Mấy người Dương phỉ lần này đúng là bị hoảng sợ rất lớn, cũng may bác sĩ nói là có cơ hội chữa khỏi, nếu không bọn họ không chết vì bệnh, thì cũng sẽ bị hù chết! Bình thường khi dễ bạn học thì không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ mọi chuyện rơi vào người mình, thì sợ muốn chết, thật ra thì, gặp phải chuyện như vậy nếu đặt vào người nào khác cũng không tốt hơn được là bao!

Tất cả đều là báo ứng!

Hôm nay, Bạch Tuyết bị phòng giáo vụ gọi đi, trong lòng rất lo sợ, không biết bọn họ có tra được quan hệ của Lãnh Dạ cùng cô hay không, bất kể như thế nào, cô cũng đã kiên quyết không thể thừa nhận, nếu không cô sẽ liên lụy rất nhiều người, bao gồm cha của mình cũng sẽ bị liên lụy!

"Bạch Tuyết, chuyện đã tra ra rõ ràng." Thầy giáo vụ nói.

Bạch Tuyết cả kinh, chuyện đã tra rõ rồi sao?

Không biết bọn họ đã tra được chuyện gì?

Bạch Tuyết không dám hỏi, chỉ có lẳng lặng chờ đợi, lúc này, cô cảm giác mình chính là một phạm nhân đang phạm tội, nội tâm sợ hãi chờ đợi bọn họ tuyên bố! Là tội chế? Còn không là sống?

Cô cùng Lãnh Dạ có quan hệ là thật, cô cũng không phải là xử nữ cũng là thật! Những chuyện này đối với một người vị thành niên mà nói đều là lỗi!

Nhưng mà tất cả đều là bị buộc nên đành bất đắc dĩ!

Mặc dù là bị như thế, nhưng cô vẫn không muốn bọn họ tra ra Lãnh Dạ, tra ra quan hệ giữa bọn họ, Người đàn ông máu lạnh đó nếu như bởi vì cô, mà bị người khác điều tra ra, lại hại anh ta mất mặt! Không biết anh có thể hay không bóp chết cô luôn?

Thiếu nữ sợ hãi trong nháy mắt ở trong lòng Bạch Tuyết xuất hiện.

cô sợ bọn họ tra ra chân tướng, sợ bởi vì bạn học hãm hại mà dính líu đến Lãnh Dạ !

Nhưng mà mặc cho các bạn học khác khi dễ, cũng không có biện pháp ngăn trở phòng giáo vụ điều tra cô, nên cô chỉ có thể không giúp đỡ mà chịu đựng tất cả!

Bạch Tuyết cúi thấp đầu, rất lo lắng kế tiếp thầy giáo vụ sẽ nói ra lời muốn nói.

Cô thật là sợ từ trong miệng bọn họ nghe được cái tên Lãnh Dạ này!

Cô sợ thầy giáo sẽ hỏi mình: em có biết Lãnh Dạ hay không? Em cùng Lãnh Dạ có quan hệ như thế nào?

"Bạch Tuyết, ngẩng đầu lên, em còn có chuyện gì muốn nói với chúng ta không ?" Thầy giáo hỏi.

Bạch Tuyết sợ hãi, chẳng lẽ thầy giáo đã biết tất cả mọi chuyện? Muốn cho chính cô thẳng thắn thừa nhận?

"Thưa thầy? Em. . . . . ." Bị thầy giáo hỏi, Bạch Tuyết biết không trả lời là không lễ phép, nhưng mà nếu trả lời. . . . . . Cô tuyệt đối sẽ không thể thừa nhận cô biết Lãnh Dạ, như vậy Lãn Dạ sẽ không bị dính líu gì?

"Em có lời gì cứ nói hết đi?" thầy giáo nói.

Bạch Tuyết trong tâm hoàn toàn lạnh, xem ra chuyện đã tra ra chân tướng rõ ràng, đây là thầy giáo cho cô cơ hội cuối cùng để nhận tội?

Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết hai mắt thật to trong nháy mắt nổi lên một tầng hơi nước.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống. . . . . .

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thầy giáo, cô biết mình đã gây họa, hiện tại cô không quan tâm đến danh tiếng của mình thế nào? Dù sao ở trong trường học cũng chính là như vậy, đi tới chỗ nào đều bị người ta đâm sau lưng! Cô chỉ hi vọng không nên làm liên lụy tơi Lãnh Dạ, vì anh cũng là người có mặt mũi!

Thầy giáo thấy Bạch Tuyết khóc, biết cô bị ủy khuất, cho nên mới phải cho cô một lời giải thích tốt.

"Thầy biết em bị ủy khuất, nhưng mà chuyện đã tra rõ ràng, em cũng không cần lo lắng nữa mọi chuyện cũng đã qua, cũng không phải là lỗi của em!" Thấy giáo từng câu từng chữ nói.

Bạch Tuyết sửng sốt.

Lời của thầy giáo rốt cuộc là có ý gì? Tại sao thầy lại nói không phải là lỗi của cô? Chẳng lẽ bọn họ đồng tình vì cô là người bị hại? Hay là bọn họ ngay cả lai lịch của cha cũng đã tra ra được, biết là cha ép cô đi bồi Lãnh Dạ.

Bạch Tuyết nhìn thầy giáo, trong đầu bắt đầu xuất hiện các loại phỏng đoán.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương