Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 44: Bồi thường cho ta

Quấy nhiễu nửa ngày cuối cùng cũng hoàn toàn khiến cho vị gia chủ của Tiêu gia này lọt vào tròng, Lăng Thiên rốt cuộc đã đường đường chính chính nói ra câu này. Nhất thời trong lòng vô cùng thống khoái.

Tiêu Phong Hàn bừng bừng nổi giận! Không ngờ mình tự thị là túc trí đa mưu, hôm nay lại bị một tiểu hài tử đùa giỡn trên tay! Nhất thời trong lòng vô cùng buồn bực, tức giận nói: "Chuyện hôn sự đã từ, không còn khả năng làm lại nữa, ngươi muốn bồi thường cái gì? Cứ nói ra đi, chỉ cần lão phu có thể làm được, sẽ dứt khoát khiến ngươi thỏa mãn."

Lăng Thiên cười ha hả: "Chẳng lẽ trên thế giới này còn có chuyện mà Tiêu gia gia không làm được ư?" Câu này mang đầy tính chất chụp mũ. Chỉ cần Tiêu Phong Hàn một khi đáp ứng thì Lăng Thiên sẽ muốn gì được nấy!

Tiêu Phong Hàn há có thể không biết sự lợi hại mấu chốt? Trầm ngâm nói: "Chỉ cần lão phu có thể làm thì sẽ không từ." Khi ni câu này, cả bản thân Tiêu Phong Hàn cũng không chú ý rằng vô hình trung lão đã coi tiểu hải tử ở trước mặt này là một đối thủ đàm phán đồng cấp!

"Bộp!" Hai tay Lăng Thiên vỗ vào nhau, lộ ra vẻ cực kỳ cao hứng nói: "Tiêu gia gia đã nói vậy thì chuyện đã thành."

Tiêu Phong Hàn hừ một tiếng, nói: "Ngươi còn chưa nói rõ ngươi rốt cuộc là muốn gì?"

Lăng Thiên nói: "Thứ mà tôn nhi muốn, trong mắt Tiêu gia gia chẳng đáng kể gì, với Tiêu gia mà nói cũng chỉ là cửu ngưu nhất mao mà thôi."

Tiêu Phong Hàn mặt đầy nghi vấn nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên cười ha ha nói: "Nghe nói Tiêu gia gia ở kinh thành có một mớ gia sản, chính là một xưởng chế tạo binh khí, Tiêu gia gia ở xa ngàn dặm, không thể tránh khỏi khó có thể quản lý tốt. Không biết tôn nhi có thể hân hạnh được thay Tiêu gia gia trông coi nó vài năm không?"

Lại là một bất ngờ cực kỳ to lớn!

Tiêu Phong Hàn nằm mơ cũng không ngờ rằng Lăng Thiên lại muốn một xướng chế tạo binh khi mà hiện tại đối với Tiêu gia mà nói thì hoàn toàn vô dụng! Lăng gia hai đời làm lão đại trong quân đội, nếu cần binh khí thì có thể trực tiếp từ trong kho binh khí của vương quốc lấy ra, bất kể lấy bao nhiêu, quân đội cũng sẽ không có một ai dám nói một câu nào! Cho nên xưởng binh khí theo Tiêu Phong Hàn thấy thì đối với Lăng gia đơn giản chỉ là gân gà.

Xưởng binh khí này đối với Lăng gia không có đến nửa điểm hữu dụng nhưng lại là một căn cứ quân sự bí mật của Tiêu gia và là một khâu tiếp tế quan trọng! Nếu mất đi căn cứ này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự an bài chiến lược tổng thể của Tiêu gia, đặc biệt sẽ hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với vị trị quan trọng trong kinh thành của Thừa Thiên vương quốc; Sự bố trí để nhắm vào kinh thành của Thừa Thiên vương quốc trước đây toàn bộ sẽ bỏ đi hết, phải tính toán lại từ đầu! Tầm quan trọng của xưởng binh khí này từ đó có thể hiểu được.

Lăng Thiên cười thầm, ta muốn từng bước làm xáo trộn kết hoạch của lão. Bổn thiếu gia còn chưa lớn thì các ngươi muốn làm gì thì làm à, không có cửa đâu! Huống chi, Lăng Thiên chỉ cần có xướng binh khí này, các loại vũ khí tinh diệu tất nhiên sẽ theo đó mà ra. Với kỹ thuật mà Lăng Thiên đã nắm vững ở tiền thế, rèn ra vũ khí vượt xa vũ khí trên thế giới này căn bản là một việc hết sức dễ dàng.

Tiêu Phong Hàn cuối cùng cũng ý thức được thằng nhóc trước mắt này tuyệt đối không thể xem thường, tùy tiện đi một nước cờ đã khiến cho mình không thể phản ứng, trước đó thì rào trước đón sau, dùng lời nói ép mình. Bây giờ nếu không đáp ứng, ngược lại sẽ lộ ra bản thân mình có chút vô lại. Trước định hôn sự, sau lại thối hôn, rồi lại cự tuyệt yêu cầu bồi thường của đối phương…

Thấy Tiêu Phong Hàn trầm ngâm không nói gì, cười hắc hắc, trong tiếng cười đầy vẻ trào phúng: "Ha ha ha, hay cho một Tiêu gia! Hay cho một vị gia chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nắm quyền gia đình tài phiệt lớn nhất đương thế! Lăng Thiên rốt cuộc cũng hiểu, Tiêu gia vì sao có thể trở thành bí mất đệ nhất thiên hạ! Thì ra là như vậy đó, ha ha ha ha, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn; Tráo trở lật lòng, chỉ vào chứ không ra; Cho dù là khi phụ người khác, trong thiên hạ nào ai dám lắm lời? Hắc hắc hắc, tôn tử của huynh đệ kết bái thì sao? Lợi ích là trên hết, tất cả những thứ khác ném đi hết! Ha ha ha…

Những lời này thật sự vừa âm hiểm, vừa tàn nhẫn lại vừa cay độc! Từng chữ đều giống như những nhát dao cay nghiệt đâm vào lòng Tiêu Phong Hàn! Bị một tiểu hài tử nhỏ hơn mình cả một giáp (60 năm) giễu cợt như thế này, muốn nhẫn nhục cũng không thể! Sắc mặt Tiêu Phong Hàn nhất thời xanh đỏ đan xen, suýt chút nữa thì thẹn quá hóa giận, hung ác nói: "Ta còn cho rằng ngươi là một con sư tử miệng rộng, không ngờ chỉ muốn một cái xưởng nho nhỏ mà Tiêu gia sớm đã vứt đi không cần! Thật sự khiến lão phu bất ngờ! Một cái xưởng nhỏ mà thôi, xưởng như thế này Tiêu gia có cả trăm ngàn cái, không thèm để vào mắt đâu! Ta sẽ cho ngươi, thế nào?"

Lăng Thiên lập tức nói: "
Quân tử nhất ngôn?"

Tiêu Phong Hàn không thèm suy nghĩ, tức giận nói: "
Tứ mã nam truy!"

Khối đá trong lòng Lăng Thiên lập tức được bỏ xuống, cười ha hả: "
Tôn nhi vốn sớm đã biết rằng Tiêu gia gia tính tình hào sảng, tiêu tiền như nước; Trọng tình trọng nghĩa, một lời hứa đáng già ngàn vàng mà! Quả nhiên là danh bất hư truyền! Tôn nhi vừa rồi đã đắc tội nhiều, song Tiêu gia gia nể tinh tôn nhi tuổi trẻ vô tri, chắc chắc sẽ bỏ quá cho. Tiêu gia gia, tôn nhi nói có đúng không?" Giọng nói thành khẩn, vẻ mặt chân tình, không ngờ những lời này giống như nói từ tận đáy lòng!

Sự phẫn nộ tròng lòng Tiêu Phong Hàn nhất thời trỗi dậy, căn bản không nghĩ ngợi gì, một câu "
tứ mã nan truy" đã thoát ra khỏi miệng. Sau khi nói ra, Tiêu Phong Hàn mới từ trong cơ mê mang tỉnh lại, nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng chán ngán vô cùng!

Một lời nói ra giống như gương vỡ khó lành! Cho dù chỉ là bốn chữ ngắn ngủn, nhưng đại biểu cho việc Tiêu gia phải bố trí lại từ đầu tối thiếu mất hai năm thời gian! Thiên hạ giờ hỗn loạn như thế này, một khí thời cục chưa rõ ràng, hai năm thời gian cũng đủ để cải thiên hoán địa!

Tiêu Phong Hàn nghĩ tới điểmđược đánh mấy cái tát tai thật mạnh lên mặt mình. Lão xì hơi như quả bóng cao su, đặt mông ngồi xuống bàn, hai mắt cũng trống rỗng. Trong đầu cấp tốc chuyển động, muốn nghĩ ra một mưu kế gì đó để vãn hồi thế cục này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ không ra!

Nhìn nụ cười như đã tính được trước trên mặt Lăng Thiên, Tiêu Phong Hàn giống như nuốt phải một cái bánh bao lớn rồi bị nghẹn ở trong họng, nuốt xuông không được mà nhổ ra cũng không xong! Vô cùng khó chịu.

Vì sự bố trí ở ngay sát kinh thành của Thừa Thiên vương quốc này, bản thân không ngại xa xôi tự mình đi tới, tính toán nhiều mặt, cuối cùng mới an bài thỏa đáng toàn bộ, lại chấp nhận những điều kiện cực kỳ ưu đãi cho mấy đại gia tộc trong kình thành, vì đại sự mai sau mà chôn xuống các loại mầm mống, nào ngờ khi toàn bộ đã hoàn thành, bản thân không ngờ lại vứt bỏ đi nơi cực kỳ quan trọng trong kế hoạch này!

Nhất thời, Tiêu Phong Hàn trực muốn ngẩng đầu lên trời gào lớn! Ánh mắt nhìn Lăng Thiên cũng biến thành vô cùng ngưng trọng. Nhớ lại mỗi một hành động, mỗi một lời nói của Lăng Thiên từ khi vào phòng, không khỏi giật mình hiểu ra!

Lão hướng tới Lăng Thiên hỏi: "Cứ theo ý ngươi, thế nào?" Khi câu này vừa đươc nói ra, bản thân đã bất tri bất giác hoàn toàn giống như rơi vào thế hạ phong! Cuộc nói chuyện về sau vốn toàn là Lăng Thiên làm chủ đạo, từng bước dẫn dắt mình vào ngõ cụt!

Không ngờ bản thân mình một đời tung hoành trên thương trường, hôm nay lại bại dưới tay một tiểu hài tử! Hơn nữa còn hoàn toàn thất bại! Tuy mình lúc đầu không coi hắn vào đâu, trong lòng khinh địch! Nhưng cho dù bản thân mình ở trong trạng thái này, khắp thiên hạ có mấy người có thể mưu tính nổi với mình?

Nhớ tới cuộc đánh cược hào phóng mà Lăng lão phu nhân cá với mình sau khi mình từ hôn! Vào thời khắc này, Tiêu Phong Hàn rốt cuộc cũng hiểu rõ, cuộc đánh cá giữa mình và Lăng lão phu nhân căn bản không cần phải đợi đến chục năm sau, hiện tại bản thân mình dĩ nhiên đã thua rồi! Cho dù Lăng Thiên và Tiêu Nhạn Tuyết tương lai không thể đến với nhau thì bản thân mình cũng vẫn thua, thua một cách triệt để!

Có mắt không tròng! Nhìn nhầm bảo ngọc thành gạch đá, loại sự tình vô cùng hoang đường như thế này, không ngờ lại thực sự phát sinh trên người mình!

Tiêu Phong Hàn không khỏi

Khi Lăng Thiên sắp bước ra khỏi cửa, đột nhiên quay đầu lại, hướng vào trong phòng nhe răng cười. Nụ cười này, có chút cảm giác giống như là chào hỏi, lại có chút giống như là nụ cười thấu hiểu, còn mang theo một chút dí dỏm và tinh quái. Nhưng, khiến người ta kỳ lạ là ở hướng đó không có một ai.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương