Lãng Quên Hận Thù
-
Chương 2: Học sinh mới oan gia
"Haiz..... mày đừng trách nó, đây đúng là màn chào đón dành cho tên học sinh mới" kiều trinh nhìn tôi tội nghiệp nói tiếp
"Tao cũng chỉ nghe nói qua, không ngờ tụi này chơi thật" nó thở dài trầm ngâm.
Tôi nhìn nó cảm động, nhưng khi nó nói câu tiếp theo thì tôi cảm thấy bầu trời hôm nay u ám giống hệt tâm trạng tôi
"Sao tụi nó chơi nhẹ thế nhỉ, thường ngày tụi nó ác lắm mà, nếu nặng hơn tí nữa thì tao sẽ được thấy một màn đặc sắc hơn rồi" nó tà tà nói rồi đăm chiêu suy nghĩ.
"Tao giết mày, con bạn đểu"
Nó cười giả lả rồi bước ra cách tôi một mét, vèo một phát. Tôi thấy cái gì lướt nhanh. Nhìn theo hướng đó thì thấy kiều anh đang ló cái đầu ra trao cho tôi nụ hôn gió và nói lớn "em yêu, anh đi lấy đồ cho em nờ" khuôn mặt búp bê nở nụ cười mập mờ.
Tôi vò đầu, khuôn mặt nhăn nhúm nghĩ thầm tới bây giờ mà còn đùa được nữa.
Cơn gió 'mát' thổi từ lỗ thông gió của nhà vệ sinh làm tôi trải nghiệm không khí ở bắc cực.
Kiều trinh mà còn lề mề nữa là tôi tuyệt dao với nó luôn, may quá nó đây rồi
"Tao mượn đồng phục của nhà trường, mày giữ cho cẩn thận vào, nhờ quan hệ tốt của tao với 'ôn nhu thầy' mới kiếm được một bộ đồ tốt như thế này đấy".
Phù cuối cùng nó cũng nghiêm túc, chứ thường thường nó đùa rất dai, tôi sẽ phải làm trò tiêu khiển cho nó, khổ ghê gớm.
Có lẽ do 'ôn nhu thầy' đã cảm hóa nó. 'Ôn nhu thầy' là thầy giáo hiền lành, ôn nhu đúng mực, thêm nữa thầy rất....đẹp...trai...có lẽ đó là lí do kiều trinh thích thầy, thầy lại có thể cảm hóa co nhỏ ác quỷ của lớp tôi, khi gặp thầy nó lại hóa thân thành con mèo nhỏ ngay. Đúng là ai thì cũng khác tinh của mình. Tôi không biết sau này tôi cũng có khắc tinh, khắc tinh này lại làm thay đổi cả cuộc đời tôi
Thay xong đồ, chúng tôi cùng bước về lớp,
"Lúc thấy mày tức giận tao nghĩ là mày sẽ về nhà, nhưng về sau nhìn thái độ của mày tao biết mày sẽ không về nhà, mà về lớp"
Thực ra tôi không thích người khác đọc được nội tâm của tôi nhưng với hoàn cảnh này, nó đọc nội tâm của tôi, phù hợp đấy chứ.
Tôi cười nhẹ, không trả lời, coi đó là lời tâm sự của tôi
'"Già vi 'về rồi, từ ngoài cửa sổ tôi nghe thấy lũ bạn xấu xa thì thầm, cảm thương thay cho những thầy cô giáo khốn khổ, cũng như học sinh ngoan như tôi.
Lạ thật nếu thấy tôi thường thì tụi bạn bổ nhào ra mà quan tâm tới tôi không để ý gì tới thầy cô giáo gì hết, sao hôm nay...lạ quá mà
"Thưa cô cho em vào lớp" môn địa lí của lớp được cô oanh tiếp nhận, khó khăn đây. cô liếc nhìn hai tụi tôi rồi nhàn nhạt gật đầu
Chắc tụi bạn đã nêu lí do rồi, tôi nhìn Hải bò trợn mắt, thì thấy được đôi mắt như sao sáng của cậu kèm theo khuôn mặt trắng bóc làm nền, tôi thấy cậu như thiên thần, tôi lắc đầu vứt bỏ đi cái suy nghĩ quái quỷ đó, hải bò nhìn tôi quái dị, ngại quá cậu ta thấy tôi làm hành động kì cục, để che dấu hành động 'lố' của mình tôi híp mắt đe dọa.
Chiến tranh bằng mắt xảy ra trong tích tắc và tuyển thủ là tôi đã dành chiến thắng một cách ngoạn ngục, thật là thỏa mãn lòng hư vinh của tôi mà.
Tôi bươc đi xuống chỗ ngồi trợn tròn mắt khi thấy... thấy một sinh vật đang chiếm chỗ ngồi của tôi, gân xanh nổi lên, nhưng khả năng kiềm chế của tôi rất tốt tôi đổi hướng nhìn, từ con ếch đang chiễm chệ ngủ ngon lành lên hải bò ngồi phía bàn trên của tôi, bàn tôi là bàn cuối, cậu cũng nhìn lại tôi bằng một ánh mắt kiểu như" tao không biết gì hết, do ông thầy chủ nhiệm á" nhìn thấu ý tứ từ biểu cảm của cậu tôi thấy thật buồn bực hôm nay đủ xui xẻo.
"Bạn gì ơi" tôi nở nụ cuời được cho là đẹp nhất nói nhỏ nhẹ cùng hành động lay lay cánh tay.
Khí lạnh ở đâu toát ra làm tôi rùng mình, đôi mắt sắc lạnh nằm ở dưới hàng lông mi dài như cánh bướm, mỏng như cánh ve đang nhìn vào cánh tay đang bị lắc, thấy hơi sợ, tôi biết người này rất nguy hiểm, tôi liền rút cánh tay lại.
Một đầu tóc cà phê, thêm khuôn mặt đẹp hơn cả con gái khiến tôi phải hút khí, thể nào hôm nay lớp là lạ chả phải là do muốn giữ hình tượng đẹp đẽ với con ếch đẹp đẽ này hay sao.
tôi ngẩn người bởi giọng nói lạnh như băng thốt lên
"Dơ bẩn"
Mặt tôi trầm xuống, cậu ta dám nói vậy...đối...với...tôi, tôi nghiến răng ken két
"Cậu nói gì" bàn tay tôi với những ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không cảm thấy đau đớn một chú xíu nào.
Lần đầu tiên trong đời có nguòi nói tôi dơ bẩn.
"Kẻ xấu xí"
như mặt gương bằng phẳng bị vỡ nát "vèo" một của đấm của tôi nhắm thẳng vào mặt của cậu ta.
Với cách né điêu luyện, sợi tóc mái của cậu ta bay bay, tăng sức hấp dẫn cho cậu ta không những thế cú đấm của tôi bị...
"Kẻ xấu xí bạo lực" cậu ta vừa nói vừa gạt chiếc tay của tôi xuống.
Cậu ta không những né được mà còn đỡ được đòn đánh với 7 phần lực của tôi.
do mấy ngày nay mình không ăn cơm đây mà, toàn ăn mì thì làm sao có sức. Đúng vậy....đúng vậy, tôi tự an ủi mình, lấy lại tinh thần, tôi vặn lại cổ tay đau nhức.
"Chỗ ngồi này là của tôi, cậu qua bàn khác ngồi đi " đây là chỗ ngồi lí tưởg nhất làm sao có thể nhường cho cậu ta được, vừa nói tôi vừa chỉ bàn khác cho cậu ta
"Tôi thích ngồi ở đây, 'xấu xí' cậu làm... gì...được...tôi", giọng nói lạnh lẽo vang lên như đang nhắc nhở độ xấu xí của tôi cũng như đang cảnh cáo tôi vậy.
"Cậu! vô lí" tôi tức giận quát lớn
Tôi và cậu ta đang là tâm điểm của cả lớp.
" nếu không có ai chịu nhường thì ngồi chung luôn đi"cô oanh cất giọng nói nhỏ nhẹ đưa ra lời gợi ý
"Không"tôi và cậu ta đồng thanh
"Hừ"
"Ngồi tạm đi mày, ra chơi rồi tính, lớp mình đang tích cực trong thi đua, Tiến! cậu là hoc sinh mới, nên hòa đồng một chút" lớp trưởng Giang lên tiếng đánh vỡ cục diện rối rắm này.
Tôi buồn bực ngồi xuống cạnh cậu ta, thì ra cậu ta tên tiến, có là lùn (lùi) thì có.
"Hết chuyện rồi, tất cả chú ý" cô giáo nhẹ nhàng nói
trong không khí chỉ còn nghe được tiếng bấm bút cùng tiếng soát giấy của học sinh
Thật là không có tinh thần để học tập mà, bị thất tình, bị dội nước lạnh, gặp một tên oan gia, đúng là... xui tới bến.
"Đi ăn sáng không, tao bao" Hải bò vỗ ngực hào phóng nói.
Giơ bàn tay nhỏ lên "dừng"
Tôi nói tiếp" tao giải quyết ân oán đã"
"Nè lùn, cậu có thể chuyển chỗ khác rồi"
"Tại sao tôi phải chuyển, là cậu muốn độc chiếm chỗ này sao, ở đây mát mẻ, phong cảnh đẹp có kẻ ngu mới chuyển" cậu ta khoanh tay nhàn nhạt nói, trong mắt toát ra sự khinh thường nồng đậm.
"Tôi tự nhận khả năng kiềm chế của tôi rất cao ( đó là theo tôi nhận xét) nhưng gặp phải tên này thì nó nhảy từ dương vô cùng, xuống tới không có thể xuống tận số âm cũng nên.
Được thôi, tôi thỏa hiệp tôi là học sinh ngoan mà
"Coi ai chịu đựng giỏi hơn, tôi cũng chả thiệt chút nào"tôi nhếch mép cười khẩy
"Vi, mày nhường bàn cho tiến đi, cậu ấy cao quý..." 'Hà điệu đà' chưa nói hết câu tôi liếc cậu ta bằng một cái nhìn sắc lạnh làm cậu ta câm nín
"Giải tán, đừng làm mất hòa khí của cả lớp" lại là giang lớp truởng đứng ra nói lời nghiêm túc. Đúng lúc này thì hiệu lệnh vang lên, vào lớp
Chiếc di động rung rung, tôi mở ra và thấy được một tin nhắn, là hải bò "có việc, 2 giờ ở bãi sầm"
Tôi nhìn cậu khó hiểu, câu không nói gì chỉ nhìn tôi, nở nụ cười khoe hàm răng trắng.
2 giờ chiều.
Ở bãi sậm có 7 người, 2 người đang ngồi nghịch cỏ, còn 4 người nghiêm tucs đứng thẳng quan sát, người còn lại dựa lưng vào tường, khuôn mặt được che lại bởi chiếc mũ lưỡi trai màu xám cậu chính là hải bò
"Tới rồi"
"Ừ, đã tới, Có việc gì gấp sao" tôi bước tới gần hỏi hải bò
"Trên lớp không hỏi được việc của mày, ổn chứ, nhìn tinh thần mày không dược tốt"
"À, ờ, không có gì" tôi cười nhàn nhạt. Thực ra ngoài kiều trinh ra thì chẳng có ai biết được bí mật của tôi vì thế hải bò cũng chả biết tôi thích một người, nếu biết cậu ta sẽ cười tôi chết mất.
Thấy tôi không muốn nói hải bò cũng chẳng hỏi nhiều,
"Mày mới vào bang, nên nhớ một số quy tắc, nói xong hải bò liệt kê ra một số quy tắc
"Thứ nhất Khi nhìn thấy người trong bang thì phải làm lơ, coi như không thấy" khó hiểu thật, chẳng phải khi thấy người trong bang thì phải chào hỏi sao, tôi nói lên tiếng lòng của mình
"Chứ không phải khi thấy họ thì phải chào hỏi à"
"Ai dạy mày lối suy nghĩ đó, bang mình văn minh, văn minh hiểu chưa"
Tôi nói nhỏ "Đã Lập bang mà còn văn minh sao"
"Thứ hai là phải cống hiến cho bang bằng một việc làm có ích".
Tôi ai oán nhìn hải bò, dùng ánh mắt tại mày kéo tao vào.
"Tiếp theo, nhớ không được đề cập đến thủ lĩnh bạc, hay việc dưới chiếc mặt nạ bạc, và dưới lớp áo choàng là cái gì, đây là điều cấm kị nếu không mày sẽ rất thảm không ai cứu được đâu" khuôn mặt hải bò trầm trọng như ai thiếu tiền của cậu.
Tôi gật gù, trả lời " nhớ rổi"
Biểu cảm của hải bò thay đổi như chong chóng," hiểu là tốt", cậu ta mỉm cười híp mắt.
" nhưng tao quên mất tiêu rồi, tại cái nụ cười khó hiểu của mày hết"
Hải bò trợn mắt nhìn tôi
Tôi cười trừ
"Lại đây tao giới thiệu đây là Minh, Hoàng, Kì, lớp trưởng"hải bò giới thiệu 4 người đang đứng cho tôi, tôi giật mình nhìn giang lớp trưởng
"Ngạc nhiên sao, nó vào còn trước tao nữa kìa" vừa nói cậu vừa choàng tay lên vai giang lớp trưởng.
Hình tượng nghiêm túc, gương mẫu của lớp trưởng hoàn toàn sụp đổ trong lòng tôi.
"Chào" giang gật đầu chào tôi, tôi tặng cho cậu một cái cười mỉm.
"Hai người đang ngồi này là quang và tiến"
Nghe quen quen quay qua mới thấy tên oan gia 'lùn' mặt tôi nhanh chóng phồng lên, chuổn bị nhào vào đánh cho cậu ta một trận.
Hết
"Tao cũng chỉ nghe nói qua, không ngờ tụi này chơi thật" nó thở dài trầm ngâm.
Tôi nhìn nó cảm động, nhưng khi nó nói câu tiếp theo thì tôi cảm thấy bầu trời hôm nay u ám giống hệt tâm trạng tôi
"Sao tụi nó chơi nhẹ thế nhỉ, thường ngày tụi nó ác lắm mà, nếu nặng hơn tí nữa thì tao sẽ được thấy một màn đặc sắc hơn rồi" nó tà tà nói rồi đăm chiêu suy nghĩ.
"Tao giết mày, con bạn đểu"
Nó cười giả lả rồi bước ra cách tôi một mét, vèo một phát. Tôi thấy cái gì lướt nhanh. Nhìn theo hướng đó thì thấy kiều anh đang ló cái đầu ra trao cho tôi nụ hôn gió và nói lớn "em yêu, anh đi lấy đồ cho em nờ" khuôn mặt búp bê nở nụ cười mập mờ.
Tôi vò đầu, khuôn mặt nhăn nhúm nghĩ thầm tới bây giờ mà còn đùa được nữa.
Cơn gió 'mát' thổi từ lỗ thông gió của nhà vệ sinh làm tôi trải nghiệm không khí ở bắc cực.
Kiều trinh mà còn lề mề nữa là tôi tuyệt dao với nó luôn, may quá nó đây rồi
"Tao mượn đồng phục của nhà trường, mày giữ cho cẩn thận vào, nhờ quan hệ tốt của tao với 'ôn nhu thầy' mới kiếm được một bộ đồ tốt như thế này đấy".
Phù cuối cùng nó cũng nghiêm túc, chứ thường thường nó đùa rất dai, tôi sẽ phải làm trò tiêu khiển cho nó, khổ ghê gớm.
Có lẽ do 'ôn nhu thầy' đã cảm hóa nó. 'Ôn nhu thầy' là thầy giáo hiền lành, ôn nhu đúng mực, thêm nữa thầy rất....đẹp...trai...có lẽ đó là lí do kiều trinh thích thầy, thầy lại có thể cảm hóa co nhỏ ác quỷ của lớp tôi, khi gặp thầy nó lại hóa thân thành con mèo nhỏ ngay. Đúng là ai thì cũng khác tinh của mình. Tôi không biết sau này tôi cũng có khắc tinh, khắc tinh này lại làm thay đổi cả cuộc đời tôi
Thay xong đồ, chúng tôi cùng bước về lớp,
"Lúc thấy mày tức giận tao nghĩ là mày sẽ về nhà, nhưng về sau nhìn thái độ của mày tao biết mày sẽ không về nhà, mà về lớp"
Thực ra tôi không thích người khác đọc được nội tâm của tôi nhưng với hoàn cảnh này, nó đọc nội tâm của tôi, phù hợp đấy chứ.
Tôi cười nhẹ, không trả lời, coi đó là lời tâm sự của tôi
'"Già vi 'về rồi, từ ngoài cửa sổ tôi nghe thấy lũ bạn xấu xa thì thầm, cảm thương thay cho những thầy cô giáo khốn khổ, cũng như học sinh ngoan như tôi.
Lạ thật nếu thấy tôi thường thì tụi bạn bổ nhào ra mà quan tâm tới tôi không để ý gì tới thầy cô giáo gì hết, sao hôm nay...lạ quá mà
"Thưa cô cho em vào lớp" môn địa lí của lớp được cô oanh tiếp nhận, khó khăn đây. cô liếc nhìn hai tụi tôi rồi nhàn nhạt gật đầu
Chắc tụi bạn đã nêu lí do rồi, tôi nhìn Hải bò trợn mắt, thì thấy được đôi mắt như sao sáng của cậu kèm theo khuôn mặt trắng bóc làm nền, tôi thấy cậu như thiên thần, tôi lắc đầu vứt bỏ đi cái suy nghĩ quái quỷ đó, hải bò nhìn tôi quái dị, ngại quá cậu ta thấy tôi làm hành động kì cục, để che dấu hành động 'lố' của mình tôi híp mắt đe dọa.
Chiến tranh bằng mắt xảy ra trong tích tắc và tuyển thủ là tôi đã dành chiến thắng một cách ngoạn ngục, thật là thỏa mãn lòng hư vinh của tôi mà.
Tôi bươc đi xuống chỗ ngồi trợn tròn mắt khi thấy... thấy một sinh vật đang chiếm chỗ ngồi của tôi, gân xanh nổi lên, nhưng khả năng kiềm chế của tôi rất tốt tôi đổi hướng nhìn, từ con ếch đang chiễm chệ ngủ ngon lành lên hải bò ngồi phía bàn trên của tôi, bàn tôi là bàn cuối, cậu cũng nhìn lại tôi bằng một ánh mắt kiểu như" tao không biết gì hết, do ông thầy chủ nhiệm á" nhìn thấu ý tứ từ biểu cảm của cậu tôi thấy thật buồn bực hôm nay đủ xui xẻo.
"Bạn gì ơi" tôi nở nụ cuời được cho là đẹp nhất nói nhỏ nhẹ cùng hành động lay lay cánh tay.
Khí lạnh ở đâu toát ra làm tôi rùng mình, đôi mắt sắc lạnh nằm ở dưới hàng lông mi dài như cánh bướm, mỏng như cánh ve đang nhìn vào cánh tay đang bị lắc, thấy hơi sợ, tôi biết người này rất nguy hiểm, tôi liền rút cánh tay lại.
Một đầu tóc cà phê, thêm khuôn mặt đẹp hơn cả con gái khiến tôi phải hút khí, thể nào hôm nay lớp là lạ chả phải là do muốn giữ hình tượng đẹp đẽ với con ếch đẹp đẽ này hay sao.
tôi ngẩn người bởi giọng nói lạnh như băng thốt lên
"Dơ bẩn"
Mặt tôi trầm xuống, cậu ta dám nói vậy...đối...với...tôi, tôi nghiến răng ken két
"Cậu nói gì" bàn tay tôi với những ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không cảm thấy đau đớn một chú xíu nào.
Lần đầu tiên trong đời có nguòi nói tôi dơ bẩn.
"Kẻ xấu xí"
như mặt gương bằng phẳng bị vỡ nát "vèo" một của đấm của tôi nhắm thẳng vào mặt của cậu ta.
Với cách né điêu luyện, sợi tóc mái của cậu ta bay bay, tăng sức hấp dẫn cho cậu ta không những thế cú đấm của tôi bị...
"Kẻ xấu xí bạo lực" cậu ta vừa nói vừa gạt chiếc tay của tôi xuống.
Cậu ta không những né được mà còn đỡ được đòn đánh với 7 phần lực của tôi.
do mấy ngày nay mình không ăn cơm đây mà, toàn ăn mì thì làm sao có sức. Đúng vậy....đúng vậy, tôi tự an ủi mình, lấy lại tinh thần, tôi vặn lại cổ tay đau nhức.
"Chỗ ngồi này là của tôi, cậu qua bàn khác ngồi đi " đây là chỗ ngồi lí tưởg nhất làm sao có thể nhường cho cậu ta được, vừa nói tôi vừa chỉ bàn khác cho cậu ta
"Tôi thích ngồi ở đây, 'xấu xí' cậu làm... gì...được...tôi", giọng nói lạnh lẽo vang lên như đang nhắc nhở độ xấu xí của tôi cũng như đang cảnh cáo tôi vậy.
"Cậu! vô lí" tôi tức giận quát lớn
Tôi và cậu ta đang là tâm điểm của cả lớp.
" nếu không có ai chịu nhường thì ngồi chung luôn đi"cô oanh cất giọng nói nhỏ nhẹ đưa ra lời gợi ý
"Không"tôi và cậu ta đồng thanh
"Hừ"
"Ngồi tạm đi mày, ra chơi rồi tính, lớp mình đang tích cực trong thi đua, Tiến! cậu là hoc sinh mới, nên hòa đồng một chút" lớp trưởng Giang lên tiếng đánh vỡ cục diện rối rắm này.
Tôi buồn bực ngồi xuống cạnh cậu ta, thì ra cậu ta tên tiến, có là lùn (lùi) thì có.
"Hết chuyện rồi, tất cả chú ý" cô giáo nhẹ nhàng nói
trong không khí chỉ còn nghe được tiếng bấm bút cùng tiếng soát giấy của học sinh
Thật là không có tinh thần để học tập mà, bị thất tình, bị dội nước lạnh, gặp một tên oan gia, đúng là... xui tới bến.
"Đi ăn sáng không, tao bao" Hải bò vỗ ngực hào phóng nói.
Giơ bàn tay nhỏ lên "dừng"
Tôi nói tiếp" tao giải quyết ân oán đã"
"Nè lùn, cậu có thể chuyển chỗ khác rồi"
"Tại sao tôi phải chuyển, là cậu muốn độc chiếm chỗ này sao, ở đây mát mẻ, phong cảnh đẹp có kẻ ngu mới chuyển" cậu ta khoanh tay nhàn nhạt nói, trong mắt toát ra sự khinh thường nồng đậm.
"Tôi tự nhận khả năng kiềm chế của tôi rất cao ( đó là theo tôi nhận xét) nhưng gặp phải tên này thì nó nhảy từ dương vô cùng, xuống tới không có thể xuống tận số âm cũng nên.
Được thôi, tôi thỏa hiệp tôi là học sinh ngoan mà
"Coi ai chịu đựng giỏi hơn, tôi cũng chả thiệt chút nào"tôi nhếch mép cười khẩy
"Vi, mày nhường bàn cho tiến đi, cậu ấy cao quý..." 'Hà điệu đà' chưa nói hết câu tôi liếc cậu ta bằng một cái nhìn sắc lạnh làm cậu ta câm nín
"Giải tán, đừng làm mất hòa khí của cả lớp" lại là giang lớp truởng đứng ra nói lời nghiêm túc. Đúng lúc này thì hiệu lệnh vang lên, vào lớp
Chiếc di động rung rung, tôi mở ra và thấy được một tin nhắn, là hải bò "có việc, 2 giờ ở bãi sầm"
Tôi nhìn cậu khó hiểu, câu không nói gì chỉ nhìn tôi, nở nụ cười khoe hàm răng trắng.
2 giờ chiều.
Ở bãi sậm có 7 người, 2 người đang ngồi nghịch cỏ, còn 4 người nghiêm tucs đứng thẳng quan sát, người còn lại dựa lưng vào tường, khuôn mặt được che lại bởi chiếc mũ lưỡi trai màu xám cậu chính là hải bò
"Tới rồi"
"Ừ, đã tới, Có việc gì gấp sao" tôi bước tới gần hỏi hải bò
"Trên lớp không hỏi được việc của mày, ổn chứ, nhìn tinh thần mày không dược tốt"
"À, ờ, không có gì" tôi cười nhàn nhạt. Thực ra ngoài kiều trinh ra thì chẳng có ai biết được bí mật của tôi vì thế hải bò cũng chả biết tôi thích một người, nếu biết cậu ta sẽ cười tôi chết mất.
Thấy tôi không muốn nói hải bò cũng chẳng hỏi nhiều,
"Mày mới vào bang, nên nhớ một số quy tắc, nói xong hải bò liệt kê ra một số quy tắc
"Thứ nhất Khi nhìn thấy người trong bang thì phải làm lơ, coi như không thấy" khó hiểu thật, chẳng phải khi thấy người trong bang thì phải chào hỏi sao, tôi nói lên tiếng lòng của mình
"Chứ không phải khi thấy họ thì phải chào hỏi à"
"Ai dạy mày lối suy nghĩ đó, bang mình văn minh, văn minh hiểu chưa"
Tôi nói nhỏ "Đã Lập bang mà còn văn minh sao"
"Thứ hai là phải cống hiến cho bang bằng một việc làm có ích".
Tôi ai oán nhìn hải bò, dùng ánh mắt tại mày kéo tao vào.
"Tiếp theo, nhớ không được đề cập đến thủ lĩnh bạc, hay việc dưới chiếc mặt nạ bạc, và dưới lớp áo choàng là cái gì, đây là điều cấm kị nếu không mày sẽ rất thảm không ai cứu được đâu" khuôn mặt hải bò trầm trọng như ai thiếu tiền của cậu.
Tôi gật gù, trả lời " nhớ rổi"
Biểu cảm của hải bò thay đổi như chong chóng," hiểu là tốt", cậu ta mỉm cười híp mắt.
" nhưng tao quên mất tiêu rồi, tại cái nụ cười khó hiểu của mày hết"
Hải bò trợn mắt nhìn tôi
Tôi cười trừ
"Lại đây tao giới thiệu đây là Minh, Hoàng, Kì, lớp trưởng"hải bò giới thiệu 4 người đang đứng cho tôi, tôi giật mình nhìn giang lớp trưởng
"Ngạc nhiên sao, nó vào còn trước tao nữa kìa" vừa nói cậu vừa choàng tay lên vai giang lớp trưởng.
Hình tượng nghiêm túc, gương mẫu của lớp trưởng hoàn toàn sụp đổ trong lòng tôi.
"Chào" giang gật đầu chào tôi, tôi tặng cho cậu một cái cười mỉm.
"Hai người đang ngồi này là quang và tiến"
Nghe quen quen quay qua mới thấy tên oan gia 'lùn' mặt tôi nhanh chóng phồng lên, chuổn bị nhào vào đánh cho cậu ta một trận.
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook