“Hai thằng nhãi con, các ngươi ra đây cho ta!” La Sơn Phượng hô một tiếng, vừa nhảy một cái đã đến trước cửa phòng, Mộ Thanh Vân đẩy đẩy Thiên Nhất – Ngươi đi nhìn đi, đừng để bọn trẻ bị thương! Chúng nó là hai tâm can bảo bối của ta đó!!!

Thiên Nhất hoàn toàn vô lực rồi – Sao ngươi không tự đi đi?

Mộ Thanh Vân trở mặt – Vậy để cho hai người bọn họ bị thương cũng tốt!

Thiên Nhất thở dài, tiến đến hỏi “Sư nương, sao ngài lại đến đây?”

La Sơn Phượng xoay mặt nhìn Thiên Nhất, hỏi “Có phải ngươi đem hai thằng nhãi con kia giấu mất rồi không? Ta nói cho ngươi biết nếu bắt không được hai đứa nó, ta đành chơi với hai ngươi!”

Mộ Thanh Vân hít một ngụm khí lạnh, khóe miệng Thiên Nhất cũng run rẩy một chút, nói “Sư nương, ngài sao lại nói khách khí như vậy a, hai đồ nhi thật xấu hổ, hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, đâu có thích hợp để chơi?”

La Sơn Phượng nghiêng đầu nhìn, khó hiểu nói “Vì sao nhiều người lại không thích hợp để chơi? Nhiều người chơi mới vui chứ!”

Mộ Thanh Vân nhìn Thiên Nhất – Ngươi tiếp đi!

Khóe miệng Thiên Nhất co rút, cười nói “Ách, sư nương, theo người nghĩ, nhiều người thì phải nghe ai đây?”

“Đương nhiên là nghe ta chứ!” La Sơn Phượng trả lời.

“Cũng không nhất định a, nhỡ đâu người khác bắt hai thằng nhãi con kia phải nghe lời, không phải thật phiền toái sao? Mất hết cả hứng thú nha.” Thiên Nhất đáp.

“Đúng thế.” La Sơn Phượng gật đầu, hỏi “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Sư nương, không bằng người cứ từ từ, ta đi hỏi bọn Ngọc Đường đã?” Mộ Thanh Vân hỏi “Không phải người muốn chơi trò bái đường và động phòng sao? Chúng ta khiến chúng phải ngoan ngoãn cùng người chơi không phải được rồi sao? Nhưng chuyện động phòng, người đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Còn chưa.” La Sơn Phượng vẻ mặt như đưa đám nói “Ta vừa thấy bọn chúng chạy liền đuổi theo mà.”

“Thế thì người nhanh đi chuẩn bị đi!” Thiên Nhất nói “Đừng giống như chúng ta lần trước phải động phòng trong cái phòng tân hôn rách nát.”

“Đúng vậy, ta sẽ ở cửa phòng tân hôn chờ hai thằng nhãi con kia đến bái thiên địa!” La Sơn Phượng nói “Nếu buổi tối người còn chưa…………….Ta cũng không khách khí đâu!” Nói xong, xoay người vội vội vàng vàng chạy đi.

Mộ Thanh Vân cùng Thiên Nhất liếc nhau một cái, vừa quay đầu lại thì thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang từ khe hở cánh cửa lén lén nhìn ra.

“Ra đây, người đã đi rồi.” Mộ Thanh Vân vẫy tay với hai người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này mới dám chạy đến nói “Sư phụ, hai người thành thật quá a! Việc không thể chậm trễ, chúng con đi trước!” Nói xong đã muốn xoay người chạy trốn.

“Chậm đã!” Thiên Nhất đem cả hai túm lại “Hai đứa đi đâu?”

“Tìm một chỗ trốn thôi!” Triển Chiêu trả lời.

“Có chỗ nào trốn được chứ?” Mộ Thanh Vân tức giận nói “Ta với sư phụ ngươi cũng đã từng trốn, cuối cùng không phải là vẫn bị tổ sư nương các ngươi bắt trở về sao, hai ngươi có thể trốn đến chỗ nào? Một là Hãm Không Đảo, hai là Khai Phong phủ, cuối cùng là chỗ hòa thượng Bào Đắc Liễu? Hai ngươi nếu đã trốn không thoát, vậy thì liền ngoan ngoãn đi bái đường sau đó động phòng đi!”

“Hả?!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời mở to hai mắt trừng hai người.

Thiên Nhất cũng thở dài nói “Thực ra thì các ngươi cũng đừng trách tổ sư nương, bà ấy năm đó bị chút kích thích, khi thì thanh tỉnh lúc lại hồ đồ, đặc biệt là cứ gặp gỡ mấy đồ tử đồ tôn thoạt nhìn xứng đôi đều buộc phải bái đường thành thân hết.”

“Vì sao lại thành như vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi “Chịu kích thích gì?”

“Muốn trách thì trách tổ sư gia của các ngươi đi!” Mộ Thanh Vân bất đắc dĩ mà thở dài nói “Hai người bọn họ từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sau lại vẫn kéo dài, tổ sư gia ngươi muốn thành thân nhưng tổ sư nương ngươi lại vẫn thích chơi đùa, hơn nữa tính tình lại cũng không tốt…”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười cười hỏi “Hai người không phải nói tổ sư gia qua đời rất sớm sao? Sao nghe ra lại có chút trầm trọng vậy?”

“Đúng vậy.” Thiên Nhất nói “Tổ sư gia của các ngươi không lâu sau đã chết, hai người bọn họ cũng chưa kịp thành thân, chuyện này cũng xem như niềm tiếc nuối cả đời ông ấy.”

Triển Chiêu nhíu nhíu đầu mày, liếc liếc Ngọc Đường, hai người cùng thở dài.

“Sau này tổ sư nương của các ngươi liền trở nên không bình thường, tuổi càng lớn càng không bình thường, mà công phu lại càng ngày càng tốt, nhất là khi nhìn thấy cặp nào đó xứng đôi, thường ép người ta thành thân, bà ấy cũng đã sớm dày vò ta cùng sư phụ ngươi.” Mộ Thanh Vân nói “Cho nên nói, hai ngươi nếu hiếu thuận thì nên đáp ứng bà ấy đi, thành thân động phòng xong là lão nhân gia liền cảm thấy vui vẻ a! Dù sao đi nữa bọn ta đều đã lớn như vậy rồi, ai biết được bà ấy còn sống được bao lâu?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khóe miệng run rẩy theo bản năng – nghe qua sự tình thật là như vậy, nhưng lại cảm giác không phải như vậy a!

“Thế nào?” Thiên Nhất vỗ vỗ hai người “Mau đi nào.”

“Này…………….” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút xấu hổ, liếc nhau một cái, thế này là thế nào a?!

“Đi thôi.” Thiên Nhất vỗ vỗ bả vai hai người nói “Gặp dịp thì chơi thôi, sợ cái gì? Còn có a………..Hai người nếu làm cho bà ấy vui vẻ, còn có thể hỏi được một chút về Tà ma động đấy!”

“Ân?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái hỏi “Tổ sư nương biết?”

“Ừ.” Thiên Nhất gật đầu “Các ngươi nghĩ đi, bà ấy lớn tuổi hơn bọn ta rất nhiều, hiện tại những chuyện đã thất truyền trên giang hồ này cũng chỉ còn bà ấy có thể biết!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, sờ sờ cằm, hơi có chút hứng thú.

“Đi thôi.” Mộ Thanh Vân đuổi hai người ra ngoài.

Vì thế, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị đuổi ra.

Hai người vừa đếm kiến vừa chậm rì rì đi xuống chân núi, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu “Miêu nhi, làm sao bây giờ?”

Triển Chiêu nhún vai “Sao ta biết……..”

“Bằng không…………Chúng ta cứ thành thân đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nghe xong trên mặt lộ chút khó xử, liếc Bạch Ngọc Đường “Kia…………Ngươi gả.”

“Dựa vào cái gì?” Bạch Ngọc Đường phản đối “Ta mới là người đi cưới.”

“Ngươi xinh đẹp hơn ta.” Triển Chiêu cười nói thầm.

“Mèo thối!” Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái đáp lại “Ngươi thích hợp màu đỏ hơn ta!”

“Hở?” Triển Chiêu khó hiểu “Có quan hệ gì sao?”

Bạch Ngọc Đường giương mắt “Ta thích hợp màu trắng hơn!”

“Ngụy biện.” Triển Chiêu nhìn nơi khác.

“Ai, Miêu nhi, phân rõ như vậy làm gì, hai ta cứ làm qua loa không phải được rồi sao?” Bạch Ngọc Đường tỏ ra không sao cả nói.

“Làm qua loa à?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.

“Ừm………” Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói “Cũng không phải không được……….Bất quá………Bà ấy sẽ tin sao?

“Bái đường thì không sao cả, hai ta không cần đội khăn voan là được………Sau đó……..Vào động……..” Bạch Ngọc Đường một chữ phòng còn chưa nói ra mặt liền ửng đỏ, Triển Chiêu cũng đỏ mặt, hai người đều cảm thấy ngượng ngùng.

“Dù sao cũng phải đóng cửa phòng, bà ấy cùng lắm là ở bên ngoài nghe cũng không biết chúng ta thật sự là động phòng thật hay giả, đúng không?!” Bạch Ngọc Đường điều đình.

“Đúng thế.” Triển Chiêu gật gật đầu, cảm thấy hình như mình sắp nhồi bị nhồi máu cơ tim.

Trên đường đi cả hai đều bần thần, mắt thấy cũng sắp ra khỏi thành, một chiếc xe ngựa chạy vượt qua, đột nhiên đánh xe hô một tiếng “Triển đại nhân!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, dừng cước bộ, xoay người lại xem, chỉ thấy người nọ giống như đã từng gặp qua………….Ân, là thuộc hạ của Bàng Thống…………….

Đang suy nghĩ, chỉ thấy màn xe được vén lên, Công Tôn nhô đầu ra, “Triển hộ vệ.”

“Công Tôn tiên sinh!” Triển Chiêu lắp bắp kinh hãi, đi qua dìu hắn “Sao huynh lại tới đây?”

Công Tôn xuống xe, phía sau, Bàng Thống cũng theo xuống.

“Ách………..” Triển Chiêu có chút lo lắng, liền hỏi hai người “Các người đều đến đây, vậy chỗ Bao đại nhân……….”

“Đừng lo lắng!” Bàng Thống nói “Ta để Phi Vân Kỵ ở lại, còn có Cấm quân cùng Vương Triều, Mã Hán. Bao đại nhân đã nghe được tin tức, biết nơi này thuyền ma thường lui tới, còn có võ sĩ Thổ Phiên cũng đang rục rịch hành động nên chúng ta tới.”

“A.” Triển Chiêu gật gật đầu nói “Hai người đến vừa đúng lúc, tiên sinh, ta có chút việc muốn hỏi huynh.”

“Chuyện gì?” Công Tôn hỏi.

“Ách………….”

Triển Chiêu còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Bàng Thống nói “Tìm một chỗ nghỉ chân trước, chúng ta đã đi mấy ngày đường, thân thể tiên sinh không được thoải mái.”

“A.”  Triển Chiêu gật đầu, Công Tôn hỏi “Triển hộ vệ, hai người đang đi đâu? Phải chăng là đi tra án?”

“Ách…………Chúng ta………….” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giương miệng nửa ngày mới nói “Tê……….”

Bàng Thống cùng Công Tôn đều có chút buồn bực, cảm thấy không thể hiểu nổi, liếc nhau một cái, rồi lại nhìn hai người kia “Hai người định đi đâu?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy thật khó mở miệng, cũng không thể nói “chúng ta đi thành thân” đi?! Chính là……….

“Ơ?” Đang lúc nói chuyện, một thanh âm quen thuộc làm cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy lạnh xương sống, ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy trên nóc xe ngựa của Bàng Thống không biết từ lúc nào xuất hiện một bà lão một tay ôm hai bộ đồ đỏ, cười tủm tỉm đánh giá Bàng Thống cùng Công Tôn “Ai u, lại thêm một đôi nữa nhỉ? Vừa đúng lúc, ta vừa chuẩn bị thêm hai bộ quần áo, chi bằng tiến hành cùng lúc đi!

Bàng Thống hoảng hốt, tâm nói người này nội lực như thế nào thâm hậu như vậy?! Có thể đột nhiên xuất hiện trong bên cạnh mà hắn lại không cảm giác được gì!

Ý thức đã quay trở lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười gượng, tâm nói – hay rồi, lúc này mua một còn tặng thêm một, ngay cả Công Tôn cùng Bàng Thống cũng bị kéo vào rồi.

La Sơn Phương không chú ý nhiều như vậy, đưa y phục đỏ cho Triển Chiêu nói “Đi thôi!”

“Đi làm cái gì?” Công Tôn khó hiểu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

“Di? Giống như là không có võ công a!” La Sơn Phượng hưng trí bừng bừng, dải lụa trắng tung ra cuốn lấy Công Tôn, hắc hắc cười quái dị vài tiếng tha theo Công Tôn rồi xoay người bỏ chạy!

“Này!” Bàng Thống nhanh chóng đuổi theo, Triển Chiêu cùng bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

“Đừng nóng vội.” Bạch Ngọc Đường đuổi theo Bàng Thống nói “Bà ấy sẽ không làm Công Tôn bị thương đâu, chúng ta biết bà ấy ở đâu!”

“Đến tột cùng là có chuyện gì vậy?” Bàng Thống nhíu mày hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể thành thành thật thật mà khai ra tất cả những chuyện đã trải qua cùng La Sơn Phượng và tính tính cổ quái của bà ấy, Bàng Thống trợn tròn mắt nói “Thế……..là có ý gì?”

“Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bả vai hắn, thấy hơi có lỗi mà nói “Ý tứ chính là ngươi cùng Công Tôn bị ta và Miêu nhi liên lụy, hai người phải bái đường thành thân sau đó động phòng mới có thể đi……..Bất quá ngươi cùng Công Tôn nên bàn bạc kỹ lưỡng, làm lấy lệ thôi nhưng đừng để bị phát hiện!”

Bàng Thống sửng sốt, thật lâu sau sờ sờ cằm nói “Ừ……Là thành thân a……….”

“Thực hoang đường phải không?” Triển Chiêu nói “Làm khó huynh rồi!”

“Ừ.” Bàng Thống lại đột nhiên chọn mi cười cười nói “Cũng không tính là khó……….Ai, bái đường ở đâu? Chúng ta đi mau!”

Nói xong, kích động đi về phía trước.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu liếc nhau………..Tâm nói Bàng Thống sao lại có vẻ hứng phấn thế nhỉ?

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng đối Triển Chiêu nói “Bàng Thống nghe nói được cùng Công Tôn thành thân, dường như rất cao hứng đó!”

“Ta cũng thấy vậy.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói thầm “Hóa ra Bàng Thống thật sự thích Công Tôn.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hỏi Triển Chiêu “Ta thì sao?”

“Ngươi cái gì?” Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn hắn “Bàng Thống thích Công Tôn! Công Tôn với ngươi không phải cùng một loại!”

Bạch Ngọc Đường xem thường hướng mặt lên trời nói “Ta quản Bàng Thống để làm gì? Ta là đang hỏi ngươi!”

“Ta?” Triển Chiêu nhìn nơi khác, biết rõ còn cố hỏi “Ta làm sao……….”

“Ngươi rất không thích sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu do dự trong chốc lát, liếc Bạch Ngọc Đường “Thế ngươi thì sao?”

Hai người đứng đối diện nhau chuẩn bị nghe câu trả lời của đối phương là cái gì, chợt nghe đằng trước Bàng Thống ngoắc tay thúc giục hai người “Ai, mau lên chứ! Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, không có nghe nói qua sao? Trời sẽ nhanh tối lắm đó!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không biết nói gì…………..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương