Lan Nhân. Bích Nguyệt
-
Quyển 2 - Chương 55: Phượng y khinh hệ sinh tử kết (Hạ)
… “tịch dương khẽ vượt sang sông, hoàng hôn đỏ ửng mỹ lệ, hai bóng ảnh song song như ngọc, thỉnh thoảng nghiêng đầu khe khẽ một câu hai chữ, yên bình tự tại, xa xa nhìn lại thật như đang ngắm một bức họa đồ”…
Thu Hoành Ba sang tìm Hoa Phù Sơ, không ngờ khi đến nơi thì cả Hoa Phù Sơ và Dung Nguyệt đều không có trong phòng, sau khi hỏi thăm qua lại mấy câu với Hoa Thanh Hòa liền cáo từ. Lúc ra cửa lại thấy Vũ Văn Lạc còn đứng lặng ở chỗ cũ đang kinh ngạc nhìn về phía trước, vẫn duy trì tư thái nhìn Lan Thất, Minh Nhị rời đi, thế nhưng thân ảnh hai người đã khuất bóng từ lâu. Nhẹ bước đến gần, Vũ Văn Lạc tựa hồ không hề hay biết, ánh mắt vẫn không dời, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, tựa hồ đang suy tính chuyện quan trọng gì, đôi mắt lộ vẻ đặc biệt long lanh sáng ngời vô cùng có thần.
“Thế huynh đang nghĩ chuyện gì ư?” Thu Hoành Ba khẽ hỏi.
“Ta đang nghĩ, Nhị công tử và Thất thiếu thật là lợi hại đến đáng sợ.” Thanh âm Vũ Văn Lạc rất nhẹ, giống như là đang nói mê, rõ ràng vẫn chưa thoát hồn khỏi hồi trầm tư.
“Sao cơ?” Một câu mơ hồ này lại khiến cho Thu Hoành Ba bỗng nhiên kinh hãi.
Vũ Văn Lạc lại tiếp tục lầm bầm khe khẽ: “Vân Vô Nhai tính toán tỉ mỉ đến từng bước đi, nhưng chẳng phải bọn họ cũng thế sao. Chưa hề có người đặt chân đến Đông Hải đảo, bọn họ lại có thể tìm được; trên biển rộng rõ ràng họ bị sóng gió cuốn đi, nhưng vẫn bình yên vô sự; chín đứa con nít kia đánh bại tất cả chúng ta, lại chết trong tay hai người họ; chúng ta vô tung vô tích, họ lại có thể tìm được cơ quan nhà đá rồi dễ dàng phá trận mà cứu chúng ta ra; nơi này rõ ràng là địa bàn Đông Hải, họ lại có thể tìm được u cốc ẩn thân mà không bị phát hiện; còn có những nhà gỗ này, nhìn qua là biết đều mới được xây cất, còn có những thuộc hạ hai nhà Minh, Lan dù không trông thấy bóng dáng nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện… Chúng ta thất bại thảm hại trước Đông Hải đảo, hai người bọn họ chỉ hời hợt đã ứng phó xong. Chúng ta bất lực là thế, mà họ thì bản lãnh thông thiên, nếu…”
Hắn hơi dừng lại, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất dần, thay vào đó là hoang mang và âu sầu, sau một lúc lâu mới khẽ nói, “Vì sao đêm đó lại có kết quả như vậy?”
Nếu bọn họ có thể tìm được u cốc này, đồng thời còn có thể xây được nhiều lầu gỗ nhà gỗ như thế, vậy tất đã sớm đến Đông Hải, nhưng vì sao phải đến đêm hôm đó mới tới cứu bọn hắn? Chẳng lẽ bọn họ không biết cứu người như cứu hỏa, chỉ cần trì hoãn chốc lát sẽ dẫn đến long trời lở đất.
Thuộc hạ hai nhà Minh, Lan đã đến Đông Hải đảo thực sự chỉ có trăm người sao? Nếu bọn họ có thể sắp xếp bố trí nhiều chuyện như vậy, lẽ nào thật không có cách gì thỏa đáng hơn? Đêm hôm đó, dưới ngọn Nam phong đã chết bao người? Màn máu ấy, những người đã ngã xuống ấy, thật không thể tránh được ư?
Bọn họ…
Vũ Văn Lạc bỗng nhiên nhắm mắt, ngăn lại những suy nghĩ tiếp theo của bản thân. Bởi những điều đó chỉ khiến hắn kinh hãi khiếp sợ.
Thu Hoành Ba lẳng lặng nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn khi thì mê man, khi thì kinh hoảng, khi thì tỉnh ngộ, từng loại tâm tư cứ thoáng hiện lên, cuối cùng lại bình tĩnh như thường.
[Vì sao đêm đó lại có kết quả như vậy?]
Nghĩ đến câu hắn thì thào tự hỏi ấy, dưới sự kinh hãi còn sinh nghi ngờ, một lát sau khẽ thở dài nói: “Có thể, vì bọn họ là những người đứng đầu Minh gia, Lan gia, có thể, vì bọn họ là Minh Nhị công tử và Lan Thất thiếu – những người có thực lực nhất võ lâm hiện nay vấn đỉnh* ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, có thể… Có rất nhiều nguyên nhân, chúng ta chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn mà chớ nên truy hỏi, bọn họ sẽ không nói, cũng sẽ không để chúng ta tìm ra câu trả lời. Rồi có một ngày, có thể chúng ta sẽ thấy được đáp án, nhưng cũng có thể đó là câu hỏi mãi mãi không có lời giải.” (*vấn đỉnh: nhòm ngó ngôi báu, vật báu)
Nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ bên cạnh, Vũ Văn Lạc chấn động, quay đầu liền thấy dung nhan tuyệt sắc của Thu Hoành Ba, nhất thời nhớ lại chính mình vừa rồi lẩm bà lẩm bẩm, trong đầu nổ ầm một tiếng, sau đó vành tai khuôn mặt nóng lên.
“Thu… Thu tiểu thư, cô… Sao cô lại ở đây?” Sao nàng lại ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ nãy giờ nàng vẫn đứng đây? Chẳng lẽ nàng đã nghe hết những lời hắn nói? Càng nghĩ trong lòng lại càng túng quẫn.
Nhìn dáng vẻ bứt rứt ngượng ngùng của Vũ Văn Lạc, Thu Hành Ba không kìm được nở nụ cười, lập tức Vũ Văn Lạc chỉ cảm thấy như ánh đông dương đang tối sầm lại, gió nhẹ dừng chân, trước mắt trăm hoa rực rỡ hương khói lượn lờ, tim đập như trống chầu đầu váng mắt hoa.
“Hoành Ba tỷ tỷ.” Một thanh âm mềm mại khẽ gọi, nhìn lại thì thấy Hoa Phù Sơ và Dung Nguyệt đang đi từ dưới sườn núi lên, chỉ chốc lát đã đến trước mặt hai người.
“Muội muội vừa đi đâu à?” Thu Hoành Ba tiến lên mấy bước thân thiết nắm tay Hoa Phù Sơ.
Hoa Phù Sơ mỉm cười với Thu Hoành Ba, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Dung Nguyệt đang cúi đầu đứng lặng phía sau, đôi mắt lại nhìn về phía Vũ Văn Lạc, nói: “Muội vừa đưa Dung Nguyệt ra ngoài đi dạo một lúc.”
Vũ Văn Lạc hơi quay đầu.
“Dung Nguyệt.” Thu Hoành Ba đưa tay đỡ Dung Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng bi ai đau thương, hoàn toàn không còn bộ dáng sang sảng tươi đẹp như lúc đầu, trong lòng không khỏi hơi xót xa, nhưng cũng chẳng biết phải an ủi thế nào.
Dung Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Thu Hoành Ba một cái, khóe môi hơi cong lên, xem như chào hỏi, sau đó bước chậm tới trước mặt Vũ Văn Lạc, nhìn hắn, mở miệng, thanh âm khô khốc khàn khàn. “Ta biết dù ta nói gì hay làm gì thì Vũ Văn đại ca cũng không thể trở về, ta cũng biết vì ta mà huynh ấy mới chết, ta…” Trong lòng đau xót, cổ họng nghẹn ngào, không thể thốt nên lời nữa.
Vũ Văn Lạc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt bi thương thê lương của người trước mặt, trong lòng trầm xuống: “Ta không trách cô, đại ca cứu cô, đó là… Đó là huynh ấy tự nguyện.”
Lời còn chưa dứt, nước mắt trên mặt Dung Nguyệt đã rơi lã chã, nức nở thành tiếng.
“Cô đừng khóc.” Vũ Văn Lạc quay mặt đi, không đành lòng nhìn khuôn mặt bi ai tuyệt vọng của Dung Nguyệt, nghĩ rằng nàng đối với đại ca là một tấm chân tình, thế nhưng… Haizzz! Khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ta không trách cô, đại ca lại càng không trách cô, cho nên… Cô đừng xem cái chết của đại ca là lỗi của mình nữa.” Bởi vì chuyện này thật ra không hề liên quan đến cô, từ đầu tới cuối đại ca không hề… Nhớ tới tâm tư huynh trưởng, nhất thời đau xót, trong mắt đã có hơi nước.
“Vũ Văn Lạc.” Thanh âm Dung Nguyệt nghẹn ngào, “Ta không có cách nào có thể khiến Vũ Văn đại ca sống lại, ta cũng không có cách nào trả cho ngươi một Vũ Văn đại ca khác, ta nhất định sẽ sống tốt, sẽ làm tỷ tỷ của ngươi, sẽ chăm sóc ngươi, sẽ bảo vệ ngươi… Nhất định sẽ không để ngươi chịu thương tổn, cũng sẽ không để ngươi chết, cho nên… Cho nên… Ngươi để ta gặp qua huynh ấy một chút có được không?” Nói đến lời cuối đã nghẹn ngào không thể thành tiếng, tràn đầy đau thương khẩn cầu.
Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ đều nhìn Vũ Văn Lạc.
Vũ Văn Lạc không muốn giải thích nguyên nhân vì sao đêm hôm đó không để Dung Nguyệt chạm vào huynh trưởng, chỉ nói: “Cô đi đi, muốn nhìn bao lâu cũng được.”
“Ừ.” Dung Nguyệt chảy nước mắt gật đầu, cất bước chạy vào trong phòng.
Phía sau ba người nhìn bóng lưng của nàng, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.
“Nói ngốc cái gì vậy chứ, làm tỷ tỷ của ta, cô còn nhỏ hơn cả ta nữa đấy.” Vũ Văn Lạc lầm bầm.
“Ai bảo võ công ngươi thấp như vậy.” Hoa Phù Sơ nói, “Nếu võ công của ngươi cao hơn…”
Nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, nhưng ý tứ phía sau Vũ Văn Lạc sao lại không biết, cúi đầu, khẽ nói: “Đúng vậy, nếu võ công của ta cao hơn, có lẽ ngày đó đại ca đã không chết.”
“Thế huynh chớ nên nghĩ vậy.” Thu Hoành Ba nói, ánh mắt nhìn Hoa Phù Sơ, hơi lắc đầu. Hoa Phù Sơ nghĩ lại những lời mình vừa nói quả thật có phần lỗ mãng, không khỏi hơi thẹn, cúi đầu không lên tiếng.
“Võ công Nhị công tử và Thất thiếu cao đến bực nào, nhưng chẳng phải đêm hôm đó vẫn có rất nhiều người chết sao?” Thu Hoành Ba dịu dàng nói, “Trên đời này, có một số chuyện không phải cứ có võ công cao là có thể ngăn cản hoặc vãn hồi được, có rất nhiều chuyện chúng ta bất lực, chúng ta có thể nắm giữ tính mạng của mình đã là không dễ.”
Vũ Văn Lạc nhìn Thu Hoành Ba thoáng kinh ngạc.
“Tỷ tỷ nói rất đúng.” Hoa Phù Sơ ngước mắt nhìn cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại đàng kia, nghĩ đến người trong ấy, “Cho dù võ công cao hay thấp, chỉ cần lòng mình thoải mái là được. Mà Vũ Văn đại công tử… Huynh ấy liều mình tương cứu, tất nhiên vì trong lòng cam tâm tình nguyện, chúng ta hãy nên tôn trọng.”
Vũ Văn Lạc nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, lời này cũng không hoàn toàn sai. Nghĩ đến di dung* bình tĩnh an nhiên của huynh trưởng, huynh ấy có thể chết trong lòng người kia, vậy hẳn cũng mãn nguyện rồi. (*di dung: dung nhan người chết)
“Vũ Văn đại công tử đối với Dung Nguyệt tình nghĩa sâu nặng, đáng tiếc…” Thu Hoành Ba cảm thán một tiếng đầy thương tiếc.
“Dung Nguyệt lớn lên với ta từ nhỏ, cha mẹ cũng xem nàng như một nửa con gái, nàng thích đại công tử như vậy, ta vốn cho rằng nàng may mắn hơn ta nhiều, chỉ chờ về lại nhà sẽ xin cha mẹ làm chủ, nhưng hôm nay…” Hoa Phù Sơ nghĩ đến tình hình hai ngày nay của Dung Nguyệt, trong lòng vừa thương tiếc vừa đau xót, nhẹ nhàng nói: “Đại công tử thì bỏ tính mệnh, còn Dung Nguyệt… Nha đầu ngốc ấy lại muốn dùng cả đời để đền bù.”
Môi Vũ Văn Lạc giật giật, cuối cùng chỉ lặng lẽ dời ánh mắt. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, mắt nhìn thẳng Hoa Phù Sơ.
“Dung Nguyệt cô nương chớ làm như vậy, đại ca ta sẽ không nhận phần tình ấy, Vũ Văn gia chúng ta cũng sẽ không nhận. Các ngươi cũng không cần gánh trách nhiệm về cái chết của đại ca, cũng xin đừng để Vũ Văn gia phải gánh trách nhiệm về cuộc đời bất hạnh của Dung Nguyệt cô nương, càng xin đừng để đại ca ở dưới suối vàng mà vẫn không an lòng.”
Hoa Phù Sơ nghe vậy kinh ngạc nhìn Vũ Văn Lạc, đột nhiên cảm thấy Vũ Văn Ngũ ca người mà nàng luôn cho rằng rất vô dụng, vào thời khắc này lại chẳng khác nào một nam tử hán chân chính.
Thu Hoành Ba liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc, bên môi hiện lên một nét cười dịu dàng.
* * * * *
Có lời nói của Minh Nhị xoa dịu, chúng hiệp trong sơn cốc tạm thời đè nén thù hận trong lòng, dưới sự chăm sóc của thuộc hạ hai nhà Minh, Lan, an tâm nghỉ ngơi và dưỡng thương.
Trong sơn cốc dù chứa đến mấy trăm người nhưng không hề ồn ào ầm ĩ. Thứ nhất, chúng hiệp đã chịu đựng mấy tháng hành hạ về thể xác và tinh thần, bây giờ ai nấy đều rất mệt mỏi; thứ hai, trong này người người đều bị thương, đại bộ phận đều phải nằm trên giường dưỡng bệnh; thứ ba, nơi đây là chốn ẩn trốn, chẳng lẽ còn khua chiêng đánh trống kéo tụi Đông Hải đến.
Vì vậy, tất cả mọi người đều nhất mực giữ im lặng.
Núi xanh lầu gỗ, đồi dốc đường nhỏ, thấp thoáng thân ảnh hai ba người, lác đác vài tiếng nói trầm nhỏ, thật là có mấy phần ý vị an nhiên của chốn thế ngoại đào viên.
Ngày dần nghiêng, giờ dần trôi, chớp mắt lại qua giờ Mùi.
Tạ Mạt đẩy cửa ra, bưng chén thuốc tiến vào.
“Đến giờ tiểu sư đệ uống thuốc rồi.”
“Ừ.” Tống Tuyên đỡ Ninh Lãng vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường dậy.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng hai người cũng đút hết chén thuốc.
Tống Tuyên lấy khăn lau qua nước thuốc tràn ra khóe miệng Ninh Lãng, đang lau, bỗng nhiên nói: “Tiểu sư đệ gầy quá.”
Tạ Mạt đặt chén lên bàn, quay người lại, thở dài nói: “Tiểu sư đệ hôn mê lâu như vậy, lại không ăn uống được gì, sao có thể không gầy.”
“Haizzz, rốt cuộc khi nào đệ ấy mới tỉnh lại đây.” Tống Tuyên cũng thở dài, “Nếu tiếp tục thế này, chỉ sợ đệ ấy không chết vì bị thương nặng, cũng chết vì đói gầy.”
“Chỉ mong Minh Lạc cô nương nhanh nhanh giúp chúng ta khôi phục nội lực, đến lúc đó mới dễ cứu tiểu sư đệ.” Tạ Mạt đi tới trước giường ngồi xuống.
“Haizzz, chẳng biết đến khi nào Minh Lạc cô nương mới phối xong giải dược đây.” Tống Tuyên lại cảm thán.
“Vừa rồi đệ đi sắc thuốc, Minh Lạc cô nương nói phỏng chừng còn bốn năm ngày nữa.” Tạ Mạt đáp.
“Bốn năm ngày?” Ánh mắt Tống Tuyên nhìn Ninh Lãng đang nằm trên giường, “Rồi tiểu sư đệ sẽ chẳng thành da bọc xương sao?!”
“Chẳng còn cách nào, lúc này tất cả mọi người đều mất nội lực. Thuộc hạ hai nhà Minh, Lan tuy võ công cao cường đấy, nhưng huynh dám để bọn họ chữa thương cho tiểu sư đệ sao?” Tạ Mạt liếc mắt nhìn Tống Tuyên.
“Không.” Tống Tuyên lắc đầu liên tục, “Mấy người đó lợi hại thì lợi hại, nhưng võ công họ luyện đều là giết người, cứu người, vẫn không nên mạo hiểm.”
Tạ Mạt suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra có hai người tuyệt đối có bản lĩnh cứu người, chỉ là…”
“Đệ nói Lan thất thiếu và Minh Nhị công tử?” Tống Tuyên bổ khuyết cho Tạ Mạt.
“Ừ.” Tạ Mạt gật đầu.
“Không được.” Tống Tuyên không tán thành, “Lúc này mọi người trong cốc đều ký thác trên người hai người bọn họ, cho nên bọn họ không thể hao tổn nội lực được, hơn nữa…” Ánh mắt dời về phía người trên giường, hơi thở dài nói, “Lan thất thiếu là loại người vô tình, nghe nói tiểu sư đệ chết cũng chẳng mảy may quan tâm, vậy sao có thể ra tay cứu người.”
“Thế ư?”
Bỗng chốc một giọng nói thanh mị truyền đến, hai người vội vã theo tiếng mà nhìn lại thì thấy Lan Thất đang đứng trước cửa sổ, bích mâu sâu thẳm, như cười như không nhìn hai người. Cả hai cả kinh, người này đến lúc nào vậy chứ? Bọn họ dù còn hai thành công lực vậy mà vẫn không hề phát hiện.
“Hai vị sư huynh, nói xấu sau lưng người khác, cẩn thận đầu lưỡi đấy.” Lan Thất đẩy cửa đi vào.
Hai người Tạ Mạt, Tống Tuyên đứng dậy, nhất thời không biết nói gì cho phải, dù sao mới vừa nói xấu người ta lại để người ta chính tai nghe được.
Lan Thất đi tới trước giường, khi bích mâu chạm phải khuôn mặt gầy gò đến hốc hác trên giường thì ánh mắt hơi co rụt lại.
“Thất thiếu đến thăm tiểu sư đệ sao?” Vẫn là Tạ Mạt mở miệng trước, “Thất thiếu yên tâm, tiểu sư đệ tạm thời chưa chết được, chỉ có điều dáng dấp xấu xí đôi chút, nhưng Thất thiếu là nhân vật bậc nào chứ, nhất định sẽ không vì điều này mà… chê tiểu sư đệ, đúng không?”
Nghe được những lời này, Lan Thất nghiêng đầu, bích mâu tà tà liếc qua Tạ Mạt, mị thanh nói: “Trước nay bản thiếu luôn thích mỹ nhân, hai vị sư huynh tuổi trẻ anh tuấn, bản thiếu nhất định sẽ không ghét bỏ.” Đang khi nói chuyện khóe môi cong lên, một nụ cười nhạt yêu mỹ vô luân chậm rãi tràn ra, lưu quang trong bích mâu xoay chuyển phảng phất như sóng xoáy sâu thẳm có thể hút hồn phách người vào.
Tức khắc, lưng Tạ Mạt phát run, tự dưng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lan Thất nhìn phản ứng của Tạ Mạt, bên môi hiện lên một tia chế nhạo, quay đầu lại: “Đi ra ngoài.”
Hở? Tạ Mạt còn chưa hoàn hồn, Tống Tuyên bên cạnh một tay đẩy hắn ra cửa.
“Làm cái chi vậy?” Ngoài phòng Tạ Mạt hất tay Tống Tuyên ra.
“Chẳng lẽ đệ không thấy hắn vội tới chữa thương cho tiểu sư đệ sao.” Tống Tuyên buông tay nói.
“Thế ư?” Tạ Mạt nghe vậy nét mặt vui vẻ.
“Đệ đi pha một bình trà nóng lại đây, đợi Thất thiếu trị thương cho tiểu sư đệ xong khẳng định sẽ rất mệt mỏi, mời hắn uống chén trà coi như bày tỏ chút lòng biết ơn.”
“Ừ.” Tạ Mạt gật đầu, vừa mới nhấc chân, lại đặt xuống, quay đầu nhìn Tống Tuyên, “Vừa nãy đệ đã đi sắc thuốc, bây giờ đến phiên huynh.”
“Ta phải đứng ở chỗ này trông chừng, chớ để người khác quấy rầy.” Tống Tuyên lý do rất đầy đủ, “Hay thôi đệ ở lại đi? Đợi lát nữa không chừng Thất thiếu lại cần giúp một tay.”
Tạ Mạt nhớ tới đôi bích mâu yêu dị kia, lập tức khiếp đảm kinh hồn, không thể làm gì khác hơn là đi nấu nước pha trà, chẳng qua trước khi đi vẫn quay sang Tống Tuyên hừ lạnh một cái.
Tống Tuyên khoanh chân ngồi trước cửa, lẳng lặng ngắm nhật ảnh đang dần vắt nghiêng qua nhà gỗ.
Người kia, bất luận là nam hay nữ đều không liên quan đến bọn họ, chuyện ngoài núi Cạn Bích, bọn họ không quan tâm. Bọn họ chỉ để ý tiểu sư đệ, nếu hắn cam tâm tình nguyện, vậy họ cũng không còn lời nào để nói.
Mà người kia… Hôm nay chịu đến đây, một người được ví như Tu La lại chịu ra tay chữa thương cho tiểu sư đệ, vậy trong lòng hẳn có lưu tâm.
Nhân duyên, tình ái thế tục đối với bọn họ rất xa vời, bọn họ không hiểu, cũng không dính vào, vui buồn sau này của tiểu sư đệ, bọn họ xem như đấy là tạo hóa của hắn. Mà Ninh sư thúc và Ninh sư thẩm đã quyết định cửa hôn sự này cho con trai độc nhất của họ, vậy họ cũng tự có dụng ý của mình.
Tiểu sư đệ chỉ cần không chết không bị thương là tốt rồi, mà một đời hồng trần, chung quy cũng phải trải qua một hồi mài luyện trong gian khổ.
Đã là duyên phận, chớ nên cưỡng cầu.
Ánh mắt nhìn ra phía xa xa, chỉ mong phóng được tới tận ngọn núi kia.
Haizzz, nếu vẫn ở trên núi Cạn Bích thì tốt rồi.
Trước nhà gỗ, Tống Tuyên cảm khái.
Trên núi Cạn Bích ngắm mây nhạt đón gió mát, trong điện Cạn Bích luyện võ tu thân, mặc dù giản đơn nhưng lại yên vui. Chỉ mong những chuyện này qua nhanh đi, hắn đã có phần nhớ nhung ngọn núi kia.
Tạ Mạt đã pha trà xong quay lại đây, nhưng trong nhà gỗ vẫn không có động tĩnh.
Nước trà từ nóng đã chuyển sang ấm, rồi lại sang lạnh, trong phòng vẫn im ắng.
Bầu trời chầm chậm chuyển sang màu đỏ ửng, phản chiếu bóng ngọn núi dài thật dài, hoàng hôn lại đến rồi.
Tạ Mạt và Tống Tuyên lẳng lặng ngồi đợi trước cửa, không vội không nóng.
Trong nhà gỗ, trên giường gỗ đơn sơ, Lan Thất ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên lưng Ninh Lãng ngồi phía trước. Theo thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc mặt Ninh lãng dần dần chuyển hồng, trên đỉnh đầu một làn khói trắng nhàn nhạt lượn lờ, mà trên trán Lan Thất rịn ra một tầng mồ hôi mịn, theo đuôi lông mày chậm chảy xuống.
Cuối cùng Lan Thất dừng công thu chưởng.
Thân thể Ninh Lãng mất đi chỗ dựa nghiêng thẳng về phía trước, mắt thấy trán sắp đụng vào giường thì Lan Thất duỗi tay giữ bờ vai hắn lại. Xuống khỏi giường, khom lưng đỡ Ninh Lãng nằm lại, kéo chăn trong giường đắp lên cho hắn, trong nháy mắt đứng thẳng dậy, một giọt mồ hôi nhỏ trên trán rơi vào mí mắt Ninh Lãng.
Nhìn giọt mồ hôi rơi vào trong mắt ấy, không khỏi sửng sốt, lập tức hoàn hồn, đưa ngón tay lau đi giọt nước trên mí kia, lúc thu tay về thì lại phát hiện đôi mắt đã nhắm thật lâu ấy đang mở ra.
Trên khuôn mặt khô gầy hốc hác, một đôi mắt hắc bạch phân minh sáng như ánh dương, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lan Thất ngây ra.
“Ngươi… Đau không?”
Hửm? Lan Thất nghi hoặc.
“Nếu… Ta chết… Ngươi sẽ khổ sở chứ…” Ninh Lãng đã lâu chưa ăn uống gì, khí lực suy yếu, thanh âm khô khàn, chỉ có đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời, thần thái hào sảng chính trực không hề mảy may suy giảm.
Lan Thất ngẩn người.
“Ta chết… Ngươi sẽ đau chứ?” Đôi mắt kia vẫn nhìn nàng, trong suốt rõ ràng, “Ta thấy ngươi giết người… Rất đau… Ta chết… Ngươi sẽ đau… Tất cả mọi người không nên… Giết người…”
Lan Thất chấn động.
“Chết nhiều người như vậy… Người tại sao lại muốn giết người… Người không nên giết người… Không nên giết người…” Thanh âm dần nhỏ dần ngừng, đôi mắt kia cuối cùng không chống đỡ nổi mỏi mệt dồn dập, lần thứ hai nhẹ nhàng khép lại.
Để lại Lan Thất ngẩn ngơ trước giường, nháy mắt trong đôi bích mâu các loại tâm tình thoáng hiện, chậm đưa tay lên, nhích từng chút từng chút về phía đỉnh đầu Ninh Lãng, chân khí vờn quanh giữa ngón tay, chỉ cần… điểm nhẹ một cái… người này sẽ vĩnh viễn… nhắm mắt như thế!
Trong nháy mắt chỉ lực sắp bắn ra, bất chợt thu tay, thân thể liên tiếp lui về phía sau, thẳng đến khi cách xa giường một trượng mới dừng lại, bàn tay buông xuống giấu trong tay áo, vài giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất. Nắm tay, bỗng nhiên xoay người, giật cửa bước ra.
“Uống trà không?”
Cùng lúc cửa gỗ cọt kẹt mở ra, Tạ Mạt bưng ấm trà sứ trắng trong tay đưa lên, liền thấy sắc mặt Lan Thất mơ hồ, tựa hồ bị thứ gì làm cho kinh hãi, bích mâu liếc nhìn bọn họ một cái, quay đầu không nói một lời nhanh chóng rời đi.
“Hắn làm sao vậy?” Tạ Mạt mù mờ hỏi.
“Vào xem tiểu sư đệ trước đã.” Tống Tuyên nói.
Hai người xoay người vào phòng.
Phía sau, bóng lưng Lan Thất cô độc rời đi, vội vội vàng vàng, dọc đường vượt qua một dãy nhà gỗ lầu gỗ, thỉnh thoảng có người chào hỏi một tiếng ‘Thất thiếu’ nhưng nàng dường như không nghe thấy, vẫn một mực đi thẳng về phía trước.
Trên sườn núi phía tây bắc sơn cốc không xây nhà gỗ lầu gỗ, vẫn duy trì hình dáng tự nhiên vốn có của nó, cỏ khô trải dày mặt đất phủ lên tới đỉnh núi cao, một lớp mỏng xuôi theo sườn dốc nghiêng nghiêng trải đến tận khu rừng rậm.
Minh Nhị và Thu Hoành Ba bước chầm chậm trên đó, tịch dương khẽ vượt sang sông, hoàng hôn đỏ ửng mỹ lệ, hai bóng ảnh song song như ngọc, thỉnh thoảng nghiêng đầu khe khẽ một câu hai chữ, yên bình tự tại, xa xa nhìn lại thật như đang ngắm một bức họa đồ.
Nếu bất chợt có kẻ đui mù nào đi lầm vào, chỉ cần liếc nhìn hai người đều sẽ lặng lẽ thối lui, chỉ sợ quấy rầy cảnh đẹp.
Trên sườn núi, hai người nhìn nhau, tâm hòa mắt hợp, giai nhân (quân tử) hiếm thấy, nhưng trong lòng lại đồng thời khẽ thở dài.
“Ta vốn tưởng rằng chúng ta sẽ là thần tiên quyến lữ.” Trong giọng nói của Thu Hoành Ba hơi có tiếc nuối.
Minh Nhị dừng bước, chắp tay sau lưng, lát sau mới nói: “Tại hạ vốn cũng cho rằng như vậy.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau, sau đó mỉm cười, đều là vân đạm phong khinh.
“Gia thế dung mạo đều không có gì để bàn, gặp nhau lúc chưa từng hứa hôn, hẹn ước cùng người, thời gian không sớm không muộn, ngôn hành tính cách cũng hợp lòng nhau.” Thu Hoành Ba hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ngọn núi xa xa phía trước, kiều dung thấm nhuộm sắc đỏ ửng, diễm lệ không gì sánh bằng. “Vì sao lại không thể chứ?”
“Hoành Ba tiểu thư là người thông tuệ như vậy sao lại không biết?” Minh Nhị nhẹ nhàng nói một câu, con ngươi mênh mang xoay chuyển, vẫn xa xăm mịt mùng như trước.
Thu Hoành Ba nhìn hắn, hai người đứng gần là thế, đôi mắt kia chỉ cách trong gang tấc là vậy, nhưng lại như ngăn bởi thiên sơn vạn thủy, như nhìn nhau từ phía xa xôi, không thể vượt qua, không thể đến gần.
Thế gian này, có những người, chỉ cần ngươi trao cho hắn một phần chân tình, hắn đã hồi đáp lại ngươi tất cả. Nhưng cũng có người, dù ngươi dốc hết cả tâm tư cho hắn, hắn cũng chưa chắc hồi đáp ngươi được một phần.
Những người như vậy, ngươi mãi mãi không thể nhìn thấu hiểu rõ.
“Ngày nào đó Nhị công tử có Lân nhi* (ý bảo sinh con đẻ cái), xin dùng ‘Thiên ty y’ làm hạ lễ.” Nhẹ nhàng buông tay, mi mắt cong cong, một đóa cười nhàn nhạt chậm tràn ra như hoa trong nước, thấm đẫm nét thanh nhã quyến rũ mềm mại.
*Lân nhi: tương truyền trước khi Khổng Tử sinh ra, có kỳ lân nhả sách ngọc trong sân nhà ông, nói ông là dòng dõi vương hầu nhưng sinh không gặp thời chỉ có thể làm Tố vương (vị vua có đức nhưng không có ngai vàng), đó chính là điển tích “Lân thổ ngọc thư” (Lân nhả sách ngọc, xem trong “Thập di ký”). Từ đó mọi người thường ca ngợi con cái người khác là “Kỳ lân nhi” hoặc gọi là “Lân tử”, “Lân nhi”.
Minh Nhị hơi nhướng mày, ung dung tao nhã nhìn dung nhan mỹ lệ thế gian hiếm thấy trước mặt, sau đó mỉm cười, nói: “‘Thiên ty y’ là vật báu vô giá, tại hạ thẹn không dám nhận.”
Thu Hoành Ba lắc đầu, đôi mắt sáng thông tuệ, “Nhị công tử là nhân vật phi phàm, Hoành Ba có thể được đề thơ, đó mới là vật vô giá, là Hoành Ba chiếm tiện nghi mới phải.”
Nhân vật như vậy, thực sự đáng tiếc. Minh Nhị công tử lẳng lặng dời ánh mắt, nét mặt vẫn duy trì ý cười thanh nhã.
Hai người chậm rãi dời bước quay trở lại, đi được nửa đường thì thấy trên sườn núi xuất hiện một thân ảnh, ba người chạm mặt, đều là ngẩn ra.
“Thất thiếu.” Thu Hoành Ba mỉm cười lên tiếng chào, sau đó rời đi trước.
Để lại Minh Nhị, Lan Thất đứng sững cách sườn núi mặt đối mặt.
Bích mâu Lan Thất nhìn chằm chằm Minh Nhị, lúc sau mới phun ra một câu: “Hắn chết bản thiếu sẽ không khổ sở! Giả tiên ngươi chết bản thiếu nhất định vui mừng khôn xiết!”
Một câu không đầu không đuôi này khiến Nhị công tử có chút mờ mịt, chỉ chốc lát, ánh mắt lóe lên, dưới chân khẽ động, người đã tới trước mặt Lan Thất, duỗi tay chế trụ cổ tay Lan Thất, tung người mấy cái đã vào rừng rậm.
Trong rừng âm u nhưng lấy thị lực hai người vẫn thấy rõ xung quanh.
“Tâm loạn?” Minh Nhị như cười như không nhìn Lan Thất.
“Tâm động?” Lan thất thiếu hơi mỉa mai nhìn Minh Nhị.
“Thất thiếu không nhịn được đã chữa thương cho hắn sao?” Khóe môi Minh Nhị khẽ nhếch.
“Thu tiểu thư tuyệt sắc thiên hạ, Nhị công tử rốt cục cũng loạn mắt động tâm rồi à?” Bích mâu Lan Thất yêu dị.
“Có Thất thiếu xuất thủ, thương thế Ninh Lãng nhất định không có gì đáng ngại, hà cớ gì tâm tình Thất thiếu lại không tốt?” Minh Nhị dường như có chút nghi hoặc.
“Có giai nhân làm bạn, Nhị công tử diễm phúc thật không tệ.” Lan Thất bày ra bộ dáng thật là hâm mộ.
“Cổ khí này trong lòng Thất thiếu là vì Ninh Lãng hay còn vì chuyện gì khác?” Trên mặt Minh Nhị công tử hiện lên nụ cười nhạt ý vị thâm trường.
“Sắc mê người người tự mê.” Lan thất thiếu rung đùi đắc ý nói.
Hai người ngươi một câu ta một câu qua qua lại lại, cuối cùng đồng thời thốt ra: “Cẩn thận đấy.”
Lời vừa ra, cả hai sửng sốt, sau đó đều cười phì một tiếng, hơi tự giễu.
“Đồ ngốc!” Khóe môi Lan Thất cong lên, khóe mắt đuôi mày cũng giãn ra, ý cười rực rỡ.
“Thoải mái chưa?” Minh Nhị thấy bộ dáng kia của Lan Thất trong lòng khẽ động, không khỏi tiện tay búng ra, đương khi đầu ngón tay chạm đến mi tâm thì, hai người đồng thời ngẩn ra.
Một không ngờ nàng vậy mà không hề phòng bị, một không nghĩ hắn sẽ có cử chỉ này.
Đầu ngón tay, mi tâm chạm nhau, tình cảm ấm áp nhàn nhạt, chớp mắt tê dại.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.
Nhị công tử thu tay vào trong tay áo rộng, một bộ dáng thong dong bình tĩnh.
Lan Thất ngửa đầu ngắm đỉnh cây cao phía trên. Nhìn một lúc, bỗng nhún người bay lên ngọn cây, ngồi xuống trên một nhánh cây khô. Minh Nhị đứng dưới giật mình một chốc, sau đó cũng điểm mũi chân bay lên ngồi xuống bên cạnh Lan Thất.
Trên cây cao, tầm nhìn bỗng nhiên trống trãi, toàn cảnh sơn cốc đập vào trong mắt.
Ánh mắt đảo qua căn phòng của Ninh Lãng, Lan Thất rũ mắt, nhìn sang Minh Nhị, vừa như nói vừa như hỏi, “Trên đời tại sao lại có người như vậy?”
Minh Nhị hơi giật khóe mi, nhìn Lan Thất nhưng không nói gì.
“Không giết người thì sao có thể sống?” Trong bích mâu Lan Thất ẩn lộ một tia mờ mịt.
Trầm mặc chốc lát, Minh Nhị mới nói: “Trên đời này, có những người không giết người mới sống vui vẻ, bình yên được, mà chúng ta, lại phải giết người mới có thể sống.”
“Đúng vậy, chúng ta không giết người, thi cốt đều hóa thành tro.” Lan Thất quay đầu, ánh mắt nhìn vào sơn cốc, giữa trời chiều sơn cốc đặc biệt yên tĩnh, lộ ra mấy phần yên vui bình dị.
“Đến hôm nay Ninh Lãng vẫn có thể giữ vững tâm tính như vậy, thật khiến kẻ khác bội phục.” Trên mặt Minh Nhị hiện lên một tia khâm phục nhàn nhạt, “Có điều ta và ngươi không thể làm được như hắn, mà hắn cũng vĩnh viễn không thể hiểu thấu thủ đoạn của ta ngươi. Người chết, có thiên đình và địa ngục ngăn cách; người sống, có thiện ác hắc bạch phân chia.”
“Phân biệt rõ ràng, không thể vượt qua, đúng không?” Lan Thất nỉ non, “Vượt qua, sẽ là hỗn loạn, sẽ là lưỡng nan, cuối cùng… sẽ là hủy diệt.”
Minh Nhị không đáp, hai người trầm mặc.
Trên ngọn cây chìm vào im lặng, sơn cốc cũng bao phủ trong yên tĩnh, chỉ có vài làn khói bếp lượn lờ trong bóng trời chiều, nhưng vừa lên lưng chừng ngọn núi cao đã tản mát khắp nơi, gió thổi qua, cuối cùng hóa hư vô.
Sau một lúc lâu, Lan Thất nói: “Mỹ nhân Thu gia rốt cục vẫn phải bỏ qua sao?”
Nghe vậy Minh Nhị ngẩn ra, sau đó cười cười. Chẳng có gì ngạc nhiên, hắn hiểu nàng, nàng cũng hiểu hắn.
“Là một giai nhân tài mạo song toàn hiếm có, mà người thông minh đều biết làm thế nào để đối xử tử tế với mình.”
“Rõ ràng không phải rất thích Nhị công tử sao?” Lan Thất giơ tay bắt lấy một chiếc lá khô theo gió đưa tới.
Minh Nhị cười nhạt một tiếng, nói: “Thế nhân đều thích Nhị công tử, nhưng không ai thích Minh Hoa Nghiêm.”
Lan Thất chấn động, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy một khuôn mặt cười thanh nhã, khóe mắt đuôi mày như phủ trong màn sương mù, mênh mang sâu thẳm. Một thoáng ấy, bất chợt trong lòng mềm nhũn, sau đó hơi cay cay.
“Minh Nhị cũng được, Minh Hoa Nghiêm cũng xong, bản thiếu đều hiểu rõ, đều là đối thủ mạnh nhất duy nhất cuộc đời này của bản thiếu.”
Nụ cười thản nhiên mang theo mấy phần trêu đùa lại khiến Minh Nhị giật mình trong lòng, dời mâu nhìn lại, là khuôn mặt yêu mỹ tuyệt luân quen thuộc, ngay cả đôi bích mâu tà mị sáng rực cũng đều quen thuộc.
Bỗng nhiên, trong lòng chậm rãi tràn ra một thứ gì đó, lặng yên không tiếng động, mà khoảnh khắc này lại cảm thụ được rõ ràng một phần vui sướng.
Đó là cái gì?
Minh Nhị công tử ưu nhã nhíu đôi chân mày nghi hoặc.
Lại một trận gió phất qua, ngọn cây lay nhẹ, Lan Thất hơi rùng mình.
Minh Nhị đưa tay cầm lấy cổ tay lạnh lẽo của nàng, từ từ truyền nội lực sang.
Dòng nước ấm từ từ len lỏi trong người, sau đó hàn ý tiêu tan. Lan Thất ngước mắt nhìn Minh Nhị đang trầm mặc, sau đó khóe môi hơi cong lên, trong đôi bích mâu lộ ra một tia sáng trong veo, đó là… Bất giác mỉm cười.
Lúc thu công, Minh Nhị nhìn đến vết sẹo đã khắc sâu trên bàn tay kia, ánh mắt chỉ dừng lại một chút, sau đó ngước mắt lộ ra một ý cười thanh nhã, nói với Lan Thất: “Coi như đáp lễ vừa rồi, vết sẹo này giữ lại cả đời đi.”
Lan Thất sửng sốt.
Minh Nhị công tử tiêu sái đứng dậy, phiêu dật ưu nhã phi thân rời đi.
Đến khi Lan Thất tỉnh thần, rốt cục bật thốt một câu: “Giả tiên!”
Rồi lại không nhịn được cười.
Thu Hoành Ba sang tìm Hoa Phù Sơ, không ngờ khi đến nơi thì cả Hoa Phù Sơ và Dung Nguyệt đều không có trong phòng, sau khi hỏi thăm qua lại mấy câu với Hoa Thanh Hòa liền cáo từ. Lúc ra cửa lại thấy Vũ Văn Lạc còn đứng lặng ở chỗ cũ đang kinh ngạc nhìn về phía trước, vẫn duy trì tư thái nhìn Lan Thất, Minh Nhị rời đi, thế nhưng thân ảnh hai người đã khuất bóng từ lâu. Nhẹ bước đến gần, Vũ Văn Lạc tựa hồ không hề hay biết, ánh mắt vẫn không dời, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, tựa hồ đang suy tính chuyện quan trọng gì, đôi mắt lộ vẻ đặc biệt long lanh sáng ngời vô cùng có thần.
“Thế huynh đang nghĩ chuyện gì ư?” Thu Hoành Ba khẽ hỏi.
“Ta đang nghĩ, Nhị công tử và Thất thiếu thật là lợi hại đến đáng sợ.” Thanh âm Vũ Văn Lạc rất nhẹ, giống như là đang nói mê, rõ ràng vẫn chưa thoát hồn khỏi hồi trầm tư.
“Sao cơ?” Một câu mơ hồ này lại khiến cho Thu Hoành Ba bỗng nhiên kinh hãi.
Vũ Văn Lạc lại tiếp tục lầm bầm khe khẽ: “Vân Vô Nhai tính toán tỉ mỉ đến từng bước đi, nhưng chẳng phải bọn họ cũng thế sao. Chưa hề có người đặt chân đến Đông Hải đảo, bọn họ lại có thể tìm được; trên biển rộng rõ ràng họ bị sóng gió cuốn đi, nhưng vẫn bình yên vô sự; chín đứa con nít kia đánh bại tất cả chúng ta, lại chết trong tay hai người họ; chúng ta vô tung vô tích, họ lại có thể tìm được cơ quan nhà đá rồi dễ dàng phá trận mà cứu chúng ta ra; nơi này rõ ràng là địa bàn Đông Hải, họ lại có thể tìm được u cốc ẩn thân mà không bị phát hiện; còn có những nhà gỗ này, nhìn qua là biết đều mới được xây cất, còn có những thuộc hạ hai nhà Minh, Lan dù không trông thấy bóng dáng nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện… Chúng ta thất bại thảm hại trước Đông Hải đảo, hai người bọn họ chỉ hời hợt đã ứng phó xong. Chúng ta bất lực là thế, mà họ thì bản lãnh thông thiên, nếu…”
Hắn hơi dừng lại, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất dần, thay vào đó là hoang mang và âu sầu, sau một lúc lâu mới khẽ nói, “Vì sao đêm đó lại có kết quả như vậy?”
Nếu bọn họ có thể tìm được u cốc này, đồng thời còn có thể xây được nhiều lầu gỗ nhà gỗ như thế, vậy tất đã sớm đến Đông Hải, nhưng vì sao phải đến đêm hôm đó mới tới cứu bọn hắn? Chẳng lẽ bọn họ không biết cứu người như cứu hỏa, chỉ cần trì hoãn chốc lát sẽ dẫn đến long trời lở đất.
Thuộc hạ hai nhà Minh, Lan đã đến Đông Hải đảo thực sự chỉ có trăm người sao? Nếu bọn họ có thể sắp xếp bố trí nhiều chuyện như vậy, lẽ nào thật không có cách gì thỏa đáng hơn? Đêm hôm đó, dưới ngọn Nam phong đã chết bao người? Màn máu ấy, những người đã ngã xuống ấy, thật không thể tránh được ư?
Bọn họ…
Vũ Văn Lạc bỗng nhiên nhắm mắt, ngăn lại những suy nghĩ tiếp theo của bản thân. Bởi những điều đó chỉ khiến hắn kinh hãi khiếp sợ.
Thu Hoành Ba lẳng lặng nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn khi thì mê man, khi thì kinh hoảng, khi thì tỉnh ngộ, từng loại tâm tư cứ thoáng hiện lên, cuối cùng lại bình tĩnh như thường.
[Vì sao đêm đó lại có kết quả như vậy?]
Nghĩ đến câu hắn thì thào tự hỏi ấy, dưới sự kinh hãi còn sinh nghi ngờ, một lát sau khẽ thở dài nói: “Có thể, vì bọn họ là những người đứng đầu Minh gia, Lan gia, có thể, vì bọn họ là Minh Nhị công tử và Lan Thất thiếu – những người có thực lực nhất võ lâm hiện nay vấn đỉnh* ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, có thể… Có rất nhiều nguyên nhân, chúng ta chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn mà chớ nên truy hỏi, bọn họ sẽ không nói, cũng sẽ không để chúng ta tìm ra câu trả lời. Rồi có một ngày, có thể chúng ta sẽ thấy được đáp án, nhưng cũng có thể đó là câu hỏi mãi mãi không có lời giải.” (*vấn đỉnh: nhòm ngó ngôi báu, vật báu)
Nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ bên cạnh, Vũ Văn Lạc chấn động, quay đầu liền thấy dung nhan tuyệt sắc của Thu Hoành Ba, nhất thời nhớ lại chính mình vừa rồi lẩm bà lẩm bẩm, trong đầu nổ ầm một tiếng, sau đó vành tai khuôn mặt nóng lên.
“Thu… Thu tiểu thư, cô… Sao cô lại ở đây?” Sao nàng lại ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ nãy giờ nàng vẫn đứng đây? Chẳng lẽ nàng đã nghe hết những lời hắn nói? Càng nghĩ trong lòng lại càng túng quẫn.
Nhìn dáng vẻ bứt rứt ngượng ngùng của Vũ Văn Lạc, Thu Hành Ba không kìm được nở nụ cười, lập tức Vũ Văn Lạc chỉ cảm thấy như ánh đông dương đang tối sầm lại, gió nhẹ dừng chân, trước mắt trăm hoa rực rỡ hương khói lượn lờ, tim đập như trống chầu đầu váng mắt hoa.
“Hoành Ba tỷ tỷ.” Một thanh âm mềm mại khẽ gọi, nhìn lại thì thấy Hoa Phù Sơ và Dung Nguyệt đang đi từ dưới sườn núi lên, chỉ chốc lát đã đến trước mặt hai người.
“Muội muội vừa đi đâu à?” Thu Hoành Ba tiến lên mấy bước thân thiết nắm tay Hoa Phù Sơ.
Hoa Phù Sơ mỉm cười với Thu Hoành Ba, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Dung Nguyệt đang cúi đầu đứng lặng phía sau, đôi mắt lại nhìn về phía Vũ Văn Lạc, nói: “Muội vừa đưa Dung Nguyệt ra ngoài đi dạo một lúc.”
Vũ Văn Lạc hơi quay đầu.
“Dung Nguyệt.” Thu Hoành Ba đưa tay đỡ Dung Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng bi ai đau thương, hoàn toàn không còn bộ dáng sang sảng tươi đẹp như lúc đầu, trong lòng không khỏi hơi xót xa, nhưng cũng chẳng biết phải an ủi thế nào.
Dung Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Thu Hoành Ba một cái, khóe môi hơi cong lên, xem như chào hỏi, sau đó bước chậm tới trước mặt Vũ Văn Lạc, nhìn hắn, mở miệng, thanh âm khô khốc khàn khàn. “Ta biết dù ta nói gì hay làm gì thì Vũ Văn đại ca cũng không thể trở về, ta cũng biết vì ta mà huynh ấy mới chết, ta…” Trong lòng đau xót, cổ họng nghẹn ngào, không thể thốt nên lời nữa.
Vũ Văn Lạc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt bi thương thê lương của người trước mặt, trong lòng trầm xuống: “Ta không trách cô, đại ca cứu cô, đó là… Đó là huynh ấy tự nguyện.”
Lời còn chưa dứt, nước mắt trên mặt Dung Nguyệt đã rơi lã chã, nức nở thành tiếng.
“Cô đừng khóc.” Vũ Văn Lạc quay mặt đi, không đành lòng nhìn khuôn mặt bi ai tuyệt vọng của Dung Nguyệt, nghĩ rằng nàng đối với đại ca là một tấm chân tình, thế nhưng… Haizzz! Khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ta không trách cô, đại ca lại càng không trách cô, cho nên… Cô đừng xem cái chết của đại ca là lỗi của mình nữa.” Bởi vì chuyện này thật ra không hề liên quan đến cô, từ đầu tới cuối đại ca không hề… Nhớ tới tâm tư huynh trưởng, nhất thời đau xót, trong mắt đã có hơi nước.
“Vũ Văn Lạc.” Thanh âm Dung Nguyệt nghẹn ngào, “Ta không có cách nào có thể khiến Vũ Văn đại ca sống lại, ta cũng không có cách nào trả cho ngươi một Vũ Văn đại ca khác, ta nhất định sẽ sống tốt, sẽ làm tỷ tỷ của ngươi, sẽ chăm sóc ngươi, sẽ bảo vệ ngươi… Nhất định sẽ không để ngươi chịu thương tổn, cũng sẽ không để ngươi chết, cho nên… Cho nên… Ngươi để ta gặp qua huynh ấy một chút có được không?” Nói đến lời cuối đã nghẹn ngào không thể thành tiếng, tràn đầy đau thương khẩn cầu.
Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ đều nhìn Vũ Văn Lạc.
Vũ Văn Lạc không muốn giải thích nguyên nhân vì sao đêm hôm đó không để Dung Nguyệt chạm vào huynh trưởng, chỉ nói: “Cô đi đi, muốn nhìn bao lâu cũng được.”
“Ừ.” Dung Nguyệt chảy nước mắt gật đầu, cất bước chạy vào trong phòng.
Phía sau ba người nhìn bóng lưng của nàng, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.
“Nói ngốc cái gì vậy chứ, làm tỷ tỷ của ta, cô còn nhỏ hơn cả ta nữa đấy.” Vũ Văn Lạc lầm bầm.
“Ai bảo võ công ngươi thấp như vậy.” Hoa Phù Sơ nói, “Nếu võ công của ngươi cao hơn…”
Nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, nhưng ý tứ phía sau Vũ Văn Lạc sao lại không biết, cúi đầu, khẽ nói: “Đúng vậy, nếu võ công của ta cao hơn, có lẽ ngày đó đại ca đã không chết.”
“Thế huynh chớ nên nghĩ vậy.” Thu Hoành Ba nói, ánh mắt nhìn Hoa Phù Sơ, hơi lắc đầu. Hoa Phù Sơ nghĩ lại những lời mình vừa nói quả thật có phần lỗ mãng, không khỏi hơi thẹn, cúi đầu không lên tiếng.
“Võ công Nhị công tử và Thất thiếu cao đến bực nào, nhưng chẳng phải đêm hôm đó vẫn có rất nhiều người chết sao?” Thu Hoành Ba dịu dàng nói, “Trên đời này, có một số chuyện không phải cứ có võ công cao là có thể ngăn cản hoặc vãn hồi được, có rất nhiều chuyện chúng ta bất lực, chúng ta có thể nắm giữ tính mạng của mình đã là không dễ.”
Vũ Văn Lạc nhìn Thu Hoành Ba thoáng kinh ngạc.
“Tỷ tỷ nói rất đúng.” Hoa Phù Sơ ngước mắt nhìn cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại đàng kia, nghĩ đến người trong ấy, “Cho dù võ công cao hay thấp, chỉ cần lòng mình thoải mái là được. Mà Vũ Văn đại công tử… Huynh ấy liều mình tương cứu, tất nhiên vì trong lòng cam tâm tình nguyện, chúng ta hãy nên tôn trọng.”
Vũ Văn Lạc nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, lời này cũng không hoàn toàn sai. Nghĩ đến di dung* bình tĩnh an nhiên của huynh trưởng, huynh ấy có thể chết trong lòng người kia, vậy hẳn cũng mãn nguyện rồi. (*di dung: dung nhan người chết)
“Vũ Văn đại công tử đối với Dung Nguyệt tình nghĩa sâu nặng, đáng tiếc…” Thu Hoành Ba cảm thán một tiếng đầy thương tiếc.
“Dung Nguyệt lớn lên với ta từ nhỏ, cha mẹ cũng xem nàng như một nửa con gái, nàng thích đại công tử như vậy, ta vốn cho rằng nàng may mắn hơn ta nhiều, chỉ chờ về lại nhà sẽ xin cha mẹ làm chủ, nhưng hôm nay…” Hoa Phù Sơ nghĩ đến tình hình hai ngày nay của Dung Nguyệt, trong lòng vừa thương tiếc vừa đau xót, nhẹ nhàng nói: “Đại công tử thì bỏ tính mệnh, còn Dung Nguyệt… Nha đầu ngốc ấy lại muốn dùng cả đời để đền bù.”
Môi Vũ Văn Lạc giật giật, cuối cùng chỉ lặng lẽ dời ánh mắt. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, mắt nhìn thẳng Hoa Phù Sơ.
“Dung Nguyệt cô nương chớ làm như vậy, đại ca ta sẽ không nhận phần tình ấy, Vũ Văn gia chúng ta cũng sẽ không nhận. Các ngươi cũng không cần gánh trách nhiệm về cái chết của đại ca, cũng xin đừng để Vũ Văn gia phải gánh trách nhiệm về cuộc đời bất hạnh của Dung Nguyệt cô nương, càng xin đừng để đại ca ở dưới suối vàng mà vẫn không an lòng.”
Hoa Phù Sơ nghe vậy kinh ngạc nhìn Vũ Văn Lạc, đột nhiên cảm thấy Vũ Văn Ngũ ca người mà nàng luôn cho rằng rất vô dụng, vào thời khắc này lại chẳng khác nào một nam tử hán chân chính.
Thu Hoành Ba liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc, bên môi hiện lên một nét cười dịu dàng.
* * * * *
Có lời nói của Minh Nhị xoa dịu, chúng hiệp trong sơn cốc tạm thời đè nén thù hận trong lòng, dưới sự chăm sóc của thuộc hạ hai nhà Minh, Lan, an tâm nghỉ ngơi và dưỡng thương.
Trong sơn cốc dù chứa đến mấy trăm người nhưng không hề ồn ào ầm ĩ. Thứ nhất, chúng hiệp đã chịu đựng mấy tháng hành hạ về thể xác và tinh thần, bây giờ ai nấy đều rất mệt mỏi; thứ hai, trong này người người đều bị thương, đại bộ phận đều phải nằm trên giường dưỡng bệnh; thứ ba, nơi đây là chốn ẩn trốn, chẳng lẽ còn khua chiêng đánh trống kéo tụi Đông Hải đến.
Vì vậy, tất cả mọi người đều nhất mực giữ im lặng.
Núi xanh lầu gỗ, đồi dốc đường nhỏ, thấp thoáng thân ảnh hai ba người, lác đác vài tiếng nói trầm nhỏ, thật là có mấy phần ý vị an nhiên của chốn thế ngoại đào viên.
Ngày dần nghiêng, giờ dần trôi, chớp mắt lại qua giờ Mùi.
Tạ Mạt đẩy cửa ra, bưng chén thuốc tiến vào.
“Đến giờ tiểu sư đệ uống thuốc rồi.”
“Ừ.” Tống Tuyên đỡ Ninh Lãng vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường dậy.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng hai người cũng đút hết chén thuốc.
Tống Tuyên lấy khăn lau qua nước thuốc tràn ra khóe miệng Ninh Lãng, đang lau, bỗng nhiên nói: “Tiểu sư đệ gầy quá.”
Tạ Mạt đặt chén lên bàn, quay người lại, thở dài nói: “Tiểu sư đệ hôn mê lâu như vậy, lại không ăn uống được gì, sao có thể không gầy.”
“Haizzz, rốt cuộc khi nào đệ ấy mới tỉnh lại đây.” Tống Tuyên cũng thở dài, “Nếu tiếp tục thế này, chỉ sợ đệ ấy không chết vì bị thương nặng, cũng chết vì đói gầy.”
“Chỉ mong Minh Lạc cô nương nhanh nhanh giúp chúng ta khôi phục nội lực, đến lúc đó mới dễ cứu tiểu sư đệ.” Tạ Mạt đi tới trước giường ngồi xuống.
“Haizzz, chẳng biết đến khi nào Minh Lạc cô nương mới phối xong giải dược đây.” Tống Tuyên lại cảm thán.
“Vừa rồi đệ đi sắc thuốc, Minh Lạc cô nương nói phỏng chừng còn bốn năm ngày nữa.” Tạ Mạt đáp.
“Bốn năm ngày?” Ánh mắt Tống Tuyên nhìn Ninh Lãng đang nằm trên giường, “Rồi tiểu sư đệ sẽ chẳng thành da bọc xương sao?!”
“Chẳng còn cách nào, lúc này tất cả mọi người đều mất nội lực. Thuộc hạ hai nhà Minh, Lan tuy võ công cao cường đấy, nhưng huynh dám để bọn họ chữa thương cho tiểu sư đệ sao?” Tạ Mạt liếc mắt nhìn Tống Tuyên.
“Không.” Tống Tuyên lắc đầu liên tục, “Mấy người đó lợi hại thì lợi hại, nhưng võ công họ luyện đều là giết người, cứu người, vẫn không nên mạo hiểm.”
Tạ Mạt suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra có hai người tuyệt đối có bản lĩnh cứu người, chỉ là…”
“Đệ nói Lan thất thiếu và Minh Nhị công tử?” Tống Tuyên bổ khuyết cho Tạ Mạt.
“Ừ.” Tạ Mạt gật đầu.
“Không được.” Tống Tuyên không tán thành, “Lúc này mọi người trong cốc đều ký thác trên người hai người bọn họ, cho nên bọn họ không thể hao tổn nội lực được, hơn nữa…” Ánh mắt dời về phía người trên giường, hơi thở dài nói, “Lan thất thiếu là loại người vô tình, nghe nói tiểu sư đệ chết cũng chẳng mảy may quan tâm, vậy sao có thể ra tay cứu người.”
“Thế ư?”
Bỗng chốc một giọng nói thanh mị truyền đến, hai người vội vã theo tiếng mà nhìn lại thì thấy Lan Thất đang đứng trước cửa sổ, bích mâu sâu thẳm, như cười như không nhìn hai người. Cả hai cả kinh, người này đến lúc nào vậy chứ? Bọn họ dù còn hai thành công lực vậy mà vẫn không hề phát hiện.
“Hai vị sư huynh, nói xấu sau lưng người khác, cẩn thận đầu lưỡi đấy.” Lan Thất đẩy cửa đi vào.
Hai người Tạ Mạt, Tống Tuyên đứng dậy, nhất thời không biết nói gì cho phải, dù sao mới vừa nói xấu người ta lại để người ta chính tai nghe được.
Lan Thất đi tới trước giường, khi bích mâu chạm phải khuôn mặt gầy gò đến hốc hác trên giường thì ánh mắt hơi co rụt lại.
“Thất thiếu đến thăm tiểu sư đệ sao?” Vẫn là Tạ Mạt mở miệng trước, “Thất thiếu yên tâm, tiểu sư đệ tạm thời chưa chết được, chỉ có điều dáng dấp xấu xí đôi chút, nhưng Thất thiếu là nhân vật bậc nào chứ, nhất định sẽ không vì điều này mà… chê tiểu sư đệ, đúng không?”
Nghe được những lời này, Lan Thất nghiêng đầu, bích mâu tà tà liếc qua Tạ Mạt, mị thanh nói: “Trước nay bản thiếu luôn thích mỹ nhân, hai vị sư huynh tuổi trẻ anh tuấn, bản thiếu nhất định sẽ không ghét bỏ.” Đang khi nói chuyện khóe môi cong lên, một nụ cười nhạt yêu mỹ vô luân chậm rãi tràn ra, lưu quang trong bích mâu xoay chuyển phảng phất như sóng xoáy sâu thẳm có thể hút hồn phách người vào.
Tức khắc, lưng Tạ Mạt phát run, tự dưng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lan Thất nhìn phản ứng của Tạ Mạt, bên môi hiện lên một tia chế nhạo, quay đầu lại: “Đi ra ngoài.”
Hở? Tạ Mạt còn chưa hoàn hồn, Tống Tuyên bên cạnh một tay đẩy hắn ra cửa.
“Làm cái chi vậy?” Ngoài phòng Tạ Mạt hất tay Tống Tuyên ra.
“Chẳng lẽ đệ không thấy hắn vội tới chữa thương cho tiểu sư đệ sao.” Tống Tuyên buông tay nói.
“Thế ư?” Tạ Mạt nghe vậy nét mặt vui vẻ.
“Đệ đi pha một bình trà nóng lại đây, đợi Thất thiếu trị thương cho tiểu sư đệ xong khẳng định sẽ rất mệt mỏi, mời hắn uống chén trà coi như bày tỏ chút lòng biết ơn.”
“Ừ.” Tạ Mạt gật đầu, vừa mới nhấc chân, lại đặt xuống, quay đầu nhìn Tống Tuyên, “Vừa nãy đệ đã đi sắc thuốc, bây giờ đến phiên huynh.”
“Ta phải đứng ở chỗ này trông chừng, chớ để người khác quấy rầy.” Tống Tuyên lý do rất đầy đủ, “Hay thôi đệ ở lại đi? Đợi lát nữa không chừng Thất thiếu lại cần giúp một tay.”
Tạ Mạt nhớ tới đôi bích mâu yêu dị kia, lập tức khiếp đảm kinh hồn, không thể làm gì khác hơn là đi nấu nước pha trà, chẳng qua trước khi đi vẫn quay sang Tống Tuyên hừ lạnh một cái.
Tống Tuyên khoanh chân ngồi trước cửa, lẳng lặng ngắm nhật ảnh đang dần vắt nghiêng qua nhà gỗ.
Người kia, bất luận là nam hay nữ đều không liên quan đến bọn họ, chuyện ngoài núi Cạn Bích, bọn họ không quan tâm. Bọn họ chỉ để ý tiểu sư đệ, nếu hắn cam tâm tình nguyện, vậy họ cũng không còn lời nào để nói.
Mà người kia… Hôm nay chịu đến đây, một người được ví như Tu La lại chịu ra tay chữa thương cho tiểu sư đệ, vậy trong lòng hẳn có lưu tâm.
Nhân duyên, tình ái thế tục đối với bọn họ rất xa vời, bọn họ không hiểu, cũng không dính vào, vui buồn sau này của tiểu sư đệ, bọn họ xem như đấy là tạo hóa của hắn. Mà Ninh sư thúc và Ninh sư thẩm đã quyết định cửa hôn sự này cho con trai độc nhất của họ, vậy họ cũng tự có dụng ý của mình.
Tiểu sư đệ chỉ cần không chết không bị thương là tốt rồi, mà một đời hồng trần, chung quy cũng phải trải qua một hồi mài luyện trong gian khổ.
Đã là duyên phận, chớ nên cưỡng cầu.
Ánh mắt nhìn ra phía xa xa, chỉ mong phóng được tới tận ngọn núi kia.
Haizzz, nếu vẫn ở trên núi Cạn Bích thì tốt rồi.
Trước nhà gỗ, Tống Tuyên cảm khái.
Trên núi Cạn Bích ngắm mây nhạt đón gió mát, trong điện Cạn Bích luyện võ tu thân, mặc dù giản đơn nhưng lại yên vui. Chỉ mong những chuyện này qua nhanh đi, hắn đã có phần nhớ nhung ngọn núi kia.
Tạ Mạt đã pha trà xong quay lại đây, nhưng trong nhà gỗ vẫn không có động tĩnh.
Nước trà từ nóng đã chuyển sang ấm, rồi lại sang lạnh, trong phòng vẫn im ắng.
Bầu trời chầm chậm chuyển sang màu đỏ ửng, phản chiếu bóng ngọn núi dài thật dài, hoàng hôn lại đến rồi.
Tạ Mạt và Tống Tuyên lẳng lặng ngồi đợi trước cửa, không vội không nóng.
Trong nhà gỗ, trên giường gỗ đơn sơ, Lan Thất ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên lưng Ninh Lãng ngồi phía trước. Theo thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc mặt Ninh lãng dần dần chuyển hồng, trên đỉnh đầu một làn khói trắng nhàn nhạt lượn lờ, mà trên trán Lan Thất rịn ra một tầng mồ hôi mịn, theo đuôi lông mày chậm chảy xuống.
Cuối cùng Lan Thất dừng công thu chưởng.
Thân thể Ninh Lãng mất đi chỗ dựa nghiêng thẳng về phía trước, mắt thấy trán sắp đụng vào giường thì Lan Thất duỗi tay giữ bờ vai hắn lại. Xuống khỏi giường, khom lưng đỡ Ninh Lãng nằm lại, kéo chăn trong giường đắp lên cho hắn, trong nháy mắt đứng thẳng dậy, một giọt mồ hôi nhỏ trên trán rơi vào mí mắt Ninh Lãng.
Nhìn giọt mồ hôi rơi vào trong mắt ấy, không khỏi sửng sốt, lập tức hoàn hồn, đưa ngón tay lau đi giọt nước trên mí kia, lúc thu tay về thì lại phát hiện đôi mắt đã nhắm thật lâu ấy đang mở ra.
Trên khuôn mặt khô gầy hốc hác, một đôi mắt hắc bạch phân minh sáng như ánh dương, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lan Thất ngây ra.
“Ngươi… Đau không?”
Hửm? Lan Thất nghi hoặc.
“Nếu… Ta chết… Ngươi sẽ khổ sở chứ…” Ninh Lãng đã lâu chưa ăn uống gì, khí lực suy yếu, thanh âm khô khàn, chỉ có đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời, thần thái hào sảng chính trực không hề mảy may suy giảm.
Lan Thất ngẩn người.
“Ta chết… Ngươi sẽ đau chứ?” Đôi mắt kia vẫn nhìn nàng, trong suốt rõ ràng, “Ta thấy ngươi giết người… Rất đau… Ta chết… Ngươi sẽ đau… Tất cả mọi người không nên… Giết người…”
Lan Thất chấn động.
“Chết nhiều người như vậy… Người tại sao lại muốn giết người… Người không nên giết người… Không nên giết người…” Thanh âm dần nhỏ dần ngừng, đôi mắt kia cuối cùng không chống đỡ nổi mỏi mệt dồn dập, lần thứ hai nhẹ nhàng khép lại.
Để lại Lan Thất ngẩn ngơ trước giường, nháy mắt trong đôi bích mâu các loại tâm tình thoáng hiện, chậm đưa tay lên, nhích từng chút từng chút về phía đỉnh đầu Ninh Lãng, chân khí vờn quanh giữa ngón tay, chỉ cần… điểm nhẹ một cái… người này sẽ vĩnh viễn… nhắm mắt như thế!
Trong nháy mắt chỉ lực sắp bắn ra, bất chợt thu tay, thân thể liên tiếp lui về phía sau, thẳng đến khi cách xa giường một trượng mới dừng lại, bàn tay buông xuống giấu trong tay áo, vài giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất. Nắm tay, bỗng nhiên xoay người, giật cửa bước ra.
“Uống trà không?”
Cùng lúc cửa gỗ cọt kẹt mở ra, Tạ Mạt bưng ấm trà sứ trắng trong tay đưa lên, liền thấy sắc mặt Lan Thất mơ hồ, tựa hồ bị thứ gì làm cho kinh hãi, bích mâu liếc nhìn bọn họ một cái, quay đầu không nói một lời nhanh chóng rời đi.
“Hắn làm sao vậy?” Tạ Mạt mù mờ hỏi.
“Vào xem tiểu sư đệ trước đã.” Tống Tuyên nói.
Hai người xoay người vào phòng.
Phía sau, bóng lưng Lan Thất cô độc rời đi, vội vội vàng vàng, dọc đường vượt qua một dãy nhà gỗ lầu gỗ, thỉnh thoảng có người chào hỏi một tiếng ‘Thất thiếu’ nhưng nàng dường như không nghe thấy, vẫn một mực đi thẳng về phía trước.
Trên sườn núi phía tây bắc sơn cốc không xây nhà gỗ lầu gỗ, vẫn duy trì hình dáng tự nhiên vốn có của nó, cỏ khô trải dày mặt đất phủ lên tới đỉnh núi cao, một lớp mỏng xuôi theo sườn dốc nghiêng nghiêng trải đến tận khu rừng rậm.
Minh Nhị và Thu Hoành Ba bước chầm chậm trên đó, tịch dương khẽ vượt sang sông, hoàng hôn đỏ ửng mỹ lệ, hai bóng ảnh song song như ngọc, thỉnh thoảng nghiêng đầu khe khẽ một câu hai chữ, yên bình tự tại, xa xa nhìn lại thật như đang ngắm một bức họa đồ.
Nếu bất chợt có kẻ đui mù nào đi lầm vào, chỉ cần liếc nhìn hai người đều sẽ lặng lẽ thối lui, chỉ sợ quấy rầy cảnh đẹp.
Trên sườn núi, hai người nhìn nhau, tâm hòa mắt hợp, giai nhân (quân tử) hiếm thấy, nhưng trong lòng lại đồng thời khẽ thở dài.
“Ta vốn tưởng rằng chúng ta sẽ là thần tiên quyến lữ.” Trong giọng nói của Thu Hoành Ba hơi có tiếc nuối.
Minh Nhị dừng bước, chắp tay sau lưng, lát sau mới nói: “Tại hạ vốn cũng cho rằng như vậy.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau, sau đó mỉm cười, đều là vân đạm phong khinh.
“Gia thế dung mạo đều không có gì để bàn, gặp nhau lúc chưa từng hứa hôn, hẹn ước cùng người, thời gian không sớm không muộn, ngôn hành tính cách cũng hợp lòng nhau.” Thu Hoành Ba hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ngọn núi xa xa phía trước, kiều dung thấm nhuộm sắc đỏ ửng, diễm lệ không gì sánh bằng. “Vì sao lại không thể chứ?”
“Hoành Ba tiểu thư là người thông tuệ như vậy sao lại không biết?” Minh Nhị nhẹ nhàng nói một câu, con ngươi mênh mang xoay chuyển, vẫn xa xăm mịt mùng như trước.
Thu Hoành Ba nhìn hắn, hai người đứng gần là thế, đôi mắt kia chỉ cách trong gang tấc là vậy, nhưng lại như ngăn bởi thiên sơn vạn thủy, như nhìn nhau từ phía xa xôi, không thể vượt qua, không thể đến gần.
Thế gian này, có những người, chỉ cần ngươi trao cho hắn một phần chân tình, hắn đã hồi đáp lại ngươi tất cả. Nhưng cũng có người, dù ngươi dốc hết cả tâm tư cho hắn, hắn cũng chưa chắc hồi đáp ngươi được một phần.
Những người như vậy, ngươi mãi mãi không thể nhìn thấu hiểu rõ.
“Ngày nào đó Nhị công tử có Lân nhi* (ý bảo sinh con đẻ cái), xin dùng ‘Thiên ty y’ làm hạ lễ.” Nhẹ nhàng buông tay, mi mắt cong cong, một đóa cười nhàn nhạt chậm tràn ra như hoa trong nước, thấm đẫm nét thanh nhã quyến rũ mềm mại.
*Lân nhi: tương truyền trước khi Khổng Tử sinh ra, có kỳ lân nhả sách ngọc trong sân nhà ông, nói ông là dòng dõi vương hầu nhưng sinh không gặp thời chỉ có thể làm Tố vương (vị vua có đức nhưng không có ngai vàng), đó chính là điển tích “Lân thổ ngọc thư” (Lân nhả sách ngọc, xem trong “Thập di ký”). Từ đó mọi người thường ca ngợi con cái người khác là “Kỳ lân nhi” hoặc gọi là “Lân tử”, “Lân nhi”.
Minh Nhị hơi nhướng mày, ung dung tao nhã nhìn dung nhan mỹ lệ thế gian hiếm thấy trước mặt, sau đó mỉm cười, nói: “‘Thiên ty y’ là vật báu vô giá, tại hạ thẹn không dám nhận.”
Thu Hoành Ba lắc đầu, đôi mắt sáng thông tuệ, “Nhị công tử là nhân vật phi phàm, Hoành Ba có thể được đề thơ, đó mới là vật vô giá, là Hoành Ba chiếm tiện nghi mới phải.”
Nhân vật như vậy, thực sự đáng tiếc. Minh Nhị công tử lẳng lặng dời ánh mắt, nét mặt vẫn duy trì ý cười thanh nhã.
Hai người chậm rãi dời bước quay trở lại, đi được nửa đường thì thấy trên sườn núi xuất hiện một thân ảnh, ba người chạm mặt, đều là ngẩn ra.
“Thất thiếu.” Thu Hoành Ba mỉm cười lên tiếng chào, sau đó rời đi trước.
Để lại Minh Nhị, Lan Thất đứng sững cách sườn núi mặt đối mặt.
Bích mâu Lan Thất nhìn chằm chằm Minh Nhị, lúc sau mới phun ra một câu: “Hắn chết bản thiếu sẽ không khổ sở! Giả tiên ngươi chết bản thiếu nhất định vui mừng khôn xiết!”
Một câu không đầu không đuôi này khiến Nhị công tử có chút mờ mịt, chỉ chốc lát, ánh mắt lóe lên, dưới chân khẽ động, người đã tới trước mặt Lan Thất, duỗi tay chế trụ cổ tay Lan Thất, tung người mấy cái đã vào rừng rậm.
Trong rừng âm u nhưng lấy thị lực hai người vẫn thấy rõ xung quanh.
“Tâm loạn?” Minh Nhị như cười như không nhìn Lan Thất.
“Tâm động?” Lan thất thiếu hơi mỉa mai nhìn Minh Nhị.
“Thất thiếu không nhịn được đã chữa thương cho hắn sao?” Khóe môi Minh Nhị khẽ nhếch.
“Thu tiểu thư tuyệt sắc thiên hạ, Nhị công tử rốt cục cũng loạn mắt động tâm rồi à?” Bích mâu Lan Thất yêu dị.
“Có Thất thiếu xuất thủ, thương thế Ninh Lãng nhất định không có gì đáng ngại, hà cớ gì tâm tình Thất thiếu lại không tốt?” Minh Nhị dường như có chút nghi hoặc.
“Có giai nhân làm bạn, Nhị công tử diễm phúc thật không tệ.” Lan Thất bày ra bộ dáng thật là hâm mộ.
“Cổ khí này trong lòng Thất thiếu là vì Ninh Lãng hay còn vì chuyện gì khác?” Trên mặt Minh Nhị công tử hiện lên nụ cười nhạt ý vị thâm trường.
“Sắc mê người người tự mê.” Lan thất thiếu rung đùi đắc ý nói.
Hai người ngươi một câu ta một câu qua qua lại lại, cuối cùng đồng thời thốt ra: “Cẩn thận đấy.”
Lời vừa ra, cả hai sửng sốt, sau đó đều cười phì một tiếng, hơi tự giễu.
“Đồ ngốc!” Khóe môi Lan Thất cong lên, khóe mắt đuôi mày cũng giãn ra, ý cười rực rỡ.
“Thoải mái chưa?” Minh Nhị thấy bộ dáng kia của Lan Thất trong lòng khẽ động, không khỏi tiện tay búng ra, đương khi đầu ngón tay chạm đến mi tâm thì, hai người đồng thời ngẩn ra.
Một không ngờ nàng vậy mà không hề phòng bị, một không nghĩ hắn sẽ có cử chỉ này.
Đầu ngón tay, mi tâm chạm nhau, tình cảm ấm áp nhàn nhạt, chớp mắt tê dại.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.
Nhị công tử thu tay vào trong tay áo rộng, một bộ dáng thong dong bình tĩnh.
Lan Thất ngửa đầu ngắm đỉnh cây cao phía trên. Nhìn một lúc, bỗng nhún người bay lên ngọn cây, ngồi xuống trên một nhánh cây khô. Minh Nhị đứng dưới giật mình một chốc, sau đó cũng điểm mũi chân bay lên ngồi xuống bên cạnh Lan Thất.
Trên cây cao, tầm nhìn bỗng nhiên trống trãi, toàn cảnh sơn cốc đập vào trong mắt.
Ánh mắt đảo qua căn phòng của Ninh Lãng, Lan Thất rũ mắt, nhìn sang Minh Nhị, vừa như nói vừa như hỏi, “Trên đời tại sao lại có người như vậy?”
Minh Nhị hơi giật khóe mi, nhìn Lan Thất nhưng không nói gì.
“Không giết người thì sao có thể sống?” Trong bích mâu Lan Thất ẩn lộ một tia mờ mịt.
Trầm mặc chốc lát, Minh Nhị mới nói: “Trên đời này, có những người không giết người mới sống vui vẻ, bình yên được, mà chúng ta, lại phải giết người mới có thể sống.”
“Đúng vậy, chúng ta không giết người, thi cốt đều hóa thành tro.” Lan Thất quay đầu, ánh mắt nhìn vào sơn cốc, giữa trời chiều sơn cốc đặc biệt yên tĩnh, lộ ra mấy phần yên vui bình dị.
“Đến hôm nay Ninh Lãng vẫn có thể giữ vững tâm tính như vậy, thật khiến kẻ khác bội phục.” Trên mặt Minh Nhị hiện lên một tia khâm phục nhàn nhạt, “Có điều ta và ngươi không thể làm được như hắn, mà hắn cũng vĩnh viễn không thể hiểu thấu thủ đoạn của ta ngươi. Người chết, có thiên đình và địa ngục ngăn cách; người sống, có thiện ác hắc bạch phân chia.”
“Phân biệt rõ ràng, không thể vượt qua, đúng không?” Lan Thất nỉ non, “Vượt qua, sẽ là hỗn loạn, sẽ là lưỡng nan, cuối cùng… sẽ là hủy diệt.”
Minh Nhị không đáp, hai người trầm mặc.
Trên ngọn cây chìm vào im lặng, sơn cốc cũng bao phủ trong yên tĩnh, chỉ có vài làn khói bếp lượn lờ trong bóng trời chiều, nhưng vừa lên lưng chừng ngọn núi cao đã tản mát khắp nơi, gió thổi qua, cuối cùng hóa hư vô.
Sau một lúc lâu, Lan Thất nói: “Mỹ nhân Thu gia rốt cục vẫn phải bỏ qua sao?”
Nghe vậy Minh Nhị ngẩn ra, sau đó cười cười. Chẳng có gì ngạc nhiên, hắn hiểu nàng, nàng cũng hiểu hắn.
“Là một giai nhân tài mạo song toàn hiếm có, mà người thông minh đều biết làm thế nào để đối xử tử tế với mình.”
“Rõ ràng không phải rất thích Nhị công tử sao?” Lan Thất giơ tay bắt lấy một chiếc lá khô theo gió đưa tới.
Minh Nhị cười nhạt một tiếng, nói: “Thế nhân đều thích Nhị công tử, nhưng không ai thích Minh Hoa Nghiêm.”
Lan Thất chấn động, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy một khuôn mặt cười thanh nhã, khóe mắt đuôi mày như phủ trong màn sương mù, mênh mang sâu thẳm. Một thoáng ấy, bất chợt trong lòng mềm nhũn, sau đó hơi cay cay.
“Minh Nhị cũng được, Minh Hoa Nghiêm cũng xong, bản thiếu đều hiểu rõ, đều là đối thủ mạnh nhất duy nhất cuộc đời này của bản thiếu.”
Nụ cười thản nhiên mang theo mấy phần trêu đùa lại khiến Minh Nhị giật mình trong lòng, dời mâu nhìn lại, là khuôn mặt yêu mỹ tuyệt luân quen thuộc, ngay cả đôi bích mâu tà mị sáng rực cũng đều quen thuộc.
Bỗng nhiên, trong lòng chậm rãi tràn ra một thứ gì đó, lặng yên không tiếng động, mà khoảnh khắc này lại cảm thụ được rõ ràng một phần vui sướng.
Đó là cái gì?
Minh Nhị công tử ưu nhã nhíu đôi chân mày nghi hoặc.
Lại một trận gió phất qua, ngọn cây lay nhẹ, Lan Thất hơi rùng mình.
Minh Nhị đưa tay cầm lấy cổ tay lạnh lẽo của nàng, từ từ truyền nội lực sang.
Dòng nước ấm từ từ len lỏi trong người, sau đó hàn ý tiêu tan. Lan Thất ngước mắt nhìn Minh Nhị đang trầm mặc, sau đó khóe môi hơi cong lên, trong đôi bích mâu lộ ra một tia sáng trong veo, đó là… Bất giác mỉm cười.
Lúc thu công, Minh Nhị nhìn đến vết sẹo đã khắc sâu trên bàn tay kia, ánh mắt chỉ dừng lại một chút, sau đó ngước mắt lộ ra một ý cười thanh nhã, nói với Lan Thất: “Coi như đáp lễ vừa rồi, vết sẹo này giữ lại cả đời đi.”
Lan Thất sửng sốt.
Minh Nhị công tử tiêu sái đứng dậy, phiêu dật ưu nhã phi thân rời đi.
Đến khi Lan Thất tỉnh thần, rốt cục bật thốt một câu: “Giả tiên!”
Rồi lại không nhịn được cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook