Lang Vẫn (Mõm Sói)
Chương 90: – -!

=====================

“Triệp ngươi muốn đi đâu?”

Hắc lang chắn người ngăn cản đường đi của ngân lang, nghiêm túc hỏi.

Ngân lang khinh thường cười giễu một tiếng, màu lông khác với những con lang xung quanh tán loạn trong gió: “Đi đâu…. Ngươi biết rõ còn cố hỏi?”

“Đừng trẻ con nữa, theo ta về” “Về cái gì? Ha ha, đại ca, bớt đi một dị loại như ta, ngươi chắc……. cảm thấy cao hứng đi”

“……. Ngươi là có ý gì.”

Tựa hồ là phiền não, đáy mắt hắc lang đột nhiên nổi lên một ngọn lửa màu vàng.

“Phẫn nộ của ngươi là vì ta nói lời ngươi không thích nghe, hay là……. bị đoán trúng tâm sự của ngươi?” “Triệp! Ta nói lại lần nữa! Trở về cho ta!”

Ngân lang không nói gì nữa, an tĩnh nhìn người thân duy nhất của mình, rất lâu, treo lên một nụ cười lạnh ngang bướng: “Không thể Chiến, ta và ngươi, chung quy chỉ có thể là……”

Địch nhân.

Tâm lý biến dạng muốn loại trừ dị loại trong đồng tộc không chỉ tồn tại ở nhân loại, mà dã thú, cũng có.

Cho nên Triệp sinh ra có một bộ lông màu bạc kỳ dị từ nhỏ đã bị tộc nhân bài xích, cũng vì thế, nó càng kiên định có ý niệm phài làm Vương của tộc lang.

Nhưng mà

Ở trên nó từ đầu đến cuối vẫn còn có một vị đại ca Chiến, một kẻ bất đồng với nó, vĩnh viễn cường tráng hữu lực như thế, dã tính lại thêm cơ trí.

Trong trận chiến tranh Vương cuối cùng của lang tộc, Triệp thua trận, không có thua trong thấp thỏm, đồng dạng cũng là thua không cam tâm.

Ly khai, là phát triển tất yếu.

=========================

“Nói như thế, tính cách của gia hỏa đó thật ra là do lang loại trong tộc của ngươi tạo ra?”

Lâu Ánh Thần rút chân trước bị ép đến có chút tê liệt dưới thân ra, đổi lại một tư thế thoải mái tiếp tục nằm.

Lang Vương đếm mớ lông trên lỗ tai y, gật đầu, sau đó than thở: “Không phải là sai lầm của hắn.”

Lâu Ánh Thần tự nhiên biết ‘hắn’ ở đây là ai, trầm mặc một chút, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác: “Từ sau ngày đó các người chia tay cho đến bây giờ, có tin tức của ngân lang không?”

“Không có.”

Cũng thật sự dứt khoát.

Có chút hoài nghi bọn chúng có thật sự là huynh đệ không, Lâu Ánh Thần quyết định tạm thời không để ý tới, nghiêng đầu chạm chạm vào trước ngực Lang Vương, thỏa mãn ưỡn lưng một cái, không cẩn thận đụng tới phía sau, lại một trận nghiến răng nghiến lợi: “Kháo…… ngày mai không biết có thể khởi hành không…… ngươi cố tình có phải không”

“Không a” Trên mặt có một chút ý cười, Lang Vương dùng hàm răng nhẹ nhàng kéo lỗ tai của tình nhân, “Dù sao cũng đã tương ngộ rồi, trở về sớm hay trở về trễ cũng không phải đều giống nhau.”

“Ở đây không an toàn.”

Không quên mất một trận đại chiến với đám gấu trước đó, Lâu Ánh Thần khè miệng, lời nói lên tới miệng lại thu về, nói ra có tác dụng gì, trừ tạo thêm tức giận, y không muốn để bản thân trở thành một ‘nữ nhân’ báo oán tới báo oán lui.

“Không an toàn? Yên tâm, có ta mà.” Lang Vương cười nhạt, nghĩ tới cái gì, lại cười nói, “Lần này bất ngờ gặp lại cũng không thể nói hoàn toàn là tai nạn, Phù Xuyên và Mộc Bàn đều đã trưởng thành không ít, hơn nữa còn thu thêm vài bộ hạ không tồi Đám tiểu tử đó cũng có chút thủ đoạn, trước đây ở gần chỗ này gặp được một đám gấu, đã thực hành qua mấy thứ ‘muốn bắt lại cố ý thả’ và ‘chiến thuật vòng vo’ trước kia ngươi đã nói.”

Ha?

Chỗ nào đó trong đầu phát ra âm thanh bùng nổ, Lâu Ánh Thần ngây ra mấy giây, kéo khóe miệng, kho khan hỏi lại: “Ngươi nói……. là mấy chiêu……. ta chỉ cho ngươi…….?”

“……. Sao vậy?”

Lang Vương không muốn chậm trễ, ý thức được cái gì, khẩu khí có chút ngưng trọng.

Sao vậy?

Ta kháo……. Cả nửa ngày cho rằng đám gấu đó đại não bị biến dị hóa ra là do mình tạo ra cả…… ta…… ta kháo!

Nhưng cho dù như thế, cũng không thể báo oán.

“ Bỏ đi, không sao……” Vô lực tê liệt nằm xuống, dở khóc dở cười vẫy đuôi, Lâu Ánh Thần bắt đầu phản tỉnh lại bản thân có nên chú ý một chút hành động sau này, không cần đem những thứ không thuộc về thế giới này triển lộ ra.

“Ngao ngao…….”

Thanh âm nhỏ bé thu hút sự chú ý của y, quay đầu, một quả cầu lông màu đen lăn tới, không, không phải quả cầu lông, là gấu con. Cuối cùng mới nhớ tới bản thân còn có một đứa con nuôi này, Lâu Ánh Thần ngồi dậy, vừa định đi qua, một cái vuốt ‘bốp’ một tiếng đánh bay con gấu con đã gần trong gang tấc ra.

“Sao lại có gấu?”

“Nhi tử của ngươi.”

“……A?”

Vì Lang Vương hiếm khi lộ ra biểu tình nghi hoặc mà Lâu Ánh Thần tâm tình vui sướng lên vẫy vẫy đuôi, gọi mấy tiếng về phía con gấu con đang ủy khuất, lập tức gấu con được ‘nạp pin’ đó lại dùng tốc độ trăm mét nhào qua, nằm dưới đám lông mao ở bụng y, vui vẻ hửi tới hửi lui.

“Đem cái cục đó vứt đi”

Con lang nào đó bắt đầu không vui.

“Ngao ngao”

Gấu con tựa hồ cũng biết Lang Vương bất mãn, nho nhỏ thị uy một chút chui đầu ra khỏi kẽ chân của Lâu Ánh Thần. Không đợi Lang Vương tới gần, lại co rụt về.

“Chỉ là một con thú con.”

“Nhưng mà”

“Vương….. A Thần…..”

Phù Xuyên đột ngột xông vào, tựa hồ đối với cảnh tượng trước mắt có chút kinh ngạc, ngừng lại mấy giây mới hồi phục thần thái.

“Con lang màu đỏ đó….. xảy ra chuyện rồi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương