Còn ba người nông dân ngốc kia, thấy Tông Thận đào đất triệu hoán ra nữ thợ săn Ám Dạ, bị hù cho phải ra sức làm việc hơn.
Ám Dạ tinh tinh là một trong những chủng tộc cổ xưa mạnh mẽ nhất ở đại lục này.
Là một nhánh tộc mạnh mẽ của tộc Tinh Linh.
Ngoài ra còn có Quang Ảnh tinh linh, Huyết tinh linh, tinh linh cao đẳng, còn có bán ngư bán tinh linh, ngư nhân v.v…
Nhưng mà khi đại chiến sử thi vạn năm kết thúc, các chủng tộc cổ xưa cũng bị tiêu vong và hạ màn, bây giờ trên đại lục đã có chúa tể mới và các thế lực khác nhau.
Vốn bọn người Thiết Trụ là nông phu bản địa ở đây, nên khi phải cống hiến sức lực cho một tên lãnh chúa ** Tông Thận gà mờ đột nhiên xuất hiện này, bọn họ thật ra cũng cảm thấy không phục.
Nhưng giờ bọn họ nhìn thấy binh chủng cổ xưa nữ thợ săn Ám Dạ đã biến mất từ lâu, họ phải lau mắt mà nhìn lại Tông Thận.
Sự tôn kính đến từ thực lực.
Mà bây giờ Tôn Thận đã có đủ thực lực để cho bọn họ hoàn toàn khuất phục.
“Vì thực lực của ngươi tăng lên rất nhanh”
“Độ trung thành của nông phu Thiết Trụ với ngài tăng thêm 5 điểm, mức độ trung thành hiện tại là 83”
“Độ trung thành của nông phu Nhị Cẩu với ngài tăng thêm 5 điểm, mức độ trung thành hiện tại là 83”
“Độ trung thành của nông phu Cẩu Đản với ngài tăng thêm 5 điểm, mức độ trung thành hiện tại là 83”
Độ trung thành của ba tên nông phu ngốc kia lại tăng lên.
Thật ra từ lúc Tông Thận vừa lựa chọn xong xuất thân, rồi xuất hiện ở chỗ này thì hắn đã cảm thấy ba tên nông phu ngốc này có chỗ không thích hợp.
Có một loại cảm giác ứng phó qua loa với mình.
Giống như là có người bất đắc dĩ, buộc bọn họ phải tận tâm cống hiến sức lực cho mình.
Xem ra, đêm nay lúc nghỉ ngơi, hắn nhất định phải nói chuyện với bọn họ một chút!
Thời gian lúc này đang còn sớm.
Khi nãy khai quật và tìm bảo một phen cũng chỉ tốn khoảng chừng một tiếng.
Tông Thận quyết định cố gắng không ngừng, tiếp tục ra ngoài tìm tòi.
Bây giờ còn một vấn đề đó là tìm được một nguồn nước an toàn.
Mới đầu, chỉ có mỗi một cái hũ là có nước.
Bây giờ thủ hạ của Tông Thận ngoài ba tên nông phu ngốc còn có Khảo Nhĩ Bỉ và Luna.
Ngoài ra còn có một con báo đen và một con sói lớn cần phải nuôi dưỡng.
Mặc dù mỗi ngày giếng Nguyệt Lượng có thể tạo ra 1,2L nước nhưng chỉ để làm nước uống thường ngày thì đối với Tông Thận vẫn là hơi xa xỉ.
Nước suối Nguyệt Lượng chỉ cần sử dụng thích đáng, chắc chắn có thể là thứ cứu mạng.
Cho nên, việc tìm được nguồn nước trở thành một nhiệm vụ khẩn cấp.
Còn trong lãnh địa thì Tông Thận cũng không lo lắng.
Ba tên ngốc nông dân kia có kỹ năng chạy trốn hàng đầu, hiện lãnh địa lại đang ở trong trạng thái ba ngày bảo hộ tân thủ, chỉ cần bọn họ chạy đến tiểu viện là có thể ngăn cản được mọi uy hiếp.
“Luna, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Ta muốn tìm kiếm một nguồn nước an toàn cho lãnh địa.”
Tông Thận cưỡi lên con ngựa lữ hành già.
Hắn nắm giữ 1 điểm của kỹ năng cưỡi ngưạ, đủ để khống chế được con ngựa hơi nhiều tuổi này.
Luna nghe vậy thì không nói gì, một tay vỗ ngực, thi lễ một cái.
Rồi cưỡi báo đen đi theo sau Tông Thận, rời khỏi tiểu viện.
Đây là một đồng cỏ mênh mông, địa thế bằng phẳng, vì trời sáng sủa nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài mười, hai mươi dặm.
Trừ bỏ một số đám cỏ sinh sôi rậm rạp thì gần như là nhìn không sót thứ gì.
Bên trên đồng cỏ cây cối thưa thớt trải rộng.
Ở chỗ đối diện cửa lớn.
Nhìn về phía xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy núi dài trập trùng, nhưng mà vì khoảng cách quá xa nên Tông Thận không thể nhìn thấy rõ.
Hướng đó chính là hướng mà lang kỵ binh đi thăm dò.
Thế là Tông Thận đổi sang hướng ngược lại, đi về phía đằng sau.
Nơi đó là sâu bên trong đồng cỏ.
Tông Thận phóng mắt nhìn, không có gì trong tầm mắt hắn.
Nhưng thị lực của Luna thì lại tốt hơn một chút.
Lúc Tông Thận chuẩn bị hỏi mô đun công lược xem ở gần đây có bảo bối nào hay không.
Luna đã có phát hiện.
“Lãnh chúa đại nhân, ở phía trước khoảng ba mươi dặm có khói lửa nổi lên…”
“Hả? Đống lửa?”
“Có phải có những lãnh chúa khác không?”
Tông Thận hỏi xong, lập tức lấy lại tinh thần.
Nhưng mà Luna lắc đầu.
“Không phải, những người kia dựng lều vải đơn sơ, nhìn qua chắc là lưu dân.”
Tông Thận nghe câu trả lời của Luna bèn có chút thất vọng.
Tuy nhiên hắn vẫn quyết định đi kiểm tra một phen.
Cho dù là lưu dân thi cũng là người bản địa ở đây.
Tông Thận thúc chân vào bụng ngựa, ngựa lữ hành lộc cộc lộc cộc chạy.
Chạy với tốc độ của 4 điểm cũng không hề chậm.
Luna cưỡi báo đen, cũng chạy chậm sau lưng Tông Thận.
Ước chừng sau hơn nửa giờ.
Rốt cuộc Tông Thận đã chạy tới gần bên ngoài doanh địa nhỏ rát nát này.
Doanh trại này đơn sơ đến mức đáng thương.
Năm, ba miếng vải bạt trắng hợp thành năm, ba cái lều đơn giản.
Ở giữa doanh trại có đốt một đống lửa.
Mười mấy người ăn mặc rách rưới đang ngồi xung quanh đống lửa, hình như đang nướng thịt gì đó.
Mỗi người bọn họ đều mang theo đao kiếm.
Mấy thứ đao kiếm này sứt mẻ tùm lum, gần như đã hỏng.
Thậm chí Tông Thận còn liếc mắt nhìn thấy một người trong số đó còn mang theo một cái liềm đầy vết hoen rỉ.
Quả thực là nghèo nàn đến không thể nghèo nàn hơn.
Vốn Tông Thận cho rằng hoàn cảnh của mình đã đủ chán nản, nhưng nhìn trang bị của những người này xong thì hắn mới hiểu được thế nào là thật sự nghèo túng.
Mà ở bên cạnh doanh trại đơn sơ này còn có hai bộ xương trắng lớn.
Cổ quái, cực kỳ cổ quái.
Trên mặt của người nào người nấy đều lộ ra biểu cảm chết lặng.
Đột nhiên, báo đen dưới người (gốc là dưới quần) Luna bỗng đứng dậy nhe răng gầm gừ về phía doanh trại này, có vẻ hơi xao động bất an.
“Lãnh chúa đại nhân, trong doanh địa có mùi máu tươi, mùi máu tươi nồng nặc…”
Luna hơi nhăn mày, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía doanh địa cổ quái này.
Nghe Luna nói vậy, hai mắt Tông Thận cũng híp lại.
Lập tức, có phụ đề chiến lược màu vàng nổi lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook