Lăng Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 79: Hoàn khố tập hợp
Lăng phủ biệt viện
Lăng Thiên lẳng lặng ngồi ở trong mật thất xem xét những tin nhận được từ nhiều nơi. Trong đó có một số tin tức đáng chú ý: Tam công tử Nam Cung Nhạc của Nam Cung thế gia - một trong sáu đại thế gia - tháng trước khởi hành tới Thừa Thiên. Nghe truyền rằng là đến để cầu thân với Dương gia
Con trai Tiêu gia gia chủ Tiêu Phong Hàn là Tiêu Chấn Vũ mười ngày trước đã tiến vào Nam Trịnh bái phỏng một trong sáu đại thế gia: Đông Phương thế gia. (Thiên hạ tuy có bát đại thế gia nhưng Lăng Thiên lại có thói quen đem chính mình cùng Dương gia bỏ bớt đi. Đem Lăng gia bỏ bớt đi vì cảm thấy như vậy sẽ khinh thường thực lực của chính mình khi đặt cùng các gia tộc khác, về phần Dương gia lại hoàn toàn không để vào trong mắt)
Khiến cho Lăng Thiên cảm thấy hứng thú chính là tin tức cuối cùng: Bắc Ngụy hoàng đế vì thái tử mà đích thân hướng Ngọc gia cầu hôn, lấy vị trí chánh phi của thái tử để cầu hôn Ngọc gia Tiểu công chúa không ngờ bị cự tuyệt! Ngọc gia Tiểu cung chúa quyết định du lịch đại lục để tăng trưởng kiến thức. trước mắt đã từ Bắc Ngụy lên đường, hành tung cụ thể không rõ.
Lăng Thiên tay nắm tờ giấy tin tức này không khỏi trầm tư. Ngọc gia có lớn bao nhiêu thì cũng nằm trong vòng quản hạt của hoàng đế ở Bắc Ngụy. Ngọc gia rốt cuộc có gì ỷ lại mà lại dám cự tuyệt việc cầu thân của thái tử? Hơn nữa lại do đích thân hoàng đế đứng ra cầu hôn! Ngọc gia quả nhiêu không hề đơn giản! Mà câu cuối cùng "trước mắt hành tung không rõ" lại làm cho Lăng Thiên cảm thấy hứng thú. Lăng Thiên đương nhiên biết mạng lưới tình báo trong tay mình khổng lồ như thế này thế mà dưới sự tìm tòi trải rộng như vậy lại vẫn báo lên một câu "hành tung không rõ"! Việc này đến tột cùng nói lên điều gì?
Tình huống này có hai cách giải thích: Một:Tiểu công chúa Ngọc gia căn bản không hề đi đâu, về việc du lịch chỉ là cái cớ để cự tuyệt chuyện hoàng thất cầu hôn, trước mắt còn đang ở trong nhà; Hai: thế lực của Ngọc gia hoàn toàn che dấu được tin tức này, nửa điểm cũng không lộ ra. Nếu là lí do sau thì nói lên một điều: đó là thế lực Ngọc gia hơn xa Lăng Thiên cho nên mạng lưới tình báo của Lăng Thiên không thể tìm ra tin tức gì!
Hảo một cái Ngọc gia! Sắc mặt Lăng Thiên lặng yên như mặt nước. Đã có lá gan cự tuyệt đích thân hoàng đế Bắc Ngụy ra mặt cầu hôn thì cần gì phải lấy cớ? Như vậy lí do duy nhất là trường hợp sau!
Tiểu công chúa Ngọc gia nếu đã đi, trước mắt Thừa Thiên náo nhiệt như thế rất có khả năng sẽ đến Thừa Thiên Thành! Lăng Thiên liền mỉm cười: Chuyện này càng ngày càng náo nhiệt thì càng tốt! Xem tình hình thế này, đây cũng lột cơ hội cho chính mình à!
Lăng Thiên cười cực kỳ thâm trầm, nếu thực sự là Ngọc gia tiểu công chúa tới Thừa Thiên như vậy mình có thể từ tùy tùng của nàng mà suy đoán ra được một phần thực lực của Ngọc gia! Điều này đối với việc an bài các kế hoạch tiếp theo của Lăng Thiên cực kì có lợi.
Lăng Cửu len lén nhìn sắc mặt của Lăng Thiên, đưa ra quan điểm của chính mình: Nếu Lăng Thiên có thể đem Tiểu công chúa Ngọc gia đưa vào trong khuê phòng. Hắc hắc, có phải hóa kẻ địch thành đồng minh không.
Đối với đề nghị này Lăng Thiên chỉ cười trừ. Nếu như không hợp với yêu cầu của mình thì cho dù nàng là nữ nhi của Ngọc Hoàng Đại Đế cũng tránh sang một bên! Thống trị thiên hạ tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể hi sinh tình yêu của chính mình à! Đương nhiên nếu như Tiểu công chúa Ngọc gia cực kì phù hợp với tâm ý Lăng Thiên, như vậy hắn cũng không ngại à.
Ngày mấu chốt cuối cùng đã tới!
Ngay từ sáng sớm, Lăng Thiên đã được Sở Đình Nhi gọi dậy, vẫy tay một cái liền có năm sáu nha hoàn đi vào chăm chút kĩ lưỡng Lăng Thiên từ trong ra ngoài. Làm đi làm lại một canh giờ mới khiến cho Sở Đình Nhi hài lòng. Đến khi Lăng Thiên ra khỏi cửa liền nhất thời như trút được gánh nặng, cảm giác như vừa từ trong tối lại được thấy ánh mặt trời thật thoải mái. Còn chưa ra khỏi cửa nhưng mẫu thân Sở Đình Nhi đã lại đuổi theo: "Thiên nhi, người nào ngươi có thể trêu chọc, nhưng ngàn vạn lần đừng động đến hai vị Kim Phượng, Kiều Nguyệt công chúa nhé, vi nương không muốn nếm mùi thất bại khi đến gặp Hoàng thượng đâu."
Lăng Thiên luôn miệng đáp ứng, vội vàng gọi mấy gã hộ vệ, gần như chạy trốn ra khỏi cửa càng không phải nói đến việc chờ tên Vương Bác kia. Ngồi lên ngựa là roi ngựa quất liên tục. Giống như cửa nhà ở sau lưng mình tùy lúc có thể có một con yêu quái lao ra đuổi theo.
Người như ngọc, ngựa như rồng. Lăng Thiên vốn đã anh tuấn tiêu sái, giờ này thêm trang phục đang bận lại càng xuất chúng, dọc đường hấp dẫn đại đa số ánh mắt người đi đường. Nhưng khi bọn họ nhân ra đấy là Lăng đại công tử tiếng xấu truyền xa liền kinh hoảng thất thố mà dời ánh mắt đi chỗ khác.
Một canh giờ trang điểm. Trời ạ! Trong lòng Lăng Thiên kêu thảm thiết người bình thường ngủ dậy đánh răng rửa mặt không quá ba phút như Lăng Thiên thì một canh giờ vừa rồi quả thật là giống như địa ngục.
Bốn gã hộ vệ phía sau nghi hoặc nhìn về cửa phủ, không hiểu sao công tử gia bình thường không sợ trời không sợ đất hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ là nghe được hoàng cung mỹ nữ tụ tập, lại hưng phấn đến mức một giây cũng không chờ được? Mọi người liền cười cổ quái, đánh ngựa đuổi theo.
Mỗi lần Lăng Thiên đi tới hoàng cung đều cảm thấy không thoải mái. Đây cũng gọi là hoàng cung ư? Lăng Thiên hận không thể chính mình đem hoàng đế xuyên về thế kỉ XXI cho hắn đi xem Bắc Kinh cổ cung, đấy mới gọi là hoàng cung! Đây gọi là cái gì vậy.
Nhưng mà nơi đây cũng thật lớn. Thậm chí Lăng Thiên còn cảm giác được hoàng cung này có khí phái hơn Lăng Phủ biệt viện mà hắn xây dựng nữa.
Xuống ngựa trước cửa cung, Lăng thiên phân phó mấy tên hộ vệ rồi rồi đi theo hai gã thị vệ chuyện đón khách hướng Trường Nhạc cung đi tới.
Hai gã thị vệ dẫn đường đều nhận ra vị Lăng đại công tử này, dọc đường đương nhiên là hết sức lấy lòng.
"Lăng công tử, Lăng đại tướng quân hiện giờ đang ở Võ Đức điện, công tử có muốn ghé qua một chút không?"
"Ta đi làm gì? Tìm lão nhân của ta để bị đánh à?" Lăng Thiên nhớ tới tối hôm trước Lăng Khiếu về nhà. Thấy mặt mình, quả thật nếu như không phải đã quá mệt mỏi thì đã dừng lại dùng gia pháp trừng trị. Nghĩ đến điểm này Lăng Thiên lại cảm thấy buồn bực phi thường, nói thế nào thì cũng là con ruột, sao cứ như là kẻ thù thấy nhau vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nghe xong lời của Lăng Thiên, hai gã thị vệ đều là cười trộm một trận.
Lăng Thiên vừa hướng về trước đivừa hỏi: "Hôm nay đến trước ta đã có bao nhiêu người rồi?"
Một gã thị vệ liền đếm trên đầu ngón tay: "Dương đại công tử đến sớm nhất, nghe nói đi cùng còn có Nam Cung thiếu gia, Lý đại công tử, Lưu thiếu gia, hai vị công tử của Phó gia, Tô gia đại công tử,…" Kể ra liên tiếp mấy cái tên, dĩ nhiên đã có mấy chục nhân vật nhân vật
Lăng Thiên đảo đảo tròng mắt: "Ta dám đánh cuộc là mấy tên này mấy năm vừa qua đều đến sớm như vậy. Thật là không chịu thua kém ai."
Hai gã thị vệ liền cười hưởng ứng nhưng trong lòng lại thầm nói: "Ngươi nếu chịu thua kém ai thì bây giờ có vang dội thế không?"
"Lăng công tử, phía trước là Trường Nhạc cung rồi, tiểu nhân không thể tiến vào Mời công tử cứ tùy tiện." Hai gã thị vệ khom người cáo lui. Lăng Thiên ừ một tiếng, tiện tay lấy ra hai tấm ngân phiếu: "Cầm lấy mà đi uống rượu, xem như bổn công tử đãi các ngươi."
"Đa tạ công tử"
Lăng Thiên vừa mới bước vào Trường Nhạc Cung liền có hai cung nữ tiến lên đón tiếp. Đi chưa được mấy bước liền nghe từng đợt tiếng cười huyên náo từ bên trong phát ra. Lăng Thiên nhíu nhíu mày, mấy tên gia hỏa này, xem hoàng cung như là kĩ viện sao? Sao lại dám lớn tiếng như vậy chứ?
Vừa vào cửa điện, Lăng Thiên cơ hồ hoài nghi là mình đến nhầm chỗ. Bên trong đông một đoàn, tây một đám, tất cả đều là một sắc đại lão gia, về phần tiểu thư khuê phòng một người cũng không thấy. Mấy tên này Lăng Thiên đều nhận thức được, đều là thành viên của các thế gia. Nếu nói về trình độ hoàn khố, so với Lăng Thiên có thể nói là cũng ngang nhau. Ngay cả khi có kém thì cũng chỉ kém một chút xíu mà thôi.
Chỉ thấy cả đám người đều hết sức phấn khởi, nói chuyện mưa xuân bắn tung tóe, hiển nhiên đối với bách hoa hội lần này đều cảm thấy cực kì hứng thú. Có mấy người có vẻ không chịu thua kém ai, dưới hông đã đùn lên một khối có vẻ như giương cung bạt kiếm, dù có trường bào che lấp thì cũng hơi lộ ra! Cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì.
Lăng Thiên không khỏi dừng bước, quay đầu hỏi hai cung nữ: "Có phải là lầm chỗ hay không?Đây rốt cuộc là Bách hoa đại hội hay là Hoàn khố đại hội?"
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên lẳng lặng ngồi ở trong mật thất xem xét những tin nhận được từ nhiều nơi. Trong đó có một số tin tức đáng chú ý: Tam công tử Nam Cung Nhạc của Nam Cung thế gia - một trong sáu đại thế gia - tháng trước khởi hành tới Thừa Thiên. Nghe truyền rằng là đến để cầu thân với Dương gia
Con trai Tiêu gia gia chủ Tiêu Phong Hàn là Tiêu Chấn Vũ mười ngày trước đã tiến vào Nam Trịnh bái phỏng một trong sáu đại thế gia: Đông Phương thế gia. (Thiên hạ tuy có bát đại thế gia nhưng Lăng Thiên lại có thói quen đem chính mình cùng Dương gia bỏ bớt đi. Đem Lăng gia bỏ bớt đi vì cảm thấy như vậy sẽ khinh thường thực lực của chính mình khi đặt cùng các gia tộc khác, về phần Dương gia lại hoàn toàn không để vào trong mắt)
Khiến cho Lăng Thiên cảm thấy hứng thú chính là tin tức cuối cùng: Bắc Ngụy hoàng đế vì thái tử mà đích thân hướng Ngọc gia cầu hôn, lấy vị trí chánh phi của thái tử để cầu hôn Ngọc gia Tiểu công chúa không ngờ bị cự tuyệt! Ngọc gia Tiểu cung chúa quyết định du lịch đại lục để tăng trưởng kiến thức. trước mắt đã từ Bắc Ngụy lên đường, hành tung cụ thể không rõ.
Lăng Thiên tay nắm tờ giấy tin tức này không khỏi trầm tư. Ngọc gia có lớn bao nhiêu thì cũng nằm trong vòng quản hạt của hoàng đế ở Bắc Ngụy. Ngọc gia rốt cuộc có gì ỷ lại mà lại dám cự tuyệt việc cầu thân của thái tử? Hơn nữa lại do đích thân hoàng đế đứng ra cầu hôn! Ngọc gia quả nhiêu không hề đơn giản! Mà câu cuối cùng "trước mắt hành tung không rõ" lại làm cho Lăng Thiên cảm thấy hứng thú. Lăng Thiên đương nhiên biết mạng lưới tình báo trong tay mình khổng lồ như thế này thế mà dưới sự tìm tòi trải rộng như vậy lại vẫn báo lên một câu "hành tung không rõ"! Việc này đến tột cùng nói lên điều gì?
Tình huống này có hai cách giải thích: Một:Tiểu công chúa Ngọc gia căn bản không hề đi đâu, về việc du lịch chỉ là cái cớ để cự tuyệt chuyện hoàng thất cầu hôn, trước mắt còn đang ở trong nhà; Hai: thế lực của Ngọc gia hoàn toàn che dấu được tin tức này, nửa điểm cũng không lộ ra. Nếu là lí do sau thì nói lên một điều: đó là thế lực Ngọc gia hơn xa Lăng Thiên cho nên mạng lưới tình báo của Lăng Thiên không thể tìm ra tin tức gì!
Hảo một cái Ngọc gia! Sắc mặt Lăng Thiên lặng yên như mặt nước. Đã có lá gan cự tuyệt đích thân hoàng đế Bắc Ngụy ra mặt cầu hôn thì cần gì phải lấy cớ? Như vậy lí do duy nhất là trường hợp sau!
Tiểu công chúa Ngọc gia nếu đã đi, trước mắt Thừa Thiên náo nhiệt như thế rất có khả năng sẽ đến Thừa Thiên Thành! Lăng Thiên liền mỉm cười: Chuyện này càng ngày càng náo nhiệt thì càng tốt! Xem tình hình thế này, đây cũng lột cơ hội cho chính mình à!
Lăng Thiên cười cực kỳ thâm trầm, nếu thực sự là Ngọc gia tiểu công chúa tới Thừa Thiên như vậy mình có thể từ tùy tùng của nàng mà suy đoán ra được một phần thực lực của Ngọc gia! Điều này đối với việc an bài các kế hoạch tiếp theo của Lăng Thiên cực kì có lợi.
Lăng Cửu len lén nhìn sắc mặt của Lăng Thiên, đưa ra quan điểm của chính mình: Nếu Lăng Thiên có thể đem Tiểu công chúa Ngọc gia đưa vào trong khuê phòng. Hắc hắc, có phải hóa kẻ địch thành đồng minh không.
Đối với đề nghị này Lăng Thiên chỉ cười trừ. Nếu như không hợp với yêu cầu của mình thì cho dù nàng là nữ nhi của Ngọc Hoàng Đại Đế cũng tránh sang một bên! Thống trị thiên hạ tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể hi sinh tình yêu của chính mình à! Đương nhiên nếu như Tiểu công chúa Ngọc gia cực kì phù hợp với tâm ý Lăng Thiên, như vậy hắn cũng không ngại à.
Ngày mấu chốt cuối cùng đã tới!
Ngay từ sáng sớm, Lăng Thiên đã được Sở Đình Nhi gọi dậy, vẫy tay một cái liền có năm sáu nha hoàn đi vào chăm chút kĩ lưỡng Lăng Thiên từ trong ra ngoài. Làm đi làm lại một canh giờ mới khiến cho Sở Đình Nhi hài lòng. Đến khi Lăng Thiên ra khỏi cửa liền nhất thời như trút được gánh nặng, cảm giác như vừa từ trong tối lại được thấy ánh mặt trời thật thoải mái. Còn chưa ra khỏi cửa nhưng mẫu thân Sở Đình Nhi đã lại đuổi theo: "Thiên nhi, người nào ngươi có thể trêu chọc, nhưng ngàn vạn lần đừng động đến hai vị Kim Phượng, Kiều Nguyệt công chúa nhé, vi nương không muốn nếm mùi thất bại khi đến gặp Hoàng thượng đâu."
Lăng Thiên luôn miệng đáp ứng, vội vàng gọi mấy gã hộ vệ, gần như chạy trốn ra khỏi cửa càng không phải nói đến việc chờ tên Vương Bác kia. Ngồi lên ngựa là roi ngựa quất liên tục. Giống như cửa nhà ở sau lưng mình tùy lúc có thể có một con yêu quái lao ra đuổi theo.
Người như ngọc, ngựa như rồng. Lăng Thiên vốn đã anh tuấn tiêu sái, giờ này thêm trang phục đang bận lại càng xuất chúng, dọc đường hấp dẫn đại đa số ánh mắt người đi đường. Nhưng khi bọn họ nhân ra đấy là Lăng đại công tử tiếng xấu truyền xa liền kinh hoảng thất thố mà dời ánh mắt đi chỗ khác.
Một canh giờ trang điểm. Trời ạ! Trong lòng Lăng Thiên kêu thảm thiết người bình thường ngủ dậy đánh răng rửa mặt không quá ba phút như Lăng Thiên thì một canh giờ vừa rồi quả thật là giống như địa ngục.
Bốn gã hộ vệ phía sau nghi hoặc nhìn về cửa phủ, không hiểu sao công tử gia bình thường không sợ trời không sợ đất hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ là nghe được hoàng cung mỹ nữ tụ tập, lại hưng phấn đến mức một giây cũng không chờ được? Mọi người liền cười cổ quái, đánh ngựa đuổi theo.
Mỗi lần Lăng Thiên đi tới hoàng cung đều cảm thấy không thoải mái. Đây cũng gọi là hoàng cung ư? Lăng Thiên hận không thể chính mình đem hoàng đế xuyên về thế kỉ XXI cho hắn đi xem Bắc Kinh cổ cung, đấy mới gọi là hoàng cung! Đây gọi là cái gì vậy.
Nhưng mà nơi đây cũng thật lớn. Thậm chí Lăng Thiên còn cảm giác được hoàng cung này có khí phái hơn Lăng Phủ biệt viện mà hắn xây dựng nữa.
Xuống ngựa trước cửa cung, Lăng thiên phân phó mấy tên hộ vệ rồi rồi đi theo hai gã thị vệ chuyện đón khách hướng Trường Nhạc cung đi tới.
Hai gã thị vệ dẫn đường đều nhận ra vị Lăng đại công tử này, dọc đường đương nhiên là hết sức lấy lòng.
"Lăng công tử, Lăng đại tướng quân hiện giờ đang ở Võ Đức điện, công tử có muốn ghé qua một chút không?"
"Ta đi làm gì? Tìm lão nhân của ta để bị đánh à?" Lăng Thiên nhớ tới tối hôm trước Lăng Khiếu về nhà. Thấy mặt mình, quả thật nếu như không phải đã quá mệt mỏi thì đã dừng lại dùng gia pháp trừng trị. Nghĩ đến điểm này Lăng Thiên lại cảm thấy buồn bực phi thường, nói thế nào thì cũng là con ruột, sao cứ như là kẻ thù thấy nhau vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nghe xong lời của Lăng Thiên, hai gã thị vệ đều là cười trộm một trận.
Lăng Thiên vừa hướng về trước đivừa hỏi: "Hôm nay đến trước ta đã có bao nhiêu người rồi?"
Một gã thị vệ liền đếm trên đầu ngón tay: "Dương đại công tử đến sớm nhất, nghe nói đi cùng còn có Nam Cung thiếu gia, Lý đại công tử, Lưu thiếu gia, hai vị công tử của Phó gia, Tô gia đại công tử,…" Kể ra liên tiếp mấy cái tên, dĩ nhiên đã có mấy chục nhân vật nhân vật
Lăng Thiên đảo đảo tròng mắt: "Ta dám đánh cuộc là mấy tên này mấy năm vừa qua đều đến sớm như vậy. Thật là không chịu thua kém ai."
Hai gã thị vệ liền cười hưởng ứng nhưng trong lòng lại thầm nói: "Ngươi nếu chịu thua kém ai thì bây giờ có vang dội thế không?"
"Lăng công tử, phía trước là Trường Nhạc cung rồi, tiểu nhân không thể tiến vào Mời công tử cứ tùy tiện." Hai gã thị vệ khom người cáo lui. Lăng Thiên ừ một tiếng, tiện tay lấy ra hai tấm ngân phiếu: "Cầm lấy mà đi uống rượu, xem như bổn công tử đãi các ngươi."
"Đa tạ công tử"
Lăng Thiên vừa mới bước vào Trường Nhạc Cung liền có hai cung nữ tiến lên đón tiếp. Đi chưa được mấy bước liền nghe từng đợt tiếng cười huyên náo từ bên trong phát ra. Lăng Thiên nhíu nhíu mày, mấy tên gia hỏa này, xem hoàng cung như là kĩ viện sao? Sao lại dám lớn tiếng như vậy chứ?
Vừa vào cửa điện, Lăng Thiên cơ hồ hoài nghi là mình đến nhầm chỗ. Bên trong đông một đoàn, tây một đám, tất cả đều là một sắc đại lão gia, về phần tiểu thư khuê phòng một người cũng không thấy. Mấy tên này Lăng Thiên đều nhận thức được, đều là thành viên của các thế gia. Nếu nói về trình độ hoàn khố, so với Lăng Thiên có thể nói là cũng ngang nhau. Ngay cả khi có kém thì cũng chỉ kém một chút xíu mà thôi.
Chỉ thấy cả đám người đều hết sức phấn khởi, nói chuyện mưa xuân bắn tung tóe, hiển nhiên đối với bách hoa hội lần này đều cảm thấy cực kì hứng thú. Có mấy người có vẻ không chịu thua kém ai, dưới hông đã đùn lên một khối có vẻ như giương cung bạt kiếm, dù có trường bào che lấp thì cũng hơi lộ ra! Cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì.
Lăng Thiên không khỏi dừng bước, quay đầu hỏi hai cung nữ: "Có phải là lầm chỗ hay không?Đây rốt cuộc là Bách hoa đại hội hay là Hoàn khố đại hội?"
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook