Lang Gia Không Có Bảng
-
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y làm sao có thể không phải là Cảnh Diễm.
Nếu y cũng không phải là Cảnh Diễm thì thế gian này thật sự không còn Cảnh Diễm rồi.
Tương phùng, càng sợ rằng chỉ là giấc mộng.
Lâm Thù một mực kinh ngạc nhìn thanh niên có dung mạo chín phần giống với Tiêu Cảnh Diễm. Nghe y cùng ông chủ sạp hàng kia mặc cả vài câu, cuối cùng lại dùng giá ban đầu mua viên trân châu. Nhưng mà, trân châu nằm trong tay y dường như tốt hơn so với trên tay hắn. Dưới ánh đèn lờ mờ, ý nghĩ ấy càng hiện ra rõ ràng. Thanh niên có được hạt châu cẩn thận quan sát một phen, lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng Lâm Thù không bỏ lỡ tia bất giải cùng mờ mịt trong ánh mắt y.
Bất giải cái gì? Lại còn mờ mịt điều gì?
Lâm Thù chỉ cảm thấy trong đầu mình là một đống bột nhão, toàn bộ suy nghĩ đều bị cử chỉ của thanh niên trước mặt cuốn lấy. Đây không phải là kinh hồng nhất miết[1] trong cơn bệnh, cũng không phải là dung nhan mơ hồ giữa những giấc mộng. Gương mặt này so với mười hai năm trước tuy là tuấn tú hơn, kém oai hùng hơn, nhưng lông mày hình núi tụ vào nhau cùng khóe miệng hơi hất lên, một cái nhăn mày, một nụ cười, có chỗ nào không phải là dáng dấp của Tiêu Cảnh Diễm?
Thanh niên kia khi mua trân châu đã vứt hết tất cả chú ý. Y đem trân châu cất vào, chần chừ thu lại thần sắc, sau đó liền muốn rời khỏi. Lâm Thù làm sao cho phép y và hắn vụt qua nhau như vậy, cho nên vội vàng bước nhanh theo sau. Thanh niên kia hoàn toàn không phát hiện, dọc đường cứ nhìn chằm chằm mặt đất, như có điều suy nghĩ.
Đi tới cuối đường, Lâm Thù rốt cuộc không nhịn được, liền cao giọng gọi:
“Tiêu Cảnh Diễm!”
Không người trả lời.
Trong lòng Lâm Thù run lên, vội đổi xưng hô, kêu lên:
“Tô Diễm!”
Đúng như hắn nghĩ nhưng lại không khiến hắn hài lòng, thân ảnh thanh niên kia quả nhiên ngừng cước bộ, mở to đôi mắt tựa huơu nai quan sát bốn phía, và dừng lại nơi ánh mắt của Lâm Thù.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thù quả thật cay đắng trong miệng, vui buồn cùng nhau đến, muôn vàn từ ngữ trau chuốt cũng không thể miêu tả nửa điểm tình trạng trong lòng hắn lúc này.
Lâm Thù sớm muốn tiến lên, liều mình giữ chặt thanh niên kia, không cho phép y tiếp tục rời đi nửa bước, nhưng dưới chân lại như sắt đúc, một chút cũng không thể di chuyển.
Vì vậy, hắn đành phải trơ mắt nhìn thanh niên kia vòng tay thi lễ, nhàn nhạt nói, “Lâm công tử, xem ra huynh đã khỏi bệnh rồi.”
Chữ chữ câu câu dường như đao cắt vào đầu quả tim của Lâm Thù. Cho dù trước đó nghe qua miêu tả của Vệ Tranh, Lâm Thù đã nghĩ đến chuyện người này có thể quên đi hắn. Nhưng cuối cùng, khi chứng thực được suy nghĩ của mình, cảm giác trái tim như bị đao cắt không giảm đi chút nào, thậm chí còn sâu hơn.
Lâm Thù hoảng sợ, vội vàng hỏi:
“Huynh… Thật không nhớ ta?”
Hắn hỏi câu này, khẩu khí rất là bi thương, âm điệu khẽ run. Tô Diễm nghe thấy, trong lòng cũng căng thẳng. Nhưng Tô Diễm suy tư nhiều lần, xác nhận mình cùng người này bất quá chỉ gặp mặt một lần, đành phải trả lời:
“Ta dĩ nhiên nhớ công tử, hôm trước ta có chẩn mạch cho huynh. Lúc ấy, công tử còn mang bệnh, có thể…”
Nếu hành động đột ngột đầu tiên của Lâm Thù cắt đứt lời của Tô Diễm thì động tác kế tiếp quả thật làm cho Tô Diễm chuẩn bị không kịp.
Lâm Thù bắt lấy cổ tay Tô Diễm, mãnh liệt đem ống tay áo đẩy lên cùi chỏ, lật tới lật lui tìm kiếm:
“Huynh nhất định là Tiêu Cảnh Diễm! Ta nhớ lúc huynh bảy tuổi có làm đổ lò sưởi ở chỗ thái nãi nãi, khiến cho cùi chỏ bị bỏng… Vết sẹo đâu? Điều này sao có thể?”
“Lâm công tử.” Thanh âm Tô Diễm lạnh lùng, nghe vào rất có uy thế. Y đưa mắt qua Liệt Chiến Anh, không muốn đối phương đả thương Lâm Thù, nhưng trong lòng cũng thầm trách hành động càn rỡ của hắn, “Kính xin Lâm công tử buông tay!”
“Không thể nào!” Lâm Thù bất ngờ quát lên, “Sẹo trên người huynh, ít nhiều phải có dấu tích. Vết sẹo mười năm vẫn chưa tiêu, làm sao lại..”
“Buông tay!”
Hai chữ này có thể nói là vừa phẫn nộ vừa tức giận, hoàn toàn không để ý đến tình cảm và thể diện. Lâm Thù theo bản năng nới lỏng tay một chút, nhưng sau đó lại một lần nữa kéo cổ tay Tô Diễm, đem cả người y ôm trọn vào lòng. Thanh âm hắn chấn động, tràn đầy cảm giác khó thể tin tưởng, “Huynh không nhớ ta, ngay cả… Cũng bị mất. Nhưng những điều này có thể chứng minh huynh không phải Cảnh Diễm sao? Huynh bảo ta như thế nào tin tưởng… Huynh bảo ta như thế nào tin tưởng?”
Lâm Thù ôm quá chặt, Tô Diễm có chút khó chịu, lại không cách nào vùng ra. Liệt Chiến Anh ở bên cạnh trực tiếp xuất kiếm khỏi vỏ. Chợt, từ chỗ tối nhảy ra một người, vừa kêu ‘Thiếu tướng quân’ vừa ngăn chặn Liệt Chiến Anh.
Liệt Chiến Anh thầm kêu ‘không tốt’, e rằng những người này có chuẩn bị mà đến, không biết nói xằng nói bậy gì, sợ công tử gia nhà hắn gặp nạn. Nghĩ thế, Liệt Chiến Anh bèn huýt sáo một cái.
Trên mái hiên ở phía xa, một thiếu niên nghe tiếng huýt sáo liền vặn chân mày, phi thân lên, chỉ trong nháy mắt đã tóm được vạt áo sau của Lâm Thù.
Lâm Thù nhất tâm nhất niệm đều là Tô Diễm, cho nên không quan sát bốn phía. Hắn bị thiếu niên xốc lên khỏi mặt đất, ném ra phía sau.
Cổ sức lực này kéo theo Tô Diễm lảo đảo, cũng may thiếu niên tay mắt lanh lẹ, giữ vững Tô Diễm, bĩu môi nói, “Trâu, nguy hiểm.”
Tô Diễm thở hổn hển một hồi. Sau khi cảm thấy hơi thở thông suốt, y mới vuốt ve tóc thiếu niên, nhẹ giọng nói, “Đa tạ Phi Lưu!”
Phi Lưu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.
Bên kia, Lâm Thù tuy bị ‘ám toán’ nhưng công phu thì vẫn còn. Cho nên, hắn ở giữa không trung xoay người một cái, vững vàng tiếp đất. Vệ Tranh đang cùng Liệt Chiến Anh giao đấu thì gấp rút thoát thân. Hắn đưa tay muốn đỡ Lâm Thù, liền bị Lâm Thù ngăn cản.
Lâm Thù bước nhanh trở lại nhưng đã bị Phi Lưu gắt gao chặn đường. Nhãn thần thiếu niên sáng rực, mở miệng nói, “Ngươi, thú vị.”
“Phi Lưu, không được!”
Phi Lưu nghiêng đầu sang chỗ khác, rất là không hiểu vì sao Tô Diễm không cho nó cùng người này so chiêu, bèn lặp lại câu nói, “Hắn, thú vị.”
“Huynh ấy đang bệnh, bây giờ đánh không lại đệ.” Tô Diễm vẫn giữ tấm lòng phụ mẫu của bậc y giả, “Lâm công tử, tại hạ chỉ xem huynh hồ đồ do cơn sốt. Một lần, hai lần thì được, nhưng tuyệt đừng có lần thứ ba, mong công tử cẩn thận. Cáo từ.”
Lâm Thù đứng tại chỗ nhìn Tô Diễm sau khi vái chào một cái thì rời đi, trong lòng đột nhiên đau đớn, nỗi chua xót ngập tràn, cả trái tim giống như chìm trong nước biển, bấp bênh giữa mưa to gió lớn.
“Y làm sao có thể không phải là Cảnh Diễm…”
Y làm sao có thể không phải là Cảnh Diễm.
Nếu y cũng không phải là Cảnh Diễm thì thế gian này thật sự không còn Cảnh Diễm rồi.
~*~
Trở lại chỗ ở, Lâm Thù thủy chung trầm mặt. Vệ Tranh cùng Lê Cương đều là võ nhân, chỉ ngại mình ăn nói vụng về. Lâm Thù ngồi ở trước bàn thấp đến tận khuya, ánh nến một đêm không tắt. Vệ Tranh và Lê Cương cũng không dám chợp mắt, sợ Thiếu tướng quân nhà họ buồn bã nôn nóng đến công tâm, bệnh tình lại phản phục.
Nào ngờ trời vừa sáng thì Lâm Thù liền kéo cửa phòng ra, tác phong thần thanh khí sảng. Vệ Lê hai người đều kinh ngạc.
Lâm Thù đưa ra một tờ giấy, nói:
“Các ngươi mang theo thủ tín của ta đuổi theo đại quân, hồi kinh nói với bệ hạ là ta muốn nán lại nơi đây thêm một chút.”
“Thiếu tướng quân!”
“Lòng ta đã quyết, không cần khuyên nữa. Diện kiến bệ hạ thì nói ta đã nhìn thấy cố nhân, lưu luyến quên về.”
Lê Cương và Vệ Tranh liếc mắt nhìn nhau, nhất tề ôm quyền nói, “Thiếu tướng quân cũng không thể không lưu lại một người bên cạnh.”
Lâm Thù nheo mắt suy nghĩ một chút, vẻ mặt đầy tiếu ý, “Vậy các ngươi đánh một trận đi, ai thua thì đi.”
Vệ Tranh cùng Lê Cương ngơ ngác nhìn nhau. Chờ Lâm Thù rời khỏi viện môn, Vệ Tranh rất là không hiểu, hỏi, “Ngài ấy thế nào lại suy nghĩ minh bạch? Không phải là ngài ấy suy nghĩ ra cái gì chứ?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
“Vậy ngươi đi!” Vệ Tranh muốn đem tờ giấy cầm trong tay nhét sang cho Lê Cương, “Ai bảo ngươi đần như vậy, đành phải đi đưa tin rồi.”
“Ngươi cũng thông minh cỡ ta thôi.” Lê Cương trốn tránh không nhận, sải bước chạy như bay khỏi sân, “Thiếu tướng quân! Vệ Tranh đi đưa thư! Ngài chờ ta một chút! Ngài đi nơi nào, ta với ngài cùng đi!”
~*~
Nửa tháng tiếp theo, Lâm Thù gần như mỗi ngày đều đi tìm Tô Diễm, nhưng lại ngậm miệng không nói đến chuyện ‘Tiêu Cảnh Diễm’.
Lúc đầu, Tô Diễm bị hắn quấy nhiễu đến buồn phiền. Y chưa quên hành động ở chợ đêm của người này, cũng nghĩ tới chuyện có lẽ mình thật sự giống hệt ai đó, bị người này nhận lầm, hoặc giả…
Mười hai năm qua, một khắc Tô Diễm cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm quá khứ của mình, nhưng hy vọng mong manh không khác nào mò kim đáy biển. Trí nhớ y rời rạc, chỉ nhớ được Đông Hải, loáng thoáng còn có chính mình hứa cái gì trân châu với người nào đó. Bản thân y là ai, từ đâu tới, y hoàn toàn không biết, thậm chí danh tự này cũng là Lận Thần bảo rằng y đã nói mê trong giấc mộng. Mười hai năm trước, khi vừa mới tỉnh lại, ngay cả chữ y cũng không nhận ra, trong đầu trắng xóa một mảnh.
Hiện giờ, Tô Diễm rốt cuộc cũng hồi quá vị lai[2], nếu như y thật sự là ‘Cảnh Diễm’ trong miệng Lâm Thù khi đó?
Y muốn hỏi, Lâm Thù lại không nói. Cũng may Lâm Thù là người thú vị, đối với y cũng thật tâm thật ý tương giao. Từ khi Tô Diễm tỉnh lại trên Lang Gia Sơn, thấy được không ít người, nguyên tắc có thể giao tâm là hiểu rõ nhau. Lận Thần đối với y là nửa ân nửa sư, mà Lận Thiếu các chủ trời sinh tính tình thoải mái, cùng bản tính Tô Diễm khác xa nhau, thường hay trách y không thú vị, lại luôn toan tính không cho bệnh nhân như y tùy tiện xuống núi. Có lẽ Lâm Thù quả thật là lương hữu trời ban, mặc dù cũng là người không biết giữ miệng, nhưng dường như cùng Tô Diễm vô cùng tương hợp.
Thường xuyên qua lại khiến Tô Diễm dần dần quen với sự ‘quấy rầy’ của Lâm Thù, cũng thường quên đi việc truy cứu quá khứ của mình.
“Tiểu Diễm, hôm nay ta dẫn huynh đi xem ngư ông ở Thập Tam Nhai bắt được con cá lớn thế nào. Hôm qua nghe ông ấy nói tối nay sẽ giết cá mở tiệc, ta mặc dù không thể ăn, nhưng lão đầu kia đã chấp thuận cho ta đến xem ông ấy làm thịt cá. Ta và huynh cùng đi!”
Tô Diễm đang xem một quyển y thư, không hứng thú ‘ừ’ một tiếng, coi như miễn cưỡng cho qua chuyện.
Lâm Thù không hài lòng, la ầm lên:
“Huynh qua loa với ta! Quyển y thư kia chẳng qua ghi chép vài căn bệnh cổ quái, có tốt đến mức như vậy không?”
“Ừ. Hở? Huynh xem khi nào?”
“Những cuốn sách trong phòng huynh ta đều xem rồi, có muốn ta kể cho huynh nghe? Ta còn thuộc lòng binh thư, huynh có nghe không?”
“Huynh…” Mấy ngày gần đây, Tô Diễm cuối cùng đã lĩnh giáo được sự thông minh của người này, hận hắn khoe khoang lại bất lực trước sở trường nhìn thấu nhân tâm của hắn. Không biết bằng cách nào, nhưng hắn luôn tìm ra những thứ y yêu thích, “Ta với huynh đi vậy.”
Nhãn thần Lâm Thù sáng lên. Hắn liền cầm lấy phi phong, kéo Tô Diễm đi ra ngoài.
Liệt Chiến Anh theo ở phía sau, chần chừ muốn nói gì đó. Xoay người lại thấy Yến đại phu, miệng hắn liền lõm vào, nói, “Yến thúc, sao ngài không quản một chút? Trước kia, ngài ngày ngày đuổi theo công tử uống thuốc, bây giờ lại để y mỗi ngày đi ra ngoài, cùng Lâm công tử dạo chơi.”
“Y nguyện ý đi mà. Gần đây vào hè nên khí hậu cũng ấm áp, có cái gì không tốt?” Hiếm khi nhìn thấy Yến đại phu không trừng mày dựng mắt, “Lại nói bệnh dựa vào thần dưỡng, y cả ngày khó chịu không vui, đối với thân thể không có gì tốt cả.”
“Khó chịu không vui?” Công tử gia nhà hắn khó chịu không vui chỗ nào? Ngược lại sau khi Lâm Thù kia tới mới càng phiền lòng chứ.
“Hừ, chờ ngươi nhìn ra thì sợ rằng heo mẹ cũng sẽ leo cây. Uổng cho ngươi đi theo y mười năm, ngay cả Phi Lưu cũng không bằng!”
Liệt Chiến Anh cảm giác rất là ủy khuất. Hắn không biết có nên nói cho Yến đại phu chuyện này hay không, Phi Lưu đã đi theo Tô Diễm mười hai năm rồi.
Vả lại, nghĩ đến tính tình nhẫn nại cố chấp của công tử gia nhà hắn, Liệt Chiến Anh bây giờ cảm thấy mình không nhìn ra mới là chuyện bình thường.
Bất quá, Yến đại phu nói rất đúng. Hắn phải làm một người hiểu rõ công tử gia của mình nhất.
“Công tử, chờ ta một chút! Vị ngư ông của Thập Tam Nhai a!”
Hoàn Chương 03
~oOo~
[1] – Kinh hồng nhất miết: hình dung dáng người nhẹ nhàng như nhạn, kiều diễm động lòng nhân.
[2] – Hồi quá vị lai: trở lại với những gì chưa đến, thuộc về tương lai.
Y làm sao có thể không phải là Cảnh Diễm.
Nếu y cũng không phải là Cảnh Diễm thì thế gian này thật sự không còn Cảnh Diễm rồi.
Tương phùng, càng sợ rằng chỉ là giấc mộng.
Lâm Thù một mực kinh ngạc nhìn thanh niên có dung mạo chín phần giống với Tiêu Cảnh Diễm. Nghe y cùng ông chủ sạp hàng kia mặc cả vài câu, cuối cùng lại dùng giá ban đầu mua viên trân châu. Nhưng mà, trân châu nằm trong tay y dường như tốt hơn so với trên tay hắn. Dưới ánh đèn lờ mờ, ý nghĩ ấy càng hiện ra rõ ràng. Thanh niên có được hạt châu cẩn thận quan sát một phen, lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng Lâm Thù không bỏ lỡ tia bất giải cùng mờ mịt trong ánh mắt y.
Bất giải cái gì? Lại còn mờ mịt điều gì?
Lâm Thù chỉ cảm thấy trong đầu mình là một đống bột nhão, toàn bộ suy nghĩ đều bị cử chỉ của thanh niên trước mặt cuốn lấy. Đây không phải là kinh hồng nhất miết[1] trong cơn bệnh, cũng không phải là dung nhan mơ hồ giữa những giấc mộng. Gương mặt này so với mười hai năm trước tuy là tuấn tú hơn, kém oai hùng hơn, nhưng lông mày hình núi tụ vào nhau cùng khóe miệng hơi hất lên, một cái nhăn mày, một nụ cười, có chỗ nào không phải là dáng dấp của Tiêu Cảnh Diễm?
Thanh niên kia khi mua trân châu đã vứt hết tất cả chú ý. Y đem trân châu cất vào, chần chừ thu lại thần sắc, sau đó liền muốn rời khỏi. Lâm Thù làm sao cho phép y và hắn vụt qua nhau như vậy, cho nên vội vàng bước nhanh theo sau. Thanh niên kia hoàn toàn không phát hiện, dọc đường cứ nhìn chằm chằm mặt đất, như có điều suy nghĩ.
Đi tới cuối đường, Lâm Thù rốt cuộc không nhịn được, liền cao giọng gọi:
“Tiêu Cảnh Diễm!”
Không người trả lời.
Trong lòng Lâm Thù run lên, vội đổi xưng hô, kêu lên:
“Tô Diễm!”
Đúng như hắn nghĩ nhưng lại không khiến hắn hài lòng, thân ảnh thanh niên kia quả nhiên ngừng cước bộ, mở to đôi mắt tựa huơu nai quan sát bốn phía, và dừng lại nơi ánh mắt của Lâm Thù.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thù quả thật cay đắng trong miệng, vui buồn cùng nhau đến, muôn vàn từ ngữ trau chuốt cũng không thể miêu tả nửa điểm tình trạng trong lòng hắn lúc này.
Lâm Thù sớm muốn tiến lên, liều mình giữ chặt thanh niên kia, không cho phép y tiếp tục rời đi nửa bước, nhưng dưới chân lại như sắt đúc, một chút cũng không thể di chuyển.
Vì vậy, hắn đành phải trơ mắt nhìn thanh niên kia vòng tay thi lễ, nhàn nhạt nói, “Lâm công tử, xem ra huynh đã khỏi bệnh rồi.”
Chữ chữ câu câu dường như đao cắt vào đầu quả tim của Lâm Thù. Cho dù trước đó nghe qua miêu tả của Vệ Tranh, Lâm Thù đã nghĩ đến chuyện người này có thể quên đi hắn. Nhưng cuối cùng, khi chứng thực được suy nghĩ của mình, cảm giác trái tim như bị đao cắt không giảm đi chút nào, thậm chí còn sâu hơn.
Lâm Thù hoảng sợ, vội vàng hỏi:
“Huynh… Thật không nhớ ta?”
Hắn hỏi câu này, khẩu khí rất là bi thương, âm điệu khẽ run. Tô Diễm nghe thấy, trong lòng cũng căng thẳng. Nhưng Tô Diễm suy tư nhiều lần, xác nhận mình cùng người này bất quá chỉ gặp mặt một lần, đành phải trả lời:
“Ta dĩ nhiên nhớ công tử, hôm trước ta có chẩn mạch cho huynh. Lúc ấy, công tử còn mang bệnh, có thể…”
Nếu hành động đột ngột đầu tiên của Lâm Thù cắt đứt lời của Tô Diễm thì động tác kế tiếp quả thật làm cho Tô Diễm chuẩn bị không kịp.
Lâm Thù bắt lấy cổ tay Tô Diễm, mãnh liệt đem ống tay áo đẩy lên cùi chỏ, lật tới lật lui tìm kiếm:
“Huynh nhất định là Tiêu Cảnh Diễm! Ta nhớ lúc huynh bảy tuổi có làm đổ lò sưởi ở chỗ thái nãi nãi, khiến cho cùi chỏ bị bỏng… Vết sẹo đâu? Điều này sao có thể?”
“Lâm công tử.” Thanh âm Tô Diễm lạnh lùng, nghe vào rất có uy thế. Y đưa mắt qua Liệt Chiến Anh, không muốn đối phương đả thương Lâm Thù, nhưng trong lòng cũng thầm trách hành động càn rỡ của hắn, “Kính xin Lâm công tử buông tay!”
“Không thể nào!” Lâm Thù bất ngờ quát lên, “Sẹo trên người huynh, ít nhiều phải có dấu tích. Vết sẹo mười năm vẫn chưa tiêu, làm sao lại..”
“Buông tay!”
Hai chữ này có thể nói là vừa phẫn nộ vừa tức giận, hoàn toàn không để ý đến tình cảm và thể diện. Lâm Thù theo bản năng nới lỏng tay một chút, nhưng sau đó lại một lần nữa kéo cổ tay Tô Diễm, đem cả người y ôm trọn vào lòng. Thanh âm hắn chấn động, tràn đầy cảm giác khó thể tin tưởng, “Huynh không nhớ ta, ngay cả… Cũng bị mất. Nhưng những điều này có thể chứng minh huynh không phải Cảnh Diễm sao? Huynh bảo ta như thế nào tin tưởng… Huynh bảo ta như thế nào tin tưởng?”
Lâm Thù ôm quá chặt, Tô Diễm có chút khó chịu, lại không cách nào vùng ra. Liệt Chiến Anh ở bên cạnh trực tiếp xuất kiếm khỏi vỏ. Chợt, từ chỗ tối nhảy ra một người, vừa kêu ‘Thiếu tướng quân’ vừa ngăn chặn Liệt Chiến Anh.
Liệt Chiến Anh thầm kêu ‘không tốt’, e rằng những người này có chuẩn bị mà đến, không biết nói xằng nói bậy gì, sợ công tử gia nhà hắn gặp nạn. Nghĩ thế, Liệt Chiến Anh bèn huýt sáo một cái.
Trên mái hiên ở phía xa, một thiếu niên nghe tiếng huýt sáo liền vặn chân mày, phi thân lên, chỉ trong nháy mắt đã tóm được vạt áo sau của Lâm Thù.
Lâm Thù nhất tâm nhất niệm đều là Tô Diễm, cho nên không quan sát bốn phía. Hắn bị thiếu niên xốc lên khỏi mặt đất, ném ra phía sau.
Cổ sức lực này kéo theo Tô Diễm lảo đảo, cũng may thiếu niên tay mắt lanh lẹ, giữ vững Tô Diễm, bĩu môi nói, “Trâu, nguy hiểm.”
Tô Diễm thở hổn hển một hồi. Sau khi cảm thấy hơi thở thông suốt, y mới vuốt ve tóc thiếu niên, nhẹ giọng nói, “Đa tạ Phi Lưu!”
Phi Lưu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.
Bên kia, Lâm Thù tuy bị ‘ám toán’ nhưng công phu thì vẫn còn. Cho nên, hắn ở giữa không trung xoay người một cái, vững vàng tiếp đất. Vệ Tranh đang cùng Liệt Chiến Anh giao đấu thì gấp rút thoát thân. Hắn đưa tay muốn đỡ Lâm Thù, liền bị Lâm Thù ngăn cản.
Lâm Thù bước nhanh trở lại nhưng đã bị Phi Lưu gắt gao chặn đường. Nhãn thần thiếu niên sáng rực, mở miệng nói, “Ngươi, thú vị.”
“Phi Lưu, không được!”
Phi Lưu nghiêng đầu sang chỗ khác, rất là không hiểu vì sao Tô Diễm không cho nó cùng người này so chiêu, bèn lặp lại câu nói, “Hắn, thú vị.”
“Huynh ấy đang bệnh, bây giờ đánh không lại đệ.” Tô Diễm vẫn giữ tấm lòng phụ mẫu của bậc y giả, “Lâm công tử, tại hạ chỉ xem huynh hồ đồ do cơn sốt. Một lần, hai lần thì được, nhưng tuyệt đừng có lần thứ ba, mong công tử cẩn thận. Cáo từ.”
Lâm Thù đứng tại chỗ nhìn Tô Diễm sau khi vái chào một cái thì rời đi, trong lòng đột nhiên đau đớn, nỗi chua xót ngập tràn, cả trái tim giống như chìm trong nước biển, bấp bênh giữa mưa to gió lớn.
“Y làm sao có thể không phải là Cảnh Diễm…”
Y làm sao có thể không phải là Cảnh Diễm.
Nếu y cũng không phải là Cảnh Diễm thì thế gian này thật sự không còn Cảnh Diễm rồi.
~*~
Trở lại chỗ ở, Lâm Thù thủy chung trầm mặt. Vệ Tranh cùng Lê Cương đều là võ nhân, chỉ ngại mình ăn nói vụng về. Lâm Thù ngồi ở trước bàn thấp đến tận khuya, ánh nến một đêm không tắt. Vệ Tranh và Lê Cương cũng không dám chợp mắt, sợ Thiếu tướng quân nhà họ buồn bã nôn nóng đến công tâm, bệnh tình lại phản phục.
Nào ngờ trời vừa sáng thì Lâm Thù liền kéo cửa phòng ra, tác phong thần thanh khí sảng. Vệ Lê hai người đều kinh ngạc.
Lâm Thù đưa ra một tờ giấy, nói:
“Các ngươi mang theo thủ tín của ta đuổi theo đại quân, hồi kinh nói với bệ hạ là ta muốn nán lại nơi đây thêm một chút.”
“Thiếu tướng quân!”
“Lòng ta đã quyết, không cần khuyên nữa. Diện kiến bệ hạ thì nói ta đã nhìn thấy cố nhân, lưu luyến quên về.”
Lê Cương và Vệ Tranh liếc mắt nhìn nhau, nhất tề ôm quyền nói, “Thiếu tướng quân cũng không thể không lưu lại một người bên cạnh.”
Lâm Thù nheo mắt suy nghĩ một chút, vẻ mặt đầy tiếu ý, “Vậy các ngươi đánh một trận đi, ai thua thì đi.”
Vệ Tranh cùng Lê Cương ngơ ngác nhìn nhau. Chờ Lâm Thù rời khỏi viện môn, Vệ Tranh rất là không hiểu, hỏi, “Ngài ấy thế nào lại suy nghĩ minh bạch? Không phải là ngài ấy suy nghĩ ra cái gì chứ?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
“Vậy ngươi đi!” Vệ Tranh muốn đem tờ giấy cầm trong tay nhét sang cho Lê Cương, “Ai bảo ngươi đần như vậy, đành phải đi đưa tin rồi.”
“Ngươi cũng thông minh cỡ ta thôi.” Lê Cương trốn tránh không nhận, sải bước chạy như bay khỏi sân, “Thiếu tướng quân! Vệ Tranh đi đưa thư! Ngài chờ ta một chút! Ngài đi nơi nào, ta với ngài cùng đi!”
~*~
Nửa tháng tiếp theo, Lâm Thù gần như mỗi ngày đều đi tìm Tô Diễm, nhưng lại ngậm miệng không nói đến chuyện ‘Tiêu Cảnh Diễm’.
Lúc đầu, Tô Diễm bị hắn quấy nhiễu đến buồn phiền. Y chưa quên hành động ở chợ đêm của người này, cũng nghĩ tới chuyện có lẽ mình thật sự giống hệt ai đó, bị người này nhận lầm, hoặc giả…
Mười hai năm qua, một khắc Tô Diễm cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm quá khứ của mình, nhưng hy vọng mong manh không khác nào mò kim đáy biển. Trí nhớ y rời rạc, chỉ nhớ được Đông Hải, loáng thoáng còn có chính mình hứa cái gì trân châu với người nào đó. Bản thân y là ai, từ đâu tới, y hoàn toàn không biết, thậm chí danh tự này cũng là Lận Thần bảo rằng y đã nói mê trong giấc mộng. Mười hai năm trước, khi vừa mới tỉnh lại, ngay cả chữ y cũng không nhận ra, trong đầu trắng xóa một mảnh.
Hiện giờ, Tô Diễm rốt cuộc cũng hồi quá vị lai[2], nếu như y thật sự là ‘Cảnh Diễm’ trong miệng Lâm Thù khi đó?
Y muốn hỏi, Lâm Thù lại không nói. Cũng may Lâm Thù là người thú vị, đối với y cũng thật tâm thật ý tương giao. Từ khi Tô Diễm tỉnh lại trên Lang Gia Sơn, thấy được không ít người, nguyên tắc có thể giao tâm là hiểu rõ nhau. Lận Thần đối với y là nửa ân nửa sư, mà Lận Thiếu các chủ trời sinh tính tình thoải mái, cùng bản tính Tô Diễm khác xa nhau, thường hay trách y không thú vị, lại luôn toan tính không cho bệnh nhân như y tùy tiện xuống núi. Có lẽ Lâm Thù quả thật là lương hữu trời ban, mặc dù cũng là người không biết giữ miệng, nhưng dường như cùng Tô Diễm vô cùng tương hợp.
Thường xuyên qua lại khiến Tô Diễm dần dần quen với sự ‘quấy rầy’ của Lâm Thù, cũng thường quên đi việc truy cứu quá khứ của mình.
“Tiểu Diễm, hôm nay ta dẫn huynh đi xem ngư ông ở Thập Tam Nhai bắt được con cá lớn thế nào. Hôm qua nghe ông ấy nói tối nay sẽ giết cá mở tiệc, ta mặc dù không thể ăn, nhưng lão đầu kia đã chấp thuận cho ta đến xem ông ấy làm thịt cá. Ta và huynh cùng đi!”
Tô Diễm đang xem một quyển y thư, không hứng thú ‘ừ’ một tiếng, coi như miễn cưỡng cho qua chuyện.
Lâm Thù không hài lòng, la ầm lên:
“Huynh qua loa với ta! Quyển y thư kia chẳng qua ghi chép vài căn bệnh cổ quái, có tốt đến mức như vậy không?”
“Ừ. Hở? Huynh xem khi nào?”
“Những cuốn sách trong phòng huynh ta đều xem rồi, có muốn ta kể cho huynh nghe? Ta còn thuộc lòng binh thư, huynh có nghe không?”
“Huynh…” Mấy ngày gần đây, Tô Diễm cuối cùng đã lĩnh giáo được sự thông minh của người này, hận hắn khoe khoang lại bất lực trước sở trường nhìn thấu nhân tâm của hắn. Không biết bằng cách nào, nhưng hắn luôn tìm ra những thứ y yêu thích, “Ta với huynh đi vậy.”
Nhãn thần Lâm Thù sáng lên. Hắn liền cầm lấy phi phong, kéo Tô Diễm đi ra ngoài.
Liệt Chiến Anh theo ở phía sau, chần chừ muốn nói gì đó. Xoay người lại thấy Yến đại phu, miệng hắn liền lõm vào, nói, “Yến thúc, sao ngài không quản một chút? Trước kia, ngài ngày ngày đuổi theo công tử uống thuốc, bây giờ lại để y mỗi ngày đi ra ngoài, cùng Lâm công tử dạo chơi.”
“Y nguyện ý đi mà. Gần đây vào hè nên khí hậu cũng ấm áp, có cái gì không tốt?” Hiếm khi nhìn thấy Yến đại phu không trừng mày dựng mắt, “Lại nói bệnh dựa vào thần dưỡng, y cả ngày khó chịu không vui, đối với thân thể không có gì tốt cả.”
“Khó chịu không vui?” Công tử gia nhà hắn khó chịu không vui chỗ nào? Ngược lại sau khi Lâm Thù kia tới mới càng phiền lòng chứ.
“Hừ, chờ ngươi nhìn ra thì sợ rằng heo mẹ cũng sẽ leo cây. Uổng cho ngươi đi theo y mười năm, ngay cả Phi Lưu cũng không bằng!”
Liệt Chiến Anh cảm giác rất là ủy khuất. Hắn không biết có nên nói cho Yến đại phu chuyện này hay không, Phi Lưu đã đi theo Tô Diễm mười hai năm rồi.
Vả lại, nghĩ đến tính tình nhẫn nại cố chấp của công tử gia nhà hắn, Liệt Chiến Anh bây giờ cảm thấy mình không nhìn ra mới là chuyện bình thường.
Bất quá, Yến đại phu nói rất đúng. Hắn phải làm một người hiểu rõ công tử gia của mình nhất.
“Công tử, chờ ta một chút! Vị ngư ông của Thập Tam Nhai a!”
Hoàn Chương 03
~oOo~
[1] – Kinh hồng nhất miết: hình dung dáng người nhẹ nhàng như nhạn, kiều diễm động lòng nhân.
[2] – Hồi quá vị lai: trở lại với những gì chưa đến, thuộc về tương lai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook