Lăng Nhiễm Trọng Sinh
-
Chương 65
Hình ảnh huyết tinh bạo lực có điểm làm cho người ta không thể thừa nhận, là bộ phim kinh dị mới sao? Bất quá thể loại phim này được dùng để khóc à? Uông Đồng vỗ vỗ bả vaiThiệu Khải Long.
“Khải Long, ngươi đang nhìn cái gì?”
Thiệu Khải Long vội vàng lau lau nước mắt, cầm lấy điều khiển từ xa vừa muốn tắt đi, Uông Đồng lại ngăn trở hắn: “Trước đừng tắt, để ta xem xem, kỹ thuật điện ảnh này dường như rất khá.”
“Đây không phải điện ảnh, là….” Uông Đồng đem điều khiển từ xa đoạt lấy, phóng lớn âm thanh thêm hai vạch. Hình ảnh khủng bố lại làm cho Uông Đồng càng xem càng hưng phấn, cũng liên tục gật đầu.
“Quay không tồi, ta chưa thấy qua bộ phim điện ảnh tốt như vậy?”
Thiệu Khải Long thở dài: “Nam hài kia là người yêu của ta.”
Uông Đồng sửng sốt một chút, quay đầu hỏi: “Người yêu của ngươi là diễn viên?”
“Không phải…… Hắn…..” Thiệu Khải Long cực lực đè ép cái loại cảm giác đau lòng này: “Hắn, hắn đã chết!”
Uông Đồng nhìn hắn xong lại nhìn màn hình, kinh ngạc mở lớn miệng: “Ngươi, ngươi là nói, nam hài kia chính là chết như vậy?”
Thiệu Khải Long nâng tay che lại hai mắt, thống khổ gật gật đầu. Sau một lúc lâu, Uông Đồng mạnh mẽ vỗ hắn một chút: “Uy, đừng có nói giỡn, mấy hình ảnh này nội dung đều là quay diễn, tất cả đều là giả, vậy mà ngươi cũng tin?”
Thiệu Khải Long sửng sốt: “Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?”
“Có điều kỹ năng quay phim đặc biệt thật quá tốt, cũng khó trách ngươi nhìn không ra.”
“Kỹ năng đặc biệt?”
“Ngươi đã quên sao, ta chính là làm trong nghề này mà.” Thiệu Khải Long lúc này mới nhớ tới, Uông Đồng chính là làm một hãng sản xuất phim.
Uông Đồng đeo dép lê ngồi xếp bằng ở trên sô pha, chỉ vào hình ảnh nói: “Mấy hình ảnh này đều đã được cắt nối rồi biên tập qua, hơn nữa bên trong còn dùng máy tính tạo hiệu ứng đặc biệt, tuyệt đối là giả.”
Thiệu Khải Long kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Ngươi, ngươi khẳng định? Nhưng cái này thoạt nhìn rõ ràng đều là sự thật.”
“Chính là bởi vì rất thật, cho nên mới là giả. Ngươi nghĩ xem, nếu là do cá nhân quay, như thế nào có thể đem hình ảnh chụp rõ ràng như vậy, hơn nữa màn ảnh thế nhưng một chút giựt hình cũng không có, vừa thấy đã biết chính là nhiếp ảnh gia kỹ thuật chuyên nghiệp làm.”
Thiệu Khải Long đem tầm mắt quay lại trên màn hình, bị những lời hắn vừa nói mới phát hiện quả đúng như thế, nhưng hắn vẫn là không thể tin.
Uông Đồng hưng trí bừng bừng tiếp tục cho hắn tìm chứng cớ: “Ngươi xem một đoạn màn ảnh này, thiếu niên kia tuy rằng kêu thực thê thảm, thân thể giãy dụa cũng rất lợi hại, nhưng vẫn là có thể nhìn ra sơ hở.” Uông Đồng đem đĩa CD tua lại một lần, Thiệu Khải Long nhìn trong chốc lát vẫn là nhìn không ra có gì không ổn.
“Ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa, nói mau.”
“Tạp âm ở xung quanh đã trải qua xử lý, cho nên mới im lặng như vậy, thanh âm xương cốt gãy cũng là lồng vào, còn có máu trên người hắn tất cả đều là máu giả, bao gồm cả máu chảy ra từ trong miệng hắn, mấy đạo cụ đóng phim này ta thường xuyên dùng đến, chỉ cần nhìn một lát tất cả đều có thể nhận ra được.”
Uông Đồng vuốt cằm rất là khẳng định nói: “Nếu ta không đoán sai, những người này khẳng định là chuyên môn quay phim kinh dị, cho nên mới có thể đem hình ảnh chụp chân thật cùng khủng bố như vậy.”
Thiệu Khải Long gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh, một câu cũng nói không nên lời, Uông Đồng miệng lưỡi chuyên nghiệp, hứng trí bừng bừng, đem tất cả các chi tiết trong hai đĩa CD đều giải thích một lần.
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nam hài này diễn xuất rất tốt, có thể đem so sánh với những diễn viên trình độ chuyên nghiệp.”
Mà Thiệu Khải Long ở một bên căn bản là không nghe đến lời hắn nói phía sau, Trữ Nhiễm hành động lại một lần đem hắn triệt để lừa hoàn toàn, suốt hơn một năm chính mình đều sống trong hối hận cùng tưởng niệm, kết quả hết thảy chuyện này đều là giả, nói cách khác nam hài kia căn bản là không có chết? Thiệu Khải Long lúc này không cách nào hình dung được cảm thụ trong tâm của chính mình, sinh khí, may mắn, phẫn nộ, kích động, loạn thất bát tao cảm giác gì cũng đều có.
Có đôi khi rất nhiều chuyện chính là như vậy, suy nghĩ quá mức phức tạp lại xem nhẹ những chi tiết đơn giản nhất, cũng rất dễ dàng bị những mánh khoé bịp người không cao minh che mắt đi hai mắt. Lại có lẽ Thiệu Khải Long căn bản là chưa từng nghĩ tới phương diện kia, Trữ Nhiễm ở trong hắn là một hài tử đơn thuần, thiện lương, một nam hài nhi dám yêu dám hận, cho dù lúc trước đã từng có lừa gạt, nhưng hắn xem ra cũng chỉ là tiểu hài tử tùy hứng. Hắn không rõ Trữ Nhiễm rốt cuộc từ khi nào biến thành che dấu chính mình, tính kế sâu xa như thế!
Mà cùng lúc đó ở ngoại ô của một thành phố, người nào đó đang thưởng thức một chén cà chua đánh trứng gà. Người đối diện đang cầm hai chiếc đũa, vẻ mặt vô tội nhìn gương mặt tràn đầy vết sẹo kia, miệng vết thương xấu xí dữ tợn thoạt nhìn thập phần khủng bố.
“Ta có thể cầu ngươi một việc không?”
“Chuyện gì, cứ nói.”
“Có thể mời ngươi đem cái mặt nạ kia tháo xuống không?”
“Vì cái gì?”
“Làm ơn đi, ta đang ăn cơm ở đây, nhìn đến khuôn mặt này ta còn có chỗ nào thèm ăn sao?”
“Đây là mặt nạ da người do ngươi làm nha, đều đã hơn một năm rồi, ngươi còn chưa nhìn quen sao?”
“Ta mỗi ngày chụp phim kinh dị đã muốn làm tinh thần mệt chết, cầu người không cần làm thêm cho ta tiêu hóa không được.”
Trữ Nhiễm cười hắc hắc, từng chút đem mặt nạ mỏng manh kia kéo xuống, đặt ở một bên: “Như vậy đã được chưa?”
Lưu Giai lập tức mặt mày hớn hở: “Vẫn là nhìn khuôn mặt này mới có thể ngon miệng.” Khẩu vị được đại khai, liền ăn như hổ đói.
Lưu Giai, năm nay hai mươi mốt tuổi, là một đại nam hài diện mạo rất được. Là một nhân viên hóa trang chuyên nghiệp ở tổ kịch. Bởi vì có thời kì nhàn hạ nhàm chán, nên đi quán bar làm công, ở nơi đó nhận thức Bình Hải, hai người trở thành bằng hữu. Được Bình Hải giới thiệu lại nhận thức Trữ Nhiễm, lúc trước bắt cóc, vơ vét tài sản, mấy đĩa CD tra trấn kia hết thảy đều là Trữ Nhiễm bày ra, Lưu Giai thực hiện, cũng tìm được những đồng sự trong tổ kịch cùng nhau chế tác hoàn thành, đương nhiên, Trữ Nhiễm cũng trả cho bọn họ thù lao không nhỏ. Nửa năm trước, Lưu Giai cùng Bình Hải chính thức xác lập quan hệ nam nam luyến ái, trước mắt tình cảm đang rất tốt!
Trữ Nhiễm thông qua Lưu Giai giới thiệu, ở tổ kịch tìm được một phần công việc của đoàn kịch công tác, khi đó hắn từng hỏi qua đạo diễn, vì cái gì muốn đem một tên sát nhân cuồng, bệnh thần kinh như hắn lưu lại công tác, đạo diễn kia nửa thật nửa giỡn nói với hắn: “Ngươi chưa từng nghe qua câu nói kia sao? Đóng diễn là kẻ điên, xem diễn là kẻ ngốc, cho nên loại người điên như ngươi tối thích hợp làm chuyện này.”
Vì thế Trữ Nhiễm cứ như vậy ở lại, người tổ kịch vừa mới bắt đầu cũng sẽ sợ hắn, nhưng tiếp xúc lâu đều phát hiện hắn là một người rất tốt, dần dần cũng đều cùng hắn trở thành bằng hữu. Trữ Nhiễm thực thích sinh hoạt hiện tại, phong phú, vui vẻ, hơn nữa thực kích thích.
Vừa mới cơm nước xong, Bình Hải liền mang theo một túi hoa quả vào cửa, hai người cũng không khách khí đoạt lấy ăn. Hiện tại Bình Hải đã được thăng làm quản lí quán bar, mặc một thân Âu phục thoạt nhìn rất khí chất, gương mặt anh tuấn lộ ra hương vị thành thục, rất nam tính!
“Tiểu Lưu, đạo diễn tìm ngươi.”
“Đến đây!” Lưu Giai ở trên mặt Bình Hải hôn một cái, miệng ngâm nga một tiểu khúc rồi đi ra ngoài: “Thế giới là một bãi rác lớn, mọi người ở bên trong cùng nhau tranh đoạt, ăn là lương tâm, lạp là tư tưởng…….”( ta chẳng biết ẻm đang hát bài quỷ gì đâu)
Bình Hải cười lắc đầu, rõ ràng so với chính mình còn lớn hơn một tháng tuổi, như thế nào là trông giống như một tiểu hài tử?
Trữ Nhiễm sờ sờ cái bụng của mình, lười biếng lê thắt lưng đi đến trên ban công, phong cách kiến trúc của thành phố nổi tiếng về điện ảnh này rất giống với Thượng Hải thời xưa, đứng ở chỗ này tựa hồ còn có thể cảm nhận được loại không khí thời kỳ dân quốc. Người kéo xe, xe kéo, dưới lầu còn có một đám diễn viên mặc sườn xám đi tới đi lui, nếu không có vài cái máy chụp ảnh ở bên cạnh, thật sự còn tưởng đang ở trong những năm ba mươi.
“Tiểu Nhiễm, đã lâu như vậy, ngươi còn không muốn gặp hắn sao?”
Trữ Nhiễm hạ ánh mắt thở dài một hơi: “Dù sao hắn cũng cho rằng ta đã chết, còn thấy hắn làm gì chứ?”
“Ai, ngươi không phải là còn hận hắn?”
Trữ Nhiễm lắc đầu: “Ta không biết.”
“Ta nghe nói từ sau khi ngươi rời khỏi, hắn ở nhà dưỡng bệnh nửa năm, cho tới bây giờ cảm xúc cũng thật không tốt, hơn nữa hắn còn ly hôn vì ngươi, đều làm được đến tình trạng này, ngươi còn không chịu tha thứ sao?”
“……” Trữ Nhiễm xoa miệng, không biết loại cảm giác này phải biểu đạt như thế nào.
Bình Hải vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Lúc trước ngươi làm như vậy có phải hay không quá độc ác một chút?”
“Cái này gọi là kim thiền thoát xác, nếu lúc ấy không chạy, còn nói không chừng có bao nhiêu người đến giết ta. Cũng nói làm như vậy đúng là nhất cử lưỡng tiện, vừa bảo vệ mạng nhỏ của chính mình, vừa xả được mớ oán khí kia.” Trữ Nhiễm nhìn ánh mắt Bình Hải, tiếp tục nói: “Tiểu Hải, ta đã làm người hai kiếp, rút ra một chân lý lớn nhất chính là: trên thế giới này trừ bỏ chính mình, vĩnh viễn không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, người thân cũng tốt, người yêu cũng thế, ai cũng không đáng để tin tưởng!…… Hơn nữa ta vĩnh viễn cũng không muốn đem mệnh chính mình phó thác trong tay người khác!”
“Tiểu Nhiễm, ngươi cùng hắn trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì ngươi vẫn không chịu nói?”
“Chuyện này ngươi không biết vẫn tốt hơn…… Tiểu Hải, ngươi chỉ cần biết rằng, tác phong xử sự của ta luôn luôn là: người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người phạm ta một tấc, ta nhất định phải trăm ngàn lần đòi lại!”
“Ta đoán Thiệu tiên sinh nhất định là đã làm chuyện phi thường quá phận, bằng không ngươi cũng không trở nên như vậy.”
“Tiểu Hải, ngươi có biết nhân sinh thống khổ nhất là cái gì không?”
“Đương nhiên là tử vong!”
Trữ Nhiễm lắc đầu: “Không, tử vong, chỉ là chịu thống khổ trong giây lát, đó là cảm giác trên thân thể, kiếp trước ta đã trải qua vô số đối đãi tàn nhẫn cũng không bằng thống khổ ở một khắc phụ thân bỏ mặc ta! Cho nên ta nói cho ngươi, đau trên thân thể vĩnh viễn so ra cũng kém xa đau trong tâm. Nhân sinh chuyện thống khổ nhất, chính là người thân nhất của mình chết ở ngay trước mặt, mà ngươi, lại bất lực!”
Trữ Nhiễm nhìn ánh trăng lộ ra tươi cười quỷ dị: “Cảm giác kia sẽ làm người sống không bằng chết, cho dù sống sót cũng sẽ cả đời chịu đựng áy náy, hối hận cùng tự trách! Đó, mới là thống khổ nhất!”
Bình Hải cảm thán: “Mọi người nói không thể đắc tội nữ nhân, xem ra có một số nam nhân cũng không thể dễ dàng đắc tội…… Ai, Thiệu tiên sinh thật đúng là đáng thương, cố tình đắc tội với một nam nhân tối không thể đắc tội nhất.”
Trữ Nhiễm nguy hiểm nheo lại ánh mắt: “Ta cảm thấy kỳ quái, vì cái gì ngươi luôn muốn nói chuyện về hắn?”
Bình Hải cười nói: “Ta không phải hướng về hắn, ta là hướng về ngươi, ngoài miệng nói không yêu, nhưng ta xem ra ngươi mỗi ngày đều suy nghĩ về hắn.”
Trữ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, dời đi tầm mắt: “Có đôi khi tâm lý nghĩ đến một người, cũng không nhất định là bởi vì yêu…… Ngươi vẫn là trước hết đi quản chuyện của mình đi, ta xem tên đạo diễn kia không có việc gì lại muốn tìm Lưu Giai, nói không chừng là coi trọng hắn, ngươi không quý trọng hắn, cẩn thận bị người đoạt mất.”
Bình Hải nhìn tình nhân xa xa, lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu Nhiễm, ánh mắt Lưu Giai…… cùng ngươi trông rất giống.”
Trữ Nhiễm tự nhiên biết hàm nghĩa của lời này, kỳ thật đã sớm phát hiện. Trữ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Bình Hải: “Quý trọng hết thảy mọi thứ trong tay, đừng đợi đến lúc mất đi mới không kịp hối hận.”
Rất sớm trước kia Bình Hải đã chết tâm đối với Trữ Nhiễm, hắn hiện tại thầm nghĩ toàn tâm toàn ý yêu Lưu Giai, nhưng một góc nho nhỏ trong tâm kia vẫn là cất giấu Trữ Nhiễm, vô luận như thế nào cũng không quên đi, cảm giác rất là kỳ diệu.
Ở tổ kịch công tác bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải làm đến sau nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi, sau khi kết thúc công việc, Trữ Nhiễm liền ngủ ở một căn phòng cho thuê tạm thời ở kịch trường, tất cả mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình hắn, trong không khí im lặng tựa hồ lởn vởn một chút tịch mịch, Trữ Nhiễm kéo trên cổ ra một dây chuyền màu đỏ, mặt trên treo một cái nhẫn bạch kim.
Nhớ sao, rất nhớ, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều luôn nhớ, lâu như vậy, Trữ Nhiễm không biết chính mình vì cái gì vẫn là không quên được hắn, càng không quên được cỗ hận ý kia. Hắn cũng biết tâm trả thù của chính mình quá mạnh mẽ, nhưng mỗi khi hồi tưởng năm đó bị Lâm Thắng tra tấn thân thể, tra tấn tâm hồn, tra tấn suốt ba tháng, tìm được đường sống trong chỗ chết, chạy ra khỏi hòn đảo kia, tất cả chuyện này đều là bởi vì hắn.
Chính mình từng tin nhiệm hắn như vậy, thương hắn như vậy, hận không thể đem sinh mệnh của mình đều giao vào trong tay hắn, nhưng hắn lại…… Không đủ, vẫn còn chưa đủ, tảng đá lớn đè lên tâm lý vẫn là rất nặng, đau buồn ở ngực làm cho người ta không thể hô hấp. Tình cảm của chính mình bị hắn giẫm lên, có thể nào chỉ bằng vào một câu thực xin lỗi liền xóa bỏ, nếu không trăm ngàn lần bắt hắn trả giá, chẳng phải là bản thân sẽ rất tiếc nuối sao?
Mấy ngày sau ban đêm, một nhiếp ảnh sư tổ kịch đột nhiên thần sắc kích động đến tìm Trữ Nhiễm.
Nguyên nhân sự tình là vài ngày hôm trước, tập đoàn Thiên Long đột nhiên phát ra một thông báo tuyển dụng, lương cho một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp là hơn một triệu một năm, trong lúc nhất thời hơn một ngàn nhiếp ảnh sư chuyên nghiệp đều hướng về tập đoàn Thiên Long đầu nhập. Người nhiếp ảnh sư này cũng bị tiền lương hơn một triệu một năm hấp dẫn đi, kết quả nội dung phỏng vấn lại là bị nhốt trong một căn phòng xem một đoạn video huyết tinh khủng bố, vừa khéo đoạn video kia đúng là xuất phát từ tay vị nhiếp ảnh sư này, lúc ấy hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc đều bị Thiệu Khải Long cùng Uông Đồng theo dõi bên kia nhìn thấy rõ ràng.
Vị nhiếp ảnh sư đi ra khỏi cao ốc liền nhanh chóng đem chuyện này thông báo cho Trữ Nhiễm, đáng tiếc là ở trên đường hắn không phát hiện ra phía sau đi theo hai cái đuôi.
Nhiếp ảnh sư đi rồi, Trữ Nhiễm mới đi đến ban công nhìn ánh trăng rằm nhẹ nhàng thở dài, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã phát hiện, xem ra sinh hoạt bình lặng lại sắp kết thúc. Thông qua khe hở của vết nứt trên bờ tường đối diện mơ hồ nhìn thấy hai bóng đen, Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm cái phương hướng kia một lát, gợi lên khóe miệng cười lạnh một tiếng, xoay người đổi tốt quần áo rồi ra cửa.
Thiệu Khải Long rất nhanh nhận được điện thoại của hai người kia, còn gửi qua một bức ảnh chụp, tuy rằng màn ảnh rất nhỏ, khoảng cách cũng khá xa, nhưng Thiệu Khải Long vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ chính là người đã “chết” hơn một năm: Trữ Nhiễm. Vốn là tra tìm manh mối cũng không dễ dàng thế nhưng lại trực tiếp tìm được Trữ Nhiễm, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia thật lâu thật lâu, Thiệu Khải Long không biết cảm giác trong tâm mình là cái gì, có một loại xúc động rất muốn khóc.
Danh Hào, KTV (câu lạc bộ Karaoke theo kiểu Trung Quốc) tối sa hoa của Vân thị, bên trong chi phí rất cao, tới nơi này bình thường đều là những người có tiền, Thiệu Khải Long cũng đã tới mấy lần, bất quá đều là vì xã giao. Mà hôm nay hắn tới đây tâm tình lại rất áp lực. Đi đến trước cửa phòng 608, Thiệu Khải Long tâm đột nhiên khẩn trương lên, từ khi Uông Đồng vạch trần những điểm đáng ngờ trong video xong, trước sau hắn thủy chung cũng không thể tin chuyện này hết thảy là sự thật, cho dù nhìn tấm ảnh chụp kia, Thiệu Khải Long cũng vô pháp tin tưởng.
Cửa phòng cuối cùng bị đẩy ra, trong phòng xa hoa chỉ có một mình Trữ Nhiễm ngồi ở trên sô pha, một thân trang phục màu trắng ưu nhã, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, hơi hơi mang theo biểu tình tươi cười, thoạt nhìn trạng thái tinh thần rất tốt. Cái này cùng so sánh với Thiệu Khải Long lại rất là tiều tụy, một thân Tây trang màu xám tuy rằng tôn lên dáng người thon dài, nhưng sắc mặt cũng rất không tốt, trên trán có một vết thương rất rõ ràng, tay phải còn mang theo một bao tay màu đen, cả người so với một năm trước gầy yếu rất nhiều, không duyên cớ tăng thêm rất nhiều thương cảm.
Thấy hắn tiến vào, Trữ Nhiễm hơi lộ ra một chút biểu tình ngoài ý muốn, ánh mắt hai người đối diện thẳng tắp, thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Trữ Nhiễm phá hủy loại trầm mặc này trước, khẽ cười: “Thiệu tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Thiệu Khải Long hít sâu một hơi: “Tiểu Nhiễm, vì cái gì, vì cái gì ngươi muốn làm như vậy?”
“Nào có nhiều vì cái gì như vậy, thích thì liền làm…… Nếu ngươi cho rằng ta là hướng ngươi đòi phí chia tay cũng có thể, năm triệu đô la Mĩ, ta hẳn là cũng có cái giá này đi?”
Ngữ khí vui đùa bình thường làm cho người ta cảm thấy thực không thoải mái, Thiệu Khải Long cưỡng chế cái loại cảm giác đau lòng này: “Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
Trữ Nhiễm rất muốn nhìn thấy biểu tình nổi giận của hắn, lại không nghĩ rằng hắn lại nói ra một câu như vậy, tâm mạnh mẽ co rút đau đớn một trận, cái mũi nháy mắt nảy lên một cỗ toan sáp, hắn cực lực đem cái loại cảm giác này áp chế xuống, cúi đầu nửa ngày không nói nên lời. Thiệu Khải Long đi bước một đến bên cạnh Trữ Nhiễm, giang tay đưa hắn kéo vào trong lòng, thở thật dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu Nhiễm, ngươi có biết hay không ta có bao nhiêu nhớ đến ngươi, ta……. tiểu Nhiễm, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!”
Trữ Nhiễm đối với hắn lộ ra biểu tình cảm động: “Long, không thể tưởng tượng được ta lừa ngươi như vậy, ngươi vẫn là không trách ta, không thể tưởng được lâu như vậy ngươi còn yêu ta như thế, ta thật rất cảm động, Long, ta cũng yêu ngươi! Vẫn luôn luôn yêu ngươi!”
Đang lúc Thiệu Khải Long bị lời hắn nói kích thích toàn thân phát run, Trữ Nhiễm sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi nhất định rất hy vọng được nghe ta nói như vậy, đúng không?”
Trữ Nhiễm không chút lưu tình đẩy hắn ra, lui về sau một bước. Biểu tình biến hóa quá nhanh, cả thời gian giảm xóc đều không có, Thiệu Khải Long nhìn vòng tay trống rỗng của chính mình, trong nháy mắt kinh ngạc: “Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ ngươi vẫn còn hận ta?”
Trữ Nhiễm lắc đầu: “Hận? Ngươi đáng giá để ta hận sao?”
“Tiểu Nhiễm, không cần như vậy, trở lại bên người ta được không? Chúng ta làm lại từ đầu đi.”
“…… Quá muộn.”
“Vì cái gì?”
“Ngươi nghĩ rằng ta rời đi ngươi liền sống không nổi? Ngươi nghĩ rằng ta không có ngươi sẽ không có tình yêu sao?”
Lúc này đã có một người đẩy cửa đi vào, vừa thấy tình cảnh hiện tại của hai người tâm lý có chút bất mãn, vài bước đi đến bên người Trữ Nhiễm, bá đạo đưa hắn ôm vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, hắn là ai vậy?”
Nam nhân này trông thập phần anh tuấn, thoạt nhìn khí độ bất phàm, Trữ Nhiễm khi nhìn thấy hắn lập tức thay đổi một bộ mặt hạnh phúc tươi cười, ái muội ở trên mặt hắn hôn một chút, thanh âm lạnh như băng cũng nháy mắt biến thành vô cùng ôn nhu: “Tuấn, ngươi như thế nào giờ này mới đến?”
Hình ảnh này đối với Thiệu Khải Long mà nói quả thực là đả kích cực lớn, giống như đã lao lực thiên tân vạn khổ leo lên được trên đỉnh núi, còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp, liếc mắt một cái đã bị người ta hung hăng đẩy xuống lại vực sâu vạn trượng, nhất thời tan xương nát thịt.
Trữ Nhiễm làm nũng rúc vào trong lòng người nọ: “Hắn, chỉ là bằng hữu mà thôi.”
Người nọ mang theo tươi cười lễ phép hướng Thiệu Khải Long vươn tay: “Nhĩ hảo, ta gọi là Hoa Tuấn, là bạn trai của tiểu Nhiễm.”
Thiệu Khải Long không có cùng hắn bắt tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hai mắt Trữ Nhiễm, sau một lúc lâu mới run run hỏi: “Tiểu Nhiễm, ngươi……”
Trữ Nhiễm cười khẽ một chút, hơi hơi ngẩng đầu lên, mê luyến nhìn nam nhân kia: “Tuấn, ta yêu ngươi!”
“Tiểu Nhiễm, ta cũng yêu ngươi!” Hoa Tuấn thoạt nhìn tựa hồ rất là kích động, ở bên môi Trữ Nhiễm thâm tình hôn xuống.
Thiệu Khải Long ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm Trữ Nhiễm, nhìn rất lâu sau đó cuối cùng chậm rãi gục đầu xuống, thương cảm nói: “Thực xin lỗi tiểu Nhiễm, về sau, ta, ta sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa.”
Một chút tôn nghiêm duy nhất của nam nhân, làm cho Thiệu Khải Long vô pháp thừa nhận trường hợp như vậy, hắn xoay người, đi từng bước một hướng ra cửa, bóng dáng chính là cô đơn cùng thê lương như thế. Trong nháy mắt đóng cánh cửa kia lại, nước mắt mãnh liệt đã bao phủ gương mặt chính mình, tâm giống như bị người hung hăng xé nát, tựa như bàn tay phải của chính mình, vĩnh viễn cũng vô pháp phục hồi như cũ!
“Khải Long, ngươi đang nhìn cái gì?”
Thiệu Khải Long vội vàng lau lau nước mắt, cầm lấy điều khiển từ xa vừa muốn tắt đi, Uông Đồng lại ngăn trở hắn: “Trước đừng tắt, để ta xem xem, kỹ thuật điện ảnh này dường như rất khá.”
“Đây không phải điện ảnh, là….” Uông Đồng đem điều khiển từ xa đoạt lấy, phóng lớn âm thanh thêm hai vạch. Hình ảnh khủng bố lại làm cho Uông Đồng càng xem càng hưng phấn, cũng liên tục gật đầu.
“Quay không tồi, ta chưa thấy qua bộ phim điện ảnh tốt như vậy?”
Thiệu Khải Long thở dài: “Nam hài kia là người yêu của ta.”
Uông Đồng sửng sốt một chút, quay đầu hỏi: “Người yêu của ngươi là diễn viên?”
“Không phải…… Hắn…..” Thiệu Khải Long cực lực đè ép cái loại cảm giác đau lòng này: “Hắn, hắn đã chết!”
Uông Đồng nhìn hắn xong lại nhìn màn hình, kinh ngạc mở lớn miệng: “Ngươi, ngươi là nói, nam hài kia chính là chết như vậy?”
Thiệu Khải Long nâng tay che lại hai mắt, thống khổ gật gật đầu. Sau một lúc lâu, Uông Đồng mạnh mẽ vỗ hắn một chút: “Uy, đừng có nói giỡn, mấy hình ảnh này nội dung đều là quay diễn, tất cả đều là giả, vậy mà ngươi cũng tin?”
Thiệu Khải Long sửng sốt: “Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?”
“Có điều kỹ năng quay phim đặc biệt thật quá tốt, cũng khó trách ngươi nhìn không ra.”
“Kỹ năng đặc biệt?”
“Ngươi đã quên sao, ta chính là làm trong nghề này mà.” Thiệu Khải Long lúc này mới nhớ tới, Uông Đồng chính là làm một hãng sản xuất phim.
Uông Đồng đeo dép lê ngồi xếp bằng ở trên sô pha, chỉ vào hình ảnh nói: “Mấy hình ảnh này đều đã được cắt nối rồi biên tập qua, hơn nữa bên trong còn dùng máy tính tạo hiệu ứng đặc biệt, tuyệt đối là giả.”
Thiệu Khải Long kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Ngươi, ngươi khẳng định? Nhưng cái này thoạt nhìn rõ ràng đều là sự thật.”
“Chính là bởi vì rất thật, cho nên mới là giả. Ngươi nghĩ xem, nếu là do cá nhân quay, như thế nào có thể đem hình ảnh chụp rõ ràng như vậy, hơn nữa màn ảnh thế nhưng một chút giựt hình cũng không có, vừa thấy đã biết chính là nhiếp ảnh gia kỹ thuật chuyên nghiệp làm.”
Thiệu Khải Long đem tầm mắt quay lại trên màn hình, bị những lời hắn vừa nói mới phát hiện quả đúng như thế, nhưng hắn vẫn là không thể tin.
Uông Đồng hưng trí bừng bừng tiếp tục cho hắn tìm chứng cớ: “Ngươi xem một đoạn màn ảnh này, thiếu niên kia tuy rằng kêu thực thê thảm, thân thể giãy dụa cũng rất lợi hại, nhưng vẫn là có thể nhìn ra sơ hở.” Uông Đồng đem đĩa CD tua lại một lần, Thiệu Khải Long nhìn trong chốc lát vẫn là nhìn không ra có gì không ổn.
“Ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa, nói mau.”
“Tạp âm ở xung quanh đã trải qua xử lý, cho nên mới im lặng như vậy, thanh âm xương cốt gãy cũng là lồng vào, còn có máu trên người hắn tất cả đều là máu giả, bao gồm cả máu chảy ra từ trong miệng hắn, mấy đạo cụ đóng phim này ta thường xuyên dùng đến, chỉ cần nhìn một lát tất cả đều có thể nhận ra được.”
Uông Đồng vuốt cằm rất là khẳng định nói: “Nếu ta không đoán sai, những người này khẳng định là chuyên môn quay phim kinh dị, cho nên mới có thể đem hình ảnh chụp chân thật cùng khủng bố như vậy.”
Thiệu Khải Long gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh, một câu cũng nói không nên lời, Uông Đồng miệng lưỡi chuyên nghiệp, hứng trí bừng bừng, đem tất cả các chi tiết trong hai đĩa CD đều giải thích một lần.
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nam hài này diễn xuất rất tốt, có thể đem so sánh với những diễn viên trình độ chuyên nghiệp.”
Mà Thiệu Khải Long ở một bên căn bản là không nghe đến lời hắn nói phía sau, Trữ Nhiễm hành động lại một lần đem hắn triệt để lừa hoàn toàn, suốt hơn một năm chính mình đều sống trong hối hận cùng tưởng niệm, kết quả hết thảy chuyện này đều là giả, nói cách khác nam hài kia căn bản là không có chết? Thiệu Khải Long lúc này không cách nào hình dung được cảm thụ trong tâm của chính mình, sinh khí, may mắn, phẫn nộ, kích động, loạn thất bát tao cảm giác gì cũng đều có.
Có đôi khi rất nhiều chuyện chính là như vậy, suy nghĩ quá mức phức tạp lại xem nhẹ những chi tiết đơn giản nhất, cũng rất dễ dàng bị những mánh khoé bịp người không cao minh che mắt đi hai mắt. Lại có lẽ Thiệu Khải Long căn bản là chưa từng nghĩ tới phương diện kia, Trữ Nhiễm ở trong hắn là một hài tử đơn thuần, thiện lương, một nam hài nhi dám yêu dám hận, cho dù lúc trước đã từng có lừa gạt, nhưng hắn xem ra cũng chỉ là tiểu hài tử tùy hứng. Hắn không rõ Trữ Nhiễm rốt cuộc từ khi nào biến thành che dấu chính mình, tính kế sâu xa như thế!
Mà cùng lúc đó ở ngoại ô của một thành phố, người nào đó đang thưởng thức một chén cà chua đánh trứng gà. Người đối diện đang cầm hai chiếc đũa, vẻ mặt vô tội nhìn gương mặt tràn đầy vết sẹo kia, miệng vết thương xấu xí dữ tợn thoạt nhìn thập phần khủng bố.
“Ta có thể cầu ngươi một việc không?”
“Chuyện gì, cứ nói.”
“Có thể mời ngươi đem cái mặt nạ kia tháo xuống không?”
“Vì cái gì?”
“Làm ơn đi, ta đang ăn cơm ở đây, nhìn đến khuôn mặt này ta còn có chỗ nào thèm ăn sao?”
“Đây là mặt nạ da người do ngươi làm nha, đều đã hơn một năm rồi, ngươi còn chưa nhìn quen sao?”
“Ta mỗi ngày chụp phim kinh dị đã muốn làm tinh thần mệt chết, cầu người không cần làm thêm cho ta tiêu hóa không được.”
Trữ Nhiễm cười hắc hắc, từng chút đem mặt nạ mỏng manh kia kéo xuống, đặt ở một bên: “Như vậy đã được chưa?”
Lưu Giai lập tức mặt mày hớn hở: “Vẫn là nhìn khuôn mặt này mới có thể ngon miệng.” Khẩu vị được đại khai, liền ăn như hổ đói.
Lưu Giai, năm nay hai mươi mốt tuổi, là một đại nam hài diện mạo rất được. Là một nhân viên hóa trang chuyên nghiệp ở tổ kịch. Bởi vì có thời kì nhàn hạ nhàm chán, nên đi quán bar làm công, ở nơi đó nhận thức Bình Hải, hai người trở thành bằng hữu. Được Bình Hải giới thiệu lại nhận thức Trữ Nhiễm, lúc trước bắt cóc, vơ vét tài sản, mấy đĩa CD tra trấn kia hết thảy đều là Trữ Nhiễm bày ra, Lưu Giai thực hiện, cũng tìm được những đồng sự trong tổ kịch cùng nhau chế tác hoàn thành, đương nhiên, Trữ Nhiễm cũng trả cho bọn họ thù lao không nhỏ. Nửa năm trước, Lưu Giai cùng Bình Hải chính thức xác lập quan hệ nam nam luyến ái, trước mắt tình cảm đang rất tốt!
Trữ Nhiễm thông qua Lưu Giai giới thiệu, ở tổ kịch tìm được một phần công việc của đoàn kịch công tác, khi đó hắn từng hỏi qua đạo diễn, vì cái gì muốn đem một tên sát nhân cuồng, bệnh thần kinh như hắn lưu lại công tác, đạo diễn kia nửa thật nửa giỡn nói với hắn: “Ngươi chưa từng nghe qua câu nói kia sao? Đóng diễn là kẻ điên, xem diễn là kẻ ngốc, cho nên loại người điên như ngươi tối thích hợp làm chuyện này.”
Vì thế Trữ Nhiễm cứ như vậy ở lại, người tổ kịch vừa mới bắt đầu cũng sẽ sợ hắn, nhưng tiếp xúc lâu đều phát hiện hắn là một người rất tốt, dần dần cũng đều cùng hắn trở thành bằng hữu. Trữ Nhiễm thực thích sinh hoạt hiện tại, phong phú, vui vẻ, hơn nữa thực kích thích.
Vừa mới cơm nước xong, Bình Hải liền mang theo một túi hoa quả vào cửa, hai người cũng không khách khí đoạt lấy ăn. Hiện tại Bình Hải đã được thăng làm quản lí quán bar, mặc một thân Âu phục thoạt nhìn rất khí chất, gương mặt anh tuấn lộ ra hương vị thành thục, rất nam tính!
“Tiểu Lưu, đạo diễn tìm ngươi.”
“Đến đây!” Lưu Giai ở trên mặt Bình Hải hôn một cái, miệng ngâm nga một tiểu khúc rồi đi ra ngoài: “Thế giới là một bãi rác lớn, mọi người ở bên trong cùng nhau tranh đoạt, ăn là lương tâm, lạp là tư tưởng…….”( ta chẳng biết ẻm đang hát bài quỷ gì đâu)
Bình Hải cười lắc đầu, rõ ràng so với chính mình còn lớn hơn một tháng tuổi, như thế nào là trông giống như một tiểu hài tử?
Trữ Nhiễm sờ sờ cái bụng của mình, lười biếng lê thắt lưng đi đến trên ban công, phong cách kiến trúc của thành phố nổi tiếng về điện ảnh này rất giống với Thượng Hải thời xưa, đứng ở chỗ này tựa hồ còn có thể cảm nhận được loại không khí thời kỳ dân quốc. Người kéo xe, xe kéo, dưới lầu còn có một đám diễn viên mặc sườn xám đi tới đi lui, nếu không có vài cái máy chụp ảnh ở bên cạnh, thật sự còn tưởng đang ở trong những năm ba mươi.
“Tiểu Nhiễm, đã lâu như vậy, ngươi còn không muốn gặp hắn sao?”
Trữ Nhiễm hạ ánh mắt thở dài một hơi: “Dù sao hắn cũng cho rằng ta đã chết, còn thấy hắn làm gì chứ?”
“Ai, ngươi không phải là còn hận hắn?”
Trữ Nhiễm lắc đầu: “Ta không biết.”
“Ta nghe nói từ sau khi ngươi rời khỏi, hắn ở nhà dưỡng bệnh nửa năm, cho tới bây giờ cảm xúc cũng thật không tốt, hơn nữa hắn còn ly hôn vì ngươi, đều làm được đến tình trạng này, ngươi còn không chịu tha thứ sao?”
“……” Trữ Nhiễm xoa miệng, không biết loại cảm giác này phải biểu đạt như thế nào.
Bình Hải vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Lúc trước ngươi làm như vậy có phải hay không quá độc ác một chút?”
“Cái này gọi là kim thiền thoát xác, nếu lúc ấy không chạy, còn nói không chừng có bao nhiêu người đến giết ta. Cũng nói làm như vậy đúng là nhất cử lưỡng tiện, vừa bảo vệ mạng nhỏ của chính mình, vừa xả được mớ oán khí kia.” Trữ Nhiễm nhìn ánh mắt Bình Hải, tiếp tục nói: “Tiểu Hải, ta đã làm người hai kiếp, rút ra một chân lý lớn nhất chính là: trên thế giới này trừ bỏ chính mình, vĩnh viễn không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, người thân cũng tốt, người yêu cũng thế, ai cũng không đáng để tin tưởng!…… Hơn nữa ta vĩnh viễn cũng không muốn đem mệnh chính mình phó thác trong tay người khác!”
“Tiểu Nhiễm, ngươi cùng hắn trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì ngươi vẫn không chịu nói?”
“Chuyện này ngươi không biết vẫn tốt hơn…… Tiểu Hải, ngươi chỉ cần biết rằng, tác phong xử sự của ta luôn luôn là: người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người phạm ta một tấc, ta nhất định phải trăm ngàn lần đòi lại!”
“Ta đoán Thiệu tiên sinh nhất định là đã làm chuyện phi thường quá phận, bằng không ngươi cũng không trở nên như vậy.”
“Tiểu Hải, ngươi có biết nhân sinh thống khổ nhất là cái gì không?”
“Đương nhiên là tử vong!”
Trữ Nhiễm lắc đầu: “Không, tử vong, chỉ là chịu thống khổ trong giây lát, đó là cảm giác trên thân thể, kiếp trước ta đã trải qua vô số đối đãi tàn nhẫn cũng không bằng thống khổ ở một khắc phụ thân bỏ mặc ta! Cho nên ta nói cho ngươi, đau trên thân thể vĩnh viễn so ra cũng kém xa đau trong tâm. Nhân sinh chuyện thống khổ nhất, chính là người thân nhất của mình chết ở ngay trước mặt, mà ngươi, lại bất lực!”
Trữ Nhiễm nhìn ánh trăng lộ ra tươi cười quỷ dị: “Cảm giác kia sẽ làm người sống không bằng chết, cho dù sống sót cũng sẽ cả đời chịu đựng áy náy, hối hận cùng tự trách! Đó, mới là thống khổ nhất!”
Bình Hải cảm thán: “Mọi người nói không thể đắc tội nữ nhân, xem ra có một số nam nhân cũng không thể dễ dàng đắc tội…… Ai, Thiệu tiên sinh thật đúng là đáng thương, cố tình đắc tội với một nam nhân tối không thể đắc tội nhất.”
Trữ Nhiễm nguy hiểm nheo lại ánh mắt: “Ta cảm thấy kỳ quái, vì cái gì ngươi luôn muốn nói chuyện về hắn?”
Bình Hải cười nói: “Ta không phải hướng về hắn, ta là hướng về ngươi, ngoài miệng nói không yêu, nhưng ta xem ra ngươi mỗi ngày đều suy nghĩ về hắn.”
Trữ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, dời đi tầm mắt: “Có đôi khi tâm lý nghĩ đến một người, cũng không nhất định là bởi vì yêu…… Ngươi vẫn là trước hết đi quản chuyện của mình đi, ta xem tên đạo diễn kia không có việc gì lại muốn tìm Lưu Giai, nói không chừng là coi trọng hắn, ngươi không quý trọng hắn, cẩn thận bị người đoạt mất.”
Bình Hải nhìn tình nhân xa xa, lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu Nhiễm, ánh mắt Lưu Giai…… cùng ngươi trông rất giống.”
Trữ Nhiễm tự nhiên biết hàm nghĩa của lời này, kỳ thật đã sớm phát hiện. Trữ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Bình Hải: “Quý trọng hết thảy mọi thứ trong tay, đừng đợi đến lúc mất đi mới không kịp hối hận.”
Rất sớm trước kia Bình Hải đã chết tâm đối với Trữ Nhiễm, hắn hiện tại thầm nghĩ toàn tâm toàn ý yêu Lưu Giai, nhưng một góc nho nhỏ trong tâm kia vẫn là cất giấu Trữ Nhiễm, vô luận như thế nào cũng không quên đi, cảm giác rất là kỳ diệu.
Ở tổ kịch công tác bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải làm đến sau nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi, sau khi kết thúc công việc, Trữ Nhiễm liền ngủ ở một căn phòng cho thuê tạm thời ở kịch trường, tất cả mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình hắn, trong không khí im lặng tựa hồ lởn vởn một chút tịch mịch, Trữ Nhiễm kéo trên cổ ra một dây chuyền màu đỏ, mặt trên treo một cái nhẫn bạch kim.
Nhớ sao, rất nhớ, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều luôn nhớ, lâu như vậy, Trữ Nhiễm không biết chính mình vì cái gì vẫn là không quên được hắn, càng không quên được cỗ hận ý kia. Hắn cũng biết tâm trả thù của chính mình quá mạnh mẽ, nhưng mỗi khi hồi tưởng năm đó bị Lâm Thắng tra tấn thân thể, tra tấn tâm hồn, tra tấn suốt ba tháng, tìm được đường sống trong chỗ chết, chạy ra khỏi hòn đảo kia, tất cả chuyện này đều là bởi vì hắn.
Chính mình từng tin nhiệm hắn như vậy, thương hắn như vậy, hận không thể đem sinh mệnh của mình đều giao vào trong tay hắn, nhưng hắn lại…… Không đủ, vẫn còn chưa đủ, tảng đá lớn đè lên tâm lý vẫn là rất nặng, đau buồn ở ngực làm cho người ta không thể hô hấp. Tình cảm của chính mình bị hắn giẫm lên, có thể nào chỉ bằng vào một câu thực xin lỗi liền xóa bỏ, nếu không trăm ngàn lần bắt hắn trả giá, chẳng phải là bản thân sẽ rất tiếc nuối sao?
Mấy ngày sau ban đêm, một nhiếp ảnh sư tổ kịch đột nhiên thần sắc kích động đến tìm Trữ Nhiễm.
Nguyên nhân sự tình là vài ngày hôm trước, tập đoàn Thiên Long đột nhiên phát ra một thông báo tuyển dụng, lương cho một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp là hơn một triệu một năm, trong lúc nhất thời hơn một ngàn nhiếp ảnh sư chuyên nghiệp đều hướng về tập đoàn Thiên Long đầu nhập. Người nhiếp ảnh sư này cũng bị tiền lương hơn một triệu một năm hấp dẫn đi, kết quả nội dung phỏng vấn lại là bị nhốt trong một căn phòng xem một đoạn video huyết tinh khủng bố, vừa khéo đoạn video kia đúng là xuất phát từ tay vị nhiếp ảnh sư này, lúc ấy hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc đều bị Thiệu Khải Long cùng Uông Đồng theo dõi bên kia nhìn thấy rõ ràng.
Vị nhiếp ảnh sư đi ra khỏi cao ốc liền nhanh chóng đem chuyện này thông báo cho Trữ Nhiễm, đáng tiếc là ở trên đường hắn không phát hiện ra phía sau đi theo hai cái đuôi.
Nhiếp ảnh sư đi rồi, Trữ Nhiễm mới đi đến ban công nhìn ánh trăng rằm nhẹ nhàng thở dài, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã phát hiện, xem ra sinh hoạt bình lặng lại sắp kết thúc. Thông qua khe hở của vết nứt trên bờ tường đối diện mơ hồ nhìn thấy hai bóng đen, Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm cái phương hướng kia một lát, gợi lên khóe miệng cười lạnh một tiếng, xoay người đổi tốt quần áo rồi ra cửa.
Thiệu Khải Long rất nhanh nhận được điện thoại của hai người kia, còn gửi qua một bức ảnh chụp, tuy rằng màn ảnh rất nhỏ, khoảng cách cũng khá xa, nhưng Thiệu Khải Long vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ chính là người đã “chết” hơn một năm: Trữ Nhiễm. Vốn là tra tìm manh mối cũng không dễ dàng thế nhưng lại trực tiếp tìm được Trữ Nhiễm, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia thật lâu thật lâu, Thiệu Khải Long không biết cảm giác trong tâm mình là cái gì, có một loại xúc động rất muốn khóc.
Danh Hào, KTV (câu lạc bộ Karaoke theo kiểu Trung Quốc) tối sa hoa của Vân thị, bên trong chi phí rất cao, tới nơi này bình thường đều là những người có tiền, Thiệu Khải Long cũng đã tới mấy lần, bất quá đều là vì xã giao. Mà hôm nay hắn tới đây tâm tình lại rất áp lực. Đi đến trước cửa phòng 608, Thiệu Khải Long tâm đột nhiên khẩn trương lên, từ khi Uông Đồng vạch trần những điểm đáng ngờ trong video xong, trước sau hắn thủy chung cũng không thể tin chuyện này hết thảy là sự thật, cho dù nhìn tấm ảnh chụp kia, Thiệu Khải Long cũng vô pháp tin tưởng.
Cửa phòng cuối cùng bị đẩy ra, trong phòng xa hoa chỉ có một mình Trữ Nhiễm ngồi ở trên sô pha, một thân trang phục màu trắng ưu nhã, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, hơi hơi mang theo biểu tình tươi cười, thoạt nhìn trạng thái tinh thần rất tốt. Cái này cùng so sánh với Thiệu Khải Long lại rất là tiều tụy, một thân Tây trang màu xám tuy rằng tôn lên dáng người thon dài, nhưng sắc mặt cũng rất không tốt, trên trán có một vết thương rất rõ ràng, tay phải còn mang theo một bao tay màu đen, cả người so với một năm trước gầy yếu rất nhiều, không duyên cớ tăng thêm rất nhiều thương cảm.
Thấy hắn tiến vào, Trữ Nhiễm hơi lộ ra một chút biểu tình ngoài ý muốn, ánh mắt hai người đối diện thẳng tắp, thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Trữ Nhiễm phá hủy loại trầm mặc này trước, khẽ cười: “Thiệu tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Thiệu Khải Long hít sâu một hơi: “Tiểu Nhiễm, vì cái gì, vì cái gì ngươi muốn làm như vậy?”
“Nào có nhiều vì cái gì như vậy, thích thì liền làm…… Nếu ngươi cho rằng ta là hướng ngươi đòi phí chia tay cũng có thể, năm triệu đô la Mĩ, ta hẳn là cũng có cái giá này đi?”
Ngữ khí vui đùa bình thường làm cho người ta cảm thấy thực không thoải mái, Thiệu Khải Long cưỡng chế cái loại cảm giác đau lòng này: “Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
Trữ Nhiễm rất muốn nhìn thấy biểu tình nổi giận của hắn, lại không nghĩ rằng hắn lại nói ra một câu như vậy, tâm mạnh mẽ co rút đau đớn một trận, cái mũi nháy mắt nảy lên một cỗ toan sáp, hắn cực lực đem cái loại cảm giác này áp chế xuống, cúi đầu nửa ngày không nói nên lời. Thiệu Khải Long đi bước một đến bên cạnh Trữ Nhiễm, giang tay đưa hắn kéo vào trong lòng, thở thật dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu Nhiễm, ngươi có biết hay không ta có bao nhiêu nhớ đến ngươi, ta……. tiểu Nhiễm, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!”
Trữ Nhiễm đối với hắn lộ ra biểu tình cảm động: “Long, không thể tưởng tượng được ta lừa ngươi như vậy, ngươi vẫn là không trách ta, không thể tưởng được lâu như vậy ngươi còn yêu ta như thế, ta thật rất cảm động, Long, ta cũng yêu ngươi! Vẫn luôn luôn yêu ngươi!”
Đang lúc Thiệu Khải Long bị lời hắn nói kích thích toàn thân phát run, Trữ Nhiễm sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi nhất định rất hy vọng được nghe ta nói như vậy, đúng không?”
Trữ Nhiễm không chút lưu tình đẩy hắn ra, lui về sau một bước. Biểu tình biến hóa quá nhanh, cả thời gian giảm xóc đều không có, Thiệu Khải Long nhìn vòng tay trống rỗng của chính mình, trong nháy mắt kinh ngạc: “Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ ngươi vẫn còn hận ta?”
Trữ Nhiễm lắc đầu: “Hận? Ngươi đáng giá để ta hận sao?”
“Tiểu Nhiễm, không cần như vậy, trở lại bên người ta được không? Chúng ta làm lại từ đầu đi.”
“…… Quá muộn.”
“Vì cái gì?”
“Ngươi nghĩ rằng ta rời đi ngươi liền sống không nổi? Ngươi nghĩ rằng ta không có ngươi sẽ không có tình yêu sao?”
Lúc này đã có một người đẩy cửa đi vào, vừa thấy tình cảnh hiện tại của hai người tâm lý có chút bất mãn, vài bước đi đến bên người Trữ Nhiễm, bá đạo đưa hắn ôm vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, hắn là ai vậy?”
Nam nhân này trông thập phần anh tuấn, thoạt nhìn khí độ bất phàm, Trữ Nhiễm khi nhìn thấy hắn lập tức thay đổi một bộ mặt hạnh phúc tươi cười, ái muội ở trên mặt hắn hôn một chút, thanh âm lạnh như băng cũng nháy mắt biến thành vô cùng ôn nhu: “Tuấn, ngươi như thế nào giờ này mới đến?”
Hình ảnh này đối với Thiệu Khải Long mà nói quả thực là đả kích cực lớn, giống như đã lao lực thiên tân vạn khổ leo lên được trên đỉnh núi, còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp, liếc mắt một cái đã bị người ta hung hăng đẩy xuống lại vực sâu vạn trượng, nhất thời tan xương nát thịt.
Trữ Nhiễm làm nũng rúc vào trong lòng người nọ: “Hắn, chỉ là bằng hữu mà thôi.”
Người nọ mang theo tươi cười lễ phép hướng Thiệu Khải Long vươn tay: “Nhĩ hảo, ta gọi là Hoa Tuấn, là bạn trai của tiểu Nhiễm.”
Thiệu Khải Long không có cùng hắn bắt tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hai mắt Trữ Nhiễm, sau một lúc lâu mới run run hỏi: “Tiểu Nhiễm, ngươi……”
Trữ Nhiễm cười khẽ một chút, hơi hơi ngẩng đầu lên, mê luyến nhìn nam nhân kia: “Tuấn, ta yêu ngươi!”
“Tiểu Nhiễm, ta cũng yêu ngươi!” Hoa Tuấn thoạt nhìn tựa hồ rất là kích động, ở bên môi Trữ Nhiễm thâm tình hôn xuống.
Thiệu Khải Long ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm Trữ Nhiễm, nhìn rất lâu sau đó cuối cùng chậm rãi gục đầu xuống, thương cảm nói: “Thực xin lỗi tiểu Nhiễm, về sau, ta, ta sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa.”
Một chút tôn nghiêm duy nhất của nam nhân, làm cho Thiệu Khải Long vô pháp thừa nhận trường hợp như vậy, hắn xoay người, đi từng bước một hướng ra cửa, bóng dáng chính là cô đơn cùng thê lương như thế. Trong nháy mắt đóng cánh cửa kia lại, nước mắt mãnh liệt đã bao phủ gương mặt chính mình, tâm giống như bị người hung hăng xé nát, tựa như bàn tay phải của chính mình, vĩnh viễn cũng vô pháp phục hồi như cũ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook