Lăng Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 739: Gõ đầu răn đe! (1)
Lại một buổi chiều tà, đêm nay không trăng không sao!
Một tiếng chim ưng kêu trên bầu trời!
Một bóng đen "soạt" nhanh như chớp rơi xuống. Lăng Thiên giơ tay lên, hai móng vuốt sắc nhọn đủ để quắp vỡ sắt thép của con chim ưng
đen nhẹ nhàng dừng xuống trên cánh tay của Lăng Thiên. Đây là con chim ưng mà Lăng Thiên từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện, dùng để
truyền thông tin. Nó hoàn toàn không giống với những con chim ưng bình thường, cực kì có tính linh hoạt, tính hoang dã cũng là không
thiếu, tốc độ thậm chí còn nhanh gấp đôi so với chim ưng bình thường.
Tiểu ưng dùng cái mỏ sắc nhọn của nó mổ mấy cái một cách thân mật vào lên ống tay áo của Lăng Thiên, thần sắc nhìn rất thân thiết, từ
trong hai con mắt đen nhánh của nó toát lên sự thân thiện.
Lăng Thiên trong một lần đi săn cách đây nhiều năm phát hiện ra một tổ chim ưng, bên trong có 9 quả trứng chim ưng, nhưng không thấy
bóng dáng của chim bố mẹ đâu, chắc là bị thợ săn khác săn được rồi, Lăng Thiên thế là đem trứng chim ưng về thử cho gà mái ấp, không
ngờ lại thành công, ấp ra được chín con chim ưng non. 9 con chim ưng non này liền trở thành con át chủ bài trong công tác tình báo mà chỉ
Lăng Thiên mới có.
Cho đến hiện nay, bọn Lăng Kiếm vẫn còn đang khen, trong ổ gà mà lại có thể ấp ra được chim ưng, đúng là không thể tin được. Lê
Tuyết đến đây sau khi biết được chuyện này, tất nhiên là đã đả kích Lăng Kiếm một cách không lưu tình, làm hắn muốn độn thổ mà không
có chỗ chui
Chỉ có người đến thời hiện đại như Lăng Thiên và Lê Tuyết mới biết được. Nếu muốn ấp nở được trứng chim ưng, thì ngoài chim ưng mẹ
ra, gà mái chính là sự lựa chọn tốt nhất, kể cả là tìm được phượng hoàng đến ấp, cũng chưa chắc đã có tỉ lệ ấp nở thành công cao như gà
mái! Trong điều này bao hàm rất nhiều nguyên lí khoa học và các kiến thức về động vật họ gia cầm, tất nhiên là một chuyện rất khó giải
thích, thật ra Lăng Thiên và Lê Tuyết cũng chỉ biết là như vậy, còn cụ thể như thế nào thì cũng không biết, đương nhiên càng khó có thể
giải thích cho người khác hiểu!
Lăng Thiên mỉm cười, vuốt nhẹ vào bộ lông đen nhánh trông giống như sắt đen của tiểu ưng, tiểu ưng nghển cổ lên một cách dễ chịu, trong
họng phát ra những tiếng kêu gru gru nhè nhẹ.
Lăng Thiên giơ tay gỡ một cuộn giấy nhỏ ở chân tiểu ưng ra, mở ra xem, bất giác sắc mặt biến đổi. Hắn quay đầu lại, nói: "Thông báo cho
Lăng Kiếm, triệu tập tất cả những người đã được chọn trước đó, chuẩn bị xuất phát!".
Lăng Thần ở phía sau nhận lệnh rời đi.
Lê Tuyết có chút uể oải đứng ở một bên, lờ đờ hỏi: "Mấy kẻ đó rốt cuộc là người của Ngọc Gia hay là của Thiên Thượng Thiên vậy?".
Lăng Thiên khẽ rung tay, tiểu ưng kêu lên một tiếng, bay vọt lên bầu trời giống như một mũi tên, nháy mắt đã không thấy đâu.
Lăng Thiên quay đầu lại nhìn nàng, nháy nháy mắt, cười nói: "Nằm ngoài dự liệu, cả hai nhà đều có".
Lê Tuyết thở dài một hơi, nói: "Bụng dạ muội mềm yếu như vậy, thật sự là không muốn giết người. Tại sao chúng cứ bắt ép muội phải
chúng vậy? Chẳng nhẽ có việc sống thôi mà chúng cũng không chịu được? Lúc nào cũng làm cho người lương thiện như muội phải khai sát
giới!".
"Đúng vậy đấy! Lòng dạ của Lê đại tiểu thư là mềm yếu nhất! " Lăng Thiên phối hợp theo, làm cái bộ dạng từ bi thương người: "Đúng là
đã ép Lê đại tiểu thư lương thiện của chúng ta một cách quá đáng mà, đúng là muốn nhẫn nhịn mà không cho nhẫn nhịn!".
"Nghe những lời này của huynh, giống như là đang châm biếm bản tiểu thư vậy, chẳng nhẽ bản tiểu thư không lương thiện, lòng dạ không
tốt sao?". Lê Tuyết trợn đôi mắt đẹp của nàng lên!
Lăng Thiên vội vàng tiếp lời: "Ta nào có, ai cũng đều biết Lê đại tiểu thư lòng dạ là tốt nhất, đúng là không ai có thể lương thiện hơn!".
Mấy lần trước đã lãnh giáo thủ đoạn của Lê đại tiểu thư, cho nên Lăng Thiên nào còn dám chọc vào tổ kiến lửa, tự nhiên có lời nào hay
thì phụ họa theo lời đó!
"Nghe vậy còn được, huynh nói xem bọn người này cũng thật là, chẳng qua chỉ là đầu hàng, quỳ xuống dập đầu vài cái là có thể đổi lấy
tính mạng, quá là dễ dãi cho chúng, sao mà chúng lại không nghĩ thông suốt được nhỉ?". Lê Tuyết đôi lông mày lá liễu khẽ trau lại, tiếp tục
thể hiện, nói.
"Đức phật từ bi, thiện tai thiện tai". Lăng Thiên làm bộ dạng từ bi, sắc mặt nghiêm trang.
Lê Tuyết cuối cùng thì cũng không nhịn được, phì cười một tiếng, trợn mắt nhìn Lăng Thiên một cái, không ngờ trong cái trợn mắt đó tràn
đầy ý vị phong tình, Lăng Thiên lập tức hai mắt nhìn thẳng tắp, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, không nén đượclộ ra bộ mặt anh lợn (chỉ
bọn háo sắc), nước miếng chảy ra, trơ mặt nói: "Người đẹp, nàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?".
"Lúc nào cũng sẵn sàng ya! …Huynh nói cái gì chuẩn bị sẵn sàng chưa cơ?" Lê Tuyết không hiểu, hỏi lại một câu, tiếp đó nói: "Chẳng phải
chỉ là giết vài người thôi sao, cái đám cặn bã đó, còn cần phải chuẩn bị gì? Còn hỏi!".
Lăng Thiên ơ một tiếng, lấy ngón tay xoa xoa mũi, cười hihi, nói: "Ta là đang nói, nàng chuẩn bị sẵn sàng việc khác chưa, không phải
chuyện này".
"Cũng hòm hòm rồi, í, sao huynh biết vậy?". Lê Tuyết thuận mồm nói ra một câu, đột nhiên lại trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Lăng Thiên.
Chuyện này ta làm vô cùng bí mật, muốn tặng cho hắn một niềm vui bất ngờ, sao đột nhiên hắn biết vậy nhỉ?.
"Ơ?". Lúc này đến lượt Lăng Thiên không hiểu gì cả, gãi gãi đầu, nói: "Ta biết gì cơ? Còn có chuyện gì giấu ta à? Chuyện gì vậy!".
"Vậy huynh hỏi muội cái gì chuẩn bị sẵn sàng rồi? Chẳng nhẽ huynh không biết?". Lê Tuyết càng cảm thấy kì lạ.
"À, ý ta là nói, nếu như nàng đã sẵn sàng, tối nay ta đến phòng nàng, nghỉ ngơi một đêm!". Lăng Thiên ngây ngô cười, bộ dạng giống như
dê già làm một động tác ra hiệu tương đối thông dụng: "Thế nào?".
"Huynh! Huynh…đi chết đi!". Lê Tuyết lập tức đỏ mặt, thò tay véo một cái vào cánh tay của Lăng Thiên, sau đó giơ ngón trỏ và ngón
giữa làm thành hình cái kéo, tách ra rồi khép lại, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, nói: "Nếu như huynh dám đến, muội sẽ cắt cái ấy của
huynh! Không tin thì huynh cứ đến rồi biết!".
Lăng Thiên lập tức thấy lành lạnh ở sống lưng, bất giác khép chặt hai đùi lại, bên dưới hông dường như cảm giác có một cơn gió lạnh thổi
qua, Lăng tiểu công tử cũng lập tức sun vòi lại, mặt méo xệch cười, nói: "Không dám, không dám nữa, hề". Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Có cho huynh cũng không dám!". Lê Tuyết hừm một cái, không biết tại sao, lúc nghe hắn nói không dám nữa, trong lòng nàng bỗng có
cảm giác không thoải mái, khuôn mặt trầm xuống.
Lăng Thiên quan sát sắc mặt nàng, đột nhiên lấy hết dũng khí, kèm theo một chút gì đó mùi vị của hành động cảm khái chuẩn bị lao vào
chỗ chết, cũng giống như Đổng Tồn Thụy hay tay ôm bao thuốc nổ, mang theo sự bi tráng hi sinh thân mình, hắn gân cổ nói: "Kẻ nào nói
ta không dám? Hừ hừ, nàng cứ đợi đấy! Bổn công tử cũng muốn xem xem, rốt cuộc là nàng cắt cái ấy của ta hay là ta làm thịt nàng!".
Lê Tuyết hai má đỏ ửng, hừm một tiếng, không nói thêm gì nữa, nàng cảm thấy toàn thân mình không hiểu sao nóng ran lên. Đối với những
người luyện Hàn Băng Thần Công mà nói, điều này quả thật là vô cùng hiếm thấy.
Để che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, Lê Tuyết cố tình tìm chuyện để nói: "Đối với đám người này, huynh định xử lí thế nào?".
Lăng Thiên nói một cách chắc nịch: "Chúng giết hại những người dân vô tội, chó gà không tha, hành vi như vậy, trời đất không dung! Tất
nhiên là không để tên nào sống, giết chúng để tế dân làng!".
"Giết để tế sống dân làng?" Đôi lông mày đẹp của Lê Tuyết khẽ trau lại, bỗng cảm thấy nàng hoạt bát hơn, lập tức quên đi sự ngượng
ngùng hồi nãy, nói: "Cứ giết như vậy sao? Không có cách thức đặc thù gì khác sau?".
Lăng Thiên ngơ ngác, nhìn nàng, nói: "Ý của nàng là?
Quyển 7
Một tiếng chim ưng kêu trên bầu trời!
Một bóng đen "soạt" nhanh như chớp rơi xuống. Lăng Thiên giơ tay lên, hai móng vuốt sắc nhọn đủ để quắp vỡ sắt thép của con chim ưng
đen nhẹ nhàng dừng xuống trên cánh tay của Lăng Thiên. Đây là con chim ưng mà Lăng Thiên từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện, dùng để
truyền thông tin. Nó hoàn toàn không giống với những con chim ưng bình thường, cực kì có tính linh hoạt, tính hoang dã cũng là không
thiếu, tốc độ thậm chí còn nhanh gấp đôi so với chim ưng bình thường.
Tiểu ưng dùng cái mỏ sắc nhọn của nó mổ mấy cái một cách thân mật vào lên ống tay áo của Lăng Thiên, thần sắc nhìn rất thân thiết, từ
trong hai con mắt đen nhánh của nó toát lên sự thân thiện.
Lăng Thiên trong một lần đi săn cách đây nhiều năm phát hiện ra một tổ chim ưng, bên trong có 9 quả trứng chim ưng, nhưng không thấy
bóng dáng của chim bố mẹ đâu, chắc là bị thợ săn khác săn được rồi, Lăng Thiên thế là đem trứng chim ưng về thử cho gà mái ấp, không
ngờ lại thành công, ấp ra được chín con chim ưng non. 9 con chim ưng non này liền trở thành con át chủ bài trong công tác tình báo mà chỉ
Lăng Thiên mới có.
Cho đến hiện nay, bọn Lăng Kiếm vẫn còn đang khen, trong ổ gà mà lại có thể ấp ra được chim ưng, đúng là không thể tin được. Lê
Tuyết đến đây sau khi biết được chuyện này, tất nhiên là đã đả kích Lăng Kiếm một cách không lưu tình, làm hắn muốn độn thổ mà không
có chỗ chui
Chỉ có người đến thời hiện đại như Lăng Thiên và Lê Tuyết mới biết được. Nếu muốn ấp nở được trứng chim ưng, thì ngoài chim ưng mẹ
ra, gà mái chính là sự lựa chọn tốt nhất, kể cả là tìm được phượng hoàng đến ấp, cũng chưa chắc đã có tỉ lệ ấp nở thành công cao như gà
mái! Trong điều này bao hàm rất nhiều nguyên lí khoa học và các kiến thức về động vật họ gia cầm, tất nhiên là một chuyện rất khó giải
thích, thật ra Lăng Thiên và Lê Tuyết cũng chỉ biết là như vậy, còn cụ thể như thế nào thì cũng không biết, đương nhiên càng khó có thể
giải thích cho người khác hiểu!
Lăng Thiên mỉm cười, vuốt nhẹ vào bộ lông đen nhánh trông giống như sắt đen của tiểu ưng, tiểu ưng nghển cổ lên một cách dễ chịu, trong
họng phát ra những tiếng kêu gru gru nhè nhẹ.
Lăng Thiên giơ tay gỡ một cuộn giấy nhỏ ở chân tiểu ưng ra, mở ra xem, bất giác sắc mặt biến đổi. Hắn quay đầu lại, nói: "Thông báo cho
Lăng Kiếm, triệu tập tất cả những người đã được chọn trước đó, chuẩn bị xuất phát!".
Lăng Thần ở phía sau nhận lệnh rời đi.
Lê Tuyết có chút uể oải đứng ở một bên, lờ đờ hỏi: "Mấy kẻ đó rốt cuộc là người của Ngọc Gia hay là của Thiên Thượng Thiên vậy?".
Lăng Thiên khẽ rung tay, tiểu ưng kêu lên một tiếng, bay vọt lên bầu trời giống như một mũi tên, nháy mắt đã không thấy đâu.
Lăng Thiên quay đầu lại nhìn nàng, nháy nháy mắt, cười nói: "Nằm ngoài dự liệu, cả hai nhà đều có".
Lê Tuyết thở dài một hơi, nói: "Bụng dạ muội mềm yếu như vậy, thật sự là không muốn giết người. Tại sao chúng cứ bắt ép muội phải
chúng vậy? Chẳng nhẽ có việc sống thôi mà chúng cũng không chịu được? Lúc nào cũng làm cho người lương thiện như muội phải khai sát
giới!".
"Đúng vậy đấy! Lòng dạ của Lê đại tiểu thư là mềm yếu nhất! " Lăng Thiên phối hợp theo, làm cái bộ dạng từ bi thương người: "Đúng là
đã ép Lê đại tiểu thư lương thiện của chúng ta một cách quá đáng mà, đúng là muốn nhẫn nhịn mà không cho nhẫn nhịn!".
"Nghe những lời này của huynh, giống như là đang châm biếm bản tiểu thư vậy, chẳng nhẽ bản tiểu thư không lương thiện, lòng dạ không
tốt sao?". Lê Tuyết trợn đôi mắt đẹp của nàng lên!
Lăng Thiên vội vàng tiếp lời: "Ta nào có, ai cũng đều biết Lê đại tiểu thư lòng dạ là tốt nhất, đúng là không ai có thể lương thiện hơn!".
Mấy lần trước đã lãnh giáo thủ đoạn của Lê đại tiểu thư, cho nên Lăng Thiên nào còn dám chọc vào tổ kiến lửa, tự nhiên có lời nào hay
thì phụ họa theo lời đó!
"Nghe vậy còn được, huynh nói xem bọn người này cũng thật là, chẳng qua chỉ là đầu hàng, quỳ xuống dập đầu vài cái là có thể đổi lấy
tính mạng, quá là dễ dãi cho chúng, sao mà chúng lại không nghĩ thông suốt được nhỉ?". Lê Tuyết đôi lông mày lá liễu khẽ trau lại, tiếp tục
thể hiện, nói.
"Đức phật từ bi, thiện tai thiện tai". Lăng Thiên làm bộ dạng từ bi, sắc mặt nghiêm trang.
Lê Tuyết cuối cùng thì cũng không nhịn được, phì cười một tiếng, trợn mắt nhìn Lăng Thiên một cái, không ngờ trong cái trợn mắt đó tràn
đầy ý vị phong tình, Lăng Thiên lập tức hai mắt nhìn thẳng tắp, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, không nén đượclộ ra bộ mặt anh lợn (chỉ
bọn háo sắc), nước miếng chảy ra, trơ mặt nói: "Người đẹp, nàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?".
"Lúc nào cũng sẵn sàng ya! …Huynh nói cái gì chuẩn bị sẵn sàng chưa cơ?" Lê Tuyết không hiểu, hỏi lại một câu, tiếp đó nói: "Chẳng phải
chỉ là giết vài người thôi sao, cái đám cặn bã đó, còn cần phải chuẩn bị gì? Còn hỏi!".
Lăng Thiên ơ một tiếng, lấy ngón tay xoa xoa mũi, cười hihi, nói: "Ta là đang nói, nàng chuẩn bị sẵn sàng việc khác chưa, không phải
chuyện này".
"Cũng hòm hòm rồi, í, sao huynh biết vậy?". Lê Tuyết thuận mồm nói ra một câu, đột nhiên lại trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Lăng Thiên.
Chuyện này ta làm vô cùng bí mật, muốn tặng cho hắn một niềm vui bất ngờ, sao đột nhiên hắn biết vậy nhỉ?.
"Ơ?". Lúc này đến lượt Lăng Thiên không hiểu gì cả, gãi gãi đầu, nói: "Ta biết gì cơ? Còn có chuyện gì giấu ta à? Chuyện gì vậy!".
"Vậy huynh hỏi muội cái gì chuẩn bị sẵn sàng rồi? Chẳng nhẽ huynh không biết?". Lê Tuyết càng cảm thấy kì lạ.
"À, ý ta là nói, nếu như nàng đã sẵn sàng, tối nay ta đến phòng nàng, nghỉ ngơi một đêm!". Lăng Thiên ngây ngô cười, bộ dạng giống như
dê già làm một động tác ra hiệu tương đối thông dụng: "Thế nào?".
"Huynh! Huynh…đi chết đi!". Lê Tuyết lập tức đỏ mặt, thò tay véo một cái vào cánh tay của Lăng Thiên, sau đó giơ ngón trỏ và ngón
giữa làm thành hình cái kéo, tách ra rồi khép lại, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, nói: "Nếu như huynh dám đến, muội sẽ cắt cái ấy của
huynh! Không tin thì huynh cứ đến rồi biết!".
Lăng Thiên lập tức thấy lành lạnh ở sống lưng, bất giác khép chặt hai đùi lại, bên dưới hông dường như cảm giác có một cơn gió lạnh thổi
qua, Lăng tiểu công tử cũng lập tức sun vòi lại, mặt méo xệch cười, nói: "Không dám, không dám nữa, hề". Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Có cho huynh cũng không dám!". Lê Tuyết hừm một cái, không biết tại sao, lúc nghe hắn nói không dám nữa, trong lòng nàng bỗng có
cảm giác không thoải mái, khuôn mặt trầm xuống.
Lăng Thiên quan sát sắc mặt nàng, đột nhiên lấy hết dũng khí, kèm theo một chút gì đó mùi vị của hành động cảm khái chuẩn bị lao vào
chỗ chết, cũng giống như Đổng Tồn Thụy hay tay ôm bao thuốc nổ, mang theo sự bi tráng hi sinh thân mình, hắn gân cổ nói: "Kẻ nào nói
ta không dám? Hừ hừ, nàng cứ đợi đấy! Bổn công tử cũng muốn xem xem, rốt cuộc là nàng cắt cái ấy của ta hay là ta làm thịt nàng!".
Lê Tuyết hai má đỏ ửng, hừm một tiếng, không nói thêm gì nữa, nàng cảm thấy toàn thân mình không hiểu sao nóng ran lên. Đối với những
người luyện Hàn Băng Thần Công mà nói, điều này quả thật là vô cùng hiếm thấy.
Để che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, Lê Tuyết cố tình tìm chuyện để nói: "Đối với đám người này, huynh định xử lí thế nào?".
Lăng Thiên nói một cách chắc nịch: "Chúng giết hại những người dân vô tội, chó gà không tha, hành vi như vậy, trời đất không dung! Tất
nhiên là không để tên nào sống, giết chúng để tế dân làng!".
"Giết để tế sống dân làng?" Đôi lông mày đẹp của Lê Tuyết khẽ trau lại, bỗng cảm thấy nàng hoạt bát hơn, lập tức quên đi sự ngượng
ngùng hồi nãy, nói: "Cứ giết như vậy sao? Không có cách thức đặc thù gì khác sau?".
Lăng Thiên ngơ ngác, nhìn nàng, nói: "Ý của nàng là?
Quyển 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook