Lần Nữa Làm Người
-
Chương 19
Tối đi ngủ, Vệ Tiếu lại giám sát Lưu kình đánh răng xong mới trở về phòng. Đang chuẩn bị rời khỏi đó, đột nhiên Lưu Kình kéo tay vệ Tiếu lại, nũng nịu đòi cậu ở lại chơi.
Vệ Tiếu không từ chối, bản thân cậu cũng đang lo nửa đêm Lưu Kình lên cơn lại không có ai chăm sóc, thế là về phòng đem gối chăn sang đây ngủ cùng.
Thường ngày Vệ Tiếu vẫn cởi hết quần áo trước khi lên giường, còn lúc này cậu đang mặc quần áo ngủ. Lưu Kình thì không nề hà gì, cứ cởi phăng hết. Giường tuy không nhỏ nhưng hai người đàn ông nằm chung với nhau, cũng phải kề sát mới vừa.
Vệ Tiếu cố dịch đầu sát mép giường, nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ cơ thể của Lưu Kình. Từ sau khi hai người lên giường, Lưu Kình cứ nhìn cậu suốt. Vệ Tiếu giả vờ ngủ ngon, nhưng cũng chỉ được một hồi đã lại phải mở mắt vì vờ hết nổi, Lưu Kình vẫn tròn xoe mắt nhìn cậu, cậu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khó tả bằng lời. Tuy quan hệ hiện nay của bọn họ như gà mẹ che chở gà con hiềm nỗi cái cách Lưu Kình đang nhìn Vệ Tiếu không khác gì cáo vờn gà.
Vệ Tiếu nuốt nước bọt, nghiêm mặt hỏi anh: “Còn chưa ngủ hả?”
Lưu Kình lúc này mới miễn cưỡng nhắm mắt, song chưa được bao lâu lại mở ra, bị Vệ Tiếu bắt quả tang. Cậu hỏi nhỏ: “Không ngủ được?”
Mặt Lưu Kình hơi nhăn lại, không biết trình bày thế nào. Từ lúc bắt đầu đi dạo, trong đầu anh cứ chập chờn, chập chờn không yên.
Lưu Kình biết tình trạng của bản thân không giống với người khác, ở bệnh viện anh cũng từng nghe các bác sĩ nói qua, nhưng khi đó anh không hề có khái niệm gì về mất trí nhớ cả, đến lúc ra viện, nhìn phố xá, cao ốc mới dần cảm thấy xa lạ, có điều sự xa lạ ấy không phải đối với tất cả mọi thứ, ví như di động, ô tô, thang máy anh đều có thể sử dụng ngay được. Chỉ không nhớ những thứ ấy từng là của mình mà thôi.
Những chuyện hôm qua hay hôm trước nếu đã từng xảy ra, anh đều có thể nhớ hết, nhưng sớm hơn nữa thì chịu. Đầu anh giống như có một bức tường chặn đứng bên trong, không tài nào vượt qua được. Những ngày ấy Lưu Kình sống trong lo sợ nơm nớp, nhưng cố giấu đi, ngay cả người thân tín như Vệ Tiếu, anh cũng không kể. Thế mà vừa rồi nói những lời ấy với Vệ Tiếu, anh có cảm giác những mảnh vỡ ký ức hiện ra rõ ràng khôn cùng, càng lúc lại càng mãnh liệt hơn, những thứ tưởng chừng đã bị lãng quên giờ lại miên man hiện về.
Lưu Kình quan sát một bên mặt của vệ Tiếu, tự hỏi không biết trước đây quan hệ của mình với cậu là thế nào, liệu có tốt như bây giờ hay không…
Vừa nghĩ vừa cười khẽ, nụ cười mà chính bản thân Lưu Kình cũng không ý thức được, rồi cứ thế chìm dần vào giấc ngủ say.
Nửa đêm Vệ Tiếu bị đánh thức, lần này Lưu Kình lên cơn rất nhanh, hầu như không có bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết.
Cậu hoàn toàn chỉ là một con người bình thường, đột nhiên thấy Lưu Kình trở mình cục cựa rồi thình lình trợn mắt như gặp phải ác mộng. Vội vàng rướn tới, cậu cầm tay định bụng dỗ dành đôi câu thì bị những phản ứng tiếp theo đó của anh gây kinh hãi. Anh bắt đầu lăn lộn không yên, tay chân múa may loạn xạ.
Vệ Tiếu dần nhận ra Lưu Kình sắp sửa lên cơn, bèn cố thở thật sâu, đắn đo không biết có nên đi lấy dây thừng ngay bây giờ không. Lưu Kình lại gồng mình túm chặt cậu lại, cứ như người sắp chết đang cố trăn trối lời sau cùng.
Vệ Tiếu gạt chuyện lấy dây thừng qua một bên, tự an ủi mình may mắn vì Lưu Kình chỉ là một đứa trẻ thôi, chưa biết gào thét đòi thuốc. Cậu dùng sức ôm ghì Lưu Kình, hy vọng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng trạng thái Lưu Kình không thấy tốt hơn mà càng lúc càng trầm trọng. Dần dần Vệ Tiếu nhận ra Lưu Kình có dấu hiệu co giật trong vòng tay mình. Mồ hôi cậu túa ra ướt nhẹp, hai cánh tay ôm trọn nửa thân trên của anh như ôm một đứa trẻ bé bỏng, miệng không ngừng lải nhải như niệm chú: “Đỡ ngay thôi, đỡ ngay thôi…”
Nhưng mất bao lâu mới tốt lên thì Vệ Tiếu không hề hay biết, cậu không biết bây giờ đồng hồ đã mấy giờ. Lưu Kình đợt này lên cơn nhanh quá, cậu còn không có cả thời gian bật đèn, chỉ có thể lờ mờ coi chừng anh bằng chút ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ.
Giữa không gian lờ mờ tối nhiều sáng ít, Vệ Tiếu vẫn cảm nhận được những thay đổi dù là nhỏ nhất của anh, cảm nhận rõ mồn một từng nhịp thở của anh, cũng gấp gáp hệt như cậu, xúc cảm này làm cậu chếnh choáng. Thời gian chầm chậm trôi, Lưu Kình cuối cùng cũng nằm yên trong lòng Vệ Tiếu tựa thể hôn mê. Cậu nhân cơ hội này định đi bật đèn, nhưng cánh tay cậu vừa nới lỏng, toàn thân Lưu Kình liền rúm lại, mắt mở to nhìn ngơ ngác.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa biết bao điều, vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên, lại vừa như van lơn cầu khẩn. Cậu hít một hơi thật sâu, khoảng cách hai người quá gần đến nỗi hơi thở như dính liền nhau một mạch, cậu không muốn buông anh ra nữa, mà càng gắng sức siết chặt hơn, sớm quên mất rằng bờ vai của mình đã mỏi rã.
Quả là một đêm dài dằng dặc, thời gian trôi bằng cách nào, Vệ Tiếu hoàn toàn không hay biết, dường như từng phút, từng giây trôi đều chầm chậm cùng từng hơi thở, từng nhịp tim của họ. Và Vệ Tiếu cũng đâu biết rằng, Lưu Kình cũng đã chịu đựng hết sức rồi.
Ánh sáng ngày mới cuối cùng cũng tới. Nhìn Lưu Kình ngủ say trong lòng mình, Vệ Tiếu mới yên tâm buông lơi cánh tay.
Vừa rút tay ra, một cơn đau như bị kim đâm ùa đến, hai cánh tay tê bại bởi đè quá lâu, cậu vội dùng tay trái mát xa cho tay phải.
Đầu óc cậu quay cuồng, người cũng mệt đờ ra vì thiếu ngủ. Cố xốc lại tinh thần, cậu ngẫm nghĩ đến việc có nên nấu ít cháo hay đại loại gì đó, để Lưu Kình tỉnh giấc có cái để ăn hay không.
Vệ Tiếu không từ chối, bản thân cậu cũng đang lo nửa đêm Lưu Kình lên cơn lại không có ai chăm sóc, thế là về phòng đem gối chăn sang đây ngủ cùng.
Thường ngày Vệ Tiếu vẫn cởi hết quần áo trước khi lên giường, còn lúc này cậu đang mặc quần áo ngủ. Lưu Kình thì không nề hà gì, cứ cởi phăng hết. Giường tuy không nhỏ nhưng hai người đàn ông nằm chung với nhau, cũng phải kề sát mới vừa.
Vệ Tiếu cố dịch đầu sát mép giường, nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ cơ thể của Lưu Kình. Từ sau khi hai người lên giường, Lưu Kình cứ nhìn cậu suốt. Vệ Tiếu giả vờ ngủ ngon, nhưng cũng chỉ được một hồi đã lại phải mở mắt vì vờ hết nổi, Lưu Kình vẫn tròn xoe mắt nhìn cậu, cậu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khó tả bằng lời. Tuy quan hệ hiện nay của bọn họ như gà mẹ che chở gà con hiềm nỗi cái cách Lưu Kình đang nhìn Vệ Tiếu không khác gì cáo vờn gà.
Vệ Tiếu nuốt nước bọt, nghiêm mặt hỏi anh: “Còn chưa ngủ hả?”
Lưu Kình lúc này mới miễn cưỡng nhắm mắt, song chưa được bao lâu lại mở ra, bị Vệ Tiếu bắt quả tang. Cậu hỏi nhỏ: “Không ngủ được?”
Mặt Lưu Kình hơi nhăn lại, không biết trình bày thế nào. Từ lúc bắt đầu đi dạo, trong đầu anh cứ chập chờn, chập chờn không yên.
Lưu Kình biết tình trạng của bản thân không giống với người khác, ở bệnh viện anh cũng từng nghe các bác sĩ nói qua, nhưng khi đó anh không hề có khái niệm gì về mất trí nhớ cả, đến lúc ra viện, nhìn phố xá, cao ốc mới dần cảm thấy xa lạ, có điều sự xa lạ ấy không phải đối với tất cả mọi thứ, ví như di động, ô tô, thang máy anh đều có thể sử dụng ngay được. Chỉ không nhớ những thứ ấy từng là của mình mà thôi.
Những chuyện hôm qua hay hôm trước nếu đã từng xảy ra, anh đều có thể nhớ hết, nhưng sớm hơn nữa thì chịu. Đầu anh giống như có một bức tường chặn đứng bên trong, không tài nào vượt qua được. Những ngày ấy Lưu Kình sống trong lo sợ nơm nớp, nhưng cố giấu đi, ngay cả người thân tín như Vệ Tiếu, anh cũng không kể. Thế mà vừa rồi nói những lời ấy với Vệ Tiếu, anh có cảm giác những mảnh vỡ ký ức hiện ra rõ ràng khôn cùng, càng lúc lại càng mãnh liệt hơn, những thứ tưởng chừng đã bị lãng quên giờ lại miên man hiện về.
Lưu Kình quan sát một bên mặt của vệ Tiếu, tự hỏi không biết trước đây quan hệ của mình với cậu là thế nào, liệu có tốt như bây giờ hay không…
Vừa nghĩ vừa cười khẽ, nụ cười mà chính bản thân Lưu Kình cũng không ý thức được, rồi cứ thế chìm dần vào giấc ngủ say.
Nửa đêm Vệ Tiếu bị đánh thức, lần này Lưu Kình lên cơn rất nhanh, hầu như không có bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết.
Cậu hoàn toàn chỉ là một con người bình thường, đột nhiên thấy Lưu Kình trở mình cục cựa rồi thình lình trợn mắt như gặp phải ác mộng. Vội vàng rướn tới, cậu cầm tay định bụng dỗ dành đôi câu thì bị những phản ứng tiếp theo đó của anh gây kinh hãi. Anh bắt đầu lăn lộn không yên, tay chân múa may loạn xạ.
Vệ Tiếu dần nhận ra Lưu Kình sắp sửa lên cơn, bèn cố thở thật sâu, đắn đo không biết có nên đi lấy dây thừng ngay bây giờ không. Lưu Kình lại gồng mình túm chặt cậu lại, cứ như người sắp chết đang cố trăn trối lời sau cùng.
Vệ Tiếu gạt chuyện lấy dây thừng qua một bên, tự an ủi mình may mắn vì Lưu Kình chỉ là một đứa trẻ thôi, chưa biết gào thét đòi thuốc. Cậu dùng sức ôm ghì Lưu Kình, hy vọng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng trạng thái Lưu Kình không thấy tốt hơn mà càng lúc càng trầm trọng. Dần dần Vệ Tiếu nhận ra Lưu Kình có dấu hiệu co giật trong vòng tay mình. Mồ hôi cậu túa ra ướt nhẹp, hai cánh tay ôm trọn nửa thân trên của anh như ôm một đứa trẻ bé bỏng, miệng không ngừng lải nhải như niệm chú: “Đỡ ngay thôi, đỡ ngay thôi…”
Nhưng mất bao lâu mới tốt lên thì Vệ Tiếu không hề hay biết, cậu không biết bây giờ đồng hồ đã mấy giờ. Lưu Kình đợt này lên cơn nhanh quá, cậu còn không có cả thời gian bật đèn, chỉ có thể lờ mờ coi chừng anh bằng chút ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ.
Giữa không gian lờ mờ tối nhiều sáng ít, Vệ Tiếu vẫn cảm nhận được những thay đổi dù là nhỏ nhất của anh, cảm nhận rõ mồn một từng nhịp thở của anh, cũng gấp gáp hệt như cậu, xúc cảm này làm cậu chếnh choáng. Thời gian chầm chậm trôi, Lưu Kình cuối cùng cũng nằm yên trong lòng Vệ Tiếu tựa thể hôn mê. Cậu nhân cơ hội này định đi bật đèn, nhưng cánh tay cậu vừa nới lỏng, toàn thân Lưu Kình liền rúm lại, mắt mở to nhìn ngơ ngác.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa biết bao điều, vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên, lại vừa như van lơn cầu khẩn. Cậu hít một hơi thật sâu, khoảng cách hai người quá gần đến nỗi hơi thở như dính liền nhau một mạch, cậu không muốn buông anh ra nữa, mà càng gắng sức siết chặt hơn, sớm quên mất rằng bờ vai của mình đã mỏi rã.
Quả là một đêm dài dằng dặc, thời gian trôi bằng cách nào, Vệ Tiếu hoàn toàn không hay biết, dường như từng phút, từng giây trôi đều chầm chậm cùng từng hơi thở, từng nhịp tim của họ. Và Vệ Tiếu cũng đâu biết rằng, Lưu Kình cũng đã chịu đựng hết sức rồi.
Ánh sáng ngày mới cuối cùng cũng tới. Nhìn Lưu Kình ngủ say trong lòng mình, Vệ Tiếu mới yên tâm buông lơi cánh tay.
Vừa rút tay ra, một cơn đau như bị kim đâm ùa đến, hai cánh tay tê bại bởi đè quá lâu, cậu vội dùng tay trái mát xa cho tay phải.
Đầu óc cậu quay cuồng, người cũng mệt đờ ra vì thiếu ngủ. Cố xốc lại tinh thần, cậu ngẫm nghĩ đến việc có nên nấu ít cháo hay đại loại gì đó, để Lưu Kình tỉnh giấc có cái để ăn hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook