Lăng Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 776: Tứ phương chiến hỏa!
Có điều, một khi thế cuộc đã đến thời khắc cuối cùng, Lăng Thiên kể cả là không muốn ngự giá thân trinh cũng không được! Bởi vì Ngọc Mãn Lâu nếu như xuất thủ thì Lăng Thiên bắt buộc phải ứng chiến!
Tuyết vẫn bay đầy trời, vẫn là rơi không ngừng không nghỉ, ông trời dường như là đang phát điên, lượng tuyết tích tụ trên mặt đất đã cao đến nửa thân người, vậy mà trên trời vẫn là mây mù dày đặc, những bông tuyết lững lờ không nhanh không chậm rơi xuống dày đặc!
Trận chiến lần này giữa hai nước, không những trước đó chưa từng có, mà ngay phương thức triển khai, cũng càng là cực kì điên cuồng!
Phía quận Yên, ba binh đoàn lớn 50 vạn quân của Ngọc Gia được toàn bộ huy động đến, khoảnh cách với quân doanh của đế quốc Thần Châu chỉ là vài mũi tên bắn!
Đây là một khoảng cách cực kì nhạy cảm!
Và đương nhiên đó cũng là một khoảng cách vô cùng có học vấn chốn sa trường!
Cho nên đương nhiên cũng trở thành một khoảng cách làm cho quân đội của đế quốc Thần Châu khó chịu nhất! Bắn tên thì không đến, nhưng phi ngựa thì chốc lát là tới.
Nếu như chủ động xuất kích, trong tình trạng thời tiết như thế này, không nghi ngờ gì cả sẽ bị thiệt thòi lớn! Nhưng nếu như chỉ cố thủ, thì kẻ địch lúc nào cũng có thể phát động tấn công, nếu quá bị động thì kẻ địch chỉ cần vài lần hô hấp là có thể đao sắc tương giao!
Công cũng khó mà thủ cũng không xong!
Đương nhiên, tình hình mà quân đội của Ngọc Gia phải đối mặt cũng giống như quân đội của đế quốc Thần Châu! Nhưng chính tình hình này là do Ngọc Gia cố tình muốn như vậy.
Nếu đã làm như vậy, thì cách chắn sẽ có dụng ý! Mục đích của Ngọc Gia lần này trên một mức độ rất lớn là để báo thù, dùng cái giá phải trả bằng máu để báo thù, Ngọc Gia đã hạ quyết tâm lớn nhất để báo thù, chết một số binh lính cấp dưới thì có làm sao, chúng chính là muốn những binh sĩ của đế quốc Thần Châu bồi táng cho con cháu của mình!
Chỉ dựa vào điểm này thôi, cũng đã là điểm đáng lo ngại nhất của tướng soái đế quốc Thần Châu, Ngọc Gia có thể không keo kiệt mà hi sinh binh sĩ của mình, nhưng bên phía Lăng Thiên thì không thể như thế.
Để đối phó với tình hình này, tam đại thống soái của đế quốc Thần Châu chia nhau ra áp dụng các phương pháp khác nhau để ứng phó. Tướng Diên Hải lão luyện nhất thì lựa chọn cách án binh bất động, tăng cường phòng bị, đồng thời ở trận tuyến đầu của mình, lợi dụng thời gian một ngày, đào vô số những cái bẫy thâm hiểm nhất, sau đó lui quân một dặm, tiếp tục quan sát.
Như vậy thì không những có thời gian để nghỉ ngơi, không cần phải giống như lúc trước lúc nào cũng trợn căng mắt ra, tuy vẫn cảnh giác như trước, nhưng các binh sĩ có thể thay nhau nghỉ ngơi cũng xem là có thể chợp mắt ngủ một giấc được. Không cần phải lo lắng đang ngủ mà bị mất đầu nữa. Kể cả là những cạm bẫy ở đây bị Ngọc Gia lấp đầy hết, quá lắm thì chúng ta lại tiếp tục đào, tuy có hơi chút bị động, nhưng cách này không nghi ngờ gì cả chính là cách tốt nhất để đảm bảo cho tính mạng của binh sĩ!
Thẩm Như Hổ cũng là lựa chọn án binh bất động, chia đội cung thủ có lực sát thương mạng nhất làm ba nhóm, xắp xếp ở hai cánh, luân phiên nhau trực ban, đồng thời lợi dụng tuyết tích tụ, biến những cây to thành những đài canh, trận địa canh giữ đến gió mưa không lọt, có thể nói dưới cơn mưa tên dày đặc như thế này, kể cả là một con muỗi cũng chưa chắc đã bay lọt.
Còn Đông Phương Kinh Lôi ở phía Đông thống lĩnh quân đội của nước Đông Triệu cũ, họ không có sự kiên nhẫn tốt như hai vị tướng kia, ngày nào cũng mặt mày sẵn sàng chiến đấu, người đến thì ta lui, đã là không ngừng xuất thủ. Hoặc là chủ động xuất kích, hoặc là bị động phòng ngự, ngày đêm không ngừng nghỉ. Ngay đến thời gian nghỉ ngơi, cũng sẽ không ngừng có những âm thanh phát động tấn công và tiếng chiêng trống vang trời dậy đất, điều này làm cho quân đội của Ngọc Gia mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, do Ngọc Gia chỉ liều mạng không tính toán đến cái giá phải trả, cho nên cũng chiếm được một chút thượng phong, nhưng chút thượng phong này đúng là phải trả một cái giá không tầm thường, ít nhất cũng thương vong nhiều hơn 1 vạn người so với quân của Kinh Lôi.
Chiến tuyến phía Tây, đại quân của Tiêu Phong Dương đối địch với Tây Môn Tạp, hai thống soái một già một trẻ này đã bắt đầu đối địch toàn diện. Kết cục hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Tiêu Phong Dương. Có ví dụ về Lăng Thiên trước đó, Tiêu Phong Dương khá là kiêng nể vị thống soái thiếu niên thiên tài mà trong mắt người đời là sánh ngang với Lăng Thiên này, hắn hoàn toàn không dám có chút khinh thường! Lăng Thiên đã là lợi hại như vậy, Tây Môn Tạp lại là sánh ngang với Lăng Thiên, vậy thì kể cả là không bằng Lăng Thiên, cũng sẽ không thua kém quá xa! Kể cả là Tây Môn Tạp chỉ bằng một nửa Lăng Thiên, cũng đã là không thể xem thường!
Hơn nữa, đây lại là trận chiến đầu tiên mà mình đại biểu cho Tiêu Gia chiến đấu vì đế quốc Thần Châu, trận chiến này bất luận là đối với toàn cục hay đối với gia tộc, đều là vô cùng có ý nghĩa, tuyệt đối không thể thất bại.
Tiêu Phong Dương chịu áp lực tâm lí nặng nề, tâm sự trùng trùng bước lên chiến trường, sau khi bắt đầu tiến hành đấu trí đấu dũng với Tây Môn Tạp, lập tức kinh ngạc đến gần như là lòi cả con ngươi ra. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hoàn toàn không phải là vị thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết này quá xuất sắc, quá khó đối phó, mà ngược lại chính là quá dễ đối phó!
Dễ dàng đến làm cho người ta phải kinh ngạc, dễ đối phó đến mức làm người ta có cảm giác như có cạm bẫy giăng sẵn!
Trận đánh này, Tiêu Phong Dương cảm giác như là trận đánh thoải mái dễ chịu nhất trong cả cuộc đời mình, hắn nghĩ, Tây Môn Tạp, tên thống soái thiếu niên này đúng là quá ngu xuẩn! Bất luận tính toán kiểu gì, bất luận tính toán như thế nào, đều bị hắn ứng phó được cả, nhìn được ra cả, trong mắt hắn mà nói đúng là trò trẻ con. Tây Môn Tạp mấy lần phục kích đánh lén đều bị Tiêu Phong Dương bắt bài, không những không phục kích được mà còn bị hao tổn binh lực, lần nào cũng thiệt thòi lớn, lủi trốn như cuột. Nếu như không phải là Tiêu Phong Dương quá cẩn thận, thì chiến quả có khi không chỉ là như vậy!
Đúng là thùng rỗng kêu to! Tiêu Phong Dương trong lúc đắc ý, không nén được chửi thầm trong bụng, cái loại này mà cũng được xưng là "thiếu niên thiên tài"? Cũng có thể sánh ngang với Lăng Thiên?! Vậy thì cái danh hiệu thống soái thiên tài của hắn đúng là không đáng tiền chút nào? Đúng là chuyện cười muốn làm lão phu rụng cả răng đây mà!
Tiêu Phong Dương hoàn toàn không biết, Tây Môn Tạp làm được như vậy đã là khó khăn biết bao nhiêu! Chất xám mà hắn phải bỏ ra để suy nghĩ ít nhất cũng gấp 10 lần so với Tiêu Phong Dương!
Đầu tiên, đề xuất ra kế hoạch chiến lược, cần phải dựa trên cơ sở xác thực có tính khả thi, xếp quân đội của mình vào danh sách tất bại, còn phải đến tướng lĩnh không nói được gì, không nghi ngờ được gì. Thứ hai, kế hoạch được đưa ra cần phải suy nghĩ đến việc Tiêu Phong Dương có đoán ra được hay không, nếu như Tiêu Phong Dương mà không đoán ra được thì chả khác nào làm giả mà thành thật?
Mỗi lần, Tây Môn Tạp đều vắt óc suy nghĩ để tạo ra một kết cục thất bại, nhưng mỗi một lần đều phải bại một cách hoàn hảo, mỗi lần đề ra kế hoạch còn phải có được sự nhất trí thông qua của các tướng lĩnh dưới chướng….
Trong cảm giác của Tây Môn Tạp, đánh nhau kiểu này đúng là quá đau khổ. Thậm chí có một lần Tiêu Phong Dương không đoán ra được ý đồ của hắn, tiến nhầm chỗ, Tây Môn Tạp phát hiện không đúng, giả vờ bộ dạng trông gà hóa cuốc mà lui quân, vừa tức vừa bực, mình đã binh bại như núi sắp đổ rồi, mà hắn vẫn thẫn thờ ở đó không dám truy đuổi….
Bà nội hắn chứ! Thật nghi ngờ cái danh hiệu đại gia binh pháp của hắn có được như thế nào!
Tây Môn Tạp trong lều thống soái của mình vừa nghĩ vừa sẫu não, hết than ngắn lại thở dài; những tướng lĩnh Ngọc Gia dưới chướng hắn từ lâu đã bị sức cuốn hút của vị đại soái bách chiến bách thắng như hắn làm chinh phục, đều ra sức khuyên giải an ủi: "Đại soái, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, thận trọng càng là trách nhiệm quan trọng của người đứng đầu, ngài quả thực không nên quá để tâm làm gì!".
Tây Môn Tạp không nói được lời nào!
Ta thật sự là không muốn để tâm đến, nhưng ta không để tâm đến liệu có được không? Nếu như ta giúp đại quân của mình đánh thắng trận, thì những ngày tháng sau này của ta phải sống thế nào? Kể cả là công tử có tha thứ cho ta, nhưng còn có 50 cặp mắt khác lúc nào cũng trợn trừng nhìn ta, ta…ta đúng là khó mà.
Hóa ra muốn bại mà cũng khó thế này sao? Ta chẳng phải là muốn làm Tây Môn cầu bại sao? Đúng là quá khó, Tiêu Phong Dương ngươi tự nhận mình là đại gia binh pháp đương thế, ta khinh!
Từ rất xa lại đang vang lên những tiếng chửi của đại quân dưới chướng của Tiêu Phong Dương: "Tây Môn Tạp, đúng là đồ cặn bã! Không biết dẫn quân không biết đánh trận, cắp đuôi bỏ chạy, đúng là đồ hèn nhát, đúng là đồ cặn bã!...." Nghe mà xem, biến thành bài vè rồi.
Tây Môn Tạp rên lên một tiếng! Ta đã không muốn nói hắn thì thôi mà hắn đã nói ta rồi!
Lại còn dùng câu cửa miệng mà công tử hay nói, đúng là….!
"Đại soái! Mạt tướng thỉnh cầu được lập tức xuất quân! Dạy dỗ giáo huấn bọn Tiêu Phong Dương!". Một vị tướng quân không kìm được cơn tức, nộ hỏa xung thiên mà đứng dậy: "Bức ép người quá đáng, quả thật là quá hỗn xược càn quấy!".
"Đợi ta suy nghĩ cẩn thận đã, thương định kế sách vẹn toàn". Tây Môn Tạp xoa xoa đầu, trong lòng hắn đang suy nghĩ, nỗ lực ra sức nghĩ ra một kế sách tất bại vô nghi….
Dưới chướng của Tây Môn Tạp hoàn toàn không có ai nghi ngờ vị thống soái trẻ tuổi này, bởi vì trước đó quả thực đã có quá nhiều niềm vui bất ngờ, họ tin rằng lần này cũng không phải là ngoại lệ!
Còn phía bên Phùng Mặc và Lăng Phong, hiện nay đã đến nước như hỏa như đồ, ngàn cân treo sợi tóc.
Đội quân này của Ngọc Gia, gần như là tập trung tất cả những sự thù hậntrong lòng, đối với Ngọc Gia mà nói, đây mới chính là đội quân chết chóc thật sự của chúng! Đại quân bốn mặt, mỗi một mặt rút ra 2 vạn tinh binh, tiến hành vây quét toàn phương vị. Trong đó còn có hơn trăm cao thủ của tổng bộ Ngọc Gia! Trong số những cao thủ này, thực lực thấp nhất cũng ở cấp bậc bạch ngọc. Số cao thủ cấp bậc kim ngọc càng là có mười mấy người, trong đó còn có hai cao thủ trung phẩm kim ngọc, hai người này không ai là không kém hơn so với Lăng Phong và Lăng Vân.
Trước giờ trên chiến trường, Ngọc Gia chưa bao giờ xuất động một đội hình có thể gọi là quá hoành tráng như thế này.
Lăng Phong, Lăng Vân và Phùng Mặc lần này đúng là có thể nói là đã vuốt râu hùm, chọc vào tổ ong bầu. Tổng cộng có hậu nhân của 37 nhân vật đầu não của Ngọc Gia bị giết chết, làm cho đám lão già này điên tiết lộn ruột, tức đến đỏ mắt. Đội quân Ngọc Gia vừa mới bước đến dưới núi đã liền lập tức phát động tổng tấn công. Sự mãnh liệt trong thế tấn công của chúng, làm cho người từng trải sa trường nhiều như Phùng Mặc cũng không kìm được há mồm trợn mắt.
Thế tấn công dồn dập, từng lớp này sang lớp khác không ngừng nghỉ, lượt này bị đánh cho lui lại, lượt sau đã liền tấn công đến, tên nào tên nấy nghiến răng nghiến lợi, phía sau còn có hàng trăm đao phủ, cung thủ giám sát, một khi có tên nào tháo chạy chần chừ không tấn công là lập tức giết ngay!
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
Tuyết vẫn bay đầy trời, vẫn là rơi không ngừng không nghỉ, ông trời dường như là đang phát điên, lượng tuyết tích tụ trên mặt đất đã cao đến nửa thân người, vậy mà trên trời vẫn là mây mù dày đặc, những bông tuyết lững lờ không nhanh không chậm rơi xuống dày đặc!
Trận chiến lần này giữa hai nước, không những trước đó chưa từng có, mà ngay phương thức triển khai, cũng càng là cực kì điên cuồng!
Phía quận Yên, ba binh đoàn lớn 50 vạn quân của Ngọc Gia được toàn bộ huy động đến, khoảnh cách với quân doanh của đế quốc Thần Châu chỉ là vài mũi tên bắn!
Đây là một khoảng cách cực kì nhạy cảm!
Và đương nhiên đó cũng là một khoảng cách vô cùng có học vấn chốn sa trường!
Cho nên đương nhiên cũng trở thành một khoảng cách làm cho quân đội của đế quốc Thần Châu khó chịu nhất! Bắn tên thì không đến, nhưng phi ngựa thì chốc lát là tới.
Nếu như chủ động xuất kích, trong tình trạng thời tiết như thế này, không nghi ngờ gì cả sẽ bị thiệt thòi lớn! Nhưng nếu như chỉ cố thủ, thì kẻ địch lúc nào cũng có thể phát động tấn công, nếu quá bị động thì kẻ địch chỉ cần vài lần hô hấp là có thể đao sắc tương giao!
Công cũng khó mà thủ cũng không xong!
Đương nhiên, tình hình mà quân đội của Ngọc Gia phải đối mặt cũng giống như quân đội của đế quốc Thần Châu! Nhưng chính tình hình này là do Ngọc Gia cố tình muốn như vậy.
Nếu đã làm như vậy, thì cách chắn sẽ có dụng ý! Mục đích của Ngọc Gia lần này trên một mức độ rất lớn là để báo thù, dùng cái giá phải trả bằng máu để báo thù, Ngọc Gia đã hạ quyết tâm lớn nhất để báo thù, chết một số binh lính cấp dưới thì có làm sao, chúng chính là muốn những binh sĩ của đế quốc Thần Châu bồi táng cho con cháu của mình!
Chỉ dựa vào điểm này thôi, cũng đã là điểm đáng lo ngại nhất của tướng soái đế quốc Thần Châu, Ngọc Gia có thể không keo kiệt mà hi sinh binh sĩ của mình, nhưng bên phía Lăng Thiên thì không thể như thế.
Để đối phó với tình hình này, tam đại thống soái của đế quốc Thần Châu chia nhau ra áp dụng các phương pháp khác nhau để ứng phó. Tướng Diên Hải lão luyện nhất thì lựa chọn cách án binh bất động, tăng cường phòng bị, đồng thời ở trận tuyến đầu của mình, lợi dụng thời gian một ngày, đào vô số những cái bẫy thâm hiểm nhất, sau đó lui quân một dặm, tiếp tục quan sát.
Như vậy thì không những có thời gian để nghỉ ngơi, không cần phải giống như lúc trước lúc nào cũng trợn căng mắt ra, tuy vẫn cảnh giác như trước, nhưng các binh sĩ có thể thay nhau nghỉ ngơi cũng xem là có thể chợp mắt ngủ một giấc được. Không cần phải lo lắng đang ngủ mà bị mất đầu nữa. Kể cả là những cạm bẫy ở đây bị Ngọc Gia lấp đầy hết, quá lắm thì chúng ta lại tiếp tục đào, tuy có hơi chút bị động, nhưng cách này không nghi ngờ gì cả chính là cách tốt nhất để đảm bảo cho tính mạng của binh sĩ!
Thẩm Như Hổ cũng là lựa chọn án binh bất động, chia đội cung thủ có lực sát thương mạng nhất làm ba nhóm, xắp xếp ở hai cánh, luân phiên nhau trực ban, đồng thời lợi dụng tuyết tích tụ, biến những cây to thành những đài canh, trận địa canh giữ đến gió mưa không lọt, có thể nói dưới cơn mưa tên dày đặc như thế này, kể cả là một con muỗi cũng chưa chắc đã bay lọt.
Còn Đông Phương Kinh Lôi ở phía Đông thống lĩnh quân đội của nước Đông Triệu cũ, họ không có sự kiên nhẫn tốt như hai vị tướng kia, ngày nào cũng mặt mày sẵn sàng chiến đấu, người đến thì ta lui, đã là không ngừng xuất thủ. Hoặc là chủ động xuất kích, hoặc là bị động phòng ngự, ngày đêm không ngừng nghỉ. Ngay đến thời gian nghỉ ngơi, cũng sẽ không ngừng có những âm thanh phát động tấn công và tiếng chiêng trống vang trời dậy đất, điều này làm cho quân đội của Ngọc Gia mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, do Ngọc Gia chỉ liều mạng không tính toán đến cái giá phải trả, cho nên cũng chiếm được một chút thượng phong, nhưng chút thượng phong này đúng là phải trả một cái giá không tầm thường, ít nhất cũng thương vong nhiều hơn 1 vạn người so với quân của Kinh Lôi.
Chiến tuyến phía Tây, đại quân của Tiêu Phong Dương đối địch với Tây Môn Tạp, hai thống soái một già một trẻ này đã bắt đầu đối địch toàn diện. Kết cục hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Tiêu Phong Dương. Có ví dụ về Lăng Thiên trước đó, Tiêu Phong Dương khá là kiêng nể vị thống soái thiếu niên thiên tài mà trong mắt người đời là sánh ngang với Lăng Thiên này, hắn hoàn toàn không dám có chút khinh thường! Lăng Thiên đã là lợi hại như vậy, Tây Môn Tạp lại là sánh ngang với Lăng Thiên, vậy thì kể cả là không bằng Lăng Thiên, cũng sẽ không thua kém quá xa! Kể cả là Tây Môn Tạp chỉ bằng một nửa Lăng Thiên, cũng đã là không thể xem thường!
Hơn nữa, đây lại là trận chiến đầu tiên mà mình đại biểu cho Tiêu Gia chiến đấu vì đế quốc Thần Châu, trận chiến này bất luận là đối với toàn cục hay đối với gia tộc, đều là vô cùng có ý nghĩa, tuyệt đối không thể thất bại.
Tiêu Phong Dương chịu áp lực tâm lí nặng nề, tâm sự trùng trùng bước lên chiến trường, sau khi bắt đầu tiến hành đấu trí đấu dũng với Tây Môn Tạp, lập tức kinh ngạc đến gần như là lòi cả con ngươi ra. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hoàn toàn không phải là vị thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết này quá xuất sắc, quá khó đối phó, mà ngược lại chính là quá dễ đối phó!
Dễ dàng đến làm cho người ta phải kinh ngạc, dễ đối phó đến mức làm người ta có cảm giác như có cạm bẫy giăng sẵn!
Trận đánh này, Tiêu Phong Dương cảm giác như là trận đánh thoải mái dễ chịu nhất trong cả cuộc đời mình, hắn nghĩ, Tây Môn Tạp, tên thống soái thiếu niên này đúng là quá ngu xuẩn! Bất luận tính toán kiểu gì, bất luận tính toán như thế nào, đều bị hắn ứng phó được cả, nhìn được ra cả, trong mắt hắn mà nói đúng là trò trẻ con. Tây Môn Tạp mấy lần phục kích đánh lén đều bị Tiêu Phong Dương bắt bài, không những không phục kích được mà còn bị hao tổn binh lực, lần nào cũng thiệt thòi lớn, lủi trốn như cuột. Nếu như không phải là Tiêu Phong Dương quá cẩn thận, thì chiến quả có khi không chỉ là như vậy!
Đúng là thùng rỗng kêu to! Tiêu Phong Dương trong lúc đắc ý, không nén được chửi thầm trong bụng, cái loại này mà cũng được xưng là "thiếu niên thiên tài"? Cũng có thể sánh ngang với Lăng Thiên?! Vậy thì cái danh hiệu thống soái thiên tài của hắn đúng là không đáng tiền chút nào? Đúng là chuyện cười muốn làm lão phu rụng cả răng đây mà!
Tiêu Phong Dương hoàn toàn không biết, Tây Môn Tạp làm được như vậy đã là khó khăn biết bao nhiêu! Chất xám mà hắn phải bỏ ra để suy nghĩ ít nhất cũng gấp 10 lần so với Tiêu Phong Dương!
Đầu tiên, đề xuất ra kế hoạch chiến lược, cần phải dựa trên cơ sở xác thực có tính khả thi, xếp quân đội của mình vào danh sách tất bại, còn phải đến tướng lĩnh không nói được gì, không nghi ngờ được gì. Thứ hai, kế hoạch được đưa ra cần phải suy nghĩ đến việc Tiêu Phong Dương có đoán ra được hay không, nếu như Tiêu Phong Dương mà không đoán ra được thì chả khác nào làm giả mà thành thật?
Mỗi lần, Tây Môn Tạp đều vắt óc suy nghĩ để tạo ra một kết cục thất bại, nhưng mỗi một lần đều phải bại một cách hoàn hảo, mỗi lần đề ra kế hoạch còn phải có được sự nhất trí thông qua của các tướng lĩnh dưới chướng….
Trong cảm giác của Tây Môn Tạp, đánh nhau kiểu này đúng là quá đau khổ. Thậm chí có một lần Tiêu Phong Dương không đoán ra được ý đồ của hắn, tiến nhầm chỗ, Tây Môn Tạp phát hiện không đúng, giả vờ bộ dạng trông gà hóa cuốc mà lui quân, vừa tức vừa bực, mình đã binh bại như núi sắp đổ rồi, mà hắn vẫn thẫn thờ ở đó không dám truy đuổi….
Bà nội hắn chứ! Thật nghi ngờ cái danh hiệu đại gia binh pháp của hắn có được như thế nào!
Tây Môn Tạp trong lều thống soái của mình vừa nghĩ vừa sẫu não, hết than ngắn lại thở dài; những tướng lĩnh Ngọc Gia dưới chướng hắn từ lâu đã bị sức cuốn hút của vị đại soái bách chiến bách thắng như hắn làm chinh phục, đều ra sức khuyên giải an ủi: "Đại soái, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, thận trọng càng là trách nhiệm quan trọng của người đứng đầu, ngài quả thực không nên quá để tâm làm gì!".
Tây Môn Tạp không nói được lời nào!
Ta thật sự là không muốn để tâm đến, nhưng ta không để tâm đến liệu có được không? Nếu như ta giúp đại quân của mình đánh thắng trận, thì những ngày tháng sau này của ta phải sống thế nào? Kể cả là công tử có tha thứ cho ta, nhưng còn có 50 cặp mắt khác lúc nào cũng trợn trừng nhìn ta, ta…ta đúng là khó mà.
Hóa ra muốn bại mà cũng khó thế này sao? Ta chẳng phải là muốn làm Tây Môn cầu bại sao? Đúng là quá khó, Tiêu Phong Dương ngươi tự nhận mình là đại gia binh pháp đương thế, ta khinh!
Từ rất xa lại đang vang lên những tiếng chửi của đại quân dưới chướng của Tiêu Phong Dương: "Tây Môn Tạp, đúng là đồ cặn bã! Không biết dẫn quân không biết đánh trận, cắp đuôi bỏ chạy, đúng là đồ hèn nhát, đúng là đồ cặn bã!...." Nghe mà xem, biến thành bài vè rồi.
Tây Môn Tạp rên lên một tiếng! Ta đã không muốn nói hắn thì thôi mà hắn đã nói ta rồi!
Lại còn dùng câu cửa miệng mà công tử hay nói, đúng là….!
"Đại soái! Mạt tướng thỉnh cầu được lập tức xuất quân! Dạy dỗ giáo huấn bọn Tiêu Phong Dương!". Một vị tướng quân không kìm được cơn tức, nộ hỏa xung thiên mà đứng dậy: "Bức ép người quá đáng, quả thật là quá hỗn xược càn quấy!".
"Đợi ta suy nghĩ cẩn thận đã, thương định kế sách vẹn toàn". Tây Môn Tạp xoa xoa đầu, trong lòng hắn đang suy nghĩ, nỗ lực ra sức nghĩ ra một kế sách tất bại vô nghi….
Dưới chướng của Tây Môn Tạp hoàn toàn không có ai nghi ngờ vị thống soái trẻ tuổi này, bởi vì trước đó quả thực đã có quá nhiều niềm vui bất ngờ, họ tin rằng lần này cũng không phải là ngoại lệ!
Còn phía bên Phùng Mặc và Lăng Phong, hiện nay đã đến nước như hỏa như đồ, ngàn cân treo sợi tóc.
Đội quân này của Ngọc Gia, gần như là tập trung tất cả những sự thù hậntrong lòng, đối với Ngọc Gia mà nói, đây mới chính là đội quân chết chóc thật sự của chúng! Đại quân bốn mặt, mỗi một mặt rút ra 2 vạn tinh binh, tiến hành vây quét toàn phương vị. Trong đó còn có hơn trăm cao thủ của tổng bộ Ngọc Gia! Trong số những cao thủ này, thực lực thấp nhất cũng ở cấp bậc bạch ngọc. Số cao thủ cấp bậc kim ngọc càng là có mười mấy người, trong đó còn có hai cao thủ trung phẩm kim ngọc, hai người này không ai là không kém hơn so với Lăng Phong và Lăng Vân.
Trước giờ trên chiến trường, Ngọc Gia chưa bao giờ xuất động một đội hình có thể gọi là quá hoành tráng như thế này.
Lăng Phong, Lăng Vân và Phùng Mặc lần này đúng là có thể nói là đã vuốt râu hùm, chọc vào tổ ong bầu. Tổng cộng có hậu nhân của 37 nhân vật đầu não của Ngọc Gia bị giết chết, làm cho đám lão già này điên tiết lộn ruột, tức đến đỏ mắt. Đội quân Ngọc Gia vừa mới bước đến dưới núi đã liền lập tức phát động tổng tấn công. Sự mãnh liệt trong thế tấn công của chúng, làm cho người từng trải sa trường nhiều như Phùng Mặc cũng không kìm được há mồm trợn mắt.
Thế tấn công dồn dập, từng lớp này sang lớp khác không ngừng nghỉ, lượt này bị đánh cho lui lại, lượt sau đã liền tấn công đến, tên nào tên nấy nghiến răng nghiến lợi, phía sau còn có hàng trăm đao phủ, cung thủ giám sát, một khi có tên nào tháo chạy chần chừ không tấn công là lập tức giết ngay!
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook