ nhíu mày nhìn Thiên Phúc, đúng là ngu hết chỗ nói ở đây ai củng đoán được “ôn thần” Trần Lâm này là do nha đầu Tuyết Nhi mời đến để làm gì thì ai củng biết như vấn đề quan trọng lúc này không phải là trách Tuyết Nhi thế nào mà là làm sau đối phó tên “ôn thần” kia một cách im đẹp tránh động đến binh đao là tốt nhất.

Mũi dại thì lái chịu đòn vẫn là Trương Tuấn đứng ra thu xếp cho thằng cho trời đánh của mình.

Khẽ trừng mắt với Thiên Phúc như cảnh cáo rồi chấp tay cười nói với Trần Lâm.

- Làm Trần Lâm các hạ chê cười rồi, việc cậu đến đây!

- Được rồi, được rồi không dài dòng nữa ta đến đây vì mẫu thân của Tuyết Nhi giao người rồi ta sẽ đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thế nào.

Nghe mấy lời nói khác sáu của Trương Tuấn làm cho Trần Lâm không nhịn được cắt ngan đi thẳng vào vấn đề.



Nghe thấy thế Trương Tuấn nhíu mày suy nghĩ đúng như Trần Lâm nói giao người là xong nhưng nếu dễ dàng chấp nhận sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín quả ông ta.

Tùy nhiên khi nhìn đến gần 100 bóng người đang ở xa xa khu trú ẩn ông ta không khỏi thở dài chấp nhận.

- Được, nếu Trần Lâm các hạ đã chiếu cố mẹ con Tuyết Nhi ta củng đành giúp một tay.

- Người đâu đem mẫu thân của Tuyết Nhi ra đây.



Nghe thấy những lời nói của ông ta Trần Lâm không khỏi bĩu môi khinh thường đúng là chết củng sĩ diện nhưng cậu cũng mặc kệ không quan tâm.

Rất nhanh mẫu thân của Tuyết Nhi đã được dìu ra, tương chừng như mọi chuyện đã xong như không lúc này Trần Lâm đang nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang dìu mẫu thân của Tuyết Nhi, không phải vì cô ta đẹp mà là vì cô ta là người quen.


Cô ta chính là Tiểu Mỹ thư ký của lão mập Chu Cát người đã bỏ rơi cha con cậu, cảm thấy có người nhìn mình Tiểu Mỹ ngước lên nhưng khi thấy Trần Lâm nàng không nhịn được run sợ lùi lại.

Lúc này Trần Lâm không còn bộ dạng dễ gần lúc như lúc nảy, một cổ sát khí khủng kiếp từ người cậu tỏa ra làm nội người xung quanh không nhịn được lui ra xa, những người định lực kém không chịu nổi ngã quỵ xuống đất run rẩy, ánh mắt hoảng sợ hình cậu không hiểu chuyện gì.

Khổ nhất vẫn là cô bé Tuyết Nhi đứng gần cậu nhất đã ngồi bẹp xuống đất ôm lấy mẫu thân hoảng sợ nhìn cậu nhưng rất mai cho nàng tiểu Hắc đã phát hiện tạo ra một đạo hoàng quang bao phủ mẹ con nàng, tuy nhiên ánh mắt của nó lại không hề thiện chí nhìn nhóm người Trương Tuấn nhất là cô thư ký Tiểu Mỹ kia, tuy không hiểu chuyện gì như làm cho huyết tổ nổi giận đến vậy giết sạch cái nơi này củng chả sau, không chỉ có tiểu Hắc xa xa các huyết tộc chiến sĩ cảm nhận được sát ý của Trần Lâm như phát điên lao đến khí thế muốn phá nát khu trú ẩn này.

Thấy tình cảnh trước mắt Trương Tuấn hoảng sợ muốn ngã quỵ không hiệu chuyện gì đang xảy ra không phải lúc nảy còn vui vẻ sau, sau bậy giờ lại thành ra thế này đánh đánh nổi không.



Còn Trần Lâm lúc này không hề quan tâm đến xung quanh, mắt trái cậu ánh lên tia sáng xanh quỷ dị đang từ từ nhìn khu trú ẩn từng chúc từng chúc một.

Bất chợt như phát hiên ra thứ mình muốn tìm cậu nhép miệng cười một nụ cười man rợ rồi tung người nhảy lên đấm sấp một bức tường lao vào khu trú ấn làm bên trong vang lên những tiếng hét thất thanh.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương