Lần Trọng Sinh Thứ Ba
-
C70: Chương 70
[Đó không phải là bắt nạt, đó là tình thú.]
Edit: Kally
Beta: Phong
Nhưng Giang Xán Xán rất nhanh liền nhận ra động tác của Lăng Thần càng ngày càng khiến người ta khó thở.
Ví dụ như lúc Diệp Tiêu muốn xuống xe để đi vệ sinh, Lăng Thần sẽ cố ý đứng cạnh cửa để ngăn, không hôn một cái thì không cho đi vệ sinh. Kẹo bỏ trong túi không hôn thì không cho ăn. Thậm chí còn cố ý ngậm kẹo trong miệng, nếu Diệp Tiêu muốn ăn cũng chỉ có thể chủ động hôn lên môi hắn.
Lúc nhận ra Lăng Thần lại chắn cửa xe không cho Diệp Tiêu xuống xe, Giang Xán Xán nhỏ giọng tỏ vẻ mình bực bội lắm, gõ chữ trên máy liên lạc cạch lạc cạch, "Mẹ nó, Thần ca anh ấy đúng là bắt nạt bạn nhỏ dữ dội!"
Giảm Lan nắm lấy cánh tay Giang Xán Xán, nói bằng giọng rất khẽ, "Đừng kích động đừng kích động, anh tính làm gì? Đi tìm Thần ca đánh nhau à?"
Giang Xán Xán kinh ngạc nhìn Giảm Lan, "Sao em lại có ý tưởng ngu ngốc như vậy? Đi đánh nhau với Thần ca? Anh đánh lại anh ấy sao, anh chỉ định đi tìm ảnh nói đạo lý thôi, đừng có bắt nạt bạn nhỏ như vậy!"
Giảm Lan nghĩ nghĩ, "Vậy em đi với anh!"
Giang Mộc im lặng nãy giờ đặt chiếc máy tính bảng trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn Giang Xán Xán cùng Giảm Lan, "Hai người chắc chắn đó là bắt nạt?"
Biểu cảm của Giang Xán Xán cùng Giảm Lan rất thống nhất và đồng đều "Như vậy mà còn không phải bắt nạt?"
Giang Mộc rất bất lực, "Đây là tình thú." Nói xong thì chỉ chỉ.
Hai người nhìn qua, nhận ra Diệp Tiêu chủ động hôn lên môi Lăng Thần, tai đỏ bừng nhảy xuống xe, Lăng Thần lập tức đi theo.
Vẻ mặt Giang Xán Xán dại ra, vỗ cái đầu đinh của mình, "Hình như anh đã ngộ ra lý do vì sao mình ế từ trong bụng mẹ gần ba mươi năm......"
Đây đúng là một điều đáng buồn.
Giọng điệu gã mơ màng, thấp giọng lẩm bẩm, "Mọi người đều là mối tình đầu, vì sao Thần ca lại ưu tú như vậy?"
Giảm Lan nghiêm túc chỉ, "Anh, em, Tiểu Mộc, đều không tồn tại mối tình đầu."
Giang Xán Xán: "......"
Xe bọc thép tiến vào khu D một cách suôn sẻ. Bọn họ đã quen với tình trạng mọi thiết bị đều trục trặc, nhưng cơn gió mạnh suýt lật xe vẫn khiến họ bị sốc.
Giang Xán Xán kéo tay vịn trong thành xe, "Một cơn gió bốc lên từ mặt đất?"
"Không chỉ là gió thôi đâu." Lăng Thần xoay tay lái, sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt trầm như nước, "Còn có đàn ong bắp cày nữa." Vừa nói, vừa nhanh chóng đóng lỗ thông hơi của toàn bộ xe, sau đó bật hệ thống thông gió.
Giảm Lan nhìn ra ngoài, sút chút nữa thở không nổi, "Cái này...cái này chẳng phải đáng sợ quá hả?"
Một đàn ong bắp cày màu đen tụ tập phía trên chiếc xe bọc thép, nhìn từ xa, nó trông giống như một đám mây đen lớn, che khuất bầu trời và mặt trời. Giang Xán Xán liếc nhìn qua cửa sổ xe và lẩm bẩm: "Xán gia tui nhìn mà mắc chứng sợ lỗ luôn á, mẹ nó mới vào khu D đã mở chế độ địa ngục rồi sao? Đây có phải là nghi lễ chào mừng không?"
Lăng Thần trầm giọng nói, "Đừng nói nữa, ngồi đàng hoàng vào, bé con thắt dây an toàn đi em, để tôi thử xem có đuổi đàn ong bắp cày này được không!"
Ba giây sau, xe bọc thép đột nhiên tăng tốc, lốp xe ma sát với mặt đất rất tạo ra âm thanh chói tai. Cùng lúc đó, trong trạng thái tốc độ cao, vô số đàn ong bắp cày sà xuống thùng xe, phát ra tiếng "bốp" không ngừng, giống như những hạt mưa dày đặc.
Diệp Tiêu ngồi ở ghế phụ, ánh mắt rất tinh, nhắc nhở: "Bầy ong đã chuyển hướng."
Vừa dứt lời, bóng đen dày đặc không những đuổi kịp chiếc xe bọc thép tốc độ cao mà còn rơi xuống kính chắn gió, che kín mọi khoảng trống đến nỗi không cái đầu nào có thể nhìn xuyên qua.
"Đệt mẹ nó," Lăng Thần chửi thề, bật đèn trong xe, giảm tốc độ, nhớ lại: "Anh nhớ không lầm thì hướng mười giờ có một khu rừng phải không?"
Giang Mộc xác định, "Có, tầm 600 mét."
"Có thể đốt không?"
"Có thể, điều kiện đốt cháy rất đủ."
"Ừ." Lăng Thần ra lệnh, "Mở pháo hỗn hợp gắn trên xe và nhét bom cháy vào."
"Rõ!" Tốc độ của Giang Xán Xán rất nhanh, chỉ vài cái chớp mắt đã nạp xong đạn, "Đã xong!" Gã không khỏi nhắc nhở, "Thần ca, anh nâng nòng súng lên thì phải bắn ngay, nếu không ong bắp cày sẽ chặn họng súng làm nổ tung khoang, xe cũng sẽ nổ tung."
Nhưng tỷ lệ lệch đường đạn ở khu D rất rắc rối.
"Biết rồi." Lăng Thần đưa tay phải cho Diệp Tiêu, "Cho đội trưởng một nụ hôn may mắn nhé?"
Diệp Tiêu hôn lên mu bàn tay Lăng Thần.
Lăng Thần thu tay lại, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại bản đồ, nhanh chóng hồi tưởng lại cảm giác gió khi mở cửa sổ xe. Sau đó, hắn nâng khẩu pháo hỗn hợp gắn trên xe lên, điều chỉnh hướng đầu nòng trong năm giây, nhấn nút phóng và bắn ba quả bom đốt cháy không chút do dự.
Ba tiếng "Ầm..." nổ lên liên tục, thân xe rung mạnh. Giữa những tiếng ong ong đầy khó chịu, Diệp Tiêu nghiêng lỗ tai cẩn thận phân biệt, nói chắc chắn, "Đã đốt cháy."
Sắc mặt của Giang Xán Xán là một vẻ "Anh là thần thánh phương nào", líu lưỡi, "Với tỷ lệ lệch đạn đáng sợ như vậy mà vẫn trúng?" Còn không sợ chết mà cảm thán, "wuli Thần ca tuy rằng luôn nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới người và thú nhưng năng lực làm việc vẫn đứng đầu!"
Lăng Thần cười lạnh, "Ông đây dù có yêu đương thì năng lực làm việc vẫn đứng đầu." Nói xong, hắn còn cố ý nhẹ giọng hỏi Diệp Tiêu, "Có đúng không bé con?"
Diệp Tiêu cổ vũ, "Vâng, đúng ạ!"
Tâm trạng của Lăng Thần rất tốt, bẻ lái, mang theo một đàn ong bắp cày lớn lao về phía khu rừng đang cháy. Chẳng bao lâu, những con ong bắp cày trên kính chắn gió dần dần biến mất, ánh lửa cháy rực cuối cùng cũng xuyên qua.
Lăng Thần đỗ xe trong rừng cây đang cháy, nhìn từng con ong bị ngọn lửa nuốt chửng. Giang Xán Xán đưa tay chạm vào thành xe, "Không có nóng?"
Lăng Thần "Ừ" một tiếng, "Chiếc xe này được trang bị hệ thống kiểm soát nhiệt độ. Chỉ cần vách ngoài của xe không bị cháy thì bên trong sẽ không bị nóng."
Thực tế đã chứng minh sản phẩm do phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học sản xuất quả thực là sản phẩm chất lượng cao, công nghệ cao không bị lẫn nước. Xe bọc thép đậu yên trong lửa suốt hai mươi phút, nhiệt độ bên trong xe không hề tăng lên thậm chí một độ.
Giang Xán Xán không biết đã cảm thán lần thứ mấy, "Đợi tới lúc quay về căn cứ tạm thời, nói em bưng trả rót nước chuẩn bị cơm cho các ông lớn ở phòng nghiên cứu khoa học cũng không sao cả!"
Giảm Lan khinh bỉ, "Coi cái tiền đồ của anh kìa!" Lật mặt trong một giây, "Đến lúc đó nhớ gọi em nữa nhé!"
Sau khi xác nhận hơn một nửa đàn ong đã bị thiêu rụi, số còn lại đã bay rất xa, nguy hiểm đã qua đi, Lăng Thần lại lái xe ra ngoài.
Tiếp theo, chuyến đi cực kỳ suôn sẻ, Giang Xán Xán mở cửa sổ xe, vẫn không thể tin được: "Ủa, có phải chúng ta sắp tới biên giới khu D rồi phải không? Chúng ta không gặp phải bất kỳ con khỉ đột, thằn lằn, tê giác hay bất cứ thứ gì tương tự luôn sao, cũng không có gặp phải đàn dơi đàn chim sẻ nào, chỉ vui vẻ thoải mái như vậy thôi sao?"
Lăng Thần đã lái xe đến nửa đêm, đang nhắm mắt nằm trên đùi Diệp Tiêu nghỉ ngơi: "Nếu thấy tiếc thì có thể đi loanh quanh thêm hai ngày nữa."
"Không tiếc không tiếc, đãi ngộ đó xa hoa quá, Xán gia em không xứng!" Giang Xán Xán cười hì hì xua tay, chọc màn hình, "Để coi coi...... Ồ, chỗ Du Long cắt đứt liên lạc chỉ cách biên giới khu D hai ba tiếng lái xe, không xa. Có vẻ như họ đi đón người rất thuận lợi, tốc độ cũng nhanh, đi thẳng một đường từ quận 1 chạy đến quận 4 giao nhau với biên giới khu D."
"Đó là lý do tại sao chúng ta cần tìm hiểu lý do tại sao họ lại đơn phương ngắt liên lạc trong những trường hợp như vậy và yêu cầu chúng tôi hỗ trợ."
Lăng Thần lười biếng nói, nói xong thì hơi hé mắt, đưa tay chạm vào cằm và đuôi mắt của Diệp Tiêu, giọng điệu trầm thấp dịu dàng, "Bé con có yêu tôi không?"
Diệp Tiêu cho dù có trả lời bao nhiêu lần thì hai tay vẫn đỏ ửng, cậu nhẹ giọng trả lời, "Yêu ạ."
Lăng Thần thích nhìn bộ dạng nghiêm túc đầy xẩu hổ của cậu, khiến cả ngứa ngày. Hắn nhéo tay Diệp Tiêu, "Ngoan, đội trưởng ngủ thêm một lát nhé."
Giang Xán Xán ngồi trước xoa cánh tay —— Thần ca ngày nào cũng nói bạn nhỏ là bé dính người, cũng không biết rốt cuộc ai mới là người dính người! Thật sự nên để đám fan não tàn ở đội dự bị nhìn xem chỉ huy Lăng mà bọn họ xem như thần, trình độ làm nũng cũng một chín một mèo với khả năng bắn súng!
Hơn một giờ chiều, xe bọc giáp chạy ra khỏi biên giới khu D. Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng đến địa điểm mục tiêu.
Giang Mộc nghịch dụng cụ, "Phía trước không có đường, có vách đá, phía dưới là vực hẻm núi cây cỏ rậm rạp, có dòng sông nhỏ chảy qua."
Lăng Thần đã tỉnh ngủ, giơ tay xoa mài tóc bù xù, hỏi Giang Mộc, "Em có chắc là ở dưới đó không?"
"Chắc ạ."
"Được, tìm một chỗ giấu xe đi, chúng ta mang đồ xuống dưới."
Bọn họ đều thiên về phái hành động, thu dọn đồ đạc và giấu xe đều rất nhanh chóng. Khi đứng trên vách đá nhìn xuống, Giang Xán Xán vỗ đầu, "Mọi người có nghĩ rằng sẽ có người cầm súng chờ chúng ta đi xuống không?"
"Có khi lắm," Lăng Thần đe găng tay ngụy trang, nhìn xuống vách đá, "Nếu vận khí quá kém."
Giang Xán Xán chắp tay trước ngực, nói đầy chân thành, "Bồ Tát hay La Hán Tiên Vương, ai cũng được, xin phù hộ cho tui hôm nay thật may mắn! Nếu nhiệm vụ thành công, tui nhất định sẽ cúng thịt kho tàu giò heo cho mọi người!"
Cầu nguyện xong, gã thiết lập thiết bị trên người, hai tay nắm chặt dây thừng, bắt đầu đi xuống từng bước một.
Mở máy liên lạc, Giang Xán Xán vừa đi xuống vừa báo cáo tình huống, "Không khí khá trong lành, không có mùi máu, thảm thực vật còn nguyên vẹn, bề mặt đá cũng vẫn còn nguyên vẹn và không có dấu hiệu của vụ nổ nào... "
Khi chỉ còn khoảng cách nhỏ đến mặt đất, Giang Xán Xán cởi dây thép trên người rồi nhảy xuống, gã lăn một vòng rồi trốn sau tảng đá, trong tay cầm khẩu bò cạp sa mạc.
"Xác định không có nguy hiểm, có thể đi xuống. Phong cảnh dưới vách núi rất đẹp, dòng nước trong vách, dưới suối còn có cá."
"Ừ, Tiểu Mộc đang xuống, sau đó là Giảm Lan và bé con, anh đi cuối cùng."
Bảy phút sau, nhóm họ tập trung dưới chân vách đá và phát hiện đúng như Giang Xán Xán đã nói, dường như không có sự cố đẫm máu và bạo lực nào xảy ra dưới vách đá. Khung cảnh rất yên tĩnh và thanh bình.
Tay Giang Xán Xán ghìm súng, cầm kính viễn vọng quân sự đứng trên tảng đá, "Xung quanh không có động tĩnh nào khác, bây giờ chúng ta nên đi —— đờ mờ!"
Diệp Tiêu đang đứng bên cạnh Giang Xán Xán, nhưng có phản ứng nhanh tới cỡ nào cũng không kịp đỡ người, trơ mắt nhìn Giang Xán Xán trượt ngã xuống từ tảng đá phủ đầy rêu xanh, úp mặt đập mạnh vào đám cỏ.
Giảm Lan sợ tới ngây người, "Mẹ nó, Xán gia anh vừa thực hiện cú ngã truyền thuyết đấy hả?" Nói xong, cô theo bản năng sờ mặt mình—— nhìn mà đau thay mặt Giang Xán Xán.
Giang Xán Xán nằm sấp dưới đất khẽ động để chứng tỏ sự tồn tại của mình, giọng ồm ồm, "Xán gia tui không dám đứng lên!"
Giảm Lan căng thẳng muốn đi đỡ, "Làm sao thế, ngã mà bị thương nặng luôn rồi hả?"
Giang Mộc hiểu mạch não của Giang Xán Xán, "Ảnh lo cái tướng mình ngã xấu quá, không dám đối mặt với hiện thực."
Giảm Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, an ủi, "Không sao đâu không sao đâu, với giá trị nhan sắc của anh, có xấu hay không cũng đâu có gì khác biệt."
"Mẹ nó!" Mặt mũi gì đó Giang Xán Xán từ bỏ toàn bộ, lập tức ngồi dậy căm tức nhìn Giảm Lan, "Tình nghĩa anh em đâu rồi! Cái gì mà xấu hay không xấu thì ông đây cũng không có gì khác biết!"
Giảm Lan nhìn gương mắt dính đầy bùn cỏ cũng dòng máu mũi chảy xuống như suối của Giang Xán Xán, cười muốn điên, "Mẹ nó Giang Xán Xán nhìn anh buồn cười quá! Ha ha ha ——"
"Ha ha ha ha ——"
Tiếng cười của Giảm Lan chợt khựng lại, giơ súng lên đầy đề phòng, "Ai...... Ai đang cười?"
Tiếng cười kia lập tức biến mất vô cùng quỷ dị.
Giang Xán Xán khờ mấy giây —— trong núi rừng hoang vu bỗng nghe thấy tiếng cười quỷ dị, chẳng lẽ tướng của gã xấu đến mức dã quỷ đi ngang qua cũng phải ghé lại cười nhạo gã?
Giây tiếp theo, Diệp Tiêu cắt đứt trí tưởng tượng không phù hợp với giá trị quan của Giang Xán Xán, giơ tay chỉ vào một thân cây, "Người cười ở chỗ đó kìa."
Giang Xán Xán cầm súng bất chấp máu mũi chảy trên mặt, ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt với một ông già mặt áo sọc. Đối phương vừa nhìn thấy mặt gã liền bật cười một trận lớn, cành cây cũng run theo.
Giang Xán Xán: "......" Tức giận!
Đợi tới khi Giang Xán Xán xuống suối nước bên cạnh rửa mặt sạch sẽ, Lăng Thần đang trò chuyện với ông già mới leo xuống từ trên thân cây,
"Tôi tên Quách Tiên, lúc còn trẻ là quân nhân, là chuyên gia phục kích và giám sát, ba ngày ba đêm không bị phát hiện, đồng thời cũng lập công. Nhưng mà sau đó bị thương ở chân nên đành phải đi đọc sách làm nghiên cứu khoa học, cuối cùng thì vào Viện nghiên cứu."
Giảm Lan sợ hãi, "Cái cuộc đời thật quanh co! Chỉ tùy tiện đọc sách thôi mà trở thành nhà khoa học, còn vào Viện nghiên cứu kỹ thuật!"
Quách Tiên cũng sửng sốt theo, "Chẳng phải chuyện đó bình thường lắm sao? Võ không thành thì sửa thành văn thôi."
"Bình thường? Có phải chú có hiểu lầm gì với từ bình thường không?" Giảm Lan nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu cháu nghỉ hưu sau chấn thương và đi học lại, cháu có thể thi được con số này."
Cô xòe hai tay ra làm con số mười, "Không thể nhiều hơn."
Quách Tiên rối rắm, sợ Giảm Lan tổn thương nên miễn cưỡng an ủi, "Rất khá rất khá, tốt xấu gì cũng thì được hai con số!" Thấy Giang Xán Xán rửa mặt xong quay về thì vất vả nhịn cười, "Ôi chao tôi chỉ định lén lút xem thôi, ai dè bất cẩn nhìn thấy mặt cậu, hahaha, nếu không phải do mặt cậu thì tôi đã không bị lộ rồi!"
Giang Xán Xán: "......" Vẫn tức ghê á!
Trò chuyện xong thì bắt đầu nói chuyện chính, Quách Tiên nói, "Đội trưởng Ngô nói tôi ở chỗ này đợi mọi người, vừa nãy tôi vừa gửi tin nhắn cho anh ta rồi, chắc là sẽ nhanh về thôi."
Lăng Thần cùng Giang Mộc liếc nhau, "Được, chúng tôi đợi ở đây."
Edit: Kally
Beta: Phong
Nhưng Giang Xán Xán rất nhanh liền nhận ra động tác của Lăng Thần càng ngày càng khiến người ta khó thở.
Ví dụ như lúc Diệp Tiêu muốn xuống xe để đi vệ sinh, Lăng Thần sẽ cố ý đứng cạnh cửa để ngăn, không hôn một cái thì không cho đi vệ sinh. Kẹo bỏ trong túi không hôn thì không cho ăn. Thậm chí còn cố ý ngậm kẹo trong miệng, nếu Diệp Tiêu muốn ăn cũng chỉ có thể chủ động hôn lên môi hắn.
Lúc nhận ra Lăng Thần lại chắn cửa xe không cho Diệp Tiêu xuống xe, Giang Xán Xán nhỏ giọng tỏ vẻ mình bực bội lắm, gõ chữ trên máy liên lạc cạch lạc cạch, "Mẹ nó, Thần ca anh ấy đúng là bắt nạt bạn nhỏ dữ dội!"
Giảm Lan nắm lấy cánh tay Giang Xán Xán, nói bằng giọng rất khẽ, "Đừng kích động đừng kích động, anh tính làm gì? Đi tìm Thần ca đánh nhau à?"
Giang Xán Xán kinh ngạc nhìn Giảm Lan, "Sao em lại có ý tưởng ngu ngốc như vậy? Đi đánh nhau với Thần ca? Anh đánh lại anh ấy sao, anh chỉ định đi tìm ảnh nói đạo lý thôi, đừng có bắt nạt bạn nhỏ như vậy!"
Giảm Lan nghĩ nghĩ, "Vậy em đi với anh!"
Giang Mộc im lặng nãy giờ đặt chiếc máy tính bảng trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn Giang Xán Xán cùng Giảm Lan, "Hai người chắc chắn đó là bắt nạt?"
Biểu cảm của Giang Xán Xán cùng Giảm Lan rất thống nhất và đồng đều "Như vậy mà còn không phải bắt nạt?"
Giang Mộc rất bất lực, "Đây là tình thú." Nói xong thì chỉ chỉ.
Hai người nhìn qua, nhận ra Diệp Tiêu chủ động hôn lên môi Lăng Thần, tai đỏ bừng nhảy xuống xe, Lăng Thần lập tức đi theo.
Vẻ mặt Giang Xán Xán dại ra, vỗ cái đầu đinh của mình, "Hình như anh đã ngộ ra lý do vì sao mình ế từ trong bụng mẹ gần ba mươi năm......"
Đây đúng là một điều đáng buồn.
Giọng điệu gã mơ màng, thấp giọng lẩm bẩm, "Mọi người đều là mối tình đầu, vì sao Thần ca lại ưu tú như vậy?"
Giảm Lan nghiêm túc chỉ, "Anh, em, Tiểu Mộc, đều không tồn tại mối tình đầu."
Giang Xán Xán: "......"
Xe bọc thép tiến vào khu D một cách suôn sẻ. Bọn họ đã quen với tình trạng mọi thiết bị đều trục trặc, nhưng cơn gió mạnh suýt lật xe vẫn khiến họ bị sốc.
Giang Xán Xán kéo tay vịn trong thành xe, "Một cơn gió bốc lên từ mặt đất?"
"Không chỉ là gió thôi đâu." Lăng Thần xoay tay lái, sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt trầm như nước, "Còn có đàn ong bắp cày nữa." Vừa nói, vừa nhanh chóng đóng lỗ thông hơi của toàn bộ xe, sau đó bật hệ thống thông gió.
Giảm Lan nhìn ra ngoài, sút chút nữa thở không nổi, "Cái này...cái này chẳng phải đáng sợ quá hả?"
Một đàn ong bắp cày màu đen tụ tập phía trên chiếc xe bọc thép, nhìn từ xa, nó trông giống như một đám mây đen lớn, che khuất bầu trời và mặt trời. Giang Xán Xán liếc nhìn qua cửa sổ xe và lẩm bẩm: "Xán gia tui nhìn mà mắc chứng sợ lỗ luôn á, mẹ nó mới vào khu D đã mở chế độ địa ngục rồi sao? Đây có phải là nghi lễ chào mừng không?"
Lăng Thần trầm giọng nói, "Đừng nói nữa, ngồi đàng hoàng vào, bé con thắt dây an toàn đi em, để tôi thử xem có đuổi đàn ong bắp cày này được không!"
Ba giây sau, xe bọc thép đột nhiên tăng tốc, lốp xe ma sát với mặt đất rất tạo ra âm thanh chói tai. Cùng lúc đó, trong trạng thái tốc độ cao, vô số đàn ong bắp cày sà xuống thùng xe, phát ra tiếng "bốp" không ngừng, giống như những hạt mưa dày đặc.
Diệp Tiêu ngồi ở ghế phụ, ánh mắt rất tinh, nhắc nhở: "Bầy ong đã chuyển hướng."
Vừa dứt lời, bóng đen dày đặc không những đuổi kịp chiếc xe bọc thép tốc độ cao mà còn rơi xuống kính chắn gió, che kín mọi khoảng trống đến nỗi không cái đầu nào có thể nhìn xuyên qua.
"Đệt mẹ nó," Lăng Thần chửi thề, bật đèn trong xe, giảm tốc độ, nhớ lại: "Anh nhớ không lầm thì hướng mười giờ có một khu rừng phải không?"
Giang Mộc xác định, "Có, tầm 600 mét."
"Có thể đốt không?"
"Có thể, điều kiện đốt cháy rất đủ."
"Ừ." Lăng Thần ra lệnh, "Mở pháo hỗn hợp gắn trên xe và nhét bom cháy vào."
"Rõ!" Tốc độ của Giang Xán Xán rất nhanh, chỉ vài cái chớp mắt đã nạp xong đạn, "Đã xong!" Gã không khỏi nhắc nhở, "Thần ca, anh nâng nòng súng lên thì phải bắn ngay, nếu không ong bắp cày sẽ chặn họng súng làm nổ tung khoang, xe cũng sẽ nổ tung."
Nhưng tỷ lệ lệch đường đạn ở khu D rất rắc rối.
"Biết rồi." Lăng Thần đưa tay phải cho Diệp Tiêu, "Cho đội trưởng một nụ hôn may mắn nhé?"
Diệp Tiêu hôn lên mu bàn tay Lăng Thần.
Lăng Thần thu tay lại, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại bản đồ, nhanh chóng hồi tưởng lại cảm giác gió khi mở cửa sổ xe. Sau đó, hắn nâng khẩu pháo hỗn hợp gắn trên xe lên, điều chỉnh hướng đầu nòng trong năm giây, nhấn nút phóng và bắn ba quả bom đốt cháy không chút do dự.
Ba tiếng "Ầm..." nổ lên liên tục, thân xe rung mạnh. Giữa những tiếng ong ong đầy khó chịu, Diệp Tiêu nghiêng lỗ tai cẩn thận phân biệt, nói chắc chắn, "Đã đốt cháy."
Sắc mặt của Giang Xán Xán là một vẻ "Anh là thần thánh phương nào", líu lưỡi, "Với tỷ lệ lệch đạn đáng sợ như vậy mà vẫn trúng?" Còn không sợ chết mà cảm thán, "wuli Thần ca tuy rằng luôn nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới người và thú nhưng năng lực làm việc vẫn đứng đầu!"
Lăng Thần cười lạnh, "Ông đây dù có yêu đương thì năng lực làm việc vẫn đứng đầu." Nói xong, hắn còn cố ý nhẹ giọng hỏi Diệp Tiêu, "Có đúng không bé con?"
Diệp Tiêu cổ vũ, "Vâng, đúng ạ!"
Tâm trạng của Lăng Thần rất tốt, bẻ lái, mang theo một đàn ong bắp cày lớn lao về phía khu rừng đang cháy. Chẳng bao lâu, những con ong bắp cày trên kính chắn gió dần dần biến mất, ánh lửa cháy rực cuối cùng cũng xuyên qua.
Lăng Thần đỗ xe trong rừng cây đang cháy, nhìn từng con ong bị ngọn lửa nuốt chửng. Giang Xán Xán đưa tay chạm vào thành xe, "Không có nóng?"
Lăng Thần "Ừ" một tiếng, "Chiếc xe này được trang bị hệ thống kiểm soát nhiệt độ. Chỉ cần vách ngoài của xe không bị cháy thì bên trong sẽ không bị nóng."
Thực tế đã chứng minh sản phẩm do phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học sản xuất quả thực là sản phẩm chất lượng cao, công nghệ cao không bị lẫn nước. Xe bọc thép đậu yên trong lửa suốt hai mươi phút, nhiệt độ bên trong xe không hề tăng lên thậm chí một độ.
Giang Xán Xán không biết đã cảm thán lần thứ mấy, "Đợi tới lúc quay về căn cứ tạm thời, nói em bưng trả rót nước chuẩn bị cơm cho các ông lớn ở phòng nghiên cứu khoa học cũng không sao cả!"
Giảm Lan khinh bỉ, "Coi cái tiền đồ của anh kìa!" Lật mặt trong một giây, "Đến lúc đó nhớ gọi em nữa nhé!"
Sau khi xác nhận hơn một nửa đàn ong đã bị thiêu rụi, số còn lại đã bay rất xa, nguy hiểm đã qua đi, Lăng Thần lại lái xe ra ngoài.
Tiếp theo, chuyến đi cực kỳ suôn sẻ, Giang Xán Xán mở cửa sổ xe, vẫn không thể tin được: "Ủa, có phải chúng ta sắp tới biên giới khu D rồi phải không? Chúng ta không gặp phải bất kỳ con khỉ đột, thằn lằn, tê giác hay bất cứ thứ gì tương tự luôn sao, cũng không có gặp phải đàn dơi đàn chim sẻ nào, chỉ vui vẻ thoải mái như vậy thôi sao?"
Lăng Thần đã lái xe đến nửa đêm, đang nhắm mắt nằm trên đùi Diệp Tiêu nghỉ ngơi: "Nếu thấy tiếc thì có thể đi loanh quanh thêm hai ngày nữa."
"Không tiếc không tiếc, đãi ngộ đó xa hoa quá, Xán gia em không xứng!" Giang Xán Xán cười hì hì xua tay, chọc màn hình, "Để coi coi...... Ồ, chỗ Du Long cắt đứt liên lạc chỉ cách biên giới khu D hai ba tiếng lái xe, không xa. Có vẻ như họ đi đón người rất thuận lợi, tốc độ cũng nhanh, đi thẳng một đường từ quận 1 chạy đến quận 4 giao nhau với biên giới khu D."
"Đó là lý do tại sao chúng ta cần tìm hiểu lý do tại sao họ lại đơn phương ngắt liên lạc trong những trường hợp như vậy và yêu cầu chúng tôi hỗ trợ."
Lăng Thần lười biếng nói, nói xong thì hơi hé mắt, đưa tay chạm vào cằm và đuôi mắt của Diệp Tiêu, giọng điệu trầm thấp dịu dàng, "Bé con có yêu tôi không?"
Diệp Tiêu cho dù có trả lời bao nhiêu lần thì hai tay vẫn đỏ ửng, cậu nhẹ giọng trả lời, "Yêu ạ."
Lăng Thần thích nhìn bộ dạng nghiêm túc đầy xẩu hổ của cậu, khiến cả ngứa ngày. Hắn nhéo tay Diệp Tiêu, "Ngoan, đội trưởng ngủ thêm một lát nhé."
Giang Xán Xán ngồi trước xoa cánh tay —— Thần ca ngày nào cũng nói bạn nhỏ là bé dính người, cũng không biết rốt cuộc ai mới là người dính người! Thật sự nên để đám fan não tàn ở đội dự bị nhìn xem chỉ huy Lăng mà bọn họ xem như thần, trình độ làm nũng cũng một chín một mèo với khả năng bắn súng!
Hơn một giờ chiều, xe bọc giáp chạy ra khỏi biên giới khu D. Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng đến địa điểm mục tiêu.
Giang Mộc nghịch dụng cụ, "Phía trước không có đường, có vách đá, phía dưới là vực hẻm núi cây cỏ rậm rạp, có dòng sông nhỏ chảy qua."
Lăng Thần đã tỉnh ngủ, giơ tay xoa mài tóc bù xù, hỏi Giang Mộc, "Em có chắc là ở dưới đó không?"
"Chắc ạ."
"Được, tìm một chỗ giấu xe đi, chúng ta mang đồ xuống dưới."
Bọn họ đều thiên về phái hành động, thu dọn đồ đạc và giấu xe đều rất nhanh chóng. Khi đứng trên vách đá nhìn xuống, Giang Xán Xán vỗ đầu, "Mọi người có nghĩ rằng sẽ có người cầm súng chờ chúng ta đi xuống không?"
"Có khi lắm," Lăng Thần đe găng tay ngụy trang, nhìn xuống vách đá, "Nếu vận khí quá kém."
Giang Xán Xán chắp tay trước ngực, nói đầy chân thành, "Bồ Tát hay La Hán Tiên Vương, ai cũng được, xin phù hộ cho tui hôm nay thật may mắn! Nếu nhiệm vụ thành công, tui nhất định sẽ cúng thịt kho tàu giò heo cho mọi người!"
Cầu nguyện xong, gã thiết lập thiết bị trên người, hai tay nắm chặt dây thừng, bắt đầu đi xuống từng bước một.
Mở máy liên lạc, Giang Xán Xán vừa đi xuống vừa báo cáo tình huống, "Không khí khá trong lành, không có mùi máu, thảm thực vật còn nguyên vẹn, bề mặt đá cũng vẫn còn nguyên vẹn và không có dấu hiệu của vụ nổ nào... "
Khi chỉ còn khoảng cách nhỏ đến mặt đất, Giang Xán Xán cởi dây thép trên người rồi nhảy xuống, gã lăn một vòng rồi trốn sau tảng đá, trong tay cầm khẩu bò cạp sa mạc.
"Xác định không có nguy hiểm, có thể đi xuống. Phong cảnh dưới vách núi rất đẹp, dòng nước trong vách, dưới suối còn có cá."
"Ừ, Tiểu Mộc đang xuống, sau đó là Giảm Lan và bé con, anh đi cuối cùng."
Bảy phút sau, nhóm họ tập trung dưới chân vách đá và phát hiện đúng như Giang Xán Xán đã nói, dường như không có sự cố đẫm máu và bạo lực nào xảy ra dưới vách đá. Khung cảnh rất yên tĩnh và thanh bình.
Tay Giang Xán Xán ghìm súng, cầm kính viễn vọng quân sự đứng trên tảng đá, "Xung quanh không có động tĩnh nào khác, bây giờ chúng ta nên đi —— đờ mờ!"
Diệp Tiêu đang đứng bên cạnh Giang Xán Xán, nhưng có phản ứng nhanh tới cỡ nào cũng không kịp đỡ người, trơ mắt nhìn Giang Xán Xán trượt ngã xuống từ tảng đá phủ đầy rêu xanh, úp mặt đập mạnh vào đám cỏ.
Giảm Lan sợ tới ngây người, "Mẹ nó, Xán gia anh vừa thực hiện cú ngã truyền thuyết đấy hả?" Nói xong, cô theo bản năng sờ mặt mình—— nhìn mà đau thay mặt Giang Xán Xán.
Giang Xán Xán nằm sấp dưới đất khẽ động để chứng tỏ sự tồn tại của mình, giọng ồm ồm, "Xán gia tui không dám đứng lên!"
Giảm Lan căng thẳng muốn đi đỡ, "Làm sao thế, ngã mà bị thương nặng luôn rồi hả?"
Giang Mộc hiểu mạch não của Giang Xán Xán, "Ảnh lo cái tướng mình ngã xấu quá, không dám đối mặt với hiện thực."
Giảm Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, an ủi, "Không sao đâu không sao đâu, với giá trị nhan sắc của anh, có xấu hay không cũng đâu có gì khác biệt."
"Mẹ nó!" Mặt mũi gì đó Giang Xán Xán từ bỏ toàn bộ, lập tức ngồi dậy căm tức nhìn Giảm Lan, "Tình nghĩa anh em đâu rồi! Cái gì mà xấu hay không xấu thì ông đây cũng không có gì khác biết!"
Giảm Lan nhìn gương mắt dính đầy bùn cỏ cũng dòng máu mũi chảy xuống như suối của Giang Xán Xán, cười muốn điên, "Mẹ nó Giang Xán Xán nhìn anh buồn cười quá! Ha ha ha ——"
"Ha ha ha ha ——"
Tiếng cười của Giảm Lan chợt khựng lại, giơ súng lên đầy đề phòng, "Ai...... Ai đang cười?"
Tiếng cười kia lập tức biến mất vô cùng quỷ dị.
Giang Xán Xán khờ mấy giây —— trong núi rừng hoang vu bỗng nghe thấy tiếng cười quỷ dị, chẳng lẽ tướng của gã xấu đến mức dã quỷ đi ngang qua cũng phải ghé lại cười nhạo gã?
Giây tiếp theo, Diệp Tiêu cắt đứt trí tưởng tượng không phù hợp với giá trị quan của Giang Xán Xán, giơ tay chỉ vào một thân cây, "Người cười ở chỗ đó kìa."
Giang Xán Xán cầm súng bất chấp máu mũi chảy trên mặt, ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt với một ông già mặt áo sọc. Đối phương vừa nhìn thấy mặt gã liền bật cười một trận lớn, cành cây cũng run theo.
Giang Xán Xán: "......" Tức giận!
Đợi tới khi Giang Xán Xán xuống suối nước bên cạnh rửa mặt sạch sẽ, Lăng Thần đang trò chuyện với ông già mới leo xuống từ trên thân cây,
"Tôi tên Quách Tiên, lúc còn trẻ là quân nhân, là chuyên gia phục kích và giám sát, ba ngày ba đêm không bị phát hiện, đồng thời cũng lập công. Nhưng mà sau đó bị thương ở chân nên đành phải đi đọc sách làm nghiên cứu khoa học, cuối cùng thì vào Viện nghiên cứu."
Giảm Lan sợ hãi, "Cái cuộc đời thật quanh co! Chỉ tùy tiện đọc sách thôi mà trở thành nhà khoa học, còn vào Viện nghiên cứu kỹ thuật!"
Quách Tiên cũng sửng sốt theo, "Chẳng phải chuyện đó bình thường lắm sao? Võ không thành thì sửa thành văn thôi."
"Bình thường? Có phải chú có hiểu lầm gì với từ bình thường không?" Giảm Lan nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu cháu nghỉ hưu sau chấn thương và đi học lại, cháu có thể thi được con số này."
Cô xòe hai tay ra làm con số mười, "Không thể nhiều hơn."
Quách Tiên rối rắm, sợ Giảm Lan tổn thương nên miễn cưỡng an ủi, "Rất khá rất khá, tốt xấu gì cũng thì được hai con số!" Thấy Giang Xán Xán rửa mặt xong quay về thì vất vả nhịn cười, "Ôi chao tôi chỉ định lén lút xem thôi, ai dè bất cẩn nhìn thấy mặt cậu, hahaha, nếu không phải do mặt cậu thì tôi đã không bị lộ rồi!"
Giang Xán Xán: "......" Vẫn tức ghê á!
Trò chuyện xong thì bắt đầu nói chuyện chính, Quách Tiên nói, "Đội trưởng Ngô nói tôi ở chỗ này đợi mọi người, vừa nãy tôi vừa gửi tin nhắn cho anh ta rồi, chắc là sẽ nhanh về thôi."
Lăng Thần cùng Giang Mộc liếc nhau, "Được, chúng tôi đợi ở đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook