Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
-
Chương 41: Xuất quỷ nhập thần
Cầm lấy một bộ áo lót màu đen, có thể nói đây là lần đầu tiên cô mặc màu đen, thế nhưng hình như Lãnh Dạ rất thích màu tối thì phải, bởi vì anh ta rất thích đêm tối.
[~=~Có liên quan sao?]
Mặc đồ vào xong, lại thấy rất thích hợp, chẳng lẽ là Lãnh Dạ mua? Chỉ có anh mới biết kích cỡ của cô như thế nào, bởi lúc ở trên giường anh thích nhất chính là nắm bóp chêu đùa ngực của cô,
** Nhưng Bạch Tuyết lại không biết rằng Lãnh Dạ không phải thích mà đó còn là thói quen? ***
Lãnh Dạ giống như không nắm thì không thể ngủ được? có lẽ là khi còn bé đã thành thói quen, như vậy nên thích nắm ngực của cô rồi ngủ , cũng có thể khi còn bé cũng thích nắm của mẹ mà ngủ ? Bạch Tuyết rốt cục suy nghĩ ra như vậy.
Mặc vào chiếc áo lót màu đen, ở trong gương nhìn lại, vốn là da thịt đã trắng nay lại mặc màu đen càng tôn lên làn da hơn.
Lãnh Dạ chợt xuất hiện ở cửa phòng, hắn liền bị Bạch Tuyết mặc áo lót hấp dẫn, một đầu mái tóc đen nhánh xinh đẹp xoã ở phía sau, áo ngực màu đen, vòng eo mảnh khảnh,cái mông xinh đẹp vểnh lên , đôi chân dài nhỏ nhắn, đi chân trần đứng ở trước gương.
Bạch Tuyết chợt cảm giác có người đang nhìn mình, ánh mắt liền rời khỏi gương, hướng một bên nhìn ngó.
"A —— Anh, rốt cuộc anh đã đứng đó từ bao giờ vậy?" Bạch Tuyết sợ hết hồn, Lãnh Dạ lúc nào thì đã tiến vào, cô tại sao không có nghe được tiếng mở cửa? người đàn ông này luôn luôn xuất quỷ nhập thần , thật là dọa người!
"Rất đẹp. . . . . ." Lãnh Dạ chỉ nói hai chữ, hắn liền hướng Bạch Tuyết đi tới, nhìn cô mặc vào đồ lót mà hắn mua, làm hắn thật cao hứng, thế nhưng hắn lại không có biểu hiện gì.
Bạch Tuyết bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người, không khỏi đánh một cái rùng mình , một đôi tay liền thuận thế đem cô kéo lại ôm rất chặt, hận không đem cô hòa vào thân thể anh.
Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, mặc dù vóc người của cô không cao lắm, nhưng là khi ôm cảm giác cũng rất tốt, vóc người rất mềm mại, da rất mịn màng, mùi thơm thật mê người. . . . . .
"Mặc quần áo tử tế vào, rồi đi xuống dưới ăn sáng thôi, một lát nữa tôi sẽ đưa cô đi học."Giọng nói của Lãnh Dạ vẫn rất lạnh lùng , không thể cảm giác được một tia quan tâm!
Nghe được Lãnh Dạ nói muốn đưa cô đi học, Bạch Tuyết liền khẩn trương, bởi vì không cẩn thận sẽ bị bạn học hoặc là thầy giáo thấy bọn họ ở chung một chỗ sẽ lại đem tới phiền toái!
"Không không không cần, tự tôi có thể đi được, anh cứ đi làm việc của anh là được rồi!" Bạch Tuyết lo lắng đến lúc đó sẽ lại bị nói bóng nói gió, ngày hôm qua cũng là bởi vì anh, nên cô mới có thể bị người ta đánh!
Cô không dám để cho Lãnh Dạ đưa đi học, nhưng mà lại không dám nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là tìm cách cự tuyệt vậy.
". . . . . ." Lãnh Dạ không để ý đến lời nói của Bạch Tuyết, liền trực tiếp đi ra ngoài, ý là muốn đưa cô đi!
Bạch Tuyết gấp gáp bắt đầu ở trong lòng nghĩ làm sao bây giờ? Không được, cô không thể để cho anh ta xuất hiện ở trường học, buổi sáng ở trường học ra vào rất nhiều người, không được! không được!
Cuối cùng, đành nghĩ đến việc xuống xe trước một đoạn, rồi chạy đến trường, chỉ cần Lãnh Dạ không bị các bạn học thấy là được!
Thấp thỏm mặc xong quần áo tử tế, đơn giản rửa mặt một cái, sau đó xuống lầu.
Nhìn phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình Lãnh Dạ ngồi ở chỗ đó. Bạch Tuyết liền cẩn thận ngồi xuống ở đối diện Lãnh Dạ , bởi vì khi ở nhà cô thường có thói quen, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, không dám gây tiếng động, và yên lặng cúi đầu cầm lên một chiếc bánh bắt đầu ăn.
Trước kia khi ở nhà, Cô không giám gây ra âm thanh quá lớn, nếu không mẹ kế sẽ rất tức giận! Cho nên yên lặng ăn cơm, đây đã là thói quen của cô!
Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết ngồi đối diện, tại sao nhìn cô lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện ngày hôm qua,cô đang lo lắng sao?
Bạch Tuyết chợt cảm giác được một nguồn khí lạnh chiếu trên đỉnh đầu, lo sợ không cần ngẩng đầu cũng đã đoán được, nhất định là Lãnh Dạ đang nhìn chằm chằm cô.
[~=~Có liên quan sao?]
Mặc đồ vào xong, lại thấy rất thích hợp, chẳng lẽ là Lãnh Dạ mua? Chỉ có anh mới biết kích cỡ của cô như thế nào, bởi lúc ở trên giường anh thích nhất chính là nắm bóp chêu đùa ngực của cô,
** Nhưng Bạch Tuyết lại không biết rằng Lãnh Dạ không phải thích mà đó còn là thói quen? ***
Lãnh Dạ giống như không nắm thì không thể ngủ được? có lẽ là khi còn bé đã thành thói quen, như vậy nên thích nắm ngực của cô rồi ngủ , cũng có thể khi còn bé cũng thích nắm của mẹ mà ngủ ? Bạch Tuyết rốt cục suy nghĩ ra như vậy.
Mặc vào chiếc áo lót màu đen, ở trong gương nhìn lại, vốn là da thịt đã trắng nay lại mặc màu đen càng tôn lên làn da hơn.
Lãnh Dạ chợt xuất hiện ở cửa phòng, hắn liền bị Bạch Tuyết mặc áo lót hấp dẫn, một đầu mái tóc đen nhánh xinh đẹp xoã ở phía sau, áo ngực màu đen, vòng eo mảnh khảnh,cái mông xinh đẹp vểnh lên , đôi chân dài nhỏ nhắn, đi chân trần đứng ở trước gương.
Bạch Tuyết chợt cảm giác có người đang nhìn mình, ánh mắt liền rời khỏi gương, hướng một bên nhìn ngó.
"A —— Anh, rốt cuộc anh đã đứng đó từ bao giờ vậy?" Bạch Tuyết sợ hết hồn, Lãnh Dạ lúc nào thì đã tiến vào, cô tại sao không có nghe được tiếng mở cửa? người đàn ông này luôn luôn xuất quỷ nhập thần , thật là dọa người!
"Rất đẹp. . . . . ." Lãnh Dạ chỉ nói hai chữ, hắn liền hướng Bạch Tuyết đi tới, nhìn cô mặc vào đồ lót mà hắn mua, làm hắn thật cao hứng, thế nhưng hắn lại không có biểu hiện gì.
Bạch Tuyết bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người, không khỏi đánh một cái rùng mình , một đôi tay liền thuận thế đem cô kéo lại ôm rất chặt, hận không đem cô hòa vào thân thể anh.
Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, mặc dù vóc người của cô không cao lắm, nhưng là khi ôm cảm giác cũng rất tốt, vóc người rất mềm mại, da rất mịn màng, mùi thơm thật mê người. . . . . .
"Mặc quần áo tử tế vào, rồi đi xuống dưới ăn sáng thôi, một lát nữa tôi sẽ đưa cô đi học."Giọng nói của Lãnh Dạ vẫn rất lạnh lùng , không thể cảm giác được một tia quan tâm!
Nghe được Lãnh Dạ nói muốn đưa cô đi học, Bạch Tuyết liền khẩn trương, bởi vì không cẩn thận sẽ bị bạn học hoặc là thầy giáo thấy bọn họ ở chung một chỗ sẽ lại đem tới phiền toái!
"Không không không cần, tự tôi có thể đi được, anh cứ đi làm việc của anh là được rồi!" Bạch Tuyết lo lắng đến lúc đó sẽ lại bị nói bóng nói gió, ngày hôm qua cũng là bởi vì anh, nên cô mới có thể bị người ta đánh!
Cô không dám để cho Lãnh Dạ đưa đi học, nhưng mà lại không dám nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là tìm cách cự tuyệt vậy.
". . . . . ." Lãnh Dạ không để ý đến lời nói của Bạch Tuyết, liền trực tiếp đi ra ngoài, ý là muốn đưa cô đi!
Bạch Tuyết gấp gáp bắt đầu ở trong lòng nghĩ làm sao bây giờ? Không được, cô không thể để cho anh ta xuất hiện ở trường học, buổi sáng ở trường học ra vào rất nhiều người, không được! không được!
Cuối cùng, đành nghĩ đến việc xuống xe trước một đoạn, rồi chạy đến trường, chỉ cần Lãnh Dạ không bị các bạn học thấy là được!
Thấp thỏm mặc xong quần áo tử tế, đơn giản rửa mặt một cái, sau đó xuống lầu.
Nhìn phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình Lãnh Dạ ngồi ở chỗ đó. Bạch Tuyết liền cẩn thận ngồi xuống ở đối diện Lãnh Dạ , bởi vì khi ở nhà cô thường có thói quen, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, không dám gây tiếng động, và yên lặng cúi đầu cầm lên một chiếc bánh bắt đầu ăn.
Trước kia khi ở nhà, Cô không giám gây ra âm thanh quá lớn, nếu không mẹ kế sẽ rất tức giận! Cho nên yên lặng ăn cơm, đây đã là thói quen của cô!
Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết ngồi đối diện, tại sao nhìn cô lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện ngày hôm qua,cô đang lo lắng sao?
Bạch Tuyết chợt cảm giác được một nguồn khí lạnh chiếu trên đỉnh đầu, lo sợ không cần ngẩng đầu cũng đã đoán được, nhất định là Lãnh Dạ đang nhìn chằm chằm cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook