Mạc Thu không quay về gian phòng y cùng Nhất Kiếm nằm hướng hữu lộ, mà trực tiếp rẻ hướng tả lộ đến nơi các đệ tử  sở cư.

Sắc trời hôn ám, nhìn đối diện gian phòng của Nhất Kiếm vô quang dạ, có lẽ hắn đã say giấc không chừng.

Mạc Thu bổng có chút nhớ người kia. Sau đó y trực tiếp đi vào tiền thính, tiến đến chủ vị an tọa.  Ngay lập tức có một gã đệ tử châm Đinh Hương  trà bưng tới.

Y hớp một ngụm trà, chăm chú xác trà chìm nổi trong sắc hoàng thủy, trầm tư nửa ngày mới bắt đầu nói:

“Chúng ta nhẫn nại lưu lại nơi này thêm một đoạn thời gian nữa thôi. Nội môn có xảy ra sự tình gì không?”

Trừ bỏ bát đại đệ tử  cùng Mạc Thu đến Tả Ý sơn trang từ đầu, còn có thêm mười vị đệ tử khác đã đến đây từ sớm, nhất loạt đều tề tựu đông đủ trong đại sảnh.

Y vừa hỏi, liền có người tiến ra đáp lời:

“Hồi bẩm môn chủ, sư tỷ truyền tin, hết thảy bình yên.”

Mạc Thu gật đầu:

“Tô Giải Dung đâu?”

“Ta đã phái hai người chặt chẽ trong coi hắn. Còn cho hắn uống nhuyễn cân tán. Hiện nay công lực hắn đã hoàn toàn tiêu tán nên hắn muốn trốn cũng không được.”

Đinh Đinh nói.

Trong phòng, mười vị đệ tử đứng thành hàng ở hai bên sườn. Chỉ có Đinh Đinh an vị trên ghế. Mạc Thu đối với việc hắn ngồi trước mắt cũng không nhiều lời, chẳng qua vừa nghe qua ba chữ “Nhuyễn cân tán”, y khẻ nhíu mày

“Thạch lao của Tả Ý sơn trang quả thực lợi hại. Cư nhiên được xây dựng ẩn sâu vào trong núi a!”

Đinh Đinh nhớ tới quãng đường khúc khuỷu khi áp giải Tô Giải Dung, lòng thầm kinh sợ:

“Bên trong quanh co tựa như mê cung. Nếu không có người dẫn đường, chúng ta thật sự khả vào bất khả thoát ly.”

Mạc Thu nhấp một ngụm trà. Trà Tả Ý sơn trang đưa tới là loại thượng đẳng, hương khí tỏa ra thơm ngát, uống vào trong miệng vẫn lưu thoang thoảng hương thơm thanh lương. Thế nhưng mặc dù là trà trân quý, vẫn không thể khiến tâm tư Mạc Thu thoáng có chút nào phân thần. Y nói:

“Dựa theo tình hình các chưởng môn phái hiện nay căm hận quyết tâm diệt trừ ma giáo thì xem ra mạng này của Tô Giải Dung lưu không được. Ngày mai cho người đi thạch lao thăm dò một lần nữa. Dù sao người là do chúng ta bắt, đừng bạc đãi người ta.”

Mạc Thu dứt lời, dừng một chút:

“Còn có….”

Đúng lúc này, Mạc Thu thần sắc biến đổi, chén trà nguyên bản đang cầm trong tay đột nhiên bay vút về phía một gã đệ tử. Người này như sớm đã có phòng bị, nhảy lui về phía sau, tránh thoát sát chiêu của Mạc Thu.

Mạc Thu hàn tiếu:

“Còn có, ta sao có thể lưu lại mật thám của Lục Dự bên người được chứ. Một khi đã thề nguyện trung thành với ta, thì há nào lại ăn cây táo rào cây sung như thế. Sát bất lưu tình!”

Gã đệ tử kia đáng lẽ đang cúi đầu, bổng chốc ngẩn mặt lên nhìn Mạc Thu, ánh mắt lộ ra hung quang, rút bội kiếm trong tay đánh về phía y.

Lục Đinh Đinh đang ngồi bên cạnh Mạc Thu vội vàng lao người ra đỡ đòn, xoay thiết kiếm trong tay, chém trúng bả vai người nọ. Gã đệ tử kia bị kình lực của Đinh Đinh phát ra chấn khai, lao người ngã xuống cạnh cửa, nhanh chóng trở mình cắn răng tẩu thoát.

“Đuổi theo!”

Mạc Thu nói:

“Bất lưu người sống!”

Các đệ tử nhận lệnh, phi thân rời phòng lao ra ngoại viện. Chỉ còn lại duy độc Lục Đinh Đinh vẫn đang đứng chắn trước người Mạc Thu.

Đinh Đinh so với Mạc Thu cao hơn một chút, bị hắn chắn như vậy, y căn bản không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Mạc Thu  nâng chân lên, đạp thẳng một cước vào mông Đinh Đinh, hắn không kịp đề phòng, ngã lăn về phía trước.

“Phanh!”

Cái trán bị đập xuống đất, phát ra một tiếng vang dội nội đường:

“Ai u!!!”

Đinh Đinh đau đớn rên lên một tiếng.

“Che trước mặt người ta làm gì, vướng bận!”

Mạc Thu xuy thanh:

“Hiện nay mọi người đều ly khai xa nơi này. Ngươi đứng trước ta như vậy, sao ta thấy được thứ gì chứ!”

“Ta bảo hộ ngươi mà!”

Đinh Đinh bò người lên, rưng rưng nói.

Mạc Thu đi tới cửa dò xét, mọi người giờ đây không biết đã đi đến nơi nào.

Đinh Đinh động thân phi đến đứng bên cạnh Mạc Thu, nhập ngừng một chút mới hỏi:

“Ai, ta nói môn chủ à, câu nói hồi nãy là nói câu cho Lục Dự nghe được, hay là ngươi đang nói sự thực?”

“Câu nào?”

“Không được bạc đãi Tô Giải Dung!”

“Thật sự.”

Mạc Thu thản nhiên đáp.

“Ai!!”

Đinh Đinh thở dài:

“Mê cung kia thực khó đi. Ngày mai ta đi đến đó một lần nữa như ý ngươi phân phó. Nếu lạc đường, thật không biết làm sao bây giờ.”

“Không đi là tốt nhất.”

Mạc Thu nói:

“Đỡ phải phiền!”

Y hiện giờ còn không biết nên đối xử với người này như thế nào bây giờ? Lục Đinh Đinh trước kia luôn đối với y bất hòa. Muốn hóa thù thành bạn? Mỗi lần nghĩ đến từ “bạn” kia, da đầu y lại muốn run lên.

“Ngươi ngày mai không muốn cùng ta đi gặp Tô Giải Dung sao?”

Đinh Đinh lại hỏi.

Mạc Thu lắc đầu.

“Ngươi không phải con của hắn sao?”

Đinh Đinh nói:

“Dù hắn sắp chết ngươi cũng không nguyện gặp hắn một lần?”

“Ai là con của hắn!”

Mạc Thu hừ một tiếng. Trừ bỏ Lục Cẩu Kỷ, cao thấp Thiết Kiếm môn không ai biết thân phận thật sự của y. Trong mắt những người này, y là do Tô Giải Dung sinh ra, may mắn được Lục Dự nhận làm con riêng nên mới có thể bước lên môn chủ vị.

Nhưng Mạc Thu vốn chẳng cần để ý đến việc này.

Trong Thiết Kiếm môn, thực lực mới là điều chứng minh tất cả.

…©…

Nhất Kiếm nghe thanh âm ồn ào trong đình viện liền thanh tỉnh lại. Hắn muốn ra ngoài nhìn xem, nhưng nghĩ lại mình nên tín nhiệm năng lực xử lý của Mạc Thu, vì thế lại chậm rãi nằm xuống giường.

Không bao lâu, cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, kéo theo một trận thanh âm y phục ma sát truyền đến, sau đó có người xốc chăn tiến vào, thân hình ấm áp tựa vào ngực Nhất Kiếm, cùng lúc phát ra thanh âm thở dài thỏa mãn.

Nhất Kiếm cảm thấy bàn tay Mục Thu đặt bên hông hắn nhẹ run, hắn lập tức nắm lấy tay y, truyền chân khí của mình vào.

“Đánh thức ngươi?”

Mạc Thu thấp giọng hỏi.

“Ta ngủ cũng không say lắm.”

Nhất Kiếm nói.

“Cơn đau này của ta lập tức liền qua thôi, ngươi đừng lãng phí chân khí trên người ta!”

Má Mạc Thu dán vào lưng Nhất Kiếm, cho dù phải đối mặt với cơn đau đớn thực khí cuồng cuộn kia, nhưng có người ôn nhu đợi y như vậy thì đau đớn thế nào cũng không khó chịu.

“Cữu tự có chừng mực.”

Nhất Kiếm nói.

Thế nhưng, cái gọi là “đúng mực” của Nhất Kiếm không chỉ là tốn  nội lực dẫn nhập tất cả thực khí rối loạn của Mạc Thu về đan điền mà còn đợi y hoàn toàn hết đau, lại một lần nữa vận dụng nội công nhiều năm tu luyện của mình giúp y vượt qua một tầng Xích Tiêu bí quyết.

Cơ thể đã không đau nhưng tâm lại vì ấm áp mà ân ẩn đau. Người này, từ trước đến nay không chút tính toán, cái gì cũng nguyện ý cho mình, cho đến khi nào bản thân vừa lòng mới thôi.

“Vừa rồi bên ngoài sao lại ồn như vậy?”

Sau khi thu công, Nhất Kiếm vỗ vỗ bàn tay Mạc Thu.

“Không có việc gì. Chỉ là phát hiện có phản đồ. Ta đã cho người truy đuổi.”

Mạc Thu vẫn đang duy trì tư thế ôm chặt Nhất Kiếm không buông.

“Phản đồ sao?”

“Ân, là người của Lục Dự.”

“Chính mình phải cẩn thận một chút!”

Nhất Kiếm dặn dò.

“Đã hiểu.”

“Cữu, ngủ a. Ta mệt mỏi!”

Thanh âm của Mạc Thu mang theo nồng đậm giọng mũi, ngôn từ tựa như làm nũng. Nhất Kiếm vốn muốn bảo y đừng ôm thắt lưng mình nữa, nhưng sau đó lại không nói, cứ tùy y vậy.

Đêm dù sao cũng đã khuya. Sáng sớm mai Mạc Thu còn phải thức dậy xử lý công vụ a. Trong lúc nghe tiếng thở nhịp nhàng của y truyền đến, Nhất Kiếm nghĩ, cứ ngủ như vậy đi, không nên đánh thức y làm gì….

….∩¤∩….

Ngày mật đàm của bát đại môn phái vốn chưa đến, nhưng các môn phái hầu như đã tề tụ đủ mặt tại Tả Ý sơn trang.

Mỗi ngày Mạc Thu từ  sáng sớm gà chưa kịp gáy đã phải đến đại sảnh nghị sự cùng các võ lâm tiền bối. Còn Nhất Kiếm chỉ giam mình trong tiểu viện. Hắn được Hàn Hàn cho mượn rất nhiều võ học cổ thư, nên hiện tại đang ra sức cố gắng tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề chân khí nghịch chuyển của Mạc Thu.

Hắn dùng bản thân làm thí nghiệm, lúc thì tự điểm huyệt cắt đứt chân khí, chốc lát lại ép nội lực chạy tán loạn, cảm nhận thân thể đau đến mức da mặt đều nhăn nhúm. Cuối cùng tay cằm bức họa kinh mạch nhân đồ* đứng bên cửa sổ trầm tư suy nghĩ.

(Quỳnh: * bức vẽ các huyệt đạo, cấu tạo kinh mạch cơ bản của người…)

Ngày hôm đó khi trở về, Mạc Thu nhìn thấy bộ dạng của Nhất Kiếm là như thế.

Mạc Thu cầm lấy bản vẽ trong tay Nhất Kiếm ném tới trên bàn, nhanh chóng cởi bỏ huyệt đạo bị chế trụ trên người hắn. Y hung hăng liếc nhìn Nhất Kiếm, hờn giận nói:

“Cữu! Vì cái gì phải gây sức ép cho mình đến như vậy. Đã nói là chỉ cần chờ thêm một đoạn thời gian nữa sẽ hảo lên mà! Xích Tiêu bí quyết luyện tiếp tuy rằng đau đớn nhưng không bức tử nhân. Ngươi cứ một mực cưỡng chế huyệt đạo như vậy, không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma thì làm sao bây giờ!”

Khí huyết đột nhiên thông thuận, cảm giác đau đớn tràn tới làm Nhất Kiếm khó khăn cử động cơ thể, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng thẳng người, nói:

“Thân thể cữu cường tráng như vậy, một chút việc nhỏ này sao có thể gây trở ngại gì được!!?”

Mạc Thu liếc nhìn Nhất Kiếm,ấn một cái vào huyệt Đàn Trung trên ngực hắn một cái, làm Nhất Kiếm đau đến mức suýt rơi lệ.

“Như vậy mà còn nói vô sự?”

Thanh âm Mạc Thu chuyển sang băng hàn.

“Ai!!!”

Nhất Kiếm thở dài. Thế nhưng hắn chưa kịp nói gì, bàn tay đặt trên ngực Nhất Kiếm của Mạc Thu nhẹ nhàng dao động.

Mạc Thu nói:

“Cữu đừng như vậy, chân khí nghịch chuyển như thế cũng không phải do lỗi của ngươi. Ta đã dần dần nắm được phương thức giúp bản thân không bị chân khí nghịch đảo ảnh hưởng. Tin rằng không bao lâu sẽ hoàn toàn có thể khống chế.”

Nhất Kiếm gật gật đầu, nắm lấy bàn tay Mạc Thu đang càn quấy trên ngực mình.

Hắn nhìn Mạc Thu, nói:

“Ta đã gửi thư cho Tiểu Thất. Linh dược của sư phụ hắn từng giúp ngươi hoán cốt trưởng thành trở nên cường đại như thế, khẳng định người sẽ có biện pháp chữa trị bệnh cho ngươi. Nhưng không biết vì sao, đến nay ta vẫn chưa nhận được hồi âm của Tiểu Thất.”

Trong lòng Mạc Thu khẻ run rẩy, nhưng diện mục vẫn tỏ ra vô sự:

“Có lẽ Tiểu Thất cữu cữu cú chút sự tình bận rộn! Người tài giỏi bản lĩnh như hắn trước nay hiếm khi được thanh nhàn a!”

Nhất Kiếm cười lớn:

“Nói cũng phải!”

Nhất Kiếm quan sát sắc trời bên ngoài, chợt hỏi:

“Đúng rồi, trời còn chưa tối, ngươi hôm nay vì sao lại sớm trở về như vậy?”

Mạc Thu lại liếc nhìn Nhất Kiếm, sẵn giọng:

“Bởi vì đệ tử nội viện rối loạn do không bắt được phản đồ. Mà ta cũng có chút hoang mang, nên hôm nay về sớm. Không ngờ nhìn thấy ngươi làm loại việc tự mình hại mình như vậy.”

Câu “Tự mình hại mình” được Mạc Thu nói đến nghiến răng nghiến lợi. Nhất Kiếm nhìn ra y vì lo lắng cho mình mới có biểu tình vươn nanh múa vuốt, trong lòng mơ hồ dâng lên một cỗ tư vị khó hiểu. Hắn không nhịn được, đặt tay lên đầu Mạc thu, nhẹ nhàng nhu lộng.

Mái tóc vốn được buộc lại kỹ càng bị nhu đến loạn thất bát tao như ổ chim, thế nhưng y không hề tính toán tránh thoát khỏi tay Nhất Kiếm. Ngược lại, còn tựa như một con tiểu miêu, lười nhắc tựa người vào hắn, vẻ mặt ngày càng thả lỏng.

Nhất Kiếm mang theo tiếu ý, nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc y, sau đó im lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Nhất Kiếm nói:

“Hôm nay là ngày tụ họp bát đại môn phái. Võ lâm nhân sĩ đều tề tụ đông đủ. Động tĩnh ngoài chủ viện kia ồn đến cơ hồ ở đây cũng có thể nghe thấy a. Chính sự quan trọng hơn, cữu không có việc gì, ngươi trở về đi.”

“Ân.”

Y một lần nữa thắt lại tóc, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm vốn không biết gì nên vẫn luôn tin tưởng Mạc Thu, nhìn y tươi cười, khoát tay ý muốn nói y đi mau một chút.

Đích xác, mục đích tham dự đại hội tề tựu thiên hạ quần hùng là lý do lúc trước bản thân dùng để dối gạt Nhất Kiếm.

Nhưng mà, khoản thời gian vừa qua y đã dóc lòng lo liệu chu toàn mọi sự trước mặt các chưởng môn võ lâm chính phái. Cho nên lúc này đây, bản thân cũng nên đi hoàn thành mục đích chính yếu của mình mới đúng.

Đối với việc thảo phạt ma giáo, Mạc Thu một chút hưng trí cũng không có, mà các vị tiền bối chính phái toàn là người hữu dũng vô mưu, còn những người có mưu tính sách lược lại e ngại mật nghị này quá mức rêu rao, lo sợ biến cố tại Hàm Dương lần trước nên không tham dự. Còn về phần võ lâm minh chủ tư Đồ Vô Nhai mặc dù tràn ngập lệ khí nhưng vì cừu hận khiến cho lý trí mờ mịt, người như thế khẳng định không thể bình tĩnh xử trí đại sự.

Không phải Mạc Thu không muốn nể mặt các tiền bối, thế nhưng nghĩ chu toàn mọi việc thì Thiết Kiếm môn đã cung cấp bao nhiêu là hỏa dược cùng tài lực rồi. Lúc này, môn chủ vị của y ngồi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, thật sự không mong vào thời điểm mấu chốt này lại đem sinh mạng của các đệ tử đẩy vào vòng nguy hiểm.

Mạc Thu ly khai Đông viện, không đến đại hội võ lâm mà đi vào một địa lao ẩn mật.

Thông suốt Chủ viện là một mảnh vách núi không người trông giữ. Mạc Thu đứng dưới một gốc cây cắm rể chôn sâu trong vách núi có tàng cây xanh um trải rộng. Y chặm rãi vươn tay gõ vào vách núi tạo ra tiếng vang theo nhịp điệu nhất định.

Chậm rãi đợi một lát, dưới bóng thanh tùng phát ra tiếng động ù ù, đột nhiên mở ra một cánh cửa.

Mạc Thu tiến vào bên trong, nhất thời cánh mũi xông lên một cỗ hương vị nồng đậm. Thạch lao quá âm u ngăn trở ánh mặt trời. Thâm tâm y lúc này tái hiện lại những kí ức về cái ngày bị Lục Dự  giam cầm, sắc mặt bỗng chốc khó chịu biến sắc.

Tên đệ tử Tả Ý sơn trang có nhiệm vụ trông giữ thạch lao  bước đến tiếp đón y:

“Lục môn chủ đến xem Tô Giải Dung phải không?”

Mạc Thu gật đầu, người nọ lại nói:

“Thỉnh Lục môn chủ theo sát tại hạ. Địa lao này là một mê cung, vu hồi xoay chuyển, nếu lạc đường sẽ rất khó tìm được lối ra.”

Mạc Thu đi theo phía sau tên đệ tử, dựa theo ánh sáng của những ngọn đuốc trên tường thạch lao mà bước đi.

Mạc Thu âm thầm ghi nhớ lối đi. Mỗi chỗ rẽ đều có bảy lối, dựa theo hàng lối của bộ pháp ba, hai, sáu, bảy. Tuy định lộ đơn giản, nhưng chỉ bước sai một nhịp liền sẽ rơi vào trận thế vô pháp vãn hồi. Chính Tư Đồ Vô Nhai là người đưa ra chủ ý đem tù nhân nhốt ở đây. Dù sao Ô Y giáo được xưng là ma giáo cũng không phải không có nguyên nhân, nên mọi người không một ai dám khinh thường.

Đi qua mấy tầng song sắt, nhìn thấy một ngục thất trống rỗng. Mạc Thu hỏi:

“Hình như lao này có người từng bị nhốt qua phải không?”

Tên đệ tử kia trả lời:

“Tư Đồ minh chủ vừa phái người giải đi rồi. Giải đi sớm hơn Lục môn chủ đến không lâu.”

Mạc Thu nghĩ nghĩ, có lẽ cũng chẳng phải loại chuyện tốt gì.

Đi đến địa phương sâu nhất trong mê cung, mở một phiến thạch môn liền thấy hai môn hạ đệ tử Thiết Kiếm môn đang ở bên trong lập tức đứng dậy, chắp tay cung kính chào hỏi với y:

“Môn chủ!”

Tầm mắt Mạc Thu lướt qua hai người họ, nhìn đến người bị phục dược đang vô lực ngồi dựa vào thành thạch bích. Y tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Giải Dung.

“Các ngươi đi ra ngoài trước. Không được ta phân phó thì không được tiến vào!”

Mạc Thu hạ lệnh cho mọi người lui xuống.

Y im lặng nhìn chung quanh thạch lao một lượt. So sánh với thiết lao bên ngoài quả thực bất đồng. Nhìn chung, thạch lao này tựa như một gian phòng nho nhỏ, đệm chăn dày, một cái bàn ở giữa, còn có một ấm trà tỏa ra nhiệt khí. Xem ra Lục Đinh Đinh quả thực làm y theo lời Mạc Thu nói, không bạc đãi người này.

“Đã qua nhiều ngày như vậy giờ mới đến đây sao?”

Người nọ mở miệng. Thanh âm vạn phần dễ nghe, thoải mái thấu tận tâm can.

Mạc Thu tiến đến gần, xé mở diện cụ bên ngoài, lộ ra khuôn mặt nguyên bản của người kia.

Mặc dù thường nghe Nhất Diệp cùng Nhất Kiếm nhắc tới vị huynh đệ này của bọn họ, nhưng Mạc Thu chưa bao giờ nghĩ tới tình hình gặp mặt giữa hai người lại là như thế này.

Thời khắc nhìn đến khuôn mặt thật của Tiểu Thất, Mạc Thu thoáng chốc ngây người. Đó là một khuôn mặt loang lổ toàn vết sẹo. Mặc dù vẫn nhìn ra ngũ quan anh tuấn, nhưng những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt quả thật làm người ta kinh hãi đến mức không thể chú ý đến tướng mạo người này thực ra phi thường tốt.

“….. Ngươi…. vì sao phải giả trang thành Tô Giải Dung?”

Mạc Thu hỏi.

“Biết ta là ai sao?”

Tiểu Thất mỉm cười, nhưng khóe mắt bất lưu tiếu ý.

Mạc Thu nhìn nam tử xa lạ này, mở miệng nói:

“Tiểu Thất cữu cữu.”

“Tiếng cữu cữu này ta thật không dám nhận!”

(Quỳnh: oa suất ngây người….*xỉu*)

Ánh mắt Tiểu Thất đã dần chuyển hàn, thanh âm cũng càng lúc càng thâm trầm.

“Ngươi nhất định đã biết rõ ta là ai còn đem ta nhốt ở đây. Ngươi rốt cuộc muốn gì? Nếu nghĩ dùng tính mạng ta uy hiếp ma giáo thì ta khuyên ngươi trực tiếp bỏ ý định đó đi. Tên Lan Khánh kia cũng không dễ gì bị uy hiếp. Có điều các ngươi giết giáo chúng của hắn dù chỉ một người thì hắn sẽ tính toán trăm lần hoàn trả!”

Mạc Thu gục đầu xuống, không nói một lời.

Tiểu Thất lạnh lùng cười:

“Ngươi không nói cho huynh đệ kia của ta biết, Tô Giải Dung ngươi bắt được kỳ thật là ta đúng không!”

Ngữ khí của Tiểu Thất chính là khẳng định.

Mạc Thu ngẩn đầu, nhìn vào mắt Tiểu Thất, gằn giọng lên tiếng:

“Ta chỉ muốn mượn giả danh của ngươi dẫn dụ một người.”

“Ai?”

“Lục Dự!”

Thanh âm Mạc Thu lộ ra ngoan tuyệt.

Người nọ mặc dù ly khai Thiết Kiếm môn nhưng vẫn chưa quên nỗi hận với mình. Từ khi Nhất Kiếm rời đi, y không khắc nào ngừng suy tính. Lục Dự  hận y thấu xương. Mà y đối với Lục Dự  cũng là như thế.  Giữa hai người bọn họ nhất định phải có một người chết mới kết thúc được tràng ân oán này.

Tiểu Thất giật mình, lãnh đạm nói:

“Mạng người cũng không phải để ngươi muốn ngoạn là có thể ngoạn dễ dàng như vậy. Lục Dự cũng không phải người thường. Nếu ngươi không cẩn thận đem mạng bản đại gia ta đánh mất. Bản đại gia ta biết tìm ai mà khóc đây?”

“Ngươi giả trang thành Tô Giải Dung, giống đến mức duy diệu duy tiếu. Ngay cả Lục Dự cũng bị ngươi dễ dàng qua mắt. Như vậy nhất định là thực rất giống. Mặc dù ta cũng muốn tìm ra Tô Giải Dung thật, chỉ tiếc thời gian không đủ.”

Mạc Thu đem nhân bì diện cụ dán trở lại khuôn mặt đầy vết sẹo của Tiểu Thất, xiết chặt tay, chậm rãi rời khỏi thạch lao.

Phiến môn đóng lại, thanh âm Tiểu Thất mơ hồ truyền đến.

“Người ta nói, huynh đệ như tay chân, lão bà như  y phục. Ngươi nói xem, nếu huynh đệ ta biết ngươi tính kế với tay chân hắn, vậy hắn sẽ đối với y phục như ngươi thế nào đây?”

Mạc Thu yên lặng sau một lúc, lại chậm rãi nói:

“Ta sẽ…  giả thích với  hắn…”

Thế cục đã định, mà y một ki đã đi đến bước này sẽ không còn đường lui nữa.

….♦♦♦….

Mạc Thu vừa đi ra khỏi mê cung một đoạn thì gặp một vị đệ tử Thiết Kiếm môn tiến đến:

“Môn chủ, có chuyện không hay xảy ra!”

Tên đệ tử kia cũng là người theo y rất lâu. Tuy nói rằng xảy ra chuyện không hay nhưng vẫn vững vàng không hề hoảng hốt, đem sự tình nhất thanh nhị sở kể ra rõ ràng.

“Tư Đồ Vô Nhai cùng chưởng môn các phái đang thảo luận muốn hạ lệnh diệt trừ các giáo chúng Ô Y giáo chúng ta vừa bắt về được. Đột nhiên lúc ấy lại xuất hiện một  vị gọi là Triệu Bát, là người chúng ta đã gặp ở Bình Thành. Hắn cùng Mục Tương và Hàn Hàn cứu được không ít người. Tiếp theo  Tư Đồ Vô Nhai lại vạch trần thân phận thực của Triệu Bát sau đó ra lệnh bắt hắn.”

“Cái gì là thân phận thật?”

Mạc Thu nghi hoặc.

“Triệu Bát tên thật là Triệu Tiểu Xuân cũng là ma giáo tả hộ pháp!”

Đệ tử cung kính nói.

“….”

Mạc Thu há miệng thở dốc,  nhất thời vô ngôn. Tiểu tử kia bộ dạng nhỏ như vậy, cư nhiên lại là ma giáo tả hộ pháp? Y nhịn không được, liếc mắt nhìn về thạch lao đang nhốt hữu hộ pháp Tô Giải Dung. Quả thực là nơi thâm tàng bất lộ!

Mạc Thu nghĩ một chút, lập tức nói:

“Đem hai ngươi Mục Hàn thỉnh tới Đông viện, ta có việc muốn thảo luận. Ta còn có chút việc, xong xuôi lập tức trở về.”

“Tuân lệnh!”

Thời điểm Mạc Thu trở lại biệt viện, vừa vặn gặp Nhất Kiếm đang mở cửa muốn ra ngoài. Y lập tức cản lại, nói:

“Muốn đi đâu?”

Nhất Kiếm vẻ mặt đầy căm phẫn, quát:

“Tư  Đồ Vô Nhai dám đem ân nhân của lão tử giam cầm, còn nói hắn là ma giáo hộ pháp. Lão tử nhất định phải đi cứu người, ngươi đừng cản ta!”

“Không được!”

Mạc Thu lắc đầu.

“Tại sao không được?”

Nhất Kiếm lại rống.

Mạc Thu bị rống đau nhức sả song nhĩ. Y chật vật đem Nhất Kiếm lôi trở về đại sảnh, vung tay đóng cửa lại. Mạc Thu ngồi xuống đối diện Mục Tương cùng Hàn Hàn, gật đầu chào hỏi, rồi mới nói với Nhất Kiếm:

“Dù sao Tư Đồ Vô Nhai hiện giờ là võ lâm minh chủ. Chúng ta đối địch với hắn là đối địch với cả võ lâm. Ta từng nghe qua có vài vị chưởng môn không thuận mắt tác phong làm việc của hắn, nhưng cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Huống chi chúng ta đang ở trong Tả Ý sơn trang. Mục đại ca cùng Hàn Hàn cũng không thể cứu người. Cho nên chúng ta lấy cái loại nặng lực gì  để đấu lại họ Tư Đồ kia?”

Mục Tương cười khổ:

“Thật sự xấu hổ! Gia phụ gia mẫu trước khi ngao du thiên hạ, đã đem toàn quyền sự vụ trong trang giao lại cho Tư Đồ. Ta cùng tiểu Hàn quyền lực cũng chỉ là hữu hạn.”

“Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tư Đồ giết Triệu Bát?”

Nhất Kiếm trừng mắt so với ngưu còn lớn hơn, lăng lăng nhìn Mạc Thu.

Mạc Thu vốn không muốn quản việc này. Dù sao người Nhất Kiếm gọi là ân nhân cứu mạng kia kỳ thật cũng chẳng cứu gì được hắn. Còn thiếu chút nữa hại y ăn không được Nhất Kiếm. Thế nhưng nhìn Nhất Kiếm lo lắng như vậy, cuối cùng đành nhịn không được mà lùi bước đi:

“Đừng lo lắng!”

Mạc Thu chuyển hướng sang Mục Tương:

“Ta còn nhớ ngày ấy trong khách ***, tựa hồ cũng có đệ tử của Hoàng Sơn và Thanh Thành?”

Mục Tương gật đầu:

.“Nhưng Hoàng Sơn cùng Thanh Thành cũng bị ma giáo giết hại trong tay. Cho nên bon họ là cùng trận tuyến với Tư Đồ.”

“Vô phương!”

Mạc Thu cười. Nụ cười này, làm Mục Tương mơ hồ đoán ra y đang muốn làm gì.

“Ta và ngươi cùng gặp chư vị chưởng môn đàm đạo!”

Mục Tương cũng cười.

Nhất Kiếm nhìn qua hai người này vài lần, một hồi lâu sau mới “A!” lên một tiếng, hiểu ý:

(Quỳnh: anh thực sự quá thất bại….=3=)

“Ta đi tìm Hoa Sơn cùng Tương Môn, Dao Đằng chỉ cần ta lên tiếng sẽ đồng tình. Chỗ Tương Môn lại từng nợ ta một phân nhân nghĩa.

Hàn Hàn nghĩ:

“Lão gia gia nhà ta vốn cùng tên Tư Đồ kia bất hòa. Ngài chỉ vừa đi không được bao lâu. Ta cho người đi thỉnh lão gia gia về vậy. Bối phận ngài so với Tư Đồ cao hơn, nói không chừng có thể cứu được Triệu tiểu tử.”

Nhất Kiếm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Hắn nghĩ thầm, Triệu Bát thái độ làm người trượng nghĩa, đâu thể nào là hộ pháp ma giáo được. Lại nghe Mục Tương cùng Hàn Hàn nhắc đến những người ngày ấy bắt về được một nữa đều bị Tư Đồ ra lệnh sát hại. Hắn vừa nghe qua chợt như ngũ lôi oanh đỉnh, vạn phần hối hận.

Cái gọi là chính đạo không phải là lạm sát người vô tội như thế này. Cho đến bây giờ, chỉ khi có người muốn giết ngươi, ngươi mới có thể vung kiếm nghênh địch. Những người đó hắn đã cứu không được chi nên số còn lại tuyệt đối không thể để họ vong mạng.

Nhưng lúc này, đột nhiên Mạc Thu lại nói:

“Mục đại ca, trừ việc này ta mong ngươi phái thêm người, tăng nhân thủ tuần tra sơn trang. Cả hai hộ pháp ma giáo lúc này đều bị giam giữ ở Tả Ý sơn trang. Chúng ta lại vừa diệt trù phân đà của bọn họ. Hơn nữa, nơi này tập trung nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy, Lan Khánh nếu không như lời đồn, đã trọng thương mất tích, thì nhất định sắp tới sẽ có động thái.”

Trong đại sảnh, tầm mắt cả ba người đều dừng lại trên người Mạc Thu.

Mạc Thu cười, ánh mắt sâu không thấy đáy, u nhiên vắng lặng:

“Đây chỉ là suy đoán của mà thôi a. Đương nhiên ta cũng hy vọng điều này không trở thành sự thật.”

….Ò•Ó….

Nhưng trừ bỏ Mạc Thu, ở đây thật sự không ai ngờ được. Sự tình thật sự đã xảy ra, cư nhiên không hề được báo trước, làm người khác thất thố không kịp đề phòng.

(Quỳnh: tập kích mà báo trước cái gì…ngu à!!?)

Toàn bộ sơn trang của Tư Đồ Vô Nhai đều bị diệt. Vị hôn thê cũng bị ma giáo bắt đi. Hắn nhận định Triệu Bát kia nhất định biết nơi giam cầm nàng cho nên đem tên Triệu Bát một ngày một đêm cầm giữ tra tấn.

(Quỳnh: tàn bạo, vô nhân đạo…yêu cầu không được bạo lực Tiểu Xuân của…

Ai đó liếc qua…..!!!

Quỳnh: a…là của Vân Khuynh lão đại..ân đúng thế…*vừa nói vừa rụt lui*…)

Lúc đầu, Mạc Thu cùng vài vị chưởng môn đã từng yêu cầu trao đổi Triệu Bát với Tư Đồ Vô Nhai, hao hết lời lẽ, mới thuyết phục được hắn trước hết buông tha hành hạ người.

Sau đó, Hàn Hàn lẻn vào đại lao thăm hỏi hắn còn được hắn nhờ vả, một phen xuống khách *** dưới chân núi, gặp vị bằng hữu đang chờ hắn. Không ngờ cuối cùng lại nghiêng ngả lảo đảo quay về Tả Ý sơn trang, mặt không một tia huyết sắc.

Đúng như Mạc Thu dự đoán, Lan Khánh đã sớm xuất lĩnh giáo chúng dưới trướng, vô thanh vô tức bao vây toàn bộ thông đạo lên núi. Hơn nữa còn rải độc phấn bên đường. Những đệ tử cùng Hàn Hàn hạ sơn đều không thể trở về. CònHàn Hàn lúc trở về cũng đã lâm vào hôn mê.

Ma giáo giáo chủ biệt hiệu “Độc Thủ Trích Tiên”, không chỉ có võ công xuất thần nhập hóa mà kịch độc sở chế cũng là thiên hạ vô pháp khả giải.

Mạc Thu càng lúc càng thâm trầm, trong lòng lo lắng… Sự tình như vậy… người kia còn có thể tới được đây sao….

Thế nhưng sau đó lại có một người phá vòng vây tiến vào. Là bằng hữu của Triệu Bát, tên gọi là Vân Khuynh. Y là tới cứu Triệu Bát, nhưng vì đã trúng kịch độc của Ô Y giá nên bại dưới tay Tư Đồ, cũng bị hắn giam giữ.

Hai người, một người bị Tư Đồ dùng roi đánh đến thương tích đầy mình, trên người còn vương vết máu chưa khô. Người còn lại thân mang kịch độc vậy mà vẫn liều mạng đến cứu đối phương.

Nhất Kiếm vô cùng giận dữ, thiết kiếm trong tay chém về phía Tư Đồ. Tư Đồ mặc dù là võ lâm minh chủ nhưng Nhất Kiếm hành sự  chỉ suy tính đúng sai, chưa từng đem thân phận đối phương để vào tầm mắt.

Mạc Thu thấy vậy liền lao đến chế trụ hắn, hai người tranh chấp một hồi, làm thực khí nguyên bản đã được áp chế của Mạc Thu đột ngột chấn động, bức y đè ngực ho khan vài tiếng.

“Tiểu Thu…”

Nhất Kiếm hét lớn.

“Hàn Trai đến đây.”

Mạc Thu nói.

Sự tình này căn bản không cần đến võ lực giải quyết. Đại quân ma giáo đã đến gần, nếu Nhất Kiếm cùng Tư Đồ giao chiến tổn thương. Như vậy trận đại chiến cùng ma giáo sẽ bị giảm mất sinh cơ lộ.

Lão gia gia của Hàn Hàn chính là Hàn Trai, vô luận bối phận hay uy vọng đều cao hơn Tư Đồ một bậc, chỉ cần hai ba câu là có thể ngăn cản ý đồ của Tư Đồ.

Theo như Mạc Thu suy tính, Triệu Bát cùng Vân Khuynh được giải sang một địa lao khác, tách biệt với Tô Giải Dung. Hơn nữa Mục Tương cũng âm thầm đem binh khí tùy thân của Triệu Bát cùng chìa khóa địa lao giao lại cho hắn.

Mạc Thu thấp giọng đem mọi lợi hại giảng giải cho Nhất Kiếm, còn kể những việc Mục Tương làm. Cơn giận của Nhất Kiếm mới dần dần tiêu trừ.

Mạc Thu trấn an Nhất Kiếm:

“Ô Y giáo sắp công sơn, chỉ cần hai người họ thừa dịp loạn lạc chạy thoát, vậy sẽ an toàn.”

Y nghĩ nghĩ, lại nói:

“Ta cũng không phái người canh giữ bọn họ.”

…∏∩∏…

Mấy ngày nay, những người ở Tả Ý sơn trang đều thập phần lo sợ. Ma giáo như hổ rình mồi, không biết lúc nào sẽ tấn công. Bọn họ bị vây trên núi, thiên vô lối địa vô lộ, các môn phái chỉ còn biết phân công đệ tử tuần tra phòng thủ, vạn nhất có gió thổi cỏ lay thì lập tức hồi báo.

Ngày hôm đó, Nhất Kiếm cùng nội môn đệ tử quay về Đông Viện, mở cửa phòng bước vào thì thấy Mạc Thu nghiêng đầu ngủ trên ghế tử đàn, trong tay còn cầm địa đồ bố trí Tả Ý sơn trang. Có lẽ nhiều ngày nay y cũng chưa có giờ khắc nào được nghỉ cho nên mới mệt đến mức Nhất Kiếm dù tiến vào phòng cũng không tỉnh lại.

Nhất Kiếm nhẹ nhàng lấy cuộn da dê rời khỏi tay Mạc Thu, ôm y đặt xuống giường.

“Cữu đã trở lại a…”

Mạc Thu ngay cả ánh mắt cũng không mở nổi, lẩm bẩm nói, lại bắt đầu mơ hồ.

Nhất Kiếm cởi ngoài bào của Mạc Thu ra, cũng tháo y phục của mình ném sang một bên, leo lên giường, kéo chăn phủ lên thân thể hai người.

Mạc Thu lập tức quay sang ôm lấy thắt lưng Nhất Kiếm, cả người chôn sâu vào ***g ngực hắn.

Nhất Kiếm xem bộ dáng này của Mạc Thu thực phi thường vừa ý.

Hắn nhiều ngày nay tuần tra trong ngoài sơn trang, chỉ lo lắng Ô Y giáo thừa cơ hội đánh tới. Còn Mạc Thu cả ngày nhốt mình trong nghị sự phòng cùng đám người Tư Đồ, vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào thoát khỏi sơn trang mà không bị ma giáo một lưới vét sạch.

Xem cằm Mạc Thu càng ngày càng nhọn, hai bờ má phấn nộn nay chằng còn chút thịt nào, Nhất Kiếm trong lòng chua xót, đau lòng hắn không thể bảo hộ y thật tốt, để y phải chịu khổ nơi đây.

Nhất Kiếm vỗ về mái tóc Mạc Thu, hơi thở y lúc này đã vững vàng, chậm rãi đi vào giấc ngủ. Nhất Kiếm nghĩ thầm, nếu có biện pháp hắn thật muốn mang Mạc Thu ly khai nơi này, để y không phải đối mặt với đám người ma giáo làm xằng làm bậy kia. Thời gian trước đây, mặc dù luôn miệng dạy Mạc Thu phải hành hiệp trượng nghĩa, vì dân trừ hại. Thế nhưng khi y thật sự lâm vào hiểm cảnh thế này, hắn đúng là vạn phần đau lòng.

Nhất Kiếm thở dài, thì thầm:

“Duyên Lăng Nhất Kiếm a Duyên Lăng Nhất Kiếm, ngươi làm sao lại có loại tư tâm này a!”

Hiện giờ tất cả mọi người đều bị vây khốn trong hiểm cảnh, hắn có thể nào chỉ nghĩ đến việc đem Mạc Thu ly khai.

Đột nhiên “phanh” một tiếng, không biết có vật gì va vào song cửa, phát ra tiếng vang không nhỏ.

Mạc Thu giật mình mở to mắt, không còn buồn ngủ, hoàn toàn thanh tỉnh.

“Để ta đi!”

Nhất Kiếm ngăn cản động tác định bước xuống giường của Mạc Thu, cầm lấy thanh kiếm nơi đầu giường, một mình bước ra ngoài.

Nhưng đến khi phát hiện vật đập vào cửa sổ kia là gì, hắn cũng sửng sốt không ít.

“…..”

Nhất Kiếm há to mồm trợn tròn mắt nhìn. Trên mặt đất phủ tuyết có một con bồ câu mở to mắt nhìn hắn, trên thân có một mũi tên bắn xuyên.

Nhất Kiếm đem bồ câu trở về phòng, khẩn trương nói:

“Trên thiết hoành văn có ám ký của Thiên Hương lâu, nhất định là bồ câu đưa tin của Nhất Diệp. Nhưng giấy viết thư tựa hồ đã bị ma giáo bắn rơi, không biết Nhất Diệp có việc gì gấp hay không?”

Mạc Thu nói:

“Có lẽ muốn hỏi khi nào ngươi về Lan Châu đi. Cữu đừng tự mình dọa mình.”

Nhất Kiếm cảm thấy đạo lý của Mạc Thu cũng có chút thông thuận. Mạc Thu vươn tay về phía Nhất Kiếm. Hắn trao con bồ câu qua cho y, sau đó nói:

“Bồ câu này cũng thật lợi hại a, thế nhưng có thể thông qua thiên la địa võng tiến thượng Tả Ý sơn trang. Nếu có thể thay ta mang tin tức ra ngoài cầu viện binh, nói không sẽ là hảo sự!”

Thời điểm Nhất Kiếm nói vậy, Mạc Thu đang dùng ngón tay thon dài ôn nhu phủ trên đầu con bồ câu, nhưng không ngờ Mạc Thu chấn một tiếng, con bồ câu nguyên bản ôn thuần đột nhiên hoảng hốt bay loạn cao thấp trong phòng.

Nhất Kiếm vội vàng thân thủ lao đi bắt, nhưng đều nhiều lần bị tránh né.

Mạc Thu lập tức nắm chén trà trên bàn, hướng con bồ câu bắn tới, “phanh” một tiếng, con bồ câu đáng thương trúng đòn, kêu cũng không kịp phát ra tiếng, rơi xuống từ không trung.

Mạc Thu mở to mắt, chạy tới nhặt con bồ câu kia lên, lại vui vẻ đến bên Nhất Kiếm:

“Có muốn ăn bồ câu nướng không a?”

(Nguyệt: =.=

Quỳnh: =]] ta biết thế nào cũng vậy mà….)

“Ách…”

Con bồ câu bị Mạc Thu nắm trong tay, bản thân đã bị trọng thương.

“Ngươi nếu không ăn, vậy để ta ăn hết, được không?”

Mạc Thu thần tình tươi cười hỏi.

Nhất Kiếm chỉ có thể gật đầu.

Mạc Thu hễ nhìn thấy thức ăn đều dễ dàng mất đi lý trí, xem ánh mắt y vừa rồi nhìn thấy con bồ câu lóe sáng như vậy,  Nhất Kiếm đáng lẽ nên nghĩ đến...... căn bản không cần chờ mong Mạc Thu đến cùng nghiên cứu con bồ câu này thì có thể bồ câu sẽ hòa hoàn chỉnh chỉnh, khỏe mạnh khang an mà bay khỏi Tả Ý......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương