Lan Nhân. Bích Nguyệt
Quyển 2 - Chương 67: Vĩ thanh

Ngày mùng sáu tháng một, cuối cùng chúng hiệp Hoàng triều cũng lên thuyền giong buồm trở về.

Trời buổi sớm sáng sủa mát mẻ, hai chiếc thuyền lớn chở mấy trăm hào kiệt cùng mấy nghìn tro cốt anh hồn chậm rãi rời bờ Đông Hải, đón gió lướt sóng hòa vào biển rộng mênh mông. Còn có một vài lưu lại Đông Hải, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hộ đặt chân lên quê hương Hoàng triều nữa.

Đứng ở đầu thuyền, quay đầu nhìn Đông Hải đảo càng lúc càng xa, Vũ Văn Lạc cảm thán: “Hơn ba nghìn hào kiệt vì ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mà đến đây, cuối cùng chỉ còn lại mấy trăm người buồn bã quay về.”

Ninh Lãng nghe vậy im lặng một lát, rồi mới nói: “Nếu lúc trước Tùy tiền bối không đưa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về Thủ lệnh cung, có lẽ chúng ta sẽ không cần phải đến Đông Hải.”

Vũ Văn Lạc lắc đầu, “Đông Hải vốn đã tồn tại ý niệm, cho dù thế nào cũng quyết đoạt lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.”

“Cũng đúng.” Ninh Lãng ngẫm lại, gật đầu, “Chỉ có điều võ công của Tùy tiền bối cao cường, người cũng đang ở độ tráng niên, vậy vì sao phải đưa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về Thủ lệnh cung?”

Vũ Văn Lạc nghe vậy bật cười, lắc đầu nói: “Lý do đơn giản như vậy mà không nghĩ ra sao? Sở dĩ ông ta làm như vậy, đương nhiên là vì muốn Minh Không tiền bối không được sống dễ chịu.” Lần trong Lê hoa trủng đó hắn đã suy nghĩ rõ ràng, im lặng chốc lát, lại nói tiếp: “Hôm đó, sở dĩ Thất thiếu xuất thủ đoạt ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ có lẽ không phải vì ngôi vị võ lâm lệnh chủ. Bởi vì hiện nay trong chốn võ lâm nàng đã là người được vạn chúng bái phục, quyền thế địa vị rất ít người có thể sánh bằng. Cho nên, nàng… có lẽ như chính nàng nói, chỉ là rất thích, rất muốn đóa hoa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đó mà thôi.”

“Ồ?” Ninh Lãng nghi hoặc nhìn hắn.

Vũ Văn Lạc nheo mắt lại, nhìn Đông Hải đảo đã biến thành một chấm đen nhỏ, trong biển rộng mênh mông này hết thảy đều có vẻ nhỏ bé như vậy.

“‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ không chỉ đại biểu cho ngôi vị võ lâm chí tôn, mà nó còn đại biểu cho một điều khác nữa, đệ biết không?”

Ninh Lãng lắc đầu.

Vũ Văn Lạc cũng không lạ lắm khi Ninh Lãng không biết, nói: “Sở dĩ ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ được thiên hạ biết đến là bởi ‘Bạch Phong Hắc Tức’, nó là tuyệt thế kỳ hoa mà Phong Lan Tức phải dành trọn tám năm mới trồng nên vì Bạch Phong Tịch. Hai người bọn họ quen nhau trên giang hồ từ thưở thiếu thời, mười năm đồng hành; đến tuổi thanh niên ký kết hôn minh cùng tiến cùng xuất chinh chiến thiên hạ; đến khi nắm trong tay nửa giang sơn thì hai người lại cùng buông bỏ nhường lại đế nghiệp phiêu bạt thiên nhai; sau khi hai người thống nhất gian hồ cùng làm võ lâm chí tôn; cuối cùng lại ẩn cư núi rừng làm một đôi thần tiên quyến lữ. Cho nên mới nói ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ này còn đại biểu cho một đoạn tình hoàn mỹ vô khuyết! Nó là đại biểu cho tình nghĩa không bỏ không rời, không hối không đổi, kề vai sinh tử, bầu bạn suốt đời giữa ‘Bạch Phong Hắc Tức’, khiến cho muôn đời nghiêng mình cảm thán! Thất thiếu muốn có được ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, có lẽ thứ nàng thật sự muốn chính là…” Nói đến đây, hắn ngừng câu chuyện, không nói thêm gì nữa, xoay người quay đầu nhìn về phía trước, nơi đó là biển rộng mênh mông vô bờ, nước biển xanh lam sâu không thấy đáy, cũng như lòng dạ con người, không thể lường được.

Ninh Lãng nghe xong, trước mắt thông suốt sáng tỏ, lờ mờ hiểu ra, cũng tựa hồ đã biết thứ thật sự muốn đó là gì.

Mà những lời nói này Minh Không vừa ra khỏi khoang thuyền cũng nghe được. Thời khắc đó, tinh thần ông không khỏi có chút hoảng hốt.

Thế gian này thật sự có thứ tình cảm hoàn mỹ như thế sao? Ông cùng Vị Minh, ngày trước chẳng phải cũng lưỡng tình tương duyệt sinh tử tương hứa đấy sao, nhưng cuối cùng bọn họ cũng nhân ly tình tán tương vong giang hồ*. ‘Bạch Phong Hắc Tức’ kề vai chinh chiến trên giang hồ mười năm, trong chừng đó năm dài tháng rộng, chẳng lẽ bọn họ thật sự chưa từng có lòng riêng, chưa từng có nghi kỵ, chưa từng có tiếc nuối sao?

*Người rời đi tình cũng tan, cuối cùng tất thảy đều chìm vào quên lãng

Nếu thật như thế, đó cũng là điều tốt vậy.

Ông bước chậm rãi đến đuôi thuyền, tới nơi thì thấy Thu Trường Thiên đang đứng đấy.

“Minh huynh, phen này của chúng ta rốt cuộc chẳng làm nên sự gì tay không mà về?” Thu Trường Thiên quay đầu nhìn ông, nói.

“Việc lần này cũng xem như là may mắn trong bất hạnh.” Minh Không nặng nề thở dài, nói.

“Cũng đúng.” Thu Trường Thiên gật đầu, “Ngày đó, nếu hậu nhân Phong gia không xuất hiện, có lẽ chúng ta còn mất mát nhiều hơn nữa.”

Minh Không lắc nhẹ đầu một cái khó có thể nhận ra, trên mặt hiện lên một nét ưu tư rất sâu.

“Minh huynh?” Thu Trường Thiên nhìn ông, “Cớ sao huynh lại ưu tư như vậy?”

Minh Không trầm mặc, bỗng nhiên quay đầu nhìn một chiếc thuyền lớn khác cách xa mấy trượng, Minh Nhị,

Lan Thất đang ở trên thuyền kia, mà thuộc hạ hai nhà Minh, Lan vẫn vô tích như lúc đến.

“Minh huynh?”

Minh Không quay đầu lại, chậm rãi nói: “Lạc hiền chất từng nói với ta, Đông Hải ‘Vân môn Cửu U’ đều chết trong tay Minh Nhị công tử và Lan Thất thiếu.”

“Sao?!” Thu Trường Thiên nghe vậy cả kinh. Ông đã giao thủ với Cửu U, nên đương nhiên biết rõ bản lĩnh của chúng, ngay cả ông cũng không phải là đối thủ, thế mà hai người kia lại có thể giết hết… Cửu U! Võ công bực này…

“Võ công của Minh Nhị công tử và Lan Thất thiếu cao cường quả thật đương thời hiếm có, nhưng Cửu U hợp lực cũng tuyệt không thấp hơn so với hai người bọn họ liên thủ, thế nhưng cuối cùng chín người lại chết sạch trong tay hai người, đây không còn chỉ là vấn đề võ công.” Lời nói Minh Không đầy ẩn ý sâu xa.

“Vậy thì?” Thu Trường Thiên kinh nghi bất định.

“Hai mươi năm trước đây, ta từng chứng kiến một người độc chiến sáu gã cao thủ hạng nhất, nói đến võ công của người kia, chỉ cần hai gã cao thủ liên thủ là đã có thể đọ ngang sức với hắn, nhưng đến cuối cùng, cả sáu gã cao thủ đều mất mạng.” Ánh mắt Minh Không rơi vào lằn giáp giữa biển và trời, có vẻ mờ mịt khó khăn, “Mà người nọ dù bị thương rất nặng nhưng vẫn sống sót. Ta và người nọ cùng nổi danh, từ trước đến nay đôi bên vẫn luôn tranh chấp, tự vấn võ công tuyệt không thua hắn, nhưng nếu để một mình ta độc chiến sáu gã cao thủ kia, cũng không nắm chắc được phần thắng. Cho nên, khi đó ta cam nguyện chịu thua người nọ, nhưng hắn chỉ cười ha ha một tiếng, nói rằng không phải võ công hắn cao hơn ta, mà vì hắn đã chuyên giết chóc từ nhỏ, giết chóc này sớm đã thành thói quen, không luận võ, chỉ luận sát nhân, so với võ công của hắn thì hắn có thể giết người gấp nhiều lần.”

Những lời này khiến Thu Trường Thiên rùng mình một cái, bỗng nhiên hiểu ra, nhất thời hãi hùng.

“Võ lâm đến thế hệ này có thể nói là thời điểm hưng thịnh, môn phái nhiều, cao thủ đông, trước kia cũng không thể sánh bằng. Nhưng lúc này còn được bao nhiêu?” Minh Không quay đầu nhìn Thu Trường Thiên, “Hết thảy mọi chuyện trên Đông Hải đảo, từ đầu đến cuối hai người kia đều nắm trong lòng bàn tay. Trường Thiên huynh, hai đứa bé kia thật không đơn giản.”

“Ý huynh là…” Lúc này trong lòng Thu Trường Thiên đã phát lạnh.

Minh Không không nói gì.

Sau một lúc, Thu Trường Thiên mới hoàn hồn, sau đó cảm khái thật sâu: “Chúng ta… bất tri bất giác đã già rồi.”

“Ừ.” Minh Không im lặng một lát, sau đó nặng nề thở dài, “Nhân vật như vậy, mấy mươi năm cũng không gặp được một, mà đến đời này lại một lần xuất hiện hai, cũng không biết là hạnh hay là chướng nữa đây.”

“Sau khi trở về, không biết giang hồ sẽ thế nào nữa đây?” Thu Trường Thiên ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, “Chỉ hy vọng chớ có đại họa đại kiếp.”

Minh Không lại dời mắt nhìn Ninh Lãng đang đứng đầu thuyền, trên biển xanh, dưới trời mây trắng, thân ảnh của một thiếu niên áo lam như cùng hòa vào trong sắc nền ấy, trong sáng phóng khoáng mà quang minh chính trực.

“Nếu có thể cho đứa bé kia một ít thời gian, thì ngày nào đó tên tuổi nhất định có thể truyền bá cửu thiên (chín tầng mây).”

Thuyền thẳng hướng tây, tiến về Hoàng triều.

Những ngày đó, khí trời đẹp vô cùng, không mưa không gió.

Mà trong những ngày nắng ráo nhởn nhơ trên biển rộng mênh mông này, Lan Thất và Minh Nhị đã từng có một đoạn đối thoại thế này.

“Giả Tiên, ngươi nói xem võ lâm nằm trong tay ta ngươi thì sẽ trở thành thế nào, liệu có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy được không.”

“Tùy vào ngươi muốn nhìn thấy là thứ gì.”

“Nhưng ngươi nói xem nếu trong tay người như Ninh Lãng thì sẽ ra sao?”

“Hửm?”

“Ta ngươi không tin nhân thiện không tin hiệp nghĩa, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn tin Ninh Lãng là người như vậy đấy sao?”

“Hắn là dị số của thế gian này, hiếm có.”

“Chúng ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ xấu xí, thế nhưng lẽ nào ngươi không hiếu kỳ hắn sẽ mang lại những thứ gì sao? Ta ngươi cũng từng gặp qua, trong thế nhân vẫn có những người cho dù chịu bao bất công bao gian khổ, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại hy vọng, hy vọng được nhìn thấy thứ tốt đẹp hơn, thậm chí dù chưa bao giờ thấy qua nhưng vẫn tin tưởng một ngày nào đó sẽ nhìn thấy. Khi đó, chúng ta luôn cười nhạo những người đó thật ngu xuẩn. Thế nhưng, bây giờ ta ngươi đã thấy hắn, vậy tại sao không thử một chút?”

“Ngươi rất muốn thấy?”

“Ta ngươi đều không cách nào giết chết đối phương, vậy cứ xem như đây cũng là một cách giải quyết, chẳng hay sao?”

“Không hẳn không thể.”

Ngày đó, hai người hời hợt quyết định võ lâm lệnh chủ mai sau, chỉ có điều giữa sự hời hợt kia vẫn chứa tiếc nuối nhàn nhạt. Mà tiếc nuối gì, cũng chỉ có hai người biết được.

Vì vậy vào một ngày nào đó, Lan Thất đứng đầu thuyền trông thấy Ninh Lãng ở đầu thuyền đối diện, giọng nói nhàn nhạt nhưng vô cùng rõ ràng của nàng truyền vào tai Ninh Lãng.

“Ninh Lãng, ta cho ngươi năm năm. Nếu năm năm sau người có bản lĩnh lên làm võ lâm lệnh chủ, chúng ta sẽ buông tay. Nếu ngươi không làm được, vậy võ lâm này chúng ta sẽ lấy lại.”

“Ơ?” Ninh Lãng đứng đầu thuyền ngây người, ngỡ rằng là mộng.

Nhưng Lan Thất không nói gì nữa, nàng chỉ quay đầu nói một câu gì đó với Minh Nhị đang đứng bên cạnh, sau đó thì thấy Minh Nhị khẽ gật đầu, nét mặt vẫn thanh nhã.

Trên biển xanh, dưới trời mây trắng, thân ảnh một xanh một tím đứng thẳng như ngọc đón gió, vẽ nên một bức họa xinh đẹp.

Sau đó, biển Đông Hải còn chứng kiến mấy câu như vầy.

“Giả Tiên, ngươi cũng trồng cho ta một gốc ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đi.”

“Sao ta phải trồng?”

“Vì ta thích.”

“Không trồng. Nếu có trồng ta cũng chỉ trồng ‘Bích Yêu hoa’, ‘Bích Mâu hoa’, hay ‘Bích Liên hoa’.”

* * * * *

‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ theo hậu nhân Phong gia quay về, từ đó vĩnh viễn biến mất khỏi giang hồ, truyền kỳ ‘Bạch Phong Hắc Tức’ có lẽ cũng sắp trôi xa, mở ra trang thứ nhất cho một truyền kỳ võ lâm mới.

—Hoàn Chính Văn—

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương