Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha
-
Chương 3: Lãnh cảm
Edit: Ngân Gia
“Quá ồn ào.”
“Âm thanh quá nhỏ, căn bản không nghe rõ được cái gì cả.”
Hai con người vừa về tới nhà chưa kịp ngồi nóng ghế đã bị kéo đi xem mắt trao nhau cái nhìn tuyệt vọng, tổng kết lại buổi xem mắt lúc nãy trong một câu nói.
Hai nhà là thế giao [1],hơn nữa mẹ của cả hai lại là bạn thân, dẫn đến tất cả mọi người cảm thấy hai anh em thân nhau từ nhỏ thì việc kết hôn cũng phải đồng thời thực hiện.
“Tớ nghĩ nếu chúng ta tiếp tục như thế này thì chỉ có thể tìm đối tượng ở bên ngoài trung tâm thôi.”
“Sao tớ lại cảm thấy cậu đang vô cùng vui vẻ nhể?” Lệ Trạch cười nói.
“Cậu không vui sao?” Lục Minh thở dài, “Tại sao cứ phải kết hôn chứ, tình trạng của chúng ta không phải họ không biết.”
“Lục Minh, cậu rất bình thường.” Lệ Trạch không vui nói.
“Được rồi, chỉ là khứu giác không nhạy thôi.” Lục Minh kỳ thực không hề để ý, khứu giác mà anh nói không phải khứu giác bình thường mà là khả năng cảm nhận mùi hương từ tuyến thể Omega, anh gần như không ngửi được gì cả, ngửi không được thì đương nhiên không thể phát tình.”Tớ nghĩ không ngửi được còn tốt hơn là bị sặc chết.” Nhớ tới trải nghiệm lúc nhỏ, Lục Minh rùng mình một cái.
Lục Minh thức tỉnh rất sớm, hơn nữa khứu giác của anh đặc biệt mẫn cảm, lúc ấy vẫn còn là trẻ con, tuyến thể chưa trưởng thành hoàn toàn ngửi được tin tức tố của Omega thì giống như bước vào cửa hàng nước hoa, hắt hơi liên tục, sau đó lại vì một chút ngoài ý muốn mà trở thành cái dạng hiện tại.
Nhưng mà Lục Minh lại cảm tạ cái ngoài ý muốn đó từ tận đáy lòng, nhớ lại cảm giác lúc đó, da gà da vịt lập tức nổi đầy người.
“Có khoa trương như vậy không?”
Lục Minh liếc xéo y, “Cậu thì tốt rồi, chưa từng ngửi thấy bao giờ.”
Lệ Trạch hắng giọng, lời này giống như là chướng ngại của y vậy.
Nhiều năm ăn ý như vậy, Lục Minh chỉ qua một ánh mắt cũng hiểu được đối phương đang nghĩ gì, sáp lại gần rồi chớp chớp mắt, “Yên tâm, ai dám nói cậu không được, tớ sẽ giúp cậu giải thích.”
“Cút!” Lệ Trạch cảm thấy bản thân đánh giá quá cao độ dày da mặt Lục Minh.
“Lần thứ chín mươi xem mắt thất bại.” Lục Minh vừa đi vừa thống kê số lần thất bại của hai người.
“Không, là chín mươi mốt lần.” Lệ Trạch đứng ở cửa phòng mình, cười cười, “Người kia chính là loại cậu ghét nhất.”
Lục Minh liếc xéo y một cái, “Cậu cũng đâu khác gì tớ.”
“Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng tớ lại tiến bước trước cậu đó.” Lệ Trạch tự dưng muốn nhìn bộ dạng tức giận của anh.
“Đừng có mơ.” Lục Minh lắc quả đấm của mình, ỷ vào thể lực bản thân hơn người kia nửa cấp mà nói: “Cẩn thận tớ đánh cậu.”
“Tớ chờ.” Lệ Trạch không chút để ý nói, chỉnh lại quần áo, tuy rằng không muốn đi xem mắt, nhưng lễ nghi cơ bản vẫn cần phải có, y bước vào căn phòng nhỏ.
=====================
[1]Ý chỉ quan hệ thân thiết nhiều đời.quay lại
“Quá ồn ào.”
“Âm thanh quá nhỏ, căn bản không nghe rõ được cái gì cả.”
Hai con người vừa về tới nhà chưa kịp ngồi nóng ghế đã bị kéo đi xem mắt trao nhau cái nhìn tuyệt vọng, tổng kết lại buổi xem mắt lúc nãy trong một câu nói.
Hai nhà là thế giao [1],hơn nữa mẹ của cả hai lại là bạn thân, dẫn đến tất cả mọi người cảm thấy hai anh em thân nhau từ nhỏ thì việc kết hôn cũng phải đồng thời thực hiện.
“Tớ nghĩ nếu chúng ta tiếp tục như thế này thì chỉ có thể tìm đối tượng ở bên ngoài trung tâm thôi.”
“Sao tớ lại cảm thấy cậu đang vô cùng vui vẻ nhể?” Lệ Trạch cười nói.
“Cậu không vui sao?” Lục Minh thở dài, “Tại sao cứ phải kết hôn chứ, tình trạng của chúng ta không phải họ không biết.”
“Lục Minh, cậu rất bình thường.” Lệ Trạch không vui nói.
“Được rồi, chỉ là khứu giác không nhạy thôi.” Lục Minh kỳ thực không hề để ý, khứu giác mà anh nói không phải khứu giác bình thường mà là khả năng cảm nhận mùi hương từ tuyến thể Omega, anh gần như không ngửi được gì cả, ngửi không được thì đương nhiên không thể phát tình.”Tớ nghĩ không ngửi được còn tốt hơn là bị sặc chết.” Nhớ tới trải nghiệm lúc nhỏ, Lục Minh rùng mình một cái.
Lục Minh thức tỉnh rất sớm, hơn nữa khứu giác của anh đặc biệt mẫn cảm, lúc ấy vẫn còn là trẻ con, tuyến thể chưa trưởng thành hoàn toàn ngửi được tin tức tố của Omega thì giống như bước vào cửa hàng nước hoa, hắt hơi liên tục, sau đó lại vì một chút ngoài ý muốn mà trở thành cái dạng hiện tại.
Nhưng mà Lục Minh lại cảm tạ cái ngoài ý muốn đó từ tận đáy lòng, nhớ lại cảm giác lúc đó, da gà da vịt lập tức nổi đầy người.
“Có khoa trương như vậy không?”
Lục Minh liếc xéo y, “Cậu thì tốt rồi, chưa từng ngửi thấy bao giờ.”
Lệ Trạch hắng giọng, lời này giống như là chướng ngại của y vậy.
Nhiều năm ăn ý như vậy, Lục Minh chỉ qua một ánh mắt cũng hiểu được đối phương đang nghĩ gì, sáp lại gần rồi chớp chớp mắt, “Yên tâm, ai dám nói cậu không được, tớ sẽ giúp cậu giải thích.”
“Cút!” Lệ Trạch cảm thấy bản thân đánh giá quá cao độ dày da mặt Lục Minh.
“Lần thứ chín mươi xem mắt thất bại.” Lục Minh vừa đi vừa thống kê số lần thất bại của hai người.
“Không, là chín mươi mốt lần.” Lệ Trạch đứng ở cửa phòng mình, cười cười, “Người kia chính là loại cậu ghét nhất.”
Lục Minh liếc xéo y một cái, “Cậu cũng đâu khác gì tớ.”
“Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng tớ lại tiến bước trước cậu đó.” Lệ Trạch tự dưng muốn nhìn bộ dạng tức giận của anh.
“Đừng có mơ.” Lục Minh lắc quả đấm của mình, ỷ vào thể lực bản thân hơn người kia nửa cấp mà nói: “Cẩn thận tớ đánh cậu.”
“Tớ chờ.” Lệ Trạch không chút để ý nói, chỉnh lại quần áo, tuy rằng không muốn đi xem mắt, nhưng lễ nghi cơ bản vẫn cần phải có, y bước vào căn phòng nhỏ.
=====================
[1]Ý chỉ quan hệ thân thiết nhiều đời.quay lại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook