Lăng Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 713: Ngọc thủy đỉnh (2)
"Ngân Hà Đảo Huyền!". Trong trận doanh của Thủy gia có người cúi đầu kinh hô. Một chiêu này phàm là người của Thủy gia không xa lạ
gì và cũng đều từng luyện qua nhưng không ai có thể như Thủy Vô Ba có thể khiến cho chúng nhân cảm thấy như lưu tinh rơi xuống! Song
chưởng của Ngọc Mãn Lâu rung lên, bàn tay phải vốn trống trơn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm tinh quang bắn ra bốn phía
Hắn thét dài một tiếng, trên khuôn mặt nho nhã thanh tu phiêu động, tựa như thiêu thân lao vào lửa không chút do dự nhảy vọt vào trong
phiến ngân hà kia! Nhất thời một trận thanh âm leng keng tinh tế giống như mưa rào vang lên, mọi người rốt cuộc cũng không thấy rõ thân
ảnh của hai người, chỉ nhìn thấy ánh sáng trong suốt bao quanh hai người lúc hợp lúc phân, toàn bộ thiên địa trong lúc đó đều là kiếm khí
tung hoành! Ngoài sân có mấy nghìn người, mỗi người đều cảm thấy kiếm khí hàn quang đập vào mặt. "Như thế nào?" Lăng Thiên lẳng
lặng nhìn vào giữa sân, mở miệng nói.
Hắn tuy không có quay đầu nhưng Lăng Kiếm lại biết đây là hỏi chính mình, hắn nhìn không chớp mắt vào hai người, hít sâu một hơi nói:
"Rất mạnh, thật sự rất mạnh, ta mặc dù có lực chiến một trận nhưng tình hình chiến đấu cũng không lạc quan!" Lăng Thiên hừ một tiếng
nói: "Không sai, A Kiếm, ngươi hiện tại rốt cục đã có thể nhìn thẳng vào thực lực của chính mình, ngươi hiện tại tuy cũng đã đạt đến trình
độ của bọn họ nhưng mặc dù phong duệ lại chưa thể đạt tới cảnh giới phản phác quy chân. Nếu đổi thành là ngươi lên sân khấu thì ngươi
xuất thủ tự nhiên là so với hai người này càng thêm sắc bén, vô cùng có khả năng ở trong mấy chiêu liền phân ra thắng bại nhưng ngươi so
sánh với hai người kia, ngươi hơn vài phần sát khí, hơn vài phần nhuệ khí mà lại thiếu đi vài phần trầm ổn, phác chuyết cho nên trong hai
người, vô luận ngươi chống lại ai thì phần thắng cũng không cao lắm". Hắn dừng lại một chút cười nói: "Tự nhiên, bọn họ vô luận ai chống
lại ngươi thì đều cảm thấy đau đầu, nhất là lúc canh ba, có khả năng rất dễ phát sinh là ngươi cùng bọn họ đều chết. Bất quá có một
khác biệt nho nhỏ, đó là nếu đánh với Thủy Vô Ba thì hai người các ngươi đều không có đường sống, đồng quy vu tận là kết cục duy nhất
nhưng nếu chống lại Ngọc Mãn Lâu thì khả năng cao là ngươi chết hắn trọng thương". Nói xong Lăng Thiên yên lặng một chút, lấy một
loại khẩu khí khẳng định nói: "Đối với đoán định này ta có tám phần nắm chắc."
Lăng Kiếm phi thường đồng ý nói: "Kỳ thật cho dù là đối chiến với Thủy Vô Ba ta tự hỏi cũng thấy còn kém hơn hắn một chút, bất quá ta
được công tử thân truyền kiếm thuật cùng thân pháp nên có thể lấy trình độ bù lại khuyết điểm này". Lăng Thiên mỉm cười nói: "Hai người
kia kiếm đạo đều đã tu luyện đến bình cảnh. Bình cảnh này là kiếm khí ngoại phóng, bọn họ đã tạm thời dừng lại như thế, sở dĩ nói là tạm
thời là bởi vì Thủy Vô Ba kia nếu sống sót sau trận này thì có thể đột phá được bình cảnh này". "Kiếm khí ngoại phóng?" Lăng Kiếm có
chút hoang mang nói: "Cái này đã là tu vi tối cao của nhân kiếm hợp nhất. Vì sao công tử lại nói là bình cảnh? Mà công tử vừa rồi nói thực
lực của Thủy Vô Ba không bằng Ngọc Mãn Lâu, như thế sao lại cho rằng Ngọc Mãn Lâu khó mà đột phá được bình cảnh này?". Lăng
Thiên nhãn thần thanh triệt nói: "Chưa bao luyện kiếm thì phải luyện kiếm ý ý, đây là trình tự từng bước. Tiếp theo kiếm ý là đến kiếm khí,
lại là một bước nữa nhưng sau khi luyện kiếm khí đến đỉnh điểm thì lại cần quay trở về trở lại khởi điểm thì phải là kiếm khí nội liễm. Hai
người kia so đấu với nhau kinh thiên động địa, người quan chiến bên ngoài ai mà tu vi chênh lệch nhiều nếu bị dính kiếm khí của bọn họ thì
làn da sẽ bị thương tổn còn khi đến trình độ kiếm khí nội liễm thì có thể làm được việc là khi nhằm vào ai thì kiếm kh tiến công
vào một người. Phần trấn định này thậm chí có khả năng đạt tới độ tinh tế như một sợi tóc. Cho đến lúc này mới xem như kiếm thuật chân
chính đại thành".
"Thì ra là thế." Lăng Kiếm bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra thần sắc khát đạo". "Sai!" Lăng Thiên nghiêm túc sửa lại nói: "Kia mới là đỉnh cao của
Kiếm thuật mà không phải là tu vi tối cao của Kiếm đạo. Cho dù đạt đến trình độ kia cũng bất quá chỉ là kiếm đạo nhập môn mà thôi".
Trên mặt nhất thời hồng lên một trận ánh mắt Lăng Kiếm lại trở nên cực nóng: "Kiếm đạo? Nhập môn?". Lăng Thiên yên lặng cười cười
nói: "Chờ đến lúc ngươi gặp loại tình trạng này thì sẽ hiểu được, hiện tại mà nói thì ngươi cũng không lý giải được, biết được lại có hại đối
với ngươi". Lăng Kiếm lên tiếng "Là". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên lại nói: "Thủy Vô Ba chính là nhất hệ võ si, thiên tư cũng bất phàm, cả đời say mê võ học kiếm đạo, kì thực đã hơi đặt chân lên
con đường kiếm đạo cho nên nếu lần này hắn có thể siêu thoát khỏi vòng sinh tử thì rất có khả năng sẽ đạt tới cảnh giới rất cao mà Ngọc
Mãn Lâu thì thiên tư lại càng cao hơn Thủy Vô Ba. Đáng tiếc người này ngoại vụ thật sự quá nhiều hơn nữa sở học lại bác tạp, đây cũng là
khuyết điểm khiến hắn khó lòng tiến thêm một bước nữa cho nên thực lực của Thủy Vô Ba trên thực tế không bằng Ngọc Mãn Lâu
nhưng lại dốc lòng cho kiếm nên ngược lại có khả năng đột phá cao hơn. Riêng Ngọc Mãn Lâu ở kiếm đạo thì kiếp này lại chỉ có thể dừng
lại ở một tầng này". Lăng Kiếm sau khi được Lăng Thiên giải thích huyền cơ trong đó thì cũng thấy được lợi ích không nhỏ vội ngưng thần
xem cuộc chiến sân, trận chiến giữa hai người đã đến thời khắc khẩn yếu quan đầu, kiếm khí tung hoành, thanh âm song kiếm giao
kích càng ngày càng gấp gáp, đến mức hòa thành một mảnh. Lăng Thiên thần sắc căng thẳng nói: "Ngọc Mãn Lâu rốt cục đã xuất ra sát
chiêu." nhưng Lăng Kiếm lại không nhìn ra, nghe vậy thì hỏi: "Sát chiêu?".
Lăng Thiên thần sắc thận trọng nói: "Võ công của Thủy Vô Ba đã vượt qua dự đoán của Ngọc Mãn Lâu, để thắng cường địch này tất
nhiên hắn phải vận dụng tuyệt chiêu đủ để khắc địch chế thắng, hơn nữa sắc mặt Ngọc Mãn Lâu càng ngày càng xanh, ẩn hiện có xu
hướng hóa thành màu đen, đây tất nhiên là khúc dạo đầu trước khi phát động sát chiêu. Nếu không lấy võ công của Ngọc Mãn Lâu, nếu
không phải hắn muốn dùng tà môn công phu nào đó thì cho dù là Thủy Vô Ba bức hắn, thậm chí là giết hắn thì sắc mặt hắn cũng không
biến hóa quỷ dị như vậy. Chú ý xem, là vào lúc này". Theo lời nói của Lăng Thiên, giữa sân vang lên một tiếng thét dài, tiếp theo là một
đạo kiếm quang sáng lạn đột nhiên bay vọt lên. Ngọc Mãn Lâu Nhất Phi Trùng Thiên!
Trong mắt Thủy Vô Ba hiện lên vẻ hồ nghi nhưng hắn không có thời gian chần chờ. Hắn biết rõ một chiêu này của Ngọc Mãn Lâu nhất
định là khó có thể chống đỡ được. Dưới chân hắn xoay tròn, trường kiếm thu về, một đóa hoa sen cực đại màu trắng đột nhiên từ hư
không nở rộ giữa không gian, một đường hướng về phía trước không ngừng cấp tốc nở ra. Mà thân ảnh của Thủy Vô Ba lúc này đã biến
hóa thành gốc sen chống đỡ đóa hoa sen này. Giữa không trung, tiếng huýt gió của Ngọc Mãn Lâu chưa dừng mà người hắn đã chuyển
hoán lúc nào không biết, đầu trước chân sau, hai tay cầm kiếm, cả người tựa như một cây thương thẳng tắp xô xuống, vầng sáng phía trên
mũi kiếm hiện lên rõ ràng một mảnh tím đen. Vô tận sát khí, đầy hàm ý hoàng tuyền U Minh, vô sống, vô sinh, vô mệnh. Một kiếm này lộ
ra tử ý. Trong nháy mắt, từ đáy lòng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mao cốt tủng nhiên một trận, tựa hồ như cả ngọn núi này đột
nhiên tràn ngập tà vật, lại như thể đột nhiên đặt mình vào trong hoàng tuyền Quỷ Vực, quỷ thanh chiêm chiếp, âm trầm đáng sợ.
Quyển 7
gì và cũng đều từng luyện qua nhưng không ai có thể như Thủy Vô Ba có thể khiến cho chúng nhân cảm thấy như lưu tinh rơi xuống! Song
chưởng của Ngọc Mãn Lâu rung lên, bàn tay phải vốn trống trơn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm tinh quang bắn ra bốn phía
Hắn thét dài một tiếng, trên khuôn mặt nho nhã thanh tu phiêu động, tựa như thiêu thân lao vào lửa không chút do dự nhảy vọt vào trong
phiến ngân hà kia! Nhất thời một trận thanh âm leng keng tinh tế giống như mưa rào vang lên, mọi người rốt cuộc cũng không thấy rõ thân
ảnh của hai người, chỉ nhìn thấy ánh sáng trong suốt bao quanh hai người lúc hợp lúc phân, toàn bộ thiên địa trong lúc đó đều là kiếm khí
tung hoành! Ngoài sân có mấy nghìn người, mỗi người đều cảm thấy kiếm khí hàn quang đập vào mặt. "Như thế nào?" Lăng Thiên lẳng
lặng nhìn vào giữa sân, mở miệng nói.
Hắn tuy không có quay đầu nhưng Lăng Kiếm lại biết đây là hỏi chính mình, hắn nhìn không chớp mắt vào hai người, hít sâu một hơi nói:
"Rất mạnh, thật sự rất mạnh, ta mặc dù có lực chiến một trận nhưng tình hình chiến đấu cũng không lạc quan!" Lăng Thiên hừ một tiếng
nói: "Không sai, A Kiếm, ngươi hiện tại rốt cục đã có thể nhìn thẳng vào thực lực của chính mình, ngươi hiện tại tuy cũng đã đạt đến trình
độ của bọn họ nhưng mặc dù phong duệ lại chưa thể đạt tới cảnh giới phản phác quy chân. Nếu đổi thành là ngươi lên sân khấu thì ngươi
xuất thủ tự nhiên là so với hai người này càng thêm sắc bén, vô cùng có khả năng ở trong mấy chiêu liền phân ra thắng bại nhưng ngươi so
sánh với hai người kia, ngươi hơn vài phần sát khí, hơn vài phần nhuệ khí mà lại thiếu đi vài phần trầm ổn, phác chuyết cho nên trong hai
người, vô luận ngươi chống lại ai thì phần thắng cũng không cao lắm". Hắn dừng lại một chút cười nói: "Tự nhiên, bọn họ vô luận ai chống
lại ngươi thì đều cảm thấy đau đầu, nhất là lúc canh ba, có khả năng rất dễ phát sinh là ngươi cùng bọn họ đều chết. Bất quá có một
khác biệt nho nhỏ, đó là nếu đánh với Thủy Vô Ba thì hai người các ngươi đều không có đường sống, đồng quy vu tận là kết cục duy nhất
nhưng nếu chống lại Ngọc Mãn Lâu thì khả năng cao là ngươi chết hắn trọng thương". Nói xong Lăng Thiên yên lặng một chút, lấy một
loại khẩu khí khẳng định nói: "Đối với đoán định này ta có tám phần nắm chắc."
Lăng Kiếm phi thường đồng ý nói: "Kỳ thật cho dù là đối chiến với Thủy Vô Ba ta tự hỏi cũng thấy còn kém hơn hắn một chút, bất quá ta
được công tử thân truyền kiếm thuật cùng thân pháp nên có thể lấy trình độ bù lại khuyết điểm này". Lăng Thiên mỉm cười nói: "Hai người
kia kiếm đạo đều đã tu luyện đến bình cảnh. Bình cảnh này là kiếm khí ngoại phóng, bọn họ đã tạm thời dừng lại như thế, sở dĩ nói là tạm
thời là bởi vì Thủy Vô Ba kia nếu sống sót sau trận này thì có thể đột phá được bình cảnh này". "Kiếm khí ngoại phóng?" Lăng Kiếm có
chút hoang mang nói: "Cái này đã là tu vi tối cao của nhân kiếm hợp nhất. Vì sao công tử lại nói là bình cảnh? Mà công tử vừa rồi nói thực
lực của Thủy Vô Ba không bằng Ngọc Mãn Lâu, như thế sao lại cho rằng Ngọc Mãn Lâu khó mà đột phá được bình cảnh này?". Lăng
Thiên nhãn thần thanh triệt nói: "Chưa bao luyện kiếm thì phải luyện kiếm ý ý, đây là trình tự từng bước. Tiếp theo kiếm ý là đến kiếm khí,
lại là một bước nữa nhưng sau khi luyện kiếm khí đến đỉnh điểm thì lại cần quay trở về trở lại khởi điểm thì phải là kiếm khí nội liễm. Hai
người kia so đấu với nhau kinh thiên động địa, người quan chiến bên ngoài ai mà tu vi chênh lệch nhiều nếu bị dính kiếm khí của bọn họ thì
làn da sẽ bị thương tổn còn khi đến trình độ kiếm khí nội liễm thì có thể làm được việc là khi nhằm vào ai thì kiếm kh tiến công
vào một người. Phần trấn định này thậm chí có khả năng đạt tới độ tinh tế như một sợi tóc. Cho đến lúc này mới xem như kiếm thuật chân
chính đại thành".
"Thì ra là thế." Lăng Kiếm bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra thần sắc khát đạo". "Sai!" Lăng Thiên nghiêm túc sửa lại nói: "Kia mới là đỉnh cao của
Kiếm thuật mà không phải là tu vi tối cao của Kiếm đạo. Cho dù đạt đến trình độ kia cũng bất quá chỉ là kiếm đạo nhập môn mà thôi".
Trên mặt nhất thời hồng lên một trận ánh mắt Lăng Kiếm lại trở nên cực nóng: "Kiếm đạo? Nhập môn?". Lăng Thiên yên lặng cười cười
nói: "Chờ đến lúc ngươi gặp loại tình trạng này thì sẽ hiểu được, hiện tại mà nói thì ngươi cũng không lý giải được, biết được lại có hại đối
với ngươi". Lăng Kiếm lên tiếng "Là". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên lại nói: "Thủy Vô Ba chính là nhất hệ võ si, thiên tư cũng bất phàm, cả đời say mê võ học kiếm đạo, kì thực đã hơi đặt chân lên
con đường kiếm đạo cho nên nếu lần này hắn có thể siêu thoát khỏi vòng sinh tử thì rất có khả năng sẽ đạt tới cảnh giới rất cao mà Ngọc
Mãn Lâu thì thiên tư lại càng cao hơn Thủy Vô Ba. Đáng tiếc người này ngoại vụ thật sự quá nhiều hơn nữa sở học lại bác tạp, đây cũng là
khuyết điểm khiến hắn khó lòng tiến thêm một bước nữa cho nên thực lực của Thủy Vô Ba trên thực tế không bằng Ngọc Mãn Lâu
nhưng lại dốc lòng cho kiếm nên ngược lại có khả năng đột phá cao hơn. Riêng Ngọc Mãn Lâu ở kiếm đạo thì kiếp này lại chỉ có thể dừng
lại ở một tầng này". Lăng Kiếm sau khi được Lăng Thiên giải thích huyền cơ trong đó thì cũng thấy được lợi ích không nhỏ vội ngưng thần
xem cuộc chiến sân, trận chiến giữa hai người đã đến thời khắc khẩn yếu quan đầu, kiếm khí tung hoành, thanh âm song kiếm giao
kích càng ngày càng gấp gáp, đến mức hòa thành một mảnh. Lăng Thiên thần sắc căng thẳng nói: "Ngọc Mãn Lâu rốt cục đã xuất ra sát
chiêu." nhưng Lăng Kiếm lại không nhìn ra, nghe vậy thì hỏi: "Sát chiêu?".
Lăng Thiên thần sắc thận trọng nói: "Võ công của Thủy Vô Ba đã vượt qua dự đoán của Ngọc Mãn Lâu, để thắng cường địch này tất
nhiên hắn phải vận dụng tuyệt chiêu đủ để khắc địch chế thắng, hơn nữa sắc mặt Ngọc Mãn Lâu càng ngày càng xanh, ẩn hiện có xu
hướng hóa thành màu đen, đây tất nhiên là khúc dạo đầu trước khi phát động sát chiêu. Nếu không lấy võ công của Ngọc Mãn Lâu, nếu
không phải hắn muốn dùng tà môn công phu nào đó thì cho dù là Thủy Vô Ba bức hắn, thậm chí là giết hắn thì sắc mặt hắn cũng không
biến hóa quỷ dị như vậy. Chú ý xem, là vào lúc này". Theo lời nói của Lăng Thiên, giữa sân vang lên một tiếng thét dài, tiếp theo là một
đạo kiếm quang sáng lạn đột nhiên bay vọt lên. Ngọc Mãn Lâu Nhất Phi Trùng Thiên!
Trong mắt Thủy Vô Ba hiện lên vẻ hồ nghi nhưng hắn không có thời gian chần chờ. Hắn biết rõ một chiêu này của Ngọc Mãn Lâu nhất
định là khó có thể chống đỡ được. Dưới chân hắn xoay tròn, trường kiếm thu về, một đóa hoa sen cực đại màu trắng đột nhiên từ hư
không nở rộ giữa không gian, một đường hướng về phía trước không ngừng cấp tốc nở ra. Mà thân ảnh của Thủy Vô Ba lúc này đã biến
hóa thành gốc sen chống đỡ đóa hoa sen này. Giữa không trung, tiếng huýt gió của Ngọc Mãn Lâu chưa dừng mà người hắn đã chuyển
hoán lúc nào không biết, đầu trước chân sau, hai tay cầm kiếm, cả người tựa như một cây thương thẳng tắp xô xuống, vầng sáng phía trên
mũi kiếm hiện lên rõ ràng một mảnh tím đen. Vô tận sát khí, đầy hàm ý hoàng tuyền U Minh, vô sống, vô sinh, vô mệnh. Một kiếm này lộ
ra tử ý. Trong nháy mắt, từ đáy lòng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mao cốt tủng nhiên một trận, tựa hồ như cả ngọn núi này đột
nhiên tràn ngập tà vật, lại như thể đột nhiên đặt mình vào trong hoàng tuyền Quỷ Vực, quỷ thanh chiêm chiếp, âm trầm đáng sợ.
Quyển 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook