Lan Nhân. Bích Nguyệt
Quyển 1 - Chương 17: Hiển lộ phong thái

Giờ Thìn, Vũ Văn Lạc và Ninh Lãng rốt cuộc cũng đặt chân đến đỉnh núi.

Anh Sơn tựa như một đóa hoa nằm vương giả giữa bình nguyên, cánh hoa tỏa ra lớp lớp, ở ngay trung tâm đóa hoa là một hồ nước trong vắt, phản chiếu bầu trời xanh thẳm, giữa mặt hồ xanh biếc là một núi đá xanh đen nho nhỏ đứng sừng sững. Ngay bên hồ, một tòa cung điện lấy màu trắng đen làm chủ đạo với vàng, son hỗ trợ bao bọc chung quanh bờ, kết cấu đơn giản, lại chạm trổ rất cầu kỳ tráng lệ, khiến người nhìn vào có cảm giác trang trọng lẫn uy nghiêm; Mà trên đỉnh ngọn núi nhỏ đứng giữa hồ là một toà điện, từ xa nhìn lại, mặc dù có vẻ không lớn lắm lại mang theo khí thế áp người, tựa như một vị vương giả cao cao tại thượng đứng đó bao quát xuống thiên hạ núi sông

Lúc đó là lúc mặt trời lên giữa đỉnh trời, vạn vật tắm mình trong ánh sáng.

“Đây là Thủ Lệnh cung ư.” Vũ Văn Lạc đứng trên đỉnh một cánh hoa, mở lớn mắt nhìn nơi thánh địa võ lâm.

“Thật sự đúng là Anh Sơn Thủ Lệnh cung.” Ninh Lãng cũng cảm thấy rung động.

Anh Sơn không mang vẻ cao lớn hùng vĩ như Thiển Bích, Thủ Lệnh cung kia cũng không rộng lớn hoa lệ bằng Thiển Bích cung, nhưng lại có một cảm giác oai phong vĩ ngạn chỉ mình nó có được.

Vũ Văn Lạc đảo mắt một vòng đánh giá tình hình xung quanh, sau đó nhịn không được buột miệng tán thưởng: “Anh Sơn quả thật bình thường, nhưng lại ẩn chứa muôn vàn khí thế, hồ nước này, cung điện kia, ngọn núi, cây cối…… Mọi thứ bình thường đến vậy, nhưng hợp lại cùng nhau, lại mang khí thế bừng bừng cùng với thanh nhã tú lệ, chỉ mới nhìn qua thôi cũng đã nhận thấy sự bất phàm của “Bạch Phong Hắc Tức”!”

“Đúng vậy.” Ninh Lãng tiếp lời,“Đại ca, trước đó dù chưa lần nào đặt chân lên Anh Sơn,đệ vẫn cảm thấy không hiểu lắm, tại sao ngọn núi này lại là thánh địa trong lòng võ lâm thiên hạ.”

“Ừ.” Vũ Văn Lạc gật đầu tỏ vẻ đồng cảm,“Vì sao không phải là dãy Thương Mang cao đệ nhất núi sông? Lại vì sao không phải thiên hạ đệ nhất hung hiểm Thiển Bích? Giang sơn Hoàng triều trải dài vạn dặm có bao nhiêu danh lam thắng cảnh, núi non hùng vĩ cao hơn Anh Sơn, nhưng ngay lúc này chân đứng tại đây, huynh cuối cùng cũng hiểu được.”

“Hơn nữa……” Ninh Lãng trầm ngâm

“Hơn nữa cái gì?” Vũ Văn Lạc quay đầu hỏi hắn.

“Nơi này nhìn lâu có cảm giác kỳ lạ.” Ninh Lãng cố suy nghĩ từ ngữ biểu đạt, muốn nói ra cảm xúc trong lòng,“Lòng cảm thấy khiếp sợ, lại cảm thấy lồng ngực như được khai mở nhiều hơn, nhưng bên cạnh đó…… tựa hồ cũng là đau lòng, không, không phải đau lòng, mà là……” Ninh Lãng nghĩ mãi, cuối cùng ão não nhìn Vũ Văn Lạc,“Không biết nói như thế nào, chính là rất thoải mái lại rất không thoải mái, ôi chao, cũng không phải thoải mái cùng không thoải mái, mà là……”

“Huynh biết trong lòng đệ là lọai cảm giác gì.” Vũ Văn Lạc ngắt lời hắn, quay đầu, nhìn phía Thủ Lệnh Cung đơn giản mà khí thế, “Là một loại kính sợ, dấy lên ý chí chiến đấu, bừng bừng lại ngập tràn bi thương……”

“Đúng, đúng, chính là lọai cảm giác như đại ca vừa nói.” Ninh Lãng không ngừng gật đầu tán thành.

“Bởi nơi này là chốn cao nhất mà tòan bộ võ lâm hướng đến.” Vũ Văn Lạc vươn tay chỉ về phía xa,“Thủ Lệnh Cung bảo hộ tín vật võ lâm chí tôn, mà hướng trên cao kia của Thủ Lệnh Cung…… Nhìn thấy không, tòa điện trên ngọn núi ở giữa hồ, nơi đó mới là chốn thánh địa trong thánh địa — Vi Nguyệt cung — theo sau  đời ‘Bạch Phong Hắc Tức’ tới nay, là nơi ở của võ lâm đế chủ, hơn trăm năm qua trừ võ lâm đế chủ chẳng có ai được phép bước vào! Hơn nữa……” Vũ Văn Lạc khoanh tay, ánh mắt chuyển hướng phương xa, nhìn xuyên qua ngọn núi tầng tầng lớp lớp ,“Hơn trăm năm trước, một trận chiến giữa Phong vương cùng Quân Thù Phóng ở núi Lạc Anh, nơi này phủ lấp hơn tám vạn nhân mạng, tẩm liệm hơn tám vạn hồn thiêng chiến sĩ, thê lương đến vậy, cho nên chúng ta kính sợ, cho nên trong lòng chúng ta dâng trào ý chí chiến đấu, cho nên chúng ta cảm thấy sầu não bi tráng……”

“Cho nên mới nói Anh Sơn là chốn tụ hợp thần khí linh thiêng, cũng bởi vậy ‘Bạch Phong Hắc Tức’ mới chọn nơi đây làm võ lâm thánh địa.” Nghĩ đến chuyện của người đi trước, lòng Ninh Lãng nảy lên cảm thán.

“Ừ.” Vũ Văn Lạc nhìn về phía anh hào võ lâm,“Bọn họ lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ khiến võ lâm an ổn trăm năm, đến tận ngày nay có bao nhiêu người sùng kính họ như thế, linh hồn họ cũng được an ủi, chỉ là……”

Ninh Lãng lẳng lặng chờ đợi.

“Võ lâm hôm nay chẳng còn là lúc xưa.” Vũ Văn Lạc cuối cùng chỉ buông một câu than thở.

“Hôm qua đã trôi đi chẳng thể vãn hồi, hôm nay đến cứ để tự nhiên.” Ninh Lãng bỗng nhiên nói một câu thật sâu sắc.

“Hả?” Vũ Văn Lạc  ngạc nhiên nhìn Ninh Lãng.

Ninh Lãng đỏ mặt, giải thích: “Đây là lời đại sư huynh rất thích nói, đệ ở trên núi thường hay nghe nên nhớ rõ.”

“À.” Vũ Văn Lạc cũng không giễu cợt hắn, “Đệ có thể nhớ rõ, hơn nữa còn hiểu ra thật là hiếm thấy.”

Mặt Ninh Lãng ửng hồng,“Đại ca, võ lâm hôm nay đương nhiên không còn giống như xưa, con người đều sẽ thay đổi, nhưng đệ nghĩ, hai vị tiền bối, ừm, không đúng, rất nhiều vị tiền bối để lại võ lâm cho chúng ta hôm nay, hậu bối chúng ta tất sẽ phải kế thừ, trừ ác vì thiện, hành hiệp trượng nghĩa, chúng ta nhất định sẽ kế thừa.”

Vũ Văn Lạc kinh ngạc nhìn hắn một lát, sau đó cười nói: “Kỳ thật có đôi khi đệ cũng không ngốc mấy.”

“Đại ca, huynh…… Huynh đừng nên mãi chê cười đệ!” Ninh Lãng bối rối.

“Ta không chê cười đệ.” Sắc mặt Vũ Văn Lạc nghiêm túc, ngay sau đó lại nhe răng cười ha hả, “Ngày thường đệ luôn ngốc chuyện này chuyện kia, đột ngột lại trở nên thông minh thế này, thật khiến cho người ta ngạc nhiên.”

“Đệ……” Ninh Lãng càng trở nên lúng túng hơn.

“Thôi được rồi, chúng ta tìm nơi tốt nghỉ chân đi.” Vũ Văn Lạc khoát tay, xem như buông tha cho hắn, quay đầu bắt đầu đánh giá tòan cảnh xung quanh Thủ Lệnh cung.

Phía trước Thủ Lệnh Cung là một quãng sân rộng với sức chứa mấy ngàn người, nối Thủ Lệnh cung với tòan bộ sân bởi từng hành lang uốn tròn, ở hành lang giữa là hơn mười ghế dựa lớn đang nằm ngay ngắn. Thời điểm này ở giữa sân rộng đã có rất nhiều anh hào tụ tập, mà cha con Vũ Văn Lâm Đông vừa đến, thật đúng như lời Vũ Văn Lạc nói qua, đang bị đàn anh vây quanh tiếp đón hàn huyên nói chuyện, Vũ Văn Lâm Đông mặt mày hồng hào chuyện trò vui vẻ, cho thấy tâm trạng mười phần vui sướng thỏai mái, cũng nhận ra rõ ràng Vũ Văn Phong đứng giữa đám người đang vây quanh mình, tư thế oai hùng lãnh ngạo, thần thái sảng khóai, đứng bên cạnh Vũ Văn Lâm Đông, quả đúng hổ phụ hổ tử, nếu thay thế thành Vũ Văn Lạc, thật ra mà nói là hổ phụ cùng khuyển tử.

“Đi theo huynh, tìm một chỗ tốt.” Vũ Văn Lạc lôi kéo Ninh Lãng.

Ninh Lãng đi theo hắn đi qua khỏang sân rộng lớn, bước trên hành lang gấp khúc, rẽ trái rồi đi thêm một đọan nữa, thấy một hành lang khác dẫn ra một tiểu đình nho nhỏ, nơi này cách sân lớn kia một đọan, nhưng đứng ở trong đình vẫn có thể bao quát hết tất cả những diễn biến ngòai kia, thêm vào đó tất cả mọi người đã tụ tập ở kia rồi, nơi này hoá ra lại rất yên tĩnh.

“Đại hội cũng chuẩn bị mở màn rồi, những võ lâm cao thủ kia ai nấy nói chuyện đều hào sảng, chúng ta cũng không cần bận tâm, mà những chuyện chúng ta nói cũng không ai nghe được, tốt thật.” Vũ Văn Lạc vừa nói vừa ngồi xuống lan can, “Chúng ta võ công thấp, ‘người nhỏ lời nhẹ’, chỉ cần tập trung xem náo nhiệt là được rồi.”

“Ừ.”

Hai người ngồi trên lan can nhìn về phía dải sân rộng bên kia, theo thời gian cũng nhận ra vài vị có mặt mũi vừa đến, sân kia quả thật rất rộng, ở giữa đã kín người không còn chỗ trống, giang hồ hào kiệt cũng lấp đầy hai bên trái phải, nhưng bọn họ tự động đứng phân ra làm hai chừa lại một đường ở giữa lấy Thủ Lệnh Cung làm điểm chính.

“Quả là phân chia hắc bạch rõ ràng.” Vũ Văn Lạc lên tiếng đồng thời lôi giấy bút từ trong người ra, chuẩn bị sẵn sàng ghi xuống sự kiện ngày hôm nay của võ lâm.

“Cái gì hắc bạch phân minh.” Ninh Lãng hướng về phía trước nhìn tìm hiểu.

“Đệ nhìn xem, bên trái quảng trường đều là người trong bạch đạo, bên phải lại là hắc đạo, đây chẳng gọi là hắc bạch phân minh đó sao.” Vũ Văn Lạc chỉ tay về phía sân rộng, sau đó lại chỉ về hướng hành lang, “Lại nhìn về phía dãy ghế đằng kia, đệ có thấy cái ở giữa cao hơn một chút không, hai bên trái phải lại để ngang hàng. Có thể khẳng định chỗ ngồi ở giữa là của Thủ Lệnh cung chủ, hai bên trái phải chính là chỗ ngồi của các đại nhân vật hắc bạch lưỡng đạo, ví dụ như tứ phái hay lục đại thế gia.”

“À.” Ninh Lãng nhìn qua, thật vậy,“Nếu đại sư huynh đến, xem chừng phụ thân đệ sẽ không.”

Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn hắn, “Thiển Bích, Ninh gia quả thực đúng là một nhà, chuyện võ lâm đại sự như thế này chỉ một bên đến cũng được.”

“Sư phụ nói, cha đệ là người lười biếng nhất từ các đời Ninh gia truyền lại đến nay, việc người chịu khó nhất trên đời là bỏ ra thời gian năm ngày xin cưới mẫu thân.” Ninh Lãng có chút ngượng ngùng cười cười, “Sư phụ còn nói, trước kia con cháu Ninh gia lên núi học nghệ thông thường cũng phải sau mười tuổi, chỉ có đệ bốn tuổi đã lên Thiển Bích, tất cả cũng bởi phụ thân lười dạy dỗ.”

Vũ Văn Lạc nghe xong ngạc nhiên nhìn Ninh Lãng,“Cha đệ đúng là một người thú vị.”

“Đại ca, mấy người Thu tiền bối đến rồi.” Ninh Lãng bỗng nhiên chỉ về phía khỏang sân. Bên kia Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong dẫn Hoa Thanh Hòa, Mai Hồng Minh, tất cả cùng đến, tiếp đó thấy phụ tử Vũ Văn ra nghênh đón, các anh hùng trong bạch đạo cũng tiến tới vây lấy.

“Đáng tiếc Thu tiểu thư không tới.” Vũ Văn Lạc cảm thấy có chút tiếc nuối không thể gặp được võ lâm đại mỹ nữ.

“A, đại sư huynh đến!” Ninh Lãng bỗng nhiên kích động vỗ vai Vũ Văn Lạc.

“A? Thật sao?” Mắt Vũ Văn Lạc vội vàng rời khỏi nhóm người Thu Trường Thiên.

“Bên kia, mặc áo đen.” Ninh Lãng chỉ cho hắn xem,“Còn có tam sư huynh, ngũ sư huynh.”

Vũ Văn Lạc nhìn về phía bên kia, sau đó nghi ngờ quay đầu nhìn Ninh Lãng,“Ý đệ là nói  đến ba người mặc áo đạo màu đen kia sao?”

“Đúng vậy.” Ninh Lãng gật đầu.

Vũ Văn Lạc lại nhìn nhìn về phía ba người, sau đó quay đầu trừng mắt, “Bọn họ sao có thể là đạo sĩ?”

“Bọn họ từ nhỏ đã xuất gia mà.” Ninh Lãng cũng nhìn Vũ Văn Lạc một cách kỳ quái, “Chẳng lẽ huynh không biết Thiển Bích phái có xuất gia đệ tử và tục gia đệ tử?”

“Không biết.” Vũ Văn Lạc gật đầu như thể đương nhiên.

“Nhưng mà……” Không phải ngươi tự xưng là giang hồ vạn sự thông sao? Sao lại không biết được. Ninh Lãng dù có nghĩ những lời này trong đầu cũng không mở miệng nói ra

“Vì sao Thiển Bích phái lại có đệ tử xuất gia?” Vũ Văn Lạc vô cùng khó hiểu.

“Đó là bởi vì tổ sư Nhâm Mặc Vũ xuất gia làm đạo sĩ, do đó đệ tử của người cũng xuất gia theo, sau đó truyền thừa xuống dưới, Thiển Bích phái liền có hai lọai xuất gia và tục gia đệ tử, chỉ là người xuất gia ít hơn, thêm vào đó họ rất hiếm khi xuống núi, xa lánh trần thế, chỉ dốc lòng tu hành nghiên cứu võ đạo, cũng bởi vậy xuất gia đệ tử tuy ít, nhưng từ trước đến nay đều là những người có tu vi cao nhất ở  Thiển Bích, bao nhiêu năm nay tiếp nhân vị trí trưởng môn cũng là xuất gia đệ tử chiếm đa số.” Ninh Lãng giải thích.

“Thì ra là như thế.” Vũ Văn Lạc bừng tỉnh đại ngộ, tựa như tự mình giả thích cho mình, “Bởi vì xuất gia đệ tử ít ra giang hồ, cho nên trên giang hồ cũng hiếm ai nhắc tới chuyện Thiển Bích phái có xuất gia đệ tử, vì thế ynh mới không hề hay biết.”

“Ừ.” Ninh Lãng cho rằng đây cũng chính là nguyên nhân, “Thiển Bích phái ngọai trừ trưởng môn còn có một vị trưởng lệnh cung chủ, trước đó là do được tuyển lựa từ những người xuất sắc nhất trong các tục gia đệ tử để đảm đương, phàm là những chuyện lớn nhỏ trên giang hồ, trưởng môn đều phái trưởng lệnh cung chủ ra mặt, cho nên trên giang hồ rất nhiều người lầm trưởng lệnh cung chủ thành trưởng môn.”

“À, ra còn vì nguyên nhân này.” Vũ Văn Lạc hiểu ra, song song ghi xuống, để cho giang hồ sau này đỡ phải hiểu lầm.

“Lần này đại sư huynh lại chịu rời núi, đệ thật sự cũng rất thắc mắc.” Ninh Lãng lại nhìn các sư huynh nói.

Vũ Văn Lạc bây giờ mới quan sát kỹ ba vị sư huynh núi Thiển Bích kia, một lát sau có vẻ tiếc hận nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc, thấy bọn họ đều tuổi trẻ anh khí, tư thế oai hùng, thế mà lại xuất gia làm đạo sĩ!”

“Bọn họ từ nhỏ đã xuất gia.” Ninh Lãng lại giải thích.

“À, là do còn nhỏ không biết chuyện nên bị lừa.” Vũ Văn Lạc lại càng tiếc hận.

“Không phải.” Ninh Lãng lại phải vì sư môn giải thích, “Môn quy Thiển Bích có một quy định, xuất gia đệ tử vẫn có thể hoàn tục, nhưng các sư huynh nói thế tục nhiễu nhương, xuất gia vẫn thỏai mái tự tại hơn.”

“Ồ, thì ra là do rất có tuệ căn.” Vũ Văn Lạc vội vàng sửa miệng.

Bọn họ vừa nói xong, khỏang sân bên kia bỗng lâm vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người chăm chú về phía trước, một số người còn có vẻ do dự thối lui về phía sau. Do sân kia cách một hành lang dài, ở vị trí bọn họ đã khó nhìn được, lại thêm bị nhiều người ngăn cảm tầm mắt, không rõ là người phương nào vừa đến lại có thể khiến cho quần hùng có phản ứng như vậy. Sau một lúc lâu, nhìn thấy đám người mới đến bước vào giữa sân, dẫn đầu là một cô gái mang mạng che mặt, mặc dù không thấy dung mạo nhưng thân hình yểu điệu, dáng vẻ ngàn vạn, phía sau có sáu mgười đi theo, một trong những người đó có một người là tay thủ lĩnh Tùy giáo trước đó đã trả thù Vũ Văn Phong ở núi Mông, bọn họ mắt không chớp lấy một cái, thong thả ung dung đi băng qua đám người, bước lên hành lang gấp khúc, tiếp đó cô gái dẫn đầu ung dung ngồi xuống ghế, sáu người còn lại lập tức đứng sau lừng nàng.

“Chẳng lẽ là giáo chủ Tùy Giáo?” Vũ Văn Lạc vừa thấy nàng ngồi vào ghế đầu tiên bên phải liền trở nên kích động, nếu Thủ Lệnh Cung chủ ngồi ở chính giữa, như vậy người ngồi đầu tiên bên trái ngay cạnh người chỉ có thể là bạch đạo đệ nhất phái, trưởng môn Phong Vụ, thế nên bên phải tất nhiên là người đứng đầu Tùy Giáo,“Không đúng, đương nhiệm giáo chủ Tùy Giáo là Tùy Khinh Hàn, hắn là nam mà.”

“Vậy cô gái đó là ai?” Ninh Lãng đương nhiên lại càng không biết.

“A…… Có thể phó giáo chủ của bọn họ.” Vũ Văn Lạc đoán.

Ngay lúc đó, quần hùng ở giữa sân bỗng trở nên xôn xao hẳn lên, nhìn bộ dạng hớn hở, ai nấy đều mang vẻ tươi cười.

Lần này đến lại là ai? Vũ Văn Lạc hết sức chăm chú nhìn về phía sân.

Chẳng lẽ là Lan…… Minh Nhị? Ninh Lãng cũng trở nên khẩn trương mà chẳng rõ vì sao.

Hai bóng người nối đuôi nhau xuất hiện, đi trước là một vị thư sinh khỏang ba mươi đổ lại, áo bào trắng thuần khiết, không có mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cực kỳ bình thường, nhưng vẻ mặt lại sáng như mặt trời, khó phân định tuổi tác, một đôi con người thong dong lắng đọng như đã trải qua hết phù hoa cuộc đời, Thu Trường Thiên vốn dáng vẻ đường đường, khí chất nhàn nhã, nhưng vừa thấy thư sinh này, lại cảm thấy Thu Trường Thiên chỉ thường thôi. Mà người đi đằng sau hắn, Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng vừa thấy liền kêu sợ hãi thốt lên:“Lan Thất?!”

Người nọ một thân áo trắng, sạch sẽ không vướng bận, nhưng mặt mũi, dáng người kia lại rõ ràng chính là Lan Thất! Lan Thất thiếu một thân yêu dị sao lại có khí chất trong trẻo như thế?! Hơn nữa còn ngoan ngõan theo sau người khác như vậy, hành vi nhỏ nhẹ, ánh mắt khiêm tốn…… Không đúng!

Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng quay đầu nhìn nhau, phát hiện sự khiếp sợ trong mắt đối phương: Mắt người kia không phải màu xanh! Người kia không có cặp mắt xanh ngọc độc nhất vô nhị của Lan Thất!

Hai người lại hướng tầm nhìn trở lại người nọ, một lần nữa nhìn cho rõ ràng, ánh mắt người nọ là màu đen, là một màu đen thuần túy không chút tạp chất.

Một đám anh hào bạch đạo kéo ra tiếp đón, phía hắc đạo cũng chỉ nhìn qua, Mấy người Thu Trường Thiên, Vũ Văn Lâm Đông, Nam Ngọa Phong tươi cuời chào hỏi thư sinh kia, một tiếng kêu lớn vang lên:“Minh chưởng môn! Minh đại hiệp!”

“Thì ra là trưởng môn Phong Vụ phái.” Vũ Văn Lạc nghe được mọi người kêu to đột nhiên bừng tỏ, vẻ mặt đầy kính trọng nhìn vị thư sinh kia,“Khí độ như vậy cũng chỉ người mới đó.”

“Nhìn thật là trẻ.” Ninh Lãng nhìn người gần như đứng đầu võ lâm, trưởng môn Phong Vụ phái.

“Nhìn bộ dáng quả thật trẻ tuổi.” Vũ Văn Lạc gật đầu,“Nhưng người thành danh trên giang hồ cũng đã hơn hai mươi năm rồi, tuổi tác so với Thu thế bá chắc cũng không cách là bao.”

Bên kia mấy người Thu Trường Thiên sau khi chào hỏi Minh Không, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nhìn người trẻ tuổi đi theo sau, bọn họ đương nhiên cũng nhận ra người này không phải Lan Thất, nhưng gương mặt thật sự quá giống. Mà tên thủ lĩnh Tùy giáo ngày trước ở múi Mông cũng thấy ngạc nhiên về dung mạo người này, cúi đầu bên tai người con gái che mặt nói khẽ vài câu, tiếp theo liền thấy nàng cũng nhìn qua hướng đó.

“Vãn bối đệ tử Phong Vụ, Phượng Duệ, ra mắt các vị tiền bối.” Người nọ rốt cục ngẩng đầu, đôi mắt đen thuần ngước nhìn mọi người, lúc đó, không riêng gì mấy người Thu Trường Thiên đứng ngay trước mặt, mà Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng cách đó khá xa cũng thấy ngực bỗng cứng lại, tựa như rơi xuống vực sâu không thấy đáy, đen sâu tối tăm đến mức tuyệt vọng.

Phượng Duệ chắp tay thi lễ rồi lẳng lặng đứng sau Minh Không, chẳng hề nhìn một ai trong đám người xung quanh, những người ở đó phàm chỉ gặp qua hay có quan hệ với Lan Thất đều muốn hỏi xem hắn cùng Lan Thất có quan hệ gì không, nhưng làm sao cũng chẳng thể mở lời.

“Phượng Duệ vẫn luôn chuyên tâm rèn luyện, lần này xuống núi bước vào giang hồ, sau này nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Minh Không hướng mọi người cười nói.

“Minh đại hiệp khách khí rồi.” Mọi người ôm quyền, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Phượng Duệ, hắn vẫn thế, hờ hững không hề có hành động nào.

“Phượng Duệ.” Một nam tử mặc áo đạo màu đen, diện mạo lương thiện tiến tới gọi một tiếng.

Phượng Duệ nâng mắt nhìn qua, khóe miệng khẽ nhếch cong lên, coi như một nụ cười,“Nhâm Khởi.”

“Ra đại sư huynh của đệ quen biết hắn.” Vũ Văn Lạc kêu lên.

“Đại sư huynh năm năm trước có ghé qua Phong Vụ phái, có khả năng bọn họ quen biết trong lúc đó.” Ninh Lãng nói,“Chẳng qua là chưa từng nghe đại sư huynh nhắc đến hắn bao giờ.”

“Vậy sao?” Vũ Văn Lạc thấy khó hiểu, ánh mắt bỗng nhiên lại bị một người hấp dẫn,“Ninh Lãng, mau nhìn người đó, biết là ai không?”

Một người thân hình cao lớn hiên ngang bước đến, ngũ quan kiên nghị như được điêu khắc, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, đi theo sau là mấy tên tùy tùng.

“Nhất định là đại ca của Liệt tam gia.” Ninh Lãng vừa thấy người nọ nói luôn.

“Đúng, hai người bọn họ vừa nhìn đã biết là huynh đệ.” Vũ Văn Lạc gật đầu, vẻ mặt hưng phấn,“Trưởng môn Thiên Vân trang, Liệt Sí Đường cũng đến rồi, Anh Sơn hôm nay thật sự là thời điểm gió mưa vần vũ long hổ tề tụ.”

“Minh Nhị công tử vẫn còn chưa tới.” Ninh Lãng lại nói.

Vũ Văn Lạc quay đầu liếc hắn, “Đệ thật sự quan tâm là tại sao Thất thiếu vẫn chưa tới chứ gì?”

Ninh Lãng bị Vũ Văn Lạc nói toạc ra tâm sự trong lòng không tránh khỏi đỏ mặt cúi đầu.

Vũ Văn Lạc nhìn bộ dạng này của hắn liền nhíu mày, tiếp theo lại thầm thở dài một hơi,“Yên tâm đi, nơi náo nhiệt như vậy hắn sao có thể không đến được.”

Sau đó vẫn còn rất nhiều anh hào hắc bạch lưỡng đạo lũ lượt kéo đến, khiến Ninh Lãng nhìn theo không kịp, Vũ Văn Lạc thì cực kỳ phấn khởi, bút múa lia lịa không nghỉ một giây. Giờ Thìn đến gần, mọi người ở khỏang sân rộng vừa chào hỏi vừa nhường chỗ cho nhau, ghế dựa trên hành lang cũng dần dần được lấp đầy bởi chủ nhân của nó.

Vũ Văn Lạc lần lượt rảo mắt nhìn chi tiết chủ nhân của từng cái ghế, những người ngồi trên đó chính là người có võ công cao nhất một phương, bọn họ có thể cao cao tại thượng nhìn thẳng xuống những người đang đứng dưới sân, mà những người dưới đó lại một lòng sùng bái kính trọng ngẩn nhìn lên.“Để đổi lấy một chỗ ngồi này, không biết bọn họ đã trả giá đắt bao nhiêu?” Hắn thì thầm.

“Cái gì?” Lời nói của Vũ Văn Lạc rất nhỏ, Ninh Lãng không nghe được.

“Ai da, Nhị công tử, đừng nói chúng ta lại đến muộn rồi chứ?”

Đang lúc chúng anh hào coi như đã yên ổn, một tiếng nói trong vắt dụ hoặc bỗng từ đâu truyền lại, tựa tiếng đàn huyền bí lay động cõi lòng người nghe.

“Chẳng phải Thất thiếu bảo rằng cảnh trí trên đường rất đẹp nên muốn đi chậm một chút sao?” Một giọng nói khác trong trẻo nhưng gió xuân lướt qua mặt nước cũng vang lên, lại đem tâm tình mọi người đang xao động trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

“Chẳng lẽ không phải bởi Nhị công tử một đường nhã luận khiến chúng ta lưu luyến không rời sao?” Giọng nói thanh mị kia hỏi ngược lại.

“Các ngươi lải nhải hết một chặng đường rồi còn chưa đủ hả?” Lại một giọng nói lạnh lùng khác nhập cuộc.

Sau đó ba bóng người đi tới, mọi người trong sân quay đầu nhìn lại, không khỏi liên tục sợ hãi thở vắn than dài, thật là những người xuất sắc!

Đó là ba gã nam tử tuổi trẻ, người bên trái quần xanh áo xanh mộc mạc như sen, mặt mũi tựa ngọc đúc, luôn luôn mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lóang như phủ một tầng sương, mày cao khí chất nhanh nhã, không nhiễm nửa hạt bụi trần; Ở giữa là áo bào dài tím đẫm, mày đen như mực họa, mắt như hồ xanh thẳm, quạt ngọc khẽ khàng lay động, phong vận tuyệt thế, lại mang một thân tà mị mê hoặc thiên địa; Bên phải là người mặc áo đen, mày kiếm mắt sáng, dung như điêu khắc, lưng đeo bảo đao, quanh thân một cỗ nhuệ khí chẳng ai dám khinh thường. Ba người thần khí, phong thái hòan tòan bất đồng lại đi cùng nhau, thóang chốc đã chèn ép hào khí quần hùng đang tụ tập.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương