Lần Nữa Làm Người
-
Chương 59
Lưu Kình trầm lặng lái xe suốt chặng đường.
Vệ Tiếu vuốt lung giúp anh, an ủi một cách ý tứ, trong lòng cậu cảm kích lắm.
Từ trước đến giờ cậu chưa hề yêu cầu Lưu Kình làm gì, thậm chí khi đối diện cha mẹ mình, cậu luông trong trạng thái phòng bị để đối phó, trái lại Lưu Kình chỉ biết cúi đầu.
Vệ Tiếu phát hiện ra, cha mẹ không cố chấp như mình vẫn nghĩ. Lúc đưa tiễn, cậu mới thấy hết sự quan tâm của cha mẹ dành cho mình và Lưu Kình.
Hít một hơi thật sâu, cậu biết tất cả những gì Lưu Kình làm đều là vì cậu.
Về phần Lưu Kình, anh cũng cảm nhận được Vệ Tiếu đang vuốt nhẹ lung anh, chính là một cách cậu âm thầm cảm ơn.
Không khí trong xe ấm áp đến độ chẳng ai nỡ phá vỡ.
Ngày qua ngày, Lưu Kình thỉnh thoảng sẽ gọi điện hỏi thăm cha mẹ Vệ Tiếu. Những dịp Vệ Lạc về nhà, anh đều gửi quà biếu về theo, ban đầu cha mẹ Vệ Tiếu không đồng ý nhận quà kiểu này nên mới nhắn bảo Lưu Kình đừng phung phí quá, thật ra những thứ không quá đắt tiền, hai ông bà vẫn vui vẻ nhận lấy. Đến dịp lễ Tết, Vệ Tiếu theo thói quen muốn ở lại đón Tết cùng Lưu Kình, cuối cùng cha mẹ gọi điện, bảo cậu dẫn luôn Lưu Kình về quê.
Vệ Tiếu đương nhiên là rất vui, biết suy nghĩ của cha mẹ mình thoáng hơn trước nhiều rồi, liền đem chuyện đó kể với Lưu Kình.
Cuối năm công việc của Lưu Kình thường bề bộn, nhưng từ khi nghe Vệ Tiếu báo, anh cứ đứng ngồi không yên, trong đầu chỉ toàn chuyện về quê đón Tết với gia đình Vệ Tiếu.
Riêng khoản áo quần cũng khiến anh đau đầu, chọn tới chọn lui hơn mười mấy bộ, suốt ngày cứ ra rả hỏi Vệ Tiếu xem cha mẹ cậu thích gì.
Chuyện chuẩn bị cũng ngốn mất nửa tháng, chẳng khác gì chuẩn bị cho một trận đánh lớn, Lưu Kình phải trang bị đến tận rang mới mạnh dạn về quê với cậu.
Tết năm nay nhà Vệ Tiếu không chỉ đón mỗi Lưu Kình mà còn đón cả Vương Lam – người yêu của Vệ Lạc. Lưu Kình vốn tinh tế và khôn khéo, nhưng khi đến nhà Vệ Tiếu thì dường như hồn bay phách lạc, ăn cơm liên tục làm rơi đũa, cha mẹ Vệ Tiếu hỏi câu nào thì trả lời ú ớ câu được câu mất, đi đứng coi bộ cũng căng thẳng, Vệ Tiếu cảm nhận thấy rõ là anh đang hồi hộp.
Trái lại, Vương Lam xông xáo hoạt bát, hơn hẳn Lưu Kình mấy phần.
Đến tối, Lưu Kình rất muốn rúc vào ngực Vệ Tiếu, để được nghe cậu an ủi mình mấy câu cho ấm lòng.
Trong khi đó Vệ Lạc lại sốt sắn đồng ý cùng Vương Lam ở chung một phòng, không ngờ Vương Lam rất có ý tứ, đẩy cậu nhóc đi ngủ chung với bọn Vệ Tiếu.
Nửa đêm, Vệ Lạc ôm chăn bẽn lẽn bước vào phòng, cất lời rào đón trước. Bây giờ cậu nhóc cũng đã gọi ai đó là “anh Lưu Kình”.
Lưu Kình thật lòng không muốn chia sẻ thế giới riêng của hai người cho bất kỳ ai, nhưng trước tình thế này đành giả bộ ngoan hiền, gọi Vệ Lạc vào cùng ngủ.
Ba người đàn ông ngủ chung một giường, Vệ Tiếu được cho vào nằm giữa.
Vì có Vệ Lạc kỳ đà cản mũi, hai người họ đã cố kiềm chế hành vi của nhau, nhưng khi hai người ở cùng nhau thì những âu yếm làm sao tránh khỏi, trái tim màu hồng bay loạn xạ, nổ tanh tách.
Vừa mới đặt gối xuống, động tác hai mái đầu tựa vào gần gũi nhau đã khiến Vệ Lạc sởn gai ốc.
Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cậu nhóc bỏ chạy vào phòng Vương Lam cho bình tâm lại.
Nhưng Vương Lam quả thật vô cùng truyền thống, kiên quyết đuổi Vệ Lạc ra ngoài, không cho phép chung đụng. Lúc này hai vợ chồng già cũng đã yên giấc, Vương Lam đành lững thững trong sương lạnh sau vườn, thở dài ngao ngán, oán hờn nam nữ quang minh chính đại giờ còn không sánh bằng nam nam ôm ấp nhau.
Nhân lúc Vệ Lạc bước ra khỏi giường, Vệ Tiếu và Lưu Kình mừng húm, bắt đầu thủ thỉ tâm tình. Lưu Kình thì thầm hỏi: “Em thấy hôm nay anh cư xử có được không?”
Vệ Tiếu kéo chăn lên, cầm chặt tay Lưu Kình rất tự nhiên đáp: “Tốt lắm anh ạ”.
Lưu Kình vẫn chưa hài lòng: “Nhưng anh kể chuyện cười mà cha mẹ có cười đâu?”
“Cười rồi đấy chứ”. Vệ Tiếu nghiêng đầu, áp tới gần anh hơn.
Anh cảm thụ được cậu tựa vào mình, cũng nghiêng đầu theo. Ngủ chung mấy năm nay giúp hai người có những linh cảm đồng điệu, hai người lại xáp đầu vào nhau gần thêm nữa.
Trong ánh đèn lờ mờ, hai người cũng không làm gì quá giới hạn, nên Vệ Lạc có bất thình lình bước vào cũng không thấy gì hơn.
Vệ Lạc tội nghiệp trở về phòng leo lên giường, thì nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của đôi tình nhân bên góc giường. Sáng hôm sau, mắt cậu nhóc đỏ sọng.
Vì họ sẽ ở đến mồng năm Tết, nên Vệ Lạc tìm gặp Vệ Tiếu, nhăn nhăn nhó nhó: “Anh có thể tự giác tí được không? Anh cũng nên nghĩ cho em trai mình chứ, anh muốn họ Vệ nhà ta tuyệt tự sao?”
Vệ Tiếu chẳng hiểu mô tê gì, cậu cũng chỉ tâm sự với Lưu Kình dăm đôi câu thôi mà. Có điều Vệ Lạc đã nói thế, cậu cũng gật đầu đáp trớt quớt: “Bọn anh biết rồi”.
Thế nhưng đến nửa đêm, Vệ Tiếu vẫn rúc rich nhỏ to với Lưu Kình, tuy chỉ là chuyện gia đình vụn vặt, nhưng lời nói của kẻ đang yêu lúc nào cũng ngọt ngào như đường như mật.
Bọn họ cho rằng vậy đã đủ tự giác, nhưng đối với thanh niên dậy thì Vệ Lạc, mức độ ấy cũng chênh lệch nhau ít xỉn như khái niệm “đọc truyện có cảnh XXX” và “đọc truyện XXX” thôi.
Cậu nhóc khổ sở đến nỗi mọc mụn, chỉ muốn cưới quách Vương Lam cho rồi. Vương Lam cũng phát hiện tinh thần Vệ Lạc mấy hôm nay có vẻ không được tốt lắm.
Lưu Kình trái lại càng lúc càng tự nhiên, dần dần thích ứng với cuộc sống thôn quê. Cha mẹ Vệ Tiếu nhân hậu, không hề làm khó anh, mặt khác còn quan tâm anh nhiều hơn nữa.
Lưu Kình bắt đầu phô ra sự nhanh nhạy, hết làm việc nhà lại đến nấu ăn rửa bát, việc gì cũng tươm tất như đang muốn thể hiện hết sự đảm đang của mình, nhận nấu cơm mà nấu nguyên một bàn đầy ngồn ngộn
Trông tưởng anh lành thế thôi, chứ thật ra hiếu thắng số một, mưu toan thế hiện sự vượt trội của mình so với Vương Lam.
Vương Lam mang tiếng con gái mà khá vụng về, việc nhà việc cửa đều không được chu toàn cho lắm, lép vế hoàn toàn so với Lưu Kình.
Cha mẹ Vệ Tiếu không khỏi tiếc nuối, nếu Lưu Kình là nữ, chắc hẳn sẽ ăn đứt Vương Lam. Vệ Tiếu quá hiểu con người Lưu Kình, nhìn anh tung tẩy bay nhảy khắp nơi cũng biết mục đích của anh, liền nhắc nhở mấy câu.
Lưu Kìnhrất nghe lời Vệ Tiếu, ra dáng làm dâu cả.
Mới đó mà mồng năm đã đến rồi, theo lệ ở quê Vệ Tiếu, sau khi ăn há cảo, những người làm ăn xa có thể khởi hành ra đi.
Nhà Vệ Tiếu cũng theo lệ đó, tất bật làm há cảo, nhân rồi bột rồi bột rồi nhân, ai làm khâu nào đều phân công rõ ràng.
Vệ Tiếu long ngóng gói cái nào xấu cái ấy nên bị sai đi bóc tỏi.
Giữa chừng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Kình, thấy anh cùng mọi người cười nói vui vẻ, cậu có cảm giác như đang nằm mơ, mà giấc mơ này thì quá đỗi ngọt ngào, khiến cậu cảm giác không thực.
Cậu đang mải nghĩ, thì dường như Lưu Kình cũng có suy nghĩ như cậu vậy, anh ngẩng đầu nhìn qua.
Ngập trong đôi mắt ấy là tình yêu sâu đậm mà chỉ cậu mới có thể cảm nhận.
Vệ Tiếu nở nụ cười, thầm nghĩ, thì ra hạnh phúc đã ở ngay trong lòng bàn tay rồi…
Vệ Tiếu vuốt lung giúp anh, an ủi một cách ý tứ, trong lòng cậu cảm kích lắm.
Từ trước đến giờ cậu chưa hề yêu cầu Lưu Kình làm gì, thậm chí khi đối diện cha mẹ mình, cậu luông trong trạng thái phòng bị để đối phó, trái lại Lưu Kình chỉ biết cúi đầu.
Vệ Tiếu phát hiện ra, cha mẹ không cố chấp như mình vẫn nghĩ. Lúc đưa tiễn, cậu mới thấy hết sự quan tâm của cha mẹ dành cho mình và Lưu Kình.
Hít một hơi thật sâu, cậu biết tất cả những gì Lưu Kình làm đều là vì cậu.
Về phần Lưu Kình, anh cũng cảm nhận được Vệ Tiếu đang vuốt nhẹ lung anh, chính là một cách cậu âm thầm cảm ơn.
Không khí trong xe ấm áp đến độ chẳng ai nỡ phá vỡ.
Ngày qua ngày, Lưu Kình thỉnh thoảng sẽ gọi điện hỏi thăm cha mẹ Vệ Tiếu. Những dịp Vệ Lạc về nhà, anh đều gửi quà biếu về theo, ban đầu cha mẹ Vệ Tiếu không đồng ý nhận quà kiểu này nên mới nhắn bảo Lưu Kình đừng phung phí quá, thật ra những thứ không quá đắt tiền, hai ông bà vẫn vui vẻ nhận lấy. Đến dịp lễ Tết, Vệ Tiếu theo thói quen muốn ở lại đón Tết cùng Lưu Kình, cuối cùng cha mẹ gọi điện, bảo cậu dẫn luôn Lưu Kình về quê.
Vệ Tiếu đương nhiên là rất vui, biết suy nghĩ của cha mẹ mình thoáng hơn trước nhiều rồi, liền đem chuyện đó kể với Lưu Kình.
Cuối năm công việc của Lưu Kình thường bề bộn, nhưng từ khi nghe Vệ Tiếu báo, anh cứ đứng ngồi không yên, trong đầu chỉ toàn chuyện về quê đón Tết với gia đình Vệ Tiếu.
Riêng khoản áo quần cũng khiến anh đau đầu, chọn tới chọn lui hơn mười mấy bộ, suốt ngày cứ ra rả hỏi Vệ Tiếu xem cha mẹ cậu thích gì.
Chuyện chuẩn bị cũng ngốn mất nửa tháng, chẳng khác gì chuẩn bị cho một trận đánh lớn, Lưu Kình phải trang bị đến tận rang mới mạnh dạn về quê với cậu.
Tết năm nay nhà Vệ Tiếu không chỉ đón mỗi Lưu Kình mà còn đón cả Vương Lam – người yêu của Vệ Lạc. Lưu Kình vốn tinh tế và khôn khéo, nhưng khi đến nhà Vệ Tiếu thì dường như hồn bay phách lạc, ăn cơm liên tục làm rơi đũa, cha mẹ Vệ Tiếu hỏi câu nào thì trả lời ú ớ câu được câu mất, đi đứng coi bộ cũng căng thẳng, Vệ Tiếu cảm nhận thấy rõ là anh đang hồi hộp.
Trái lại, Vương Lam xông xáo hoạt bát, hơn hẳn Lưu Kình mấy phần.
Đến tối, Lưu Kình rất muốn rúc vào ngực Vệ Tiếu, để được nghe cậu an ủi mình mấy câu cho ấm lòng.
Trong khi đó Vệ Lạc lại sốt sắn đồng ý cùng Vương Lam ở chung một phòng, không ngờ Vương Lam rất có ý tứ, đẩy cậu nhóc đi ngủ chung với bọn Vệ Tiếu.
Nửa đêm, Vệ Lạc ôm chăn bẽn lẽn bước vào phòng, cất lời rào đón trước. Bây giờ cậu nhóc cũng đã gọi ai đó là “anh Lưu Kình”.
Lưu Kình thật lòng không muốn chia sẻ thế giới riêng của hai người cho bất kỳ ai, nhưng trước tình thế này đành giả bộ ngoan hiền, gọi Vệ Lạc vào cùng ngủ.
Ba người đàn ông ngủ chung một giường, Vệ Tiếu được cho vào nằm giữa.
Vì có Vệ Lạc kỳ đà cản mũi, hai người họ đã cố kiềm chế hành vi của nhau, nhưng khi hai người ở cùng nhau thì những âu yếm làm sao tránh khỏi, trái tim màu hồng bay loạn xạ, nổ tanh tách.
Vừa mới đặt gối xuống, động tác hai mái đầu tựa vào gần gũi nhau đã khiến Vệ Lạc sởn gai ốc.
Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cậu nhóc bỏ chạy vào phòng Vương Lam cho bình tâm lại.
Nhưng Vương Lam quả thật vô cùng truyền thống, kiên quyết đuổi Vệ Lạc ra ngoài, không cho phép chung đụng. Lúc này hai vợ chồng già cũng đã yên giấc, Vương Lam đành lững thững trong sương lạnh sau vườn, thở dài ngao ngán, oán hờn nam nữ quang minh chính đại giờ còn không sánh bằng nam nam ôm ấp nhau.
Nhân lúc Vệ Lạc bước ra khỏi giường, Vệ Tiếu và Lưu Kình mừng húm, bắt đầu thủ thỉ tâm tình. Lưu Kình thì thầm hỏi: “Em thấy hôm nay anh cư xử có được không?”
Vệ Tiếu kéo chăn lên, cầm chặt tay Lưu Kình rất tự nhiên đáp: “Tốt lắm anh ạ”.
Lưu Kình vẫn chưa hài lòng: “Nhưng anh kể chuyện cười mà cha mẹ có cười đâu?”
“Cười rồi đấy chứ”. Vệ Tiếu nghiêng đầu, áp tới gần anh hơn.
Anh cảm thụ được cậu tựa vào mình, cũng nghiêng đầu theo. Ngủ chung mấy năm nay giúp hai người có những linh cảm đồng điệu, hai người lại xáp đầu vào nhau gần thêm nữa.
Trong ánh đèn lờ mờ, hai người cũng không làm gì quá giới hạn, nên Vệ Lạc có bất thình lình bước vào cũng không thấy gì hơn.
Vệ Lạc tội nghiệp trở về phòng leo lên giường, thì nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của đôi tình nhân bên góc giường. Sáng hôm sau, mắt cậu nhóc đỏ sọng.
Vì họ sẽ ở đến mồng năm Tết, nên Vệ Lạc tìm gặp Vệ Tiếu, nhăn nhăn nhó nhó: “Anh có thể tự giác tí được không? Anh cũng nên nghĩ cho em trai mình chứ, anh muốn họ Vệ nhà ta tuyệt tự sao?”
Vệ Tiếu chẳng hiểu mô tê gì, cậu cũng chỉ tâm sự với Lưu Kình dăm đôi câu thôi mà. Có điều Vệ Lạc đã nói thế, cậu cũng gật đầu đáp trớt quớt: “Bọn anh biết rồi”.
Thế nhưng đến nửa đêm, Vệ Tiếu vẫn rúc rich nhỏ to với Lưu Kình, tuy chỉ là chuyện gia đình vụn vặt, nhưng lời nói của kẻ đang yêu lúc nào cũng ngọt ngào như đường như mật.
Bọn họ cho rằng vậy đã đủ tự giác, nhưng đối với thanh niên dậy thì Vệ Lạc, mức độ ấy cũng chênh lệch nhau ít xỉn như khái niệm “đọc truyện có cảnh XXX” và “đọc truyện XXX” thôi.
Cậu nhóc khổ sở đến nỗi mọc mụn, chỉ muốn cưới quách Vương Lam cho rồi. Vương Lam cũng phát hiện tinh thần Vệ Lạc mấy hôm nay có vẻ không được tốt lắm.
Lưu Kình trái lại càng lúc càng tự nhiên, dần dần thích ứng với cuộc sống thôn quê. Cha mẹ Vệ Tiếu nhân hậu, không hề làm khó anh, mặt khác còn quan tâm anh nhiều hơn nữa.
Lưu Kình bắt đầu phô ra sự nhanh nhạy, hết làm việc nhà lại đến nấu ăn rửa bát, việc gì cũng tươm tất như đang muốn thể hiện hết sự đảm đang của mình, nhận nấu cơm mà nấu nguyên một bàn đầy ngồn ngộn
Trông tưởng anh lành thế thôi, chứ thật ra hiếu thắng số một, mưu toan thế hiện sự vượt trội của mình so với Vương Lam.
Vương Lam mang tiếng con gái mà khá vụng về, việc nhà việc cửa đều không được chu toàn cho lắm, lép vế hoàn toàn so với Lưu Kình.
Cha mẹ Vệ Tiếu không khỏi tiếc nuối, nếu Lưu Kình là nữ, chắc hẳn sẽ ăn đứt Vương Lam. Vệ Tiếu quá hiểu con người Lưu Kình, nhìn anh tung tẩy bay nhảy khắp nơi cũng biết mục đích của anh, liền nhắc nhở mấy câu.
Lưu Kìnhrất nghe lời Vệ Tiếu, ra dáng làm dâu cả.
Mới đó mà mồng năm đã đến rồi, theo lệ ở quê Vệ Tiếu, sau khi ăn há cảo, những người làm ăn xa có thể khởi hành ra đi.
Nhà Vệ Tiếu cũng theo lệ đó, tất bật làm há cảo, nhân rồi bột rồi bột rồi nhân, ai làm khâu nào đều phân công rõ ràng.
Vệ Tiếu long ngóng gói cái nào xấu cái ấy nên bị sai đi bóc tỏi.
Giữa chừng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Kình, thấy anh cùng mọi người cười nói vui vẻ, cậu có cảm giác như đang nằm mơ, mà giấc mơ này thì quá đỗi ngọt ngào, khiến cậu cảm giác không thực.
Cậu đang mải nghĩ, thì dường như Lưu Kình cũng có suy nghĩ như cậu vậy, anh ngẩng đầu nhìn qua.
Ngập trong đôi mắt ấy là tình yêu sâu đậm mà chỉ cậu mới có thể cảm nhận.
Vệ Tiếu nở nụ cười, thầm nghĩ, thì ra hạnh phúc đã ở ngay trong lòng bàn tay rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook