Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 757: Sát khí hồng nhan!

Lăng Kiếm bám đuôi theo phía sau Tiêu U Hàn, từ sau khi tiến vào Ẩn Long Cư, thần trí của Lăng Kiếm lúc nào cũng khóa chặt lấy Mộng

Phiên Vân, nhưng nội lực ở đẳng cấp thượng thừa của Mộng Phiên Vân bá đạo như vậy, khí lực toàn thân hắn và đại điện hòa làm một

thể, không có chút sơ hở nào, nội lực của hắn cực kì thâm hậu, chỉ sợ là còn hơn cả Thủy Vô Ba hoặc Ngọc Mãn Lâu.

Lăng Kiếm biết rõ Mộng Phiên Vân ở bên trong, thần trí cũng đã khóa chặt lấy hắn, nhưng khí lực toàn thân hắn gần như hòa nhập vào

với đại điện, không chỗ sơ hở có thể tấn công! Ngay đến trình độ hành thích đệ nhất thiên hạ của Lăng Kiếm cũng khó có thể tìm thấy cơ

hội có thể lợi dụng!

Chính tại thời khắc Tiêu U Hàn bước ra khỏi đại điện, Mộng Phiên Vân không biết vì lí do gì, đột nhiên khí lực đại loạn, không những thế

còn không thể cố định được tâm cảnh của mình!

Lăng Kiếm lúc này không thể mừng hơn, cơ hội tốt như vậy, đối với Lăng Kiếm mà nói quả thật là vô cùng hiếm có!

Khuôn mặt có thể ngụy trang, võ công có thể ngụy trang, nhưng khí chất của các cao thủ tuyệt đỉnh như này thì không kẻ nào có thể ngụy

trang được! Lăng Kiếm không biết Mộng Phiên Vân ở trong đại điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có sự thất thường như vậy, hắn

cũng không có hứng thú muốn biết tại sao, hắn chỉ biết rằng, nếu muốn giết Mộng Phiên Vân, thì đây chính là cơ hội tốt nhất! Chỉ cần giết

được Mộng Phiên Vân, những thứ khác đều không quan trọng!

Lăng Kiếm chỉ là một thích khách, nhiệm vụ của hắn chính là hành thích Mộng Phiên Vân, bất luận là chỗ nào lúc nào, chỉ cần giết được

Mộng Phiên Vân thì tức là nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành! Cho nên Lăng Kiếm không cần thiết phải suy nghĩ đến việc hô ứng đại cục,

giết Mộng Phiên Vân chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với

Cho nên Lăng Kiếm liền quyết định lập tức ra tay! Quả nhiên chém một nhát hiệu quả ngay! Nếu như không phải là Mộng Phiên Vân tránh

kịp, thì chỉ đường kiếm đó thôi cũng đủ để lấy cái đầu của hắn! Còn về việc đối phương đã tránh được mà vẫn bị thương chỗ yếu hại thì là

do công chỉ đạo của Lăng Thiên, sự khổ luyện của bản thân Lăng Kiếm nếu như không có sự rèn luyện hàng trăm hàng nghìn lần thì làm

sao có thể trong thời gian nhanh như vậy đâm trúng chỗ yếu hại không phải là mục tiêu chính của đối phương!

Tiêu U Hàn như bị sét đánh, cả thân người từ từ khuỵu xuống. Hóa ra mặt quan tài…hóa ra hắn..hắn chính là Đệ Nhất Lâu chủ!

Hắn lại chính là Đệ Nhất Lâu chủ, điều này sao có thể? Ta…ta..phải làm thế nào?

Bầu không khí bốn phía vô cùng nặng nề, ai nấy đều sát khí bừng bừng, nhưng Tiêu U Hàn lúc này đang dựa ở cửa đại điện thì như si như

dại, khuôn mặt nàng đỏ hồng lên, ánh mắt đung đưa, nhớ đến lúc nàng ở trước mặt Lăng Thiên và hắn đã ra sức khen ngợi tâng bốc Đệ

Nhất Lâu chủ, đồng thời còn cho thấy rõ sự ái mộ của nàng đối với Đệ Nhất Lâu chủ…

Đúng là xấu hổ chết đi được, Tiêu U Hàn giậm chân mấy cái thật mạnh, cái miệng nhỏ xinh của nàng cong lên, trên mặt là sự đan xen của

trạng thái vừa tức vừa nóng ruột vừa xấu hổ, trong lòng thì như mộng như ảo, thoáng cái trong đầu hiện lên hàng nghìn ý nghĩ.

Ta phải đối diện với huynh ấy như thế nào? Ta phải dùng thân phận gì để gặp huynh ấy? Ta nên nói chuyện với huynh ấy như thế nào?

Mặt quan tài đáng ghét! Đáng ghét, đáng ghét đúng là đáng ghét quá đi…Tiêu U Hàn nghĩ đến chuyện trước đây, bất giác liền hai tai ôm

mặt xấu hổ, cảm ôm ấp trong lòng của nữ nhi, như thơ như mộng như ảo, nhưng một khi tiếp xúc với hiện thực….cái cảm giác tính

toán được mất liền tràn đầy trong lòng Tiêu U Hàn…

Xoạt xoạt xoạt, tầm 4, 5 mươi bóng đen phản ứng vô cùng nhanh vây thành một vòng tròn, ai nấy đều đao kiếm trong tay, nhìn Lăng Kiếm

lúc này đang bị vây ở giữa, trong ánh mắt chúng đều toát lên sự kiêng sợ!

Ngay tại tổng đà của Thiên Thượng Thiên, trong sự vây quanh của khoảng mười cao thủ hạng nhất đương thế, mà có thể một kiếm đâm bị

thương đại chưởng môn của Thiên Thượng Thiên, người được liệt vào 5 người đứng đầu trong giới võ lâm, điều này không phải là người

tầm thường có thể làm được!

Võ công như này đúng là như ma như quỷ, không, phải nói là hơn cả ma quỷ!

"Thế gian nhân mệnh thao tại thủ, thiên hạ phong vân Đệ Nhất Lâu! Đệ Nhất Lâu chủ quả nhiên là uy danh hơn người, quả nhiên là danh

bất hư truyền!"
.

Mộng Phiên Vân khàn giọng cười một tiếng, tay phải của hắn đỡ lấy vai trái, bình đạm nói: "Trong tình cảnh như này, lại là trong tổng đà

của Thiên Thượng Thiên ta, mà có thể một kiếm đâm ta bị thương, thì sao có thể là kẻ vô danh tiểu tốt? Tuy nhát kiếm này ít nhiều có chút

may mắn, nhưng đương thế có thể có được thuật hành thích như này cũng chỉ duy nhất có Đệ Nhất Lâu, trong Đệ Nhất Lâu thì cũng chỉ

duy nhất lâu chủ có thể làm được mà thôi!"
.

Hắn ho hai tiếng, trong mắt lộ ra chút gì đó sự chế giễu, nói: "Nếu như sát thủ nào của Đệ Nhất Lâu cũng có thể làm được, vậy thì cũng

không gọi là Đệ Nhất Lâu rồi!"
.

Lăng Kiếm hai mắt nhìn mũi kiếm, nói: "Ý ông nói câu này là đang chế nhạo bản tọa đánh lén đắc thủ sao?".

Mộng Phiên Vân lạnh lùng hừm một tiếng, nói: "Đệ Nhất Lâu chủ, ngươi có chút quá xem thường Mộng Phiên Vân ta rồi, thắng là thắng,

bại là bại! Không có bản lĩnh để phòng bị người khác đánh lén, thì đó chính là do bản thân không có bản lĩnh, nếu đã bại rồi thì có tư cách

gì để trách người khác!"
.

Hắn đột nhiên thở dài một hơi, nói: "Năm đó ta lấy tấm thân đồng tử để tu luyện liệt dương thần công, cảnh giới liên tục được tăng lên,

nhưng do quá vội vã, trước lúc nguyên dương bắt đầu hình thành hồi 15 tuổi, ta đã luyện đến tầng thứ ba, ta đợi cảnh giới tầng thứ ba ổn

định liền uống liệt dương đan, kết quả là cơ thể do chưa phát triển hoàn toàn, nguyên dương không thể ổn định, chân hỏa chạy loạn khắp

cơ thể, chân dương chi hỏa cắn ngược trở lại, sư tôn và mấy vị sư thúc ra sức tương cứu, mới giữ được cái mạng này của ta".

Đám đông không biết hắn nói những điều này là có ý gì, chỉ lặng lẽ đứng nghe.

"Nhưng bắt đầu từ đó, ta đã bị tổn thương đến kinh mạch, cùng với sự nâng cao từng bước của liệt dương thần công, vết thương trong

kinh mạch ngày càng nghiêm trọng, cho đến mấy năm gần đây, liệt dương thần công của ta cuối cùng cũng tu thành chính quả, nhưng

những kinh mạch bị tổn thương cũng càng trở nên khó khắc chế. Loại ta tu luyện vốn dĩ là nguyên dương, nhưng không ngờ lại bị lửa đốt,

nếu như muốn hồi phục được thì phải hủy hết công lực toàn thân, như vậy có thể không phải lo lắng gì nữa. Chỉ có điều nếu như vậy thì sẽ

trở thành một phế nhân từ đầu đến chân thân là đệ tử của Thiên Thượng Thiên, nếu như không có võ công, thì chả phải là sống không

bằng chết sao? Sư tôn năm đó từng nói, sẽ có một ngày ta sẽ bị thiệt thòi lớn bởi chính đường kinh mạch này, thậm chí là còn mất mạng!". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Mộng Phiên Vân cười lớn, hai mắt nhìn thẳng vào Lăng Kiếm, chầm chậm nói: "Hôm nay xem ra đúng là như vậy!".

Lăng Kiếm khẽ mỉm cười, không thèm để ý đến đống đao kiếm đang vây quanh mình, hắn chỉ nhìn Mộng Phiên Vân, trong mắt lộ ra nét

khinh nhờn, nói: "Đó cũng là lí do? Ông cho rằng đó chính là lí do ông thất bại sao? Mồm ông thì nói được như vậy, nhưng trong lòng thì

tự ông vẫn chưa nhìn ra, dựa vào tâm cảnh này của ông thì cả đời này tuyệt đối sẽ không bước lên được đỉnh cao nhất của võ học!"
. Lăng

Kiếm lời nói sắc như đao: "Tâm cảnh như này, căn bản là không xứng!".

Mộng Phiên Vân thần sắc nhất nộ, hừm một tiếng, nói: "Đệ Nhất Lâu chủ, lập trường của ta và ngươi khác nhau không nói, nhưng ta rất

có hứng thú muốn biết là ai phái ngươi đến đây? Có thể nói ra không?"
.

Lăng Kiếm cười lạnh lùng, nói: "Mộng Phiên Vân, ông cũng không cần thiết phí công vô ích để kéo dài thời gian nữa, ông cần phải biết

hôm nay ông chết chắc rồi! Cũng không chỉ là ông, hôm nay sẽ có rất nhiều người sẽ phải chết. Đường đến hoàng tuyền hiu quạnh, đêm

nay lên đường ông cũng không cần phải sợ cô đơn nữa rồi!"
.

Mộng Phiên Vân ngay từ đầu đã biết, bản thân hắn đã bị khí của người mặc đồ đen trước mặt này khóa chặt, chỉ cần hắn hơi có chút cử

động, chắc chắn cái đón chờ hắn là sát chiêu đoạt mệnh. Cho nên hắn đứng im lìm, không dám có chút manh động, chỉ cố nói chuyện của

hn, với ý đồ là làm vơi giảm sát tâm của Lăng Kiếm, mục đích là để kéo dài thời gian vận chuyển chân khí trong người, đợi đến lúc có cơ

hội thoát khỏi luồng khí của Lăng Kiếm, sẽ đột ngột phát động tấn công, ít nhất cũng cần đẩy được luồng kiếm khí rợn người trong vai trái

của hắn ra, như vậy thì cũng sẽ không tuyệt đối ở vào thế hạ phong!

Hắn cố nhiên là đang muốn kéo dài thời gian, còn Lăng Kiếm thì cũng không khác gì! Nếu như đổi thành các nhiệm vụ trước đây, chỉ sợ

Lăng Kiếm đến một câu cũng chẳng thèm nói, trực tiếp động thủ giết người, sau đó lượn.

Nhưng hiện nay Lăng Kiếm không thể làm như vậy, hắn cần phải đợi, đợi Lăng Thiên và Tống Quân Thiên Lí đến. Kẻ đã bị trọng thương

như Mộng Phiên Vân hiện nay đã là con mồi trong tay hắn, luồng khí trên người hắn đã bị Lăng Kiếm khóa chặt, kể cả là hắn có thể bay

lên trời, thì cũng chắc chắn sẽ chết dưới kiếm của Lăng Kiếm ngay khi hắn vừa cất cánh! Lăng Kiếm có nắm chắc tuyệt đối, cho nên hắn

không vội.

Còn có một nguyên nhân khác, đó là nhát kiếm vừa nãy nhìn thì có vẻ là nhẹ nhàng không tốn sức, nhưng thật ra Lăng Kiếm đã vận hết

toàn bộ công lực! Đặc biệt là sau khi chém trượt mục tiêu chính, chuyển sang đâm vào chỗ yếu hại khác là vai của Mộng Phiên Vân. Tuy

nhát đâm đó thành công, nhưng cũng đã làm tổn hao không ít nội lực và tâm lực của hắn, thời gian kéo dài thêm một khắc, thì hắn sẽ có

thể hồi phục thêm được một phần, lúc đó bất luận là tháo thân hay là giết địch, đều sẽ càng có thể nắm chắc hơn!

Ánh mắt hắn nhìn quét qua đám người đang vây xung quanh mình, kể cả là dựa vào nhãn giới vô cùng chắc ổn của Lăng Kiếm cũng

khỏi làm hắn giật mình. Số cao thủ trong đám người này quả thật đã vượt ra ngoài dự liệu của Lăng Kiếm, đặc biệt là ba lão già râu bạc

trong số đó, nhìn thì có vẻ là già nua ốm yếu, nhưng ánh mắt chúng lấp lánh sắc nhọn, khí thế toàn thân cực lớn, tuy không bằng Mộng

Phiên Vân, nhưng cũng không thua kém là bao, nếu chỉ nói đến nội lực, thì gần như là cùng cấp bậc với Thủy Vô Ba và Ngọc Mãn Lâu!

Ba người đó chính là ba vị trưởng lão thần bí nhất trong nội môn của Thiên Thượng Thiên! Cao thủ cỡ này, Thiên Thượng Thiên không ngờ

lại có đến những ba người, quả không hổ danh là ẩn tông xếp ngang hàng với Vô Thượng Thiên, quả nhiên không tầm thường!

Nhưng tình hình trước mắt hiện nay là, Lăng Kiếm chỉ cần ra tay là có thể tự tin 100% có thể giết chết được Mộng Phiên Vân, nhưng hắn

hoàn toàn không thể chắc chắn có thể đối phó được với sự vây đánh ngay sau đó của đám cao thủ này không! Thậm chí đến cơ hội để

chạy thoát cũng chưa chắc đã có!

Đám đông trong đại điện tất nhiên cũng nhìn ra tình thế đặc biệt này, cho nên ai ai cũng không dám hành động bừa bãi. Chỉ sợ mình manh

động là sẽ làm mất mạng đại chưởng môn.

Cả hai bên đều là trong tình thế ném chuột sợ vỡ bình.

Không, phải nói là chỉ có người của Thiên Thượng Thiên mới có cảm giác ném chuột sợ vỡ bình. Lăng Kiếm thì không, hắn chưa động thủ

là bởi vì thời cơ chưa đến! Đối với Lăng Kiếm mà nói, bất kì việc gì cũng không quan trọng bằng nhiệm vụ mà Lăng Thiên giao cho hắn!

Trong đó bao gồm cả tính mạng của chính bản thân Lăng Kiếm! Giết Mộng Phiên Vân chính là nhiệm vụ của hắn! Lăng Kiếm

nghĩ đến việc giết xong thì sẽ như thế nào! Giết xong rồi nói sau!

Trong đại điện, một bầu không khí im lặng đáng sợ bao trùm khắp nơi, cục diện vô cùng đặc biệt, nếu như Mộng Phiên Vân có thể đẩy

được luồng kiếm khí trong người hắn ra trước lúc Lăng Kiếm ra tay, hồi phục lại được đại bộ phận công lực của mình, thì hắn cũng sẽ có

thể đối phó với nhất kích chí mạng của Lăng Kiếm, đến lúc đó kể cả Lăng Kiếm có ra tay tiếp thì cũng đã là quá muộn, cho nên thời gian

càng kéo dài thì càng có lợi cho hắn!

Đáng tiếc, Mộng Phiên Vân không biết, thời gian càng kéo dài thì nguy cơ của hắn mới là càng đáng sợ, lúc hắn đang cố kéo dài thời gian

thì Lăng Kiếm sao không biết được đạo lí trong đó, nhưng Lăng Kiếm cũng cần có thời gian, đợi Lăng Thiên và Tống Quân Thiên Lí đến,

chỉ cần họ đến nơi, thì kể cả là Mộng Phiên Vân hồi phục hoàn toàn, thì cũng có thể làm được gì hơn?!

Quyển 7

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương