Láng Giềng
-
Quyển 1 - Chương 28: Có thể đắp, có thể ăn
Quai hàm bên trái Lý Quả huyết ứ lại, bầm lên, Quả nương hỏi do đâu bị thương, Lý Quả nói mình không cẩn thận, va vào góc tủ.
Ban đầu Lý Quả cũng không coi là chuyện đáng kể, cậu da dày thịt béo, nghĩ vết bầm sẽ nhanh tan thôi.
Đi cửa hàng bánh bao làm việc, Vũ đầu to hỏi cậu: “Quả tử, ai véo ngươi thành như vậy, ra tay nặng thế.” Lý Quả hồi; “Bị chó cắn.”
Bị con chó điên mặc hỉ phục, nhào tới hả miệng đả thương người.
Buổi tối đi Triệu trạch, đưa bài tập cho Khánh ca, Khánh ca kinh ngạc hỏi: “Quả Tặc Nhi, trên mặt ngươi bị thương, có chuyện gì xảy ra à?”
“Còn chưa biến mất hả?”
Lý Quả hạ đuôi mắt xuống, dáng vẻ ỉu xìu.
“Thật là nghiêm trọng, ngươi xem đi.”
Khánh ca lấy gương cho Lý Quả xem.
Dưới ánh đèn màu da cam, vẫn có thể thấy được vị trí dưới mang tai ứ huyết một cục. Lý Quả da dẻ trắng trẻo, ban ngày nhìn càng rõ hơn, cũng khó trách ban ngày ở cửa hàng bánh bao, không ngừng có người hỏi.
“Chẳng trách sờ vào còn thấy đau.”
Lý Quả che má, thần sắc ủ rũ.
Chỉ là véo một cái, phải ra tay ác độc, mới có thể lưu lại vết thương rõ ràng như vậy.
“Làm sao vậy?”
Triệu Khải Mô đứng ở cửa, thò người vào. Hắn đi ngang qua, tình cờ thấy Lý Quả đang soi gương, Khánh ca còn vây ở một bên.
“Không có chuyện gì.” Lý Quả trả gương lại cho Khánh ca, làm bộ không có chuyện gì.
“Ta xem sao.”
Vừa nãy Lý Quả rõ ràng nghiêng mặt soi gương, còn lấy ngón tay sờ mặt, nghe lời đoán ý, rõ ràng có việc.
Triệu Khải Mô dừng lại trước mặt Lý Quả, lập tức phát hiện vết bầm bên quai hàm bên trái, hắn sợ nhìn không thấy rõ, còn đưa sát nến tới để xem.
Vết bầm kia to như quả trứng, tím đen, càng vào trung tâm, màu sắc càng đậm, còn có mấy điểm đỏ sậm chen lẫn, nhìn rất kinh tâm.
“Ai đánh ngươi?”
Triệu Khải Mô thả cằm Lý Quả xuống, ngồi xuống sát bên bàn học.
“Ngón tay véo, không phải đánh.”
Lý Quả hạ mí mắt xuống, nhìn tay mình.
Có lần cậu cảm thấy bản thân thật đáng ghét, không làm người ta yêu thích, sau đó liền cảm thấy không hề gì, ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi thôi. Thế nhưng, bởi gặp phải hành vi và ngôn từ ác độc, Lý Quả khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng oan ức, khổ sở trong lòng.
“Khánh ca, ngươi đi nhà bếp, bảo đầu bếp luộc ba quả trứng gà, luộc xong, ngươi bưng lên đây.”
Giọng Triệu Khải Mô không một gợn sóng, chỉ bảo luộc trứng gà, cũng chưa nói muốn làm gì. Triệu Khải Mô chưa từng thấy tay véo có thể tạo thành vết bầm nghiêm trọng như thế, ngược lại từng thấy qua có mấy nhà đánh người hầu, ra tay tàn nhẫn, đánh cho cánh tay cẳng chân đều bầm đen, tương tự với vết thương trên mặt Lý Quả.
Khánh ca biết công dụng của trứng gà, lập tức đi xuống lầu.
“Đánh nhau với người khác?”
Triệu Khải Mô hỏi.
“Không, không đánh nhau.”
Một năm này, Lý Quả thành thật rất nhiều, rất ít khi đánh nhau với người khác.
“Không đánh nhau, làm sao bị thương?”
“Bị véo.”
“Ai véo ngươi?”
“Nhi tử đại bá, đại đường ca Lý Tài Minh.”
Lý Quả không dám cho Quả nương biết cậu bị bắt nạt tại hôn yến của đường ca, sợ nương khổ sở, cũng không muốn nói cho người trong cửa hàng bánh bao, sợ họ chê cười. Huống hồ cậu là một hài tử, bị người lớn mắng, bị véo, người ngoài khẳng định đều nghĩ cậu không đúng. Nói cho Triệu Khải Mô nghe ngược lại là không sao, tại sao lại không hề gì, Lý Quả cũng không giải thích được.
Triệu Khải Mô biết Lý Đại Côn, đại bá của Lý Quả, là một phú thương vô cùng keo kiệt, đối đãi với mẹ con Lý Quả đặc biệt cay nghiệt. Đến xứ Mân đã lâu, Triệu Khải Mô đương nhiên cũng từng nghe nói thiếu đông gia Lý Tài Minh của Vĩnh Phong lâu, người này chính là đại đường ca của Lý Quả.
“Ngươi làm chuyện gì, sao hắn muốn véo ngươi mặt?”
Dưới cái nhìn của Triệu Khải Mô, loại hành vi này là chuyện xấu tương tự như mấy phụ nhân dùng kim để đâm. Nếu như Lý Quả làm sai, thân là trưởng giả muốn giáo huấn cậu, có thể đánh lòng bàn tay cậu, còn chuyện véo mặt, lại ra tay nặng như vậy, quá là nham hiểm ác độc.
Đây không phải là cách giáo dục mà trưởng giả nên có đối với hài tử, sợ rằng mang theo tư hận.
“Ta không làm gì sai hết. Hôm qua tại đại sảnh đường huynh kết hôn, ta đứng ở ngoài đại sảnh xem khách nhân chúc mừng. Rất nhiều người đều đang quan sát, nhiều người như vậy, mà chỉ véo mình ta, còn chửi ta ‘cái thứ không ai dạy’.”
Trong đôi mắt đẹp của Lý Quả, lộ ra hận ý lạnh như băng.
“Ta không làm gì sai hết.”
Lý Quả lặp lại: Ta không làm gì sai hết. Cậu biết rõ, người nhà đại bá, người nào cũng ác liệt với cậu, không phải bởi cậu khiến người ta ghét, mà là những người này vốn không thích cậu, sỉ nhục cậu.
“Vì đi hỉ yến, cho nên mới mặc quần áo này sao?”
Triệu Khải Mô chỉ vào cái áo ngắn màu cam Lý Quả đang mặc trên người.
“Ừ, nương mới làm cho.”
Lúc Lý Quả nói, khóe mắt đỏ lên, tựa hồ lòng chua xót đến muốn rơi nước mắt. Cậu cúi đầu, lén lấy ngón tay lau, lúc ngẩng lên, đã biến mất.
“Đưa bài tập cho ta, ta xem một chút.”
Triệu Khải Mô không hỏi chuyện vết bầm nữa, đại thể đã rõ chuyện gì xảy ra.
“Ầy.”
Lý Quả đưa một tờ giấy cho Triệu Khải Mô, chữ trên giấy nhìn cũng coi là đoan chính, tốt hơn hồi trước, đại khái cũng là trình độ viết vỡ lòng hồi Triệu Khải Mô ba, bốn tuổi.
“Không có chữ nào sai, coi như đoan chính, cho ngươi ‘Ất’.”
Triệu Khải Mô nhấc bút lên, viết chữ “Ất” ở góc trái dưới trang giấy.
Lần đầu tiên được “Ất”, Lý Quả không tỏ ra vui mừng, nhận lại tờ giấy, sững sờ nhìn Triệu Khải Mô.
“Lát nữa, Khánh ca trở về, ngươi bóc vỏ trứng gà, lấy khăn tay gói lại, đè dẹp, tranh thủ còn nóng thì đặt lên chỗ vết cầm. Có thể làm tan máu ứ, đánh tan bầm đen.”
Triệu Khải Mô bắt đầu dặn dò.
“Ba quả là cho ngươi lăn mặt, không được ăn trước.”
Trứng gà là đồ ăn quý giá của gia đình bần hàn, Lý Quả lại thèm, Triệu Khải Mô mới cố ý căn dặn.
“À, biết rồi.”
Lúc này Lý Quả mới hiểu được, tại sao vừa nãy Triệu Khải Mô bảo Khánh ca đi nhà bếp luộc trứng gà.
Hóa ra trứng gà còn có công dụng như vậy, dĩ nhiên không phải là luộc để ăn, mà để đắp lên vết thương. Nhà nghèo căn bản không thể sinh sống như thế mà.
Nhận được câu trả lời “Biết rồi” của Lý Quả, Triệu Khải Mô đứng dậy, đi ra cửa. Bình thường vào lúc này, Triệu Khải Mô cũng sẽ ở thư phòng đọc sách.
“Khải Mô.”
Nghe Lý Quả gọi hắn, Triệu Khải Mô quay đầu lại.
“Ngươi thật tốt.”
Lý Quả ngửa mặt cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, trên gương mặt trắng nõn của cậu, hiện ra vết ứ huyết khiến người khác đau lòng.
Triệu Khải Mô làm thinh, mặt không chút cảm xúc rời đi, đi vào thư phòng của chính mình, bước qua ngưỡng cửa, trên mặt hắn mới bày ra nụ cười, rõ ràng đã nhịn rất lâu.
Không tới nửa canh giờ, Khánh ca mang trứng gà đã luộc chín tới, lấy ra một quả, lột vỏ, lấy khăn tay bọc lại, đè dẹp, giúp Lý Quả đắp mặt.
“Đau quá.”
Lý Quả dùng tay nâng cằm, nhỏ giọng kêu, khóe mắt trào nước mắt.
“Này, tự mình đè lại.”
Khánh ca đổi tay với Lý Quả.
Lý Quả nắm khăn tay, đè quả trứng gà nóng lên mặt, cậu đắp thật cẩn thận, không muốn lãng phí quả trứng cố ý luộc này.
Đợi đến khi trứng gà không còn chút nóng nào, Lý Quả mở khăn tay ra, ăn đi.
“Khánh ca, quả sau cho ngươi ăn.”
Lý Quả phồng má, ăn đến vui mừng, thế này sẽ không phải kêu đau.
“Trước tiên tan huyết ứ đã, sau đó hẵng ăn.”
Khánh ca lớn hơn Lý Quả vài tuổi, trầm ổn tin cậy, hắn lột vỏ trứng gà, ép chặt lại, bỏ vào khăn rồi đưa cho Lý Quả đắp lên vết thương.
Ba quả trứng gà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đắp thương, đều bị vào bụng. Lý Quả ăn hai quả, Khánh ca ăn một quả.
Lúc Triệu Khải Mô tiến vào, thì thấy Lý Quả cùng Khánh ca đang ăn trứng gà.
“Làm xong rồi?”
“A, xong rồi.”
Lý Quả đang nhặt mấy vụn lòng đỏ trứng trong khăn tay lên, nhét vào trong miệng, gật mạnh đầu.
“Ta xem một chút.”
Triệu Khải Mô nâng mặt Lý Quả lên, ngón tay cái cùng ngón tay trỏ dán vào cái cằm trắng nõn thanh tú của Lý Quả, xoay cằm qua, cẩn thận nhìn quai hàm bên trái Lý Quả, quả nhiên vết bầm đen tan đi không ít, nhìn không còn giật mình như nãy nữa.
“Đã nói được rồi mà.”
Lý Quả thô bạo đẩy tay Triệu Khải Mô ra, cậu cảm thấy ngại. Lý Quả ngồi ở trên ghế, Triệu Khải Mô đứng ở trên cao nhìn xuống, Lý Quả ngẩng mặt, thời điểm Triệu Khải Mô đưa mặt tới nhìn, gương mặt hắn từ từ đến rất gần, có cảm giác rất ngột ngạt.
“Đã tốt hơn rất nhiều.”
Giọng nói của Triệu Khải Mô không chút chập trùng, hắn thu tay về, như không có chuyện gì xảy ra quay người rời đi.
Trứng gà nóng đắp thương hiệu quả quả thật không tồi. Ngày thứ hai, vết bầm trên mặt Lý Quả đã nhạt bớt, chỉ sau ba ngày, biến mất không còn tăm tích.
Ban đầu Lý Quả cũng không coi là chuyện đáng kể, cậu da dày thịt béo, nghĩ vết bầm sẽ nhanh tan thôi.
Đi cửa hàng bánh bao làm việc, Vũ đầu to hỏi cậu: “Quả tử, ai véo ngươi thành như vậy, ra tay nặng thế.” Lý Quả hồi; “Bị chó cắn.”
Bị con chó điên mặc hỉ phục, nhào tới hả miệng đả thương người.
Buổi tối đi Triệu trạch, đưa bài tập cho Khánh ca, Khánh ca kinh ngạc hỏi: “Quả Tặc Nhi, trên mặt ngươi bị thương, có chuyện gì xảy ra à?”
“Còn chưa biến mất hả?”
Lý Quả hạ đuôi mắt xuống, dáng vẻ ỉu xìu.
“Thật là nghiêm trọng, ngươi xem đi.”
Khánh ca lấy gương cho Lý Quả xem.
Dưới ánh đèn màu da cam, vẫn có thể thấy được vị trí dưới mang tai ứ huyết một cục. Lý Quả da dẻ trắng trẻo, ban ngày nhìn càng rõ hơn, cũng khó trách ban ngày ở cửa hàng bánh bao, không ngừng có người hỏi.
“Chẳng trách sờ vào còn thấy đau.”
Lý Quả che má, thần sắc ủ rũ.
Chỉ là véo một cái, phải ra tay ác độc, mới có thể lưu lại vết thương rõ ràng như vậy.
“Làm sao vậy?”
Triệu Khải Mô đứng ở cửa, thò người vào. Hắn đi ngang qua, tình cờ thấy Lý Quả đang soi gương, Khánh ca còn vây ở một bên.
“Không có chuyện gì.” Lý Quả trả gương lại cho Khánh ca, làm bộ không có chuyện gì.
“Ta xem sao.”
Vừa nãy Lý Quả rõ ràng nghiêng mặt soi gương, còn lấy ngón tay sờ mặt, nghe lời đoán ý, rõ ràng có việc.
Triệu Khải Mô dừng lại trước mặt Lý Quả, lập tức phát hiện vết bầm bên quai hàm bên trái, hắn sợ nhìn không thấy rõ, còn đưa sát nến tới để xem.
Vết bầm kia to như quả trứng, tím đen, càng vào trung tâm, màu sắc càng đậm, còn có mấy điểm đỏ sậm chen lẫn, nhìn rất kinh tâm.
“Ai đánh ngươi?”
Triệu Khải Mô thả cằm Lý Quả xuống, ngồi xuống sát bên bàn học.
“Ngón tay véo, không phải đánh.”
Lý Quả hạ mí mắt xuống, nhìn tay mình.
Có lần cậu cảm thấy bản thân thật đáng ghét, không làm người ta yêu thích, sau đó liền cảm thấy không hề gì, ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi thôi. Thế nhưng, bởi gặp phải hành vi và ngôn từ ác độc, Lý Quả khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng oan ức, khổ sở trong lòng.
“Khánh ca, ngươi đi nhà bếp, bảo đầu bếp luộc ba quả trứng gà, luộc xong, ngươi bưng lên đây.”
Giọng Triệu Khải Mô không một gợn sóng, chỉ bảo luộc trứng gà, cũng chưa nói muốn làm gì. Triệu Khải Mô chưa từng thấy tay véo có thể tạo thành vết bầm nghiêm trọng như thế, ngược lại từng thấy qua có mấy nhà đánh người hầu, ra tay tàn nhẫn, đánh cho cánh tay cẳng chân đều bầm đen, tương tự với vết thương trên mặt Lý Quả.
Khánh ca biết công dụng của trứng gà, lập tức đi xuống lầu.
“Đánh nhau với người khác?”
Triệu Khải Mô hỏi.
“Không, không đánh nhau.”
Một năm này, Lý Quả thành thật rất nhiều, rất ít khi đánh nhau với người khác.
“Không đánh nhau, làm sao bị thương?”
“Bị véo.”
“Ai véo ngươi?”
“Nhi tử đại bá, đại đường ca Lý Tài Minh.”
Lý Quả không dám cho Quả nương biết cậu bị bắt nạt tại hôn yến của đường ca, sợ nương khổ sở, cũng không muốn nói cho người trong cửa hàng bánh bao, sợ họ chê cười. Huống hồ cậu là một hài tử, bị người lớn mắng, bị véo, người ngoài khẳng định đều nghĩ cậu không đúng. Nói cho Triệu Khải Mô nghe ngược lại là không sao, tại sao lại không hề gì, Lý Quả cũng không giải thích được.
Triệu Khải Mô biết Lý Đại Côn, đại bá của Lý Quả, là một phú thương vô cùng keo kiệt, đối đãi với mẹ con Lý Quả đặc biệt cay nghiệt. Đến xứ Mân đã lâu, Triệu Khải Mô đương nhiên cũng từng nghe nói thiếu đông gia Lý Tài Minh của Vĩnh Phong lâu, người này chính là đại đường ca của Lý Quả.
“Ngươi làm chuyện gì, sao hắn muốn véo ngươi mặt?”
Dưới cái nhìn của Triệu Khải Mô, loại hành vi này là chuyện xấu tương tự như mấy phụ nhân dùng kim để đâm. Nếu như Lý Quả làm sai, thân là trưởng giả muốn giáo huấn cậu, có thể đánh lòng bàn tay cậu, còn chuyện véo mặt, lại ra tay nặng như vậy, quá là nham hiểm ác độc.
Đây không phải là cách giáo dục mà trưởng giả nên có đối với hài tử, sợ rằng mang theo tư hận.
“Ta không làm gì sai hết. Hôm qua tại đại sảnh đường huynh kết hôn, ta đứng ở ngoài đại sảnh xem khách nhân chúc mừng. Rất nhiều người đều đang quan sát, nhiều người như vậy, mà chỉ véo mình ta, còn chửi ta ‘cái thứ không ai dạy’.”
Trong đôi mắt đẹp của Lý Quả, lộ ra hận ý lạnh như băng.
“Ta không làm gì sai hết.”
Lý Quả lặp lại: Ta không làm gì sai hết. Cậu biết rõ, người nhà đại bá, người nào cũng ác liệt với cậu, không phải bởi cậu khiến người ta ghét, mà là những người này vốn không thích cậu, sỉ nhục cậu.
“Vì đi hỉ yến, cho nên mới mặc quần áo này sao?”
Triệu Khải Mô chỉ vào cái áo ngắn màu cam Lý Quả đang mặc trên người.
“Ừ, nương mới làm cho.”
Lúc Lý Quả nói, khóe mắt đỏ lên, tựa hồ lòng chua xót đến muốn rơi nước mắt. Cậu cúi đầu, lén lấy ngón tay lau, lúc ngẩng lên, đã biến mất.
“Đưa bài tập cho ta, ta xem một chút.”
Triệu Khải Mô không hỏi chuyện vết bầm nữa, đại thể đã rõ chuyện gì xảy ra.
“Ầy.”
Lý Quả đưa một tờ giấy cho Triệu Khải Mô, chữ trên giấy nhìn cũng coi là đoan chính, tốt hơn hồi trước, đại khái cũng là trình độ viết vỡ lòng hồi Triệu Khải Mô ba, bốn tuổi.
“Không có chữ nào sai, coi như đoan chính, cho ngươi ‘Ất’.”
Triệu Khải Mô nhấc bút lên, viết chữ “Ất” ở góc trái dưới trang giấy.
Lần đầu tiên được “Ất”, Lý Quả không tỏ ra vui mừng, nhận lại tờ giấy, sững sờ nhìn Triệu Khải Mô.
“Lát nữa, Khánh ca trở về, ngươi bóc vỏ trứng gà, lấy khăn tay gói lại, đè dẹp, tranh thủ còn nóng thì đặt lên chỗ vết cầm. Có thể làm tan máu ứ, đánh tan bầm đen.”
Triệu Khải Mô bắt đầu dặn dò.
“Ba quả là cho ngươi lăn mặt, không được ăn trước.”
Trứng gà là đồ ăn quý giá của gia đình bần hàn, Lý Quả lại thèm, Triệu Khải Mô mới cố ý căn dặn.
“À, biết rồi.”
Lúc này Lý Quả mới hiểu được, tại sao vừa nãy Triệu Khải Mô bảo Khánh ca đi nhà bếp luộc trứng gà.
Hóa ra trứng gà còn có công dụng như vậy, dĩ nhiên không phải là luộc để ăn, mà để đắp lên vết thương. Nhà nghèo căn bản không thể sinh sống như thế mà.
Nhận được câu trả lời “Biết rồi” của Lý Quả, Triệu Khải Mô đứng dậy, đi ra cửa. Bình thường vào lúc này, Triệu Khải Mô cũng sẽ ở thư phòng đọc sách.
“Khải Mô.”
Nghe Lý Quả gọi hắn, Triệu Khải Mô quay đầu lại.
“Ngươi thật tốt.”
Lý Quả ngửa mặt cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, trên gương mặt trắng nõn của cậu, hiện ra vết ứ huyết khiến người khác đau lòng.
Triệu Khải Mô làm thinh, mặt không chút cảm xúc rời đi, đi vào thư phòng của chính mình, bước qua ngưỡng cửa, trên mặt hắn mới bày ra nụ cười, rõ ràng đã nhịn rất lâu.
Không tới nửa canh giờ, Khánh ca mang trứng gà đã luộc chín tới, lấy ra một quả, lột vỏ, lấy khăn tay bọc lại, đè dẹp, giúp Lý Quả đắp mặt.
“Đau quá.”
Lý Quả dùng tay nâng cằm, nhỏ giọng kêu, khóe mắt trào nước mắt.
“Này, tự mình đè lại.”
Khánh ca đổi tay với Lý Quả.
Lý Quả nắm khăn tay, đè quả trứng gà nóng lên mặt, cậu đắp thật cẩn thận, không muốn lãng phí quả trứng cố ý luộc này.
Đợi đến khi trứng gà không còn chút nóng nào, Lý Quả mở khăn tay ra, ăn đi.
“Khánh ca, quả sau cho ngươi ăn.”
Lý Quả phồng má, ăn đến vui mừng, thế này sẽ không phải kêu đau.
“Trước tiên tan huyết ứ đã, sau đó hẵng ăn.”
Khánh ca lớn hơn Lý Quả vài tuổi, trầm ổn tin cậy, hắn lột vỏ trứng gà, ép chặt lại, bỏ vào khăn rồi đưa cho Lý Quả đắp lên vết thương.
Ba quả trứng gà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đắp thương, đều bị vào bụng. Lý Quả ăn hai quả, Khánh ca ăn một quả.
Lúc Triệu Khải Mô tiến vào, thì thấy Lý Quả cùng Khánh ca đang ăn trứng gà.
“Làm xong rồi?”
“A, xong rồi.”
Lý Quả đang nhặt mấy vụn lòng đỏ trứng trong khăn tay lên, nhét vào trong miệng, gật mạnh đầu.
“Ta xem một chút.”
Triệu Khải Mô nâng mặt Lý Quả lên, ngón tay cái cùng ngón tay trỏ dán vào cái cằm trắng nõn thanh tú của Lý Quả, xoay cằm qua, cẩn thận nhìn quai hàm bên trái Lý Quả, quả nhiên vết bầm đen tan đi không ít, nhìn không còn giật mình như nãy nữa.
“Đã nói được rồi mà.”
Lý Quả thô bạo đẩy tay Triệu Khải Mô ra, cậu cảm thấy ngại. Lý Quả ngồi ở trên ghế, Triệu Khải Mô đứng ở trên cao nhìn xuống, Lý Quả ngẩng mặt, thời điểm Triệu Khải Mô đưa mặt tới nhìn, gương mặt hắn từ từ đến rất gần, có cảm giác rất ngột ngạt.
“Đã tốt hơn rất nhiều.”
Giọng nói của Triệu Khải Mô không chút chập trùng, hắn thu tay về, như không có chuyện gì xảy ra quay người rời đi.
Trứng gà nóng đắp thương hiệu quả quả thật không tồi. Ngày thứ hai, vết bầm trên mặt Lý Quả đã nhạt bớt, chỉ sau ba ngày, biến mất không còn tăm tích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook