“Cô dạy ta!”

Yến Cô Minh không thừa một lời, quắp tụ kiếm lên, nói với Phong Thiên Nhai.

“Cô dạy ta!”

“Thái độ gì thế.” Phong Thiên Nhai đứng thẳng dậy, “Cầu học thì phải ngoan ngoãn dập đầu kính trà bái sư, rồi ta cũng phải cân nhắc xem có muốn dạy anh hay không nữa chứ.”

Yến Cô Minh nhìn nàng

“Cô dạy ta, mạng của lãng nhân tặng cô!”

“…” Phong Thiên Nhai thở dài, “Anh cứ như bây giờ thì không bàn chuyện được, chúng ta về nhà trước đã.”

Vào nhà, Phong Thiên Nhai lại lôi một bọc đồ khác ra.

Yến Cô Minh ngồi bên cạnh.

Phong Thiên Nhai: “Mua cho con yến nhà anh bộ lông mới đây, thay đi.”

Mở bọc ra, bên trong có vài bộ áo mới bằng vải thô.

Nhìn đống quần áo này, sự kích động trong lòng Yến Cô Minh dần hạ nhiệt, hắn đặt tụ kiếm xuống, đưa tay nhón lấy một bộ.

Phong Thiên Nhai thấy hắn loay hoay mãi thì giật đồ lại, bỏ sang bên. Tay giơ lên hai ba lần đã lột sạch áo Yến Cô Minh.

“Vết thương lại ngấm mưa rồi, băng lại đã.”

Phong Thiên Nhai khom lưng định xé vải sạch. Vừa nhích tay đã bị Yến Cô Minh ngăn lại.

Hắn đặt cánh tay lên tay Phong Thiên Nhai.

Phong Thiên Nhai: “Gì vậy?”

Yến Cô Minh để trần phần thân trên rắn chắc, hạ giọng: “Sao cô lại tốt với ta như thế.”

Phong Thiên Nhai: “Hả?”

Yến Cô Minh: “Sao cô phải tốt với ta.”

Phong Thiên Nhai: “Tốt với anh mà cũng ý kiến à?”

Yến Cô Minh: “…”

Yến Cô Minh không biết phải nói thế nào, Phong Thiên Nhai chẳng giống ai trong số những người hắn từng quen biết.

“Trước giờ chưa ai tốt với ta như vậy.”

Phong Thiên Nhai: “Cuộc đời anh đúng là thất bại.”

Yến Cô Minh gục đầu xuống.

Phong Thiên Nhai thay xong đồ cho hắn, lại rút dao nhỏ ra cạo râu hộ.

“Sao râu anh nhanh dài ghê, mới có mấy ngày mà đầy mặt cả rồi.”

Bên ngoài cuồng phong gào thét, sấm sét thét gào, mưa ầm ầm nện xuống nóc nhà. Nhưng trong nhà lại êm đềm như thế, bàn tay nhỏ nhắn đệm dưới cằm Yến Cô Minh, mềm mại, ấm áp.

Phong Thiên Nhai lướt vài nhát đã cạo sạch râu cho Yến Cô Minh, đặt dao xuống.

Yến Cô Minh: “Áo cô cũng ướt cả rồi, thay ra đi.”

Phong Thiên Nhai: “Khô ngay ấy mà.”

Giữa tiết trời rét mướt, Phong Thiên Nhai chạm vào tay hắn, ấm áp vô ngần.

Nàng đang vận nội lực xua khí lạnh.

Yến Cô Minh: “Ai dạy cô võ công.”

Phong Thiên Nhai ngồi xuống ghế, “Sao, muốn tìm hiểu thân thế sư phụ của anh à.”

Yến Cô Minh: “Cô không phải sư phụ ta.”

Phong Thiên Nhai: “Sao lại không, anh nhờ tôi dạy võ thì tôi chính là sư phụ của anh rồi.”

Yến Cô Minh chậm rãi nhắc lại, “Cô không phải sư phụ của ta.”

Phong Thiên Nhai: “Ấy chà, không muốn học kiếm pháp nữa?”

Yến Cô Minh: “Học.”

Phong Thiên Nhai: “Vậy anh ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư phụ đi.”

Yến Cô Minh: “Cô không phải sư phụ ta.”

Phong Thiên Nhai bực mình, nàng đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Yến Cô Minh.

“Muốn tạo phản à!”

Phong Thiên Nhai một tay bốc trái cây, một tay chống nạnh, mồm há to ngoạm một miếng, hai má căng phồng. Đôi mắt trợn tròn cùng bộ cánh vàng nhạt đang mặc trên người, trông nàng y như một con gà trụi lông.

“… Xì.”

Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai, bật cười.

Lần đầu tiên Phong Thiên Nhai thấy Yến Cô Minh cười, có lẽ đây vẫn chưa phải là một nụ cười đúng nghĩa, song với một lãng nhân giang hồ lạnh lùng cứng đầu, cũng đã đủ rồi.

Nàng bỗng đần mặt ra.

“Yến khờ, anh có lúm đồng tiền.”

Yến Cô Minh: “Có thì sao.”

Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Rốt cuộc anh có muốn bái ta làm thầy không.”

Yến Cô Minh: “Cô có biết cái gì gọi là sư phụ không vậy.”

Phong Thiên Nhai ngoạm tiếp một miếng, “Đương nhiên là biết. ta biết thế nào là sư phụ, thế nào là đồ đệ, ta biết tất.”

Khóe miệng Yến Cô Minh nhếch nhẹ, ánh mắt chất chứa ý vị không cất thành lời.

“Vậy cô có biết nam nhân là gì không.”

“…” Phong Thiên Nhai nhất thời cứng họng, nàng nhìn Phong Thiên Nhai, hắn cũng lặng lẽ nhìn nàng.

“Sao ta không biết được, anh chính là nam nhân.”

Yến Cô Minh dời mắt.

Phong Thiên Nhai: “Sao.”

Yến Cô Minh ngừng một chốc, lại nói: “Kể từ ngày mai, cô dạy ta cách dùng tụ kiếm.”

Phong Thiên Nhai: “Anh phải gọi ta là sư phụ, ta mới dạy.”

Yến Cô Minh nhìn nàng.

“Ta không bái cô làm thầy đâu.”

Phong Thiên Nhai: “Khinh ta ít tuổi chứ gì, ta lợi hại hơn anh đấy.”

Yến Cô Minh: “Ta biết cô lợi hại mà.”

Phong Thiên Nhai: “Thế sao anh không bái ta làm thầy.”

Ánh mắt Yến Cô Minh bắn thẳng đến mắt Phong Thiên Nhai.

“Ta không muốn cô làm sư phụ mình.”

Phong Thiên Nhai nhíu mày, “Nhưng ta muốn anh gọi một tiếng sư phụ, ta muốn làm sư phụ anh mà.”

Yến Cô Minh nhìn thiếu nữ, hắn giơ cánh tay lên, bàn tay mềm oặt chạm vào cánh tay nàng. Dường như Phong Thiên Nhai đã vỡ lẽ điều gì đó, đưa tay nắm lấy tay hắn.

Yến Cô Minh: “Ta không gọi cô là sư phụ, nhưng vẫn sẽ nhớ đến cô. Tình nghĩa của lãng nhân không phải chỉ gói gọn trong cách xưng hô, cô yên tâm.”

Yến Cô Minh phiêu bạt giang hồ gần ba mươi năm, đương nhiên sẽ hiểu nhân tình thế sự hơn một cô nhóc sống ẩn dật.

Hắn hiểu nỗi lòng của Phong Thiên Nhai.

Phong Thiên Nhai nắm tay Yến Cô Minh, tay hắn rất rộng, rất ấm. Vì bị đứt gân nên ngón tay hơi nhũn, nhưng hắn gắng sức nắm tay nàng, phần sức nhỏ nhoi ấy, Phong Thiên Nhai cảm nhận rất rõ.

Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai, há miệng.

Phong Thiên Nhai ném trái cây mình đang ăn dở vào, Yến Cô Minh nhai rồm rộp.

Phong Thiên Nhai: “Vết thương trên vai anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, không nên cử động quá mạnh, từ ngày mai anh cứ đeo tụ kiếm vào, cho quen với sức nặng ấy.”

Yến Cô Minh: “Ừm.”

Phong Thiên Nhai ngồi xuống cạnh Yến Cô Minh, nghịch tay hắn.

Tay Yến Cô Minh rất to, xòe tay ra có thể ôm trọn mặt nàng.

“Không thể cứ để tay anh thế này.”

Phong Thiên Nhai ngước mắt lên.

Phong Thiên Nhai: “Sư phụ ta từng bảo, sau núi Vân Vũ có một khe núi, bên trong có một loài nhện sinh sống, thường được gọi là nhện kim cương.”

Yến Cô Minh: “Thì sao.”

Phong Thiên Nhai: “Tơ nhện kim cương rất bền, lại dai. Dùng tơ dệt bao tay cho anh, có thể cố định ngón tay đấy.”

Yến Cô Minh: “Ta đi bắt.”

Phong Thiên Nhai: “…”

“Người đến cả núi cũng chả xuống nổi mà còn dám bảo sẽ đi bắt nhện kim cương cơ.”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai: “Ngày mai ta đi một chuyến.”

Yến Cô Minh: “Vậy khi nào ta mới được học kiếm.”

Phong Thiên Nhai ngáp một hơi, “Chả biết.”

Yến Cô Minh: “Ta muốn học kiếm.”

Phong Thiên Nhai lại mất kiên nhẫn rồi.

“Muốn học thì tự đi mà thử.” Nàng đứng dậy, ngã người xuống giường. “Ngủ thôi.”

Yến Cô Minh: “…”

Ngày hôm sau, Phong Thiên Nhai thức giấc, chẳng thấy Yến Cô Minh đâu cả.

Nàng bước ra ngoài.

Yến Cô Minh đang luyện kiếm trong vườn.

Tuy đã mất chiêu kiếm nhưng hồn kiếm vẫn còn, kiếm pháp cũng tạm gọi là lưu loát.

“Chắc chết.” Phong Thiên Nhai ngật cổ. “Đã bảo anh đừng lộn xộn, vậy mà cũng chẳng thèm nghe.”

Yến Cô Minh ngừng lại.

“Ta không sao.”

Phong Thiên Nhai: “Đừng luyện nữa, với kiếm pháp của anh, có luyện nữa cũng vô ích.”

Yến Cô Minh bước đến.

“Chỗ nào chưa tốt.”

Phong Thiên Nhai: “Đợi ta về rồi nói tiếp.”

Yến Cô Minh ngăn nàng lại.

“Ta đi với cô.”

Phong Thiên Nhai ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không hiểu ta nói gì hả, bây giờ, anh không được lộn xộn.”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai vòng qua người hắn, xoay người nhảy xuống, chớp mắt đã mất dấu.

Trên vách đá cheo leo của đỉnh Thiên Nhai, Phong Thiên Nhai bám vào từng gờ đá, từng bước từng bước nhảy xuống. Vách núi vạn trượng, dù là nàng cũng chẳng dám xem thường.

Đương lúc nhảy xuống, nàng bỗng thấy lạ.

Ngước mắt lên nhìn thì thấy một một bóng người đang men theo vách đá trượt xuống.

“Chết thật.”

Phong Thiên Nhai chẳng kịp suy xét đã nhún chân một cái, mượn lực xông đến, cắp cổ Yến Cô Minh nhảy trở lên đỉnh Thiên Nhai.

Nam nhân cao to bị nàng vứt phịch xuống đất.

“Không muốn sống nữa?”

Thứ chạm đất đầu tiên là vai phải, Yến Cô Minh tái mặt, hắn rịt vai đứng dậy.

Phong Thiên Nhai: “Muốn gì đây.”

Yến Cô Minh: “Ta đi với cô.”

Phong Thiên Nhai: “À, muốn chết.”

Yến Cô Minh: “Mạng là của lãng nhân, ta muốn đi cô cũng chẳng cản được.”

Phong Thiên Nhai nhìn hắn, nam nhân lặng lẽ đứng đấy.

Phong Thiên Nhai: “Anh đến tay còn không có, muốn xuống núi bằng cách nào.”

Yến Cô Minh giơ cổ tay lên, dưới tụ kiếm có một lưỡi câu, để hắn tiện dùng mà Phong Thiên Nhai đã thêm vào.

Phong Thiên Nhai: “…”

“Chỉ dựa vào cái này mà anh muốn xuống đỉnh Thiên Nhai đó hả?”

Yến Cô Minh im lặng.

Phong Thiên Nhai: “Ta làm nó để anh tiện ăn trái cây mà.”

Yến Cô Minh: “Hôm nay lãng nhân sẽ xuống núi. Nếu sống, chúng ta cùng đi tìm nhện kim cương. Nếu chết, ân tình của cô, lãng nhân xin hẹn kiếp sau trả.”

Khuyên không nổi, Phong Thiên Nhai biết, nàng khuyên không nổi.

“Tùy anh vậy.”

Phong Thiên Nhai xoay lưng.

Yến Cô Minh: “Đa tạ.”

Hắn đến bên vách đá, bên dưới là biển mây cuồn cuộn, chẳng rõ bao sâu.

Yến Cô Minh xoay người, lưỡi câu móc vào một tảng đá, dụng lực thắt lưng bám vào gờ đá, bắt đầu di chuyển xuống dưới.

Phong Thiên Nhai vẫn đứng trên đỉnh Thiên Nhai, nàng không xuống nữa, cũng chẳng thèm bước đến trông chừng Yến Cô Minh. Ánh mắt nàng vẫn đăm đăm nhìn thẳng, chú mục vào biển mây đằng xa.

Trước vách đá vạn trượng, lãng nhân cao to chỉ như một con kiến, cũng khốn khổ mưu cầu đường sống dưới bàn tay khổng lồ của ông trời.

Cổ tay hắn tê rõ rệt, vai cũng co rút cả, cánh tay đã cụt kia như đã quay lại, đau đớn khôn thôi.

Khóe môi Yến Cô Minh rỉ máu, hắn không dư tay để lau, máu nhỏ xuống, để lại một vệt dài.

Bám hết nổi, hắn sắp xong rồi.

Cổ tay như đã gãy, cánh tay trái thì run rẩy liên hồi.

Không thể buông tay, buông thì tất cả sẽ chấm hết!

Yến Cô Minh nghiến chặt răng, vận toàn bộ sức lực bám vào vách đá.

Trước giờ hắn chưa từng có cái ý nghĩ lúc mình sảy chân thì Phong Thiên Nhai sẽ cứu, cả cuộc đời này Yến Cô Minh chưa từng đặt mạng sống của mình vào tay ai cả. Lãng nhân chỉ có thể tin tưởng vào bản thân.

Hắn chuyển động thật chậm, đa số thời gian đều dựa người vào vách để giữ thăng bằng.

Lúc mặt trời lặn, hắn chỉ vừa xuống được lưng chừng.

Đỉnh Thiên Nhai neo người, vì nó dựng đứng.

Tứ bề đều là vách đá thẳng lên dọc xuống, không có dốc thoải.

Nhưng may mắn là, giữa núi lại có một mỏm đá to nhô ra.

Yến Cô Minh run run đáp xuống đấy.

Hắn cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên, cả người run rẩy, cánh tay trái tái xanh. Đừng bảo là tiếp tục, bây giờ đến đứng còn không nổi nữa là.

Ý chí chống đỡ cũng đã lơi lỏng vào giờ phút này, cả người hắn đổ sụp xuống.

Ánh mắt Yến Cô Minh hơi mông lung, ngẩn ngơ nhìn ráng chiều nơi chân trời.

Lúc sắp ngất xỉu, dường như hắn thấy Phong Thiên Nhai đang đứng trước mặt mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương