Lăng Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 719: Đến Thủy gia (2)
Lăng Thiên thực sự đã quyết định, chỉ cần thiên hạ yên ổn, không tiếp tục chiến sự, như vậy, Ngọc gia Thủy gia Tiêu Gia cũng chẳng khác
nào quân phiệt, Lăng Thiên tuyệt đối không cho phép bọn họ làm càn nữa. Nhưng trước khi ngày đó đến thì tất cả chỉ là nói không vậy mà
thôi. Về vấn đề quyền lực của Thủy gia, Lăng Thiên và Thủy Mạn Không đã từng nói chuyện với nhau, Lăng Thiên cho rằng, muốn diệt
trừ triệt để thì không thể để lại chút hậu hoạn. Về chuyện này, Thủy Mạn Không rất lâu vẫn không nói gì. Lăng Thiên thể hiện suy nghĩ
muốn đại khai sát giới ở Thủy gia, hắn khẳng định nói: Dùng nước để tẩy rửa thì một ngày nào đó sẽ lại trỗi dậy, mà một khi trỗi dậy thì sẽ
là đại họa. Chỉ có cách dùng đao và máu mới có thể trừ sạch tận gốc. Lòng dạ đàn bà, vĩnh viễn không thể làm được chuyện lớn. Câu này
dường như đã nói rõ, Thủy gia sở dĩ lâm vào cảnh ngày hôm nay, chủ yếu cũng là bởi vì Thủy Mạn Không lòng dạ đàn bà! Nhưng mà
Thủy Mạn Không quả thật là đúng như bốn chữ đó. Mặc dù hắn hận thấu xương nhưng nếu như bảo hắn trừ cỏ tận gốc thì hắn lại không
dám ra tay. Đối với tính cách này của hắn, Lăng Thiên có phần không biết nói gì. Khó trách con trai con gái hắn đều đến Thiên Tinh đại lục
cứu nước, nhìn phản ứng của Thủy Mạn Không giờ đây là biết. Không còn cách nào khác, Lăng Thiên cũng chỉ có thể đồng ý, nếu như
Thủy Mạn Thư giết ít vài người thì chút kinh động cũng không vấn đề gì. Thủy Mạn Không như trút được gánh nặng, vội vàng đồng ý.
Đáng tiếc Thủy Mạn Không sai rồi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên sớm đã liệu định, Thủy Mạn Thư tuyệt đối sẽ không làm việc theo tình cảm, bọn họ là những kẻ chưa thấy quan tài thì chưa rơi
lệ. Lăng Thiên sớm đã quyết định, Thủy Mạn Không có quyết định như thế nào, thì những tên này đều chết chắc rồi. Quả nhiên, Thủy Mạn
Thư Thủy Mạn Bình so với dự đoán của Lăng Thiên còn quá đáng hơn nhiều! Bọn họ ngoan cố chống cự! Dùng lời của Lăng Kiếm mà nói
thì những tên này thấy quan tài đến trước mặt mình thì đều có cảm giác bất ngờ không muốn nằm vào. Tiếng cãi cọ trong đại sảnh nhà
Thủy gia to đến nỗi mấy người cách đó mấy mét cũng nghe thấy, chuyện này khiến cho Lăng Thiên không thể nhịn nổi. Hắn muốn đại
một trận nhưng lại bị Thủy Mạn Không và Thủy Nhiên Nhu phản đối, hai người này hắn không thể không nể mặt. Hai người lòng dạ đàn
bà cho rằng, chuyện của Thủy gia sau khi Thủy Vô Ba và Thủy Mạn Thành chết đi đều do Thủy Mạn Không giải quyết, chuyện này không
phải là chuyện khó khăn nhưng bất ngờ nhất chính là Thủy Mạn Vân Thủy Mạn Bình hai người lại liên kết với nhiều trưởng lão nghi ngờ
Thủy Mạn Không. Thủy gia "Không là gì" gần đây đã trở thành tật xấu của Thủy Mạn Không, mầm họa nổi loạn của Thủy gia cũng nằm
trên tay Thủy Mạn Không, ngay cả thất bại ở Thiên Tinh hay cuộc chiến giữa hai nhà Ngọc Thủy, tất cả đều do Thủy Mạn Không. Nói
một cách ngắn gọn tất cả đều do gia chủ hiện tại gây ra, bây giờ không hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên phải rút lui.
Kết quả là mọi người đều nổi giận muốn Thủy Mạn Không thực hiện lời hứa trước kho cuộc chiến bắt đầu, đầu tiên phải nhượng toàn bộ
quyền của gia chủ, sau đó phải chịu trừng phạt của họ tộc. Các trưởng lão cũng không chịu lép vế, không ít người đỏ mặt tía tai, đồng tử
sung huyết, tâm tình kích động, muốn hỗn chiến một trận. "Đây là một thế gia nghìn năm hay là một chợ bán rau quả?" Một giọng nói rõ
ràng, khinh thường vang lên. Cái thanh âm này tuy không cao, nhưng đủ để khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh nghe được, mỗi
người đều cảm giác người này đang nói mình. Tất cả đều dừng mọi hoạt động, im lặng nhìn ra cửa. Cửa mở, một cậu thanh niên tuấn tú
mặc áo trắng đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt mỉm cười, nhìn đám người bên trong,ánh mắt toát ra vẻ khinh bỉ..... hay không thèm quan
tâm. Sau lưng hắn còn có mấy người khác mặc áo trắng nhưng mà khi hắn xuất hiện thì tất cả mọi người chỉ thấy hắn, hoàn toàn không
chú ý tới những người khác. Giống như vào đêm trăng tròn, trên trời có muôn ngàn sao lấp lánh nhưng mà ngẩng đầu nhìn trời, phút đầu
tiên bao giờ người ta cũng nhìn trăng, mặt trăng sáng vằng vặc. Người đàn ông mặc áo trắng trước mặt giống như trăng đêm rằm. Hắn tựa
như một cục nam châm thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
Thủy Thiên Nhu đang đứng cạnh Thủy Mạn Không thấy thanh niên áo trắng đó thì sắc mặt đột nhiên trở nên mừng rỡ vô hạn. Thủy Thiên
Nhu cảm thấy rất kiêu ngạokhi mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn! Người này chính là người mà mình yêu nhất và cũng là người yêu mình.
"Ngươi là ai? Sao dám xông vào Thủy gia, có phải là muốn coi cả Thủy gia là kẻ thù của ngươi?"Thủy Mạn Thư trầm giọng hỏi. "Lăng
Thiên! Hắn chính là Lăng Thiên!" Một người tuổi còn trẻ kêu lên, vẻ mặt bối rối; Người vừa nói chính là Thủy Thiên Hải người đã từng
gặp Lăng Thiên ở Thiên Tinh đại lục. Tất cả mọi người đều sởn tóc gáy. Lăng Thiên, người này chính là một trong hai bá chủ của Thiên
Tinh đại lục, nổi danh không kém gì bá chủ Ngọc Mãn Lâu và cũng được người đời công nhận là đệ nhất sát thần, là nhân vật thần kỳ suất
lĩnh trăm vạn đại quân, một nhân vật lớn như vậy, sao lại xuất hiện trước mặt mình. Đương nhiên, Lăng Thiên thật ra còn có một một điểm
nữa rất nổi tiếng, nhưng mọi người lại vô ý quên mất, thậm chí có thể nói là tạm thời quên mất, hắn là thừa thiên đệ nhất ăn chơi....... "Hóa
ra đúng là Lăng công tử đại giá quang lâm, Thủy mỗ không ra tiếp đón từ xa." Thủy Mạn Thư chắp tay hành lễ, trên mặt khẽ mỉm cười.
Trong nội tâm thầm nghĩ, một bá chủ vừa đi, một người khác đã đến. Hai đối thủ đánh cho chết đi sống lại ở Thiên Tinh đại lục không hẹn
mà cùng đi tới Thiên Phong, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Lăng Thiên rốt cuộc có mục đích gì? "A Kiếm!, người vừa nói chuyện với bổn công
tử có phải là Thủy Mạn Không gia chủ của Thủy gia không?" Lăng Thiên ngửa đầu, tựa hồ không có nghe thấy mấy lời khách khí của
Thủy Mạn Vân.
"Bẩm công tử, nghe nói gia chủ của Thủy gia hùng tài vĩ lược, tướng mạo đường đường, người này đầu trâu mặt ngựa, ngôn ngữ vô vị,
chắc không phải là gia chủ của Thủy gia chắc chỉ là họ hàng của Thủy gia thôi, chứ không phải trực hệ của Thủy gia. Công tử, thật sự là
thật có lỗi! Tư liệu chúng tôi thu thập chưa đủ xin công tử thứ tội." Lăng Kiếm gãi gãi đầu, cung kính đáp. Lăng Kiếm biết cách phối hợp,
muốn gây náo loạn, thì phải nói những lời khó nghe, nếu như không đánh nhau thì hắn không có việc gì làm. "Người như vậy mà cũng dám
đại diện Thủy gia nói chuyện với ta? Đây là cách tiếp khách của một thế gia sao?" Lăng Thiên giận dữ nhìn Lăng Kiếm:"Ngươi sắp xếp thế
nào vậy hả, đầu óc có vấn đề sao? Rác rưởi như vậy còn không mau đuổi hắn qua một bên, còn đợi đến khi nào? Vô duyên vô cớ lãnh
phí nước miếng của bổn công tử, thật là đáng ghét. "Là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ đi làm ngay." Lăng Kiếm làm ra vẻ kinh sợ. Thủy Mạn
Vân nghe hai người nói chuyện thiếu chút nữa tức chết, cáu giận đến nỗi toàn thân run rẩy, khuôn mặt tím bầm. "Người kia...... Không biết
tên xin lỗi," Lăng Kiếm hối lỗi nói, nhưng trên mặt lại không có chút nào tỏ ra có lỗi:."Công tử nhà ta muốn nói chuyện với gia chủ quý gia,
xin tránh đường, là đệ tử của thế gia, sao không hiểu quy củ, nếu là Lăng gia thì đã bị đánh chết rồi."
Thủy Mạn Vân cuối cùng chịu hết nổi. Môi của hắn run rẩy, giọng nói cũng thay đổi:"Lăng Thiên, ngươi dám ngông cuồng vậy, ngươi dám
sỉ nhục một nhân vật quan trong của Thủy gia, mặc dù ở Thiên Tinh đại lục ngươi là bá chủ thì sao chứ? Nơi này là Thiên Phong đại lục là
đất của Thủy gia!Luận về thân phận, thì còn cao hơn Lăng gia các người! Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Dựa vào cái gì mà sỉ
nhục ta như vậy? Nếu như không giải thích rõ ràng thì Thủy gia ta quyết cùng ngươi sống chết." Lăng Thiên cúi đầu gõ gõ móng ngón tay,
nhíu mày, cũng không ngẩng đầu lên nói:"Giải thích? Cùng ta sống chết? Người như ngươi có thể đại diện cho Thủy gia? Thật sự là không
biết trời đất! Nếu Thủy gia mà như vậy thì đúng là mất mặt quá." Bên phe của Thủy Mạn Vân, có vài lão trưởng tiến đến nói:"Tiểu bối,
ngươi nên biết sỉ nhục Thủy gia phải trả giá đắt như thế nào? Hôm nay ngươi phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình!"
Quyển 7
nào quân phiệt, Lăng Thiên tuyệt đối không cho phép bọn họ làm càn nữa. Nhưng trước khi ngày đó đến thì tất cả chỉ là nói không vậy mà
thôi. Về vấn đề quyền lực của Thủy gia, Lăng Thiên và Thủy Mạn Không đã từng nói chuyện với nhau, Lăng Thiên cho rằng, muốn diệt
trừ triệt để thì không thể để lại chút hậu hoạn. Về chuyện này, Thủy Mạn Không rất lâu vẫn không nói gì. Lăng Thiên thể hiện suy nghĩ
muốn đại khai sát giới ở Thủy gia, hắn khẳng định nói: Dùng nước để tẩy rửa thì một ngày nào đó sẽ lại trỗi dậy, mà một khi trỗi dậy thì sẽ
là đại họa. Chỉ có cách dùng đao và máu mới có thể trừ sạch tận gốc. Lòng dạ đàn bà, vĩnh viễn không thể làm được chuyện lớn. Câu này
dường như đã nói rõ, Thủy gia sở dĩ lâm vào cảnh ngày hôm nay, chủ yếu cũng là bởi vì Thủy Mạn Không lòng dạ đàn bà! Nhưng mà
Thủy Mạn Không quả thật là đúng như bốn chữ đó. Mặc dù hắn hận thấu xương nhưng nếu như bảo hắn trừ cỏ tận gốc thì hắn lại không
dám ra tay. Đối với tính cách này của hắn, Lăng Thiên có phần không biết nói gì. Khó trách con trai con gái hắn đều đến Thiên Tinh đại lục
cứu nước, nhìn phản ứng của Thủy Mạn Không giờ đây là biết. Không còn cách nào khác, Lăng Thiên cũng chỉ có thể đồng ý, nếu như
Thủy Mạn Thư giết ít vài người thì chút kinh động cũng không vấn đề gì. Thủy Mạn Không như trút được gánh nặng, vội vàng đồng ý.
Đáng tiếc Thủy Mạn Không sai rồi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên sớm đã liệu định, Thủy Mạn Thư tuyệt đối sẽ không làm việc theo tình cảm, bọn họ là những kẻ chưa thấy quan tài thì chưa rơi
lệ. Lăng Thiên sớm đã quyết định, Thủy Mạn Không có quyết định như thế nào, thì những tên này đều chết chắc rồi. Quả nhiên, Thủy Mạn
Thư Thủy Mạn Bình so với dự đoán của Lăng Thiên còn quá đáng hơn nhiều! Bọn họ ngoan cố chống cự! Dùng lời của Lăng Kiếm mà nói
thì những tên này thấy quan tài đến trước mặt mình thì đều có cảm giác bất ngờ không muốn nằm vào. Tiếng cãi cọ trong đại sảnh nhà
Thủy gia to đến nỗi mấy người cách đó mấy mét cũng nghe thấy, chuyện này khiến cho Lăng Thiên không thể nhịn nổi. Hắn muốn đại
một trận nhưng lại bị Thủy Mạn Không và Thủy Nhiên Nhu phản đối, hai người này hắn không thể không nể mặt. Hai người lòng dạ đàn
bà cho rằng, chuyện của Thủy gia sau khi Thủy Vô Ba và Thủy Mạn Thành chết đi đều do Thủy Mạn Không giải quyết, chuyện này không
phải là chuyện khó khăn nhưng bất ngờ nhất chính là Thủy Mạn Vân Thủy Mạn Bình hai người lại liên kết với nhiều trưởng lão nghi ngờ
Thủy Mạn Không. Thủy gia "Không là gì" gần đây đã trở thành tật xấu của Thủy Mạn Không, mầm họa nổi loạn của Thủy gia cũng nằm
trên tay Thủy Mạn Không, ngay cả thất bại ở Thiên Tinh hay cuộc chiến giữa hai nhà Ngọc Thủy, tất cả đều do Thủy Mạn Không. Nói
một cách ngắn gọn tất cả đều do gia chủ hiện tại gây ra, bây giờ không hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên phải rút lui.
Kết quả là mọi người đều nổi giận muốn Thủy Mạn Không thực hiện lời hứa trước kho cuộc chiến bắt đầu, đầu tiên phải nhượng toàn bộ
quyền của gia chủ, sau đó phải chịu trừng phạt của họ tộc. Các trưởng lão cũng không chịu lép vế, không ít người đỏ mặt tía tai, đồng tử
sung huyết, tâm tình kích động, muốn hỗn chiến một trận. "Đây là một thế gia nghìn năm hay là một chợ bán rau quả?" Một giọng nói rõ
ràng, khinh thường vang lên. Cái thanh âm này tuy không cao, nhưng đủ để khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh nghe được, mỗi
người đều cảm giác người này đang nói mình. Tất cả đều dừng mọi hoạt động, im lặng nhìn ra cửa. Cửa mở, một cậu thanh niên tuấn tú
mặc áo trắng đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt mỉm cười, nhìn đám người bên trong,ánh mắt toát ra vẻ khinh bỉ..... hay không thèm quan
tâm. Sau lưng hắn còn có mấy người khác mặc áo trắng nhưng mà khi hắn xuất hiện thì tất cả mọi người chỉ thấy hắn, hoàn toàn không
chú ý tới những người khác. Giống như vào đêm trăng tròn, trên trời có muôn ngàn sao lấp lánh nhưng mà ngẩng đầu nhìn trời, phút đầu
tiên bao giờ người ta cũng nhìn trăng, mặt trăng sáng vằng vặc. Người đàn ông mặc áo trắng trước mặt giống như trăng đêm rằm. Hắn tựa
như một cục nam châm thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
Thủy Thiên Nhu đang đứng cạnh Thủy Mạn Không thấy thanh niên áo trắng đó thì sắc mặt đột nhiên trở nên mừng rỡ vô hạn. Thủy Thiên
Nhu cảm thấy rất kiêu ngạokhi mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn! Người này chính là người mà mình yêu nhất và cũng là người yêu mình.
"Ngươi là ai? Sao dám xông vào Thủy gia, có phải là muốn coi cả Thủy gia là kẻ thù của ngươi?"Thủy Mạn Thư trầm giọng hỏi. "Lăng
Thiên! Hắn chính là Lăng Thiên!" Một người tuổi còn trẻ kêu lên, vẻ mặt bối rối; Người vừa nói chính là Thủy Thiên Hải người đã từng
gặp Lăng Thiên ở Thiên Tinh đại lục. Tất cả mọi người đều sởn tóc gáy. Lăng Thiên, người này chính là một trong hai bá chủ của Thiên
Tinh đại lục, nổi danh không kém gì bá chủ Ngọc Mãn Lâu và cũng được người đời công nhận là đệ nhất sát thần, là nhân vật thần kỳ suất
lĩnh trăm vạn đại quân, một nhân vật lớn như vậy, sao lại xuất hiện trước mặt mình. Đương nhiên, Lăng Thiên thật ra còn có một một điểm
nữa rất nổi tiếng, nhưng mọi người lại vô ý quên mất, thậm chí có thể nói là tạm thời quên mất, hắn là thừa thiên đệ nhất ăn chơi....... "Hóa
ra đúng là Lăng công tử đại giá quang lâm, Thủy mỗ không ra tiếp đón từ xa." Thủy Mạn Thư chắp tay hành lễ, trên mặt khẽ mỉm cười.
Trong nội tâm thầm nghĩ, một bá chủ vừa đi, một người khác đã đến. Hai đối thủ đánh cho chết đi sống lại ở Thiên Tinh đại lục không hẹn
mà cùng đi tới Thiên Phong, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Lăng Thiên rốt cuộc có mục đích gì? "A Kiếm!, người vừa nói chuyện với bổn công
tử có phải là Thủy Mạn Không gia chủ của Thủy gia không?" Lăng Thiên ngửa đầu, tựa hồ không có nghe thấy mấy lời khách khí của
Thủy Mạn Vân.
"Bẩm công tử, nghe nói gia chủ của Thủy gia hùng tài vĩ lược, tướng mạo đường đường, người này đầu trâu mặt ngựa, ngôn ngữ vô vị,
chắc không phải là gia chủ của Thủy gia chắc chỉ là họ hàng của Thủy gia thôi, chứ không phải trực hệ của Thủy gia. Công tử, thật sự là
thật có lỗi! Tư liệu chúng tôi thu thập chưa đủ xin công tử thứ tội." Lăng Kiếm gãi gãi đầu, cung kính đáp. Lăng Kiếm biết cách phối hợp,
muốn gây náo loạn, thì phải nói những lời khó nghe, nếu như không đánh nhau thì hắn không có việc gì làm. "Người như vậy mà cũng dám
đại diện Thủy gia nói chuyện với ta? Đây là cách tiếp khách của một thế gia sao?" Lăng Thiên giận dữ nhìn Lăng Kiếm:"Ngươi sắp xếp thế
nào vậy hả, đầu óc có vấn đề sao? Rác rưởi như vậy còn không mau đuổi hắn qua một bên, còn đợi đến khi nào? Vô duyên vô cớ lãnh
phí nước miếng của bổn công tử, thật là đáng ghét. "Là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ đi làm ngay." Lăng Kiếm làm ra vẻ kinh sợ. Thủy Mạn
Vân nghe hai người nói chuyện thiếu chút nữa tức chết, cáu giận đến nỗi toàn thân run rẩy, khuôn mặt tím bầm. "Người kia...... Không biết
tên xin lỗi," Lăng Kiếm hối lỗi nói, nhưng trên mặt lại không có chút nào tỏ ra có lỗi:."Công tử nhà ta muốn nói chuyện với gia chủ quý gia,
xin tránh đường, là đệ tử của thế gia, sao không hiểu quy củ, nếu là Lăng gia thì đã bị đánh chết rồi."
Thủy Mạn Vân cuối cùng chịu hết nổi. Môi của hắn run rẩy, giọng nói cũng thay đổi:"Lăng Thiên, ngươi dám ngông cuồng vậy, ngươi dám
sỉ nhục một nhân vật quan trong của Thủy gia, mặc dù ở Thiên Tinh đại lục ngươi là bá chủ thì sao chứ? Nơi này là Thiên Phong đại lục là
đất của Thủy gia!Luận về thân phận, thì còn cao hơn Lăng gia các người! Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Dựa vào cái gì mà sỉ
nhục ta như vậy? Nếu như không giải thích rõ ràng thì Thủy gia ta quyết cùng ngươi sống chết." Lăng Thiên cúi đầu gõ gõ móng ngón tay,
nhíu mày, cũng không ngẩng đầu lên nói:"Giải thích? Cùng ta sống chết? Người như ngươi có thể đại diện cho Thủy gia? Thật sự là không
biết trời đất! Nếu Thủy gia mà như vậy thì đúng là mất mặt quá." Bên phe của Thủy Mạn Vân, có vài lão trưởng tiến đến nói:"Tiểu bối,
ngươi nên biết sỉ nhục Thủy gia phải trả giá đắt như thế nào? Hôm nay ngươi phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình!"
Quyển 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook