Lang Vương Sủng Thiếp
-
Chương 5: Nàng là huyết nô
Tỷ muội? Suy nghĩ trong đầu Nguyễn Nhược Khê chợt dừng lại ở hai chữ trên. Bà ta nói các nàng là tỷ muội? Lại sợ hãi quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang nằm
trên giường.
Ánh mắt của nữ nhân nằm trên giường ướt đẫm, dùng một chút sức lực còn lại nháy nháy mắt, tựa như nói cho nàng đây là sự thật, trong ánh mắt mơ hồ, lộ ra một vài tia ôn nhu.
Ma ma không thèm quan tâm, bỏ qua những sợ hãi của nàng, trực tiếp đi qua, nhìn nữ nhân trên giường, hướng ra phía cửa bên ngoài phân phó:
“ Người đâu.”
” Nô tì tham kiến ma ma.” Hai cung nữ nhanh chóng đi vào.
” Đem nàng ném ra ngoài cho ta, giao cho công công nhặt xác xử lý.” Ma ma gần như vô tình ra lệnh.
” Vâng, ma ma.” Hai cung nữ vộ vàng tiến đến khiêng người.
” Ngô…..” Nữ nhân nằm trên giường lại phát ra âm thanh rất nhỏ mang theo vẻ thống khổ, giống như đang cầu cứu.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng trước mặt các nàng ngăn cản:
” Các ngươi muốn làm gì? Nàng còn chưa có chết mà.”
” Đúng vậy,nhưng hiện tại nàng và kẻ chết có gì khác nhau? Sớm muộn gì cũng phải chết, việc ta đang làm xem như là hoàn thành ước nguyện của nàng, sống không bằng chết như vậy, cũng liên luỵ hạ nhân chúng ta còn phải hầu hạ nàng.” Ánh mắt ma ma lạnh lùng nhìn về phía nữ nhân trên giường.
” Sao ngươi có thể nói như vậy được? Dù sao nàng còn chưa có chết, ta không cho phép ngươi mang nàng đi.” Nguyễn Nhược Khê tức giận trừng mắt nhìn bà ta. Sao bả ta lại có thể mất nhân tình như thế? Cho dù không có nhân tính, ít nhất cũng phải có chút đồng tình chứ.
” Hừ.” Ma ma hừ lạnh ra tiếng, châm chọc nói:
” Nếu có dư sức lực như thế, ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ cho bản thân đi, sau này ngươi cũng sẽ có cùng kết cục như nàng, không thể nào tránh khỏi. Đến lúc đó, nằm ở vị trí này chỉ sợ không ai muốn nói chuyện với ngươi.”
” Có cùng kết cục như thế, ngươi có ý tứ gì?” Nguyễn Nhược Khê trợn to hai mắt nhìn nàng, trong lòng lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ chính mình về sau cũng sẽ biến thành bộ xương khô giống như vậy? Vì sao? Vì sao lại thành như vậy?
” Có ý tứ gì? Ngươi không phải là cố tình giả ngốc chứ? Chẳng lẻ người của Vũ gia các ngươi vào đây để làm cái gì ngươi thật không biết sao?” Ma ma nghi hoặc giương mắt nhìn nàng, nàng không phải là một huyết nô sao?
” Làm cái gì?” Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi ngược lại, nàng căn bản không phải Vũ Khuynh Thành, như thế nào lại biết là làm cái gì?
” Định giả ngốc sao?” Ma ma lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, cũng không thèm giải thích cho nàng biết, lại hung hăng liếc mắt nhìn cung nữ, ý bảo mang nữ nhân trên giường ra ngoài.
Hai cung nữ không dám chậm chạp, nhận lệnh lập tức thi hành.
” Không được.” Nguyễn Nhược Khê lại ngăn cản các nàng lần nữa, cho dù bản thân cùng nàng có quen biết hay không, nàng cũng không thể nhìn thấy các nàng đem mạng người ra đùa giỡn.
Ánh mắt nữ nhân nằm trên giường mang theo cảm động, nước mắt lăn dài trên má.
” Ngươi cũng thật phiền phức, cút ngay, đừng làm tốn thời gian của ta.” Ma ma đứng ở một bên không kiên nhẫn nói, lập tức đưa tay bất ngờ đẩy nàng ra.
Nguyễn Nhược Khê không chú ý, thân thể liền bị đẩy ngã ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thân thể lay động ngã vào vách tường phía sau.
Nhìn thấy hai cũng nữ kia đã nâng nữ nhân trên giường lên, đầu nàng nhìn thẳng về phía mình, nước mắt ướt đẫm mi, ánh mắt giống như vui mừng, giống như giải thoát, giống như tuyệt vọng, càng giống như không muốn…
” Buông nàng ra.” Nguyễn Nhược Khê không biết lấy sức lực từ đâu, lập tức vọt lên, đẩy ra cung nữ đang ôm nữ nhân.
Cung nữ không hề phòng bị, ngã xuống trên mặt đất.
” Ngươi thật sự là cần phải được giáo huấn.” Ma ma tức giận, bước tới vài bước, đưa tay cao lên muốn đánh vào mặt của nàng.
Nguyễn Nhược Khê nhanh tay hơn đánh một quyền vào trên mũi nàng, sau đó lại một cước đá vào trên bụng của nàng. Nàng học quyền đạo mười mấy năm, rốt cục cũng có lúc có tác dụng.
” A…………….” Một bên mũi của ma ma bị chảy máu, ngã trên mặt đất, gào lên như lợn bị chọc tiết.
Ánh mắt của nữ nhân nằm trên giường ướt đẫm, dùng một chút sức lực còn lại nháy nháy mắt, tựa như nói cho nàng đây là sự thật, trong ánh mắt mơ hồ, lộ ra một vài tia ôn nhu.
Ma ma không thèm quan tâm, bỏ qua những sợ hãi của nàng, trực tiếp đi qua, nhìn nữ nhân trên giường, hướng ra phía cửa bên ngoài phân phó:
“ Người đâu.”
” Nô tì tham kiến ma ma.” Hai cung nữ nhanh chóng đi vào.
” Đem nàng ném ra ngoài cho ta, giao cho công công nhặt xác xử lý.” Ma ma gần như vô tình ra lệnh.
” Vâng, ma ma.” Hai cung nữ vộ vàng tiến đến khiêng người.
” Ngô…..” Nữ nhân nằm trên giường lại phát ra âm thanh rất nhỏ mang theo vẻ thống khổ, giống như đang cầu cứu.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng trước mặt các nàng ngăn cản:
” Các ngươi muốn làm gì? Nàng còn chưa có chết mà.”
” Đúng vậy,nhưng hiện tại nàng và kẻ chết có gì khác nhau? Sớm muộn gì cũng phải chết, việc ta đang làm xem như là hoàn thành ước nguyện của nàng, sống không bằng chết như vậy, cũng liên luỵ hạ nhân chúng ta còn phải hầu hạ nàng.” Ánh mắt ma ma lạnh lùng nhìn về phía nữ nhân trên giường.
” Sao ngươi có thể nói như vậy được? Dù sao nàng còn chưa có chết, ta không cho phép ngươi mang nàng đi.” Nguyễn Nhược Khê tức giận trừng mắt nhìn bà ta. Sao bả ta lại có thể mất nhân tình như thế? Cho dù không có nhân tính, ít nhất cũng phải có chút đồng tình chứ.
” Hừ.” Ma ma hừ lạnh ra tiếng, châm chọc nói:
” Nếu có dư sức lực như thế, ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ cho bản thân đi, sau này ngươi cũng sẽ có cùng kết cục như nàng, không thể nào tránh khỏi. Đến lúc đó, nằm ở vị trí này chỉ sợ không ai muốn nói chuyện với ngươi.”
” Có cùng kết cục như thế, ngươi có ý tứ gì?” Nguyễn Nhược Khê trợn to hai mắt nhìn nàng, trong lòng lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ chính mình về sau cũng sẽ biến thành bộ xương khô giống như vậy? Vì sao? Vì sao lại thành như vậy?
” Có ý tứ gì? Ngươi không phải là cố tình giả ngốc chứ? Chẳng lẻ người của Vũ gia các ngươi vào đây để làm cái gì ngươi thật không biết sao?” Ma ma nghi hoặc giương mắt nhìn nàng, nàng không phải là một huyết nô sao?
” Làm cái gì?” Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi ngược lại, nàng căn bản không phải Vũ Khuynh Thành, như thế nào lại biết là làm cái gì?
” Định giả ngốc sao?” Ma ma lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, cũng không thèm giải thích cho nàng biết, lại hung hăng liếc mắt nhìn cung nữ, ý bảo mang nữ nhân trên giường ra ngoài.
Hai cung nữ không dám chậm chạp, nhận lệnh lập tức thi hành.
” Không được.” Nguyễn Nhược Khê lại ngăn cản các nàng lần nữa, cho dù bản thân cùng nàng có quen biết hay không, nàng cũng không thể nhìn thấy các nàng đem mạng người ra đùa giỡn.
Ánh mắt nữ nhân nằm trên giường mang theo cảm động, nước mắt lăn dài trên má.
” Ngươi cũng thật phiền phức, cút ngay, đừng làm tốn thời gian của ta.” Ma ma đứng ở một bên không kiên nhẫn nói, lập tức đưa tay bất ngờ đẩy nàng ra.
Nguyễn Nhược Khê không chú ý, thân thể liền bị đẩy ngã ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thân thể lay động ngã vào vách tường phía sau.
Nhìn thấy hai cũng nữ kia đã nâng nữ nhân trên giường lên, đầu nàng nhìn thẳng về phía mình, nước mắt ướt đẫm mi, ánh mắt giống như vui mừng, giống như giải thoát, giống như tuyệt vọng, càng giống như không muốn…
” Buông nàng ra.” Nguyễn Nhược Khê không biết lấy sức lực từ đâu, lập tức vọt lên, đẩy ra cung nữ đang ôm nữ nhân.
Cung nữ không hề phòng bị, ngã xuống trên mặt đất.
” Ngươi thật sự là cần phải được giáo huấn.” Ma ma tức giận, bước tới vài bước, đưa tay cao lên muốn đánh vào mặt của nàng.
Nguyễn Nhược Khê nhanh tay hơn đánh một quyền vào trên mũi nàng, sau đó lại một cước đá vào trên bụng của nàng. Nàng học quyền đạo mười mấy năm, rốt cục cũng có lúc có tác dụng.
” A…………….” Một bên mũi của ma ma bị chảy máu, ngã trên mặt đất, gào lên như lợn bị chọc tiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook