Lãng Quên Hận Thù
-
Chương 25: Tức giận
Tôi cười cười trong mắt nhuốm màu bí ẩn nói nhỏ "sẽ đánh cho chị ta khỏi thi học kì luôn"
Trinh gật đầu quay về chỗ ngồi.
Ngày đầu tiên thi học kỳ I
"Làm bài được không lùn?"
"Hừ" Tiến quay mặt đi khuân mặt như kết băng.
"Sao tỏ thái độ với tôi?, ồ vậy là không được hả?" tôi gật gù rồi vỗ vai an ủi "thôi đừng buồn nữa" giờ tôi chẳng cần kiêng nể gì cậu ta nữa bởi mẹ già gửi tiền về rồi tôi cũng trả nợ cho cậu ta.
Sau cùng tôi bỏ đi
"Cậu..."
Ngày thứ hai thi học kì I
"Thế nào rồi?" tôi hỏi Trinh
"Xong"
"Làm tốt lắm"
"Tao đi với"
"Mày đừng đi"
"Ơ"
Tôi trợn mắt làm nó không dám nói nữa luôn.
Muốn biết trong cặp tôi thủ cái gì chứ, xíu nữa là biết thôi à.
---trong nhà vệ sinh---
Thế là xong, tôi đã hóa trang cho bản thân mình biết thành harry porter có khăn bịp mặt ngay mặt rồi, chính xác thì khi đi thi tôi bỏ thứ này vào cặp luôn, một chiếc áo choàng đen, bộ đồ cũng đen, khăn bịp mặt đen, giày đen, bao tay đen, ừ thì có chút hơi quá nhưng chả sao, tôi mà, thế nào mà chả được.
Tôi tung vạt áo choàng nhảy qua hàng rào như một chiếc bóng, từ đằng xa nơi có những cây bông lau đang đón gió xào xạc kêu lại có một tiếng nói ngọt ngào đang kêu lớn "anh Lâm Anh, anh đâu rồi".
"Anh lâm anh"
Tôi bước đến gần hơn "Đã lâu không gặp" tiếng nói của tôi được làm cho khàn đi hết mức.
Khung cảnh như được quay chậm lại chị ta từ từ quay mặt về phía tôi bỗng khuân mặt chị ta tái đi, nhìn thấy vậy tôi cười nhạt cũng biết chị ta không dễ dàng sợ hãi vậy chỉ là tại sao lần này chị ta lại sợ đến mức khuân mặt sắp biến thành tắc kè xanh rồi. Điều này chắc phải hỏi mấy tên đàn em của tôi, hôm bữa tôi có giao cho bọn họ nhiệm vụ là chơi đùa với Lê Mĩ Vân, làm cho chị ta thật sự sợ, bộ đồ màu đen này cũng chính là mèo hoang đưa cho tôi, thật sự đã hù chết chị ta rồi, có lẽ tôi phải hỏi xem bọn họ làm thế nào, dù tôi là thủ lĩnh nhưng những thứ còn phải học hỏi là nhiều lắm.
"Mày... mày... chú Hoàng, chú Hoàng đâu rồi" chị ta hoang mang nhìn quay tìm kiếm vệ sĩ của mình, chị ta không biết những vệ sĩ đó đã bị bà chị đầu gấu dụ đi và cho uống thuốc ngủ hết rồi, không đến hai tiếng thì không thể nào dậy được.
Chị ta lui dần về sau khi không thấy ai tới cứu, ánh mắt nhìn vào tôi đầy sợ hãi.
Tôi chạy qua nắm lấy đuôi tóc của chị ta thấy chị ta kêu lên "á".
"Cũng biết đau"
"Mày là ai?"
"Tao là ai mày không cần phải biết, chỉ cần biết là hôm nay mày... chết... chắc"
Nghe vậy chị ta liền giơ chân lên giẵm thật mạnh vào chân của tôi, chỉ tiếc rằng không trúng.
Nhưng điều đó đã làm tôi phải thả tóc chị ta ra và lui ra cách chị ta mấy bước chân.
Sau đó tôi thấy chị ta mỉm cười, đúng chính là mỉm cười, chị ta vuốt lại mái tóc đang rối rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh, bất cần thêm chút gì đó kì bí khó lý giải.
"Nhịn đủ rồi" chị ta nhắm hờ mắt nói tiếp "tao cho mày chết ở đây, cũng chỉ là 1 mạng không dáng tiền, chỉ là nếu cứ để bị ăn hiếp mãi thì tao không phải là Lê Mĩ Vân rồi, vì thế..."
Chị ta chưa nói xong thì đã chạy về phía tôi, con dao không biết lấy từ đâu ra đang nhảy một vũ điệu xinh đẹp, vũ điệu của sự chết chóc trên tay chị ta.
Lòng tôi chùng xuống, hóa ra bấy lâu chị ta mới là người diễn sâu nhất, sâu đến nỗi tôi không biết một chút gì về chị ta, một chút cũng không.
Tôi xoay một vòng né tránh con dao nhỏ, dưới lòng bàn chân cũng co lại thả ra 3 lần một con dao nhọn cũng suất hiện, tôi quẹt một đường cong trên không trung, chị ta né được nhưng những lọng tóc đang bay trước gió đã làm cho khuân mặt chị ta đỏ lên tức giận, tôi nắm chặt cây đinh dài 20 cm đầu rất nhọn thêm nữa nó rất sáng ánh sáng của nó làm cho tôi có chút chói mắt nhưng tôi đã quen rồi, quen với nó như một tri kỉ không thể thiếu những lúc chiến đấu.
Cây đinh này tôi luân dắt nó ở ngay đùi, điều này cũng chỉ có Khánh biết mà thôi.
Tôi xoay người lại đâm chị ta, hai vũ khí va chạm nhau kêu lên một tiếng kêu nghe thật chói tai, tôi và chị ta cùng lúc đó tách nhau ra, nhìn đối phương đánh giá.
"Ra là người quen, nói ai phái mày tới giết tao".
"Đúng là người quen thật" tôi híp mắt nhìn thật sâu vào mắt chị ta.
Tại sao tôi lại nhận định là người quen... bởi... trong tổ chức điều cấm kị nhất là hai vũ khí kim loại chạm nhau cái này cũng chẳng biết ai đề ra nhưng buộc phải tuân theo, vì thế đây đã là phản xạ không điều kiện của tất cả những người trong tổ chức.
Khi vũ khí của tôi và chị ta chạm nhau cả hai đều tách ra một cách nhanh chóng điều đó đủ chứng minh, tôi và chị ta cùng được đào tạo từ tổ chức.
"Sẽ còn gặp lại" tôi bỏ lại một câu nói rồi sử dụng lực chạy biến.
Không phải tôi sợ chị ta chỉ là tôi không muốn dính dáng gì tới tổ chức này nữa, không muốn bị chú ý, với thế võ cũng như binh khí của chị ta thì tôi biết vị thế của chị ta trong tổ chức không phải lớn bình thường.
Chị ta cũng không đuổi theo, tôi lại lẻn vào nhà vệ sinh của trường thay đồ ra, nhìn chính mình trong gương tôi nhập tâm suy nghĩ không ngờ ngay bên cạnh tôi lại có một nhân vật lớn như vậy, đúng vậy tôi thừa nhận tôi muốn có một cuộc sống bình thường nhưng... chẳng lẽ lại bỏ qua cho những gì chị ta đã gây ra.
Bàn tay tôi nắm chặt đến mức không còn cảm giác, hít vào một hơi thật sâu đôi mắt tôi dần trở nên kiên định.
Mấy hôm sau
Mẹ già về rồi, chỉ là tôi thấy rất lạ, lạ ở chỗ đáng lý ra mẹ già phải làm mặt lạnh chờ tôi đến xin lỗi, chỉ là mẹ già về mua rất nhiều thứ cho tôi, nào quần áo, váy đa màu, giầy dép, kẹo bánh... nhiều lắm, tủ đồ của tôi giờ chứa không nổi đành mang đi cho người nghèo, đấy là ý mẹ già, thế là tôi phải lệnh khệnh khiêng nó lên chiếc taxi, vừa mới ra tới cổng thì bắt gặp tên mặt lạnh _ Tiến đang đứng ngắm hoa giấy.
"Không sợ mẹ tôi đánh à"
"Tại sao tôi phải sợ?"
"Rồi, thế cậu đứng đây làm gì?"
"Rảnh quá ha, rảnh vậy giúp tôi khiêng cái thùng đồ này ra, còn tôi đi kêu taxi".
"Tôi có thứ muốn cho cậu xem"
Tôi dừng động tác chuyển đồ nghi hoặc nhìn cậu, giờ mới để ý đằng sau cậu đang dấu cái gì.
"Là cái gì?" tôi chán nản khiêng tiếp
"Thái độ của cậu là sao hả?, bỏ đi" rồi mặt cậu ta phồng lên, hầm hầm bỏ đi.
"Ơ, ơ, thôi tôi xin lỗi, cho tôi xem nào" tôi kéo áo cậu ta lại.
"Đấy"
Rồi cậu ta đưa xem, ra là cái phiếu điểm kiểm tra học kì, hôm bữa thấy cậu ta thi không tốt nên tôi không hỏi tới vụ này, chỉ là không ngờ cậu ta lại đưa tôi xem. Đừng hiểu lầm là tôi keo kiệt không giúp đỡ, chỉ là trường tôi thi chung xếp theo chữ cái, lớp tôi thi cách lớp cậu ta thi cả một tầng lầu, thế mới nói, giúp chỉ là viển vông.
"Xem nào" tôi nói nhỏ, khuân mặt chăm chú.
Tôi thấy gì vậy nhỉ, mắt tôi đang là chữ A mồm tôi thành chữ O phải nói bằng một từ SỐC, tôi đang sốc nặng mắt tôi híp lại nhìn xem mình có nhìn nhầm không, OMG điểm còn cao hơn cả điểm của tôi nữa, thấy vậy cậu ta giật lại tờ giấy nhét lại vào trong ngực bước đi.
"Ê, từ từ đã, sao điểm của cậu lại cao đến vậy được".
"Tại cậu ngốc"
"Giải thích rõ ràng đi" tôi giữ vai cậu ta lại.
"Muốn biết"
Tôi gật đầu như gà mổ thóc
"Không cho biết đấy"
"Hay cậu nhìn bài bạn"
Mặt cậu ta lạnh đi, quay sang tôi nhìn tôi với cặp mắt đáng sợ, bất chợt cậu ta lôi tờ giấy ra xé roẹt ngay trước mặt tôi, không những thế cậu ta còn xé nhỏ ra nữa chứ, những mảnh giấy cứ thế được cậu ta tung lên trời thật như những bông tuyết trên SAPA mà qua những hình ảnh tôi được thấy, trái tim tôi thóp lại, nhìn cậu bước đi càng ngày càng xa, có gì đoa nảy nở nan tỏa trong lòng tôi, nó xót xa xen lẫn sự hối hận.
"Tôi..."
Tôi chạy theo thì thấy cậu ta đã khóa cổng nhà lại để tôi ở bên ngoài.
Trinh gật đầu quay về chỗ ngồi.
Ngày đầu tiên thi học kỳ I
"Làm bài được không lùn?"
"Hừ" Tiến quay mặt đi khuân mặt như kết băng.
"Sao tỏ thái độ với tôi?, ồ vậy là không được hả?" tôi gật gù rồi vỗ vai an ủi "thôi đừng buồn nữa" giờ tôi chẳng cần kiêng nể gì cậu ta nữa bởi mẹ già gửi tiền về rồi tôi cũng trả nợ cho cậu ta.
Sau cùng tôi bỏ đi
"Cậu..."
Ngày thứ hai thi học kì I
"Thế nào rồi?" tôi hỏi Trinh
"Xong"
"Làm tốt lắm"
"Tao đi với"
"Mày đừng đi"
"Ơ"
Tôi trợn mắt làm nó không dám nói nữa luôn.
Muốn biết trong cặp tôi thủ cái gì chứ, xíu nữa là biết thôi à.
---trong nhà vệ sinh---
Thế là xong, tôi đã hóa trang cho bản thân mình biết thành harry porter có khăn bịp mặt ngay mặt rồi, chính xác thì khi đi thi tôi bỏ thứ này vào cặp luôn, một chiếc áo choàng đen, bộ đồ cũng đen, khăn bịp mặt đen, giày đen, bao tay đen, ừ thì có chút hơi quá nhưng chả sao, tôi mà, thế nào mà chả được.
Tôi tung vạt áo choàng nhảy qua hàng rào như một chiếc bóng, từ đằng xa nơi có những cây bông lau đang đón gió xào xạc kêu lại có một tiếng nói ngọt ngào đang kêu lớn "anh Lâm Anh, anh đâu rồi".
"Anh lâm anh"
Tôi bước đến gần hơn "Đã lâu không gặp" tiếng nói của tôi được làm cho khàn đi hết mức.
Khung cảnh như được quay chậm lại chị ta từ từ quay mặt về phía tôi bỗng khuân mặt chị ta tái đi, nhìn thấy vậy tôi cười nhạt cũng biết chị ta không dễ dàng sợ hãi vậy chỉ là tại sao lần này chị ta lại sợ đến mức khuân mặt sắp biến thành tắc kè xanh rồi. Điều này chắc phải hỏi mấy tên đàn em của tôi, hôm bữa tôi có giao cho bọn họ nhiệm vụ là chơi đùa với Lê Mĩ Vân, làm cho chị ta thật sự sợ, bộ đồ màu đen này cũng chính là mèo hoang đưa cho tôi, thật sự đã hù chết chị ta rồi, có lẽ tôi phải hỏi xem bọn họ làm thế nào, dù tôi là thủ lĩnh nhưng những thứ còn phải học hỏi là nhiều lắm.
"Mày... mày... chú Hoàng, chú Hoàng đâu rồi" chị ta hoang mang nhìn quay tìm kiếm vệ sĩ của mình, chị ta không biết những vệ sĩ đó đã bị bà chị đầu gấu dụ đi và cho uống thuốc ngủ hết rồi, không đến hai tiếng thì không thể nào dậy được.
Chị ta lui dần về sau khi không thấy ai tới cứu, ánh mắt nhìn vào tôi đầy sợ hãi.
Tôi chạy qua nắm lấy đuôi tóc của chị ta thấy chị ta kêu lên "á".
"Cũng biết đau"
"Mày là ai?"
"Tao là ai mày không cần phải biết, chỉ cần biết là hôm nay mày... chết... chắc"
Nghe vậy chị ta liền giơ chân lên giẵm thật mạnh vào chân của tôi, chỉ tiếc rằng không trúng.
Nhưng điều đó đã làm tôi phải thả tóc chị ta ra và lui ra cách chị ta mấy bước chân.
Sau đó tôi thấy chị ta mỉm cười, đúng chính là mỉm cười, chị ta vuốt lại mái tóc đang rối rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh, bất cần thêm chút gì đó kì bí khó lý giải.
"Nhịn đủ rồi" chị ta nhắm hờ mắt nói tiếp "tao cho mày chết ở đây, cũng chỉ là 1 mạng không dáng tiền, chỉ là nếu cứ để bị ăn hiếp mãi thì tao không phải là Lê Mĩ Vân rồi, vì thế..."
Chị ta chưa nói xong thì đã chạy về phía tôi, con dao không biết lấy từ đâu ra đang nhảy một vũ điệu xinh đẹp, vũ điệu của sự chết chóc trên tay chị ta.
Lòng tôi chùng xuống, hóa ra bấy lâu chị ta mới là người diễn sâu nhất, sâu đến nỗi tôi không biết một chút gì về chị ta, một chút cũng không.
Tôi xoay một vòng né tránh con dao nhỏ, dưới lòng bàn chân cũng co lại thả ra 3 lần một con dao nhọn cũng suất hiện, tôi quẹt một đường cong trên không trung, chị ta né được nhưng những lọng tóc đang bay trước gió đã làm cho khuân mặt chị ta đỏ lên tức giận, tôi nắm chặt cây đinh dài 20 cm đầu rất nhọn thêm nữa nó rất sáng ánh sáng của nó làm cho tôi có chút chói mắt nhưng tôi đã quen rồi, quen với nó như một tri kỉ không thể thiếu những lúc chiến đấu.
Cây đinh này tôi luân dắt nó ở ngay đùi, điều này cũng chỉ có Khánh biết mà thôi.
Tôi xoay người lại đâm chị ta, hai vũ khí va chạm nhau kêu lên một tiếng kêu nghe thật chói tai, tôi và chị ta cùng lúc đó tách nhau ra, nhìn đối phương đánh giá.
"Ra là người quen, nói ai phái mày tới giết tao".
"Đúng là người quen thật" tôi híp mắt nhìn thật sâu vào mắt chị ta.
Tại sao tôi lại nhận định là người quen... bởi... trong tổ chức điều cấm kị nhất là hai vũ khí kim loại chạm nhau cái này cũng chẳng biết ai đề ra nhưng buộc phải tuân theo, vì thế đây đã là phản xạ không điều kiện của tất cả những người trong tổ chức.
Khi vũ khí của tôi và chị ta chạm nhau cả hai đều tách ra một cách nhanh chóng điều đó đủ chứng minh, tôi và chị ta cùng được đào tạo từ tổ chức.
"Sẽ còn gặp lại" tôi bỏ lại một câu nói rồi sử dụng lực chạy biến.
Không phải tôi sợ chị ta chỉ là tôi không muốn dính dáng gì tới tổ chức này nữa, không muốn bị chú ý, với thế võ cũng như binh khí của chị ta thì tôi biết vị thế của chị ta trong tổ chức không phải lớn bình thường.
Chị ta cũng không đuổi theo, tôi lại lẻn vào nhà vệ sinh của trường thay đồ ra, nhìn chính mình trong gương tôi nhập tâm suy nghĩ không ngờ ngay bên cạnh tôi lại có một nhân vật lớn như vậy, đúng vậy tôi thừa nhận tôi muốn có một cuộc sống bình thường nhưng... chẳng lẽ lại bỏ qua cho những gì chị ta đã gây ra.
Bàn tay tôi nắm chặt đến mức không còn cảm giác, hít vào một hơi thật sâu đôi mắt tôi dần trở nên kiên định.
Mấy hôm sau
Mẹ già về rồi, chỉ là tôi thấy rất lạ, lạ ở chỗ đáng lý ra mẹ già phải làm mặt lạnh chờ tôi đến xin lỗi, chỉ là mẹ già về mua rất nhiều thứ cho tôi, nào quần áo, váy đa màu, giầy dép, kẹo bánh... nhiều lắm, tủ đồ của tôi giờ chứa không nổi đành mang đi cho người nghèo, đấy là ý mẹ già, thế là tôi phải lệnh khệnh khiêng nó lên chiếc taxi, vừa mới ra tới cổng thì bắt gặp tên mặt lạnh _ Tiến đang đứng ngắm hoa giấy.
"Không sợ mẹ tôi đánh à"
"Tại sao tôi phải sợ?"
"Rồi, thế cậu đứng đây làm gì?"
"Rảnh quá ha, rảnh vậy giúp tôi khiêng cái thùng đồ này ra, còn tôi đi kêu taxi".
"Tôi có thứ muốn cho cậu xem"
Tôi dừng động tác chuyển đồ nghi hoặc nhìn cậu, giờ mới để ý đằng sau cậu đang dấu cái gì.
"Là cái gì?" tôi chán nản khiêng tiếp
"Thái độ của cậu là sao hả?, bỏ đi" rồi mặt cậu ta phồng lên, hầm hầm bỏ đi.
"Ơ, ơ, thôi tôi xin lỗi, cho tôi xem nào" tôi kéo áo cậu ta lại.
"Đấy"
Rồi cậu ta đưa xem, ra là cái phiếu điểm kiểm tra học kì, hôm bữa thấy cậu ta thi không tốt nên tôi không hỏi tới vụ này, chỉ là không ngờ cậu ta lại đưa tôi xem. Đừng hiểu lầm là tôi keo kiệt không giúp đỡ, chỉ là trường tôi thi chung xếp theo chữ cái, lớp tôi thi cách lớp cậu ta thi cả một tầng lầu, thế mới nói, giúp chỉ là viển vông.
"Xem nào" tôi nói nhỏ, khuân mặt chăm chú.
Tôi thấy gì vậy nhỉ, mắt tôi đang là chữ A mồm tôi thành chữ O phải nói bằng một từ SỐC, tôi đang sốc nặng mắt tôi híp lại nhìn xem mình có nhìn nhầm không, OMG điểm còn cao hơn cả điểm của tôi nữa, thấy vậy cậu ta giật lại tờ giấy nhét lại vào trong ngực bước đi.
"Ê, từ từ đã, sao điểm của cậu lại cao đến vậy được".
"Tại cậu ngốc"
"Giải thích rõ ràng đi" tôi giữ vai cậu ta lại.
"Muốn biết"
Tôi gật đầu như gà mổ thóc
"Không cho biết đấy"
"Hay cậu nhìn bài bạn"
Mặt cậu ta lạnh đi, quay sang tôi nhìn tôi với cặp mắt đáng sợ, bất chợt cậu ta lôi tờ giấy ra xé roẹt ngay trước mặt tôi, không những thế cậu ta còn xé nhỏ ra nữa chứ, những mảnh giấy cứ thế được cậu ta tung lên trời thật như những bông tuyết trên SAPA mà qua những hình ảnh tôi được thấy, trái tim tôi thóp lại, nhìn cậu bước đi càng ngày càng xa, có gì đoa nảy nở nan tỏa trong lòng tôi, nó xót xa xen lẫn sự hối hận.
"Tôi..."
Tôi chạy theo thì thấy cậu ta đã khóa cổng nhà lại để tôi ở bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook