Lãng Khách Vô Danh
-
Chương 95: Huyết Yêu Ma Nữ sinh ra
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Mỹ Hương ngay sau đó được đưa vào Hoa Vực để chịu phạt. Lúc này đây, nhóm Hoa Gia trưởng lão sau khi bàn bạc xong thì quyết định thuê Huyết Đằng, một đỉnh cấp thiên tài trong Thanh Hoa Thiên, người này không gia không thế nhưng quật khởi rất nhanh, tu vi đã là Thiên Linh cảnh sơ kỳ, sở trường như tên Khấp Huyết Ma Đằng, một khi giao chiến hung tàn đến mức đáng sợ, hút khô máu thịt đối thủ, đặc biệt tính tình độc ác, vặn vẹo, là nổi ác mộng của kẻ địch, thêm tham tài háo sắc, chỉ cần có lợi không có việc gì không làm. Là nổi ám ảnh trong lòng rất nhiều người ở Ngũ Hành Tiên Lục, nhưng người này không hề ngu, hành động luôn biết suy nghĩ cân đo cẩn thận nên trước giờ chưa hề đắc tội qua người không thể đắc tội, còn những người hắn có thể đắc tội thì chẳng bao giờ làm gì được hắn, dù sao hắn cũng là đệ tử Thanh Hoa Thiên, thêm nữa thiên tư ngút trời, đối ngoại Thanh Hoa Thiên phải bảo vệ hắn, còn đối nội, nếu hắn đánh hay giết đệ tử thiên tư kém hơn, thì Tông Môn cũng chỉ răn đe 1 phen thôi. Lúc mới được thuê nhiệm vụ này hắn cũng đắn đo rồi quyết định từ chối, vì Mỹ Hương là đệ tử trọng điểm, động vào có khi chính mình cũng phải chôn theo, đối với hắn, tính mạng bản thân là bảo vật quý giá nhất trên đời. Nhưng sau khi nghe Hoa gia trưởng lão cam kết rằng đã thu mua thủ vệ ở cổng Hoa Vực, cho phép hắn tiến vào mà không ai biết, đồng thời còn cho người đóng giả hắn tạo chứng cứ ngoại phạm, cộng thêm lợi ích khổng lồ sẽ trao trước 1 nửa làm hắn động tâm, hắn suy đi ngẩm lại thì thấy rất khả thi, hơn nữa Hoa gia chắc chắn không dám để lộ chuyện này dính lên đầu mình, Thiên Chủ nổi tiếng vô tình, việc hãm hại đệ tử trọng điểm, dù là Hoa Gia cũng trả giá thảm trọng hơn xa giá trị của 1 đệ tử trọng điểm, do đó nên trừ phi Hoa gia giết hắn diệt khẩu nếu không Hoa gia chắc chắn không thể để hắn bị bắt, với lại hắn trước giờ làm việc cẩn trọng, trước khi nhận làm điều gì hắn đều ghi chép và dấu nhật ký đó vào 1 viên ngọc, nếu hắn xảy ra vấn đề gì thì viên ngọc đó sẽ phát nổ tạo ra dị tượng lớn và đại lượng thông tin trong đó sẽ hiển thế, điều đó sẽ làm cho Hoa gia hay các chủ thuê hắn đều biết rõ, không dám làm càn.
Huyết Đằng mang một bộ áo choàng đen che khuất mặt đi theo 2 người âm thầm lẻn vào Hoa Vực, như kế hoạch trước đó bọn họ qua chốt rất dễ dàng. Vượt qua trạm kiểm xoát thì 2 người kia dừng lại, nói với Huyết Đằng:
- Bọn ta chỉ tiễn ngươi tới đây thôi, mọi sự đều phải trông cậy vào ngươi rồi, đừng để Hoa gia ta thất vọng.
- Haha, 2 vị nhắn với các trưởng lão yên tâm, Huyết Đằng ta hành sự lấy thành tín làm đầu, nhận tài của người nào có chuyện làm không xong chuyện, haha. - Huyết Đằng cười ha hả nhưng trông rất giả dối, ai cũng nhìn ra được, nhưng 2 người kia cũng không có ý kiến gì, nghe nói Huyết Đằng này làm người độc ác âm hiểm, miệng thì cười nhưng tay cầm đao, cấp bậc chân chạy việc như bọn họ ít tiếp xúc thì hơn, 2 người đồng thời gật đầu rồi quay đầu bước đi.
Mỹ Hương đang ngồi thiền ở dưới 1 gốc cây, nàng cũng không có tu luyện, một chút tương tư, một chút hoài niệm, tại thế giới này, phần lớn thời gian ngoại trừ bị bắt phải luyện bộ công pháp kia thì nàng dành ra để suy nghĩ lung tung, nàng cố để trong tâm linh mình không thay đổi nhưng rất khó, nàng không thể quên đi những gì đã chứng kiến, chém giết máu tanh, âm mưu quỷ kế, nàng không ngu, nàng không biết mình còn có thể lẳng lặng sống như vậy tới bao giờ nữa, có câu người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Đang miên man bỗng dưng có tiếng bước chân vang lên, nàng giật mình quay lại nhìn, nơi này hoang vu, là nơi để phạt đệ tử, mỗi người sẽ được phân 1 khu vực, làm sao có người tới đây?
Nàng nhìn thấy vậy mà là một nam tử mang bộ áo choàng đen, khí thế vô cùng máu tanh, nàng hỏi:
- Ngươi là ai? Làm sao tới được đây?
Huyết Đằng chỉ mỉm cười nhìn Mỹ Hương, hắn đứng im ngắm ngía nàng một hồi, không di chuyển, cũng không nói năng gì, hắn nhìn nàng thật kỹ như đang chiêm ngưỡng con mồi của mình, đây là đặc thù trong tính cách của hắn, hắn nhếch miệng cười nhẹ rồi từ từ lớn lên:
- Haha, là một thanh thuần ngây thơ thiếu nữ, hôm này chắc chắn sẽ là rất thú vị, haha. Huynh đệ, ngươi xem, nàng là người duy nhất trong hàng vạn năm rồi Thanh Hoa Thiên tu được công pháp đó, máu của nàng nhất định rất ngon, à ha, từ từ thôi đừng phấn khích quá, ta chơi đùa xong đã sẽ cho ngươi ăn mà, có bao giờ ta quên huynh đệ ngươi đâu. - Hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra một thanh tiểu huyết kiếm màu đỏ xẫm rồi nghiền ngẫm nói chuyện với nó, người không biết nhìn vào còn tưởng hắn bị điên rồi, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm kia rung rung nhẹ, đúng rồi, là nó tự rung, đặc biệt mùi máu tanh trên thân nó phát ra làm cho người ta tưởng tượng còn đang ở bên cạnh một biển máu.
- Ngươi..ngươi là ai, chúng ta không quen không biết, không thù không oán, tại sao ngươi muốn hại ta? - Mỹ Hương hoảng sợ đến nổi trái tim nhỏ của nàng tí nữa bung ra, trước giờ tuy gặp qua nhiều cảnh đẫm máu nhưng mà lúc đó xung quanh nàng đều là cao thủ Thanh Hoa Thiên, nàng chỉ là khán giả của những bộ phim kinh dị thôi, giờ tự nhiên thành nữ chính, tâm linh tí thì sụp đổ.
- Haha, ngây thơ, quả thật vô cùng ngây thơ, đến độ ta phải kinh ngạc, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên ta nghe có người hỏi ta câu này. Nếu không phải tự bản thân trải qua, ai nói ta đều không tin, haha. Bất quá, như vậy hôm nay mới vui haha. - Hắn cầm tiểu kiếm trên tay hươ nhẹ 1 cái, cánh tay Mỹ Hương xuất hiện 1 đường vết thương mỏng như cánh ve máu từ đó chảy ra, nàng đau quá kêu một tiếng, vội vàng dùng linh lực chữa thương nhưng... vốn tu vi Địa Linh cảnh cộng thêm tu luyện công pháp hồi phục trị liệu bá tuyệt cổ kim kia thì vết thương nhỏ sẽ ngay lập tức lành nhưng không, nó không hề ngưng lại, chảy máu không ngừng, nàng ứa cả nước mắt nhưng không dám khóc.
- Thật là kỳ hoa, haha! Huynh đệ của ta, ngươi có thấy thơm không? - Hắn hít hà một hơi rồi hỏi tiểu kiếm.
- Ngươi.. ngươi đừng lại đây. - Nàng hoảng sợ té ra đất, cố gắng lui mấy bước, quả thật nàng rất sợ hãi rồi, phải nói sống ở thế giới này đã mấy năm rồi mà nàng vẫn chưa hòa nhập được với nó, thật là vô dụng, chính nàng giờ phút này trong lòng mắng bản thân mình, vừa để hối hận vừa để mượn sẽ căm phẩn trấn an sự sợ hãi. Là một cô gái sinh ra trong thời bình sẽ chẳng bao giờ biết đến sự tàn khốc của chiến tranh, cũng đồng nghĩa với việc cô gái đó sẽ sợ hãi chiến tranh vô cùng, đúng vậy, nàng sợ hãi cái hiện thực của thế giới này và luôn trốn tránh nó, nàng hi vọng Lam Vũ sẽ nhanh tới đón nàng về...
- Haha, yên tâm, ta sẽ không sớm như vậy kết liễu ngươi. Ta còn chưa tận hứng đâu, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết cách để sinh tồn giữa thế giới tàn khốc này, nhớ cho kỹ bài học hôm nay để rồi đầu thai 1 kiếp khác mà sống cho tốt, có khi ngươi còn phải cảm ơn ta đâu, haha. - Tuy rằng nói thế giới này nắm đấm là đạo lý lớn nhất nhưng mà không thiếu thành phần biến thái, nhưng mà như hắn thì quả thật khó kiếm. Cái tính cách này sinh ra do tuổi thơ cơ cực của Huyết Đằng, hắn bắt đầu luyên thuyên giảng đạo lý và hưởng thụ sự kinh hoàng trong mắt Mỹ Hương, tên thật của hắn không phải là Huyết Đằng, thời tuổi trẻ hắn sinh ra trong một gia tộc quyền lực bậc nhất trong khu vực, thân là đại thiếu gia, hắn từ nhỏ được cưng như cưng trứng, chưa có ai dám làm trái ý hắn, nhưng kỳ hoa 1 cái là thằng này lúc đấy không có cái tính hách dịch của rất nhiều đại thiếu gia khác mà còn rất tốt bụng, hay lấy của chia cho kẻ dưới...vì hắn lúc đó thiên tư tu luyện hầu như kém nhất, cả đời thành tựu được trưởng bối định là không có hi vọng, linh căn kém cỏi. Vì vậy nên hắn mới định dùng ân tình vì nghĩ rằng sau này người khác cũng vì mình bây giờ tốt với họ mà tiếp tục cung kính mình.
Nhưng mà hắn sai, một ngày một tên hạ nhân mà hắn kính trọng như tiền bối, đã phản bội gia tộc hắn, tiết lộ thông tin và dẫn địch nhân về công pha gia tộc, gia tộc của hắn sụp đổ, tên phản đồ kia vậy mà không giết hắn, nói là nể tình hắn đã tốt với mình, nhưng đã phản bội làm gì có dụ để lại mầm họa, tên phản bội đã trói hắn lại 1 chỗ, trước mặt hắn từng đao chém chết cha hắn, mẹ hắn, gian chết muội muội hắn, vừa giết tên kia còn dạy cho hắn đạo lý sống trên đời, làm người không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào, thế giới người ăn thịt người, ngươi không ăn thịt người khác, người khác sẽ ăn thịt ngươi, muốn sống, muốn không bị người khác chi phối thì phải trở thành người trên người, nếu ngươi không mạnh hơn người khác thì sẽ có một ngày người khác hiếp đáp ngưoi, giết ngươi, khiến cho ngươi cảm giác bất lực và nhục nhã... Sau khi giảng một mớ đạo lý tàn nhẫn thì tên phản bội kia để lại cho hắn một câu khiến hắn hoàn toàn điên cuồng:"Nếu như ngươi không phải phế vật không thể tu luyện thì ngươi đã là một cái xác rồi, haha! Nhớ lời ta dạy, thế giới này chỉ đàm luận lợi ích, không đàm luận nhân tình, chỉ cần lợi ích đủ lớn thì cha mẹ anh em cũng phản bội, kiếp sau nếu có thể tu luyện thì đừng tin tưởng bất cứ kẻ nào."... Kể chuyện tới đó hắn mới dừng lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của Mỹ Hương như đang chiêm ngưỡng thành quả của mình. Chỉ thấy nàng đầy nghi hoặc nhân sinh, hắn hài lòng cười:
- Haha, nói tới đây đã đủ rồi, ngươi biết thanh kiếm này không, để ta nói cho ngươi biết vì sao ta một tên phế vật không thể tu luyện lại có thể tồn tại và có thành tựu như bây giờ, không ngại nói cho ngươi biết. Ta thời điểm đó vô cùng tuyệt vọng và nhục nhã, ta muốn kết liễu sinh mệnh của mình, ta nhảy núi, vô tình rơi vào một hang động, haha. Ta thấy nó, haha, Huyết Yêu Ma Kiếm, thanh ma kiếm hùng mạnh của Thị Huyết Ma Tôn chấn động cổ kim, chỉ tiếc lão chủ nhân của nó bị Ma Tôn Vũ đánh bại giết chết, ta được truyền thừa từ hắn, Thị Huyết Kinh cùng Huyết Yêu, ta biết thời đại của ta đã đến, ta ghi nhớ lời dạy của tên phản đồ kia, từng bước từng bước một cẩn thận giẫm đạp vô số thi thể thiên tài mà lớn lên, haha. Cũng giống như ngươi vậy, giết ngươi, ta lại có thêm tài phú để tiếp tục bước xa hơn nữa, haha. - Như đã thõa mãn sự biến thái của mình bằng cách lập lại sự dạy đời của tên phản đồ lên hắn đối với người khác, hắn cắm thanh huyết kiếm xuống dưới đất, rồi an ủi nó, nói nó đợi 1 lát rồi tự mình tiến tới chỗ Mỹ Hương.
Mỹ Hương nãy giờ trông như kẻ mất hồn, nàng nãy giờ vậy mà nghe cái gì, hoàn trái toàn ngược với định nghĩa nhân sinh của nàng, bỗng thấy đối phương bước tới gần nàng càng hoảng sợ:
- Ngươi.. ngươi không nên tới đây, huhu! Tha cho ta đi, ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không trở lại đâu. Ngươi cứ nói với bọn hắn là..là đã giết..giết được ta! Cầu ngươi, huhu. Ta còn rất nhiều điều phải làm, ta không muốn chết huhu. - Nàng khóc òa thành tiếng van xin hắn, nàng bất lực, nàng không muốn chết, nàng muốn chờ Lam Vũ.
- A, Ngươi muốn sống?
- Đúng vậy! Tha..tha cho ta!
- Ngươi muốn sống? Vậy giết ta đi, giết ta thì ngươi sống! Ta gặp trường hợp như ngươi nhiều lần rồi, ta đều giết hết bọn hắn để được sống! Còn bây giờ ta phải giết ngươi để có tài nguyên, để mạnh lên, để sau này không có ai đứng trước mặt ta làm điều như ta làm với ngươi, làm sao bây giờ đây? haha. - Hắn trêu tức nhìn Mỹ Hương. Hắn là Thiên Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, chấp 1000 cái Mỹ Hương cũng chưa chắc đủ cho hắn tát 1 cái nên hắn vô cùng tự tin, trước thực lực tuyệt đối chẳng có cái gì có thể giúp nàng thoát khỏi tình huống này. Nhìn thấy người khác tuyệt vọng hắn cũng cảm thấy khoái lạc.
- Đừng!! - nàng ngồi bệch xuống đất, che mặt.
- Haha. - Hắn cười một cái, ngón tay xoẹt qua, làm chân Mỹ Hương lại xuất hiện 1 vết thương như bị dao chém, nàng hét thảm.
- Á, đau quá. Vũ ơi, anh đang ở đâu...huhu! - Ôm lấy chân. Vì vết thương không phải gây ra bằng huyết kiếm nên nó nhanh chóng bằng mắt thường khôi phục lại.
Huyết Đằng đưa ngón tay dính máu lên liếm 1 cái, hít một hơi thật sâu:
- Thật ngon haha. Lại đổi 1 cái vị trí nha. - Nói xong hắn lại rẹt 1 đường trên tay Mỹ Hương, lại liếm 1 cái, rồi lại đổi tới lưng, mỗi lần hắn đều cười đến sung sướng. Mặc kệ Mỹ Hương dùng chiêu thức đánh tới thế nào hắn đều không quan tâm, coi như gió thoảng qua, chẳng làm lay góc áo của hắn.
Nhìn Mỹ Hương y phục nát như mồng tơi, tình cảnh vô cùng mỹ diệu nhưng trong mắt Huyết Đăng lại không hề có cảm xúc nam nữ, hắn chỉ thèm con mồi, thèm máu, hắn nhìn nàng như con mồi thơm ngon thay vì là một nữ nhân. Chơi chán, hắn chậm rãi thu lại bộ dáng thèm khát, hắn mỉm cười:
- Haizz, chán rồi, tạm biệt, kiếp sau đừng có gặp lại ta. - Liếm liếm bờ môi, hắn từng bước đi về phía Mỹ Hương đang bị thương khắp nơi.
Mỗi bước chân của hắn như là bước chân của tử thần làm Mỹ Hương vô cùng tuyệt vọng, trong giây lát này nàng suy nghĩ rất nhiều thứ, nàng không cam lòng, không muốn chết, nàng khát vọng được sống, được gặp lại người mình yêu, nàng đã hứa chờ anh 1000 năm cơ mà, sao bây giờ chỉ mới có vài năm... Hắn đã đến trước mặt nàng, đè nàng xuống đất, chênh lệc tu vi khiến Mỹ Hương không có cách nào chốgn cự. Hắn liếm liếm môi, chuẩn bị cắn vào cổ nàng hút máu, bỗng dưng phía sau hắn có tiếng kiếm ngân vang lên, hắn cười cười:
- Huynh đệ à! Cứ từ ta, ta sẽ không uống hết, sẽ chừa cho ngươi 1 nửa được chưa? - Hắn nói với thanh kiếm đang rung rung, như thể Mỹ Hương là hàng hóa của hắn.
Thanh kiếm vẫn tiếp tục rung như đang kháng nghị, hắn lần này cười ha hả:
- Thôi được, thôi được, ngươi thắng! Ngươi 7 ta 3, được chưa, haha!
Từng câu nói của hắn như từng thanh chùy gõ vào tâm linh Mỹ Hương, nàng không muốn chết, nàng muốn sống, phải sống, nhưng hắn quá mạnh, nàng cứ như con nít 3 tuổi trước mặt một người trưởng thành, chẳng có chút chống cự nào thì làm sao mà sống đây, làm sao đây, làm sao đây! Ý chí cầu sinh của con người lúc gần chết vô cùng mạnh mẽ, chốc lát nàng bỗng nhớ ra chiếc nhẫn mà Kimura đã tặng nàng lúc trước, hắn nói chiếc nhẫn nãy sẽ cho nàng trong chốc lát có tốc độ của một Thiên Linh đỉnh phong cường giả, tâm linh đang bị bóp nghẹt của nàng bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng, nàng giờ nào còn có thể suy nghĩ được gì nữa, hắn đã đến sát mặt nàng rồi, hắn há miệng với chiếc răng nanh. Nàng bản năng sinh tồn được kích thích, lập tức kích hoạt giới chỉ, giây lát hoá thành 1 tia sáng nhanh chóng bay tới thanh huyết kiếm nhấc nó lên, mặc kệ lúc vừa chạm vào chuôi kiếm nàng bị nó hút rất nhiều máu, nàng cắn răng đau đớn cầm nó lên ngay lập tức đâm vào đầu của Huyết Đằng, vì tốc độ của Mỹ Hương bộc phát quá nhanh, thêm vào sự chủ quan do chênh lệch tu vi khiến Huyết Đằng không kịp phản ứng, đến lúc bị Huyết Kiếm đâm xuyên đầu hắn vẫn còn đang trong tư thế há mồm định cắn....
Huyết Yêu Ma Kiếm vốn là một thanh Ma Kiếm, làm gì có phân biệt địch ta, cùng 1 lúc nó điên cuồng hút máu của cả 2 người...
Huyết Đằng mang một bộ áo choàng đen che khuất mặt đi theo 2 người âm thầm lẻn vào Hoa Vực, như kế hoạch trước đó bọn họ qua chốt rất dễ dàng. Vượt qua trạm kiểm xoát thì 2 người kia dừng lại, nói với Huyết Đằng:
- Bọn ta chỉ tiễn ngươi tới đây thôi, mọi sự đều phải trông cậy vào ngươi rồi, đừng để Hoa gia ta thất vọng.
- Haha, 2 vị nhắn với các trưởng lão yên tâm, Huyết Đằng ta hành sự lấy thành tín làm đầu, nhận tài của người nào có chuyện làm không xong chuyện, haha. - Huyết Đằng cười ha hả nhưng trông rất giả dối, ai cũng nhìn ra được, nhưng 2 người kia cũng không có ý kiến gì, nghe nói Huyết Đằng này làm người độc ác âm hiểm, miệng thì cười nhưng tay cầm đao, cấp bậc chân chạy việc như bọn họ ít tiếp xúc thì hơn, 2 người đồng thời gật đầu rồi quay đầu bước đi.
Mỹ Hương đang ngồi thiền ở dưới 1 gốc cây, nàng cũng không có tu luyện, một chút tương tư, một chút hoài niệm, tại thế giới này, phần lớn thời gian ngoại trừ bị bắt phải luyện bộ công pháp kia thì nàng dành ra để suy nghĩ lung tung, nàng cố để trong tâm linh mình không thay đổi nhưng rất khó, nàng không thể quên đi những gì đã chứng kiến, chém giết máu tanh, âm mưu quỷ kế, nàng không ngu, nàng không biết mình còn có thể lẳng lặng sống như vậy tới bao giờ nữa, có câu người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Đang miên man bỗng dưng có tiếng bước chân vang lên, nàng giật mình quay lại nhìn, nơi này hoang vu, là nơi để phạt đệ tử, mỗi người sẽ được phân 1 khu vực, làm sao có người tới đây?
Nàng nhìn thấy vậy mà là một nam tử mang bộ áo choàng đen, khí thế vô cùng máu tanh, nàng hỏi:
- Ngươi là ai? Làm sao tới được đây?
Huyết Đằng chỉ mỉm cười nhìn Mỹ Hương, hắn đứng im ngắm ngía nàng một hồi, không di chuyển, cũng không nói năng gì, hắn nhìn nàng thật kỹ như đang chiêm ngưỡng con mồi của mình, đây là đặc thù trong tính cách của hắn, hắn nhếch miệng cười nhẹ rồi từ từ lớn lên:
- Haha, là một thanh thuần ngây thơ thiếu nữ, hôm này chắc chắn sẽ là rất thú vị, haha. Huynh đệ, ngươi xem, nàng là người duy nhất trong hàng vạn năm rồi Thanh Hoa Thiên tu được công pháp đó, máu của nàng nhất định rất ngon, à ha, từ từ thôi đừng phấn khích quá, ta chơi đùa xong đã sẽ cho ngươi ăn mà, có bao giờ ta quên huynh đệ ngươi đâu. - Hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra một thanh tiểu huyết kiếm màu đỏ xẫm rồi nghiền ngẫm nói chuyện với nó, người không biết nhìn vào còn tưởng hắn bị điên rồi, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm kia rung rung nhẹ, đúng rồi, là nó tự rung, đặc biệt mùi máu tanh trên thân nó phát ra làm cho người ta tưởng tượng còn đang ở bên cạnh một biển máu.
- Ngươi..ngươi là ai, chúng ta không quen không biết, không thù không oán, tại sao ngươi muốn hại ta? - Mỹ Hương hoảng sợ đến nổi trái tim nhỏ của nàng tí nữa bung ra, trước giờ tuy gặp qua nhiều cảnh đẫm máu nhưng mà lúc đó xung quanh nàng đều là cao thủ Thanh Hoa Thiên, nàng chỉ là khán giả của những bộ phim kinh dị thôi, giờ tự nhiên thành nữ chính, tâm linh tí thì sụp đổ.
- Haha, ngây thơ, quả thật vô cùng ngây thơ, đến độ ta phải kinh ngạc, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên ta nghe có người hỏi ta câu này. Nếu không phải tự bản thân trải qua, ai nói ta đều không tin, haha. Bất quá, như vậy hôm nay mới vui haha. - Hắn cầm tiểu kiếm trên tay hươ nhẹ 1 cái, cánh tay Mỹ Hương xuất hiện 1 đường vết thương mỏng như cánh ve máu từ đó chảy ra, nàng đau quá kêu một tiếng, vội vàng dùng linh lực chữa thương nhưng... vốn tu vi Địa Linh cảnh cộng thêm tu luyện công pháp hồi phục trị liệu bá tuyệt cổ kim kia thì vết thương nhỏ sẽ ngay lập tức lành nhưng không, nó không hề ngưng lại, chảy máu không ngừng, nàng ứa cả nước mắt nhưng không dám khóc.
- Thật là kỳ hoa, haha! Huynh đệ của ta, ngươi có thấy thơm không? - Hắn hít hà một hơi rồi hỏi tiểu kiếm.
- Ngươi.. ngươi đừng lại đây. - Nàng hoảng sợ té ra đất, cố gắng lui mấy bước, quả thật nàng rất sợ hãi rồi, phải nói sống ở thế giới này đã mấy năm rồi mà nàng vẫn chưa hòa nhập được với nó, thật là vô dụng, chính nàng giờ phút này trong lòng mắng bản thân mình, vừa để hối hận vừa để mượn sẽ căm phẩn trấn an sự sợ hãi. Là một cô gái sinh ra trong thời bình sẽ chẳng bao giờ biết đến sự tàn khốc của chiến tranh, cũng đồng nghĩa với việc cô gái đó sẽ sợ hãi chiến tranh vô cùng, đúng vậy, nàng sợ hãi cái hiện thực của thế giới này và luôn trốn tránh nó, nàng hi vọng Lam Vũ sẽ nhanh tới đón nàng về...
- Haha, yên tâm, ta sẽ không sớm như vậy kết liễu ngươi. Ta còn chưa tận hứng đâu, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết cách để sinh tồn giữa thế giới tàn khốc này, nhớ cho kỹ bài học hôm nay để rồi đầu thai 1 kiếp khác mà sống cho tốt, có khi ngươi còn phải cảm ơn ta đâu, haha. - Tuy rằng nói thế giới này nắm đấm là đạo lý lớn nhất nhưng mà không thiếu thành phần biến thái, nhưng mà như hắn thì quả thật khó kiếm. Cái tính cách này sinh ra do tuổi thơ cơ cực của Huyết Đằng, hắn bắt đầu luyên thuyên giảng đạo lý và hưởng thụ sự kinh hoàng trong mắt Mỹ Hương, tên thật của hắn không phải là Huyết Đằng, thời tuổi trẻ hắn sinh ra trong một gia tộc quyền lực bậc nhất trong khu vực, thân là đại thiếu gia, hắn từ nhỏ được cưng như cưng trứng, chưa có ai dám làm trái ý hắn, nhưng kỳ hoa 1 cái là thằng này lúc đấy không có cái tính hách dịch của rất nhiều đại thiếu gia khác mà còn rất tốt bụng, hay lấy của chia cho kẻ dưới...vì hắn lúc đó thiên tư tu luyện hầu như kém nhất, cả đời thành tựu được trưởng bối định là không có hi vọng, linh căn kém cỏi. Vì vậy nên hắn mới định dùng ân tình vì nghĩ rằng sau này người khác cũng vì mình bây giờ tốt với họ mà tiếp tục cung kính mình.
Nhưng mà hắn sai, một ngày một tên hạ nhân mà hắn kính trọng như tiền bối, đã phản bội gia tộc hắn, tiết lộ thông tin và dẫn địch nhân về công pha gia tộc, gia tộc của hắn sụp đổ, tên phản đồ kia vậy mà không giết hắn, nói là nể tình hắn đã tốt với mình, nhưng đã phản bội làm gì có dụ để lại mầm họa, tên phản bội đã trói hắn lại 1 chỗ, trước mặt hắn từng đao chém chết cha hắn, mẹ hắn, gian chết muội muội hắn, vừa giết tên kia còn dạy cho hắn đạo lý sống trên đời, làm người không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào, thế giới người ăn thịt người, ngươi không ăn thịt người khác, người khác sẽ ăn thịt ngươi, muốn sống, muốn không bị người khác chi phối thì phải trở thành người trên người, nếu ngươi không mạnh hơn người khác thì sẽ có một ngày người khác hiếp đáp ngưoi, giết ngươi, khiến cho ngươi cảm giác bất lực và nhục nhã... Sau khi giảng một mớ đạo lý tàn nhẫn thì tên phản bội kia để lại cho hắn một câu khiến hắn hoàn toàn điên cuồng:"Nếu như ngươi không phải phế vật không thể tu luyện thì ngươi đã là một cái xác rồi, haha! Nhớ lời ta dạy, thế giới này chỉ đàm luận lợi ích, không đàm luận nhân tình, chỉ cần lợi ích đủ lớn thì cha mẹ anh em cũng phản bội, kiếp sau nếu có thể tu luyện thì đừng tin tưởng bất cứ kẻ nào."... Kể chuyện tới đó hắn mới dừng lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của Mỹ Hương như đang chiêm ngưỡng thành quả của mình. Chỉ thấy nàng đầy nghi hoặc nhân sinh, hắn hài lòng cười:
- Haha, nói tới đây đã đủ rồi, ngươi biết thanh kiếm này không, để ta nói cho ngươi biết vì sao ta một tên phế vật không thể tu luyện lại có thể tồn tại và có thành tựu như bây giờ, không ngại nói cho ngươi biết. Ta thời điểm đó vô cùng tuyệt vọng và nhục nhã, ta muốn kết liễu sinh mệnh của mình, ta nhảy núi, vô tình rơi vào một hang động, haha. Ta thấy nó, haha, Huyết Yêu Ma Kiếm, thanh ma kiếm hùng mạnh của Thị Huyết Ma Tôn chấn động cổ kim, chỉ tiếc lão chủ nhân của nó bị Ma Tôn Vũ đánh bại giết chết, ta được truyền thừa từ hắn, Thị Huyết Kinh cùng Huyết Yêu, ta biết thời đại của ta đã đến, ta ghi nhớ lời dạy của tên phản đồ kia, từng bước từng bước một cẩn thận giẫm đạp vô số thi thể thiên tài mà lớn lên, haha. Cũng giống như ngươi vậy, giết ngươi, ta lại có thêm tài phú để tiếp tục bước xa hơn nữa, haha. - Như đã thõa mãn sự biến thái của mình bằng cách lập lại sự dạy đời của tên phản đồ lên hắn đối với người khác, hắn cắm thanh huyết kiếm xuống dưới đất, rồi an ủi nó, nói nó đợi 1 lát rồi tự mình tiến tới chỗ Mỹ Hương.
Mỹ Hương nãy giờ trông như kẻ mất hồn, nàng nãy giờ vậy mà nghe cái gì, hoàn trái toàn ngược với định nghĩa nhân sinh của nàng, bỗng thấy đối phương bước tới gần nàng càng hoảng sợ:
- Ngươi.. ngươi không nên tới đây, huhu! Tha cho ta đi, ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không trở lại đâu. Ngươi cứ nói với bọn hắn là..là đã giết..giết được ta! Cầu ngươi, huhu. Ta còn rất nhiều điều phải làm, ta không muốn chết huhu. - Nàng khóc òa thành tiếng van xin hắn, nàng bất lực, nàng không muốn chết, nàng muốn chờ Lam Vũ.
- A, Ngươi muốn sống?
- Đúng vậy! Tha..tha cho ta!
- Ngươi muốn sống? Vậy giết ta đi, giết ta thì ngươi sống! Ta gặp trường hợp như ngươi nhiều lần rồi, ta đều giết hết bọn hắn để được sống! Còn bây giờ ta phải giết ngươi để có tài nguyên, để mạnh lên, để sau này không có ai đứng trước mặt ta làm điều như ta làm với ngươi, làm sao bây giờ đây? haha. - Hắn trêu tức nhìn Mỹ Hương. Hắn là Thiên Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, chấp 1000 cái Mỹ Hương cũng chưa chắc đủ cho hắn tát 1 cái nên hắn vô cùng tự tin, trước thực lực tuyệt đối chẳng có cái gì có thể giúp nàng thoát khỏi tình huống này. Nhìn thấy người khác tuyệt vọng hắn cũng cảm thấy khoái lạc.
- Đừng!! - nàng ngồi bệch xuống đất, che mặt.
- Haha. - Hắn cười một cái, ngón tay xoẹt qua, làm chân Mỹ Hương lại xuất hiện 1 vết thương như bị dao chém, nàng hét thảm.
- Á, đau quá. Vũ ơi, anh đang ở đâu...huhu! - Ôm lấy chân. Vì vết thương không phải gây ra bằng huyết kiếm nên nó nhanh chóng bằng mắt thường khôi phục lại.
Huyết Đằng đưa ngón tay dính máu lên liếm 1 cái, hít một hơi thật sâu:
- Thật ngon haha. Lại đổi 1 cái vị trí nha. - Nói xong hắn lại rẹt 1 đường trên tay Mỹ Hương, lại liếm 1 cái, rồi lại đổi tới lưng, mỗi lần hắn đều cười đến sung sướng. Mặc kệ Mỹ Hương dùng chiêu thức đánh tới thế nào hắn đều không quan tâm, coi như gió thoảng qua, chẳng làm lay góc áo của hắn.
Nhìn Mỹ Hương y phục nát như mồng tơi, tình cảnh vô cùng mỹ diệu nhưng trong mắt Huyết Đăng lại không hề có cảm xúc nam nữ, hắn chỉ thèm con mồi, thèm máu, hắn nhìn nàng như con mồi thơm ngon thay vì là một nữ nhân. Chơi chán, hắn chậm rãi thu lại bộ dáng thèm khát, hắn mỉm cười:
- Haizz, chán rồi, tạm biệt, kiếp sau đừng có gặp lại ta. - Liếm liếm bờ môi, hắn từng bước đi về phía Mỹ Hương đang bị thương khắp nơi.
Mỗi bước chân của hắn như là bước chân của tử thần làm Mỹ Hương vô cùng tuyệt vọng, trong giây lát này nàng suy nghĩ rất nhiều thứ, nàng không cam lòng, không muốn chết, nàng khát vọng được sống, được gặp lại người mình yêu, nàng đã hứa chờ anh 1000 năm cơ mà, sao bây giờ chỉ mới có vài năm... Hắn đã đến trước mặt nàng, đè nàng xuống đất, chênh lệc tu vi khiến Mỹ Hương không có cách nào chốgn cự. Hắn liếm liếm môi, chuẩn bị cắn vào cổ nàng hút máu, bỗng dưng phía sau hắn có tiếng kiếm ngân vang lên, hắn cười cười:
- Huynh đệ à! Cứ từ ta, ta sẽ không uống hết, sẽ chừa cho ngươi 1 nửa được chưa? - Hắn nói với thanh kiếm đang rung rung, như thể Mỹ Hương là hàng hóa của hắn.
Thanh kiếm vẫn tiếp tục rung như đang kháng nghị, hắn lần này cười ha hả:
- Thôi được, thôi được, ngươi thắng! Ngươi 7 ta 3, được chưa, haha!
Từng câu nói của hắn như từng thanh chùy gõ vào tâm linh Mỹ Hương, nàng không muốn chết, nàng muốn sống, phải sống, nhưng hắn quá mạnh, nàng cứ như con nít 3 tuổi trước mặt một người trưởng thành, chẳng có chút chống cự nào thì làm sao mà sống đây, làm sao đây, làm sao đây! Ý chí cầu sinh của con người lúc gần chết vô cùng mạnh mẽ, chốc lát nàng bỗng nhớ ra chiếc nhẫn mà Kimura đã tặng nàng lúc trước, hắn nói chiếc nhẫn nãy sẽ cho nàng trong chốc lát có tốc độ của một Thiên Linh đỉnh phong cường giả, tâm linh đang bị bóp nghẹt của nàng bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng, nàng giờ nào còn có thể suy nghĩ được gì nữa, hắn đã đến sát mặt nàng rồi, hắn há miệng với chiếc răng nanh. Nàng bản năng sinh tồn được kích thích, lập tức kích hoạt giới chỉ, giây lát hoá thành 1 tia sáng nhanh chóng bay tới thanh huyết kiếm nhấc nó lên, mặc kệ lúc vừa chạm vào chuôi kiếm nàng bị nó hút rất nhiều máu, nàng cắn răng đau đớn cầm nó lên ngay lập tức đâm vào đầu của Huyết Đằng, vì tốc độ của Mỹ Hương bộc phát quá nhanh, thêm vào sự chủ quan do chênh lệch tu vi khiến Huyết Đằng không kịp phản ứng, đến lúc bị Huyết Kiếm đâm xuyên đầu hắn vẫn còn đang trong tư thế há mồm định cắn....
Huyết Yêu Ma Kiếm vốn là một thanh Ma Kiếm, làm gì có phân biệt địch ta, cùng 1 lúc nó điên cuồng hút máu của cả 2 người...
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook