Lãng Mạn Của Anh
Chương 20


Chương 20

Đối với ông chồng mặt mày nghiêm túc mà đùa giỡn lưu manh, trong lòng Chu Túy Túy mạnh mẽ trợn mắt một cái.


Cô duỗi tay ôm cổ anh, cho anh một ánh mắt, gần sát tai anh hôn một cái, âm thanh mềm mại mập mờ không rõ: "Anh nói đi."

Tiểu yêu tinh.

Thẩm Nam nhéo eo Chu Túy Túy, trực tiếp ôm người vào phòng ngủ. Người con gái trong ngực mềm mại kiều mị vô cùng, đôi mắt ướt át cứ nhìn người ta chằm chằm, mê tâm động phách. Áo khoác của cô đã sớm cởi ra, chỉ còn lại áo trễ vai màu đen, tương phản với màu da trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp.

Tròng mắt Thẩm Nam tối hơn, cúi đầu hôn cô một cái thật mạnh, hô hấp cũng sâu hơn: "Đi tắm."

Chu Túy Túy: "....."

Chu Túy Túy sửng sốt một chút, xoay người vào phòng tắm, đột nhiên Thẩm Nam tiếp tục nói: "Chỗ bị thương đừng đụng nước."

"Ừm."

Sau khi Chu Túy Túy vào phòng tắm, Thẩm Nam mới vào phòng bếp rót một ly nước lạnh, uống hết, sau khi tiêu tán một chút xúc động trong người, mới cầm điện thoại ra ban công.


....

Thẩm Nam rũ mắt nhìn tin nhắn của Chu Nhiên, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện đến.

"Bên kia nói thế nào?"

Âm thanh lạnh lùng của Chu Nhiên vang lên, nói chuyện đánh nhau của Chu Túy Túy một lần: "Bởi vì bên chị dâu động thủ trước, cho nên đối phương yêu cầu bồi thường, tổn thất bên quán bar, cũng tính ở chỗ của chị dâu."

"Người bị thương?"

Chu Nhiên cười một tiếng: "Bị đập bình rượu, cậu nói xem."

Thẩm Nam: "....."

Anh cười lạnh: "Đó cũng là do bọn họ tự tìm thôi."

Chu Nhiên nói: "Nhưng mà là chuyện gia đình, chắc có thể hòa giải, bên này tôi nói giúp vài câu chắc không có vấn đề gì."

Thẩm Nam ừm một tiếng, nhắc nhở: "Đừng để ba mẹ tôi biết được."

"Hiểu."

Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Nam lại tìm một số khác, gọi điện.

Chu Túy Túy tắm xong ra ngoài, nhìn thấy hình ảnh chồng mình một tay đút túi hút thuốc ngoài ban công, gò má lạnh lùng, dưới cằm mím chặt, nhìn qua làm cho người ta có chút sợ hãi. Rất nghiêm túc.

Sau khi nghe được âm thanh, Thẩm Nam quay đầu lại nhìn, sau khi thấy quần áo cô mặc, nhướng mày cười: "Tắm xong rồi?"


"Ừ." Chu Túy Túy nhìn anh: "Có phải anh đang lo lắng gì không?"

Nghĩ nghĩ, cô nhìn về phía Thẩm Nam, hậu tri hậu giác lo lắng.

"Em đánh nhau... Sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?"

Dù sao cũng là người nhà quân nhân, rất nhiều chuyện cần lấy mình làm gương. Rất nhiều chuyện nguy hiểm không thể làm, càng đừng nói đến việc đánh nhau vào đồn cảnh sát, gây phiền phức cho bọn họ.

"Không đâu." Thẩm Nam hơi rũ mắt nhìn chăm chú cô hồi lâu, giơ ngón tay đụng vào vết thương kia của Chu Túy Túy, bất ngờ cúi đầu xuống hôn một cái, khàn giọng nói: "Mệt không?"

"Vẫn ổn."

Thật sự là vẫn ổn, không tính là quá mệt mỏi, nhưng thật sự có thể ngủ rồi.

Thẩm Nam cong môi cười, "Anh đi tắm."

"Ừm."

***

Thẩm Nam vào phòng tắm, Chu Túy Túy nửa nằm trên giường suy nghĩ, gửi tin nhắn cho Hạ Văn, hỏi tình hình.

Chẳng qua là gửi mấy tin, bên kia chỉ trả lời một tin: Mình không sao, có gì mai gặp mặt nói.

Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy không nên hỏi nhiều, cho Hạ Văn không gian riêng.

Khi cô đang thất thần, Thẩm Nam đã từ trong phòng tắm bước ra.

Hai người đối mặt, Chu Túy Túy theo bản năng dịch sang bên cạnh, Thẩm Nam cười một cái, liếc nhìn cô: "Còn chưa ngủ?"

Chu Túy Túy sững lại, theo bản năng giơ chân đạp anh một cái: "Đã biết rõ còn hỏi."

Thẩm Nam: "....."

Anh duỗi tay, kéo người vào trong lòng, mặt cười xấu xa mà trêu chọc: "Đợi anh?"

Chu Túy Túy không nhịn được mà hừ một tiếng, muốn đánh người.

Thẩm Nam khẽ cười, âm thanh mềm mại vang lên bên tai cô, dỗ dành bà xã chuẩn bị bùng nổ của mình: "Tối nay không làm gì, ngủ bình thường thôi." Anh khẽ nói: "Anh lấy vợ về không chỉ là để giải quyết dục vọng."

Thẩm Nam vuốt tóc Chu Túy Túy, trong mắt tràn đầy ý cười: "Vừa rồi cố ý trêu em thôi."

Tuy rằng rất muốn, dù sao trong ngực cũng là vợ của mình, nhưng trên phương diện này Thẩm Nam rất tiết chế. Anh vội vàng trở về, chỉ là xem người có an toàn không thôi, chứ không phải là muốn ngủ với cô.

Chu Túy Túy ừm một tiếng, không nói, nhưng nắm chặt tay Thẩm Nam.

Kiểu vợ chồng như bọn họ, chưa thật sự xem là vợ chồng, hẳn là một cặp yêu nhau mới đúng, giống như là một cặp đôi mới bắt đầu, hai người tỏ tình, trong lòng đều có tình cảm với đối phương, cho nên những chuyện này vẫn chưa quá quen thuộc, hơn nữa, mới tỏ tình hai ngày đã chia xa, bây giờ mới gặp mặt, tự nhiên... tâm tình có chút lộ liễu.

Nhớ nhung.


Trước kia, Chu Túy Túy cảm thấy từ này sẽ không xuất hiện trên người mình.

Từ trước đến giờ cô là người cởi mở, Thẩm Nam cũng vậy, cho nên rất nhiều chuyện đối với bọn họ, còn cần phải va chạm nhiều, hiểu nhiều hơn.

Anh cúi đầu, nhìn người con gái trong ngực, hôn lên tai cô một cái: "Hai ngày nay làm những gì?"

Chu Túy Túy sửng sốt, mượn ánh đèn nhìn cằm Thẩm Nam, đường cong của anh rất lưu loát, rộng lớn mà đẹp đẽ, kết hợp với khuôn mặt này, hương vị đàn ông toát ra. Cô duỗi tay sờ sờ, mới nói: "Gặp mẹ anh ăn cơm, sau đó ở cùng với Hạ Văn qua hai ngày..."

Chu Túy Túy lời ít ý nhiều mà nói, sau khi nói xong, nhìn về phía Thẩm Nam: "Còn anh, huấn luyện hả?"

"Ừ." Thẩm Nam nghiêng người, nằm xuống bên cạnh cô: "Vừa mới về, có rất nhiều chuyện."

Bây giờ anh không thể về nhà mỗi ngày, chỉ có cuối tuần, nhưng nếu có tình huống đặc thù khác, có thể sẽ đi. Mà Thẩm Nam mới nhận một nhiệm vụ mới, chắc là thời gian dài đều có thể ở nhà, chỉ là nhiệm vụ tạm thời vẫn chưa quyết định, anh định chắc chắn rồi mới nói với cô, cho cô một ngạc nhiên.

Hai người tán gẫu, im lặng một lát, Thẩm Nam hỏi: "Ngày kia là cuối tuần, có muốn làm chuyện gì không?"

Chu Túy Túy sững lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh: "Anh muốn đưa em ra ngoài?"



Thẩm Nam: "....."

Anh liếc mắt nhìn vợ mình: "Không muốn ra ngoài đi dạo?"

"Em muốn." Chu Túy Túy nghẹn lại, ngại ngùng nói: "Nhưng ngày mai Thu Thu đến đây, em định đưa con bé đi Disney."

Thẩm Nam: "...."

Này có ý là, Thẩm Nam có ý muốn về nhà, có khả năng phải về đội.

Nghĩ vậy, trong lòng tự nhiên chua xót là sao?

Chu Túy Túy nhìn thần sắc của Thẩm Nam, bật cười, rúc vào trong ngực anh: "Xin lỗi, tuần sau sẽ ở cùng anh."

Thẩm Nam nhìn người trong ngực, tùy ý cười cười, cúi đầu hung ác cắn một cái: "Có cái gì muốn anh giúp thì cứ nói."

"Vâng."

Buổi tối này, đôi vợ chồng mới thân thuộc, có thể giao lưu, ôm chặt nhau mà ngủ.

***
Buổi sáng ngày hôm say, hơn 6h40 Thẩm Nam liền rời đi.

Sau khi Chu Túy Túy rời giường, đầu tiên là đến khách sạn tìm Hạ Văn, căn phòng kia của Hạ Văn tràn ngập mùi khói thuốc, mới vừa mở cửa, Chu Túy Túy liền bị sặc, ho khan một tiếng, nhìn Hạ Văn mở cửa cho mình, hơi ngừng một chút.

"Mấy giờ dậy?"


"Rất sớm."

Chu Túy Túy: "....."

Ngửi mùi thuốc trong phòng, chắc hẳn là rất sớm.

Cô im lặng một lát, nhìn Hạ Văn: "Ăn sáng không?"

"Ăn."

Hai người im lặng không nói mà ăn bữa sáng, Chu Túy Túy cũng không hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì, đây là sự ăn ý của hai người. Hỏi một lần nếu như đối phương không muốn nói, vậy thì tuyệt đối sẽ không tiếp tục hỏi nữa, yên lặng bên cạnh là được rồi, đợi đến lúc muốn tâm sự thì nói.

Ánh nắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, hai người đối mắt, đều không hẹn mà im lặng.

Chu Túy Túy không thúc giục, rũ mắt thu dọn mặt bàn bừa bộn, khi định ra ngoài vứt rác, đối diện đột nhiên truyền đến âm thanh.

"Thật ra mình đã cảm nhận được từ sớm rồi."

Con gái đều không phải là ngốc, trực giác và giác quan thứ sáu từ trước đến nay đều rất mẫn cảm, càng đừng nói đến người bên cạnh có chuyện.

Thật ra Hạ Văn đã nhận ra từ sớm rồi, chỉ là luôn không muốn tin, bởi vì cô không dám tin người đã cùng mình trải qua gian khổ, cùng mình trưởng thành, đến lúc có thành tựu rồi lại thay đổi, những lời hứa thời niên thiếu của hai người, dường như tan biến trong nháy mắt.

Những năm tháng niên thiếu, những khó khăn kia, dường như tan biến thành mây khói trong nháy mắt.

Chu Túy Túy không lên tiếng, cứ lẳng lặng mà nhìn Hạ Văn. Tình cảm của Hạ Văn và chồng cô ấy quả thật không hề suôn sẻ, có thể nói là câu chuyện của điển hình của tiểu thư đài các và học trò nghèo.

Mới đầu khi hai người yêu nhau, làm rất nhiều người kinh ngạc, không nói những người khác, ngay cả Chu Túy Túy cũng rất ngạc nhiên. Bởi vì cô cảm thấy Hạ Văn và chồng không phải rất phù hợp, không nói đến môn đăng hộ đối, bỏ qua thành kiến này, còn những phương diện khác cũng không phải rất xứng đôi, tính cách hai người chính là một người cởi mở hào phóng, một người hướng nội.

Tóm lại cô cảm thấy hai người không tính là xứng đôi, nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ từ lúc đại học đến khi tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp kết hôn. Khi đó cuộc sống của Chu Túy Túy cũng đang loạn, cho nên không tìm hiểu nhiều, chỉ biết cuộc sống của hai người cũng không tồi, chồng Hạ Văn sau khi tốt nghiệp thì tự gây dựng sự nghiệp, mới bắt đầu đương nhiên là gian khổ, có một đoạn thời gian hai người còn cùng nhau ngủ ở mấy nơi như kiểu gầm cầu, tầng hầm.. Sống hơn một năm, lúc đó Chu Túy Túy cũng coi như là có tiền, mỗi lần ra ngoài cô đều giành trả tiền, nhưng thời gian lâu Hạ Văn liền không vui.

Hạ Văn là một người kiêu ngạo, cho dù không có tiền, cũng không muốn nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, sau này Chu Túy Túy liền để cho Hạ Văn thỉnh thoảng trả tiền, chỉ là sau đó cô sẽ tặng cho Hạ Văn những đồ vật nhỏ nhỏ mà cô ấy cần dùng.

Về sau cô lại kết hôn với Thẩm Nam, đi cổ trấn, đối với tình hình của Hạ Văn và chồng cũng hiểu ít hơn. Đến ngày hôm đó ở quán bar, mới là lần đầu tiên gặp mặt sau khi trở về.

Hạ Văn cười khổ, ngồi xuống sô pha ở một bên, ôm đầu gối nhìn cô, "Có phải cậu cảm thấy mình rất ngốc không?"

Cô đã sớm nhận ra, chỉ là cố ý dối người gạt mình mà tiếp tục.

Chu Túy Túy mím môi, im lặng hồi lâu nói: "Không hề."

Con gái đều có những lúc ngu ngốc, đừng nói đến đối với người mình từng yêu, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu.

Cô nhìn Hạ Văn, đưa tay kéo người lên giường, nhưng lại ngã xuống, hai người nằm trên giường nhìn lên trần nhà, Chu Túy Túy nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ cậu định làm thế nào?"

Hạ Văn nhún vai: "Đương nhiên là ly hôn."

Cô liếc mắt nhìn Chu Túy Túy: "Cậu cảm thấy mình còn sống được với loại người như vậy nữa sao?"

Cho dù là người mình yêu, chỉ cần ngoại tình, Hạ Văn cũng không thể tha thứ. Trước kia lừa mình dối người, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, cô liền không thể nhịn được nữa.

"Vậy mới đúng." Chu Túy Túy vỗ vai cô ấy an ủi: "Chị em muốn cái gì có cái đó, còn phải sợ không có mùa xuân thứ hai sao!"

Hạ Văn gật đầu: "Không sai."

Hai người đối mặt cười, cười cười, Hạ Văn bắt đầu rơi nước mắt. Chu Túy Túy nhìn một cái, đưa bả vai cho cô ấy: "Được rồi, khóc xong chúng ta đi uống rượu."

"Được."


Sau đó, Hạ Văn thật sự ôm Chu Túy Túy mà khóc lóc một hồi, vì thanh xuân, vì hôn nhân, cũng vì sự ngu ngốc của bản thân.

Sau khi khóc xong, phải đứng dậy tiếp tục tiến về phía trước.

Hạ Văn cô, không dễ dàng bị đánh bại như vậy.

***

Thẩm Nam bên này, vừa mới kết thúc huấn luyện, Tiểu Đồng liền chạy chậm đến: "Đội trưởng!"

Anh vừa mới kết thúc huấn luyện, mũ che nửa gương mặt, trên trán còn có mồ hôi từ vành mũ đang chảy xuống, theo gò má chảy xuống cằm, còn chưa chảy xuống quần áo, Thẩm Nam liền duỗi tay lấy mũ xuống, đi chung cùng Tiểu Đồng, thần sắc nhàn nhạt ừ một tiếng: "Sao?"

"Đội trưởng, tối qua anh chạy ra ngoài làm gì?" Tiểu Đồng tò mò.

Tối qua sau khi đội trưởng nhận điện thoại thì lập tức chạy đi, cái đó làm cho người ta vừa kích động vừa xúc động, cảm giác như là đã xảy ra chuyện gì lớn. Nhất thời, tất cả mọi người trong đội đều đoán bên đội trưởng có phải đã xảy ra chuyện gì, thậm chí người trong đội còn đánh cược nói rằng là do phụ nữ, chỉ có Tiểu Đồng cảm thấy không phải như vậy.

Bên người đội trưởng của bọn họ cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện nhân vật nào như thế, được không?

Thẩm Nam nhìn cậu ta một cái, thần sắc lạnh nhạt: "Tò mò?”

"Vô cùng." Tiểu Đồng trừng mắt nhìn, cười ngây ngô.

Thẩm Nam nhướng mày, vỗ mũ xuống đầu quả dưa của Tiểu Đồng, lạnh giọng khiển trách: "Nếu tò mò như vậy, huấn luyện buổi trưa chạy thêm năm vòng."

Tiểu Đồng, "....."

Cậu ta chẳng qua chỉ là hơi tò mò một chút thôi mà.

Hai người đi về phía nhà ăn, không bao lâu, Cao Trác cũng bu lại, đưa tay khoác vai Thẩm Nam, huýt sáo một cái: "Đội trưởng Thẩm!"

Thẩm Nam không đáp lời, duỗi tay hất tay của Cao Trác ra.

Cao Trác nghẹn lại, vỗ vai anh hỏi: "Cuối tuần có muốn ăn cơm cùng nhau không?"

Anh ta nói: "Trong đội chuẩn bị một hội nghị giao lưu, cùng đến không?"

Bọn họ đại đa số đều là cẩu độc thân, cho nên rất nhiều người trong đội rất hứng thú và chờ đợi mấy kiểu hội nghị giao lưu này. Một đám đàn ông, tuy rằng không nhất định phải có cái gì, nhưng có thể ăn cơm cùng mấy cô gái xinh đẹp, cũng khá tốt, có thêm cơ hội kết bạn.

"Không đi."

Cao Trác nhìn anh một cái, than vãn: "Tại sao không đi? Thẩm gia, cậu định cả đời này không kết hôn sao?"

Một mình anh ta ríu ra ríu rít, nói siêu cấp nhiều, "Huống chi bác sỹ Trần đó cũng đến, còn có người đẹp của đoàn văn công nữa." Cao Trác và Tiểu Đồng nhìn nhau, không nhịn được nói: "Cái này mọi người đều biết nha, mỹ nữ đoàn văn công nhớ mãi không quên Thẩm gia, lần giao lưu này cũng là bên bọn họ chủ động tổ chức, cậu cũng không thể không cho mặt mũi chứ?"

Trên thực tế, Cao Trác muốn thuyết phục Thẩm Nam tham gia, như vậy mới có nhiều cô gái ở đoàn văn công tích cực tham gia. Dù sao khuôn mặt này của Thẩm Nam, cho dù mặt hằm hằm ở đó, cũng có không ít cô gái động tâm, mở cờ trong bụng.

Bước chân của Thẩm Nam dừng lại, hai tay đút túi quần nhìn hai người, nhướng mày, mắt nhìn bọn họ có tia giễu cợt: "Cái rắm, đừng có kéo tôi cùng một chỗ với mấy cô gái kia."

Hai người: ".... Tại sao?"

Thẩm Nam nhướng mày, mặt đầy đắc ý: "Vợ tôi sẽ ghen!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Xuy Xuy: Em sẽ không ghen, anh cứ việc đi (cảnh cáo chết người.jpg)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương