Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị
Chương 42: Tìm Được Lãnh Địa Của Kẻ Địch



- Ngươi nói cái gì? Đã tìm được lãnh địa của gia hỏa kia rồi hả?Trên một sườn núi nào đó, trong một cung điện rộng rãi tràn đầy khí thế.

Mộ Dung Thiên bất ngờ đứng dậy khỏi ghế ngồi, trừng lớn mắt nhìn người vừa nói chuyện.

- Vâng! Vâng! Sáng nay ta phái binh chủng Thương Ưng trong lãnh địa ra ngoài đi tuần thì phát hiện ở cuối khu rừng có một lãnh địa hệ Thực Vật, cách rất gần đầm lầy, có lẽ chính là người chúng ta gặp được trước đó.

Thanh niên bị Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm, hắn rõ ràng có chút hoảng hốt, vội vàng nói.

Mộ Dung Thiên nghe vậy, nhất thời vui mừng quá đỗi.


- Tốt! Rất tốt! Ta đã sớm muốn báo mối thù một mũi tên trước đây, hiện tại cuối cùng ta đã tìm ra nơi hắn ẩn thân! Rất tốt!Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Mộ Dung Thiên dần dần hiện ra một tia oán độc, đồng thời còn kèm theo sát ý nồng đậm.

Nếu không phải gia hỏa kia thì tại sao Mộ Dung Thiên hắn phải chật vật như thế?Sao lại thành trò cười của tất cả mọi người, nhận hết khuất nhục?Hiện tại, khi những người khác nhắc đến hắn, trước hết nghĩ tới không phải sự cường đại của hắn, mà chính là dáng vẻ lúc hắn thảm bại, quả thực cũng vô cùng nhục nhã!Bây giờ, cuối cùng hắn đã tìm được lãnh địa của gia hỏa đáng hận kia, cuối cùng có thể báo mối thù một tiễn lúc trước!Cũng khó trách hắn lại kích động như thế.

Những người khác thấy thế, vội vàng lên tiếng thuyết phục:- Lão đại Mộ Dung, ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, lỡ như đối phương thật là người xếp hạng thứ chín kia thì sao?- Đúng vậy, nếu như hắn thật sự là người kia mà nói, sợ là chúng ta cùng nhau đều không nhất định là đối thủ của hắn.

- Đúng vậy, đúng vậy, nhân vật giống như vậy! - Đừng nói nữa!Mộ Dung Thiên Nhất mội lời cắt đứt bọn hắn.

Hắn ngẩng đầu, trong mắt lóe ra sự kiên định và khinh thường.

- Các ngươi thật sự cho rằng, người trên bảng danh sách sẽ dễ gặp được như vậy sao? Lại nói, cho dù hắn là người xếp hạng thứ chín kia thì như thế nào? Lợi hại hơn nữa thì chẳng qua cũng là một người mà thôi.

- Mà các ngươi có nghĩ tới hay không, sau khi phá hủy lãnh địa của hắn, chúng ta còn có thể thu được vật liệu tăng lên cấp 5, còn có tất cả tư nguyên trong lãnh địa, đến lúc đó lo gì không thể xông lên bảng danh sách?- Dù sao thì ta đã nói đến đây, nếu như muốn lui ra, hiện tại rời khỏi là được rồi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!Âm thanh lạnh lẽo của hắn không ngừng quanh quẩn trong cung điện, làm cho bốn người đứng dưới hai mặt nhìn nhau.

Không thể không nói, lời của Mộ Dung Thiên nói thật vô cùng có sức hấp dẫn.

Lên tới cấp 5, xông lên bảng danh sách, đứng trên mười triệu người, mặc kệ cái nào thì cũng đủ làm cho bọn hắn động lòng.

Huống chi bọn hắn cũng biết, trên thế giới này không có thực lực thật vô cùng khó sống sót, muốn trở nên mạnh hơn thì nhất định phải đạp lên vô số thi thể, không có con đường nào khác có thể lựa chọn.


Mà Mộ Dung Thiên nói cũng đúng, thế giới to lớn, làm sao có thể dễ dàng gặp được người xếp hạng thứ chín như vậy chứ?Cho nên sau khi do dự, chỉ có một người đứng ra, nói:- Lão đại Mộ Dung, các vị, ta lựa chọn lui ra, không tham gia hành động lần này! - Ngươi chắc chắn chứ?Trong mắt Mộ Dung Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã ẩn giấu đi.

Người kia rõ ràng có chút lo lắng, không dám đối mặt với Mộ Dung Thiên, xoắn xuýt một hồi lâu, mới lấy dũng khí nói:- Chắc chắn!- Vậy được rồi, ngươi có thể đi, ta sẽ không ngăn ngươi.

Mộ Dung Thiên bình thản nói.

- Thật chứ?Người kia bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Mộ Dung Thiên.

Thấy vẻ mặt thành thật không giống dáng vẻ nói láo, hắn nhất thời như được đại xá, cũng không dám nói thêm gì nữa, trực tiếp quay người rời khỏi, không bao lâu sau đã rời khỏi cung điện đi ra ngoài.

Nhưng ngay lúc này, một vệt ánh sáng màu vàng lóe qua, “Phốc” một tiếng, bỗng nhiên xuyên qua cổ họng của hắn, động tác của hắn cũng theo đó ngừng lại.

- Ây! Động tác của thanh niên cứng ngắc, hai mắt của hắn trừng lớn đến cực hạn.

Hắn nhìn Thiên Sứ trước mắt đang cầm lấy một thanh Huyết Kiếm, há to miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Cuối cùng, cũng nhịn không được nữa, ầm vang ngã trên mặt đất.

Sau đó thi thể lập tức bị Thiên Sứ bắt được, lặng lẽ mang ra khỏi hiện trường, ngay cả máu tươi cũng không để lại.


Mấy người trong cung điện cũng không biết chuyện xảy ra ở ngoài.

Chỉ có trong mắt Mộ Dung Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo không dễ phát giác.

Hắn nhìn về phía dưới đáy ba người còn lại, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười:- Nếu các ngươi đã lựa chọn ở lại giúp ta, vậy chính là huynh đệ của Mộ Dung Thiên ta, sau này khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của các ngươi.

- Ha ha, lão đại Mộ Dung nói đùa, đây đều là chúng ta phải làm.

- Không sai, mọi việc nghe theo lão đại Mộ Dung sắp xếp.

- Vậy được, chúng ta đi thôi, xuất phát đi tìm gia hỏa kia!Mộ Dung Thiên cũng không nói nhảm, đứng dậy đi thẳng ra khỏi cung điện, bắt đầu triệu tập binh chủng của mình.

Những người khác đương nhiên cũng đi theo phía sau hắn, cũng dạng triệu tập binh chủng của mình, chung vào một chỗ trùng điệp hơn một trăm binh chủng cấp 4 đi về phía lãnh địa của Lâm Hữu.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương