Lăng Thiên Chiến Thần
-
Chương 768: Không có ai là kẻ ngốc
“Sao đột nhiên ông cố Chu lại tức giận vậy?”
Diệp Huy nhếch miệng rồi cười nói lạnh nhạt.
Ông cố Chu cũng lạnh mặt đáp lại: “Cậu định ném mũi dùi về phía cậu Diệp đấy à? Hình như cậu ấy chẳng có lý do gì để làm vậy thì phải?”
“Ông cố Chu, tôi không nhắc đến Diệp Thiên mà tự ông nghĩ tới anh ta. Bây giờ ông lại đi trách tôi. Đây là cái đạo lý gì vậy?” Diệp Huy nhún vai, bày ra bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình.
“Cậu…”
Ông cố Chu nghĩ lại thì tên Diệp Huy này quả thật không chỉ đích danh Diệp Thiên nhưng những lời hắn nói thì rõ ràng là có ý chỉ Diệp Thiên và dẫn dắt mọi người hướng mọi người nghĩ tới Diệp Thiên.
Không đợi ông cố Chu nói hết câu, Doanh Quân cũng lên tiếng: “Ông cố Chu, theo như tôi biết thì đây là lần đầu tiên ông đến Bắc Thiên Các tham gia cuộc thi đấu nhỉ?”
“Ông là người thuộc gia tộc lớn mạnh nhất Bắc Cương, lại là ông cố của nhà họ Chu. Mọi năm ông không tham gia, năm nay đột nhiên tham gia, vả lại còn đích thân đến. Không biết lý do là vì sao?”
“Lẽ nào ông có mục đích gì khác?”
“Thế lực của những gia tộc khác chí ít đều đưa những võ sĩ tuổi dưới ba mươi lăm theo để tham gia so tài, còn ông không dẫn theo bất cứ người nhà họ Chu nào, ngược lại còn đi cùng một đám người ngoài tới đây.”
“Ông đừng nói với chúng tôi rằng ông đến đây vì thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong truyền thuyết nhé.”
“Chưa cần nói lời đồn có đúng hay không mà nói đến bản thân ông cái đã. Muốn tranh giành với bao nhiêu người chúng tôi như vậy, ông nghĩ có khả năng không?”
“Nếu không thể thì ông lại dùng thủ đoạn gì, cách gì để đoạt được?”
Doanh Quân nói từng câu từng từ rất rõ ràng. Lời hắn nói khiến tất cả mọi người đều nhìn ông cố Chu với vẻ mặt thay đổi hẳn.
Nếu như ông cố Chu đến vì thanh “Thuỷ Tổ Kiếm”, vậy thì với thực lực của một mình ông ta mà muốn đoạt lấy bảo vật từ tay bao nhiêu người thế này thì cách nhanh nhất và đơn giản nhất chỉ có một.
Đó chính là… xử lý hết toàn bộ những người ở đây. Tới lúc đó đừng nói là Thuỷ Tổ Kiếm, cho dù là có cả bảo vật khác thì không phải đều là của một mình ông ta sao?
Mọi người rõ ràng nghĩ như vậy.
“Cậu đang ngậm máu phun người.” Ông cố Chu đột nhiên bị chọc tức. Ban đầu quả thực là ông đã bị món đồ với cái tên “Thuỷ Tổ Kiếm” thu hút nên mới đến đây. Nhưng mục đích chính vẫn là trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông được chứng kiến cuộc so tài của Bắc Thiên Các ở Bắc Cương.
Chỉ vậy mà thôi.
Thêm nữa, ông cũng muốn thân thiết hơn với Diệp Thiên. Ông hy vọng sau này đối phương có thể giúp nhà họ Chu của ông vượt qua một số ải khó khăn chứ chẳng có thêm mục đích gì khác.
Nhưng lúc này Doanh Quân lại dẫn dắt mọi người, đẩy mục đích giết người về phía ông.
Quan trọng hơn cả là ông không thể nào phản bác lại được.
“Tôi lại thấy rất đồng tình với người anh em họ Doanh này.”
Diệp Quân lúc này cũng lên tiếng chêm vào: “Quan trọng là hành động của nhóm người các ông quá lạ thường, vả lại người nào người nấy đều là cao thủ nhưng lại không ra mặt. Nếu nói rằng các người ra mặt ở đại hội Bắc Thiên Các lần này mà không có mục đích gì khác thì quả thật chẳng ai tin.”
“Ông cố Chu, ông nói thật đi.”
Chu Phong ở phía kia cũng tiếp lời: “Tôi biết, sự việc có thể không liên quan đến ông nhưng nhiều khả năng liên quan tới tên họ Diệp kia. Hiện giờ chỉ cần ông nói thật thì mọi người sẽ không trách tội ông.”
Cả ba người lần lượt lên tiếng. Bọn họ căn bản không cho ông cố Chu cơ hội giải thích.
“Tên tiểu tử đó chắc chắn là kẻ gây ra vụ nổ.”
“Đúng, dựa vào thủ đoạn dị thường cưỡi đàn Sếu trắng của hắn mà nói thì ở trong tình cảnh thần không biết quỷ không hay, hắn gây ra vụ nổ và ẩn náu cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.”
“Lát nữa đợi hắn ra ngoài, nhất định phải tóm lấy hắn.”
“Không ngờ trong số những người tham gia lần đại hội của Bắc Thiên Các này lại có loại ác độc như vậy.”
Mọi người như tin những lời cả ba người phía Chu Phong nói nên tỏ ra vô cùng căm phẫn.
Bọn họ chỉ thiếu nước lên tiếng công kích chỉ trích Diệp Thiên mà thôi.
Thế nhưng trong đám người lại có không ít những ánh mắt lạnh lùng nhìn và không hề tham gia vào việc bàn tán này.
“Kỹ năng diễn xuất của mấy người này cũng không phải vừa.”
Lúc này Bách Mi đột nhiên lên tiếng bình luận về mấy người phía Chu Phong. Giọng nói của cô ta không lớn, chỉ có Bạch Ngục ở bên là nghe thấy. Sau đó hắn lên tiếng: “Sau này chúng ta cũng đổ oan như vậy sao?”
Bách Mi nghe rồi liếc sang nhìn hắn: “Anh thấy rằng tất cả mọi người ở đây đều là kẻ ngốc, không có lấy một ai thông minh à?”
“Ý cô là gì?”
Bạch Ngục nhìn xung quanh rồi tự nhủ: “Tôi thấy bọn họ đổ oan cho người khác đến mức không có chút sơ hở. Bây giờ có đến chín mươi phần trăm những người ở đây đều tin hung thủ chính là tên họ Diệp kia.”
“Còn những người còn lại dù gì cũng chỉ là số ít, bọn họ không tin thì kết quả và hướng đi thế nào cũng không thể làm gì khác được.”
Bách Mi và Bạch Ngục có vẻ như là hai người biết nhiều hơn cả.
Trên thực tế thì bọn họ thậm chí còn biết rằng hung thủ gây ra vụ nổ ở bên trong ngọn núi đầu tiên chính là Tô Vân Hải – môn chủ Lạc Bắc Môn và đệ tử chân truyền của ông ta là Chu Phong.
“Anh không phát hiện ra phần lớn người ở đây thực ra đều chỉ là hùa theo phụ hoạ lấy lệ sao?” Bách Mi lắc đầu bất lực: “Mọi người không phải ngốc, có lẽ không ít người có suy nghĩ và dự đoán riêng.”
“Lại thêm địa bàn này là của Bắc Thiên Các, cho dù bọn họ có thiệt thòi thì cũng vẫn phải chịu.”
“Cho nên lát nữa dù Diệp Thiên có ra ngoài, dù bị người ta hỏi tội thì nhiều khả năng trong tình hình chưa có chứng cứ rõ ràng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện được.”
Bạch Ngục nge xong thì trầm tư suy nghĩ, sau đó hắn lên tiếng: “Cô tin rằng hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Bách Mi gật đầu đáp: “Không chỉ là không xảy ra chuyện mà thậm chí còn có thể xảy ra việc ngoài sức tưởng tượng.”
Bạch Ngục nghe vậy thì trong lòng cảm thấy không mấy vui vẻ, như thể hắn cho rằng Bách Mi đánh giá quá cao Diệp Thiên.
Hắn hắng giọng nói: “Vậy chúng ta cùng đợi xem, tên tiểu tử này làm thế nào để qua được ải khó khăn này.”
“Vả lại tôi hiểu tính người hơn cô.”
“Trong số những người tôi từng giết, mười nghìn người thì có ít nhất chín nghìn chín trăm người đều là những người ích kỉ và hám lợi.”
“Bọn họ sẽ không quan tâm chân tướng. Hiện giờ bọn họ chỉ cần một điểm khơi thông dòng nước. Và hai người phía Chu Phong đã làm được rồi.”
Bạch Ngục là Phán quan mới của Bắc Thiên Các, thực lực không cần phải bàn nhiều. thủ đoạn và tâm cơ của hắn vô cùng tàn độc và dị hợm.
Ban đầu hắn vốn đã có thể trở thành Phán Quan của Bạch Cốt Hội từ lâu nhưng vì có thể giết nhiều người hơn và có thể tận hưởng nhiều hơn nên hắn ra tay với những người bên trong Bạch Cốt Hội.
Nhưng một người tâm cơ như hắn thì vẫn sống hết sức thoải mái.
Cho tới bây giờ, sau khi trở thành Phán Quan mới của Bắc Thiên Các, hắn liền ra khỏi núi.
Và nhiệm vụ đầu tiên của hắn chính là…. Giết người. Hắn rất hưng phấn.
“Phía sau chính là ải thứ ba. Ở đó tôi đã bố trí xong mọi thứ. Chỉ đợi bọn họ bị giam chết trong đó thôi. Ha ha ha….”
Cuối cùng hắn hạ giọng bật cười, nghe thật chói tai.
Bách Mi mặt vẫn vô tình nhưng ánh mắt thì thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng.
Còn đúng lúc này, lại có người đi ra từ cửa ra của ngọn núi đầu tiên.
Diệp Huy nhếch miệng rồi cười nói lạnh nhạt.
Ông cố Chu cũng lạnh mặt đáp lại: “Cậu định ném mũi dùi về phía cậu Diệp đấy à? Hình như cậu ấy chẳng có lý do gì để làm vậy thì phải?”
“Ông cố Chu, tôi không nhắc đến Diệp Thiên mà tự ông nghĩ tới anh ta. Bây giờ ông lại đi trách tôi. Đây là cái đạo lý gì vậy?” Diệp Huy nhún vai, bày ra bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình.
“Cậu…”
Ông cố Chu nghĩ lại thì tên Diệp Huy này quả thật không chỉ đích danh Diệp Thiên nhưng những lời hắn nói thì rõ ràng là có ý chỉ Diệp Thiên và dẫn dắt mọi người hướng mọi người nghĩ tới Diệp Thiên.
Không đợi ông cố Chu nói hết câu, Doanh Quân cũng lên tiếng: “Ông cố Chu, theo như tôi biết thì đây là lần đầu tiên ông đến Bắc Thiên Các tham gia cuộc thi đấu nhỉ?”
“Ông là người thuộc gia tộc lớn mạnh nhất Bắc Cương, lại là ông cố của nhà họ Chu. Mọi năm ông không tham gia, năm nay đột nhiên tham gia, vả lại còn đích thân đến. Không biết lý do là vì sao?”
“Lẽ nào ông có mục đích gì khác?”
“Thế lực của những gia tộc khác chí ít đều đưa những võ sĩ tuổi dưới ba mươi lăm theo để tham gia so tài, còn ông không dẫn theo bất cứ người nhà họ Chu nào, ngược lại còn đi cùng một đám người ngoài tới đây.”
“Ông đừng nói với chúng tôi rằng ông đến đây vì thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong truyền thuyết nhé.”
“Chưa cần nói lời đồn có đúng hay không mà nói đến bản thân ông cái đã. Muốn tranh giành với bao nhiêu người chúng tôi như vậy, ông nghĩ có khả năng không?”
“Nếu không thể thì ông lại dùng thủ đoạn gì, cách gì để đoạt được?”
Doanh Quân nói từng câu từng từ rất rõ ràng. Lời hắn nói khiến tất cả mọi người đều nhìn ông cố Chu với vẻ mặt thay đổi hẳn.
Nếu như ông cố Chu đến vì thanh “Thuỷ Tổ Kiếm”, vậy thì với thực lực của một mình ông ta mà muốn đoạt lấy bảo vật từ tay bao nhiêu người thế này thì cách nhanh nhất và đơn giản nhất chỉ có một.
Đó chính là… xử lý hết toàn bộ những người ở đây. Tới lúc đó đừng nói là Thuỷ Tổ Kiếm, cho dù là có cả bảo vật khác thì không phải đều là của một mình ông ta sao?
Mọi người rõ ràng nghĩ như vậy.
“Cậu đang ngậm máu phun người.” Ông cố Chu đột nhiên bị chọc tức. Ban đầu quả thực là ông đã bị món đồ với cái tên “Thuỷ Tổ Kiếm” thu hút nên mới đến đây. Nhưng mục đích chính vẫn là trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông được chứng kiến cuộc so tài của Bắc Thiên Các ở Bắc Cương.
Chỉ vậy mà thôi.
Thêm nữa, ông cũng muốn thân thiết hơn với Diệp Thiên. Ông hy vọng sau này đối phương có thể giúp nhà họ Chu của ông vượt qua một số ải khó khăn chứ chẳng có thêm mục đích gì khác.
Nhưng lúc này Doanh Quân lại dẫn dắt mọi người, đẩy mục đích giết người về phía ông.
Quan trọng hơn cả là ông không thể nào phản bác lại được.
“Tôi lại thấy rất đồng tình với người anh em họ Doanh này.”
Diệp Quân lúc này cũng lên tiếng chêm vào: “Quan trọng là hành động của nhóm người các ông quá lạ thường, vả lại người nào người nấy đều là cao thủ nhưng lại không ra mặt. Nếu nói rằng các người ra mặt ở đại hội Bắc Thiên Các lần này mà không có mục đích gì khác thì quả thật chẳng ai tin.”
“Ông cố Chu, ông nói thật đi.”
Chu Phong ở phía kia cũng tiếp lời: “Tôi biết, sự việc có thể không liên quan đến ông nhưng nhiều khả năng liên quan tới tên họ Diệp kia. Hiện giờ chỉ cần ông nói thật thì mọi người sẽ không trách tội ông.”
Cả ba người lần lượt lên tiếng. Bọn họ căn bản không cho ông cố Chu cơ hội giải thích.
“Tên tiểu tử đó chắc chắn là kẻ gây ra vụ nổ.”
“Đúng, dựa vào thủ đoạn dị thường cưỡi đàn Sếu trắng của hắn mà nói thì ở trong tình cảnh thần không biết quỷ không hay, hắn gây ra vụ nổ và ẩn náu cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.”
“Lát nữa đợi hắn ra ngoài, nhất định phải tóm lấy hắn.”
“Không ngờ trong số những người tham gia lần đại hội của Bắc Thiên Các này lại có loại ác độc như vậy.”
Mọi người như tin những lời cả ba người phía Chu Phong nói nên tỏ ra vô cùng căm phẫn.
Bọn họ chỉ thiếu nước lên tiếng công kích chỉ trích Diệp Thiên mà thôi.
Thế nhưng trong đám người lại có không ít những ánh mắt lạnh lùng nhìn và không hề tham gia vào việc bàn tán này.
“Kỹ năng diễn xuất của mấy người này cũng không phải vừa.”
Lúc này Bách Mi đột nhiên lên tiếng bình luận về mấy người phía Chu Phong. Giọng nói của cô ta không lớn, chỉ có Bạch Ngục ở bên là nghe thấy. Sau đó hắn lên tiếng: “Sau này chúng ta cũng đổ oan như vậy sao?”
Bách Mi nghe rồi liếc sang nhìn hắn: “Anh thấy rằng tất cả mọi người ở đây đều là kẻ ngốc, không có lấy một ai thông minh à?”
“Ý cô là gì?”
Bạch Ngục nhìn xung quanh rồi tự nhủ: “Tôi thấy bọn họ đổ oan cho người khác đến mức không có chút sơ hở. Bây giờ có đến chín mươi phần trăm những người ở đây đều tin hung thủ chính là tên họ Diệp kia.”
“Còn những người còn lại dù gì cũng chỉ là số ít, bọn họ không tin thì kết quả và hướng đi thế nào cũng không thể làm gì khác được.”
Bách Mi và Bạch Ngục có vẻ như là hai người biết nhiều hơn cả.
Trên thực tế thì bọn họ thậm chí còn biết rằng hung thủ gây ra vụ nổ ở bên trong ngọn núi đầu tiên chính là Tô Vân Hải – môn chủ Lạc Bắc Môn và đệ tử chân truyền của ông ta là Chu Phong.
“Anh không phát hiện ra phần lớn người ở đây thực ra đều chỉ là hùa theo phụ hoạ lấy lệ sao?” Bách Mi lắc đầu bất lực: “Mọi người không phải ngốc, có lẽ không ít người có suy nghĩ và dự đoán riêng.”
“Lại thêm địa bàn này là của Bắc Thiên Các, cho dù bọn họ có thiệt thòi thì cũng vẫn phải chịu.”
“Cho nên lát nữa dù Diệp Thiên có ra ngoài, dù bị người ta hỏi tội thì nhiều khả năng trong tình hình chưa có chứng cứ rõ ràng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện được.”
Bạch Ngục nge xong thì trầm tư suy nghĩ, sau đó hắn lên tiếng: “Cô tin rằng hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Bách Mi gật đầu đáp: “Không chỉ là không xảy ra chuyện mà thậm chí còn có thể xảy ra việc ngoài sức tưởng tượng.”
Bạch Ngục nghe vậy thì trong lòng cảm thấy không mấy vui vẻ, như thể hắn cho rằng Bách Mi đánh giá quá cao Diệp Thiên.
Hắn hắng giọng nói: “Vậy chúng ta cùng đợi xem, tên tiểu tử này làm thế nào để qua được ải khó khăn này.”
“Vả lại tôi hiểu tính người hơn cô.”
“Trong số những người tôi từng giết, mười nghìn người thì có ít nhất chín nghìn chín trăm người đều là những người ích kỉ và hám lợi.”
“Bọn họ sẽ không quan tâm chân tướng. Hiện giờ bọn họ chỉ cần một điểm khơi thông dòng nước. Và hai người phía Chu Phong đã làm được rồi.”
Bạch Ngục là Phán quan mới của Bắc Thiên Các, thực lực không cần phải bàn nhiều. thủ đoạn và tâm cơ của hắn vô cùng tàn độc và dị hợm.
Ban đầu hắn vốn đã có thể trở thành Phán Quan của Bạch Cốt Hội từ lâu nhưng vì có thể giết nhiều người hơn và có thể tận hưởng nhiều hơn nên hắn ra tay với những người bên trong Bạch Cốt Hội.
Nhưng một người tâm cơ như hắn thì vẫn sống hết sức thoải mái.
Cho tới bây giờ, sau khi trở thành Phán Quan mới của Bắc Thiên Các, hắn liền ra khỏi núi.
Và nhiệm vụ đầu tiên của hắn chính là…. Giết người. Hắn rất hưng phấn.
“Phía sau chính là ải thứ ba. Ở đó tôi đã bố trí xong mọi thứ. Chỉ đợi bọn họ bị giam chết trong đó thôi. Ha ha ha….”
Cuối cùng hắn hạ giọng bật cười, nghe thật chói tai.
Bách Mi mặt vẫn vô tình nhưng ánh mắt thì thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng.
Còn đúng lúc này, lại có người đi ra từ cửa ra của ngọn núi đầu tiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook