Làn váy trên phật đàn
-
Chương 6:
Tuy nói là tăng phòng, nhưng trong phòng bày biện không ít đồ. Lý Tĩnh Gia tìm đại một cái cớ đuổi Nhược Nhi đi ra ngoài. Trong lúc không có ai chú ý rải một chút bột phấn giữa lư hương, làn khói mỏng giữa lư hương dâng lên.
Nhược Nhi là cung nữ thận cần Lý Ngang Câu ban cho nàng.
Hừ, cung nữ thân cận gì chứ, chẳng qua chỉ để giám sát nàng thôi…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hương liệu bắt đầu có hiệu quả. Không quá hai, ba lần, Nhược Nhi ngồi trông coi ngoài cửa đã buồn ngủ.
Trong phòng, nữ nhân cởi bỏ y phục, chỉ để lại một lớp áo trong mỏng. Y phục nơi này dán sát vào thân thể, phác họa đường cong không thể cự tuyệt của nữ nhân, tóc dài như mực ở sau lưng, gương mặt không phấn son càng mê người.
Cửa phòng truyền đến một tiếng “Kẽo kẹt”, một thân ảnh mảnh khảnh thân chui qua cửa, bước về phía hậu viện.
Ban đêm, gió còn mang theo vài phần lạnh lẽo, Lý Tĩnh Gia tóc dài phiêu tán, lặng lẽ đứng trên tảng đá bên hồ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hồ nước.
Đây là một canh bạc lớn.
Nếu đánh cuộc thắng, sẽ có thể câu được Dung Thanh.
Nếu thua, đó là chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt nữ nhân hiện lên vài phần tự giễu.
Chết không phải là một loại giải thoát sao?
Nếu thật sự đã chết, sẽ không cần phí hết công sức chạy khỏi nhà giam kia.
Chỉ nghe “Đông” một tiếng, trên tảng đá không còn nhìn thấy thân ảnh nữ nhân, mặt hồ dâng lên một mảnh gợn sóng không lớn không nhỏ gợn sóng.
Hồ nước lạnh băng thấm vào y phục mỏng manh thẳng vào cốt tủy. Toàn bộ thân thể nàng đều đang run rẩy, không chịu khống chế chìm nhanh xuống phía dưới.
Lý Tĩnh Gia dùng hết sức lực cuối cùng mở mắt phượng, xuyên thấu qua tầng tầng vằn nước. Nàng thấy thân ảnh cao lớn kia đang ở bên bờ, vẫn trầm ổn nhạt nhẽo như trước.
Nàng là…
Thua cuộc?
Cũng được… Cũng được…
Kiếp sau cũng không làm nữ tử Hoàng tộc!
Nàng chấp nhận số mệnh nhắm hai mắt lại, tứ chi buông lỏng, cảm nhân được thân thể của mình trở nên lạnh lẽo từng chút một.
Ở trong mơ mơ màng màng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng động như bị ném vào trong nước, thân thể giống như lục bình bị bàn tay to vớt lên. Lý Tĩnh Gia cảm nhận được hơi ấm chảy ra cuồn cuộn không ngừng, dùng tứ chi ôm lấy theo bản năng.
Ngón tay ngọc chạm được phía trên khuôn ngực rắn chắc, vốn dĩ còn đang hôn mê trong nháy mắt đầu óc trở nên tỉnh táo.
Nơi này là chỗ của Dung Thanh, ngoại trừ y, sẽ không có người nào dám tới.
Cảm giác chết đuối thấm qua mặt kia trong chớp mắt biến mất sạch sẽ. Thân thể nữ nhân bị nam nhân cao lớn ôm nang trong lòng ngực, thành từng mảnh nhỏ lộ ra vẻ xinh đẹp vô cùng.
Lý Tĩnh Gia nhắm nghiền hai mắt, hai tay giống như củ sen trắng nõn gắt gao siết chặt cổ Dung Thanh. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kề sát bên cổ y, câu được câu chăng thở ra khí nóng.
Y phục của nàng đã ướt hết, bộ ngực xinh đẹp theo hô hấp phập phồng, hai đầu vú đỏ thắm có thể thấy được rõ ràng dưới lớp y phục mỏng manh. Giống như hai đóa hoa mai trên nền tuyết vào đông. Y phục ôm sát bờ mông vểnh, lộ ra màu hồng nhạt.
Nửa mở nửa kín, mới mê người nhất.
Y phục của Dung Thanh cũng ướt toàn bộ, thân hình cứng rắn nóng bỏng, Thân thể hai người lúc dán vào nhau càng thêm rõ ràng. Thân thể Lý Tĩnh Gia có chút nóng, nàng vuốt ve yết hầu của nam nhân, khẽ nhếch cái miệng nhỏ như có như không di chuyển trên yết hầu của đối phương.
Nhưng nam nhân giống như một cây Định Hải Thần Châm, ngọc mềm trong ngực, nhưng không có một chút phản ứng, chỉ mang một khuôn mặt lạnh, ôm người trở về tăng phòng.
Nhìn Nhược Nhi ngủ đến ngã trái ngã phải bên cửa, Dung Thanh luôn luôn lạnh lùng hơi nhíu mày, đi nhanh vào trong phòng. Cuối cùng đưa ánh mắt đầu tới bên phía trên lư hương bên cạnh.
Lý Tĩnh Gia được đặt trên nệm giường. Nam nhân dường như phải dời đi, nàng vẫn nhắm hai mắt, nắm chặt lấy cánh tay đối phương.
“Mẫu hậu……”
Âm thanh nỉ non phát ra, vốn dĩ còn muốn rút cánh tay ra bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng vẫn không cử động.
Nữ tử thoáng xoay người, ấn bàn tay to của Dung Thanh lên trên hai bên ngực của mình.
…………
Mọi người có thể đoán xem Dung Thanh đại sư có phải thật sự không dao động hay không ha ha ha.
Công chúa: Đại sư chẳng lẽ là không được?
Dung Thanh: Công chúa có thể thử một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook