Lần Nữa Làm Người
-
Chương 24
Vệ Tiếu không xem Lưu Kình là người lớn, và cậu nghĩ, bất kể Lưu Kình có muốn nhớ đến những chuyện trước đây hay không, chỉ cần hiện tại anh là người tốt, cậu cũng sẽ đối xử tốt với anh. Vệ Tiếu vỗ nhẹ vào ghế, có ý kêu Lưu Kình ngồi chung, nhưng chỗ ngồi đó thực tế quá nhỏ, Lưu Kình nhìn xong lắc lắc đầu, đứng nguyên bênh cạnh Vệ Tiếu và nhìn cậu với gương mặt hạnh phúc.
Cả cơ thể lắc lư theo chuyển động của xe.
Cuối cùng cậu dứt khoát đứng dậy ấn Lưu Kình ngồi xuống. Anh ngồi yên nhìn cậu không chớp mắt, còn vòng tay qua ôm thắt lưng cậu.
Vệ Tiếu nghĩ Lưu Kình đang giúp mình nên cũng không để ý.
Cứ như vậy cho đến khi cả hai xuống trạm xe, Lưu Kình vẫn không buông Vệ Tiếu ra mà dính chặt. Vệ Tiếu thấy điều gì đó không ổn, vội nới tay của Lưu Kình ra và nói: “Đừng ôm cứng tôi thế chứ, cậu xem trên đường có ai như chúng ta đâu.”
Lưu Kình có vẻ mất vui, lẩm bẩm: “Nhưng mà em muốn ôm anh.”
Vệ Tiếu không còn cách nào đành xoa đầu Lưu Kình an ủi. Hai người thật ra cũng không có mục đích là đi đâu, tình cờ lướt qua cửa hàng quần áo, thấy họ đang rục rịch treo đồ mới bởi thời tiết đã bắt đầu chuyển mùa.
Vệ Tiếu muốn mua cho Lưu Kình một vài bộ. Áo quần Lưu Kình tuy nhiều nhưng Vệ Tiếu không thích anh mặc mấy thứ bóng bẩy và chải chuốt đó, cậu nghĩ Lưu Kình bây giờ hợp với những bộ đồ giản dị hơn.
Quần áo cậu chọn cho anh đều có đường may đơn giản và thanh lịch, màu sắc cũng không chói mắt. Lưu Kình chui vào phòng thử đồ, Vệ Tiếu ở bên ngoài đợi.
Nhân viên bán hàng hiếm có cơ hội được ngắm nhìn khách hàng đẹp trai, thành thử tiếp đón hết sức niềm nở.
Tranh thủ Lưu Kình còn bận thử đồ, một vài nhân viên bán hàng chủ động bắt chuyện với Vệ Tiếu để hỏi về Lưu Kình. Đến khi anh thay xong quần áo bước ra, thấy ngay cảnh Vệ Tiếu đang cười nói hỉ hả với mấy cô nhân viên bán hàng.
Thế là anh dỗi, không thèm cho cậu xem bộ quần áo mới thử đã quay ngay lại phòng thử đồ, cởi phắt nó ra, đoạn bước ra tuyên bố: “Em không thích!” Sau đó vùng vằng bỏ đi.
Vệ Tiếu vội đuổi theo kéo anh lại, xem sắc mặt của Lưu Kình cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ có lẽ trong người anh không được thoải mái liền đưa tay sờ trán anh, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lưu Kình trông có vẻ rất tủi thân nhìn Vệ Tiếu, anh chỉ biết rằng mình không thích Vệ Tiếu nhìn người khác, anh chỉ muốn Vệ Tiếu nhìn một mình anh thôi, lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh anh thôi và tuyệt nhiên không được cười với người khác.
Những ý nghĩ đó cứ làm loạn tâm trí Lưu Kình, đồng thời anh cũng biết rằng, không thể nói điều đó với Vệ Tiếu.
Cúi thấp đầu đi lề mề rất lâu sau, anh mới bảo: “Em không thích bộ quần áo đó.”
Đối với cậu chuyện Lưu Kình cai được nghiện còn to hơn cả trời, những chuyện khác đều phải gác sau nó hết, chỉ cần sức khỏe Lưu Kình chuyển biến tốt, mọi chuyện khác đều nhỏ như con thỏ mà thôi.
Cả hai cùng vào siêu thị mua một ít nguyên liệu để nấu cơm, Vệ Tiếu còn hỏi Lưu Kình có muốn ăn kẹo không.
Lưu Kình cho rằng mình lớn rồi nên lắc đầu nói: “Không cần.”
Vệ Tiếu có phần hụt hẫng. Tuy không thích Lưu Kình ăn kẹo quá nhiều vì sợ anh sâu răng, nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Kình tỏ ra già dặn, cậu chợt cảm thấy tiếc nuối.
Vệ Tiếu thầm cười chính mình, cảm thấy bản thân đã quá tham lam. Lúc đứng đợi xe quay về, Lưu Kình chăm chăm nhìn mặt đường tấp nập xe cộ qua lại, ngẫm nghĩ, rồi mở miệng bảo với Vệ Tiếu đang mải kiểm hàng xem có mua sót gì không: “Anh, em muốn đến một nơi.”
Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình với ánh mắt kỳ quặc. Từ lúc lên phố đến giờ, đây là lần đầu tiên Lưu Kình yêu cầu việc gì đó.
Cậu liền hỏi: “Muốn đi đâu?”
Lưu Kình suy nghĩ một lúc, trả lời bâng quơ không chắc chăn: “Em muốn đến thăm ông ngoại.” Vệ Tiếu lâu nay vẫn nghĩ Lưu Tuyết Sinh là người thân duy nhất của Lưu Kình, bây giờ nghe Lưu Kình nói như thế liền tỏ ý hoài nghi, nếu Lưu Kình thật sự còn có ông ngoại, tại sao Lưu Kình xảy ra việc lớn như vậy mà ông ngoại anh không đến thăm?
Đến nơi rồi cậu mới hiểu rõ. Nơi Lưu Kình muốn tìm chính là căn nhà hai tầng phía sau công viên giải trí ở trung tâm thành phố.
Thật ra Vệ Tiếu trước đây đã thấy căn nhà hai tầng này, chỉ vì nó tọa lạc rất gần công viên nên cậu lầm tưởng nó thuộc sở hữu của công viên.
Lúc đến gần mới phát hiện ra tòa nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, ổ khóa han gỉ. Lưu Kình nhìn xung quanh một hồi rất lâu, cuối cùng chạm vào bức tường và nói với Vệ Tiếu: “Em muốn vào.”
Vệ Tiếu giật thót: “Cậu vào làm gì, nơi này làm gì có người ở?”
Lưu Kình cúi đầu trầm tư rất lâu, lúc ngẩng lên đã là một khuôn mặt đầu sự cầu xin làm Vệ Tiếu không chịu nổi. Vệ Tiếu dù sao cũng là người từng trong quân ngũ, vượt chướng ngại không phải là vấn đề lớn đối với cậu, huống hồ bức tường của căn nhà này khá thấp.
Chỉ cần vài bước là cậu phóng qua được ngay, vốn dĩ muốn vòng qua cửa để mở cho Lưu Kình, nhưng vào đó rồi, Vệ Tiếu mới phát hiện ra bản thân không thể đáp ứng điều đó, vì nơi này thật sự chẳng khác gì nhà ma.
Cỏ trong vườn đều cao đến ngang thắt lưng. Ai mà ngờ ở một nơi nhộn nhịp như trung tâm thành phố này lại có chỗ yên tĩnh như vậy.
Vệ Tiếu bước vài bước là đến cửa chính, thử mở cửa. Ổ khóa tuy đã bị gỉ, nhưng may mà vẫn có thể vặn nó ra.
Cả cơ thể lắc lư theo chuyển động của xe.
Cuối cùng cậu dứt khoát đứng dậy ấn Lưu Kình ngồi xuống. Anh ngồi yên nhìn cậu không chớp mắt, còn vòng tay qua ôm thắt lưng cậu.
Vệ Tiếu nghĩ Lưu Kình đang giúp mình nên cũng không để ý.
Cứ như vậy cho đến khi cả hai xuống trạm xe, Lưu Kình vẫn không buông Vệ Tiếu ra mà dính chặt. Vệ Tiếu thấy điều gì đó không ổn, vội nới tay của Lưu Kình ra và nói: “Đừng ôm cứng tôi thế chứ, cậu xem trên đường có ai như chúng ta đâu.”
Lưu Kình có vẻ mất vui, lẩm bẩm: “Nhưng mà em muốn ôm anh.”
Vệ Tiếu không còn cách nào đành xoa đầu Lưu Kình an ủi. Hai người thật ra cũng không có mục đích là đi đâu, tình cờ lướt qua cửa hàng quần áo, thấy họ đang rục rịch treo đồ mới bởi thời tiết đã bắt đầu chuyển mùa.
Vệ Tiếu muốn mua cho Lưu Kình một vài bộ. Áo quần Lưu Kình tuy nhiều nhưng Vệ Tiếu không thích anh mặc mấy thứ bóng bẩy và chải chuốt đó, cậu nghĩ Lưu Kình bây giờ hợp với những bộ đồ giản dị hơn.
Quần áo cậu chọn cho anh đều có đường may đơn giản và thanh lịch, màu sắc cũng không chói mắt. Lưu Kình chui vào phòng thử đồ, Vệ Tiếu ở bên ngoài đợi.
Nhân viên bán hàng hiếm có cơ hội được ngắm nhìn khách hàng đẹp trai, thành thử tiếp đón hết sức niềm nở.
Tranh thủ Lưu Kình còn bận thử đồ, một vài nhân viên bán hàng chủ động bắt chuyện với Vệ Tiếu để hỏi về Lưu Kình. Đến khi anh thay xong quần áo bước ra, thấy ngay cảnh Vệ Tiếu đang cười nói hỉ hả với mấy cô nhân viên bán hàng.
Thế là anh dỗi, không thèm cho cậu xem bộ quần áo mới thử đã quay ngay lại phòng thử đồ, cởi phắt nó ra, đoạn bước ra tuyên bố: “Em không thích!” Sau đó vùng vằng bỏ đi.
Vệ Tiếu vội đuổi theo kéo anh lại, xem sắc mặt của Lưu Kình cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ có lẽ trong người anh không được thoải mái liền đưa tay sờ trán anh, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lưu Kình trông có vẻ rất tủi thân nhìn Vệ Tiếu, anh chỉ biết rằng mình không thích Vệ Tiếu nhìn người khác, anh chỉ muốn Vệ Tiếu nhìn một mình anh thôi, lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh anh thôi và tuyệt nhiên không được cười với người khác.
Những ý nghĩ đó cứ làm loạn tâm trí Lưu Kình, đồng thời anh cũng biết rằng, không thể nói điều đó với Vệ Tiếu.
Cúi thấp đầu đi lề mề rất lâu sau, anh mới bảo: “Em không thích bộ quần áo đó.”
Đối với cậu chuyện Lưu Kình cai được nghiện còn to hơn cả trời, những chuyện khác đều phải gác sau nó hết, chỉ cần sức khỏe Lưu Kình chuyển biến tốt, mọi chuyện khác đều nhỏ như con thỏ mà thôi.
Cả hai cùng vào siêu thị mua một ít nguyên liệu để nấu cơm, Vệ Tiếu còn hỏi Lưu Kình có muốn ăn kẹo không.
Lưu Kình cho rằng mình lớn rồi nên lắc đầu nói: “Không cần.”
Vệ Tiếu có phần hụt hẫng. Tuy không thích Lưu Kình ăn kẹo quá nhiều vì sợ anh sâu răng, nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Kình tỏ ra già dặn, cậu chợt cảm thấy tiếc nuối.
Vệ Tiếu thầm cười chính mình, cảm thấy bản thân đã quá tham lam. Lúc đứng đợi xe quay về, Lưu Kình chăm chăm nhìn mặt đường tấp nập xe cộ qua lại, ngẫm nghĩ, rồi mở miệng bảo với Vệ Tiếu đang mải kiểm hàng xem có mua sót gì không: “Anh, em muốn đến một nơi.”
Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình với ánh mắt kỳ quặc. Từ lúc lên phố đến giờ, đây là lần đầu tiên Lưu Kình yêu cầu việc gì đó.
Cậu liền hỏi: “Muốn đi đâu?”
Lưu Kình suy nghĩ một lúc, trả lời bâng quơ không chắc chăn: “Em muốn đến thăm ông ngoại.” Vệ Tiếu lâu nay vẫn nghĩ Lưu Tuyết Sinh là người thân duy nhất của Lưu Kình, bây giờ nghe Lưu Kình nói như thế liền tỏ ý hoài nghi, nếu Lưu Kình thật sự còn có ông ngoại, tại sao Lưu Kình xảy ra việc lớn như vậy mà ông ngoại anh không đến thăm?
Đến nơi rồi cậu mới hiểu rõ. Nơi Lưu Kình muốn tìm chính là căn nhà hai tầng phía sau công viên giải trí ở trung tâm thành phố.
Thật ra Vệ Tiếu trước đây đã thấy căn nhà hai tầng này, chỉ vì nó tọa lạc rất gần công viên nên cậu lầm tưởng nó thuộc sở hữu của công viên.
Lúc đến gần mới phát hiện ra tòa nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, ổ khóa han gỉ. Lưu Kình nhìn xung quanh một hồi rất lâu, cuối cùng chạm vào bức tường và nói với Vệ Tiếu: “Em muốn vào.”
Vệ Tiếu giật thót: “Cậu vào làm gì, nơi này làm gì có người ở?”
Lưu Kình cúi đầu trầm tư rất lâu, lúc ngẩng lên đã là một khuôn mặt đầu sự cầu xin làm Vệ Tiếu không chịu nổi. Vệ Tiếu dù sao cũng là người từng trong quân ngũ, vượt chướng ngại không phải là vấn đề lớn đối với cậu, huống hồ bức tường của căn nhà này khá thấp.
Chỉ cần vài bước là cậu phóng qua được ngay, vốn dĩ muốn vòng qua cửa để mở cho Lưu Kình, nhưng vào đó rồi, Vệ Tiếu mới phát hiện ra bản thân không thể đáp ứng điều đó, vì nơi này thật sự chẳng khác gì nhà ma.
Cỏ trong vườn đều cao đến ngang thắt lưng. Ai mà ngờ ở một nơi nhộn nhịp như trung tâm thành phố này lại có chỗ yên tĩnh như vậy.
Vệ Tiếu bước vài bước là đến cửa chính, thử mở cửa. Ổ khóa tuy đã bị gỉ, nhưng may mà vẫn có thể vặn nó ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook