Láng Giềng
Quyển 1 - Chương 35: Sợi ngũ sắc trường mệnh

Trước kia, rất đông hương dân vào thành bán những loại cây như ngải cứu, hướng dương, hương bồ, ngày ấy chẳng ai hỏi thăm, vậy mà hôm nay nhà nào nhà nấy đều muốn mua.

Hương dân gồng gánh rao hàng dọc đường, vừa đi vừa nghỉ, hai sọt trúc hoa cỏ bán sạch bách, túi buộc bên hông phình to, chứa đầy tiền đồng.

Lý Quả trời tờ mờ sáng đã rời giường, thong thả đi tới cửa tây, thoáng thấy mấy hương thân gánh ngải cứu vào bán.

Đoan ngọ, cửa hàng bánh bao nghỉ làm, Lý Quả vui vẻ nhàn nhã. Cậu rời giường sớm ra khỏi thành như vậy, là vì ngải cứu, hoa hướng dương cùng hương bồ miễn phí.

Ba loại thực vật này, ngoài thành đều có cây mọc dại, hà tất dùng tiền mua. Người nghèo căn bản không thể sinh sống như vậy được.

Tại ngoại thành thu thập ba loại cây này, tiện đường bẻ một cành liễu ở bờ sông, Lý Quả trở về.

Cành biếc dài xanh biếc, hương bồ, hoa hướng dương vàng óng, ngải cứu mềm mại, dùng dây thừng bó lại treo ở trên cửa.

Hoa hướng dương của Quả gia còn to hơn, trông rực rỡ hơn cả hoa láng giềng mua về.

Lúc này Quả nương đã rời giường, bận rộn trong bếp, đang quấy bột gạo đã ngâm cả đêm qua, bỏ thêm khoai, hạt đậu vào. Quả Muội ở bên cạnh hỗ trợ, hý hoáy xếp lá. Đây là muốn gói tống tử. (tương tự bánh ú)

Lý Quả xắn tay áo, qua xếp lá, đặt hai lá tre gấp lại, lấy tay vòng lên, thanh hình cái phễu. Quả Muội cẩn thận quan sát, sửa động tác của mình, tay bé rất nhỏ, hai tay lồng lá tre thành hình đấu, căng thẳng giữ, sợ lá tre bật ra. Quả nương cười đổ nguyên liệu nấu ăn vào trong “đấu”, cầm tay chỉ Quả Muội cách gói tống tử.

So với Quả Muội ngốc nghếch, Lý Quả rất nhanh gói xong năm, sáu cái tống tử, hình rất đẹp, khổ bánh cũng vừa vặn.

Đối với Quả gia mà nói, đồ ăn đều rất quý giá, mà tống tử đoan ngọ, càng là đồ ăn hiếm thấy. Gạo nếp vốn đắt hơn gạo bình thường, luộc tống tử cũng hao củi, thường ngày ăn không nổi tống tử.

Gói xong tống tử, bỏ vào nồi, thêm củi vào bếp, Quả nương ra khỏi nhà bếp, nhà bếp để Lý Quả trông.

Lý Quả ngồi xổm ở trước bếp, cầm cái kẹp gom đống củi lại gần nhau, để cháy sạch.

Đun sôi một nồi tống tử, tốn không ít thời gian, Lý Quả nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, nghĩ ngày này các học trò đều không cần đi học, Khải Mô có ở nhà.

Đoan ngọ, Khải Mô được nghỉ ba ngày.

Hắn thức dậy muộn, Lý Quả đang luộc tống tử, Triệu Khải Mô mới từ trên giường bò dậy, được thị nữ hầu hạ mặc quần áo, chải tóc, đánh răng rửa mặt.

Phú gia sử dụng bàn chải đánh răng cực tinh xảo, lông bàn chải mềm mại, còn có nước chuyên súc miệng.

Hàm răng của Triệu Khải Mô chỉnh tề, trắng bóng.

Quả gia cũng đánh răng, dùng loại bàn chải đuôi ngựa rẻ nhất, sớm tối cũng chải một lần, có lúc cũng dùng nước trà súc miệng.

Không có chú ý như Triệu gia, thân là bần dân, có thể coi là dùng hết khả năng duy trì sạch sẽ.

Phàm là ngày lễ, quần áo của Triệu Khải Mô đều đặc biệt xa hoa, Triệu phu nhân ở phương diện này rất dụng tâm. Nàng thường ngày ở nhà không có việc gì, yêu thích nhất chính là mua thêm đồ trong nhà, đồ vật hay quần áo, đều phải là loại tốt nhất.

Thị nữ đưa tới, là một bộ bào màu đỏ thẫm, hoa văn phức tạp tinh mỹ, trên áo bào còn có dây lưng bằng da cùng một sợi dây dài năm màu, hai đầu dây được may thêm sợi tua rất đẹp.

Triệu Khải Mô biết vật này, đây là sợi ngũ sắc trường mệnh, đoan ngọ hàng năm hắn đều được một cái, buộc trên tay.

Sợi ngũ sắc trường mệnh của Triệu gia, đặc biệt quý giá, dùng dây vàng, dây bạc bện chung cùng các màu khác, hơn nữa năm nào cũng thay đổi.

Triệu Khải Mô mặc quần áo, thị nữ buộc sợi trường mệnh trên tay hắn, vật này như tên, dùng để cầu phúc tránh tai ương, bình an khỏe mạnh, trường thọ.

Mặc xong, đứng trước gương ngắm cẩn thận, nghiêm túc, chỉnh tề, lúc này mới đi xuống lầu.

Tống tử của Quả gia chín, Lý Quả gắp một cái nóng hổi trong nồi lên, lột lá, bỏ tống tử vào bát lớn Quả Muội đang nâng lên, Quả Muội cười đến đôi mắt cong tít lại.

Quả nương đang ở sảnh chính bện sợi ngũ sắc, nàng mua sợi tơ ở quầy ven đường, tự mình bện, không cần phí tiền làm gì.

Bện xong một cái nhỏ, nâng lên nhìn độ dài, cảm thấy thích hợp.

“Quả Muội, nương cho ngươi dây trường mệnh này.”

Quả Muội đang ở nhà bếp nghe thấy tiếng gọi, cầm bát đi ra ngoài, bé một tay cầm bát, duỗi cánh tay phải trắng nõn xinh xắn ra.

Quả nương quấn dây trường mệnh vào tay Quả Muội, Quả Muội nâng lên nhìn, cảm thấy rất đẹp, vui vẻ chạy ra.

“Quả tử, tháo dây đỏ trên tay ngươi xuống cho nương.”

Quả nương gọi Lý Quả, Lý Quả lại đây, tháo sợi dây màu đỏ trên cổ tay xuống.

Dây đỏ này làm bạn với Lý Quả đã lâu, màu sắc đã phai đi chút. Dây đỏ bình thường không có gì lạ, mặt trên buộc một đồng tiền nhỏ.

Mặt trên của đồng tiền khắc hoa cỏ, mặt sau khắc thần chú. Đây là tiền xu được chế tác lại, dùng để che chở cho người đeo nó.

Lý Quả khi còn nhỏ đã đeo nó, vẫn luôn đeo cho đến bây giờ.

Đoan ngọ hàng năm, Quả nương cũng chỉ đổi sợi dây mới cho nó.

Treo đồng tiền lên sợi dây ngũ sắc, rồi buộc lại trên tay Lý Quả.

Dây trường mệnh của người bần hàn, không cầu kỳ như gia đình phú quý, dùng để cầu phúc tiêu tai, không giảm đi chút nào.

Lễ Đoan ngọ, ngoại thành có hoạt động đua thuyền rồng, người trong thành, rất thích đi xem. Như người nhà quê cứ ngày nguyên tiêu, lại như ong vỡ tổ vào trong thành ngắm đèn lồng vậy.

Buổi trưa, Lý Quả đang định ra cửa tìm Khải Mô, hỏi hắn có muốn đi xem thuyền rồng không. Mới vừa bước ra khỏi cửa, đã thấy A Thất cầm tống tử đi về hướng mình.

Từ khi Lý Quả làm công cho cửa hàng bánh bao, rất ít khi đi lang thang trong cửa hàng gốm sứ, chỉ thỉnh thoảng tình cờ gặp A Thất ở thành đông, chào hỏi nhau một tiếng.

“Quả tử, hôm nay có một vị khách tặng ta rất nhiều tống tử nhân thịt lợn, ta một mình không ăn hết được, lấy mấy cái cho ngươi.”

A Thất ngày trước từng tới nhà Lý Quả, nên biết đường.

Lý Quả dẫn người vào nhà, gọi Quả nương nói A Thất đến.

Quả nương đi ra, bảo Lý Quả cẩn thận tiếp đãi, rồi vào bếp nấu nước pha trà.

Bằng hữu Lý Quả không nhiều, mà A Thất là một người bạn tốt của Lý Quả, dạy Lý Quả rất nhiều đạo lý làm việc.

Trà nấu xong, rót một bát cho A Thất, A Thất không chê trà thô, ùng ục uống cạn.

Quả Muội loanh quanh bên cạnh A Thất, bé biết A Thất, còn ăn đồ ăn vặt A Thất mua cho mấy lần.

A Thất rất thích Quả Muội, ôm Quả Muội lên đầu gối, Quả Muội giơ cánh tay lên, cho A Thất xem dây ngũ sắc trên cổ tay bé.

“Hài tử này cũng lạ, cứ luôn quấn lấy ngươi.”

Quả nương nhìn rất buồn bực.

“Quả Muội, ca của ngươi muốn cùng A Thất đàm luận, đừng quấy rối.”

“Không sao đâu, bé rất hiểu chuyện.”

A Thất vỗ vỗ đầu Quả Muội.

Quả Muội đang lật áo khoác trên vai A Thất, thật tò mò bên trong chứa cái gì.

“Hài tử này không biết lớn nhỏ.”

Quả nương ôm lấy Quả Muội, dụ dỗ bé rời đi.

Ngoài đại sảnh lưu lại Lý Quả cùng A Thất, hai người nói chuyện phiếm, Lý Quả hỏi A Thất có phải phát tài rồi không. A Thất hỏi nghe ai nói bậy. Lý Quả nói ta nghe người ta nói huynh muốn mua phòng, còn có thương nhân nào đó muốn gả nữ nhi của ông ta cho ngươi. A Thất nói mấy người ngoài nha môn rảnh rỗi này, luôn đồn bậy, ta chưa lập nghiệp xong, sẽ không mua nhà cũng sẽ không thú thê.

“Thất ca, còn chờ ngươi mở cửa hàng lớn ở Lạc Cơ phố, ta đi làm tiểu nhị đây.”

Lý Quả chống cằm, nghĩ đến lúc đó, A Thất không biết có bao nhiêu phong quang, chính mình cũng thơm lây.

“Ngươi như vậy đã muốn làm tiểu nhị trong tiệm gốm, biết nói phiên ngữ (tiếng nước ngoài) không? Biết viết khế ước không?”

A Thất cười.

“Có thể học mà, Khải Mô cũng nói ta học rất nhanh.”

Lý Quả đối với việc mình học viết được, tâm lý rất đắc ý.

“Hắn là nhi tử Đề cử quan nhân, ngươi không thể gọi thẳng tên được.”

A Thất sửa cách gọi của Lý Quả.

“Không gọi là Khải Mô, vậy gọi thế nào? Ta gọi hắn như vậy nhiều năm rồi.”

“Hắn nếu như không ngại, ngươi gọi thẳng tên cũng không sao.”

A Thất nghĩ, cũng thật kỳ lạ, hai đứa bé, thân phận khác biệt một trời một vực, lại tựa hồ như rất thân. Đáng tiếc người nọ là gia đình quan nhân đến xứ Mân tạm thời, nhiệm kỳ ba năm của cha hắn sắp mãn, phải từ chức rời đi thôi.

Cho dù có thân thiết hơn nữa, cũng không ngăn nổi khoảng cách dài dằng dặc, thân phận cách nhau quá xa.

Đoan ngọ, lão Triệu từ sáng sớm đã mang người nhà ngồi quan thuyền của thị bạc ty Dương Đề cử, đi ra nông thôn quan sát đua thuyền rồng, hân hoan cùng dân chúng.

Mọi người đang trên thuyền, uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn mái chèo các hương dân ở xa xa hô vang, chiêng trống rung trời.

Một chiếc thuyền rồng đầu đỏ vảy xanh, treo cờ giao ly rực rỡ màu sắc, được nhấc xuống nước, thuyền này màu sắc trên thân thuyền không chỉ sặc sỡ nổi bật mà cổ, đầu người cầm mái chèo cũng treo đầy dây cỏ hình rắn. Lưu Thông phán kích động nói: “Chiếc này nhanh nhất, mấy năm qua bao giờ cũng là nó đoạt giải nhất.”

“Vì sao trên đầu lại đeo dây cỏ rồng?” Khải Mô tò mò hỏi.

“Là rắn, Bách Việt tôn sùng rắn, đại khái là di tục của Bách Việt.”

Lưu Thông phán là người am hiểu mọi việc. Xứ Mân vào thời cổ, là vùng đất hoang, sau đó được văn hóa Trung Nguyên giáo hóa, nơi đây mới hưng thịnh phồn vinh như vậy, là chuyện mới ba, bốn trăm năm qua thôi.

“Sang năm, có lẽ không được nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy nữa rồi.”

Lưu Thông phán nhắp rượu, nhiệm kỳ ba năm của hắn sắp mãn, cũng không biết sẽ bị điều đến nơi nào.

“Ai nha, thăng cấp còn không tốt à? Về sau cũng có thể đến xứ Mân tìm ta, cùng uống trà uống rượu.”

Dương Đề cử phất tay một cái, dường như muốn quét đi hơi mù không nhìn thấy, hắn rót rượu thêm vào cái ly trống không của Lưu Thông phán, Dương Đề cử hào hiệp, hào phóng, không cho là đúng.

“Còn mang ngươi đến xem thuyền rồng mà.”

Thấy Lưu Thông phán vẫn là mặt ủ mày chau, Dương Đề cử trêu.

Lão Triệu yên ổn uống rượu, tràn đầy phấn khởi nhìn thi đấu kịch liệt trên mặt sông. Hắn thấy thời điểm rời chức đi khỏi xứ Mân, trở lại kinh thành là việc vui, Triệu phu nhân yêu thích kinh thành, Khải Mô cũng nên trở lại kinh thành học tập. Đối với con đường làm quan của mình, lão Triệu mưu chính tại vị, mỗi khi nhậm chức tại một vị trí, liền tận trách nhiệm, một lòng vì nước vì dân, cũng không có ý nghĩ mưu cầu quan to lộc hậu, thăng chức nhanh.

Triệu Khải Mô chạm ngón tay vào một ly rượu rỗng, hắn yêu thích loại hàng xa xỉ tinh xảo như ngọc này.

“Tiểu công tử cũng muốn nhấp môi chút rượu chứ?”

Lúc Dương Đề cử hỏi, tay đã nhanh nhẹn rót rượu vào ly.

“Nó vẫn còn nhỏ, chưa uống rượu trắng được.”

Lão Triệu lên tiếng ngăn lại.

“Lão Triệu, không phải ta nói ông, sao lại cổ hủ như vậy, nhấp tí rượu đâu có phạm pháp, tiểu Triệu, đừng sợ, uống đi.”

Dương Đề cử là người phóng túng khó kiềm chế, làm việc thường không theo lẽ thường, đẩy cái ly rượu đẩy kia đến trước mặt Triệu Khải Mô.

“Uống một ly không sao đâu, ta lúc mười tuổi đã trộm rượu của gia phụ uống rồi.”

Lưu Thông phán cũng cảm thấy lão Triệu quản quá nghiêm.

“Một ly thôi, không thể nhiều hơn.”

Lão Triệu nhả ra, tuy rằng hắn cảm thấy không rõ tại sao hài tử này lại đột nhiên nảy lên ý nghĩ uống rượu.

“Chỉ một ly thôi.”

Triệu Khải Mô dùng ngón tay trỏ cùng ngón tay đeo nhẫn cầm ly rượu, chậm rãi giơ lên, miệng ly mỏng manh băng lãnh dán lên môi, đôi môi cân đối, cái miệng nhỏ nhấp vào. Động tác tự nhiên mà tao nhã.

Vị tiểu công tử này mặc áo bào đỏ bên ngoài, bên trong là áo bào trắng, cổ áo đỏ trắng giao nhau, làm nổi bật lên khí chất cực tốt, cổ nhân gọi là thần nghi minh tú (dáng điệu sáng, thanh tú), lãng mục sơ mi (mắt sáng mày thưa?), cũng chỉ đến như thế này thôi. Trên tay trái quấn sợi ngũ sắc, cùng mái tóc đen nhánh lay động trong gió, có phong tình khác, phảng phất như nhân vật thần tiên từ tranh bước ra.

Dương Đề cử trong lòng vô cùng yêu thích, còn đang ảo não vì sao hắn không có một nữ nhi.

“Uống ngon không?”

Lưu Thông phán hiếu kỳ mở to mắt.

Triệu Khải Mô vừa muốn mở miệng liền ho khan một trận, nghiêm túc nói: “Lúc rượu chảy xuống họng có cảm giác cực nóng, dần dần liền cảm thấy cay.”

“Vậy thì đúng rồi, một lát huyết khí lưu thông, mặt đỏ lên, cả người khoan khoái.”

Dương Đề cử khẽ vuốt lưng Triệu Khải Mô, cười ha ha.

Lão Triệu cảm thấy giao hữu không cẩn thận, nhưng mà đã quá trễ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương