Đàm Thư Mặc mở vòi sen, tuỳ ý để nước rơi lên người mình. Không dám đối diện với người kia, Văn Tĩnh Hy ở bên ngoài, cách cô một cánh cửa. Người cô nhớ thương, người mà cô luôn muốn chăm sóc ở bên ngoài.

Đàm Thư Mặc tự tay đánh lên trán mình, không được, không thể tham lam như vậy. Nơi này Tĩnh Hy ở không thích hợp, sẽ uỷ khuất cậu ấy. Giường cứng, lưng cậu ấy sẽ bị đau, đồ ăn không ngon, Tĩnh Hy thường người đã kén ăn, nhất định không thể.

Hạ quyết tâm, Đàm Thư Mặc nhanh chóng mặc quần áo, bước ra ngoài.

Đập vào mắt cô là Văn Tĩnh Hy, đang đứng tại ban công. Tĩnh Hy có vẻ nhân lúc cô đi tắm đã thay đồ, mặc lên chiếc áo thun của Đàm Thư Mặc, tóc búi cao, trong đáng yêu vô cùng.

Đàm Thư Mặc mấp mé môi, không thể để ý niệm khác lấn chiếm. Bước đến trước mặt người kia

"Tĩnh Hy, tớ dẫn cậu đi ăn tối, sau đó mua vé tàu cho cậu trở về"

Văn Tĩnh Hy nghe thấy, không bất ngờ "Tớ sẽ không về, ăn tối thì được, tớ cũng đói rồi"


"Tĩnh Hy, nghe lời, cậu có biết đây là đâu không?" - Đàm Thư Mặc lạnh lùng, giọng nói nghiêm túc.

Văn Tĩnh Hy biết người kia sẽ như vậy, cũng không sợ hãi, nắm lấy tay Đàm Thư Mặc.

Đàm Thư Mặc rút tay khỏi người kia "Văn Tĩnh Hy, tớ, tớ là một tội phạm giết người, tham ô, ngồi tù 5 năm. Cậu phải tránh xa tớ, cậu đang ở nhà một tội phạm có biết không?"

"Được, cậu muốn mang việc đó ra nói, vậy tớ cùng cậu nói rõ, năm đó,.." - Văn Tĩnh Hy nhìn thẳng ánh mắt kia.

"Năm đó là tớ cầm dao giết người, là tớ đâm cô gái kia, tham ô công quỹ là tớ làm. Tĩnh Hy, cậu nhớ nhầm thì tớ nhắc lại" - Đàm Thư Mặc cắt ngang, không muốn Văn Tĩnh Hy nói ra.

"Cậu cố chấp như vậy, muốn xé mặt nhau mà sống sao? Thư Mặc, cậu đừng có tự ý quyết định cuộc đời tớ như vậy, cậu và Minh Triết, hai người đã xen vào quá nhiều. Tớ cũng đã 27 tuổi, không còn trẻ con, sống ở đâu do tớ quyết định". - Văn Tĩnh Hy bước qua khỏi người Dà Thư Mặc muốn mở cửa đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu, Tĩnh Hy, giờ này trễ rất nguy hiểm" - Đàm Thư Mặc chặn nàng lại, lôi kéo vào trong nhà.

"Tớ hỏi dì Ba Tư, muốn thuê một phòng trống"- Văn Tĩnh Hy bình tĩnh trả lời, ánh mắt ướt đi.

"Phòng nơi này cũ kĩ, buổi rất lạnh, cậu sẽ ở không được?" - Đàm Thư Mặc thở dài, nhẹ nhàng giải thích.

"Cậu biết nó không tốt, còn không cho mình đêm nay lưu lại đây, Thư Mặc, cậu thay đổi rồi" - Văn Tĩnh Hy ấm ức nước mắt tràn ra, ngồi xuống đất, tay ôm đầu gối, khóc lên.

Đàm Thư Mặc đau lòng, cũng ngồi xuống vỗ lưng cô.

Một người chôn mặt vào đầu gối khóc mỗi lúc một to, một người nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vụng về an ủi.


Đến khi Đàm Thư Mặc hết cách, thoả thuận "Tĩnh Hy, không khóc nữa, tớ không bắt cậu trở về nữa, có được không"

Văn Tĩnh Hy lại khóc lớn hơn, dường như không dừng lại được.

"Được rồi, vừa rồi là tớ không tốt, tớ lớn tiếng với cậu"- Đàm Thư Mặc nhẹ nhàng, dỗ dành.

Văn Tĩnh Hy ngẩn đầu, trên mặt vẫn còn nước mắt, thỏ thẻ "Thư Mặc, trước đây cậu không như vậy với tớ, cậu cũng không chơi trò mất tích. Có phải đã thay đổi rồi"

Đàm Thư Mặc ngẩn người "Đã 5 năm, tớ cũng trưởng thành hơn, trải qua nhiều việc như vậy, cũng phải thay đổi.". Thật ra câu nói này vẫn còn một đoạn sau, tớ thay đổi nhưng tình cảm dành cho cậu chưa từng mất đi, chỉ có mỗi ngày nhiều hơn một chút.

Văn Tĩnh Hy nghe vậy, nàng biết Thư Mặc cố ý, muốn nàng bỏ cuộc. Cũng không trách người kia, nàng nhào vào lòng Đàm Thư Mặc ôm chặt. "Thư Mặc, tớ cũng thay đổi, chúng ta đều không còn là cô gái ngày còn tuổi 22. Tớ muốn ở đây với cậu, là quyết định của tớ"

Đàm Thư Mặc ôm lấy nàng, một tay xoa đầu nàng "Được, sau này nếu như cậu chán rồi, nói với tớ, tớ mang cậu trở về thành phố X. Bất cứ lúc nào cô muốn, có thể rời đi"

Văn Tĩnh Hy nghe được đáp án như mình mong muốn, mỉm cười, thay đổi gì chứ, tớ dùng một chút nước mắt cậu liền nghe theo. Trước đây như vậy, bây giờ cũng thế. Kĩ năng khóc lóc này sau 5 năm qua, vẫn dùng rất tốt đó thôi.


Khóc xong, Đàm Thư Mặc lấy áo khoác cho nàng, rồi cùng nhau xuống lầu. Dạ dày Tĩnh Hy không tốt, chỉ cần bỏ bữa nhất định sẽ cự quậy. Đau bụng cả một đêm là điều không tránh khỏi.

Văn Tĩnh Hy cười tủm tim theo sau cô, vừa xuống lầu. Nàng trực tiếp chạy lên, nắm tay Đàm Thư Mặc, mười ngón tay đan vào nhau.

Đàm Thư Mặc muốn rút ra, lại sợ Tĩnh Hy bị đau, chỉ có thể để như vậy. Cô sợ, tay cô từng nhuốm máu, sẽ ảnh hưởng Tĩnh Hy mà thôi.

Hai người đi đến quán cơm, Văn Tĩnh Hy bình tĩnh uống canh, còn gấp đồ ăn cho Đàm Thư Mặc. Cũng vờ như không biết ánh mắt bất lực của người kia.

Văn Tĩnh Hy xưa nay ít nói, cũng không thích ra ngoài, từ nhỏ đều được bảo là công chúa nhà họ Văn. Nhẹ nhàng từ tốn, nhưng mà Đàm Thư Mặc biết rõ, người này trẻ con như nào, cũng sẽ nháo lên.

"Đàm Thư Mặc, cậu đừng nhìn tớ nữa, tớ đã đến đây rồi, sẽ không hối hận"

Văn Tĩnh Hy bỏ đôi đũa xuống, giọng nói nhẹ nhàng bật ra, như một lời ước định. Ván cờ này. Văn Tĩnh Hy là người chủ động, cũng đã vẽ sẵn nước đi tiếp theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương