Lăng Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 734: Kế hoạch suôn sẻ (1)
Quân lương của Ngọc Gia bị cướp, tròn chĩnh hai mươi vạn đại quân bị đói đến mấy ngày, nếu như không phải là tướng lĩnh có bản lĩnh
cực cao, thì gần như là sẽ có binh biến. Về chuyện này, Ngọc Mãn Lâu đã nổi giận lôi đình, những thuộc hạ cấp dưới đúng là chạy đến
gãy cả chân, cũng không biết được là do những tên nào làm, những kẻ thân là con em Ngọc Gia như chúng sao có thể không biết chuyện
này? Nhưng thật không ngờ là tên đầu sỏ lại xuất hiện ở ngay đây, mà còn nói ra một cách huênh hoang như vậy, cứ như là sợ người khác
không biết được mình là ai vậy. Trên mặt còn biểu lộ ra cái vẻ như là đã làm được một việc vô cùng quang vinh, đúng là muốn nhịn cũng
không thể nhịn?
"Tiểu tử, dám bôi nhọ Ngọc Gia chúng ta, nếu thật sự có gan thì nói tên ra!". Một người mặc áo đen ngồi im bất động, trầm giọng quát.
Giọng của hắn hoàn toàn không cao, nhưng tràn đầy sát khí. Trực tiếp truyền vào trong tai những người có mặt, làm cho sự huyên náo của
cả đại sảnh bỗng nhiên im bặt.
Ngọc Gia!? Ở đây sao lại có người của Ngọc Gia?!. Mười mấy người của hai bàn bên ngoài lập tức không còn tiếng động nào. Mười
mấy đôi mắt quay phắt sang nhìn. Một người trong số đó đột nhiên ôm bụng cười lớn, nói: "Đúng là thú vị thật, nói cái gì thì cái đó đến
ngay. Sao khéo vậy…hahaha, đúng là buồn cười chết mất, các người cứ ba hoa phét lác đi, xem giờ chính chủ đến rồi đây này?
phải nói Ngọc Gia đến vô tích sự còn không bằng sao? Mau mau ra giải quyết đi chứ!".
Lời này vừa được nói ra, lập tức những người còn lại đều không kiềm được phá lên cười, còn có chút gì đó như kiểu cười trên nỗi đau
khổ của người khác. Nhưng có một điểm rất là rõ ràng. Hiện nay người của Ngọc Gia đang ở ngay trước mặt, mà mấy người này vẫn
không coi ra gì cả!
Mười người của Ngọc Gia lập tức cùng loại bỏ sự nghi hoặc ban đầu, vốn cho rằng những người này thấy mình đến đây, cố ý tìm cớ sinh
sự. Nhưng hiện nay thì thấy, chưa nhất định đã là như vậy.
Có điều, kẻ phát ngôn nói là cướp đi quân lương của Ngọc Gia, thì tuyệt đối không thể tha cho hắn, thà rằng giết nhầm 1000, cũng không
thể thả nhầm một người.
Chỉ vì chuyện đó mà cả Ngọc Gia gà bay chó chạy, đến nay khó khăn lắm mới có được chút đầu mối, sao có thể hắn chuồn mất được?
"Tiểu tử, vừa nãy chính mồm ngươi nói ra, là ngươi đã cướp quân lương của Ngọc Gia? Có đúng vậy không?". Người mặc áo đen lầm lì
hỏi. "Không sai, chính là ông nội ngươi đây! Quân lương..hahaha… lúc này chắc đã biến thành vật chất của sự luân hồi ngũ cốc rồi!
(Nghĩa: chính là sản phẩm của hệ tiêu hóa đó các bạn, hì)! Sao nào? Muốn bắt lão tử về quy án chắc? ". Người thiếu niên đó ngông
cuồng cười lớn: "Chỉ sợ ngươi không có cái bản lãnh đó!".
Roạt một tiếng, mười người của Ngọc Gia đồng thời đứng dậy, lần này đến thành Thừa Thiên, tuy Ngọc Mãn Lâu nhắc đi nhắc lại tuyệt
đối phải cẩn thận hành sự, nghiêm cấm gây chuyện trước khi liên hệ được với người của Thiên Thượng Thiên để bàn bạc thời
cơ thì tuyệt đối không được hành sự một cách lỗ mãng. Nhưng đối diện với bọn thổ phỉ đã cướp quân lương của hai mươi vạn đại quân
Ngọc Gia mà còn có thể kìm nén nuốt vào bụng, thì đúng là không thể ngẩng cao đầu mà làm người được.
Chính lúc đôi bên đang chuẩn bị lao vào cuộc hỗn chiến, đột nhiên một giọng nói điệu đà cất lên: "Các vị quan khách cứ tạm dừng cơn
phẫn nộ lôi đình này lại hẵng, Lăng Gia sắp đến ngày lập quốc, từ sớm đã có nghiêm lệnh cấm chỉ xuất hiện việc gây rối trong thành Thừa
Thiên, nếu như một khi xuất hiện thương vong, không chỉ nhà các vị không thấy dễ chịu gì, chỉ sợ Minh Yên Lâu này của nô gia (tức là em,
thiếp, kiểu con gái tự xưng mình của phụ nữ,thường thấy trong bạch thoại thời kì đầu) cũng đến phải đóng cửa mất thôi. Bất luận hai bên
có ân oán như thế nào, không biết có thể nhịn nhau một bước không, hẹn ra nơi khác để giải quyết?! Nô gia lúc này đây cũng xin cám ơn
trước!...".
Người đến để hòa giải chính là lâu chủ của Minh Yên Lâu Cố Tịch Nhan. Mấy câu nói này của Cố Tịch Nhan, hàm nghĩa của câu chữ là
khuyên ngăn, nhưng nếu nghĩ sâu hơn một tầng nghĩa, nếu nói là khuyên ngăn thì không bằng nói là chỉ điểm cho đám đông. Ý trong lời nói
là, chỉ cần không xuất hiện thương vong, thì cũng không được xem là làm loạn gì cả, còn về việc nói hẹn nhau ra chỗ khác để giải quyết gì
gì đó, không những đám người của Ngọc Gia chưa chắc đã đồng ý, đến đám thiếu niên này cũng sẽ không đồng ý.
Một thiếu niên cười lớn: "Mĩ nhân yên tâm đi. Hôm nay đại vương ta chỉ là muốn dạy dỗ bọn chó Ngọc Gia chạy rông này một chút. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://qtruyen.net
đối sẽ không giết người…Không nhìn mặt tăng ni nhưng phải nhìn mặt phật, Ngọc Gia tuy chúng ta không xem ra gì, nhưng Lăng công tử
thì bọn ta không thể không nể mặt. Tại thành Thừa Thiên này kẻ nào dám không nể mặt Lăng công tử chứ?". Những câu nói này, mười
người của Ngọc Gia lại càng thêm phẫn uất, máu nóng sục sôi! Nghe cái ý trong câu nói mà xem, rõ ràng là nói Lăng Thiên lợi hại hơn
nhiều so với Ngọc Mãn Lâu. Đúng là không ra thể thống gì cả!
Cố Tịch Nhan mỉm cười, nói xong câu nói đó, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, tất nhiên là rút lẹ.
"CMN, người của Ngọc Gia đến thành Thừa Thiên để bắt huynh đệ chúng ta! Anh em xông lên liều chiến với chúng!".
Một người thiếu niên hét lớn.
"Đánh cho chúng tàn phế từng tên một! Nhìn cái vẻ mặt âm u giống như hồn ma của chúng, mới nhìn đã thấy không thoải mái, hóa ra là
người của Ngọc Gia, chả trách trông kì quái như vậy, không giống như người tốt!". Một người khác thêm mắm thêm muối vào.
"Xông lên! Chiến! " Lập tức mười mấy tên thiếu niên trông giống như cường đạo này tinh thần phấn khích, pâng pâng bang bang mấy
tiếng, đã thấy mỗi người cầm hai cái chân ghế trực tiếp lao lên.
Đám người Ngọc Gia uất đến trào máu, bên mình vẫn chưa động thủ mà đám cường đạo này đã dám xông lên trước. Đây chả phải là
chân lộn lên đằng đầu rồi sao? Rõ ràng là không coi đám người bên mình ra gì cả, không cam chịu lép vế, tên nào tên nấy gầm lên một
tiếng, lập tức cả đám hỗn chiến thành một bãi.
Tam hồn bảy phách (ý ở đây là nói 3 lão già và 7 người trung niên của Ngọc Gia) của Ngọc Gia đều là những cao thủ thành danh nhiều
năm trên giang hồ, võ công của mỗi người có thể nói là cực kì khả quan. Giữa chúng luyện thành một bài liên thủ hợp kích, mười người tập
hợp lại với nhau thì uy lực càng lớn. Không mười người bình thường nào liên thủ có thể so sánh được. Nhưng chúng không thể ngờ được
cái đám nhìn như lũ ô hợp trước mặt này, giữa chúng lại có thể phối với nhau ăn ý như vậy, anh công tôi thủ, anh lên tôi xuống, mức độ ăn
ý giữa chúng hoàn toàn không thua kém gì so với ba hồn bảy vía!
Mới vừa giao đấu được một lúc, hai bên đã có người mặt mũi bầm dập, nhưng tên nào cũng hăng máu, không hề có chút gì gọi là chùn
chân cả.
Trong số ba hồn bảy vía của Ngọc Gia, lão già râu trắng ở giữa vừa động thủ vừa cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Mười người chúng ta ở Ngọc Gia tuy không được xem là cao thủ thượng thừa, nhưng nếu nói đến quần công hợp kích, thì đến gia chủ
Ngọc Mãn Lâu cũng không dám khinh suất nhập trận mà thử. Vậy mà đánh với mấy tên cường đạo này, không những không chiếm được
thế thượng phong là bao, mà còn có cảm giác vướng chân vướng tay, đúng là kì quái vô cùng!
Những cú đòn của đám thiếu niên cường đạo, nhìn thế nào cũng thấy chả có quy củ đường lối gì cả, nhưng tiến lùi đều rất có căn cứ, giống
như là đã luyện từ lâu lắm rồi. Ví dụ cái tên thiếu niên mặt trắng kia, nhìn thế nào thì cũng thấy như là đang lao vào một cách liều mạng,
những chỗ sơ hở trên toàn thân đều lộ ra, dường như chỉ cần một chiêu là có thể giết chết y; nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra, hai bên
thân người hắn có hai người cũng đồng thời xuất chiêu, mà hai chiêu đó vừa đẹp bđắp toàn bộ vào những chỗ sơ hở trên người hắn,
không những không phải là sơ hở, mà còn hình thành nên một cạm bẫy cực kì là kín đáo và có uy lực. Nếu như có người tấn công vào chỗ
sơ hở được tạo ra, thì chắc chắn sẽ gặp phải sự liên thủ thắt lại của cả ba người!
Những người này nếu như là bọn trộm cướp bèo nước gặp nhau, thì làm sao có thể có sự ăn ý như vậy được? Nhưng nếu như không
phải, vậy chúng cố ý gây sự đánh nhau với những người của mình, thì mục đích của chúng là gì.
Quyển 7
cực cao, thì gần như là sẽ có binh biến. Về chuyện này, Ngọc Mãn Lâu đã nổi giận lôi đình, những thuộc hạ cấp dưới đúng là chạy đến
gãy cả chân, cũng không biết được là do những tên nào làm, những kẻ thân là con em Ngọc Gia như chúng sao có thể không biết chuyện
này? Nhưng thật không ngờ là tên đầu sỏ lại xuất hiện ở ngay đây, mà còn nói ra một cách huênh hoang như vậy, cứ như là sợ người khác
không biết được mình là ai vậy. Trên mặt còn biểu lộ ra cái vẻ như là đã làm được một việc vô cùng quang vinh, đúng là muốn nhịn cũng
không thể nhịn?
"Tiểu tử, dám bôi nhọ Ngọc Gia chúng ta, nếu thật sự có gan thì nói tên ra!". Một người mặc áo đen ngồi im bất động, trầm giọng quát.
Giọng của hắn hoàn toàn không cao, nhưng tràn đầy sát khí. Trực tiếp truyền vào trong tai những người có mặt, làm cho sự huyên náo của
cả đại sảnh bỗng nhiên im bặt.
Ngọc Gia!? Ở đây sao lại có người của Ngọc Gia?!. Mười mấy người của hai bàn bên ngoài lập tức không còn tiếng động nào. Mười
mấy đôi mắt quay phắt sang nhìn. Một người trong số đó đột nhiên ôm bụng cười lớn, nói: "Đúng là thú vị thật, nói cái gì thì cái đó đến
ngay. Sao khéo vậy…hahaha, đúng là buồn cười chết mất, các người cứ ba hoa phét lác đi, xem giờ chính chủ đến rồi đây này?
phải nói Ngọc Gia đến vô tích sự còn không bằng sao? Mau mau ra giải quyết đi chứ!".
Lời này vừa được nói ra, lập tức những người còn lại đều không kiềm được phá lên cười, còn có chút gì đó như kiểu cười trên nỗi đau
khổ của người khác. Nhưng có một điểm rất là rõ ràng. Hiện nay người của Ngọc Gia đang ở ngay trước mặt, mà mấy người này vẫn
không coi ra gì cả!
Mười người của Ngọc Gia lập tức cùng loại bỏ sự nghi hoặc ban đầu, vốn cho rằng những người này thấy mình đến đây, cố ý tìm cớ sinh
sự. Nhưng hiện nay thì thấy, chưa nhất định đã là như vậy.
Có điều, kẻ phát ngôn nói là cướp đi quân lương của Ngọc Gia, thì tuyệt đối không thể tha cho hắn, thà rằng giết nhầm 1000, cũng không
thể thả nhầm một người.
Chỉ vì chuyện đó mà cả Ngọc Gia gà bay chó chạy, đến nay khó khăn lắm mới có được chút đầu mối, sao có thể hắn chuồn mất được?
"Tiểu tử, vừa nãy chính mồm ngươi nói ra, là ngươi đã cướp quân lương của Ngọc Gia? Có đúng vậy không?". Người mặc áo đen lầm lì
hỏi. "Không sai, chính là ông nội ngươi đây! Quân lương..hahaha… lúc này chắc đã biến thành vật chất của sự luân hồi ngũ cốc rồi!
(Nghĩa: chính là sản phẩm của hệ tiêu hóa đó các bạn, hì)! Sao nào? Muốn bắt lão tử về quy án chắc? ". Người thiếu niên đó ngông
cuồng cười lớn: "Chỉ sợ ngươi không có cái bản lãnh đó!".
Roạt một tiếng, mười người của Ngọc Gia đồng thời đứng dậy, lần này đến thành Thừa Thiên, tuy Ngọc Mãn Lâu nhắc đi nhắc lại tuyệt
đối phải cẩn thận hành sự, nghiêm cấm gây chuyện trước khi liên hệ được với người của Thiên Thượng Thiên để bàn bạc thời
cơ thì tuyệt đối không được hành sự một cách lỗ mãng. Nhưng đối diện với bọn thổ phỉ đã cướp quân lương của hai mươi vạn đại quân
Ngọc Gia mà còn có thể kìm nén nuốt vào bụng, thì đúng là không thể ngẩng cao đầu mà làm người được.
Chính lúc đôi bên đang chuẩn bị lao vào cuộc hỗn chiến, đột nhiên một giọng nói điệu đà cất lên: "Các vị quan khách cứ tạm dừng cơn
phẫn nộ lôi đình này lại hẵng, Lăng Gia sắp đến ngày lập quốc, từ sớm đã có nghiêm lệnh cấm chỉ xuất hiện việc gây rối trong thành Thừa
Thiên, nếu như một khi xuất hiện thương vong, không chỉ nhà các vị không thấy dễ chịu gì, chỉ sợ Minh Yên Lâu này của nô gia (tức là em,
thiếp, kiểu con gái tự xưng mình của phụ nữ,thường thấy trong bạch thoại thời kì đầu) cũng đến phải đóng cửa mất thôi. Bất luận hai bên
có ân oán như thế nào, không biết có thể nhịn nhau một bước không, hẹn ra nơi khác để giải quyết?! Nô gia lúc này đây cũng xin cám ơn
trước!...".
Người đến để hòa giải chính là lâu chủ của Minh Yên Lâu Cố Tịch Nhan. Mấy câu nói này của Cố Tịch Nhan, hàm nghĩa của câu chữ là
khuyên ngăn, nhưng nếu nghĩ sâu hơn một tầng nghĩa, nếu nói là khuyên ngăn thì không bằng nói là chỉ điểm cho đám đông. Ý trong lời nói
là, chỉ cần không xuất hiện thương vong, thì cũng không được xem là làm loạn gì cả, còn về việc nói hẹn nhau ra chỗ khác để giải quyết gì
gì đó, không những đám người của Ngọc Gia chưa chắc đã đồng ý, đến đám thiếu niên này cũng sẽ không đồng ý.
Một thiếu niên cười lớn: "Mĩ nhân yên tâm đi. Hôm nay đại vương ta chỉ là muốn dạy dỗ bọn chó Ngọc Gia chạy rông này một chút. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://qtruyen.net
đối sẽ không giết người…Không nhìn mặt tăng ni nhưng phải nhìn mặt phật, Ngọc Gia tuy chúng ta không xem ra gì, nhưng Lăng công tử
thì bọn ta không thể không nể mặt. Tại thành Thừa Thiên này kẻ nào dám không nể mặt Lăng công tử chứ?". Những câu nói này, mười
người của Ngọc Gia lại càng thêm phẫn uất, máu nóng sục sôi! Nghe cái ý trong câu nói mà xem, rõ ràng là nói Lăng Thiên lợi hại hơn
nhiều so với Ngọc Mãn Lâu. Đúng là không ra thể thống gì cả!
Cố Tịch Nhan mỉm cười, nói xong câu nói đó, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, tất nhiên là rút lẹ.
"CMN, người của Ngọc Gia đến thành Thừa Thiên để bắt huynh đệ chúng ta! Anh em xông lên liều chiến với chúng!".
Một người thiếu niên hét lớn.
"Đánh cho chúng tàn phế từng tên một! Nhìn cái vẻ mặt âm u giống như hồn ma của chúng, mới nhìn đã thấy không thoải mái, hóa ra là
người của Ngọc Gia, chả trách trông kì quái như vậy, không giống như người tốt!". Một người khác thêm mắm thêm muối vào.
"Xông lên! Chiến! " Lập tức mười mấy tên thiếu niên trông giống như cường đạo này tinh thần phấn khích, pâng pâng bang bang mấy
tiếng, đã thấy mỗi người cầm hai cái chân ghế trực tiếp lao lên.
Đám người Ngọc Gia uất đến trào máu, bên mình vẫn chưa động thủ mà đám cường đạo này đã dám xông lên trước. Đây chả phải là
chân lộn lên đằng đầu rồi sao? Rõ ràng là không coi đám người bên mình ra gì cả, không cam chịu lép vế, tên nào tên nấy gầm lên một
tiếng, lập tức cả đám hỗn chiến thành một bãi.
Tam hồn bảy phách (ý ở đây là nói 3 lão già và 7 người trung niên của Ngọc Gia) của Ngọc Gia đều là những cao thủ thành danh nhiều
năm trên giang hồ, võ công của mỗi người có thể nói là cực kì khả quan. Giữa chúng luyện thành một bài liên thủ hợp kích, mười người tập
hợp lại với nhau thì uy lực càng lớn. Không mười người bình thường nào liên thủ có thể so sánh được. Nhưng chúng không thể ngờ được
cái đám nhìn như lũ ô hợp trước mặt này, giữa chúng lại có thể phối với nhau ăn ý như vậy, anh công tôi thủ, anh lên tôi xuống, mức độ ăn
ý giữa chúng hoàn toàn không thua kém gì so với ba hồn bảy vía!
Mới vừa giao đấu được một lúc, hai bên đã có người mặt mũi bầm dập, nhưng tên nào cũng hăng máu, không hề có chút gì gọi là chùn
chân cả.
Trong số ba hồn bảy vía của Ngọc Gia, lão già râu trắng ở giữa vừa động thủ vừa cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Mười người chúng ta ở Ngọc Gia tuy không được xem là cao thủ thượng thừa, nhưng nếu nói đến quần công hợp kích, thì đến gia chủ
Ngọc Mãn Lâu cũng không dám khinh suất nhập trận mà thử. Vậy mà đánh với mấy tên cường đạo này, không những không chiếm được
thế thượng phong là bao, mà còn có cảm giác vướng chân vướng tay, đúng là kì quái vô cùng!
Những cú đòn của đám thiếu niên cường đạo, nhìn thế nào cũng thấy chả có quy củ đường lối gì cả, nhưng tiến lùi đều rất có căn cứ, giống
như là đã luyện từ lâu lắm rồi. Ví dụ cái tên thiếu niên mặt trắng kia, nhìn thế nào thì cũng thấy như là đang lao vào một cách liều mạng,
những chỗ sơ hở trên toàn thân đều lộ ra, dường như chỉ cần một chiêu là có thể giết chết y; nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra, hai bên
thân người hắn có hai người cũng đồng thời xuất chiêu, mà hai chiêu đó vừa đẹp bđắp toàn bộ vào những chỗ sơ hở trên người hắn,
không những không phải là sơ hở, mà còn hình thành nên một cạm bẫy cực kì là kín đáo và có uy lực. Nếu như có người tấn công vào chỗ
sơ hở được tạo ra, thì chắc chắn sẽ gặp phải sự liên thủ thắt lại của cả ba người!
Những người này nếu như là bọn trộm cướp bèo nước gặp nhau, thì làm sao có thể có sự ăn ý như vậy được? Nhưng nếu như không
phải, vậy chúng cố ý gây sự đánh nhau với những người của mình, thì mục đích của chúng là gì.
Quyển 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook