Lăng Không Tam Kiếm
-
Chương 10: Thông bách bao giờ cũng xanh
Tình hình ở trước mặt và những lời đồn đại đã nghe thấy, khiến Trung Nhạc Chi Chủ không nghi ngờ đồ đệ của mình không được.
Thái độ, thần sắc của Lôi Vân làm cho ông ta nghi ngờ.
Ngoài ra, Lôi Vân còn có một cử chỉ làm cho ông ta phải phẫn nộ nữa, vì Lôi Vân nói xong những câu đó, vẻ mặt lạnh lùng, trợn ngược đôi lông mày kiếm tiến lên một bước...
Âu Dương Tử thấy bước đi loạng choạng của Lôi Vân, ông ta biết đồ đệ của mình bị thương ở trên vai rất nặng. Và ông ta còn thấy mặt của đồ đệ đang lộ vẻ đau đớn nữa...
Trung Nhạc Chi Chủ là người xưa nay vẫn được võ lâm Trung Nguyên công nhận là người mạnh nhất. Nhưng lúc này, tông ông ta có vẻ yếu ớt, hào khí của ông ta đã biến mất hết.
Những lời muốn nói, định nói, nhưng ra đến cổ họng lại tắc nghẽn, không sao nói được. Ông ta muốn nói :
trong một tháng nay, Lôi Vân đã làm những gì và có liên quan gì với Tam tuyệt Nhị quân...? Sở dĩ ông ta không lên tiếng hỏi được, là vì ông ta sợ, sợ Lôi Vân trả lời bằng những lời lẽ khiến ông ta thất vọng.
Năm năm trước, ông ta nhất tâm nhất trí đi tìm kiếm ngươi thừa kế y bác của mình. Khó nhọc biết bao mới tìm kiếm được, vì vậy, ông ta chỉ sợ mình lên tiếng hỏi là sẽ mất Lôi Vân ngay.
Nhưng ông ta có nghĩ tới vấn đề này đâu? Đó là Lôi Vân vẫn cứ tưởng Cổ Thất Đình chính là ông ta.
Lúc này, trong thâm tâm của Lôi Vân đã trống rỗng. Trái tim của chàng hầu như tê liệt. Chàng đối với Trung Nhạc Chi Chủ đã hết thương... Chữ “hận” đã xen chân vào chỗ giữa hai người rồi.
Tiếng áo sột soạt, năm đại hán trung niên mặc áo ngũ sắc bỗng lui về phía sau, đứng xếp hàng ngang. Đồng thời, cắm kiếm vào trong bao một cách rất chỉnh tề và nhanh nhẹn.
Đại hán mặc áo màu lam bỗng tiến lên một bước vừa cười vừa nói :
- Lôi thiếu hiệp, chúng tôi đã thấy Xú La Sát Tuệ Lâm cô nương nói... nên chúng tôi đợi chờ thiếu hiệp ở đây đã lâu...
Y vừa nói vừa tỏ vẻ lấy lòng.
Lôi Vân nghe thấy đại hán nói như vậy, đã biết ngay Xú La Sát đi nói cho mọi người hay mình là người truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân. Cho nên bọn đại hán này đối với mình mới tôn kính như thế.
Chàng vừa nghĩ vừa đứng ngẩn người ra. Bây giờ, chàng không dại dột nữa, liền ngấm ngầm quy nạp những cái gì đã trông thấy, đã nghe thấy trong một tháng nay từ khi chàng xuống núi đến giờ vào cả một chỗ, và đã tìm ra được một kết luận như sau :
“Năm năm trước đây, Tam tuyệt Nhị quân đã chết hết. Căn cứ vào năm bộ xương khô, chàng đã chứng minh việc đó không sai chút nào. Nhưng người trên giang hồ vẫn chưa biết Tam tuyệt Nhị quân đã chết, cho nên môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đang thiên phương bách kế đi tìm kiếm năm người...”
Nghĩ tới đó, chàng cảm thấy rất rầu rĩ và nghĩ tiếp :
- Nguyên nhân cái chết của ông ta, bây giờ lại mất một manh mối rồi, còn Thiên Mục Kỳ Tăng bị chặt gãy hai cánh taỵ..
Lôi Vân đang suy nghĩ bỗng nghe Âu Dương Tử lạnh lùng quát bảo :
- Lôi Vân, hãy quay đầu lại!
Trong mắt tia ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, Lôi Vân bỗng quay người lại, giơ tay trái lên xé vai áo mình một cái kêu đến “soẹt” một tiếng, viết thương ở trên vai liền lộ ra ngay. Chàng còn hậm hực nói :
- Bị trừng phạt như thế này vẫn chưa đủ hay sao?
Trung Nhạc Chi Chủ mới hiểu rõ tại sao đồ đệ của mình lại thay tâm đổi tính như thế, nên ông ta cũng rầu rĩ và nghĩ bụng :
- Y hiểu lầm! Ta biết giải thích làm sao bây giờ đây?
Âu Dương Tử vừa nghĩ tới đó, bỗng thất thanh kêu lên một tiếng :
- Có rồi!
Đồng thời, ông ta hai tay lục soát trong người một hồi, bụng thì nghĩ tiếp :
- Cái mặt nạ da người là chứng cớ để ta giải thích...
Không ngờ, ông ta sờ soạng một hồi rồi mặt biến sắc, và nghĩ đến lúc nãy ông ta nhặt cái mặt nạ da người lên, vẫn cằm ở trong tay, nhưng khi tìm kiếm Lôi Vân, cuống cả lên, vứt đi lúc nào không hay. Nên bây giờ, ông ta không biết nên thế nào cho phải, chỉ buột miệng la lên :
- Vân nhi, con lầm rồi! Không phải sư phụ đả thương con đâu...
Lôi Vân nghe nói liền ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Trung Nhạc Chi Chủ, rồi lạnh lùng đáp :
- Đại thúc, tôi đã nói qua, Lôi Vân tôi tuy ít tuổi vô tri, nhưng cái gì đã nói ra rồi, là suốt đời không bao giờ thay đổi hết. Vã lại, tôi là người dám nói dám làm, mà việc tôi đã làm rồi, đại thúc có hỏi lại, tôi cũng cứ thực mà nói cho đại thúc hay, chứ không bao giờ tôi nói dối nữa lời.
Âu Dương Tử sắc mặt thay đổi luôn luôn, lúc xanh lúc trắng. Ông ta biết lời nói của Lôi Vân rất thực và cũng biết cá tính chàng ta như thế nào.
Ý nghĩa lời nói của Lôi Vân là “Tôi đã làm thì tôi không bao giờ phủ nhận hết.” Lời nói của chàng tuy uyển chuyển và dịu giọng nhưng Trung Nhạc Chi Chủ khi nào chịu nhịn nổi vì chàng là đồ đệ cưng duy nhất của ông ta.
Âu Dương Tử mặt lộ vẻ buồn rầu và nghĩ bụng :
- Tính nết của Vân nhi bướng bỉnh lắm. Muốn nó tin lời nói của ta chỉ có một cách là phải đi kiếm cái mặt nạ da người. Bằng không, khẩu thuyết vô bằng, thể nào nó cũng không tin...
Nghĩ tới đó, ông ta cố nén lửa giận và dịu giọng nói :
- Vân nhi, con hãy nghe sư phụ nói đã.
Lôi Vân thấy thái độ của sư phụ thay đổi nhanh chóng như vậy, chàng cũng phải rùng mình. Nhưng dù chàng là người rất thông minh, mà cũng phải mê mê hoặc hoặc. Chàng ngạc nhiên đáp :
- Vâng...con biết, từ khi xuống núi tới giờ, đã tao ngộ những gì, có nói ra bất cứ ai cũng hiểu lầm. Con dám chắc không ai lượng thư cho con đâu... cho nên...
Nói tới đó, mặt chàng lộ vẻ sợ hãi và nói tiếp :
- Cho nên những nhân sĩ chính phái tự cho mình rất phi thường, hể gặp con là sinh ác cảm ngay, hạ độc thủ định giết con luôn. Như... Giang Nam Hiệp Cái, Bích Huyết Kỳ Tú... hừ... còn đồ đệ của Thiên Mục Kỳ Tăng là Lăng Vân kiếm khách Qua Thanh... Nhưng con không ngờ cả ân sư...
Nói tới đó, chàng ngắt lời và bỗng quay người lại, chỉ tay vào sáu tên đại hán đứng ở phía sau, cười như điên như cuồng, và nói tiếp :
- Chúng cứ tưởng con là người truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân. Hiện giờ, chúng đang lâm vào hoàn cảnh rắn không đầu, cho nên cứ tưởng con là truyền nhân của Chưởng môn sai khiến xuống lãnh đạo chúng, nên chúng đối với con rất tôn kính... hà hà... Nếu chúng biết rõ sự thật, có lẽ...
Âu Dương Tử không biết Lôi Vân đã lượm được cuốn sách da người và đã học được tuyệt nghệ của cuốn sách ấy, nhưng ông ta biết bên trong thể nào cũng có nhiều sự uẩn khúc.
Trong lúc Lôi Vân đang quát tháo như điên như khùng, thì sáu đại hán mặc quần áo ngũ sắc đều lộ vẻ hoài nghi, mắt trợn tròn xoe, cứ nhìn thẳng vào chàng hoài.
Trung Nhạc Chi Chủ xua tay ngắt lời :
- Vân nhi, con đừng nói nữa. Sư phụ tin con rồi. Những chuyện này về sau này sẽ giải thích.
Lôi Vân rất ngạc nhiên và chàng đã hiểu lầm ý nghĩ lời nói của Trung Nhạc Chi Chủ. Chàng cảm thấy đau lòng và nghĩ bụng :
- Không nghe tôi giải thích thì thôi. Tôi coi như đã giải thích rồi, chưa chắc sư phụ tin tưởng. Vã lại, rõ ràng sư phụ đã xem cuốn sách da người ấy rồi mà còn không hiểu thì ta còn giải thích làm chi nữa?
Đột nhiên, đàng xa có tiếng người ồn ào, tiếng chân nhộn nhịp vọng tới. Chỉ trong nháy mắt, đã có một đám người rất đông, ăn mặc võ trang, lưng đeo các thứ võ khí.
Lôi Vân ngửng đầu lên nhìn, thấy chỗ cách mình chừng nửa trượng, đã có hơn hai mươi người đang đứng ở đó. Số người tuy nhiều, nhưng họ vẫn theo màu sắc mà đứng thành năm tốp. Năm màu ấy là xanh, đỏ, lam, trắng, vàng.
Trung Nhạc Chi Chủ thấy thế cả kinh, liền nghĩ bụng :
- Lời đồn đại không sai chút nào. Các cao thủ của năm môn phái của nhóm Tam tuyệt Nhị quân đều tụ tập ở đây hết. Mục đích của chúng đến đây làm chi?
Lôi Vân không biết sự thể đã rất nghiêm trọng, nhưng chàng vẫn biết mục đích của bọn người này tới đây làm chi. Đột nhiên, chàng nghĩ ra một kế :
- Hừ! Môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã tới. Tên nào lên trước là ta giết luôn...
Nghĩ như vậy, mắt chàng bỗng lộ hung quang, và bước lên một bước.
Trung Nhạc Chi Chủ thấy thế lo âu vô cùng, vội phi tới cạnh Lôi Vân, khẽ hỏi :
- Vân nhi, chúng tới đây có mục đích gì thế?
Lôi Vân lạnh lùng liếc nhìn sư phụ một cái, rồi lớn tiếng cười và đáp :
- Hiện giờ mục đích của họ đối với con rất có lợi, nhưng chỉ lát nữa thôi, mục đích của chúng với những người của Giang Nam Hiệp Cái mời tới sẽ như nhau, chúng đều muốn giết chết con.
Tiếng nói của chàng rất hùng hồn, ai nấy có mặt tại đó đều nghe thấy rõ mồn một.
Hai mươi mấy người vừa tới, với sáu người vây đánh Âu Dương Tử hồi nãy bỗng họp nhau lại, bàn tán xôn xao...
Hiển nhiên, bọn chúng vẫn hoài nghi thân phận của Lôi Vân.
Hồi nãy, Xú La Sát đã bảo cho chúng hay rằng “Lôi Vân là duy nhất truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân. Bây giờ, Lôi Vân hiện thân trên giang hồ là do Tam tuyệt Nhị quân sai chàng phá quấy võ lâm Trung Nguyên...” Tất nhiên bọn người này phải tin lời nói của nàng ta. Vì ai ai cũng biết Lôi Vân có đủ tuyệt nghệ bất truyền của Tam tuyệt Nhị quân năm người. Nhưng bây giờ, chúng thấy Lôi Vân nói như vậy, khiến chúng lại hoài nghi. Vả lại, còn Trung Nhạc Chi Chủ đứng cạnh ở anh chàng lúc nào cũng nhận chàng là đồ đệ, mà Lôi Vân thi không nhìn nhận và cũng không phủ nhận.
Lôi Vân bỗng cảm thấy mủi lòng, liền nghĩ bụng :
- Được, ta không nói nữa...
Nghĩ tới đó, chàng tung mình nhảy lên trên cao, mồm thì rú kêu một tiếng thật dài và rất não nùng, và nhảy xổ tới chỗ các môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân.
Trung Nhạc Chi Chủ kinh hãi vô cùng, vì thấy Lôi Vân mới rú kêu tới lưng chừng đã ngắt tiếng kêu ngay, và người chàng ở trên không run lẩy bẩy, mặt nhợt nhạt như không có sắc máu. Lúc này, ông ta mới chợt nhớ tới chàng đang bị thương nặng. Nóng lòng sốt ruột vô cùng, ông ta cũng phi thân lên như một con chim ưng, đuổi theo Lôi Vân và giơ hai ngón tay phải ra, nhằm Hắc Điềm huyệt của Lôi Vân điểm tới.
Thì ra Lôi Vân bị Cổ Thất Đình đả thương vai phải, vừa rồi chàng cố gượng nên mới đứng nói được bao nhiêu lâu. Nhưng lúc này, chàng bỗng nín hơi lấy sức, tung mình nhảy lên trên cao và còn rút kêu như thế, thì chịu sao nổi? Quả nhiên chàng cảm thấy khí huyết trong người rạo rực, khắp mình mảy nóng như lửa thiêu, ngực phồng lên như muốn nứt. Vì vậy, chàng chưa nhảy tới bọn người nọ, thì đã chết giấc rồi. Người chàng cứng như một khúc gổ, từ trên cao ba trượng rớt xuống.
Trung Nhạc Chi Chủ đã điểm trúng vào yếu huyệt của Lôi Vân, nhưng ông ta chả cần điểm trúng yếu huyệt của chàng, thì chàng cũng đã chết giấc rồi.
Âu Dương Tử vội giơ tay phải ra ôm Lôi Vân vào ngang lưng.
Các môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân thấy thế vội kêu la om sòm :
- Để y xuống! Để y xuống!
Âu Dương Tử giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :
- Chúng coi trọng Vân nhi như vậy là tại sao thế?...
Ông ta vừa nghĩ vừa dồn hết hơi sức vào cánh tay trái để đề phòng bọn người kia xông lại tấn công mình.
Thì ra vừa rồi bọn môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân thấy Âu Dương Tử nhảy theo điểm huyệt Lôi Vân như vậy, chúng lại tưởng ông ta định đả thương Lôi Vân, cho nên chúng mới kêu la quát tháo như thế, vì chúng vẫn cho Lôi Vân là đồ đệ cưng của sư phụ chúng.
Âu Dương Tử ôm chặt Lôi Vân, trông thấy vết thương ở bả vai chàng nặng như vậy cũng phải mủi lòng. Ông ta biết nếu không chữa ngay cho chàng, thì cánh tay đó thể nào cũng bị tàn phế. Nhưng ông ta có biết đâu, tâm lý của bọn môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân. Nên ông ta vừa định bước đi. thì bọn chúng đã xông lại bao vây luôn.
Lúc ấy hơn hai mươi người môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã rút khí giới ra cầm ở tay, mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Tử từ từ tiến tới gần.
Lúc này, chúng đã bao vây chặt Âu Dương Tử. Một người trong bọn đột nhiên lên tiếng nói :
- Âu Dương Tử, ngươi thử nghĩ xem nếu địch nổi chúng ta thì hãy ẵm y đi, bằng không thì mau để y xuống.
Âu Dương Tử thấy ngươi đó mặc áo đỏ, vẻ mặt rất kêu ngạo, liền cả kinh nghĩ bụng :
- Trong hình dáng của y thì hình như là môn hạ của Lê Hoa Nữ... Không ngờ ta thâu được một đệ tử kiệt xuất mà lại phải phiền bày cao thủ của tà phái ra tay giúp sức cho nó.
Nghĩ tới đó, ông ta không sao nhịn được, liền thét lớn :
- Lôi Vân là gì của các ngươi? Các ngươi là ai mà dám ngăn cản lão phu như thế?
Đại hán áo đỏ ngẫm nghĩ giây lát, rồi cười nhạt đáp :
- Chưa biết chừng y là...
Nói tới đó, y liền đưa mắt hỏi ý kiến những người kia.
Âu Dương Tử cảm thấy chân tay giá lạnh. Ông ta vẫn nghi ngờ đồ đệ của mình có liên can tới Tam tuyệt Nhị quân.
Lúc ấy, bố bề yên lặng như tờ. Âu Dương Tử thấy trán và bàn tay của mình đều có mồ hôi toát ra. Đủ thấy ông ta đang hồi hộp biết bao. Ông ta chỉ sợ câu hỏi của mình vừa hỏi sẽ được đối phương trả lời là...
Trong bọn người kia, bỗng có một ông già tay cầm thiết quài, từ từ đi đến trước mặt Âu Dương Tử.
Vừa trông thấy mặt người nọ, Âu Dương Tử đã nghĩ bụng :
- Không ngờ, Tam Đường môn hạ của Xích Mi Ma Quân cũng có mặt tại đây. Xem ra như vậy, chuyện này không phải giản dị như ta tưởng tượng đâu!
Ông già cầm thiết quài mặc áo xanh chính là Thiết Cốt Quài Tú Y Dư Huy, thủ tịch Đường chủ, môn hạ của Xích Mi Ma Quân. Người này với món thiết quài đã lừng danh ở trong lục lâm vào từ hồi mười mấy năm về trước rồi. Võ công của y không kém gì Tam tuyệt Nhị quân bao nhiêu. Lúc ấy, Xích Mi Ma Quân mộ danh của y và đã sai người đem hậu lễ mời y gia nhập vào môn hạ của mình.
Môn hạ của Xích Mi, ngoài Xích Mi Ma Quân ra, thì phải kể đến ông già này là người có võ công cao siêu nhất và cũng có quyền thế nhất.
Y Dư Huy nhếch mép cười và hỏi :
- Âu Dương huynh, đệ có được phép hỏi huynh một việc này được không?
Âu Dương Tử ngạc nhiên gật đầu đáp :
- Nếu việc gì lão phu hay biết, thể nào lão phu cũng vui lòng trả lời bạn ngay.
Y Dư Huy ngắm nhìn Lôi Vân hồi lâu, rồi chỉ tay vào chàng ta mà hỏi Âu Dương Tử rằng :
- Thằng nhỏ này là ai?
Trung Nhạc Chi Chủ cả kinh gượng cười đáp :
- Đó là đồ đệ của lão phu, gần đây mới thâu...
Y Dư Huy rúng mình một cái, ngơ ngác nhìn Âu Dương Tử và nghĩ bụng :
- Nếu thằng nhỏ này quả thực là người truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân, sao nó lại bái làm môn hạ của Trung Nhạc Chi Chủ?
Những người ở chung quanh đều xôn xao bàn tán. Hiển nhiên là chúng nghi ngờ lời nói của Âu Dương Tử.
Y Dư Huynh thét lớn một tiếng, múa tít cây thiết quài, bọn môn hạ đứng quanh đó đều im lặng như tờ ngay. Rồi bỗng y nhếch mép cười và hỏi Âu Dương Tử tiếp :
- Âu Dương huynh thâu người đồ đệ này được bao lâu rồi?
Âu Dương Tử có vẻ thắc mắc, nhưng vẫn trả lời rằng :
- Năm năm rồi!
Y Dư Huy hai mắt bỗng sáng ngời và nghĩ bụng :
- Thế thì đúng rồi! Năm năm trước đây, Tam tuyệt Nhị quân cùng mất tích giang hồ một lúc, như vậy thằng nhỏ này nhất định phải là đệ tử của các vị ấy thâu ngầm.
Y tự cho mình nghĩ như thế thông minh và rất hợp lý, nên y bỗng ngửng mặt lên trời cười ha hả hỏi tiếp :
- Âu Dương Huynh, vừa rồi huynh hỏi thằng nhỏ này là người như thế nào của chúng tôi phải không?
- Phải!
Âu Dương Tử trả lời một cách nhanh nhẩu và lại lạnh lùng nói tiếp :
- Tuy lão phu có chút oai danh trên giang hồ, lão phu dạy bảo một đệ tử thì việc gì đến các ngươi?
- Câm mồm!
Y Dư Huy quát lớn ngắt lời Âu Dương Tử và nói tiếp :
- Lôi Vân là người thế nào của chúng tôi ư? Ha! Trước khi Tam tuyệt Nhị quân chưa xuất hiện, y là Chưởng môn liên hiệp năm môn phái của chúng tôi đấy...
Tiếng nói của y kêu như tiếng chuông, khiến Âu Dương Tử cũng phải sờn lòng rợn tóc gáy, và tưởng là mình nằm mơ chứ không phải là sự thật.
Nhưng sự thực rành rành ra đó, trước hai mươi mấy cao thủ của năm môn phái, Thiết Cốt Quài Tú đã tuyên bố như vậy và cũng hình như là lời nói kết thúc của hội nghị này vậy.
Âu Dương Tử bắt đầu cảm thấy người run lẩy bẩy, nhưng vẫn lớn tiếng quát hỏi lại :
- Lôi Vân thị cái gì mà lãnh đạo được thiên hạ lục lâm, và còn làm thủ lãnh liên minh của...
Qúy vị nên rõ mấy chục năm nay trong giới lục lâm, chưa có một phái hệ nào kiệt xuất hết, nên Tam tuyệt Nhị quân cùng lãnh đạo chung lục lâm của thiên hạ.
Y Dư Huy cười ha hả đáp :
- Âu Dương huynh có nghe thấy ai nói Vân Thái Tuyệt Kiếm một tuyệt kỹ bí truyền của Vân Thái thư sinh, có bao giờ truyền thụ cho người ngoài không? Đến những môn hạ đích truyền của ông ta cũng chưa được học hỏi pho tuyệt kỹ ấy.
Ngoài ra còn Tam Chỉ Chấn Thiên của Khô Cốt Thần Quân, Nhất Bộ Nhất Chỉ của Lê Hoa Nữ... Tam tuyệt Nhị quân có bao giờ lại truyền thụ những tuyệt nghệ bất truyền ấy cho một người môn hạ nào đâu, mà sao lại chỉ truyền thu cho người này, đồ đệ của huynh? Năm năm trước, đồ đệ của huynh làm những gì thì huynh biết sao được?
Âu Dương Tử nghe tới đó toát mồ hôi lạnh ra, hai tay buông thỏng. Lôi Vân liền bị rớt ngay xuống mặt đất. Bỗng ông ta thét lớn :
- Nghiệp chướng giỏi thực! Suýt tý nữa thì lão phu bị đánh lừa! Thực không ngờ năm năm trước... Sao ta lại không nhận xét thấy y là người có võ công?
Ông ta vừa nói từ từ giơ cánh tay lên, mặt lộ sát khí và nhắm Thiên Linh huyệt của Lôi Vân vỗ mạnh xuống.
Nói thì chậm, lúc ấy nhanh không thể tưởng tượng được, Y Dư Huy đã nhanh như một mũi tên nhảy xổ tới, giương hai cánh tay ra, rồi lại rồi bỗng chập lại bổ mạnh xuống một thế.
Trong tiếng cười ha hả, cát bụi bay mù mịt, người của Lôi Vân đã bị song chưởng rất lợi hại của Y Dư Huy đánh bắn ra ngoài xa ba trượng và rơi xuống đất kêu lên cái “bộp” một tiếng, mép chàng lại rĩ ra mấy giọt máu tươi.
Thiết Cốt Quài Tú dùng song chưởng tấn công Lôi Vân bắn ra ngoài xa, nhờ vậy mà Lôi Vân đã thoát chết. Chưởng lực của Âu Dương Tử cũng đánh hụt luôn.
Nhưng Lôi Vân đã bị thương nặng, lại bị thương thêm, nên lúc này thương thế của chàng đã lâm vào cảnh hiểm nghèo.
Trung Nhạc Chi Chủ giận dữ quát hỏi Y Dư Huy :
- Sao bạn lại ngăn cản lão phu thanh trừng môn hạ như thế?
Y Dư Huy nhếch mép cười đáp :
- Huyn dám ở trước mặt anh em mỗ mà giết Chưởng môn của năm môn phái hay sao?
Âu Dương Tử nghe thấy Y Dư Huy nói như thế mặt liền biến sắc, và nhất thời không biết nói năng làm sao. Nếu đúng như lời của Y Dư Huy nói thì Lôi Vân là người Chưởng môn chung của bọn môn hạ Tam tuyệt Nhị quân thực, mà mình định đả thương y có khác gì là gây thù địch với thiên hạ lục lâm không?
Thiết Cốt Quài Tú thấy Âu Dương Tử đứng đờ người ra lại đắc trí cười the thé nói tiếp :
- Âu Dương huynh, tục ngữ có câu: “Nước giếng không bao giờ chảy ra ngoài sông”, mỗi người có một ranh giới riêng. Hề hề, nếu Lôi thiếu hiệp đây quả có tình thầy trò với huynh thực, thì huynh nên thấy rất hân hạnh mới phải chứ? Hề hề... xưa nay lão phu vẫn chủ trương tôn chỉ: “Người không phạm ta, ta không phạm người”. Âu Dương huynh, thiển kiến thì huynh cũng nên nhường nhịn một chút thì hơn. Võ công của huynh tuy cao siêu thực, nhưng huynh cũng phải nhận xét tình thế trước mặt...
Âu Dương Tử là người đứng đầu nhóm Giang Hồ tam kỳ, không khác gì là người đứng đầu võ lâm. Từ xưa đến nay, chỉ có người kính ngưởng ông thôi, chứ không ai dám vô lễ với ông như thế cả, nên ông ta liền quát mắng luôn :
- Câm mồm! Họ Y kia, đây là lời nói cuối cùng của lão phu. Trung Nhạc Chi Chủ này tự nghĩ mình chưa làm qua một việc tán tận lương tâm nào bao giờ. Ngày hôm nay, lão phu thể nào cũng phải giết chết tên nghiệp đồ này để thanh lý môn hộ.
Nói xong ông ta tiến tới chỗ Lôi Vân đang nằm, giơ tay lên. Hai động tác của ông ta nhanh vô cùng, bút mực không sao tả kịp được.
Thiết Cốt Quài Tú cả kinh vội thét lớn :
- Hãy khoan!
Âu Dương Tử đột nhiên ngừng chân lại, không phải là ông ta sợ Y Dư Huy mà phải ngừng chân đâu, mà là khi ông ta tới gần, trông thấy mặt của Lôi Vân rất tuấn tú, thần hậu chính trực và là bộ mặt quen thuộc nhất nên ông ta mới do dự như thế. Đồng thời, ông ta nghĩ bụng :
- Từ khi ta xuống núi tìm kiếm Lôi Vân đến giờ, bất cứ gặp một việc gì cũng có một điểm khả nghi ở bên trong...
Nghĩ tới đó, ông ta lại nghĩ đến tấn kịch Cổ Thất Đình giả dạng ông, ông ta lại nổi giận hai mắt như hầu nổ lửa.
Lúc ấy, Y Dư Huy đã giơ cây thiết quài lên chỉ xung quanh một lượt rồi quát :
- Âu Dương Tử, người thử nghĩ xem giết chết Lôi Vân rồi, có ung dung đối phó nổi cục thế này thì cứ việc ra tay đi! Hề hề...
Vẻ mặt đắc trí và tiếng cười của y khiến ai trông thấy cũng ghét thậm.
Âu Dương Tử đáp :
- Thôi được! Lão phu tạm để cho y sống sót! Xưa nay lão phu chỉ lấy “Trung” và “Thứ” để đối đãi với mọi người, không ngờ đến lúc tuổi già lại thâu phải một tên đồ đệ mất dạy như thế này... Giang Nam Hiệp Cái Lục Triệu Ký làm rất phải! Hừ! Ngày hôm nay lão phu tuyên bố cho các người hay...
Nói tới đó, ông ta ngừng giây lát, mặt lộ vẻ đau đớn, trầm giọng nói tiếp :
- Ngày mai, Trung Nhạc Chi Chủ này sẽ gửi thiếp Hiệp Nghĩa, hiệu triệu thiên hạ quần hào. Hà hà... Đến lúc ấy, quý môn mà không trao tên đồ đệ này cho lão phu cũng không được.
Hình như bị kích thích rất lớn, nói đến câu cuối cùng, Âu Dương Tử phải giơ hai tay lên bịt mặt và nói dằn từng câu từng chữ một :
- Thực không ngờ... mỗ Trung Nhạc Chi Chủ lừng lẫy giang hồ ba mươi năm trời. Chính tà hai đạo của võ lâm ai mà chả kính nễ kiên sợ mỗ. Ngờ đâu đến lúc tuổi già quét sạch cửa ngỏ mà còn phải nhờ người khác chế phục tên nghiệp đồ của mình... hà hà!
Y Dư Huy nghe mấy tiếng cười sau cùng của Trung Nhạc Chi Chủ như là tiếng khóc và cũng như là tiếng kêu gào của một người điên khùng vậy.
Môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân nghe tiếng cười của Âu Dương Tử không sao chịu nhịn được đinh tai nhức óc, khí huyết rạo rực, tim và ngực như sắp nổ vỡ vậy.
Đột nhiên, có hai tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, trong đám môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã có hai người như điên khùng cắm đầu ù té chạy, vừa chạy vừa cười và không sao nín được.
Tiếp theo đó lại có hai tiếng kêu la thảm khốc nữa. Thì ra hai người đó chạy được năm sáu trượng đã đổ máu mồm máu mũi ngã lăn ra đất chết tốt.
Bọn môn hạ Tam tuyệt Nhị quân thấy vậy, người nào người nấy đều hoảng sợ đến mất hết hồn vía. Cả Thiết Cốt Quài Tú cũng không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa. Y vừa kinh hãi vừa nghĩ bụng :
- Nghe nói Trung Nhạc Chi Chủ công lực cái thế, có thể ngự khí đả thương người, ta vẫn không tin. Bây giờ, mới biết nội lực của y quả thực lợi hại, có thể làm cho người khác đổ máu mồm máu mũi ra mà chết.
Y không nghĩ còn khá, vừa nghĩ tới đó y đã thấy tiếng cười của Âu Dương Tử đột nhiên biến thành tiếng sấm, rồi y cũng cảm thấy chân khí ở trong người sôi nổi, đầu óc choáng váng.
Cũng may, Âu Dương Tử đã nín cười, vẻ mặt rầu rì liến nhìn mọi người một lượt, rồi ông ta từ từ lê bước, miệng thì ngâm nga :
“Mưu đồ công danh hạ phàm trần (Vì cầu công danh mà xuống phàm trần)
Khí yếm thế tình quy chân Phật (Chán nãn sự đời quy y cửa Phật)
Danh sơn xưng chủ duy ngả cảm (Chỉ có mình ta dám xưng tôi ở danh sơn)
Bảo sát địa quảng vi quy túc (Chùa chiền đất rộng mới là nơi về già).”
Giọng ngâm rất bi đát và tiêu cực. Từng chữ một như mũi kim sắc bén đâm vào đầu óc mọi người, khiến cho bọn người kia kinh hoàng đến mất hết hồn vía.
Âu Dương Tử ngâm hết một lượt, lại ngâm lượt khác và càng lúc càng đi xa dần, chỉ trong giây lát đã mất dạng ông ta ngay.
Lúc ấy, Y Dư Huy mới như người nằm mơ thức tỉnh, thở dài một tiếng và trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi. Y thấy các môn hạ Tam tuyệt Nhị quân đều đứng đờ người ra như phỗng đá, y phải rống lên mấy tiếng thực lớn, bọn người nọ mới thức tỉnh.
Chờ các người tỉnh táo như thường rồi, Y Dư Huy liền nói tiếp rằng :
- Hai tên kia thật vô dụng. Người ta mới giở có một trò nho nhỏ ra mà đã chịu đựng không nổi rồi! Lão phu không muốn rống đấy thôi, chú nếu lão phu rống thì Trung Nhạc Chi Chủ làm sao mà cười như thế được?
Ai chả biết y nói dóc, nên không ai nói nữa lời hết.
Bỗng có một đại hán mặc áo đỏ đi đến trước mặt y khẽ nói :
- Y lão tiền bối, có thực chúng ta bầu tiểu tử này làm cộng đồng Chưởng môn không?
Y Dư Huy cười ha hả đáp :
- Sao lại không được? Một chỉ một bộ tuyệt nghệ của Lê Hoa Nữ, Chưởng môn của các hạ, y đã luyện một cách thuần thuộc... Vậy các hạ thử bình tĩnh mà nghĩ xem, nếu Tam tuyệt Nhị quân không có ý định ấy thì khi nào lại truyền thụ những miếng võ bí truyền ấy cho y như vậy?
Đại hán áo đỏ ấy là môn hạ của Lê Hoa Nữ, y nghe Y Dư Huy nói xong, ngẫm nghĩ giây lát rồi vỗ đùi đến đét một cái và đỡ lời :
- Lão tiền bối nói rất có lý. Bộ pháp ấy của bổn môn, ngoài người Chưởng môn ra thì không một người nào là biết xử dụng cả. Nếu không phải người Chưởng môn định để cho y thừa kế Chưởng môn, thì khi nào lại truyền thụ pho tuyệt kỹ ấy cho y?
Y Dư Huy lại nói tiếp :
- Theo ý mỗ thì đây là mưu kế của các vị Chưởng môn của chúng ta đã định. Hà hà, nói tóm lại là các vị ấy muốn để cho năm môn phái của chúng ta liên hiệp lại đấy thôi... Hà hà, từ nay trở đi, Lôi Vân sẽ là người Chưởng môn :
Xích Mi, Khô Cốt, Vân Thái, Lê Hoa, và Thiên Ly, cho tới khi nào Tam tuyệt Nhị quân xuất hiện.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô như sấm động.
Lúc ấy, Lôi Vân đang mê man, cục thế chuyển biến một cách ly kỳ như vậy, chờ tới khi chàng lai tỉnh, thì địa vị và giá trị của chàng không khác gì là một anh bạch đinh bỗng được lên làm vua chúa vậy. Nhưng khi chàng mê man còn có bạn với thù, tới khi chàng thức tỉnh thì chàng mất hết bè bạn, và cũng không còn cả kẻ thù nữa!
Thái độ, thần sắc của Lôi Vân làm cho ông ta nghi ngờ.
Ngoài ra, Lôi Vân còn có một cử chỉ làm cho ông ta phải phẫn nộ nữa, vì Lôi Vân nói xong những câu đó, vẻ mặt lạnh lùng, trợn ngược đôi lông mày kiếm tiến lên một bước...
Âu Dương Tử thấy bước đi loạng choạng của Lôi Vân, ông ta biết đồ đệ của mình bị thương ở trên vai rất nặng. Và ông ta còn thấy mặt của đồ đệ đang lộ vẻ đau đớn nữa...
Trung Nhạc Chi Chủ là người xưa nay vẫn được võ lâm Trung Nguyên công nhận là người mạnh nhất. Nhưng lúc này, tông ông ta có vẻ yếu ớt, hào khí của ông ta đã biến mất hết.
Những lời muốn nói, định nói, nhưng ra đến cổ họng lại tắc nghẽn, không sao nói được. Ông ta muốn nói :
trong một tháng nay, Lôi Vân đã làm những gì và có liên quan gì với Tam tuyệt Nhị quân...? Sở dĩ ông ta không lên tiếng hỏi được, là vì ông ta sợ, sợ Lôi Vân trả lời bằng những lời lẽ khiến ông ta thất vọng.
Năm năm trước, ông ta nhất tâm nhất trí đi tìm kiếm ngươi thừa kế y bác của mình. Khó nhọc biết bao mới tìm kiếm được, vì vậy, ông ta chỉ sợ mình lên tiếng hỏi là sẽ mất Lôi Vân ngay.
Nhưng ông ta có nghĩ tới vấn đề này đâu? Đó là Lôi Vân vẫn cứ tưởng Cổ Thất Đình chính là ông ta.
Lúc này, trong thâm tâm của Lôi Vân đã trống rỗng. Trái tim của chàng hầu như tê liệt. Chàng đối với Trung Nhạc Chi Chủ đã hết thương... Chữ “hận” đã xen chân vào chỗ giữa hai người rồi.
Tiếng áo sột soạt, năm đại hán trung niên mặc áo ngũ sắc bỗng lui về phía sau, đứng xếp hàng ngang. Đồng thời, cắm kiếm vào trong bao một cách rất chỉnh tề và nhanh nhẹn.
Đại hán mặc áo màu lam bỗng tiến lên một bước vừa cười vừa nói :
- Lôi thiếu hiệp, chúng tôi đã thấy Xú La Sát Tuệ Lâm cô nương nói... nên chúng tôi đợi chờ thiếu hiệp ở đây đã lâu...
Y vừa nói vừa tỏ vẻ lấy lòng.
Lôi Vân nghe thấy đại hán nói như vậy, đã biết ngay Xú La Sát đi nói cho mọi người hay mình là người truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân. Cho nên bọn đại hán này đối với mình mới tôn kính như thế.
Chàng vừa nghĩ vừa đứng ngẩn người ra. Bây giờ, chàng không dại dột nữa, liền ngấm ngầm quy nạp những cái gì đã trông thấy, đã nghe thấy trong một tháng nay từ khi chàng xuống núi đến giờ vào cả một chỗ, và đã tìm ra được một kết luận như sau :
“Năm năm trước đây, Tam tuyệt Nhị quân đã chết hết. Căn cứ vào năm bộ xương khô, chàng đã chứng minh việc đó không sai chút nào. Nhưng người trên giang hồ vẫn chưa biết Tam tuyệt Nhị quân đã chết, cho nên môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đang thiên phương bách kế đi tìm kiếm năm người...”
Nghĩ tới đó, chàng cảm thấy rất rầu rĩ và nghĩ tiếp :
- Nguyên nhân cái chết của ông ta, bây giờ lại mất một manh mối rồi, còn Thiên Mục Kỳ Tăng bị chặt gãy hai cánh taỵ..
Lôi Vân đang suy nghĩ bỗng nghe Âu Dương Tử lạnh lùng quát bảo :
- Lôi Vân, hãy quay đầu lại!
Trong mắt tia ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, Lôi Vân bỗng quay người lại, giơ tay trái lên xé vai áo mình một cái kêu đến “soẹt” một tiếng, viết thương ở trên vai liền lộ ra ngay. Chàng còn hậm hực nói :
- Bị trừng phạt như thế này vẫn chưa đủ hay sao?
Trung Nhạc Chi Chủ mới hiểu rõ tại sao đồ đệ của mình lại thay tâm đổi tính như thế, nên ông ta cũng rầu rĩ và nghĩ bụng :
- Y hiểu lầm! Ta biết giải thích làm sao bây giờ đây?
Âu Dương Tử vừa nghĩ tới đó, bỗng thất thanh kêu lên một tiếng :
- Có rồi!
Đồng thời, ông ta hai tay lục soát trong người một hồi, bụng thì nghĩ tiếp :
- Cái mặt nạ da người là chứng cớ để ta giải thích...
Không ngờ, ông ta sờ soạng một hồi rồi mặt biến sắc, và nghĩ đến lúc nãy ông ta nhặt cái mặt nạ da người lên, vẫn cằm ở trong tay, nhưng khi tìm kiếm Lôi Vân, cuống cả lên, vứt đi lúc nào không hay. Nên bây giờ, ông ta không biết nên thế nào cho phải, chỉ buột miệng la lên :
- Vân nhi, con lầm rồi! Không phải sư phụ đả thương con đâu...
Lôi Vân nghe nói liền ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Trung Nhạc Chi Chủ, rồi lạnh lùng đáp :
- Đại thúc, tôi đã nói qua, Lôi Vân tôi tuy ít tuổi vô tri, nhưng cái gì đã nói ra rồi, là suốt đời không bao giờ thay đổi hết. Vã lại, tôi là người dám nói dám làm, mà việc tôi đã làm rồi, đại thúc có hỏi lại, tôi cũng cứ thực mà nói cho đại thúc hay, chứ không bao giờ tôi nói dối nữa lời.
Âu Dương Tử sắc mặt thay đổi luôn luôn, lúc xanh lúc trắng. Ông ta biết lời nói của Lôi Vân rất thực và cũng biết cá tính chàng ta như thế nào.
Ý nghĩa lời nói của Lôi Vân là “Tôi đã làm thì tôi không bao giờ phủ nhận hết.” Lời nói của chàng tuy uyển chuyển và dịu giọng nhưng Trung Nhạc Chi Chủ khi nào chịu nhịn nổi vì chàng là đồ đệ cưng duy nhất của ông ta.
Âu Dương Tử mặt lộ vẻ buồn rầu và nghĩ bụng :
- Tính nết của Vân nhi bướng bỉnh lắm. Muốn nó tin lời nói của ta chỉ có một cách là phải đi kiếm cái mặt nạ da người. Bằng không, khẩu thuyết vô bằng, thể nào nó cũng không tin...
Nghĩ tới đó, ông ta cố nén lửa giận và dịu giọng nói :
- Vân nhi, con hãy nghe sư phụ nói đã.
Lôi Vân thấy thái độ của sư phụ thay đổi nhanh chóng như vậy, chàng cũng phải rùng mình. Nhưng dù chàng là người rất thông minh, mà cũng phải mê mê hoặc hoặc. Chàng ngạc nhiên đáp :
- Vâng...con biết, từ khi xuống núi tới giờ, đã tao ngộ những gì, có nói ra bất cứ ai cũng hiểu lầm. Con dám chắc không ai lượng thư cho con đâu... cho nên...
Nói tới đó, mặt chàng lộ vẻ sợ hãi và nói tiếp :
- Cho nên những nhân sĩ chính phái tự cho mình rất phi thường, hể gặp con là sinh ác cảm ngay, hạ độc thủ định giết con luôn. Như... Giang Nam Hiệp Cái, Bích Huyết Kỳ Tú... hừ... còn đồ đệ của Thiên Mục Kỳ Tăng là Lăng Vân kiếm khách Qua Thanh... Nhưng con không ngờ cả ân sư...
Nói tới đó, chàng ngắt lời và bỗng quay người lại, chỉ tay vào sáu tên đại hán đứng ở phía sau, cười như điên như cuồng, và nói tiếp :
- Chúng cứ tưởng con là người truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân. Hiện giờ, chúng đang lâm vào hoàn cảnh rắn không đầu, cho nên cứ tưởng con là truyền nhân của Chưởng môn sai khiến xuống lãnh đạo chúng, nên chúng đối với con rất tôn kính... hà hà... Nếu chúng biết rõ sự thật, có lẽ...
Âu Dương Tử không biết Lôi Vân đã lượm được cuốn sách da người và đã học được tuyệt nghệ của cuốn sách ấy, nhưng ông ta biết bên trong thể nào cũng có nhiều sự uẩn khúc.
Trong lúc Lôi Vân đang quát tháo như điên như khùng, thì sáu đại hán mặc quần áo ngũ sắc đều lộ vẻ hoài nghi, mắt trợn tròn xoe, cứ nhìn thẳng vào chàng hoài.
Trung Nhạc Chi Chủ xua tay ngắt lời :
- Vân nhi, con đừng nói nữa. Sư phụ tin con rồi. Những chuyện này về sau này sẽ giải thích.
Lôi Vân rất ngạc nhiên và chàng đã hiểu lầm ý nghĩ lời nói của Trung Nhạc Chi Chủ. Chàng cảm thấy đau lòng và nghĩ bụng :
- Không nghe tôi giải thích thì thôi. Tôi coi như đã giải thích rồi, chưa chắc sư phụ tin tưởng. Vã lại, rõ ràng sư phụ đã xem cuốn sách da người ấy rồi mà còn không hiểu thì ta còn giải thích làm chi nữa?
Đột nhiên, đàng xa có tiếng người ồn ào, tiếng chân nhộn nhịp vọng tới. Chỉ trong nháy mắt, đã có một đám người rất đông, ăn mặc võ trang, lưng đeo các thứ võ khí.
Lôi Vân ngửng đầu lên nhìn, thấy chỗ cách mình chừng nửa trượng, đã có hơn hai mươi người đang đứng ở đó. Số người tuy nhiều, nhưng họ vẫn theo màu sắc mà đứng thành năm tốp. Năm màu ấy là xanh, đỏ, lam, trắng, vàng.
Trung Nhạc Chi Chủ thấy thế cả kinh, liền nghĩ bụng :
- Lời đồn đại không sai chút nào. Các cao thủ của năm môn phái của nhóm Tam tuyệt Nhị quân đều tụ tập ở đây hết. Mục đích của chúng đến đây làm chi?
Lôi Vân không biết sự thể đã rất nghiêm trọng, nhưng chàng vẫn biết mục đích của bọn người này tới đây làm chi. Đột nhiên, chàng nghĩ ra một kế :
- Hừ! Môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã tới. Tên nào lên trước là ta giết luôn...
Nghĩ như vậy, mắt chàng bỗng lộ hung quang, và bước lên một bước.
Trung Nhạc Chi Chủ thấy thế lo âu vô cùng, vội phi tới cạnh Lôi Vân, khẽ hỏi :
- Vân nhi, chúng tới đây có mục đích gì thế?
Lôi Vân lạnh lùng liếc nhìn sư phụ một cái, rồi lớn tiếng cười và đáp :
- Hiện giờ mục đích của họ đối với con rất có lợi, nhưng chỉ lát nữa thôi, mục đích của chúng với những người của Giang Nam Hiệp Cái mời tới sẽ như nhau, chúng đều muốn giết chết con.
Tiếng nói của chàng rất hùng hồn, ai nấy có mặt tại đó đều nghe thấy rõ mồn một.
Hai mươi mấy người vừa tới, với sáu người vây đánh Âu Dương Tử hồi nãy bỗng họp nhau lại, bàn tán xôn xao...
Hiển nhiên, bọn chúng vẫn hoài nghi thân phận của Lôi Vân.
Hồi nãy, Xú La Sát đã bảo cho chúng hay rằng “Lôi Vân là duy nhất truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân. Bây giờ, Lôi Vân hiện thân trên giang hồ là do Tam tuyệt Nhị quân sai chàng phá quấy võ lâm Trung Nguyên...” Tất nhiên bọn người này phải tin lời nói của nàng ta. Vì ai ai cũng biết Lôi Vân có đủ tuyệt nghệ bất truyền của Tam tuyệt Nhị quân năm người. Nhưng bây giờ, chúng thấy Lôi Vân nói như vậy, khiến chúng lại hoài nghi. Vả lại, còn Trung Nhạc Chi Chủ đứng cạnh ở anh chàng lúc nào cũng nhận chàng là đồ đệ, mà Lôi Vân thi không nhìn nhận và cũng không phủ nhận.
Lôi Vân bỗng cảm thấy mủi lòng, liền nghĩ bụng :
- Được, ta không nói nữa...
Nghĩ tới đó, chàng tung mình nhảy lên trên cao, mồm thì rú kêu một tiếng thật dài và rất não nùng, và nhảy xổ tới chỗ các môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân.
Trung Nhạc Chi Chủ kinh hãi vô cùng, vì thấy Lôi Vân mới rú kêu tới lưng chừng đã ngắt tiếng kêu ngay, và người chàng ở trên không run lẩy bẩy, mặt nhợt nhạt như không có sắc máu. Lúc này, ông ta mới chợt nhớ tới chàng đang bị thương nặng. Nóng lòng sốt ruột vô cùng, ông ta cũng phi thân lên như một con chim ưng, đuổi theo Lôi Vân và giơ hai ngón tay phải ra, nhằm Hắc Điềm huyệt của Lôi Vân điểm tới.
Thì ra Lôi Vân bị Cổ Thất Đình đả thương vai phải, vừa rồi chàng cố gượng nên mới đứng nói được bao nhiêu lâu. Nhưng lúc này, chàng bỗng nín hơi lấy sức, tung mình nhảy lên trên cao và còn rút kêu như thế, thì chịu sao nổi? Quả nhiên chàng cảm thấy khí huyết trong người rạo rực, khắp mình mảy nóng như lửa thiêu, ngực phồng lên như muốn nứt. Vì vậy, chàng chưa nhảy tới bọn người nọ, thì đã chết giấc rồi. Người chàng cứng như một khúc gổ, từ trên cao ba trượng rớt xuống.
Trung Nhạc Chi Chủ đã điểm trúng vào yếu huyệt của Lôi Vân, nhưng ông ta chả cần điểm trúng yếu huyệt của chàng, thì chàng cũng đã chết giấc rồi.
Âu Dương Tử vội giơ tay phải ra ôm Lôi Vân vào ngang lưng.
Các môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân thấy thế vội kêu la om sòm :
- Để y xuống! Để y xuống!
Âu Dương Tử giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :
- Chúng coi trọng Vân nhi như vậy là tại sao thế?...
Ông ta vừa nghĩ vừa dồn hết hơi sức vào cánh tay trái để đề phòng bọn người kia xông lại tấn công mình.
Thì ra vừa rồi bọn môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân thấy Âu Dương Tử nhảy theo điểm huyệt Lôi Vân như vậy, chúng lại tưởng ông ta định đả thương Lôi Vân, cho nên chúng mới kêu la quát tháo như thế, vì chúng vẫn cho Lôi Vân là đồ đệ cưng của sư phụ chúng.
Âu Dương Tử ôm chặt Lôi Vân, trông thấy vết thương ở bả vai chàng nặng như vậy cũng phải mủi lòng. Ông ta biết nếu không chữa ngay cho chàng, thì cánh tay đó thể nào cũng bị tàn phế. Nhưng ông ta có biết đâu, tâm lý của bọn môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân. Nên ông ta vừa định bước đi. thì bọn chúng đã xông lại bao vây luôn.
Lúc ấy hơn hai mươi người môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã rút khí giới ra cầm ở tay, mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Tử từ từ tiến tới gần.
Lúc này, chúng đã bao vây chặt Âu Dương Tử. Một người trong bọn đột nhiên lên tiếng nói :
- Âu Dương Tử, ngươi thử nghĩ xem nếu địch nổi chúng ta thì hãy ẵm y đi, bằng không thì mau để y xuống.
Âu Dương Tử thấy ngươi đó mặc áo đỏ, vẻ mặt rất kêu ngạo, liền cả kinh nghĩ bụng :
- Trong hình dáng của y thì hình như là môn hạ của Lê Hoa Nữ... Không ngờ ta thâu được một đệ tử kiệt xuất mà lại phải phiền bày cao thủ của tà phái ra tay giúp sức cho nó.
Nghĩ tới đó, ông ta không sao nhịn được, liền thét lớn :
- Lôi Vân là gì của các ngươi? Các ngươi là ai mà dám ngăn cản lão phu như thế?
Đại hán áo đỏ ngẫm nghĩ giây lát, rồi cười nhạt đáp :
- Chưa biết chừng y là...
Nói tới đó, y liền đưa mắt hỏi ý kiến những người kia.
Âu Dương Tử cảm thấy chân tay giá lạnh. Ông ta vẫn nghi ngờ đồ đệ của mình có liên can tới Tam tuyệt Nhị quân.
Lúc ấy, bố bề yên lặng như tờ. Âu Dương Tử thấy trán và bàn tay của mình đều có mồ hôi toát ra. Đủ thấy ông ta đang hồi hộp biết bao. Ông ta chỉ sợ câu hỏi của mình vừa hỏi sẽ được đối phương trả lời là...
Trong bọn người kia, bỗng có một ông già tay cầm thiết quài, từ từ đi đến trước mặt Âu Dương Tử.
Vừa trông thấy mặt người nọ, Âu Dương Tử đã nghĩ bụng :
- Không ngờ, Tam Đường môn hạ của Xích Mi Ma Quân cũng có mặt tại đây. Xem ra như vậy, chuyện này không phải giản dị như ta tưởng tượng đâu!
Ông già cầm thiết quài mặc áo xanh chính là Thiết Cốt Quài Tú Y Dư Huy, thủ tịch Đường chủ, môn hạ của Xích Mi Ma Quân. Người này với món thiết quài đã lừng danh ở trong lục lâm vào từ hồi mười mấy năm về trước rồi. Võ công của y không kém gì Tam tuyệt Nhị quân bao nhiêu. Lúc ấy, Xích Mi Ma Quân mộ danh của y và đã sai người đem hậu lễ mời y gia nhập vào môn hạ của mình.
Môn hạ của Xích Mi, ngoài Xích Mi Ma Quân ra, thì phải kể đến ông già này là người có võ công cao siêu nhất và cũng có quyền thế nhất.
Y Dư Huy nhếch mép cười và hỏi :
- Âu Dương huynh, đệ có được phép hỏi huynh một việc này được không?
Âu Dương Tử ngạc nhiên gật đầu đáp :
- Nếu việc gì lão phu hay biết, thể nào lão phu cũng vui lòng trả lời bạn ngay.
Y Dư Huy ngắm nhìn Lôi Vân hồi lâu, rồi chỉ tay vào chàng ta mà hỏi Âu Dương Tử rằng :
- Thằng nhỏ này là ai?
Trung Nhạc Chi Chủ cả kinh gượng cười đáp :
- Đó là đồ đệ của lão phu, gần đây mới thâu...
Y Dư Huy rúng mình một cái, ngơ ngác nhìn Âu Dương Tử và nghĩ bụng :
- Nếu thằng nhỏ này quả thực là người truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân, sao nó lại bái làm môn hạ của Trung Nhạc Chi Chủ?
Những người ở chung quanh đều xôn xao bàn tán. Hiển nhiên là chúng nghi ngờ lời nói của Âu Dương Tử.
Y Dư Huynh thét lớn một tiếng, múa tít cây thiết quài, bọn môn hạ đứng quanh đó đều im lặng như tờ ngay. Rồi bỗng y nhếch mép cười và hỏi Âu Dương Tử tiếp :
- Âu Dương huynh thâu người đồ đệ này được bao lâu rồi?
Âu Dương Tử có vẻ thắc mắc, nhưng vẫn trả lời rằng :
- Năm năm rồi!
Y Dư Huy hai mắt bỗng sáng ngời và nghĩ bụng :
- Thế thì đúng rồi! Năm năm trước đây, Tam tuyệt Nhị quân cùng mất tích giang hồ một lúc, như vậy thằng nhỏ này nhất định phải là đệ tử của các vị ấy thâu ngầm.
Y tự cho mình nghĩ như thế thông minh và rất hợp lý, nên y bỗng ngửng mặt lên trời cười ha hả hỏi tiếp :
- Âu Dương Huynh, vừa rồi huynh hỏi thằng nhỏ này là người như thế nào của chúng tôi phải không?
- Phải!
Âu Dương Tử trả lời một cách nhanh nhẩu và lại lạnh lùng nói tiếp :
- Tuy lão phu có chút oai danh trên giang hồ, lão phu dạy bảo một đệ tử thì việc gì đến các ngươi?
- Câm mồm!
Y Dư Huy quát lớn ngắt lời Âu Dương Tử và nói tiếp :
- Lôi Vân là người thế nào của chúng tôi ư? Ha! Trước khi Tam tuyệt Nhị quân chưa xuất hiện, y là Chưởng môn liên hiệp năm môn phái của chúng tôi đấy...
Tiếng nói của y kêu như tiếng chuông, khiến Âu Dương Tử cũng phải sờn lòng rợn tóc gáy, và tưởng là mình nằm mơ chứ không phải là sự thật.
Nhưng sự thực rành rành ra đó, trước hai mươi mấy cao thủ của năm môn phái, Thiết Cốt Quài Tú đã tuyên bố như vậy và cũng hình như là lời nói kết thúc của hội nghị này vậy.
Âu Dương Tử bắt đầu cảm thấy người run lẩy bẩy, nhưng vẫn lớn tiếng quát hỏi lại :
- Lôi Vân thị cái gì mà lãnh đạo được thiên hạ lục lâm, và còn làm thủ lãnh liên minh của...
Qúy vị nên rõ mấy chục năm nay trong giới lục lâm, chưa có một phái hệ nào kiệt xuất hết, nên Tam tuyệt Nhị quân cùng lãnh đạo chung lục lâm của thiên hạ.
Y Dư Huy cười ha hả đáp :
- Âu Dương huynh có nghe thấy ai nói Vân Thái Tuyệt Kiếm một tuyệt kỹ bí truyền của Vân Thái thư sinh, có bao giờ truyền thụ cho người ngoài không? Đến những môn hạ đích truyền của ông ta cũng chưa được học hỏi pho tuyệt kỹ ấy.
Ngoài ra còn Tam Chỉ Chấn Thiên của Khô Cốt Thần Quân, Nhất Bộ Nhất Chỉ của Lê Hoa Nữ... Tam tuyệt Nhị quân có bao giờ lại truyền thụ những tuyệt nghệ bất truyền ấy cho một người môn hạ nào đâu, mà sao lại chỉ truyền thu cho người này, đồ đệ của huynh? Năm năm trước, đồ đệ của huynh làm những gì thì huynh biết sao được?
Âu Dương Tử nghe tới đó toát mồ hôi lạnh ra, hai tay buông thỏng. Lôi Vân liền bị rớt ngay xuống mặt đất. Bỗng ông ta thét lớn :
- Nghiệp chướng giỏi thực! Suýt tý nữa thì lão phu bị đánh lừa! Thực không ngờ năm năm trước... Sao ta lại không nhận xét thấy y là người có võ công?
Ông ta vừa nói từ từ giơ cánh tay lên, mặt lộ sát khí và nhắm Thiên Linh huyệt của Lôi Vân vỗ mạnh xuống.
Nói thì chậm, lúc ấy nhanh không thể tưởng tượng được, Y Dư Huy đã nhanh như một mũi tên nhảy xổ tới, giương hai cánh tay ra, rồi lại rồi bỗng chập lại bổ mạnh xuống một thế.
Trong tiếng cười ha hả, cát bụi bay mù mịt, người của Lôi Vân đã bị song chưởng rất lợi hại của Y Dư Huy đánh bắn ra ngoài xa ba trượng và rơi xuống đất kêu lên cái “bộp” một tiếng, mép chàng lại rĩ ra mấy giọt máu tươi.
Thiết Cốt Quài Tú dùng song chưởng tấn công Lôi Vân bắn ra ngoài xa, nhờ vậy mà Lôi Vân đã thoát chết. Chưởng lực của Âu Dương Tử cũng đánh hụt luôn.
Nhưng Lôi Vân đã bị thương nặng, lại bị thương thêm, nên lúc này thương thế của chàng đã lâm vào cảnh hiểm nghèo.
Trung Nhạc Chi Chủ giận dữ quát hỏi Y Dư Huy :
- Sao bạn lại ngăn cản lão phu thanh trừng môn hạ như thế?
Y Dư Huy nhếch mép cười đáp :
- Huyn dám ở trước mặt anh em mỗ mà giết Chưởng môn của năm môn phái hay sao?
Âu Dương Tử nghe thấy Y Dư Huy nói như thế mặt liền biến sắc, và nhất thời không biết nói năng làm sao. Nếu đúng như lời của Y Dư Huy nói thì Lôi Vân là người Chưởng môn chung của bọn môn hạ Tam tuyệt Nhị quân thực, mà mình định đả thương y có khác gì là gây thù địch với thiên hạ lục lâm không?
Thiết Cốt Quài Tú thấy Âu Dương Tử đứng đờ người ra lại đắc trí cười the thé nói tiếp :
- Âu Dương huynh, tục ngữ có câu: “Nước giếng không bao giờ chảy ra ngoài sông”, mỗi người có một ranh giới riêng. Hề hề, nếu Lôi thiếu hiệp đây quả có tình thầy trò với huynh thực, thì huynh nên thấy rất hân hạnh mới phải chứ? Hề hề... xưa nay lão phu vẫn chủ trương tôn chỉ: “Người không phạm ta, ta không phạm người”. Âu Dương huynh, thiển kiến thì huynh cũng nên nhường nhịn một chút thì hơn. Võ công của huynh tuy cao siêu thực, nhưng huynh cũng phải nhận xét tình thế trước mặt...
Âu Dương Tử là người đứng đầu nhóm Giang Hồ tam kỳ, không khác gì là người đứng đầu võ lâm. Từ xưa đến nay, chỉ có người kính ngưởng ông thôi, chứ không ai dám vô lễ với ông như thế cả, nên ông ta liền quát mắng luôn :
- Câm mồm! Họ Y kia, đây là lời nói cuối cùng của lão phu. Trung Nhạc Chi Chủ này tự nghĩ mình chưa làm qua một việc tán tận lương tâm nào bao giờ. Ngày hôm nay, lão phu thể nào cũng phải giết chết tên nghiệp đồ này để thanh lý môn hộ.
Nói xong ông ta tiến tới chỗ Lôi Vân đang nằm, giơ tay lên. Hai động tác của ông ta nhanh vô cùng, bút mực không sao tả kịp được.
Thiết Cốt Quài Tú cả kinh vội thét lớn :
- Hãy khoan!
Âu Dương Tử đột nhiên ngừng chân lại, không phải là ông ta sợ Y Dư Huy mà phải ngừng chân đâu, mà là khi ông ta tới gần, trông thấy mặt của Lôi Vân rất tuấn tú, thần hậu chính trực và là bộ mặt quen thuộc nhất nên ông ta mới do dự như thế. Đồng thời, ông ta nghĩ bụng :
- Từ khi ta xuống núi tìm kiếm Lôi Vân đến giờ, bất cứ gặp một việc gì cũng có một điểm khả nghi ở bên trong...
Nghĩ tới đó, ông ta lại nghĩ đến tấn kịch Cổ Thất Đình giả dạng ông, ông ta lại nổi giận hai mắt như hầu nổ lửa.
Lúc ấy, Y Dư Huy đã giơ cây thiết quài lên chỉ xung quanh một lượt rồi quát :
- Âu Dương Tử, người thử nghĩ xem giết chết Lôi Vân rồi, có ung dung đối phó nổi cục thế này thì cứ việc ra tay đi! Hề hề...
Vẻ mặt đắc trí và tiếng cười của y khiến ai trông thấy cũng ghét thậm.
Âu Dương Tử đáp :
- Thôi được! Lão phu tạm để cho y sống sót! Xưa nay lão phu chỉ lấy “Trung” và “Thứ” để đối đãi với mọi người, không ngờ đến lúc tuổi già lại thâu phải một tên đồ đệ mất dạy như thế này... Giang Nam Hiệp Cái Lục Triệu Ký làm rất phải! Hừ! Ngày hôm nay lão phu tuyên bố cho các người hay...
Nói tới đó, ông ta ngừng giây lát, mặt lộ vẻ đau đớn, trầm giọng nói tiếp :
- Ngày mai, Trung Nhạc Chi Chủ này sẽ gửi thiếp Hiệp Nghĩa, hiệu triệu thiên hạ quần hào. Hà hà... Đến lúc ấy, quý môn mà không trao tên đồ đệ này cho lão phu cũng không được.
Hình như bị kích thích rất lớn, nói đến câu cuối cùng, Âu Dương Tử phải giơ hai tay lên bịt mặt và nói dằn từng câu từng chữ một :
- Thực không ngờ... mỗ Trung Nhạc Chi Chủ lừng lẫy giang hồ ba mươi năm trời. Chính tà hai đạo của võ lâm ai mà chả kính nễ kiên sợ mỗ. Ngờ đâu đến lúc tuổi già quét sạch cửa ngỏ mà còn phải nhờ người khác chế phục tên nghiệp đồ của mình... hà hà!
Y Dư Huy nghe mấy tiếng cười sau cùng của Trung Nhạc Chi Chủ như là tiếng khóc và cũng như là tiếng kêu gào của một người điên khùng vậy.
Môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân nghe tiếng cười của Âu Dương Tử không sao chịu nhịn được đinh tai nhức óc, khí huyết rạo rực, tim và ngực như sắp nổ vỡ vậy.
Đột nhiên, có hai tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, trong đám môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã có hai người như điên khùng cắm đầu ù té chạy, vừa chạy vừa cười và không sao nín được.
Tiếp theo đó lại có hai tiếng kêu la thảm khốc nữa. Thì ra hai người đó chạy được năm sáu trượng đã đổ máu mồm máu mũi ngã lăn ra đất chết tốt.
Bọn môn hạ Tam tuyệt Nhị quân thấy vậy, người nào người nấy đều hoảng sợ đến mất hết hồn vía. Cả Thiết Cốt Quài Tú cũng không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa. Y vừa kinh hãi vừa nghĩ bụng :
- Nghe nói Trung Nhạc Chi Chủ công lực cái thế, có thể ngự khí đả thương người, ta vẫn không tin. Bây giờ, mới biết nội lực của y quả thực lợi hại, có thể làm cho người khác đổ máu mồm máu mũi ra mà chết.
Y không nghĩ còn khá, vừa nghĩ tới đó y đã thấy tiếng cười của Âu Dương Tử đột nhiên biến thành tiếng sấm, rồi y cũng cảm thấy chân khí ở trong người sôi nổi, đầu óc choáng váng.
Cũng may, Âu Dương Tử đã nín cười, vẻ mặt rầu rì liến nhìn mọi người một lượt, rồi ông ta từ từ lê bước, miệng thì ngâm nga :
“Mưu đồ công danh hạ phàm trần (Vì cầu công danh mà xuống phàm trần)
Khí yếm thế tình quy chân Phật (Chán nãn sự đời quy y cửa Phật)
Danh sơn xưng chủ duy ngả cảm (Chỉ có mình ta dám xưng tôi ở danh sơn)
Bảo sát địa quảng vi quy túc (Chùa chiền đất rộng mới là nơi về già).”
Giọng ngâm rất bi đát và tiêu cực. Từng chữ một như mũi kim sắc bén đâm vào đầu óc mọi người, khiến cho bọn người kia kinh hoàng đến mất hết hồn vía.
Âu Dương Tử ngâm hết một lượt, lại ngâm lượt khác và càng lúc càng đi xa dần, chỉ trong giây lát đã mất dạng ông ta ngay.
Lúc ấy, Y Dư Huy mới như người nằm mơ thức tỉnh, thở dài một tiếng và trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi. Y thấy các môn hạ Tam tuyệt Nhị quân đều đứng đờ người ra như phỗng đá, y phải rống lên mấy tiếng thực lớn, bọn người nọ mới thức tỉnh.
Chờ các người tỉnh táo như thường rồi, Y Dư Huy liền nói tiếp rằng :
- Hai tên kia thật vô dụng. Người ta mới giở có một trò nho nhỏ ra mà đã chịu đựng không nổi rồi! Lão phu không muốn rống đấy thôi, chú nếu lão phu rống thì Trung Nhạc Chi Chủ làm sao mà cười như thế được?
Ai chả biết y nói dóc, nên không ai nói nữa lời hết.
Bỗng có một đại hán mặc áo đỏ đi đến trước mặt y khẽ nói :
- Y lão tiền bối, có thực chúng ta bầu tiểu tử này làm cộng đồng Chưởng môn không?
Y Dư Huy cười ha hả đáp :
- Sao lại không được? Một chỉ một bộ tuyệt nghệ của Lê Hoa Nữ, Chưởng môn của các hạ, y đã luyện một cách thuần thuộc... Vậy các hạ thử bình tĩnh mà nghĩ xem, nếu Tam tuyệt Nhị quân không có ý định ấy thì khi nào lại truyền thụ những miếng võ bí truyền ấy cho y như vậy?
Đại hán áo đỏ ấy là môn hạ của Lê Hoa Nữ, y nghe Y Dư Huy nói xong, ngẫm nghĩ giây lát rồi vỗ đùi đến đét một cái và đỡ lời :
- Lão tiền bối nói rất có lý. Bộ pháp ấy của bổn môn, ngoài người Chưởng môn ra thì không một người nào là biết xử dụng cả. Nếu không phải người Chưởng môn định để cho y thừa kế Chưởng môn, thì khi nào lại truyền thụ pho tuyệt kỹ ấy cho y?
Y Dư Huy lại nói tiếp :
- Theo ý mỗ thì đây là mưu kế của các vị Chưởng môn của chúng ta đã định. Hà hà, nói tóm lại là các vị ấy muốn để cho năm môn phái của chúng ta liên hiệp lại đấy thôi... Hà hà, từ nay trở đi, Lôi Vân sẽ là người Chưởng môn :
Xích Mi, Khô Cốt, Vân Thái, Lê Hoa, và Thiên Ly, cho tới khi nào Tam tuyệt Nhị quân xuất hiện.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô như sấm động.
Lúc ấy, Lôi Vân đang mê man, cục thế chuyển biến một cách ly kỳ như vậy, chờ tới khi chàng lai tỉnh, thì địa vị và giá trị của chàng không khác gì là một anh bạch đinh bỗng được lên làm vua chúa vậy. Nhưng khi chàng mê man còn có bạn với thù, tới khi chàng thức tỉnh thì chàng mất hết bè bạn, và cũng không còn cả kẻ thù nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook