Lần Nữa Làm Người
-
Chương 29
Buổi tối, Lưu Kình cùng ăn cơm với cả nhà Vệ Tiếu. Ăn nhiều bánh trung thu quá nên lửng dạ rồi, bữa tối anh chỉ ăn vài miếng lịch sự mà thôi.
Nhưng miệng lưỡi anh cũng ngọt, tấm tắc khen bánh trung thu ngon vì nhân bánh do mẹ Vệ Tiếu làm, làm bà nghe mà mát lòng mát dạ.
Ăn xong, Lưu Kình cùng Vệ Tiếu ra ngồi dưới giàn nho.
Nhà Vệ Tiếu cứ mát trời lại thích pha trà uống, lá trà là loại bán đầy ngoài chợ, uống ngum trà dậm, ăn miếng bánh trung thu ngòn ngọt, thoải mái khôn tả. Những người khác đều ngồi trong nhà xem ti vi.
Mẹ Vệ Tiếu sợ họ bị muỗi đốt, liền đốt dây bện từ cỏ hồi cho họ, cỏ hồi thắp lên tỏa ra mùi hương có thể xua muỗi.
Lưu Kình chưa khi nào nhìn thấy thứ đó nên tò mò hỏi Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu liền nói cho anh nghe những phong tục tập quán của quên hương mình. Giọng nói của cậu từ tốn, lên xuống ngắt nhịp không quá rõ nhưng Lưu Kình thích nghe chết đi được, nghe đên say sưa mê mẩn.
Cho đến tận khuya, mẹ Vệ Tiếu giục hai đứa đi ngủ, họ mới chịu thôi.
Nhà Vệ Tiếu rất nhiều phòng, nhưng Lưu Kình lạ nước lại cái, thêm vào đó Vệ Tiếu luôn lo lắng tình hình sức khỏe của anh nữa, thế là kéo luôn anh vào phòng cho ngủ với mình.
Drap giường đã được cậu trải sẵn. Lưu Kình đang định nhân lúc ngủ ôm Vệ Tiếu cho sướng thì Vệ Lạc chạy lại. Nhìn anh em họ trò chuyện một cách tình cảm, Lưu Kình đứng bên cạnh bỗng chốc hờn ghen.
Tuy biết rằng đây chỉ là quan hệ anh em bình thường nhưng khi nghe Vệ Tiếu và Vệ Lạc nhắc đến những người mà Lưu Kình không quen biết thì cảm giác bị coi là người ngoài tự dưng xuất hiện.
May mà Vệ Tiếu luôn để ý đến anh, nhác thấy sắc mặt anh không tốt liền hỏi thăm ngay.
Mỗi lần như vậy, Lưu Kình sướng âm ỉ. Anh cảm thấy mình đang lo âu vớ vẩn nhưng mà không thể kiềm chế được. Vệ Lạc kể với anh mình những chuyện vui ở trường, rồi nhóc tâm sự cả những điều lâu nay giấu kín trong lòng cho anh trai nghe.
Thì ra trường cao đẳng mà nhóc đang học giờ đã lên thành đại học, những sinh viên sắp tốt nghiệp như nhóc có thể thông qua kỳ thi ở trường để chuyển tiếp lên đại học.
Nhóc học ngành Luật, trình độ cao đẳng không đạt chuẩn để thi tư pháp, vất vả lắm mới có cơ hội, Vệ Lạc biết nếu mình thật sự muốn thi chắc chắn sẽ đậu, chỉ có điều hoàn cảnh gia đình mỗi lúc một khó khăn, cách đây không lâu vừa mới sửa nhà, rồi bà nội lâm bệnh tiêu tốn không ít tiền bạc, học phí của nhóc một năm cũng phải một vạn tệ, Vệ Lạc rất do dự.
Vệ Tiếu nghe xong cũng do dự, lặng nhìn đứa em mình, trong lòng lập tức nghĩ đến món tiền mà mình dành dụm bấy lâu nay, rồi đến Tết cũng có thêm một khoản nữa, bèn nói với Vệ Lạc: “Đại học nhất định phải học, nhà mình chỉ có em là sinh viên, chuyện học phí em đừng vội nói với cha mẹ, tiền này anh sẽ cho em.”
Vệ Lạc cảm động nhìn anh mình. Nhóc cũng là người hiểu chuyện, nếu không phải tấm thẻ dự thi tư pháp chỉ nằm trên con đường đại học nhóc cũng chẳng muốn lao tâm khổ tứ, bây giờ mở miệng xin anh trai nhóc cũng khó xử lắm. Vệ Tiếu động viên em trai: “Em cứ tiếp tục học đi, dù sao chị dâu tương tai của em vẫn chưa xuất hiện, tiền anh dành dụm cũng không để làm gì, chi bằng hùn cho em, em học thành tài sau này cha mẹ cũng có chỗ nhờ vả.”
Vệ Lạc nghe xong nửa mừng nửa tủi gật đầu.
Đợi Vệ Lạc đi ra, Vệ Tiếu mới lộ vẻ khó xử.
Vừa rồi cậu mới nhẩm thử số tiền tiết kiệm của mình, nếu không sai thì cậu mới có hơn năm ngàn tệ, tiền tiết kiệm từng tháng cũng có hạn, rồi gần đây lại tiêu hơi hoang.
Chủ yếu là tuy lương của cậu cao nhưng không biết Lưu Kình nghĩ thế nào, như thể sợ cậu bỏ đi, lương người ta giảm còn một phần tư còn lương cậu giảm còn có một phần sáu, bây giờ nhà họ Lưu thành ra thế này, không biết phần lương cậu bị giảm có thể lấy lại được hay không.
Vệ Tiếu ngày ngày nằm bên cạnh Lưu Kình nhưng lại không thể nói điều ấm ức này cho anh nghe được, đành thở dài. Đằng nào cũng vây, tốt hơn hết lo đi kiếm việc làm thêm thì hơn.
Dường như Lưu Kình hiểu được cậu đang nghĩ gì, bèn thò tay khỏi chăn mình luồn qua chăn Vệ Tiếu, vuốt vuốt tay cậu như an ủi động viên.
Vệ tiếu dần thả lỏng người. Ngẫm lại thì việc là do tay người làm nên, chẳng lẽ cậu vất vả thêm tí nữa mà không thể chu cấp cho Vệ Lạc đi học sao? Ý nghĩ đó lởn vởn mãi trong đầu cậu, suốt chuyến tàu trở về, cậu cứ dán mắt vào những mẫu quảng cáo trên tàu, như bàn chải đánh răng có tác dụng mát xa răng, như đồ chơi của trẻ con…
Đầu óc Vệ Tiếu đơn giản, cậu nghĩ mình không có sở trường gì nổi trội, chi bằng mua ít đồ chơi trẻ con thích rồi đem trải bán ngoài đường.
Đúng lúc tàu dừng ở ga có một chợ bán hàng sỉ rất lớn, Vệ Tiếu xuống tàu chạy vào chợ. Chợ đông đúc ôn ào, Vệ Tiếu tìm ra thứ mà cậu cần mua, liền sa xuống trả giá với người bán.
Lưu Kình nhíu mày, vội vàng kéo tay cậu bảo: “Anh, đã tính toán tiền nong cẩn thận chưa vậy? Mấy loại đồ chơi này đã chiết khấu giá bán sỉ cũng phải tám hào một cái, kể cả anh bán hai đồng, nhìn thì tưởng bán một cái đã thu được một, hai đồng, song anh nghĩ tới thiệthại chưa? Nhựa kiểu này lỡ tay cái là hỏng, vả lại mấy thứ này bán nhiều lắm rồi, nhà quê rồi, còn ai muốn mua nữa? Nhỡ mà bán ế chẳng hóa ra mình phải ôm hết hay sao?”
Vệ Tiếu im bặt. Nhà cậu mấy đời rồi không ai có đầu óc kinh doanh cả, chẳng riêng gì cậu.
Lưu Kình lặng lẽ lắc đầu.
Tuy anh chưa kinh doanh bao giờ, nhưng từ nhỏ ở bên cạnh ông ngoại cũng ít nhiều hiểu cách làm ăn buôn bán. Giờ nhìn thấy Vệ Tiếu muốn lao vào con đường buôn bán để kiếm tiền, lòng anh hỗn độn, mới nghĩ ra một điều, ông ngoại để lại cho anh mớ tài sản, nếu anh có thể lấy lại một phần, cho dù chỉ là một đồng nho nhỏ, miễn là đủ cho người trước mặt anh không phải rầu lo vì miếng cơm manh áo là được rồi.
Lưu Kình bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Nhưng miệng lưỡi anh cũng ngọt, tấm tắc khen bánh trung thu ngon vì nhân bánh do mẹ Vệ Tiếu làm, làm bà nghe mà mát lòng mát dạ.
Ăn xong, Lưu Kình cùng Vệ Tiếu ra ngồi dưới giàn nho.
Nhà Vệ Tiếu cứ mát trời lại thích pha trà uống, lá trà là loại bán đầy ngoài chợ, uống ngum trà dậm, ăn miếng bánh trung thu ngòn ngọt, thoải mái khôn tả. Những người khác đều ngồi trong nhà xem ti vi.
Mẹ Vệ Tiếu sợ họ bị muỗi đốt, liền đốt dây bện từ cỏ hồi cho họ, cỏ hồi thắp lên tỏa ra mùi hương có thể xua muỗi.
Lưu Kình chưa khi nào nhìn thấy thứ đó nên tò mò hỏi Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu liền nói cho anh nghe những phong tục tập quán của quên hương mình. Giọng nói của cậu từ tốn, lên xuống ngắt nhịp không quá rõ nhưng Lưu Kình thích nghe chết đi được, nghe đên say sưa mê mẩn.
Cho đến tận khuya, mẹ Vệ Tiếu giục hai đứa đi ngủ, họ mới chịu thôi.
Nhà Vệ Tiếu rất nhiều phòng, nhưng Lưu Kình lạ nước lại cái, thêm vào đó Vệ Tiếu luôn lo lắng tình hình sức khỏe của anh nữa, thế là kéo luôn anh vào phòng cho ngủ với mình.
Drap giường đã được cậu trải sẵn. Lưu Kình đang định nhân lúc ngủ ôm Vệ Tiếu cho sướng thì Vệ Lạc chạy lại. Nhìn anh em họ trò chuyện một cách tình cảm, Lưu Kình đứng bên cạnh bỗng chốc hờn ghen.
Tuy biết rằng đây chỉ là quan hệ anh em bình thường nhưng khi nghe Vệ Tiếu và Vệ Lạc nhắc đến những người mà Lưu Kình không quen biết thì cảm giác bị coi là người ngoài tự dưng xuất hiện.
May mà Vệ Tiếu luôn để ý đến anh, nhác thấy sắc mặt anh không tốt liền hỏi thăm ngay.
Mỗi lần như vậy, Lưu Kình sướng âm ỉ. Anh cảm thấy mình đang lo âu vớ vẩn nhưng mà không thể kiềm chế được. Vệ Lạc kể với anh mình những chuyện vui ở trường, rồi nhóc tâm sự cả những điều lâu nay giấu kín trong lòng cho anh trai nghe.
Thì ra trường cao đẳng mà nhóc đang học giờ đã lên thành đại học, những sinh viên sắp tốt nghiệp như nhóc có thể thông qua kỳ thi ở trường để chuyển tiếp lên đại học.
Nhóc học ngành Luật, trình độ cao đẳng không đạt chuẩn để thi tư pháp, vất vả lắm mới có cơ hội, Vệ Lạc biết nếu mình thật sự muốn thi chắc chắn sẽ đậu, chỉ có điều hoàn cảnh gia đình mỗi lúc một khó khăn, cách đây không lâu vừa mới sửa nhà, rồi bà nội lâm bệnh tiêu tốn không ít tiền bạc, học phí của nhóc một năm cũng phải một vạn tệ, Vệ Lạc rất do dự.
Vệ Tiếu nghe xong cũng do dự, lặng nhìn đứa em mình, trong lòng lập tức nghĩ đến món tiền mà mình dành dụm bấy lâu nay, rồi đến Tết cũng có thêm một khoản nữa, bèn nói với Vệ Lạc: “Đại học nhất định phải học, nhà mình chỉ có em là sinh viên, chuyện học phí em đừng vội nói với cha mẹ, tiền này anh sẽ cho em.”
Vệ Lạc cảm động nhìn anh mình. Nhóc cũng là người hiểu chuyện, nếu không phải tấm thẻ dự thi tư pháp chỉ nằm trên con đường đại học nhóc cũng chẳng muốn lao tâm khổ tứ, bây giờ mở miệng xin anh trai nhóc cũng khó xử lắm. Vệ Tiếu động viên em trai: “Em cứ tiếp tục học đi, dù sao chị dâu tương tai của em vẫn chưa xuất hiện, tiền anh dành dụm cũng không để làm gì, chi bằng hùn cho em, em học thành tài sau này cha mẹ cũng có chỗ nhờ vả.”
Vệ Lạc nghe xong nửa mừng nửa tủi gật đầu.
Đợi Vệ Lạc đi ra, Vệ Tiếu mới lộ vẻ khó xử.
Vừa rồi cậu mới nhẩm thử số tiền tiết kiệm của mình, nếu không sai thì cậu mới có hơn năm ngàn tệ, tiền tiết kiệm từng tháng cũng có hạn, rồi gần đây lại tiêu hơi hoang.
Chủ yếu là tuy lương của cậu cao nhưng không biết Lưu Kình nghĩ thế nào, như thể sợ cậu bỏ đi, lương người ta giảm còn một phần tư còn lương cậu giảm còn có một phần sáu, bây giờ nhà họ Lưu thành ra thế này, không biết phần lương cậu bị giảm có thể lấy lại được hay không.
Vệ Tiếu ngày ngày nằm bên cạnh Lưu Kình nhưng lại không thể nói điều ấm ức này cho anh nghe được, đành thở dài. Đằng nào cũng vây, tốt hơn hết lo đi kiếm việc làm thêm thì hơn.
Dường như Lưu Kình hiểu được cậu đang nghĩ gì, bèn thò tay khỏi chăn mình luồn qua chăn Vệ Tiếu, vuốt vuốt tay cậu như an ủi động viên.
Vệ tiếu dần thả lỏng người. Ngẫm lại thì việc là do tay người làm nên, chẳng lẽ cậu vất vả thêm tí nữa mà không thể chu cấp cho Vệ Lạc đi học sao? Ý nghĩ đó lởn vởn mãi trong đầu cậu, suốt chuyến tàu trở về, cậu cứ dán mắt vào những mẫu quảng cáo trên tàu, như bàn chải đánh răng có tác dụng mát xa răng, như đồ chơi của trẻ con…
Đầu óc Vệ Tiếu đơn giản, cậu nghĩ mình không có sở trường gì nổi trội, chi bằng mua ít đồ chơi trẻ con thích rồi đem trải bán ngoài đường.
Đúng lúc tàu dừng ở ga có một chợ bán hàng sỉ rất lớn, Vệ Tiếu xuống tàu chạy vào chợ. Chợ đông đúc ôn ào, Vệ Tiếu tìm ra thứ mà cậu cần mua, liền sa xuống trả giá với người bán.
Lưu Kình nhíu mày, vội vàng kéo tay cậu bảo: “Anh, đã tính toán tiền nong cẩn thận chưa vậy? Mấy loại đồ chơi này đã chiết khấu giá bán sỉ cũng phải tám hào một cái, kể cả anh bán hai đồng, nhìn thì tưởng bán một cái đã thu được một, hai đồng, song anh nghĩ tới thiệthại chưa? Nhựa kiểu này lỡ tay cái là hỏng, vả lại mấy thứ này bán nhiều lắm rồi, nhà quê rồi, còn ai muốn mua nữa? Nhỡ mà bán ế chẳng hóa ra mình phải ôm hết hay sao?”
Vệ Tiếu im bặt. Nhà cậu mấy đời rồi không ai có đầu óc kinh doanh cả, chẳng riêng gì cậu.
Lưu Kình lặng lẽ lắc đầu.
Tuy anh chưa kinh doanh bao giờ, nhưng từ nhỏ ở bên cạnh ông ngoại cũng ít nhiều hiểu cách làm ăn buôn bán. Giờ nhìn thấy Vệ Tiếu muốn lao vào con đường buôn bán để kiếm tiền, lòng anh hỗn độn, mới nghĩ ra một điều, ông ngoại để lại cho anh mớ tài sản, nếu anh có thể lấy lại một phần, cho dù chỉ là một đồng nho nhỏ, miễn là đủ cho người trước mặt anh không phải rầu lo vì miếng cơm manh áo là được rồi.
Lưu Kình bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook