Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em
Chương 41: Buông tay

Hai tháng sau.

Hứa Ngụy Châu đang ngồi chờ Giang Hạo Phong ở một chiếc ghế gỗ dài trước cục cảnh sát C thị. Hôm nay đã là ngày thứ năm y đến đây, nhưng vẫn chưa gặp được hắn. Công trình giao thông công cộng của Giang thị lãnh thầu xây dựng bị trục trặc, có kẻ rút ruột công trình, chưa xây xong đã đổ sập xuống gây tai nạn chết hàng loạt công nhân cùng người dân vô tội. Hiện tại người bị bắt đã khai ra Giang Hạo Phong chỉ đạo bọn họ làm việc, nên hắn cũng trở thành đối tượng bị tình nghi số một phải đến lấy khẩu cung. Luật sư Tô Kỳ cũng là một tình nhân trước đây của Giang Hạo Phong ở bên trong làm thủ tục bảo lãnh cho hắn.

Ngụy Châu lúc này đang ngồi một mình, hôm nay trời vẫn đổ tuyết dày đặc, y mặc chiếc áo măng tô dài quá gối màu vàng nhạt, bên trong giản dị áo phông đen cùng quần tây tối màu, nhưng nhìn y đặc biệt vô cùng đẹp mắt. Mấy ngày hôm nay bận rộn cùng luật sư chuẩn bị giấy tờ bảo lãnh Giang Hạo Phong, vừa giải quyết hậu quả công trình gây tai nạn, khiến cho gương mặt y tái nhợt, mí mắt dưới cũng là một mảng thâm mờ mờ.

"Sao lại đến đây? Trời lạnh!"

Ngụy Châu đang thất thần suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Hạo Phong, hắn đã bị bắt năm ngày rồi, mặt hiện lên nét phong trần mệt mỏi không che đậy, dưới cằm còn nhấp nhô râu xanh.

"Không lạnh!"

"Còn nói không?"

Giang Hạo Phong vừa nói vừa nắm lấy bàn tay y đặt vào ngực áo mình, khẽ kéo người đến gần hôn một cái trên môi y rồi tách ra, hơi thở hắn phun vào tai Ngụy Châu khiến y khẽ lùi thân thể lại một chút.

"Tôi rất nhớ em!"

Ngụy Châu không trả lời, chỉ hơi thẫn thờ. Phải rồi, gần hai tháng nay y đã sắm vai là tình nhân của hắn, chỉ là y vẫn chưa quen với thân phận của mình mà thôi.

"Hoàng tổng, hôm nay anh cũng đến đây hay sao?"

Bên kia có âm thanh ồn ào, Ngụy Châu khẽ xoay đầu lại liền nhìn thấy Hoàng Cảnh Du từ bên ngoài tiến vào, đi cùng hắn còn có trợ lý. Hắn cũng phóng mắt đến chỗ Giang Hạo Phong cùng Ngụy Châu, có lẽ nãy giờ cũng đã nhìn thấy hết động tĩnh bên này. Bất quá, hắn chỉ nhếch mép lên cười một cái, tiến đến đối diện cùng bọn họ, hai tay rất có khí thế bỏ vào túi quần.

"Đến để xem phía cảnh sát làm việc ra sao. Hạng mục hợp tác này các người đã làm cho Hoàng thị tổn thất không nhỏ, cũng phải chờ Giang tổng đây cho chúng tôi một ít công đạo!"

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa lơ đãng liếc nhìn bàn tay Ngụy Châu đang bị Giang Hạo Phong nắm, nhưng cũng không lâu.

"Thấy cảnh hai người thâm tình như vậy, tôi chợt nhớ đến những ngày tháng trước đây. Năm đó lúc vui vẻ, Giang tổng từng nói muốn trao đổi tình nhân, thật không ngờ vật đổi sao dời, người của tôi cũng tự động chạy đến bên anh. Cũng thật là..."

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa cười cười một cái. Ánh mắt như có như không lướt qua gương mặt của Ngụy Châu đầy ý tứ. Ngụy Châu không nói gì, chỉ rũ mi nhìn xuống đất. Bỗng dưng bàn tay bị Giang Hạo Phong siết mạnh.

"Cái này...coi như là số mệnh đi. Cậu ấy ban đầu ở bên tôi, và hiện tại đã trở về bên tôi. Cũng đúng mà có phải không? Còn nữa, đừng nói hai từ tình nhân khó nghe như vậy, tôi định vài ngày nữa xong hết mọi việc sẽ cùng cậu ấy trở về Mỹ đăng ký kết hôn. Khi đó, cũng cần một lời chúc phúc từ Hoàng tổng đây!"

Hoàng Cảnh Du nghe đến đây bỗng dưng chân mày hắn khẽ nhíu một cái, ánh mắt từ lúc nào trở nên ngoan lệ. Lời nói cuối cùng cười cười nhưng nghe rõ ý tứ châm chọc cùng giận dữ trong đó.

"Phải không? Nhưng mà người vào tù rồi thì làm sao mà kết hôn đây!"

Dứt lời, hắn dứt khoát đi thẳng vào trong. Ngụy Châu cũng từ từ rút tay ra khỏi bàn tay Giang Hạo Phong rồi cúi đầu đi ra xe. Từ đầu đến cuối y đều không có mở miệng nói bất kỳ lời nào. Cũng không để ý rằng từ nãy đến giờ vẻ mặt của Giang Hạo Phong vô cùng khó coi.

Về đến nhà, Ngụy Châu vừa đẩy cửa phòng ra liền bị Giang Hạo Phong từ phía sau xông đến đẩy ngã xuống giường. Hắn đè lên người y, một tay bóp cổ y siết nhẹ. Mắt hắn lúc này trừng lên đầy tơ máu đỏ, thái dương nổi lên gân xanh, một bên gằn giọng.

"Em còn nhớ đến hắn?"

Ngụy Châu không trả lời, chỉ khẽ nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại, tựa như thừa nhận những gì mà hắn đang đối đãi cùng mình. Một lúc sau, y nhàn nhạt bật ra một câu.

"Anh cũng chưa từng yêu cầu tôi phải quên đi hắn!"

Lời nói này dường như đã thành công chọc Giang Hạo Phong phát tiết, hắn trừng mắt nghiến răng nghiến lợi gằn lên một câu.

"Em...con mẹ nó còn dám nói?"

Dứt lời, hắn cúi đầu cắn một cái thật mạnh lên cổ Ngụy Châu, làm y không khỏi rên nhẹ. Nhân lúc y hé miệng, hắn tiến đến ngậm lấy môi y nút vào, đầu lưỡi còn chèn vào trong liên tục khuấy đảo. Vừa hôn vừa cắn khiến Ngụy Châu đau đớn, nhíu mày liên tục, máu đỏ từ khóe môi bầm dập chảy ra tanh tưởi. Nước mắt không tự chủ được cũng lăn dài xuống thái dương. Một tay Giang Hạo Phong kéo áo phông của Ngụy Châu lên đến cổ liền hiện ra lồng ngực trắng nõn. Hắn không chần chừ, vùi đầu xuống ngậm lấy đầu nhũ mềm mại không ngừng cắn loạn. Cánh tay không nhàn rỗi, luồn vào trong quần y nắm lấy tính khí của y nhu lộng.

"Ư..."

Ngụy Châu vì bị cắn đau mà khẽ rên lên một tiếng, đầu lệch sang một bên bất lực cắn răng ngăn đi cơn đau đớn đang bủa vây thần kinh của mình.

Một lúc sau, bất giác Giang Hạo Phong ngừng lại động tác, hắn ngồi dậy, chật vật từ trên cao nhìn xuống Ngụy Châu đang thất thần, ánh mắt không tiêu cự nghiêng mặt hướng mắt về cửa sổ. Không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt y vô thần, gương mặt lạnh lẽo. Thậm chí thứ kia mặc cho hắn nhu lộng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, mềm như ủ rũ trong quần y. Bất giác, Giang Hạo Phong hiện lên tia mất mát cùng thương tâm.

"Em không thích tôi đến như vậy sao? Chấp nhận làm tình nhân của tôi, nhưng đã hai tháng rồi, hai tháng bên cạnh nhau, ngày nào tôi cũng ôm em ngủ, nhưng em cũng không có bất kỳ phản ứng nào với tôi. Vì sao lại như vậy? Tôi phải làm gì mới có thể để em thích tôi?"

Đáp lại cũng chỉ có âm thanh của ngọn gió lao xao bên ngoài mà thôi.

"Thực sự mệt mỏi, cuộc đời tôi gặp phải em đúng là đen đủi!"

Hắn nói xong thì ngã xuống giường ngửa mặt nhìn trần nhà. Một lúc sau đứng dậy rồi từ từ rời khỏi phòng. Một lúc sau nữa, từ phòng ngủ bên cạnh, Ngụy Châu nghe rõ tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, cả tiếng va chạm vào nhau của cơ thể người. Ngụy Châu biết, lúc này Giang Hạo Phong đang cùng thiếu niên nào đó quấn lấy nhau ngụp lặn trên giường, hoặc một đâu đó trên mặt đất. Đây không phải lần đầu tiên hắn dẫn người khác về nhà. Từ ngày đến đây sống, những lần cáu giận y, hắn đều mang ai đó trở về, cũng không biết để làm y ghen hay muốn gây sự chú ý của y nữa, cái này Ngụy Châu không biết và thực sự cũng không quan tâm.

Ngụy Châu vẫn nằm yên một chỗ nghiêng đầu trân mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia tuyết vẫn không ngừng rơi xuống. Ngụy Châu bất giác nhớ đến một ngày tuyết cũng rơi nhiều như thế này, y đã để lạc mất Hoàng Cảnh Du. Sau khi khổ sở tìm kiếm hắn ba ngày vẫn không thấy tin tức thì y nhận được một cuộc điện thoại. Người liên lạc đến ngạc nhiên lại là Hà Bắc Thiếu. Trước khi gọi, hắn gửi cho y một tấm hình, trong đó Hoàng Cảnh Du đang nằm trên giường nhắm mắt im lìm ngủ.

"Hứa Ngụy Châu, tìm người chắc mệt rồi chứ?"

Nghe giọng nói đều đều của Hà Bắc Thiếu vang lên, bất giác trong đầu Ngụy Châu tựa như có tiếng nổ.

"MÀY MUỐN GÌ, THẰNG CHÓ?"

"Bình tĩnh một chút đi, cậu bé. Ta đáng tuổi ba cậu!"

"Mày giết mẹ tao, còn giết cả ba tao. Đồ cầm thú, giờ mày muốn cái gì?"

Ngụy Châu vừa nói vừa rống lên qua điện thoại. Y đứng lên không kiềm được cơn nóng giận của mình, bàn tay đặt trên mặt bàn từ lúc nào đã siết lại thành nắm đấm.

"Muốn gì? Ồ, câu hỏi này là ta nên hỏi cậu mới phải."

Hà Bắc Thiếu vừa nói vừa đưa camera lại đối diện với Hoàng Cảnh Du, một con dao nhọn trên vai hắn cứa qua cứa lại hai cái, lập tức máu tươi chảy ra. Ngụy Châu nhìn thấy liền đỏ mắt. Hoàng Cảnh Du chỉ mới mất tích mấy ngày mà nhìn hắn tìu tụy xuống sắc. Những ngày qua hắn đã sống ra sao? Có ai cho hắn ăn cơm hay không? Ngụy Châu nhíu mày thành hàng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Y thều thào qua điện loại, trong lời nói tựa như phẫn hận, tựa như kiềm chế, hết sức đau lòng.

"Mày muốn làm cái gì, thằng khốn, mày dừng lại cho tao!"

"Ha ha, vậy còn phải xem thành ý của cậu nữa. Lẽ ra ta định giết nó. Nhưng mà nghĩ lại, nó cũng không phải máu mủ của Hoàng Thiếu Hoa, cho nên để nó sống tiếp cũng được."

Nghe đến ba chữ Hoàng Thiếu Hoa, bất giác lửa giận nồng đậm không kiểm soát được, Ngụy Châu đoạt lấy cái ly trên bàn ném mạnh vào tường nghe "xoảng" một cái. Y hét lên trong điện thoại làm Hà Bắc Thiếu giật mình một cái.

"Thế nào? Hay mày muốn tao chết?"

"Ha ha, đâu có! Ta cũng không có nhẫn tâm như vậy. Nói thật với cậu, mục tiêu sống của ta mấy chục năm qua chính là trả thù Hoàng Thiếu Hoa. Nhưng mà hắn lại chết nhanh như vậy, cuộc đời ta bỗng dưng cảm thấy thật vô vị. Ta lúc đầu cũng muốn giết cậu cho xong, nhưng mà lại cảm thấy có cái gì đó chưa thỏa mãn. Nhìn thấy cậu và thằng anh trai mình tình thâm như vậy, ta bất chợt thấy hứng thú lại tràn về."

Nghe giọng nói đều đều của hắn, Ngụy Châu có thể tưởng tượng được hắn đang vừa nói vừa cười cười, bất giác y rống lên.

"MÀY MUỐN CÁI GÌ?"

"Ể, đừng nóng tính vậy chứ! Chỉ là, ta cảm thấy cậu đang có thứ cần đưa cho ta."

Ngụy Châu nghe đến đây lập tức nhíu mày.

"Cái gì?"

"Cậu đừng giả vờ nữa, là video của Hứa Kiến Thành. Không phải hai ngày trước cậu đã đoạt được rồi hay sao?"

Bất giác, bàn tay Ngụy Châu đặt dưới bàn khẽ run lên. Quả thật, hai ngày trước Tống Huy cùng a Tứ đã tóm được Hứa Kiến Thành. Sau một màn đánh đập tàn nhẫn thì hắn cuối cùng cũng khai ra chỗ giấu đồ. Hiện tại video đó đang nằm trong tay Ngụy Châu. Không ngờ nhanh như vậy mà Hà Bắc Thiếu đã biết, xem ra bên cạnh Hứa Kiến Thành từ lúc đầu đã có người của Hà Bắc Thiếu bên cạnh.

"Thế nào? Đừng hòng qua mắt ta. Còn non lắm cậu bé à, muốn đấu với ta? Chờ kiếp sau đi!"

Ngụy Châu nghe đến đây bất giác từ từ cất giọng, không còn nóng giận nữa mà chỉ có mỉa mai cùng trào phúng.

"Mày cũng sợ ở tù sao? Ha ha...tao tưởng trên đời này mày không còn sợ cái gì, hóa ra cũng sợ ở tù!"

Bên kia, Hà Bắc Thiếu cũng cười.

"Ở tù sao? Đối với ta mà nói cuộc sống này đã là một nhà tù lớn rồi. Nó giam giữ ta mấy chục năm nay cũng cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Chết...ta còn không sợ, thì ngục giam có ý nghĩa gì chứ? Nói cậu cũng không tin...nhưng mà ta có một căn bệnh, chính là ghét ai đó uy hiếp mình. Cảm giác đó...ngứa ngáy...khó chịu lắm! Nó như có con ký sinh trùng bò tới bò lui dưới da. Cho nên không thể không đoạt về."

Hà Bắc Thiếu vừa nói vừa không khỏi trợn mắt nhíu mày. Phải rồi, đúng như hắn nói, hắn bị chứng ám ảnh, có lẽ là bắt đầu từ lần hắn bị nhốt trong lửa đỏ. Khi ai đó uy hiếp hắn, hắn sẽ cảm thấy bản thân muốn tấn công dữ dội, muốn ép đối phương rơi vào đường cùng. Cho nên, khi nghe tin Hứa Ngụy Châu từ trong tay Hứa Kiến Thành đoạt đi chứng cứ có thể tống giam mình vào ngục, Hà Bắc Thiếu lần nữa nảy sinh dục vọng dày vò y. Cũng đã lâu rồi, kể từ lúc Hoàng Thiếu Hoa chết, thì đây là lần đầu tiên hắn muốn ra tay dày vò người khác đến như vậy.

"Nếu tao không đưa thì sao?"

"Không đưa? Vậy cũng được, nhưng mà anh trai của cậu sẽ không dễ dàng chết đi như vậy đâu!"

"..."

"Chỉ cần cậu đưa nó cho ta, ta sẽ tha cho hắn một mạng. Từ nay trở đi, quang minh chính đại đối đầu cùng nhau. Ta sẽ không dùng hắn uy hiếp cậu nữa. Thật tình thì, ta cũng không thích dùng cách này chút nào, nó hạ thấp đẳng cấp của ta."

Ngụy Châu nghe xong cũng không trả lời, y đang tự hỏi, hắn lời nào là thật, lời nào là giả dối.

"Ta nói thật với cậu rồi, ta chỉ đối phó cậu, với hắn ta không hề hứng thú. Vì cậu là con trai của gã khốn kiếp kia. Còn hắn thì không phải. Cho nên, cậu cứ thoải mái lựa chọn đi. Chỉ là thời gian không còn nhiều nữa, suy nghĩ càng lâu thì hắn càng ăn thêm nhiều khổ sở! Còn nữa...đừng copy quay chụp lại làm gì vô ích. Tính mạng của thằng ngốc như Hoàng Cảnh Du yếu ớt tựa như vật nhỏ, chỉ cần cậu tự cho mình là thông minh, nó liền sẽ trả giá!"

Tắt xong điện thoại, Ngụy Châu vẫn đứng yên một chỗ bất động, chứng cứ trả thù cho mẹ y đã nắm trong lòng bàn tay, chỉ một cuộc điện thoại liền bị hủy mất hay sao? Ngụy Châu không cam tâm, y tuyệt đối không cam tâm! Mẹ y chết thảm như vậy, còn có...Hoàng Thiếu Hoa, hắn cũng bị tên điên cuồng kia giết chết, bây giờ bảo y mang chứng cứ hủy đi, y làm sao có thể? Nhưng mà Hoàng Cảnh Du đang bị kẻ kia khống chế. Hà Bắc Thiếu là một tên điên cuồng lại biến thái, hắn nhất định không để Hoàng Cảnh Du yên nếu như không có được thứ mình muốn.

Sau khi Tống Huy trở về liền nhìn thấy trên mặt đất đều là cảnh đổ vỡ, đồ vật nằm ngổn ngang, thủy tinh vỡ nát sắc bén rơi vãi khắp nơi. Ngụy Châu đang ngồi xổm trên sàn nhà nhặt mảnh vỡ thủy tinh, trên đầu ngón tay đều là màu đỏ của máu.

"Ngụy Châu!"

Tống Huy hốt hoảng vừa gọi vừa khuỵ người xuống nắm lấy bàn tay Ngụy Châu, miếng thủy tinh đâm vào lòng bàn tay y chảy ra từng giọt máu tươi, hắn gỡ ra nhưng y vẫn nắm chặt lấy, ánh mắt thất thần. Tống Huy nhìn thấy y như vậy tâm liền đau một mảng, mắt hắn từ lúc nào đã đỏ ửng.

"Huy, cậu nói xem, tôi có phải là một đứa vô dụng hay không?"

Tống Huy không trả lời chỉ giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn y.

"Tôi đúng là một đứa vô dụng, nhìn thấy kẻ thù nhưng không thể làm gì được. Hà Bắc Thiếu, nó bắt Cảnh Du rồi, còn đòi cái video kia, Huy...tôi phải làm sao? Huy, cậu nói tôi phải làm sao đây?"

Tống Huy đã hiểu, người này đã bị Hà Bắc Thiếu làm tổn thương đến trình độ nào rồi.

"Không có...chỉ vì kẻ thù quá nhẫn tâm, anh không có vô dụng!"

Tống Huy chỉ nói một câu như vậy rồi từ từ gỡ miếng thủy tinh khỏi bàn tay Ngụy Châu, kéo y ôm vào trong ngực. Nhận thấy người trong lòng khẽ run rẩy, hắn biết y đang vô cùng phẫn hận và đau đớn. Y đã dành đến mười năm chỉ vì để tìm ra kẻ thù giết mẹ mình, đánh đổi cả sự trinh bạch của bản thân và thậm chí tình yêu đôi lứa, chỉ vì có ngày hôm nay. Nhưng mà cuối cùng, cái y đổi lại cũng không có gì ngoài sự tổn thương. Hắn biết y đau khổ thế nào, hắn biết y thất vọng đến nhường nào. Tống Huy hoàn toàn hiểu rõ.

"Ngụy Châu, có những thứ anh không thể làm được, vậy thì hãy để trái tim quyết định thay anh đi."

"Tôi mệt mỏi quá, Huy à, tôi thật sự mệt quá!"

"Dựa vào em, mệt thì hãy dựa vào em!"

Hắn vừa nói, vừa ôm y đứng dậy rồi mang đến giường cả hai cùng nằm xuống. Ngụy Châu vẫn như vậy tựa trong lồng ngực hắn, nhưng mà đôi mắt từ đầu đến cuối đều không có nhắm lại, nước mắt cũng không hề rơi. Dường như nhân sinh đã quá mức khắc nghiệt với y rồi.

Ngày hôm sau Ngụy Châu và Tống Huy cùng đến, một bên nhận đồ một bên giao người, nhưng mà Hà Bắc Thiếu không đưa Hoàng Cảnh Du đến, mà đưa thẳng về nhà lớn họ Hoàng. Ngụy Châu sau khi nhận điện báo Hoàng Cảnh Du đã bình yên trở về thì cũng giao đồ cho người của Hà Bắc Thiếu rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi để Tống Huy về nhà, Ngụy Châu lập tức chạy xe đến nhà lớn muốn nhìn qua Hoàng Cảnh Du một chút. Nhưng mà lúc này trời đã rất khuya, bên trong cửa đóng then cài, chỉ còn một mảng im lìm trùm kín. Từ ngày xảy ra hai cái tang lớn trong vòng một tháng, thì bảo vệ cũng không mở cửa vào giữa đêm nữa, nghe nói là việc kiêng kỵ phải làm cho người mất. Cho nên, Ngụy Châu sau khi gọi cửa không thành công thì lẳng lặng ngồi trên xe đợi cho đến hết đêm.

Sáng hôm sau, cánh cổng vừa mở ra, Ngụy Châu liền nhỏm người dậy, bất giác y nhìn thấy một cô gái cùng Từ quản gia bên trong nhà bước ra ngoài cổng. Ngụy Châu từ từ bước xuống xe, khẽ chớp chớp mắt vài cái, người này rất quen, nụ cười đó...phải rồi.

"Tống Thiến?"

Ngụy Châu trong lúc thất thần khẽ gọi thì bất giác Tống Thiến quay đầu lại nhìn y. Nàng thật giống mười năm trước, một thân mảnh mai như vậy, đôi mắt xinh đẹp mở to không gợn chút hơi sương. Thời gian thật quá nghiệt ngã, mới đây đã mười năm. Bất giác thân thể nàng hơi hư nhuyễn mà lảo đảo, Ngụy Châu liền lao tới vươn tay đỡ nàng.

"Tiểu Thiến!"

Tống Thiến như không thể tin được, người bạn thân thiết của nàng thuở ấu thơ, người mà nàng tin đã mất đi từ mười năm trước, hiện giờ lại xuất hiện trước mắt nàng, còn gọi bằng hai tiếng "tiểu Thiến", giống như ngày xưa.

"Ngụy Châu? Là mình mơ, mình đang mơ có phải không?"

Tống Thiến vừa nói, nước mắt từ lúc nào đã chảy dọc xuống trên gò má diễm lệ. Nàng tay run run chạm vào má y khẽ vuốt.

"Cậu không có mơ, là mình đây, Ngụy Châu vẫn còn sống!"

"Ngụy Châu, không thể nào, không thể nào cậu vẫn còn sống. Vì sao, vì sao bao năm rồi vẫn không về tìm mình? Cậu có biết mình đã đau khổ như thế nào hay không? Đau khổ vì cậu mất hay không? Vì sao còn sống mà không cho mình biết, tại sao hả?"

Tống Thiến vừa nói vừa đánh vào ngực Ngụy Châu rồi khóc. Ngụy Châu nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng, vẫn như lúc xưa, người bạn tốt nhất của y, người con gái tử tế nhất mà y từng biết. Y vươn tay ôm vai nàng vào lòng, khẽ chạm vào mái tóc của nàng vuốt nhẹ.

"Xin lỗi, tiểu Thiến, xin lỗi!"

Sau khi hai bên bình tâm trở lại thì Tống Thiến nhìn nhìn Ngụy Châu.

"Cậu mười năm trước đã đẹp trai, hiện tại còn đẹp trai hơn!"

"Cậu cũng thật xinh đẹp!"

"Mười năm nay cậu đã đi đâu?"

"Mình ở bên Mỹ...cũng trở về chưa lâu!"

"Phải rồi, sao cậu lại xuất hiện ở đây? À, trước đây mẹ cậu làm giúp việc cho nhà này có phải không?"

Tống Thiến vẫn còn nhớ đến những chuyện nàng biết thời cùng đi học với Ngụy Châu. Nhưng mà Ngụy Châu nghe xong cũng không trả lời, chỉ khẽ cười một cái.

"Cậu vào trong ngồi một lúc không? Mười năm không trở lại có còn nhớ đại thiếu gia nhà này? Hoàng Cảnh Du đó..."

"Hắn..."

"Anh ấy là vị hôn phu của mình, mấy ngày trước gia đình gặp bất hạnh, anh ấy không may bị thương, cũng vừa tỉnh dậy sáng nay, có chút sẹo trên người nhưng tinh thần tỉnh táo lắm. Bọn mình đang chuẩn bị ăn sáng. Cậu vào trong nhà ngồi chơi một chút nhé!"

Ngụy Châu bất giác thất thần.

"Hắn...đã tỉnh rồi sao? Còn...vị hôn phu?"

Tống Thiến đáp lại y chính là mỉm cười, đôi mắt hiện ra nét tươi tắn rạng ngời.

"Phải rồi, trước khi người nhà anh ấy mất thì cả hai gia đình có bàn tính chuyện hôn nhân. Không may lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng mà mình yêu anh ấy nên quyết định sẽ không rời xa anh ấy nữa!"

Ngụy Châu nghe xong thì đầu óc khẽ lùng bùng. Thì ra Tống Thiến chính là vị hôn thê của Hoàng Cảnh Du mà báo chí nói vào thời gian trước, cũng không thể ngờ mình và người bạn tốt nhất lại cùng yêu một người.

"Ngụy Châu, cậu làm sao vậy?"

Ngụy Châu chỉnh lại nét mặt một chút. Y cố gắng gượng cười, che đi làn hơi sương nhàn nhạt trong đáy mắt.

"Mình...mình không sao. Được rồi, cậu vào trong trước đi, mình...mình có việc phải trở về!"

"Ngụy Châu, cậu không vào một chút sao?"

"Không...không sao. Cậu đi đi, hôm khác gặp lại!"

Tống Thiến nhìn y thêm một lúc bỗng dưng lấy chiếc bút ghi vào lòng bàn tay y một dãy số điện thoại.

"Đây là số của mình, cậu nhất định phải đến thăm mình đó. Còn nữa, tiểu Huy, cậu còn nhớ nó chứ? Nó cũng đã về nước gần một năm rồi. Nếu nó nhìn thấy cậu hẳn sẽ rất vui! Cậu ở đâu? Cho mình địa chỉ đi!"

"Không sao, mình hiện tại...đang ở khách sạn. Mình nhất định sẽ gọi cậu. Đừng lo! Cậu vào đi, mình đi trước."

Ngụy Châu nhìn Tống Thiến một lần nữa rồi nhanh chóng phóng xe rời đi.

"Ta nói thật với cậu rồi, ta chỉ đối phó cậu, với hắn ta không hề hứng thú. Vì cậu là con trai của gã khốn kiếp kia. Còn hắn thì không phải."

Những lời nói của Hà Bắc Thiếu vẫn còn ám ảnh tâm trí Ngụy Châu. Y trước khi đến đây dự định nếu như Hoàng Cảnh Du vẫn còn ngây ngô như vậy, thì y sẽ chăm sóc hắn đến ngày hắn tỉnh. Còn nếu hắn cả đời không tỉnh, thì y cũng như những ngày qua mà ở bên hắn. Chỉ là...hiện tại hắn đã tỉnh lại rồi, xem ra, cũng không cần một kẻ từng khiến hắn tổn thương như vậy ở bên cạnh. Huống chi, chỉ cần không liên quan đến y, thì Hà Bắc Thiếu cũng sẽ không động chạm vào hắn nữa. Mối thù này hãy để y đối phó Hà Bắc Thiếu, nếu có một người sống hạnh phúc thì hãy để kẻ đó là Hoàng Cảnh Du.

"Có phải, tôi rời xa anh ấy rồi thì ông cũng sẽ buông tha cho anh ấy?"

Còn có cái chết của Phùng Nhược Lan, nó vẫn là vết rách muôn đời không thể xóa nhòa giữa hai người. Hoàng Cảnh Du tỉnh lại, nhớ hết những chuyện xưa thì bọn họ lại phải như trước đây, nhìn vào sự thật rằng Nhược Lan chết là do y kích động. Thực tế này mãi mãi không bao giờ thay đổi được.

"Có lẽ...em nên buông tay anh. Để anh có thể bắt đầu một cuộc đời mới, không có em...cùng những thù hận. Thù của cha chúng ta, em sẽ trả hết. Thù của mẹ em, em cũng sẽ bắt kẻ kia phải đền mạng. Cảnh Du, anh nhất định phải bình an!"

Ngụy Châu rời đi rồi, Tống Thiến vào nhà tắm rửa mặt. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương.

"Ngụy Châu, xin lỗi cậu...nhưng mà anh ấy là của tôi. Tôi đã đến bước đường này rồi, không còn cách nào quay lại...thật xin lỗi!"

Chiều hôm qua, Tống Thiến nhận được cuộc gọi đe dọa của Hà Bắc Thiếu. Hắn nói nàng từ nay phải phối hợp cùng mình, nếu không sẽ nói chuyện nàng giết mẹ Hoàng Cảnh Du ra ngoài. Sau đó, hắn bảo nàng đến đón Hoàng Cảnh Du, còn nói cho nàng biết về người yêu hiện tại của Hoàng Cảnh Du, cũng chính là Hứa Ngụy Châu. Cho nên nàng rốt cuộc đã biết, thì ra y vẫn còn sống và cũng chính là tình nhân mà không ít lần báo chí đăng trước đây. Chạy đến chạy đi một vòng, ba người bọn họ lại quay về thời điểm xuất phát trước đây.

Tống Thiến còn nhớ rất rõ, từ trước khi thân thiết với Ngụy Châu thì nàng đã để ý đến Hoàng Cảnh Du rồi. Hắn khi đó là đại thiếu gia Hoàng thị nổi tiếng khắp nơi, ít nhiều cũng khiến nàng vô cùng ngưỡng mộ. Lúc Ngụy Châu chuyển trường đến, nàng nghe nói là do nhà họ Hoàng đưa vào, dù là con trai người giúp việc nhưng mà nếu thân cận được y, biết đâu cũng sẽ có cơ hội nghe ngóng không ít thông tin về Hoàng Cảnh Du? Quả thật, năm mẹ Ngụy Châu gặp nạn, nàng đã rất nhiều lần đứng gần nhìn thấy hắn, nhưng có lẽ, khi đó Hoàng Cảnh Du không quan tâm đến ai khác ngoài Ngụy Châu, cho nên bây giờ mới không nhận ra nàng.

Sự việc đã qua nhiều năm như vậy, nếu lúc nãy không chuẩn bị trước tinh thần sẽ nhìn thấy Hứa Ngụy Châu, e là nàng cũng không thể diễn ra một màn kịch cảm động như vậy.

---------------

Đó đã là ngày thứ ba sau khi Hoàng Cảnh Du tỉnh lại. Hắn lúc này đang ngồi trong thư phòng nhìn tấm ảnh Ngụy Châu trong điện thoại mình. Tất cả đều là ảnh của y lúc đang ngủ say. Sau khi tỉnh lại, thì người đầu tiên Hoàng Cảnh Du nhìn thấy lại là Tống Thiến. Hắn khi đó trầm mặc thật lâu, nhớ đến khoảnh khắc nhìn thấy xe Ngụy Châu rời đi mà không rõ tư vị gì.

Qua thông tin mấy ngày nay hắn tra được, thì người đưa hắn vào bệnh viện chính là Ngụy Châu cùng Giang Hạo Phong. Sau đó, y đưa hắn đến Tùy Châu đảo dưỡng thương. Nhưng không rõ vì lý do gì hắn lại được Tống Thiến nhìn thấy đang nằm trên đường giữa trời tuyết lạnh, còn bị một lũ du côn bao vây đánh. Nàng tìm người giúp đỡ rồi mang hắn trở về nhà. Lúc đó có phóng viên nhìn thấy đã chụp lại vài kiểu ảnh, còn đưa lên không ít thông tin trên báo, về nàng tiểu thư tài sắc có trái tim lương thiện, cũng là vị hôn thê xứng đáng với tổng tài Hoàng Cảnh Du.

Còn tình nhân cũ của tổng tài, cũng là cựu giám đốc điều hành Hoàng thị, hiện tại đã từ chức, trở về làm trợ lý bên cạnh Giang tổng của Giang thị. Và quan trọng chính là bọn họ đang sống cùng nhau. Hình ảnh họ ôm nhau bên khung cửa sổ đêm qua xuất hiện dày đặc trên các mặt báo. Hoàng Cảnh Du mấy ngày nay không ngừng gọi cho Ngụy Châu nhưng không liên lạc được với y, cho đến khi nhìn thấy những tấm hình này thì mới biết hóa ra y đã chuyển về sống bên cạnh Giang Hạo Phong. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không rõ mình đang gặp phải chuyện gì. Nhưng mà hắn muốn gặp Ngụy Châu, để hỏi y vài chuyện.

"Ngụy Châu ngủ rồi!"

"Đưa máy cho cậu ấy!"

Bắt máy đương nhiên là Giang Hạo Phong, Hoàng Cảnh Du lúc này đang đứng trước cổng biệt thự của Giang Hạo Phong, mắt nhìn chầm chầm lên ánh sáng cùng bóng người in trên bức màn phòng ngủ lầu một. Một lúc sau giọng nói Ngụy Châu khàn khàn vang lên.

"Có chuyện gì?"

Hoàng Cảnh Du sau bao nhiêu ngày mới nghe lại giọng nói này, nhất thời hít thở không thông.

"Em xuống đây nói chuyện với tôi một chút!"

"Đã khuya rồi, anh muốn nói gì?"

Lời nói của y dứt khoát tựa như bọn họ chỉ là người quen biết không hơn không kém.

"Không thể xuống nói với tôi một chút hay sao?"

Ngụy Châu im lặng một lúc rồi tắt máy. Sau đó hắn nhìn thấy y mở cửa bước ra, trên thân chỉ mặc một bộ đồ ngủ phông phanh. Trên cổ còn ẩn ẩn chút đạm sắc, dường như chính là dấu hôn. Hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của y mà tâm đau một mảng.

"Em...là cái thứ không tim không phổi! Chia tay không bao lâu em liền qua lại cùng hắn? Mà chúng ta còn chưa có chia tay đâu!"

Hoàng Cảnh Du lúc ở quán bar say rượu, nên sớm quên Ngụy Châu khi đó đã xuất hiện bên cạnh đỡ hắn ở nhà vệ sinh. Hắn chỉ nhớ là bản thân che chắn cho Ngụy Châu, nhưng những chuyện trước đó thì không nhớ rõ, kể cả việc y bị người ta tấn công nhưng vẫn bảo taxi chở hắn rời đi. Cho nên tất nhiên, hắn chỉ nhớ được lần cuối cùng bọn họ nói chuyện chính là trước khi mẹ hắn chết.

"Anh có thể quên mẹ anh chết như thế nào sao?"

"Cái gì?"

Ngụy Châu như cũ nhàn nhạt nói. Là khẳng định chứ không phải câu hỏi.

"Anh có thể quên nhưng tôi không thể quên! Sau này, những lúc anh buồn anh lại lôi nó ra mà nhìn lại. Tôi không chịu nỗi, Cảnh Du à! Tôi đã quá mệt mỏi rồi, thực sự mệt mỏi. Tình yêu của anh khiến tôi cảm thấy ngột ngạt...Tôi muốn trở lại như trước đây, thời gian mà tôi chưa gặp anh, thật khoái hoạt...càng không cảm thấy lúc nào cũng khó xử. Chúng ta từ nay đừng gặp nhau nữa! Không gặp sẽ không cảm thấy thương tâm. Quên tôi đi!"

Hoàng Cảnh Du bỗng dưng run rẩy, đôi tay nắm lấy bờ vai Ngụy Châu siết nhẹ.

"Em còn yêu tôi không? Không phải, là em đã từng thực sự yêu tôi chưa?"

Khi Nhược Lan chết, Hoàng Cảnh Du đã nhiều lần tự hỏi câu này. Ngụy Châu có phải chưa từng yêu hắn, hoặc là tình cảm của y cũng không thể lớn bằng thù hận trong lòng, cho nên y mới sẵn sàng tổn thương mẹ hắn đến như vậy. Sau khi mẹ hắn chết, hắn từng nghĩ có lẽ sẽ cắt đứt toàn bộ cùng Ngụy Châu, nhưng mà khi hắn nhìn thấy y bị người ta tấn công, hắn đã có câu trả lời cho chính mình. Rằng tình yêu của hắn còn lớn hơn cả thù hận, hắn bằng lòng tha thứ cho y, chỉ mong y có thể sống tốt.

"Có! Nhưng mà đã hết rồi. Bà ta đã chết, tôi cảm thấy tâm trạng mình rất tồi tệ. Tình yêu nếu làm người ta mệt mỏi như vậy thì nên kết thúc đi!"

Hoàng Cảnh Du trừng mắt, nhìn sâu vào đôi mắt của Ngụy Châu mong mỏi tìm kiếm chút ấm áp, nhưng mà ngoài ý muốn chỉ thấy một mảng lạnh nhạt của y mà thôi.

"Vì sao còn cứu tôi? Nếu em nói hết yêu tôi thì sao còn quay lại cứu tôi?"

"Vì anh đã cứu tôi! Vì anh đã chắn dao thay tôi. Tôi không thể nhìn thấy anh chết, anh chết trước mặt tôi cả đời này tôi sẽ luôn cảm thấy mắc nợ anh, anh có biết không?"

Hoàng Cảnh Du bất giác nhíu mày thành hàng, thân thể hắn hơi lảo đảo một chút, khóe mắt từ lúc nào đã trở nên ẩm ướt, tan rã.

"Gánh nặng, cái em nói là gánh nặng hay sao? Tình yêu của tôi làm em cảm thấy chỉ là gánh nặng?"

"Phải! Anh ở đảo Tùy Châu điên điên khùng khùng mấy ngày, sau đó thì tự mình chạy loạn. Tôi đã nhờ người tìm anh nhưng không thấy. Cuối cùng cũng có người tìm thấy anh. Thật may!"

Bất giác, Hoàng Cảnh Du không khống chế được nữa, hắn điên cuồng nghiến răng siết cổ Ngụy Châu đẩy mạnh vào tường.

"Em...chỉ nói một câu "thật may" hay sao? Nếu tôi không bao giờ trở về thì sao?"

Hoàng Cảnh Du cảm thấy lồng ngực mình đang đau nhói, hắn trở về y cũng không thèm đến thăm hắn một lần, y chỉ nói một câu "thật may". Hóa ra, từ trước đến nay cũng chỉ có một mình hắn đặt nặng người này trong lòng, còn hắn đối với y bất quá chỉ như gánh nặng cần vứt bỏ. Vậy thì được rồi, muốn vứt bỏ tôi, tôi cũng không mặt dày mà theo em nữa!

Ngụy Châu nhíu mày nhìn hắn, hắn cũng không nhìn nữa mà từ từ buông tay. Trên mặt chỉ còn lại một mảnh thương tâm cùng mất mát. Dường như tổn thương này khiến hắn khó lòng bình phục.

"Được rồi, em đừng lo. Tôi từ nay sẽ không tìm em nữa. Cũng sẽ không làm em cảm thấy mất hứng."

Dứt lời, hắn lững thững rời đi, bóng lưng hắn trong đêm tuyết rơi trở nên đìu hiu quạnh quẽ. Ngụy Châu không nhìn hắn mà rũ mắt, sau đó liền đi vào trong nhà đóng cửa lại. Tiếng cánh cửa khép sau lưng làm Hoàng Cảnh Du xoay đầu lại thất thần nhìn Ngụy Châu.

"Em cũng không muốn nhìn tôi thêm một chút sao...em quả nhiên...tàn nhẫn!"

Ngụy Châu vào bên trong thì thân thể chống đỡ tại cửa, cũng không chuyển động. Y đứng đó thật lâu, cả gương mặt chìm vào bóng tối, cho đến khi nghe tiếng động cơ xe vang lên, thì bước nhanh ra cửa sổ nhìn xuống, chỉ còn lại bóng xe Hoàng Cảnh Du từ từ khuất vào màn đêm tĩnh mịch.

--------------

Mới đó mà đã qua hai tháng rồi, thời gian này những hạng mục hợp tác trước đây của Giang thị và Hoàng thị nhiều lúc lâm vào bế tắc, Hoàng thị thường hạch sách, làm khó bên thi công của Giang thị rất nhiều, dường như muốn ép Hứa Ngụy Châu ra mặt, nhưng mà y cũng hiểu được ý tứ của Hoàng Cảnh Du, tránh được liền tránh. Nhưng mà vụ tai nạn vừa rồi gây ra tiếng vang không hề nhỏ, cũng trực tiếp ánh hưởng đến Giang Hạo Phong. Gía cổ phiếu Giang thị liên tục rơi xuống, chưa bao giờ Giang thị gặp phải khủng hoảng lớn đến như vậy.

Giang Hạo Minh thời gian này đang chữa bệnh tim nên không thể về nước, mọi việc ở đây, Ngụy Châu đều thay Giang Hạo Phong xử lý. Chỉ trong chưa đầy nửa tháng mà y đã gầy đi một vòng.

Đang nằm trên giường nhớ đến vài chuyện bỗng dưng Tống Huy gọi đến cho Ngụy Châu, y thất thần một chút.

"Huy?"

"Anh, đã liên lạc được với Hà Bắc Nhu!"

Ngụy Châu nghe đến ba chữ này liền ngồi thẳng dậy, mồ hơi ở thái dương hơi rịn ra.

"Thu xếp đi, tôi muốn gặp ông ấy!"

Tắt điện thoại xong, Ngụy Châu thẫn thờ nhìn ra ngoài kia.

"Mẹ...không bao lâu nữa, con nhất định trả thù cho mẹ, đợi con!"

----------------

HẾT CHƯƠNG 41

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương