Muốn xác định một người có còn quan tâm đến mình hay không, thường thường chỉ mất một chút thời gian.

Nhưng thời điểm này lại luôn tới rất khó khăn.

Nhìn thấy nàng chân trần đứng trên mặt đất, run rẩy dưới lớp chăn bông, nhưng vẫn trông mong nhìn mình, Du An Lý không biết nên thở dài hay tự trách mình.

Cô tránh tay Tả Nhan, bàn tay kia lại vội vàng kéo cô, Du An Lý trực tiếp bế chăn cùng người lên, đi vào phòng ngủ.

Sau khi chân rời khỏi mặt đất thì đã không còn lạnh như vậy nữa, Tả Nhan đang bị ôm mông như tiểu hài tử, vô thức vươn tay ôm cổ cô, bởi vì sợ sẽ lại ngã xuống.

Du An Lý đi vào phòng ngủ, đặt nàng trở lại giường rồi ngồi xuống.

Lòng bàn chân bẩn không thể lăn trên giường, Tả Nhan không an phận xoa xoa chân, đang định lên tiếng thì thấy Du An Lý đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Tả Nhan nghĩ cô lại đi ra ngoài, liền vội vàng kêu cô một tiếng.

Du An Lý cũng mặc kệ nàng, trực tiếp đi vào phòng tắm, lấy khăn tắm mới, ngâm trong nước nóng từ vòi, sau đó mang khăn nóng trở về phòng ngủ.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt Tả Nhan, cầm chân bên ngoài chăn bông, rồi dùng khăn lau sạch.

Tả Nhan chỉ để đầu và hai chân ra ngoài, vẫn còn đang hít mũi vì lạnh, nàng lặng lẽ quan sát Du An Lý, thử dùng đầu ngón chân cọ cọ tay cô.

“Đừng nhúc nhích.


Du An Lý đè lại chân nàng, lau chân cho nàng, đứng dậy trở lại phòng tắm, giặt sạch khăn tắm đem lên giá phơi khô.

Tả Nhan chui vào trong chăn, lăn lộn trên giường, cuối cùng cũng có thể giữ ấm cho mình.

Sau khi trì hoãn như vậy, thoạt nhìn Du An Lý không định ra ngoài nữa, đi thẳng về phòng ngủ hỏi nàng: "Bữa sáng ăn gì?"

Tả Nhan không xác định được cô có đang giận hay không, thật sự không yên tâm trả lời cô, chỉ là vươn một bàn tay, vỗ giường nói: “Chị tới đây một chút.


Du An Lý không nhúc nhích, hỏi: “Làm gì?"
Tâm Tả Nhan nói quả nhiên nữ nhân này vẫn còn giận, may mắn là vừa rồi không làm xằng bậy, ngoài miệng lại làm nũng nói: "Chị tới đây đi mà!"
Du An Lý nhìn nàng một lúc, nhưng chỉ có thể bước đến mép giường, Tả Nhan vội vàng nắm chặt tay cô, túm lấy tay cô ngồi quỳ trên giường.

Tóc dài xoăn buộc thành đuôi ngựa quăng giữa không trung đập vào mũi Tả Nhan, khiến nàng hắt hơi một tiếng.

Du An Lý chống giường ổn định thân thể, có chút bất lực hỏi: “Rốt cuộc là em muốn làm gì?”
Tả Nhan kéo chăn đang quấn mình ra, rồi “bọc” cả người cô vào trong chăn, hai người lập tức bị buộc trong cùng một không gian.

Du An Lý đang định nói thì đã bị nàng giữ đầu, ấn xuống nơi nhiệt độ mềm mại.

Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Du An Lý, trên đỉnh đầu vang lên thanh âm kiêu ngạo: "Cho chị thuận mao một chút, xong rồi liền bỏ qua chuyện này, không được phép lại cho tôi nhìn sắc mặt không tốt".

Nàng giả vờ nhấn mạnh cường điệu như tỷ tỷ tri tâm, nhưng tất cả lời nói đều là uy hiếp.

Du An Lý không nói gì một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì, tùy ý nàng lăn lộn trên đầu mình.

Tả Nhan xoa đầu cô, hết lần này đến lần khác, xoa đến cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát dùng hai chân quấn lấy người cô, treo trên người cô như Koala, lại chuẩn bị đi ngủ.

Nghe tiếng hít thở dần dần nhẹ nhàng của nàng, Du An Lý nhẹ giọng: “Tại sao một mình ăn sinh nhật?”
Ổ chăn ấm áp cùng cơ thể cô tạo thành cái kén thoải mái, Tả Nhan ôm cô đang mơ màng ngủ, ý thức cùng thân thể lúc này đều thả lỏng, khi nghe thấy lời này cũng chỉ cọ cọ cô, sau đó trả lời: "Bởi vì không có ai bồi tôi a.

"
Du An Lý nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn khuôn mặt của nàng một lúc lâu, buông thả tất cả các vấn đề sẽ làm nàng phòng bị, chuyển sang lối đi an toàn hơn.

“Vậy em đã trải qua bao nhiêu sinh nhật như vậy rồi?” Cô thấp giọng hỏi.


Tả Nhan treo ở trên người cô, nhắm mắt nhíu mày, hồi lâu không trả lời.

Du An Lý đưa tay lên vuốt ve mớ tóc lòa xòa trên trán nàng, vừa định thay đổi câu hỏi thì đã nghe thấy người nằm dưới thân nói: "Không biết bao nhiêu, dù sao từ 19 đến 25 tuổi, chị tự đếm đi.


Nàng lười động não, hiện tại chỉ muốn thoải mái đi ngủ.

Cuối cùng Tả Nhan cũng được ngủ ngon, không mơ cũng không bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Nàng bị mùi thơm bữa sáng gọi ra.

Tả Nhan thò cái đầu rối nùi ra khỏi chăn, dùng mũi ngửi, lại nuốt nước bọt, giãy dụa trong chăn bông một lúc, nhưng vẫn bị cơn thèm ăn đánh bại cơn buồn ngủ, bò dậy bắt đầu mặc quần áo.

Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, từ từ tỉnh táo một chút mới phát hiện "mục tiêu ngủ nướng" hôm nay thực sự đã đạt được!
Mặc dù quy trình cùng phương pháp rất gian nhan khúc chiết, nàng cũng không có gan làm lại, nhưng ít nhất hiện tại nàng không mệt mỏi, cũng có được cảm giác phục hồi.

Tả Nhan nghĩ như vậy, tâm tình lập tức tốt lên.

Xem ra nguyên tắc của Du An Lý thực sự có thể tiếp tục "bẻ cong", nàng có đủ tự tin "khiêu chiến cực hạn" một lần nữa.

Bữa sáng là bữa sáng khó có được của người Trung.

Du An Lý nấu một nồi cháo gà, hấp một chén sủi cảo động lạnh, chiên ba quả trứng luộc - một mình Tả Nhan có thể ăn hai quả, lại mở ra keo chao cùng cải bẹ lúc trước đã mua, để vào đĩa nhỏ, ăn cùng cháo.

Trong tuần, buổi sáng căn bản hai người đều ăn đồ Tây, bởi vì bánh mì và sữa tiết kiệm thời gian hơn, hôm nay thời gian dư dả có chút ngoài ý muốn nên hai người mới có thể ăn bữa sáng kiểu Trung.

Sau khi Tả Nhan ngồi xuống bắt đầu ăn, Du An Lý vẫn luôn không nói một lời đã nói chuyện với nàng vài câu, mặc dù là vài câu chuyện phiếm nhưng cũng rất làm người kinh ngạc.


Tả Nhan ăn no căng bụng xong mới đầy nghi vấn, hoài nghi có phải Du An Lý lại muốn tính sổ mình hay không.

“Lúc trước nghĩ thế nào lại tới công ty này?”
Du An Lý nhấp một ngụm cháo, thản nhiên hỏi.

Tả Nhan cũng không nghĩ nhiều, nàng lấy đũa chọc vào chao trong đĩa nhỏ, trả lời: "Nào phải tôi muốn a, không phải công ty khác đều không cần tôi sao? Còn có thể tự chọn sao?"
Khi đi tìm việc, tâm lý của nàng như muốn suy sụp, lúc đầu còn sẽ chọn một công ty, nghĩ công ty này không có triển vọng, công ty kia tăng ca quá nhiều, chọn tới chọn lui cuối cùng phát hiện mình kén chọn.

Sau khi Tả Nhan nghĩ thông suốt, công việc chính là thứ kiếm cơm, vậy còn phân cao thấp cái gì? Đương nhiên là tìm loại có thể ăn no mà không mệt mỏi, ăn no chờ chết cũng vẫn có thể xem là lý tưởng.

Cho nên, nàng đặt tiêu chí sàng lọc duy nhất về phúc lợi của nhân viên, cố gắng tìm công việc không giết chết chính mình, còn có thể thoải mái hơn một chút, từ bỏ hoàn toàn thêm tiền lương cùng không gian phát triển, không quan tâm.

May mà lúc đó công ty đang thiếu người, nàng cũng xem là có bằng cấp, được tuyển mà không cần nghĩ đến việc nàng thiếu kinh nghiệm làm việc, nếu không thì nàng cũng không thể gia nhập với trình độ công việc như vậy.

Du An Lý hoàn toàn không ngoài ý muốn với câu này, thậm chí còn có thể đoán được lúc tìm việc nàng đã nghĩ gì.

Thấy nàng đã ăn xong, Du An Lý lại lên tiếng: "Em không thích đi làm như vậy, sao không tìm công việc mình cảm thấy hứng thú mà làm?"
Ngữ khí của cô rất ôn hòa, Tả Nhan chỉ cảm thấy cô thuận miệng hỏi, suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: “Nhưng tôi không biết mình có thể làm gì a.


Trước khi vào đại học, kế hoạch cuộc đời của Tả Nhan đều chỉ chờ ba mẹ làm cho mình, còn mình chỉ đặt tâm tư vào ăn uống chơi bời, còn muốn thêm "Nghiên cứu trăm loại phương pháp trốn tiết”.

Sau khi lên đại học, mặc dù phải tự lập kế hoạch cho cuộc đời của mình, nhưng nàng cũng mất đi vô ưu vô lo, chỉ quan tâm đến những gì mình thích, so với “những gì mình thích”, Tả Nhan càng suy xét “những gì có thể nuôi sống bản thân” hơn.

Có thể nói, trong hơn 20 năm cuộc đời, nàng chưa từng nghĩ đến việc mình hứng thú với cái gì - nếu chơi game thì không tính.

Sau khi nghe nàng nói xong, Du An Lý lại hỏi, “Sao chơi game lại không được tính?”
Tả Nhan “A?” một tiếng, nhìn cô nửa ngày không có phản ứng.

Du An Lý chưa từng chơi game lại thực sự sẽ đưa ra đánh giá như vậy, đúng thật là thấy quỷ.

Không chờ Tả Nhan suy nghĩ cẩn thận, Du An Lý đã nói: "Mấy năm nay, ngành kinh doanh điện tử đang phát triển mạnh, chỉ cần các nhà đầu tư không ngốc liền có thể kiếm được ít nhiều, có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đã đạt thành tích nhảy vọt, tại sao lại không tính là công việc đúng đắn?"
Lúc này Tả Nhan mới hiểu ra, "Đúng vậy, người ta kiếm tiền từ chơi game, còn tôi thì tiêu tiền để chơi game, cái gì mà tôi không làm được, ăn no chờ chết ở vị trí đầu tiên, đừng mắng đừng mắng nữa.



Lại mắng liền tự bế.

Du An Lý không nghĩ tới những lời này qua tai nàng lại trở thành ý tứ này, không thể tiếp tục bản nháp đã chuẩn bị sẵn.

Cô nhìn Tả Nhan một lúc lâu, thấy nàng thực sự buồn bực, cho nên cô phải nói: "Ý của tôi là, nếu em không thích công việc hiện tại, em có thể thử làm việc khác, cho dù mới bắt đầu sẽ gặp khó khăn, nhưng chỉ cần em thực sự thích, đó chính là đáng giá.

"
Du An Lý không quen nói loại lời như vậy, cho nên mấy từ nói ra không khỏi có chút máy móc theo sách vở, có chút hương vị đường hoàng.

Tả Nhan thực sự chấn kính rồi.

Du An Lý thực sự có thể nói loại lời này a!
Là Du An Lý a!
Cả thể xác lẫn tinh thần đều là Du An Lý của nhà tư bản thuần huyết!
—— Chờ một chút, giống như người có năng lực nói lời này nhất trên thế giới này chính là nhà tư bản vậy.

Chậc.

Tả Nhan đã không còn là đứa ngốc như năm đó nữa.

Mặc dù nghe thế nào cũng cảm thấy lời nói của Du An Lý có ý tứ khác, khi nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước, Tả Nhan đột nhiên cảm thấy mình đã tìm ra vấn đề.

"Có phải chị còn muốn sa thải tôi không? Không phải mấy ngày nay tôi đã thực sự nỗ lực sao? Nhiệm vụ chị an bài cho tôi cái nào mà còn chưa hoàn thành a? Ban ngày làm trợ lý, ban đêm là bạn tình, không có công lao cũng có khổ! "
Nhìn thấy biểu hiện của Du An Lý, thanh âm của Tả Nhan càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

Nàng đang nghĩ lại xem lời mình đã nói có giẫm phải nơi nào có lôi hay không, thì nghe thấy người ngồi đối diện ôn tồn hỏi: “Bạn tình?”
Tả Nhan cả kinh, lập tức ngồi thẳng người.

—— Ngọa tào, sắp chết rồi.

(*) Bạn tình: bản gốc là pháo hữu (炮友), tiếng anh có nghĩa là friends with benefits, dùng để chỉ những người lên giường với nhau để thoả mãn nhu cầu sinh lý của mỗi người chứ không phải vì tình yêu.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương