Lúc này, Lăng Kiếm đã lờ mờ hiểu con đường mà Lăng Thiên an bài cho mình sẽ như thế nào. Lăng Kiếm có dự cảm rằng trên con đường này tất nhiên sẽ tràn ngập sát phạt và máu tanh! Hắc ám và tội ác!

Lăng Kiếm! Vốn là một cái tên mang đầy ý nghĩa sát phạt!

Lăng Thiên cười có chút hài lòng, nói: "Nếu muốn trở thành một thanh kiếm hợp cách, ngươi còn phải không ngừng mài dũa! Ta sẽ làm một người thợ rèn, trong quá trình ta mài kiếm sẽ đầy ắp hung hiểm, ngươi tùy lúc đều có thể kiếm hủy người vong! Điểm này, ngươi phải chuẩn bị tốt."

Đối với câu nói này của Lăng Thiên, Lăng Kiếm không có chút nào bất ngờ cả! Cái này hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn. Một hài tử bình thường mới bảy tám tuổi, muốn trở thành một thanh kiếm sắc bén đầy máu tanh, sự gian khổ phải trải qua là hoàn toàn có thể đoán trước được. Mũi kiếm sắc từ mài dũa mà ra, hương hoa mai từ cái lạnh khắc nghiệt mà đến! Mọi việc vốn là phải như thế!

Đối với Lăng Thiên, Lăng Kiếm ngay từ đầu đã cảm giác được, vị thiếu gia này của mình tuyệt đối không phải là một công tử thế gia đơn thuần, trước mặt hắn, Lăng Thiên cảm thấy bản thân căn bản không thể giấu được chút bí mật nào! Tựa hồ bản thân mình trước mặt hắn vĩnh viễn là trần truồng, tất cả bí mật đều sờ sờ ngay trước mắt, bao gồm cả linh hồn và nội tâm sâu thẳm!

Mà trên thực tế, Lăng Thiên so với hắn còn nhỏ hơn mấy tuổi. Lăng Kiếm chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, không biết Lăng Thiên làm thế nào có thể khiến cho mình trở thành một cường giả đứng trên đỉnh thế giới. Có điều lại không dám nói ra.

Lăng Thiên thấy vẻ mặt hơi có chút nghi hoặc của Lăng Kiếm, mỉm cười không tỏ vẻ gì, hờ hững nói: "Đi theo ta" Rồi bước đi trước. Bước ra được mấy bước, đột nhiên thò tay chộp lấy một khối đá xanh to cỡ nắm tay đang bị một lớp tuyết dày che phủ ở bên đường. Cười mà như không cười nhìn Lăng Kiếm, song chưởng khẽ xoa một cái, khối đá xanh cứng rắn lập tức biến thành bụi phấn nhỏ li ti như bột mì, từ trong tay Lăng Thiên lả tả rơi xuống.

Vỗ vỗ tay, Lăng Thiên hời hợt nói: "Có lòng tin chưa?

Trong mắt Lăng Kiếm đầy kinh ngạc và sợ hãi! Sau đó liền không thể nén được vẻ vui mừng điên cuồng! Cả người cũng run rẩy vì kích động. Nghĩ tới bản thân mình vừa rồi còn có chút hoài nghi ở trong lòng, không khỏi xấu hổ nói: "
Tiểu nhân đáng chết! Vừa rồi không ngờ lại dám hoài nghi thiếu gia. Xin thiếu gia trách phạt."

Lăng Thiên không để ý đến hắn, lững thững cất bước, ung dung nói: "
Không trách ngươi! Nhưng ta hi vọng, loại hoài nghi này vĩnh viễn sẽ không có thêm lần nữa."

Lăng Kiếm trong mắt rực lửa: "
Vâng! Thiếu gia!" Đi theo thiếu gia, hắn đột nhiên liền cảm thấy trong thiên địa đầy ắp sinh cơ và hi vọng, tâm tình của bản thân thoải mái và hưng phấn chưa bao giờ có!

Phía trước, Lăng Thiên đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Lăng Kiếm giật thót tim, khoanh tay kính cẩn đứng, không biết thiếu gia muốn nói gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chỉ nghe Lăng Thiên bảo: "
Ực, Lăng Kiếm, sau này đừng gọi ta là thiếu gia, ta ghét hai chữ này lắm. Từ sau ngươi cứ gọi ta là công tử được rồi."

Lăng Kiếm vội vàng vâng dạ, trong lòng buồn bực, không biết thiếu gia vị sao lại không cho mình gọi hắn là thiếu gia? Thiếu gia và công tử chẳng phải là như nhau sao? Thay đôi cách xưng hô như thế, cũng chẳng qua là thay thang không thay thuốc mà thôi. Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng chỉ có thể cất trong lòng, không dám hỏi. Liếc trộm sắc mặt của Lăng Thiên, thấy bộ dạng hắn tựa hồ như rất kỳ quái, thậm chí mặt còn có chút đỏ lên… Tựa hồ rất là xấu hổ… không khỏi càng hoài nghi không hiểu.

Lăng Kiếm nào biết, Lăng Thiên lúc này đột nhiên nghĩ tới: Hình như tiền thế của mình, trong một số câu lạc bộ cao cấp, có một số người trẻ tuổi… Khi đối ngoại được xưng là nhân viên giao tiếp… chuyên môn bồi tiếp các bà giàu có… ặc…, hình như tên gọi cộng đồng của bọn chúng là… thiếu gia…

Trời ơi! Vừa nhớ tới đây! Lăng Thiên đột nhiên nghĩ tới, từ lúc bản thân mình tới thế giới này, dường như luôn luôn được người hầu trong nhà và ngoại nhân gọi là: Thiếu gia… bao gồm cả một số các đại nương đại mụ…

Ọe!

Lăng Thiên đang thoải mái tản bộ đột nhiên nôn khan một tiếng, tiếp theo liền nôn mửa không ngừng… nôn đến nỗi dời sông lấp biển… sắc mặt trắng nhợt…

Đằng sau, Lăng Kiếm vẻ mặt buồn bực… thiếu gia bị sao thế?

Khi hai người bọn Lăng Thiên lại đi tới chỗ cửa thành thì đã là buổi chiều. Lăng Thiên đưa ra một khối ngọc bội cho quan binh giữ cửa, quan binh giữ cửa lập tức cung kính nghêng tiếp hai tiểu nam hài này đi vào.

Hai tên người hầu đứng bên trong cửa thành mắt như muốn lồi ra ngoài, cổ sớm đã vươn dài ra.

Thời gian chầm chầm trôi, hai người càng đi càng lo lắng. Nghĩ tới thiếu gia mà mất tích thì hai người bọn mình sẽ phải nhận hình phạt tàn khốc, hai người hầu mắt đờ đẫn, thân thể sớm đã lảo đảo muốn ngã….

Cuối cùng, thấy Lăng Thiên chầm chầm từ cửa thành đi vào, hai gã chân run rẩy, mặt vàng ệch ra…

Hai người hầu như bắt được vàng lao lên trước, thiếu chút nữa nữa bật khóc: "Hu hu hu… thiếu gia, ngài rốt cuộc đã về rồi ư thiếu gia? Thiếu gia ngài sao thế? Sắc mặt sao khó coi vậy? Chẳng lẽ bị bệnh rồi ư thiếu gia?"

Lăng Thiên hai mắt dữ tợn nhìn hai người hầu, nghe bọn chúng luôn miệng gọi mình là thiếu gia, hận không được nuốt chửng bọn chúng vào bụng! Đột nhiên giận dữ nói: "
Đừng gọi ta là thiếu gia nữa!"

Hai người nhìn nhau, chẳng lẽ thiếu gia lần này xuất thành đột nhiên bị trúng tà rồi ư? Trong mắt không ai bảo ai đều lộ ra vẻ lo lắng: "
Thiếu gia, ngài…"

Còn chưa nói xong, Lăng Thiên đã nổi giận nhảy tưng tưng: "
Đừng gọi ta là thiếu gia! Không cho phép gọi ta là thiếu gia! Các ngươi điếc rồi à? Còn gọi ta một tiếng thiếu gia, ta lột da các ngươi đó!" Lăng Thiên tức giận rồi? Dưới cơn buồn bực và phẫn nộ cùng cực, buột miệng thốt ra tam tự kinh!

Nhất thời, chỗ cửa thành lặng im như tờ!

Từ chỗ thủ vệ cửa thành, một đội sĩ binh mười mấy người đang chuẩn bị hộ tống tiểu thiếu gia của Lăng gia quay về cũng đồng loạt nhìn nhau… vị tiểu thiếu gia của Lăng phủ, tuổi còn nhỏ mà lại hung dữ với hạ nhân như vậy! Không ngờ ở giữa chỗ đông ngời chửi ác độc… Lập tức ai ai cũng thở dài vì một nhà Lăng đại tướng quân: Có đứa con chẳng ra gì…

Hai tên người hầu cơ hồ khóc thành tiếng: "Thiếu…"

Lăng Thiên buồn bực đến cực điểm! Nghe thấy gã tựa hồ lại chuẩn bị gọi ra hai tiếng "
thiếu gia", không khỏi gào lên một tiếng: "Mẹ kiếp!" to như sét đánh! Gần xa đều nghe thấy…

Lăng Thiên sầm mặt kéo Lăng Kiếm, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, không nói một lời chui vào cỗ kiệu nhỏ do lính canh cửa thành gọi tới.

Lăng Kiếm vốn không dám ngồi lên, nhưng Lăng Thiên tay dùng sức, dễ dàng kéo hắn lên! Kết quả dùng kình quá mạnh, bả vai Lăng Kiếm vang lên một tiếng "
rắc rắc" giòn tan, trật khớp rồi…

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương