Lãng Khách Vô Danh
-
Chương 38: Thành Phố Hỗn Loạn
Xích Lam Thi, nghe thì tưởng là một sợi xích nhưng thực ra nó giống một dải băng hơn, nó được làm từ tơ nhện Lam Thi vốn mệnh danh lấy bền bỉ, chắc chắn làm tiếng, lại được gia cố thêm các loại tài liệu và linh lực, tạo tác dụng trói rất chặt, còn chặt hơn xích sắt nhiều, đao kiếm dưới cấp Nguyên Linh khó mà làm xước được Xích Lam Thi này, mà nó lại như một dải tơ lụa vậy, mềm mại uyển chuyển gì biến chiêu, không cứng nhắc như các loại xích kim loại khác, bởi vậy nó rất được người ưa thích dùng vũ khí loại xích hay roi thèm khát, nhưng mà không phải ai cũng có thể có được, đơn giản vì nó đắt, nhện Lam Thi tuy rằng không có độc nhưng mà người nó chẳng khác gì một khối kim cương di động vậy, toàn thân bọc giáp cứng chắc, lực mạnh khó lượng mà con nhện Lam Thi trưởng thành nào cũng to ngang cái ô tô, nhện chúa như tòa nhà 4 tầng, vậy nên từ xưa tới nay người chết vì đi tìm nhện Lam Thi lấy tơ không phải là ít. Gia tộc họ Lam là gia tộc mạnh nhất Lam Thiên Vực, ý nghĩa cái tên Lam Thiên là vùng trời của họ Lam, mạnh thế nên có không ít tơ Lam Thi để tạo thành Xích Lam Thi cũng là điều dễ hiểu.
Giờ Lam Vũ trông không khác gì xác ướp Ai Cập cả, quấn băng kín mít, ngay cả đôi mắt cũng không hở, tuy nhiên nếu ở thế giới này thì mọi người chỉ cho là một tên tù nhân nào đó bị trói thôi, bời vì xác ướp trông khác, nơi này không thiếu xác ướp, có xác ướp tu thành tiên cấp, đứng đầu thiên địa nữa là, nhưng bọn họ ngoại hình đa số thì khô quắt như cây củi, không có tí máu nào hay nước nào nên trỏ thành như thế, tuy nhiên số ít cao cấp xác ướp giữ nguyên lại hình hài trước khi chết, chỉ có điều là nhìn xám ngoét không tí sinh khí thôi, có máu nhưng máu của bọn họ chính là máu độc màu đen hoặc tím, không đỏ giống người sống. Lam Vũ giờ mới lv2, làm sao mà phá được mấy dải băng này, tuy có thể hóa khí thoát đi nhưng mà anh biết bên ngoài còn có rất nhiều nguyên linh, địa linh có tới 2 người lận, ra cho chết hả! Bởi vì anh có tinh thần bóng tối nên quan sát rất rõ, bọn họ có quấn che mắt cũng bằng thừa!!! Bọn họ cũng không biết rằng cả con tàu bay này đều nằm trong tầm nhìn của Lam Vũ hết, chẳng có bí mật nào che giấu được, kể cả cái lão mà bọn họ cung kính gọi là Tam gia đang xxx gái ở trong khoang tàu anh cũng thấy, máu lên ngó một tí chắc không sao, haha!
Cũng thật oan uổng cho tên Tam gia, quanh phòng hắn đều được làm bằng chất liệu chống thần thức dưới Thiên Linh xâm nhập, dòm ngó, bởi vậy mới yên tâm mà xxx, thế là một đời cao thủ Địa Linh cảnh lại trở thành diễn viên porn cho Lam Vũ coi tạm thời để giải trí, quan trọng là cô nàng dưới thân hắn rất nóng bỏng nha, 3 vòng như đồng hồ cát...thôi bỏ qua! Thật ra thì Xích Lam Thi cũng có công năng ngăn cản thần thức, đề phòng người bị bắt nhìn thấy những điều không nên thấy, aizzz, tất cả đều vô dụng với tinh thần lực bóng tối... Anh không biết chúng sẽ đem mình đi đâu, nhưng mà hiện tại anh cũng không vội, cũng biết mình nhất định không chết được, nên đành măc cho tụi hắn đem đi đâu thì đi, nghe nó Địa Ngục Bóng Đêm gì đó cũng khiến anh chờ mong, nguyên nhân không phải là anh thích ngược đãi ở Địa Ngục mà nghe thấy 2 chữ Bóng Đem, tức là Hắc Ám. Ở nơi này anh muốn tu luyện cũng không được, linh khí thu không được, linh quả ăn cũng vô dụng, hoàn toàn là phế vật mà, may là có cái năng lực farm lv chứ không anh cũng chịu thua, tìm đại chỗ nào làm phàm nhân sống cho rồi. Nay nghe thấy hắc ám gì đó, biết đâu có cơ hội gì đó cho mình thì sao, chờ mong một chút...
============= Cùng lúc đó tại một một cung đình lớn ở Hỏa Kim Lục ============
Một thân ảnh hừng hực lửa đứng ở trên không cười một cách điên cuồng dưới ánh nhìn của hàng vạn con người:
- Hahahaha, một tiểu phế vật cửu cấp linh căn mà cũng đòi so sánh với ta, dạy dỗ ta, đánh không lại thì gọi người sao? Đây sẽ là một tấm gương sáng cho các người, trêu chọc ta trước giờ chưa bao giờ có kết cục tốt. - Cười to dọa người một tiếng rồi cả người hắn tỏa ra ánh sáng chói lóa, 1 tia sáng lớn phụt lên thiêu rụi cả một cung đình khổng lồ trở thành tro bụi trong nháy mắt, trong cung đình có không ít người, đều nhìn hắn bằng ánh mắt không cam lòng và hối hận, trong đó còn có một lão già Thiên Linh trung kỳ đỉnh...tất cả mọi thứ trong tầm mắt hắn đều thành tro bụi trừ những người chứng kiến sự hùng mạnh của hắn, sau màng chói lóa hắn cũng biến mất.
================================
Trong mấy ngày tiếp theo, Lam Vũ bị nhốt trong một căn phòng biệt lập, nhưng mà chả có ai canh giữ cả, có lẽ vì chúng chẳng coi anh ra gì nên không cần phải phái người trông, sau đó con tàu cũng dừng lại, Lam Vũ lại bị áp giải bằng một chiếc xe có cái lồng thêm vài ngày nữa tới trước một cái hố đen hun hút sâu không thấy đáy, chúng ném anh xuống hố, sau đó bỏ đi.
Anh lại rơi xuống vực thẳm, tuy nhiên cái vực này không thể nào so sánh với thế giới bóng đêm của anh được, chỉ chừng 5 phút là đã nhìn thấy đáy rồi, không đợi anh rơi xuống thì đã có một đám người mặc quân phục tới trực tiếp dùng linh lực nắm lấy. Một tên nhún vai cười:
- Khà khà, lâu lắm rồi mới thấy có người rơi xuống, còn được bọc bằng Xích Lam Thi nữa! Có lẽ là tù nhân mà cao tầng muốn tra khảo gì đó, đem hắn vào ngục giam đi.
Hai tên đồng bọn cũng đồng ý với ý kiến của gã, gã thấy vậy thì nhếch nhác lấy trong nhẫn ra một cái bàn tròn có có 4 cái lỗ và một cái tay cầm, gã cầm lấy cái tay cầm. Trong cái bàn tròn có 4 cái xích sắt lao ra trói lấy Lam Vũ:
- Ngục nhân, chào mừng tới Thành Phố Hỗn Loạn! - gã cười như chào đón thành viên mới, cũng không phải giả tạo mà thật lòng như thế, đây là một thế giới nhỏ phụ cận Lam Thiên Vực, một thế giới không có mặt trời, gió lốc, các loại rác, đất đá, bụi mù bay loạn khắp nơi, một thế giới không có pháp luật, chỉ có sức mạnh, một thế giới hỗn loạn thực sự, tên gốc nơi này vốn là thế giới Hỗn Loạn mà trong thế giới này cũng có người và những con người đã chung tay xây dựng lên một thành phố, gọi là Thành Phố Hỗn Loạn. Ngoại vi Thành Phố Hỗn Loạn đều là các sinh vật kỳ lạ, có lẽ bởi nơi này là thế giới Hỗn Loạn nên các sinh vật đều rất "hỗn loạn", nhất là đi vào Đầm Lầy Rễ Cây, nơi đó rừng thiên nước độc, cả đầm lầy chỉ có một cái cây, cây cao chọc trời nhìn không thấy đỉnh, thân cây to bằng cả ngàn người ôm, rễ cây to lớn mọc chằng chịt khắp đầm lầy, nơi đây vốn chẳng có đất, chỉ là một cái hồ rộng lớn nhưng do có rễ cây chằng chịt thì lại tạo thành một cái đầm lầy.
Tóm lại một câu là nơi này chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, đừng nói là giữa người với thiên nhiên mà giữa người với người cũng cực kỳ khắc nghiệt. Tới nơi này chắc khác nào đi đày, ai mà muốn chứ, kể là được Lam Gia phái tới cai quản cũng thế, nơi này mỹ nữ thì không có, tiền tài thì khan hiếm, tự dưng có thêm một tên chịu chung số phận với mình, nên có chút cao hứng chào hỏi cũng phải.
Lam Vũ chẳng nói gì, anh đang dùng tinh thần lực dò xét xung quanh, trong lòng thầm thất vọng, quanh đây quả nhiên khắp nơi vẫn là linh khí, vô dụng với mình, điều đầu tiên anh muốn là rời khỏi đây, nhưng ngẫm lại thấy linh khí nơi đây yếu hơn ở Lam Thiên Vực một ít, nên đi dạo một vòng quanh đây kiếm quái hay mấy thằng ngu farm một lượt đã, giờ mình cũng đang yếu xìu, tìm một bãi quái thích hợp còn có lý hơn là đu theo cái map lv cao thì khi nào mới lên lv. Tư duy của lão đại là như thế đó, xuất thân từ game thủ nên đến một thế giới không khác gì game anh lại đem mấy kiến thức thông thường này thành từ ngữ game cho dễ phân tích.
Gã cầm xích định nổi giận vì đối phương khinh thường mình những nghĩ lại thấy đối phương lại bị Xích Lam Thi trói nên có lẽ muốn nói muốn nghe đều không được, thì thôi gã cũng không muốn tự làm mất mặt tự kỷ với người điếc nữa... Gã dù gì cũng là một Nguyên Linh cảnh trung kỳ cao thủ, phải giữ phong độ(cao thủ gì tầm này,^_^, chú thích của Kai: thằng này nó tự cho nó là cao thủ cần phong độ, không chấp với người khuyết tật!) Gã nói với 2 đồng bạn:
- Tụi mày vào quán nhậu Đại Loạn mua tí rượu ngon, đồ nhắm, lần trước ta bao rồi đó, giờ tới tụi mày tự phân chia đi. Chờ ta áp giải tên này vào ngục thành rồi quay lại anh em ta lai rai.
Hai tên kia cũng cười ha hả, có lẽ tình bạn của bọn họ khá tốt! Gã kéo Lam Vũ đi...
Đi được nửa đường tới một đoạn đất đá hỗn loạn thì bỗng dưng Lam Vũ phát ra tiếng nói:
- Này!
Gã kia đang nóng lòng đi nhanh về nhanh để mau chóng "nhậu cho đã" một phen thì nghe có giọng nói vang lên, gã hơi hoảng một chút, vội vàng lấy trong nhẫn ra một thanh chiến đao khá to rồi quát lên:
- Ai đó, có gan thì bước ra đây, núp núp trốn trốn sao có thể coi là anh hùng!!! - Gã không cho là Lam Vũ nói, vì người bị Xích Lam Thi trói thì gần như là ngũ quan bị phong bế, hơ đao khắp nơi.
- Bên cạnh mày đây, nói chuyện vài câu coi! - Lại một âm thanh hờ hững, hư vô xuất hiện khiến cho hắn giật mình, sau đó nhìn quanh người 360 độ một lượt rồi mới quay về phía Lam Vũ:
- Là mày?
- Ừ! Nơi này là nơi đâu? Có con đường nào để qua vực khác không? Hay là Mộc Tiên Lục càng tốt.
- Hừ, thì ra là tên tù nhân này! Hù ta sợ một phen, mày là ai mà ta phải trả lời? Nói cho mày biết câu hỏi của mày đa số mấy người lần đầu tiên đến đây đều hỏi qua, mong một chút hi vọng trở lại Lam Thiên Vực chứ gì, ta nói đừng có mong, trừ khi ngươi nổi tiếng ở Thành Phố Hỗn Loạn, Lam Gia sẽ tuyển ngươi làm hộ vệ hoặc làm Lam Thiên Quân, mới được truyền tống ra khỏi đây, haha! Bí mật nói cho ngươi một chút hi vọng, trên đỉnh cây Phong bất tử ở Đầm Lầy Rễ Cây có một con đường thông tới một thế giới khác, ngươi có thể thử, nhưng mà nhắc trước trên cây Phong bất tử có không ít sinh vật kỳ lạ, có cả những sinh vật bất tử như xác ướp nửa đó. - Hù dọa một phen rồi gã tiếp tục cười, nhưng sau đó nụ cười tắt hẳn, vì...người bị Xích Lam Thi thì làm sao mà nói được, trừ khi người ta là cao thủ Địa Linh trở lên.
Tay phải Lam Vũ đã đặt lên cổ hắn, mặc dù hắn hơn anh một cấp độ nhưng đã để anh tiếp cận được, vả lại hắn cũng đang tưởng Lam Vũ là một vị tiền bối nào đó nên cũng không phản kháng. Thực tế tới giây phút này hắn phản kháng cũng vô dụng vì cái tay đặt lên cổ hắn chỉ là động tác giả, chỉ cần hắn nhúc nhích một cái thì hàng loạt gai góc kiếm đao sẽ xuất hiện sau lưng hắn đâm hắn quy thiên ngay, động tác giả này có tác dụng thu hút hết sự tập trung của hắn. Lam Vũ thật sự không muốn giết tên này, dù sao thì hắn cũng chưa có ác ý với mình, chỉ là hắn phải làm việc cho người ta thôi. Anh hờ hửng nói:
- Thành Phố Hỗn Loạn hướng nào, ta muốn qua đó một chút.
- Hướng...hướng đông, tiền..tiền bối tha mạng. - Tên này bắt đầu nói lắp bắp rồi, cũng phải thôi, thường thường các cao thủ do sinh mạng dày đặt đã khiến tâm lý của họ dần trở nên bất bình đẳng, không bao giờ cho phép người yếu hơn mình mà làm càn trước mặt, gã cũng hay làm vậy với thuộc hạ nên giờ gã mới sợ.
Lam Vũ liền bỏ tay xuống, bay theo hướng Đông...
Thấy một màn này gã liền xác định người trước mặt là một tiền bối nào đó rãnh rỗi không có gì làm giả vờ bị bắt để vào nơi này chơi chăng? Ai mà biết, người điên gã gặp qua nhiều rồi... Nếu không phải tiền bối Địa Linh cảnh thì sao bị Xích Lam Thi trói buộc như vậy mà vẫn còn bay được, quan trọng nhất là hắn không nhìn ra đối phương là cấp bậc nào, thường như thế thì một là phàm nhân, 2 chính là cao thủ mạnh hơn mình mà thôi. Nghĩ tới đây hắn cũng không dám chần chừ ở lại đây nữa, biết đâu tiền bối kia nổi hứng gì đó quay lại giết hắn diệt khẩu thì sao!
Lam Vũ bay một đường chừng nửa tiếng đồng hồ cũng gần 700km thì mới thấy một đống đổ nát siêu lớn, quan sát kỹ thì thấy quanh đống đổ nát có rất nhiều sinh vật kỳ lạ, những con dơi màu tím đen bay lờn vờn giữa không trung, vì nơi này không có mặt trời mà chỉ có một ít ánh sáng cam tím sau rặng mây không biết cái gì phát ra nên nhìn sơ sơ qua sẽ không thấy bọn chúng, nhưng Lam Vũ không cần dùng mắt mà. Trong các đống đổ nát còn có những con rắn nhỏ màu xanh lục mà lại có 2 cái móng vuốt nhỏ phía trước đang trườn, còn có một con nhìn giống con đười ươi trụi lông, mắt đỏ, mỏm nhọn đầy răng chạy loạn khắp nơi. Nhưng mà đa số chúng cũng không phải quá mạnh mẽ, có mấy con đui mù lại hiến "kinh nghiệm" cho Lam Vũ, đương nhiên anh không từ chối mà cho vài quyền chết luôn.
Nhìn đống đổ nát có kết cấu kia Lam Vũ đoán rằng trước đây cũng là một phần của Thành Phố Hỗn Loạn này, sau đó có thể bị mấy cái sinh vật kỳ lạ này phá hủy. Xung quanh cũng có không ít người nha, đa số là Chân Linh cảnh và Hư Linh ra đây chiến đấu tập luyện và săn tài liệu từ các sinh vật ở đây. Lam Vũ bay thẳng về phía thành phố, nơi này đúng chất hỗn loạn, trên đường đi có không ít cảnh giết người đoạt bảo, giết người vì tư thù, hoàn toàn chẳng có ai quản ai cả. Đi vào trong thành phố thì mọi thứ trước mắt làm Lam Vũ đứng hình luôn, thật không thể tin được, nơi này có những tòa nhà chọc trời xây dựng bằng đá trắng hay các loại kim loại như ngọc, khá đẹp, cấu trúc này hoàn toàn không giống với các ngôi nhà gỗ cổ lỗ sĩ thời phong kiến tí nào mà giống những tòa cao ốc ở hiện đại hơn, tuy nhiên nó chẳng có máy móc gì cả, hay nói là bọn người biết dùng phép này chả cần máy móc hỗ trợ mình nên chẳng ai bỏ thời gian ra để đi nghiên cứu mấy cái máy móc chứ.
Nhưng dù kết cấu có chút tiến bộ nhưng hỗn loạn vẫn hỗn loạn, không ít công trình bỏ hoang, không ít nơi có lưu lại vết máu, bụi và các loại vật thể như giấy đồ bay khắp nơi, con người thì khắp nơi đều thấy đánh chém, dành tài nguyên. Điểm mạnh nữa mà anh thấy chính là các khu vui chơi, đèn đóm cũng rất rực rỡ, nhưng mà có điều là đèn ở đây không phải loại đèn sáng bằng điện giống trái đất mà một loại đèn phát sáng nhờ linh khí, hay linh ngọc, chúng chẳng cần cấu trúc hay phát minh gì cả, chỉ cần bỏ năng lượng vào là tự động năng lượng nó phát sáng. Ngoài ra còn có các quán ăn nhậu như Đại Loạn, Tam Sắc..v.v Khách khứa rất đông, cuộc sống vô cùng nhộn nhịp, Lam Vũ cũng phục mấy đứa ăn nhậu nơi này, bên cạnh có mười mấy mét có 2 đám tu linh giả đánh chém chưởng ầm ầm mà vẫn còn vừa ngồi vừa uống rượu vừa bình luận éo khác gì bình luận game. Tuy nhiên Lam Vũ không biết tuy thành phố hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự, trật tự đến từ cường giả, đằng sau mỗi quán nhậu đều là cường giả cấp bậc Địa Linh, đụng vào là chết, ai dám chứ. Nói là quán nhậu chứ thực chất quán nào cũng to bằng cả cái thị trấn ở hiện đại, chất liệu đá làm ở đây rất đẹp, cũng rất rắn chắc, lỡ 1 2 chiêu cũng không thể tạo thành tổn hại với các công trình ở nơi đây.
Lam Vũ tiến lại gần một quán nhậu để kiếm đồ ăn vì đang rất đói, cũng phải cả tuần rồi chưa ăn cơm chứ ít đâu, mình có tiền mà, tiền ở Tam Thiên giới này chủ yếu là linh ngọc, mình có linh ngọc cướp được từ tay tên Ngân Trung mà. Số lão đại đen đủi sao chứ ngay cả ăn cơm cũng có người phá, có một đám người kéo đến, đương nhiên là chú ý đến người mới:
- Này người anh em, chúng ta thấy ngươi giống như là một người mới, có gia nhập thế lực nào chưa, có hứng thú gia nhập bang Hỏa Sư của bọn ta không? Nói cho người anh em biết, 80% người mới tới thế giới Hỗn Loạn này đều không sống nổi qua 1 tuần đâu, biết tại sao không? Vì ở nơi đây không chết bởi yêu thú thì cũng đành nhưng ngươi không giết người thì người cũng sẽ giết ngươi, đơn giản vì chút tiền tài trong túi ngươi thôi.
- Vậy sao biết ta có tiền, lỡ như ta không có đồng nào thì sao?
- Vẫn cướp, thà cướp nhầm còn hơn bỏ sót mà.
- Vậy 20% còn lại?
- Gia nhập các bang phái để bảo vệ lẫn nhau. Chúng ta chính là một trong những bang phái hùng mạnh ở khu phía tây Thành Phố Hỗn Loạn này! - Tên kia cầm một thanh đao dài vừa múa vừa cười.
- Vậy...để hôm sau ta sẽ tìm các người tính chuyện gia nhập, giờ ta đói bụng muốn vào ăn đã. - Lam Vũ từ chối, dm, ngu đéo gì gia nhập tụi mày, ngon thằng nào bước ra đây, tăng cho tao chút "kinh nghiệm".
- Như thế không được, vì nếu hôm nay anh bạn không có câu trả lời thì sẽ chết đó, tin lời bọn ta đi. - Tên này cười đầy ẩn ý.
- Sao lại chết? Ta có gây thù với ai đâu?
- Trước đúng là không có nhưng giờ có rồi! Haha, cho mày 10 giây để quyết định nếu không...CHẾT!!! - Cười gằn nhấn mạnh chữ cuối, ngay lập tức đám người bao vây Lam Vũ lại.
Lam Vũ cũng sững sờ nhìn mấy tên Nguyên Linh cảnh sơ kỳ đang uy hiếp mình cũng với lũ đàn em Chân Linh đang bủa vây, thể loại gì đây? Ngại sống lâu? Hay là biết tao đang thiếu lv nên qua hiến?
==========Kai
Đừng thắc mắc tại sao Kai lại hạn chế dùng từ hán việt lại nhé:) Vì không thích nữa.
Giờ Lam Vũ trông không khác gì xác ướp Ai Cập cả, quấn băng kín mít, ngay cả đôi mắt cũng không hở, tuy nhiên nếu ở thế giới này thì mọi người chỉ cho là một tên tù nhân nào đó bị trói thôi, bời vì xác ướp trông khác, nơi này không thiếu xác ướp, có xác ướp tu thành tiên cấp, đứng đầu thiên địa nữa là, nhưng bọn họ ngoại hình đa số thì khô quắt như cây củi, không có tí máu nào hay nước nào nên trỏ thành như thế, tuy nhiên số ít cao cấp xác ướp giữ nguyên lại hình hài trước khi chết, chỉ có điều là nhìn xám ngoét không tí sinh khí thôi, có máu nhưng máu của bọn họ chính là máu độc màu đen hoặc tím, không đỏ giống người sống. Lam Vũ giờ mới lv2, làm sao mà phá được mấy dải băng này, tuy có thể hóa khí thoát đi nhưng mà anh biết bên ngoài còn có rất nhiều nguyên linh, địa linh có tới 2 người lận, ra cho chết hả! Bởi vì anh có tinh thần bóng tối nên quan sát rất rõ, bọn họ có quấn che mắt cũng bằng thừa!!! Bọn họ cũng không biết rằng cả con tàu bay này đều nằm trong tầm nhìn của Lam Vũ hết, chẳng có bí mật nào che giấu được, kể cả cái lão mà bọn họ cung kính gọi là Tam gia đang xxx gái ở trong khoang tàu anh cũng thấy, máu lên ngó một tí chắc không sao, haha!
Cũng thật oan uổng cho tên Tam gia, quanh phòng hắn đều được làm bằng chất liệu chống thần thức dưới Thiên Linh xâm nhập, dòm ngó, bởi vậy mới yên tâm mà xxx, thế là một đời cao thủ Địa Linh cảnh lại trở thành diễn viên porn cho Lam Vũ coi tạm thời để giải trí, quan trọng là cô nàng dưới thân hắn rất nóng bỏng nha, 3 vòng như đồng hồ cát...thôi bỏ qua! Thật ra thì Xích Lam Thi cũng có công năng ngăn cản thần thức, đề phòng người bị bắt nhìn thấy những điều không nên thấy, aizzz, tất cả đều vô dụng với tinh thần lực bóng tối... Anh không biết chúng sẽ đem mình đi đâu, nhưng mà hiện tại anh cũng không vội, cũng biết mình nhất định không chết được, nên đành măc cho tụi hắn đem đi đâu thì đi, nghe nó Địa Ngục Bóng Đêm gì đó cũng khiến anh chờ mong, nguyên nhân không phải là anh thích ngược đãi ở Địa Ngục mà nghe thấy 2 chữ Bóng Đem, tức là Hắc Ám. Ở nơi này anh muốn tu luyện cũng không được, linh khí thu không được, linh quả ăn cũng vô dụng, hoàn toàn là phế vật mà, may là có cái năng lực farm lv chứ không anh cũng chịu thua, tìm đại chỗ nào làm phàm nhân sống cho rồi. Nay nghe thấy hắc ám gì đó, biết đâu có cơ hội gì đó cho mình thì sao, chờ mong một chút...
============= Cùng lúc đó tại một một cung đình lớn ở Hỏa Kim Lục ============
Một thân ảnh hừng hực lửa đứng ở trên không cười một cách điên cuồng dưới ánh nhìn của hàng vạn con người:
- Hahahaha, một tiểu phế vật cửu cấp linh căn mà cũng đòi so sánh với ta, dạy dỗ ta, đánh không lại thì gọi người sao? Đây sẽ là một tấm gương sáng cho các người, trêu chọc ta trước giờ chưa bao giờ có kết cục tốt. - Cười to dọa người một tiếng rồi cả người hắn tỏa ra ánh sáng chói lóa, 1 tia sáng lớn phụt lên thiêu rụi cả một cung đình khổng lồ trở thành tro bụi trong nháy mắt, trong cung đình có không ít người, đều nhìn hắn bằng ánh mắt không cam lòng và hối hận, trong đó còn có một lão già Thiên Linh trung kỳ đỉnh...tất cả mọi thứ trong tầm mắt hắn đều thành tro bụi trừ những người chứng kiến sự hùng mạnh của hắn, sau màng chói lóa hắn cũng biến mất.
================================
Trong mấy ngày tiếp theo, Lam Vũ bị nhốt trong một căn phòng biệt lập, nhưng mà chả có ai canh giữ cả, có lẽ vì chúng chẳng coi anh ra gì nên không cần phải phái người trông, sau đó con tàu cũng dừng lại, Lam Vũ lại bị áp giải bằng một chiếc xe có cái lồng thêm vài ngày nữa tới trước một cái hố đen hun hút sâu không thấy đáy, chúng ném anh xuống hố, sau đó bỏ đi.
Anh lại rơi xuống vực thẳm, tuy nhiên cái vực này không thể nào so sánh với thế giới bóng đêm của anh được, chỉ chừng 5 phút là đã nhìn thấy đáy rồi, không đợi anh rơi xuống thì đã có một đám người mặc quân phục tới trực tiếp dùng linh lực nắm lấy. Một tên nhún vai cười:
- Khà khà, lâu lắm rồi mới thấy có người rơi xuống, còn được bọc bằng Xích Lam Thi nữa! Có lẽ là tù nhân mà cao tầng muốn tra khảo gì đó, đem hắn vào ngục giam đi.
Hai tên đồng bọn cũng đồng ý với ý kiến của gã, gã thấy vậy thì nhếch nhác lấy trong nhẫn ra một cái bàn tròn có có 4 cái lỗ và một cái tay cầm, gã cầm lấy cái tay cầm. Trong cái bàn tròn có 4 cái xích sắt lao ra trói lấy Lam Vũ:
- Ngục nhân, chào mừng tới Thành Phố Hỗn Loạn! - gã cười như chào đón thành viên mới, cũng không phải giả tạo mà thật lòng như thế, đây là một thế giới nhỏ phụ cận Lam Thiên Vực, một thế giới không có mặt trời, gió lốc, các loại rác, đất đá, bụi mù bay loạn khắp nơi, một thế giới không có pháp luật, chỉ có sức mạnh, một thế giới hỗn loạn thực sự, tên gốc nơi này vốn là thế giới Hỗn Loạn mà trong thế giới này cũng có người và những con người đã chung tay xây dựng lên một thành phố, gọi là Thành Phố Hỗn Loạn. Ngoại vi Thành Phố Hỗn Loạn đều là các sinh vật kỳ lạ, có lẽ bởi nơi này là thế giới Hỗn Loạn nên các sinh vật đều rất "hỗn loạn", nhất là đi vào Đầm Lầy Rễ Cây, nơi đó rừng thiên nước độc, cả đầm lầy chỉ có một cái cây, cây cao chọc trời nhìn không thấy đỉnh, thân cây to bằng cả ngàn người ôm, rễ cây to lớn mọc chằng chịt khắp đầm lầy, nơi đây vốn chẳng có đất, chỉ là một cái hồ rộng lớn nhưng do có rễ cây chằng chịt thì lại tạo thành một cái đầm lầy.
Tóm lại một câu là nơi này chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, đừng nói là giữa người với thiên nhiên mà giữa người với người cũng cực kỳ khắc nghiệt. Tới nơi này chắc khác nào đi đày, ai mà muốn chứ, kể là được Lam Gia phái tới cai quản cũng thế, nơi này mỹ nữ thì không có, tiền tài thì khan hiếm, tự dưng có thêm một tên chịu chung số phận với mình, nên có chút cao hứng chào hỏi cũng phải.
Lam Vũ chẳng nói gì, anh đang dùng tinh thần lực dò xét xung quanh, trong lòng thầm thất vọng, quanh đây quả nhiên khắp nơi vẫn là linh khí, vô dụng với mình, điều đầu tiên anh muốn là rời khỏi đây, nhưng ngẫm lại thấy linh khí nơi đây yếu hơn ở Lam Thiên Vực một ít, nên đi dạo một vòng quanh đây kiếm quái hay mấy thằng ngu farm một lượt đã, giờ mình cũng đang yếu xìu, tìm một bãi quái thích hợp còn có lý hơn là đu theo cái map lv cao thì khi nào mới lên lv. Tư duy của lão đại là như thế đó, xuất thân từ game thủ nên đến một thế giới không khác gì game anh lại đem mấy kiến thức thông thường này thành từ ngữ game cho dễ phân tích.
Gã cầm xích định nổi giận vì đối phương khinh thường mình những nghĩ lại thấy đối phương lại bị Xích Lam Thi trói nên có lẽ muốn nói muốn nghe đều không được, thì thôi gã cũng không muốn tự làm mất mặt tự kỷ với người điếc nữa... Gã dù gì cũng là một Nguyên Linh cảnh trung kỳ cao thủ, phải giữ phong độ(cao thủ gì tầm này,^_^, chú thích của Kai: thằng này nó tự cho nó là cao thủ cần phong độ, không chấp với người khuyết tật!) Gã nói với 2 đồng bạn:
- Tụi mày vào quán nhậu Đại Loạn mua tí rượu ngon, đồ nhắm, lần trước ta bao rồi đó, giờ tới tụi mày tự phân chia đi. Chờ ta áp giải tên này vào ngục thành rồi quay lại anh em ta lai rai.
Hai tên kia cũng cười ha hả, có lẽ tình bạn của bọn họ khá tốt! Gã kéo Lam Vũ đi...
Đi được nửa đường tới một đoạn đất đá hỗn loạn thì bỗng dưng Lam Vũ phát ra tiếng nói:
- Này!
Gã kia đang nóng lòng đi nhanh về nhanh để mau chóng "nhậu cho đã" một phen thì nghe có giọng nói vang lên, gã hơi hoảng một chút, vội vàng lấy trong nhẫn ra một thanh chiến đao khá to rồi quát lên:
- Ai đó, có gan thì bước ra đây, núp núp trốn trốn sao có thể coi là anh hùng!!! - Gã không cho là Lam Vũ nói, vì người bị Xích Lam Thi trói thì gần như là ngũ quan bị phong bế, hơ đao khắp nơi.
- Bên cạnh mày đây, nói chuyện vài câu coi! - Lại một âm thanh hờ hững, hư vô xuất hiện khiến cho hắn giật mình, sau đó nhìn quanh người 360 độ một lượt rồi mới quay về phía Lam Vũ:
- Là mày?
- Ừ! Nơi này là nơi đâu? Có con đường nào để qua vực khác không? Hay là Mộc Tiên Lục càng tốt.
- Hừ, thì ra là tên tù nhân này! Hù ta sợ một phen, mày là ai mà ta phải trả lời? Nói cho mày biết câu hỏi của mày đa số mấy người lần đầu tiên đến đây đều hỏi qua, mong một chút hi vọng trở lại Lam Thiên Vực chứ gì, ta nói đừng có mong, trừ khi ngươi nổi tiếng ở Thành Phố Hỗn Loạn, Lam Gia sẽ tuyển ngươi làm hộ vệ hoặc làm Lam Thiên Quân, mới được truyền tống ra khỏi đây, haha! Bí mật nói cho ngươi một chút hi vọng, trên đỉnh cây Phong bất tử ở Đầm Lầy Rễ Cây có một con đường thông tới một thế giới khác, ngươi có thể thử, nhưng mà nhắc trước trên cây Phong bất tử có không ít sinh vật kỳ lạ, có cả những sinh vật bất tử như xác ướp nửa đó. - Hù dọa một phen rồi gã tiếp tục cười, nhưng sau đó nụ cười tắt hẳn, vì...người bị Xích Lam Thi thì làm sao mà nói được, trừ khi người ta là cao thủ Địa Linh trở lên.
Tay phải Lam Vũ đã đặt lên cổ hắn, mặc dù hắn hơn anh một cấp độ nhưng đã để anh tiếp cận được, vả lại hắn cũng đang tưởng Lam Vũ là một vị tiền bối nào đó nên cũng không phản kháng. Thực tế tới giây phút này hắn phản kháng cũng vô dụng vì cái tay đặt lên cổ hắn chỉ là động tác giả, chỉ cần hắn nhúc nhích một cái thì hàng loạt gai góc kiếm đao sẽ xuất hiện sau lưng hắn đâm hắn quy thiên ngay, động tác giả này có tác dụng thu hút hết sự tập trung của hắn. Lam Vũ thật sự không muốn giết tên này, dù sao thì hắn cũng chưa có ác ý với mình, chỉ là hắn phải làm việc cho người ta thôi. Anh hờ hửng nói:
- Thành Phố Hỗn Loạn hướng nào, ta muốn qua đó một chút.
- Hướng...hướng đông, tiền..tiền bối tha mạng. - Tên này bắt đầu nói lắp bắp rồi, cũng phải thôi, thường thường các cao thủ do sinh mạng dày đặt đã khiến tâm lý của họ dần trở nên bất bình đẳng, không bao giờ cho phép người yếu hơn mình mà làm càn trước mặt, gã cũng hay làm vậy với thuộc hạ nên giờ gã mới sợ.
Lam Vũ liền bỏ tay xuống, bay theo hướng Đông...
Thấy một màn này gã liền xác định người trước mặt là một tiền bối nào đó rãnh rỗi không có gì làm giả vờ bị bắt để vào nơi này chơi chăng? Ai mà biết, người điên gã gặp qua nhiều rồi... Nếu không phải tiền bối Địa Linh cảnh thì sao bị Xích Lam Thi trói buộc như vậy mà vẫn còn bay được, quan trọng nhất là hắn không nhìn ra đối phương là cấp bậc nào, thường như thế thì một là phàm nhân, 2 chính là cao thủ mạnh hơn mình mà thôi. Nghĩ tới đây hắn cũng không dám chần chừ ở lại đây nữa, biết đâu tiền bối kia nổi hứng gì đó quay lại giết hắn diệt khẩu thì sao!
Lam Vũ bay một đường chừng nửa tiếng đồng hồ cũng gần 700km thì mới thấy một đống đổ nát siêu lớn, quan sát kỹ thì thấy quanh đống đổ nát có rất nhiều sinh vật kỳ lạ, những con dơi màu tím đen bay lờn vờn giữa không trung, vì nơi này không có mặt trời mà chỉ có một ít ánh sáng cam tím sau rặng mây không biết cái gì phát ra nên nhìn sơ sơ qua sẽ không thấy bọn chúng, nhưng Lam Vũ không cần dùng mắt mà. Trong các đống đổ nát còn có những con rắn nhỏ màu xanh lục mà lại có 2 cái móng vuốt nhỏ phía trước đang trườn, còn có một con nhìn giống con đười ươi trụi lông, mắt đỏ, mỏm nhọn đầy răng chạy loạn khắp nơi. Nhưng mà đa số chúng cũng không phải quá mạnh mẽ, có mấy con đui mù lại hiến "kinh nghiệm" cho Lam Vũ, đương nhiên anh không từ chối mà cho vài quyền chết luôn.
Nhìn đống đổ nát có kết cấu kia Lam Vũ đoán rằng trước đây cũng là một phần của Thành Phố Hỗn Loạn này, sau đó có thể bị mấy cái sinh vật kỳ lạ này phá hủy. Xung quanh cũng có không ít người nha, đa số là Chân Linh cảnh và Hư Linh ra đây chiến đấu tập luyện và săn tài liệu từ các sinh vật ở đây. Lam Vũ bay thẳng về phía thành phố, nơi này đúng chất hỗn loạn, trên đường đi có không ít cảnh giết người đoạt bảo, giết người vì tư thù, hoàn toàn chẳng có ai quản ai cả. Đi vào trong thành phố thì mọi thứ trước mắt làm Lam Vũ đứng hình luôn, thật không thể tin được, nơi này có những tòa nhà chọc trời xây dựng bằng đá trắng hay các loại kim loại như ngọc, khá đẹp, cấu trúc này hoàn toàn không giống với các ngôi nhà gỗ cổ lỗ sĩ thời phong kiến tí nào mà giống những tòa cao ốc ở hiện đại hơn, tuy nhiên nó chẳng có máy móc gì cả, hay nói là bọn người biết dùng phép này chả cần máy móc hỗ trợ mình nên chẳng ai bỏ thời gian ra để đi nghiên cứu mấy cái máy móc chứ.
Nhưng dù kết cấu có chút tiến bộ nhưng hỗn loạn vẫn hỗn loạn, không ít công trình bỏ hoang, không ít nơi có lưu lại vết máu, bụi và các loại vật thể như giấy đồ bay khắp nơi, con người thì khắp nơi đều thấy đánh chém, dành tài nguyên. Điểm mạnh nữa mà anh thấy chính là các khu vui chơi, đèn đóm cũng rất rực rỡ, nhưng mà có điều là đèn ở đây không phải loại đèn sáng bằng điện giống trái đất mà một loại đèn phát sáng nhờ linh khí, hay linh ngọc, chúng chẳng cần cấu trúc hay phát minh gì cả, chỉ cần bỏ năng lượng vào là tự động năng lượng nó phát sáng. Ngoài ra còn có các quán ăn nhậu như Đại Loạn, Tam Sắc..v.v Khách khứa rất đông, cuộc sống vô cùng nhộn nhịp, Lam Vũ cũng phục mấy đứa ăn nhậu nơi này, bên cạnh có mười mấy mét có 2 đám tu linh giả đánh chém chưởng ầm ầm mà vẫn còn vừa ngồi vừa uống rượu vừa bình luận éo khác gì bình luận game. Tuy nhiên Lam Vũ không biết tuy thành phố hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự, trật tự đến từ cường giả, đằng sau mỗi quán nhậu đều là cường giả cấp bậc Địa Linh, đụng vào là chết, ai dám chứ. Nói là quán nhậu chứ thực chất quán nào cũng to bằng cả cái thị trấn ở hiện đại, chất liệu đá làm ở đây rất đẹp, cũng rất rắn chắc, lỡ 1 2 chiêu cũng không thể tạo thành tổn hại với các công trình ở nơi đây.
Lam Vũ tiến lại gần một quán nhậu để kiếm đồ ăn vì đang rất đói, cũng phải cả tuần rồi chưa ăn cơm chứ ít đâu, mình có tiền mà, tiền ở Tam Thiên giới này chủ yếu là linh ngọc, mình có linh ngọc cướp được từ tay tên Ngân Trung mà. Số lão đại đen đủi sao chứ ngay cả ăn cơm cũng có người phá, có một đám người kéo đến, đương nhiên là chú ý đến người mới:
- Này người anh em, chúng ta thấy ngươi giống như là một người mới, có gia nhập thế lực nào chưa, có hứng thú gia nhập bang Hỏa Sư của bọn ta không? Nói cho người anh em biết, 80% người mới tới thế giới Hỗn Loạn này đều không sống nổi qua 1 tuần đâu, biết tại sao không? Vì ở nơi đây không chết bởi yêu thú thì cũng đành nhưng ngươi không giết người thì người cũng sẽ giết ngươi, đơn giản vì chút tiền tài trong túi ngươi thôi.
- Vậy sao biết ta có tiền, lỡ như ta không có đồng nào thì sao?
- Vẫn cướp, thà cướp nhầm còn hơn bỏ sót mà.
- Vậy 20% còn lại?
- Gia nhập các bang phái để bảo vệ lẫn nhau. Chúng ta chính là một trong những bang phái hùng mạnh ở khu phía tây Thành Phố Hỗn Loạn này! - Tên kia cầm một thanh đao dài vừa múa vừa cười.
- Vậy...để hôm sau ta sẽ tìm các người tính chuyện gia nhập, giờ ta đói bụng muốn vào ăn đã. - Lam Vũ từ chối, dm, ngu đéo gì gia nhập tụi mày, ngon thằng nào bước ra đây, tăng cho tao chút "kinh nghiệm".
- Như thế không được, vì nếu hôm nay anh bạn không có câu trả lời thì sẽ chết đó, tin lời bọn ta đi. - Tên này cười đầy ẩn ý.
- Sao lại chết? Ta có gây thù với ai đâu?
- Trước đúng là không có nhưng giờ có rồi! Haha, cho mày 10 giây để quyết định nếu không...CHẾT!!! - Cười gằn nhấn mạnh chữ cuối, ngay lập tức đám người bao vây Lam Vũ lại.
Lam Vũ cũng sững sờ nhìn mấy tên Nguyên Linh cảnh sơ kỳ đang uy hiếp mình cũng với lũ đàn em Chân Linh đang bủa vây, thể loại gì đây? Ngại sống lâu? Hay là biết tao đang thiếu lv nên qua hiến?
==========Kai
Đừng thắc mắc tại sao Kai lại hạn chế dùng từ hán việt lại nhé:) Vì không thích nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook