Lam
-
Chương 20: Miêu Phỉ Nhi
Miêu Phỉ Nhi tham gia huấn luyện trong Huyết Lang, phá bỏ hoàn toàn cái gọi là giới hạn của Nhân Tộc. Toàn bộ những bài tập Tiểu Phỉ Nhi tham gia đều có kết quả vượt trội so với độ tuổi, thậm chí còn tốt hơn cả những sát thủ được huấn luyện lâu năm. Theo như Lê Đại Phu nói thì cô bé mới có sáu tuổi, vậy mà đã có thể tham gia huấn luyện với cường độ của một người trưởng thành. Một điều nữa là Miêu Phỉ Nhi đặc biệt thích giết người, nhất là những tên cặn bã, tội phạm. Có cảm giác như cô bé sống chỉ để giết người vậy.
Tiểu Vi Tử không biết vì lý do gì luôn quan tâm cô bé. Sau mỗi nhiệm vụ, hắn thường xuyên mua đồ lặt vặt cho Phỉ Nhi. Từ nhiệm vụ đầu tiên của tiểu cô nương là giết một tên tử tù bỏ trốn, cho đến những nhiệm vụ ám sát một số quan chức thối nát, Tiểu Vi Tử luôn âm thầm quan sát, bảo vệ cô bé. Sau này hắn dứt khoát hiện thân, chỉ dạy cho Phỉ Nhi những kinh nghiệm ám sát mà hắn biết. Lâu dần tiểu cô nương cũng có thiện cảm với hắn, hai người giống hệt như một cặp anh em ruột thịt.
Lần này Miêu Phỉ Nhi nhận lệnh ám sát Tô Minh, là một tên phạm nhân giết người hung ác. Quan trọng là Tô Minh có thực lực của một Nhất Lam Khí Tu, đối với một đứa nhỏ mới chỉ tám tuổi như Phỉ Nhi quả thật hơi quá sức. Tiểu Vi Tử trùng hợp đang làm nhiệm vụ ngoài thành nên không hay biết. Cho đến khi hắn trở lại thì vừa hay nhận được báo cáo Lang Nha đã hạ sát Tô Minh thành công, tạm thời rời khỏi Huyết Lang, còn đi đâu thì hắn không biết.
Tiểu Vi Tử đứng dậy cúi đầu, định rời đi. Hắn liếc nhìn nụ cười trên môi Miêu Phí Hàn, chần chờ một lát rồi cẩn thận hỏi:
- Chủ nhân, tiểu nhân muốn hỏi một chút, Lang Nha thật sự đã rời khỏi Huyết Lang sao?
Miêu đại nhân hôm nay có vẻ tâm tình rất tốt, hắn gật đầu:
- Đúng vậy. Ta đã giao cho nó nhiệm vụ cuối cùng là diệt sát Tô Minh. Nếu nó thành công liền rời đi, tham gia Thiên Lam Thư Viện. Nếu thất bại vậy chết đi, không đủ khả năng làm Lang Nha của Huyết Lang. Tiểu Vi Tử, nể tình ngươi luôn luôn chăm sóc nó, ta nói cho ngươi biết chuyện này. Liệu mà giữ mồm giữ miệng.
Tiểu Vi Tử giật thót, may mắn là Phỉ Nhi đã thành công. Có điều Thiên Lam Thư Viện là một nơi trong truyền thuyết. Nghe nói đó là Thánh địa tu luyện, cũng là nơi đột phá hung hiểm nhất. Chà, thật là muốn đi mở mang kiến thức một phen.
***
Hàn Liễu nhíu mày nhìn tiểu cô nương trước mắt. Mặc dù Thiên Lam Thư Viện không quá quan tâm đến xuất thân của các đệ tử gia nhập, nhưng với trường hợp là một sát thủ khi còn quá nhỏ là một chuyện khác. Trong lịch sử Thiên Lam Thư Viện cũng đã từng đào tạo ra tu luyện giả sau khi trở thành cao thủ thì lại trở thành mối họa chung của toàn Nhân Tộc. Thậm chí mối họa đó đến bây giờ cũng chưa giải quyết được.
- Miêu Phỉ Nhi? - Ông hỏi.
Tiêu cô nương còn chẳng thèm mở miệng trả lời, chỉ gật đầu rồi đứng thẳng. Cô bé dường như là một phần riêng của thế giới vậy. Lão Cửu huých Niệm Lam, gật gù:
- Tiểu tử thối, cuối cùng ta cũng phát hiện một người còn kiệm lời hơn cả ngươi.
Niệm Lam cũng chẳng buồn trả lời lão, nó chỉ cảm thấy Miêu Phỉ Nhi có gì đó rất giống mình. Cô đơn, và sợ hãi với thế giới xung quanh. Điểm khác biệt là cô bé dám đứng lên, còn nó thì không.
Vũ Khắc nhận lấy tình báo về Miêu Phỉ Nhi. Hắn ngược lại với Hàn Liễu, không bao giờ để ý tới xuất thân của đệ tử. Một cái phất tay, Lam Huyễn Nhân tiêu chuẩn Nhất Lam bị ném rơi xuống trước mặt tiểu cô nương. Vũ Khắc nói:
- Sát thủ nhỏ tuổi nhất ta từng biết. Theo tư liệu ta thấy ngươi đã giết ít nhất bốn mươi mạng, một con số quá lớn với số tuổi hiện tại của ngươi. Ta lại không quan tâm lắm, bắt đầu đi.
Miêu Phỉ Nhi liếc nhìn hai vị lão sư, một tay đặt lên Lam Huyễn Nhân. Lam Huyễn Nhân đang biến đổi thành hình dạng của cô bé thì bỗng nhiên rung lắc rất mạnh.
- Có chuyện gì vậy? - Hàn lão sư cả kinh, từ trước tới nay ông chưa từng thấy có tình trạng này.
Lam Huyễn Nhân ngày càng rung lắc mạnh hơn, trong khi đó Tiểu Phỉ Nhi vẫn điềm nhiên như không, chỉ lùi lại một chút. Ầm một tiếng, Lam Huyễn Nhân vỡ ra làm đôi!
Vũ Khắc đứng bật dậy, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Miêu Phỉ Nhi, một tay đặt lên đầu cô bé. Tiểu cô nương không kịp né tránh, lập tức trên tay xuất hiện một thanh chủy thủ đỏ như máu, một dao hướng thẳng yết hầu của Vũ Khắc lướt qua. Vũ Khắc cũng rất nhanh lùi lại, đơn giản né một chiêu này. Dù sao thứ hắn cần biết cũng đã biết được rồi.
- Thật không thể tưởng tượng nổi. - Hắn lẩm bẩm. - Lại có thể xuất hiện người thứ hai như vậy.
Hàn Liễu dường như nhận ra điều gì đó, khó tin tới trước mặt Miêu Phỉ Nhi, cũng một tay đặt lên đầu cô bé. Lần này tiểu cô nương bị lam năng của vị lão sư này khóa chặt, không thể động đậy.
- Không thể nào. - Hàn Liễu tròn mắt nhìn tiểu cô nương - Lại thêm một Song Lam. Chẳng phải cùng một thời đại chỉ có thể tồn tại một Song Lam sao?
- Sai, ngươi sai! - Vũ Khắc ngắt lời ông, lắc đầu nói. – Câu chính xác là: Trong cùng một thời đại, chỉ có thể tồn tại một Song Lam đạt tới Vĩnh Hằng Thần Tướng!
Niệm Lam nghe tới Song Lam thì chẳng hiểu gì, nó nhìn sang Lão Cửu đang há hốc mồm thì lắc lắc cánh tay lão, hỏi:
- Cửu bá bá, Song Lam là gì vậy.
Lão Cửu nuốt nước bọt, đáp:
- Song Lam là một từ để chỉ những người có hai Lam Hồn.
Niệm Lam lại càng không hiểu, ngơ ngác nhìn lão.
- Song Lam, nói đơn giản chính là một người có thể tu luyện được với hai vũ khí khác nhau. - Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau hai người. Giọng nói không lớn nhưng từng người trong Nhất Điện đều nghe rất rõ ràng. - Với một tu luyện giả Khí Tu thông thường, chỉ có thể bồi dưỡng một món vũ khí cho chính mình, còn Song Lam có thể có hai vũ khí như vậy. Thậm chí có thể lựa chọn Thể Tu kiêm tu Khí Tu. Một tu luyện giả Song Lam trên lý thuyết mạnh gấp đôi bất kỳ tu luyện giả đồng cấp nào, kể cả Thể Tu. Trong thực tế, trước đây đã từng xuất hiện một Song Lam là Vĩnh Hằng Thần Tướng. Lịch sử ghi lại, người đó là người tiếp cận gần nhất với Lam. Từng có truyền thuyết Lam và người đó đã chiến đấu nhưng bất phân thắng bại. Đương nhiên truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, còn hiện tại Song Lam còn hiếm hơn cả lông phượng sừng lân.
Một thiếu niên trẻ tuổi lưng đeo một cây đại đao lớn bước ra từ trong bóng tối, mỉm cười:
- Hàn lão sư, Vũ lão sư, đệ tử Hiên Phiên Long có lễ.
***
- Hiên Phiên Long, ừm, ngươi xuất quan rồi? Đã đột phá chưa? - Hàn Liễu hỏi.
- Hàn lão sư, Nhị Lam lên Tam Lam còn không có đơn giản như vậy. - Phiên Long cười khổ. - Đệ tử tính ra ngoài hít thở thì nghe nói đợt tấn cấp năm nay nhiều đệ tử mới thuộc hàng yêu nghiệt nên đến kiến thức một chút.
Niệm Lam giật giật tay áo Lão Cửu, thì thầm nói:
- Cửu bá bá, như thế nào là tu luyện hai loại vũ khí cùng lúc?
- Tiểu Niệm Lam, như Vũ lão sư vừa rồi sử dụng đồng thời Phong Kiếm và Lôi Kiếm đó. Chỉ có trên vũ khí của chính bản thân mình mới có thể xuất hiện Lam Hoàn.
- Vị đại ca này, huynh biết ta?
- Đương nhiên là ta đã nghe kể về đệ. - Phiên Long tiến tới, đứng cạnh hai người. - Đệ tử như chúng ta có thể còn không biết nhau, nhưng cả Thiên Lam Thư Viện lớn như vậy cũng chỉ có đệ và Lão Cửu là trợ giúp chúng ta tu luyện, chúng ta không biết ai chứ không thể không biết đệ được.
Niệm Lam gật gật đầu, lại chuyển sự chú ý của bản thân về Miêu Phỉ Nhi. Không hiểu sao nó cảm thấy cô bé rất cô độc, rất đáng thương.
Hàn lão sư giả phóng lam năng của mình, hỏi:
- Ngươi có thể vận dụng cả hai Lam Hồn cùng lúc không?
Tiểu Phỉ Nhi lúc này mới thoát khỏi khống chế của ông, vội vã lùi lại một bước dài. Cô bé ngập ngừng một chút rồi nói:
- Có thể.
- Rất tốt. - Hàn Liễu đặt hai Lam Huyễn Nhân Nhất Lam xuống trước mặt cô bé. Ông chần chờ một lát, đổi lại hai Lam Huyễn Nhân Nhị Lam. - Ngươi thử xem.
Vũ Khắc không nói gì, âm thầm đồng ý với cách làm của người đồng cấp. Thiên tài đợt này không thể dùng cách bình thường để đánh giá, vì chúng quá mạnh. Thuốc thử mạnh hơn là điều cần thiết.
Miêu Phỉ Nhi phân biệt đặt hai tay lên hai Lam Huyễn Nhân, vận lam năng. Hai Lam Huyễn Nhân dần thành hình, một tên cầm chủy thủ, một tên bên hông xuất hiện dây lưng đeo mười hai thanh phi đao.
- Một xa một gần bổ trợ lẫn nhau, lựa chọn rất thông minh. - Vũ Khắc nhìn thấy thế thì gật gù khen. - Vũ khí dạng này rất hợp với sát thủ.
Lam Huyễn Nhân cầm chủy thủ lập tức tấn công, một dao cắt qua yết hầu Tiểu Phỉ Nhi, tốc độ cực nhanh. Tiểu cô nương bị bất ngờ vội ngửa người ra sau, lấy thế lộn người bắn ra một khoảng xa. Tuy đã hành động rất nhanh nhưng chỉ đủ để né được yếu điểm, đòn tấn công vừa rồi vẫn làm rách da ở cổ, tạo thành một đường máu tươi.
Niệm Lam giật thót, tốc độ này cũng quá nhanh đi. Trong khoảng cách quá gần vẫn có thể phản ứng kịp, thân thủ tiểu cô nương này thật không tầm thường. Hiên Phiên Long gật gù vỗ tay, một chiêu né vừa rồi rất hiệu quả và đẹp mắt. Nếu đổi lại hắn ở vị trí đó thì rất có thể không tránh được.
Tiểu Phỉ Nhi lộn một vòng trên cao rồi đáp xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên đã vội vã nằm sấp xuống. Một thanh phi đao sượt qua đầu, cắt mất mấy sợi tóc. Liền sau đó là một thanh phi đao nữa nhắm thẳng vào đầu cô bé. Phỉ Nhi dùng hai đánh mạnh xuống mặt đất, hai chân cũng dụng lực, cả người lại bay lên không trung. Lam Huyễn Nhân cầm chủy thủ dường như biết trước cô bé sẽ nhảy lên, đột nhiên xuất hiện trên không, một dao đâm xuống. Thanh phi đao thứ ba, thứ tư, thứ năm cùng lúc bay tới theo hình tam giác, khóa chặt mọi góc độ của Tiểu Phỉ Nhi.
Tiểu cô nương một tay đưa lên, không nhíu mày đón nhận một dao từ Lam Huyễn Nhân phía trên. Chủy thủ đâm xuyên qua bàn tay cô bé, hai Lam Hoàn lấp lánh màu đỏ của máu, lam năng tỏa ra tấn công vào cơ thể Phỉ Nhi. Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, lợi dụng bàn tay bị dao đâm thủng, nắm chặt lấy bàn tay đối phương. Cánh tay phát lực kéo Lam Huyễn Nhân ra phía trước mình làm khiên thịt.
Phập! Phập!Phập!
Âm thanh phi đao đâm vào cơ thể vang lên gần như cùng lúc. Một vào yết hầu, một vào trái tim, một vào hạ bộ. Lam Huyễn Nhân cầm chủy thủ hỏng ngay lập tức, đầu gục xuống. Sát na điện quang hỏa thạch, một thanh phi đao đột nhiên xuất hiện. Đầu Lam Huyễn Nhân gục xuống cũng là lúc thanh phi đao bay tới, nhắm thẳng vào đầu Tiểu Phỉ Nhi nấp phía sau. Thì ra Lam Huyễn Nhân còn lại đã ném ra bốn thanh phi đao chứ không phải ba!
- Thủ pháp phi đao thật tinh diệu. - Vũ Khắc tấm tắc khen. - Lựa chọn bỏ đi một bàn tay cũng rất chính xác.
Hàn Liễu lại không vui như vậy. Đối với một sát thủ tàn nhẫn với chính bản thân mình như Miêu Phỉ Nhi, thì không một con mồi nào có thể chạy thoát. Tâm tính vị đệ tử này nếu thiện sẽ là phước lành cho thiên hạ, nếu ác sẽ biến thành ác quỷ không ai có thể ngăn cản được!
Tiểu Vi Tử không biết vì lý do gì luôn quan tâm cô bé. Sau mỗi nhiệm vụ, hắn thường xuyên mua đồ lặt vặt cho Phỉ Nhi. Từ nhiệm vụ đầu tiên của tiểu cô nương là giết một tên tử tù bỏ trốn, cho đến những nhiệm vụ ám sát một số quan chức thối nát, Tiểu Vi Tử luôn âm thầm quan sát, bảo vệ cô bé. Sau này hắn dứt khoát hiện thân, chỉ dạy cho Phỉ Nhi những kinh nghiệm ám sát mà hắn biết. Lâu dần tiểu cô nương cũng có thiện cảm với hắn, hai người giống hệt như một cặp anh em ruột thịt.
Lần này Miêu Phỉ Nhi nhận lệnh ám sát Tô Minh, là một tên phạm nhân giết người hung ác. Quan trọng là Tô Minh có thực lực của một Nhất Lam Khí Tu, đối với một đứa nhỏ mới chỉ tám tuổi như Phỉ Nhi quả thật hơi quá sức. Tiểu Vi Tử trùng hợp đang làm nhiệm vụ ngoài thành nên không hay biết. Cho đến khi hắn trở lại thì vừa hay nhận được báo cáo Lang Nha đã hạ sát Tô Minh thành công, tạm thời rời khỏi Huyết Lang, còn đi đâu thì hắn không biết.
Tiểu Vi Tử đứng dậy cúi đầu, định rời đi. Hắn liếc nhìn nụ cười trên môi Miêu Phí Hàn, chần chờ một lát rồi cẩn thận hỏi:
- Chủ nhân, tiểu nhân muốn hỏi một chút, Lang Nha thật sự đã rời khỏi Huyết Lang sao?
Miêu đại nhân hôm nay có vẻ tâm tình rất tốt, hắn gật đầu:
- Đúng vậy. Ta đã giao cho nó nhiệm vụ cuối cùng là diệt sát Tô Minh. Nếu nó thành công liền rời đi, tham gia Thiên Lam Thư Viện. Nếu thất bại vậy chết đi, không đủ khả năng làm Lang Nha của Huyết Lang. Tiểu Vi Tử, nể tình ngươi luôn luôn chăm sóc nó, ta nói cho ngươi biết chuyện này. Liệu mà giữ mồm giữ miệng.
Tiểu Vi Tử giật thót, may mắn là Phỉ Nhi đã thành công. Có điều Thiên Lam Thư Viện là một nơi trong truyền thuyết. Nghe nói đó là Thánh địa tu luyện, cũng là nơi đột phá hung hiểm nhất. Chà, thật là muốn đi mở mang kiến thức một phen.
***
Hàn Liễu nhíu mày nhìn tiểu cô nương trước mắt. Mặc dù Thiên Lam Thư Viện không quá quan tâm đến xuất thân của các đệ tử gia nhập, nhưng với trường hợp là một sát thủ khi còn quá nhỏ là một chuyện khác. Trong lịch sử Thiên Lam Thư Viện cũng đã từng đào tạo ra tu luyện giả sau khi trở thành cao thủ thì lại trở thành mối họa chung của toàn Nhân Tộc. Thậm chí mối họa đó đến bây giờ cũng chưa giải quyết được.
- Miêu Phỉ Nhi? - Ông hỏi.
Tiêu cô nương còn chẳng thèm mở miệng trả lời, chỉ gật đầu rồi đứng thẳng. Cô bé dường như là một phần riêng của thế giới vậy. Lão Cửu huých Niệm Lam, gật gù:
- Tiểu tử thối, cuối cùng ta cũng phát hiện một người còn kiệm lời hơn cả ngươi.
Niệm Lam cũng chẳng buồn trả lời lão, nó chỉ cảm thấy Miêu Phỉ Nhi có gì đó rất giống mình. Cô đơn, và sợ hãi với thế giới xung quanh. Điểm khác biệt là cô bé dám đứng lên, còn nó thì không.
Vũ Khắc nhận lấy tình báo về Miêu Phỉ Nhi. Hắn ngược lại với Hàn Liễu, không bao giờ để ý tới xuất thân của đệ tử. Một cái phất tay, Lam Huyễn Nhân tiêu chuẩn Nhất Lam bị ném rơi xuống trước mặt tiểu cô nương. Vũ Khắc nói:
- Sát thủ nhỏ tuổi nhất ta từng biết. Theo tư liệu ta thấy ngươi đã giết ít nhất bốn mươi mạng, một con số quá lớn với số tuổi hiện tại của ngươi. Ta lại không quan tâm lắm, bắt đầu đi.
Miêu Phỉ Nhi liếc nhìn hai vị lão sư, một tay đặt lên Lam Huyễn Nhân. Lam Huyễn Nhân đang biến đổi thành hình dạng của cô bé thì bỗng nhiên rung lắc rất mạnh.
- Có chuyện gì vậy? - Hàn lão sư cả kinh, từ trước tới nay ông chưa từng thấy có tình trạng này.
Lam Huyễn Nhân ngày càng rung lắc mạnh hơn, trong khi đó Tiểu Phỉ Nhi vẫn điềm nhiên như không, chỉ lùi lại một chút. Ầm một tiếng, Lam Huyễn Nhân vỡ ra làm đôi!
Vũ Khắc đứng bật dậy, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Miêu Phỉ Nhi, một tay đặt lên đầu cô bé. Tiểu cô nương không kịp né tránh, lập tức trên tay xuất hiện một thanh chủy thủ đỏ như máu, một dao hướng thẳng yết hầu của Vũ Khắc lướt qua. Vũ Khắc cũng rất nhanh lùi lại, đơn giản né một chiêu này. Dù sao thứ hắn cần biết cũng đã biết được rồi.
- Thật không thể tưởng tượng nổi. - Hắn lẩm bẩm. - Lại có thể xuất hiện người thứ hai như vậy.
Hàn Liễu dường như nhận ra điều gì đó, khó tin tới trước mặt Miêu Phỉ Nhi, cũng một tay đặt lên đầu cô bé. Lần này tiểu cô nương bị lam năng của vị lão sư này khóa chặt, không thể động đậy.
- Không thể nào. - Hàn Liễu tròn mắt nhìn tiểu cô nương - Lại thêm một Song Lam. Chẳng phải cùng một thời đại chỉ có thể tồn tại một Song Lam sao?
- Sai, ngươi sai! - Vũ Khắc ngắt lời ông, lắc đầu nói. – Câu chính xác là: Trong cùng một thời đại, chỉ có thể tồn tại một Song Lam đạt tới Vĩnh Hằng Thần Tướng!
Niệm Lam nghe tới Song Lam thì chẳng hiểu gì, nó nhìn sang Lão Cửu đang há hốc mồm thì lắc lắc cánh tay lão, hỏi:
- Cửu bá bá, Song Lam là gì vậy.
Lão Cửu nuốt nước bọt, đáp:
- Song Lam là một từ để chỉ những người có hai Lam Hồn.
Niệm Lam lại càng không hiểu, ngơ ngác nhìn lão.
- Song Lam, nói đơn giản chính là một người có thể tu luyện được với hai vũ khí khác nhau. - Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau hai người. Giọng nói không lớn nhưng từng người trong Nhất Điện đều nghe rất rõ ràng. - Với một tu luyện giả Khí Tu thông thường, chỉ có thể bồi dưỡng một món vũ khí cho chính mình, còn Song Lam có thể có hai vũ khí như vậy. Thậm chí có thể lựa chọn Thể Tu kiêm tu Khí Tu. Một tu luyện giả Song Lam trên lý thuyết mạnh gấp đôi bất kỳ tu luyện giả đồng cấp nào, kể cả Thể Tu. Trong thực tế, trước đây đã từng xuất hiện một Song Lam là Vĩnh Hằng Thần Tướng. Lịch sử ghi lại, người đó là người tiếp cận gần nhất với Lam. Từng có truyền thuyết Lam và người đó đã chiến đấu nhưng bất phân thắng bại. Đương nhiên truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, còn hiện tại Song Lam còn hiếm hơn cả lông phượng sừng lân.
Một thiếu niên trẻ tuổi lưng đeo một cây đại đao lớn bước ra từ trong bóng tối, mỉm cười:
- Hàn lão sư, Vũ lão sư, đệ tử Hiên Phiên Long có lễ.
***
- Hiên Phiên Long, ừm, ngươi xuất quan rồi? Đã đột phá chưa? - Hàn Liễu hỏi.
- Hàn lão sư, Nhị Lam lên Tam Lam còn không có đơn giản như vậy. - Phiên Long cười khổ. - Đệ tử tính ra ngoài hít thở thì nghe nói đợt tấn cấp năm nay nhiều đệ tử mới thuộc hàng yêu nghiệt nên đến kiến thức một chút.
Niệm Lam giật giật tay áo Lão Cửu, thì thầm nói:
- Cửu bá bá, như thế nào là tu luyện hai loại vũ khí cùng lúc?
- Tiểu Niệm Lam, như Vũ lão sư vừa rồi sử dụng đồng thời Phong Kiếm và Lôi Kiếm đó. Chỉ có trên vũ khí của chính bản thân mình mới có thể xuất hiện Lam Hoàn.
- Vị đại ca này, huynh biết ta?
- Đương nhiên là ta đã nghe kể về đệ. - Phiên Long tiến tới, đứng cạnh hai người. - Đệ tử như chúng ta có thể còn không biết nhau, nhưng cả Thiên Lam Thư Viện lớn như vậy cũng chỉ có đệ và Lão Cửu là trợ giúp chúng ta tu luyện, chúng ta không biết ai chứ không thể không biết đệ được.
Niệm Lam gật gật đầu, lại chuyển sự chú ý của bản thân về Miêu Phỉ Nhi. Không hiểu sao nó cảm thấy cô bé rất cô độc, rất đáng thương.
Hàn lão sư giả phóng lam năng của mình, hỏi:
- Ngươi có thể vận dụng cả hai Lam Hồn cùng lúc không?
Tiểu Phỉ Nhi lúc này mới thoát khỏi khống chế của ông, vội vã lùi lại một bước dài. Cô bé ngập ngừng một chút rồi nói:
- Có thể.
- Rất tốt. - Hàn Liễu đặt hai Lam Huyễn Nhân Nhất Lam xuống trước mặt cô bé. Ông chần chờ một lát, đổi lại hai Lam Huyễn Nhân Nhị Lam. - Ngươi thử xem.
Vũ Khắc không nói gì, âm thầm đồng ý với cách làm của người đồng cấp. Thiên tài đợt này không thể dùng cách bình thường để đánh giá, vì chúng quá mạnh. Thuốc thử mạnh hơn là điều cần thiết.
Miêu Phỉ Nhi phân biệt đặt hai tay lên hai Lam Huyễn Nhân, vận lam năng. Hai Lam Huyễn Nhân dần thành hình, một tên cầm chủy thủ, một tên bên hông xuất hiện dây lưng đeo mười hai thanh phi đao.
- Một xa một gần bổ trợ lẫn nhau, lựa chọn rất thông minh. - Vũ Khắc nhìn thấy thế thì gật gù khen. - Vũ khí dạng này rất hợp với sát thủ.
Lam Huyễn Nhân cầm chủy thủ lập tức tấn công, một dao cắt qua yết hầu Tiểu Phỉ Nhi, tốc độ cực nhanh. Tiểu cô nương bị bất ngờ vội ngửa người ra sau, lấy thế lộn người bắn ra một khoảng xa. Tuy đã hành động rất nhanh nhưng chỉ đủ để né được yếu điểm, đòn tấn công vừa rồi vẫn làm rách da ở cổ, tạo thành một đường máu tươi.
Niệm Lam giật thót, tốc độ này cũng quá nhanh đi. Trong khoảng cách quá gần vẫn có thể phản ứng kịp, thân thủ tiểu cô nương này thật không tầm thường. Hiên Phiên Long gật gù vỗ tay, một chiêu né vừa rồi rất hiệu quả và đẹp mắt. Nếu đổi lại hắn ở vị trí đó thì rất có thể không tránh được.
Tiểu Phỉ Nhi lộn một vòng trên cao rồi đáp xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên đã vội vã nằm sấp xuống. Một thanh phi đao sượt qua đầu, cắt mất mấy sợi tóc. Liền sau đó là một thanh phi đao nữa nhắm thẳng vào đầu cô bé. Phỉ Nhi dùng hai đánh mạnh xuống mặt đất, hai chân cũng dụng lực, cả người lại bay lên không trung. Lam Huyễn Nhân cầm chủy thủ dường như biết trước cô bé sẽ nhảy lên, đột nhiên xuất hiện trên không, một dao đâm xuống. Thanh phi đao thứ ba, thứ tư, thứ năm cùng lúc bay tới theo hình tam giác, khóa chặt mọi góc độ của Tiểu Phỉ Nhi.
Tiểu cô nương một tay đưa lên, không nhíu mày đón nhận một dao từ Lam Huyễn Nhân phía trên. Chủy thủ đâm xuyên qua bàn tay cô bé, hai Lam Hoàn lấp lánh màu đỏ của máu, lam năng tỏa ra tấn công vào cơ thể Phỉ Nhi. Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, lợi dụng bàn tay bị dao đâm thủng, nắm chặt lấy bàn tay đối phương. Cánh tay phát lực kéo Lam Huyễn Nhân ra phía trước mình làm khiên thịt.
Phập! Phập!Phập!
Âm thanh phi đao đâm vào cơ thể vang lên gần như cùng lúc. Một vào yết hầu, một vào trái tim, một vào hạ bộ. Lam Huyễn Nhân cầm chủy thủ hỏng ngay lập tức, đầu gục xuống. Sát na điện quang hỏa thạch, một thanh phi đao đột nhiên xuất hiện. Đầu Lam Huyễn Nhân gục xuống cũng là lúc thanh phi đao bay tới, nhắm thẳng vào đầu Tiểu Phỉ Nhi nấp phía sau. Thì ra Lam Huyễn Nhân còn lại đã ném ra bốn thanh phi đao chứ không phải ba!
- Thủ pháp phi đao thật tinh diệu. - Vũ Khắc tấm tắc khen. - Lựa chọn bỏ đi một bàn tay cũng rất chính xác.
Hàn Liễu lại không vui như vậy. Đối với một sát thủ tàn nhẫn với chính bản thân mình như Miêu Phỉ Nhi, thì không một con mồi nào có thể chạy thoát. Tâm tính vị đệ tử này nếu thiện sẽ là phước lành cho thiên hạ, nếu ác sẽ biến thành ác quỷ không ai có thể ngăn cản được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook