Làm Vợ Bác Sĩ
-
Chương 595: Quyết tâm ở lại bên anh
Văn Tịch đỏ mặt gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không biết có phải không…”
Nói xong cô mới cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Bữa trước em có hôn qua Huyền My một lần… chỉ là môi em chạm môi cô ấy…”
“…”
Cao Hướng Bách nâng mặt cô lên, lại hung hăng hôn cô một cái rồi thả cô ra, cười cười: “Không sao, lát nữa về đánh nó một trận là được rồi!!”
“…”
Bạo lực quá!!
Cao Hướng Bách kéo tay Văn Tịch tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tối hôm nay anh lại phải ở khách sạn một mình rồi…”
“…”
Tim Văn Tịch lại đập thình thịch.
Kiến thức tình yêu của Văn Tịch không thấp và khù khờ như Huyền My, nên đối với câu nói đầy ẩn ý này của đàn ông, cô vẫn có thể nghe hiểu được ẩn ý trong câu nói đó.
Tên này chắc không phải…muốn mời mình qua ngủ chung với anh ta chứ?!
“Anh… chắc ý của anh không phải muốn em…”
Văn Tịch nhịn không được lên tiếng hỏi anh.
Nhưng vừa nói dứt lời thì cô liền tự nghĩ sao mình không cắn lưỡi đi cho rồi.
“Muốn chứ!”
Cao Hướng Bách không hề che giấu: “Nhưng mà, muốn thì muốn, nhưng thực tế là thực tế, anh không thể yêu cầu em về khách sạn ngủ chung với anh được!”
“Nè!!”
Hai má Văn Tịch đỏ bừng: “Ai nói muốn ngủ cùng anh?”
Ánh mắt của Cao Hướng Bách có chút rực lửa, anh ôm lấy cô: “Đừng nữa nói này đề tài!”
Cơ thể anh có chút đơ cứng: “Nói nhiều mắc công anh suy nghĩ nhiều, rồi đến lúc đó trong đầu anh toàn những suy nghĩ không tốt! Hơn nữa nếu như em dám ngủ chung với anh, đêm đó chắc chắn anh sẽ không được ngủ…chắc chắn anh sẽ ngủ không được!”
Đương nhiên là anh cũng sẽ không đụng đến cô!
Dù sao thì đối với hai người họ mà nói thì cũng còn quá sớm.
Mối quan hệ của hai người họ cũng chỉ mới chính thức bắt đầu!
Làm quá e chỉ là khiến cho Văn Tịch sợ mà thôi!
Văn Tịch thẹn thùng đẩy anh ra: “Được rồi, đi thôi! Đưa anh về khách sạn.”
“Về phòng anh tâm sự chút, rồi mới đưa em về ký túc xá nha!”
Thế giới hai người đối với tình yêu mới chóm nở như hai người họ thì thật sự rất đáng quý!!
“Vậy cũng được!”
May mắn là khách sạn cách trường học rất gần.
Nhưng mà thông thường khách ở đây đều là những người thành đạt, vì dù sao thì hạ tầng và phong cách của khách sạn cũng rất tốt, nên giá cả cũng khá cao, cho nên sinh viên thông thường không thể ở đây được.
Lúc vừa mới bước vào cùng Cao Hướng Bách, thật sự Văn Tịch có chút thẹn, cô sợ bị những sinh viên khác trong trường nhìn thấy.
Bỗng nhiên cô hiểu được cảm giác thẹn thùng mà trước đây Huyền My kể khi lần đầu cô bước vào khách sạn cùng với Đình Hải.
Đúng là ngại thật.
Cô ngập ngùng đi theo Cao Hướng Bách vào khách sạn, rồi nhanh chóng bay vào thang máy, đứng nấp sau lưng Cao Hướng Bách.
Hướng Bách nhìn bộ dáng này của cô cảm thấy buồn cười: “Nè, em như vậy giống như lạy ông con ở bụt này, em có biết không?”
“Ý gì? Cái gì mà lạy ông con ở bụt này hà?”
“Ý là em rụt rè như muốn nói cho mọi người biết: giờ em đang theo anh vào khách sạn làm chuyện xấu!”
“…Em đâu có theo anh làm chuyện xấu gì đâu?!! Hai chúng ta cũng đâu phải đến để làm chuyện đó đâu?! Phòng này rõ ràng là một mình anh ở thôi mà!”
Cao Hướng Bách mở cửa phòng, thuận tay đặt thẻ vào khe để thẻ.
Balô anh bỏ đại trên bàn, nói Văn Tịch: “Cứ thoải mái ngồi.”
“Dạ.”
Văn Tịch có chút thẹn thùng đi theo Hướng Bách vào phòng, rồi tiến đến ngồi trên ghế sô pha.
Hướng Bách thuận tay đóng cửa phòng.
Trong phòng chỉ có cô và anh, Văn Tịch ngại ngùng không biết nên làm gì, có cảm giác đứng ngồi không xong.
Cứ cảm giác không gian có chút gì đó không được tự nhiên…
Cao Hướng Bách ngồi xuống góc bàn, nhìn cô dò xét, vẻ ngại ngùng, hồi hộp của cô đều không lọt qua khỏi mắt anh.
“Để anh pha cho em ly cà phê!”
Cao Hướng Bách lên tiếng.
Văn Tịch gật gật đầu: “Dạ.”
“Chỉ có loại hòa tan, nên em chịu khó nha.”
Cao Hướng Bách đứng ở quầy bar pha cà phê cho Văn Tịch.
“Không sao, em sao cũng được.”
Cao Hướng Bách chuẩn bị nấu nước.
Sau khi cắm điện, chân anh bước một hai bước sải chân đã yên vị kế bên Văn Tịch.
“Sao vậy? Em hồi hộp vậy, tưởng anh là yêu râu xanh sao?”
Cao Hướng Bách lơ đểnh cười hỏi cô.
“Không phải!”
Văn Tịch vội vàng giải thích: “Em không phải hồi hộp, mà là… có chút không quen… À, đúng rồi, lần này anh về ở lại đây bao lâu?”
“Không lâu, thậm chí có thể nói là thời gian có hơi cấp bách.”
“Hả?”
Mắt Văn Tịch hiện lên chút thất vọng: “Vậy cụ thể là khi nào đi?”
Cao Hướng Bách nhìn đồng hồ trên tay: “Bảy giờ sáng mai bay, tính từ giờ thì còn mười một tiếng nữa.”
“Vội như vậy sao?”
Văn Tịch có chút buồn, cụp mi xuống: “Em cứ tưởng ít nhất cũng phải hai ngày...”
“Không nỡ xa anh sao?”
Cao Hướng Bách cười trêu Văn Tịch.
Nhưng Văn Tịch lại cười không nổi.
Sáng mai vừa mở mắt đã phải đưa anh đi, từ lúc anh xuống máy bay đến lúc đưa anh đi, tính ra thời gian bên nhau chưa đến hai tiếng đồng hồ!
“Vậy còn anh?”
Văn Tịch truy hỏi ngược lại anh, giọng nói có phần trầm thấp: “Anh nỡ xa em không?”
Mắt Cao Hướng Bách thâm sâu, anh đưa tay kéo cô vào lòng: “Thật lòng anh rất muốn nhét em vào va ly rồi đóng gói mang theo đi luôn!”
Nghe xong Văn Tịch bật cười: “Vậy quên đi, va ly của anh chứa không nổi em đâu!”
Nói xong, cô nhanh chóng thoát ra khỏi ngực Cao Hướng Bách: “Sáng mai em sẽ đưa anh đi.”
"Không cần đâu! Sớm quá, lại mệt nữa, khỏi đưa anh.”
Cao Hướng Bách muốn cô có thể ngủ nhiều thêm lúc: “Anh năm giờ đã phải ra sân bay rồi.”
“Không được, em nhất định phải đưa anh đi!”
Văn Tịch kiên trì: “Sáng mai năm giờ em sẽ đến khách sạn tìm anh!”
“Sớm quá, anh không muốn em mệt, với lại, không lâu sau là đến kỳ nghỉ rồi, lúc đó anh sẽ trực tiếp bay qua đây đón em về nhà anh, được không?”
“Đến nhà anh sao?”
Văn Tịch nghĩ nghĩ lại có chút lo sợ: “Em cảm giác có chút kỳ lạ! Ba mẹ anh biết mối quan hệ của hai chúng ta, có khi nào nghĩ rằng chúng ta yêu sớm quá không? Rồi sẽ nghĩ em là đứa con gái không đàng hoàng thì sao?”
“Nếu như mà em vì hẹn hò với anh mà bị nói là không đàng hoàng thì chẳng phải em gái anh là hình mẫu của thành phần gái hư sao?”
“Chết… Huyền My mà biết anh nói cô ấy như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
“Em tuyệt đối không được nói cho Tiểu My biết, không thì anh tiêu đời!”
Nói xong Cao Hướng Bách đứng dậy đi pha cà phê cho Văn Tịch.
Văn Tịch đứng lên theo anh: “Để tự em làm!”
“Ngồi đó, không được động đậy, nước mới nấu sôi rất nóng!”
“Không sao…”
“Nghe lời, về chỗ ngồi!!”
“Dạ…”
Văn Tịch đành phải ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi ban đầu.
Sau đó, hai người lại nói chuyện qua lại một lúc sau, rất nhanh đồng hồ đã chỉ mười giờ.
Nữa tiếng nữa là ký túc xá trường sẽ đóng cửa.
“Không phải ký túc xá nữ sinh tụi em có giờ giới nghiêm sao?”
Cao Hướng Bách nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi Văn Tịch.
“Dạ.”
Văn Tịch thành thật gật đầu.
“Mấy giờ vậy?”
“Mười giờ rưỡi.”
“Vậy nhanh lên, anh đưa em về trước!”
Nói xong, Cao Hướng Bách đứng dậy cầm lấy áo khoác của Văn Tịch khoát lên cánh tay mình rồi nhìn Văn Tịch.
Nhưng Văn Tịch vẫn ngồi không hề nhúc nhích.
Sau lúc lâu, cô lên tiếng với giọng cực nhỏ: “Sáng mai năm giờ sớm quá, thầy quản viên ký túc xá vẫn chưa đến mở cửa, cho nên…”
Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng Cao Hướng Bách vẫn nghe rất rõ ràng.
Cao Hướng Bách ngẩn người.
Thoáng suy nghĩ lúc sau rồi anh ngồi thỏm xuống trước mặt Văn Tịch.
Ngang tầm nhìn với cô ngồi trên sô pha: “Năm giờ sớm quá, em biết mà, anh thật sự không muốn em thức quá sớm để đưa anh! Với lại giờ đang là cuối thu, sáng sớm sẽ rất lạnh.”
“Chính vì như vậy, nên em mới cần phải đưa anh đi! Sáng sớm lạnh như vậy, có em bên cạnh anh vẫn hay hơn là không có ai bên cạnh.”
Văn Tịch cũng có lý do riêng của cô.
Cao Hướng Bách nhìn cô lúc lâu: “Em muốn đưa anh đương nhiên là tốt rồi, nhưng với tình hình trước mặt, sáng sớm năm giờ sớm quá, ký túc xá chưa mở cửa, trừ phi…em ngủ lại đây.”
Văn Tịch ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cao Hướng Bách cũng nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cao Hướng Bách thật thà nói: “Em yên tâm, mỗi người một giường, anh sẽ không làm gì em! Nhưng mà nếu như em muốn thuê một phòng riêng thì anh sẽ không đồng ý, anh không yên tâm một mình em ở một phòng, tự mình em quyết định.”
Cuối cùng, anh cho cô lựa chọn.
Anh đương nhiên tôn trọng quyết định của Văn Tịch.
Văn Tịch cắn môi mình suy nghĩ lúc lâu không lên tiếng.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm: “Vậy em ngủ lại đây! Mỗi người một giường…”
Dù gì cũng ngủ không bao lâu, cho nên chắc không vấn đề gì!
“Em chắc chắn không?”
Cao Hướng Bách lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Anh chắc chắn sẽ không làm gì em chứ…”
“Đương nhiên.”
Thật lòng mà nói thì trong lòng Hướng Bách cũng có chút kỳ vọng.
Với anh thì đương nhiên anh hy vọng cô có thể ở lại với anh, như vậy thì họ sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Dù gì thì đối với hai người họ, thời gian bên nhau vốn dĩ rất hiếm hoi.
“Vậy thì em sẽ ở lại…”
Cao Hướng Bách bỗng dưng cười lớn vuốt nhẹ vào má cô: “Được.”
Văn Tịch thẹn thùng cười theo.
Thực tế trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, muốn làm cô gái ngoan hiền, nhưng cũng muốn bên cạnh anh, đương nhiên chuyện gì cũng luôn phải có sự lựa chọn, cuối cùng cô quyết định ở lại với anh.
Dù gì thì đã giao hẹn là sẽ không làm gì.
“Em… để em gọi điện cho Huyền My trước, để mắc công cô ấy lo lắng.”
Văn Tịch nói xong, đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ gọi điện cho Huyền My.
“Huyền My, là tôi.”
Điện thoại vừa mới gọi thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy: “Văn Tịch, cậu với anh mình đi đâu vậy? Về ký túc xá chưa?”
“Chưa…”
Văn Tịch ấp a ấp úng trả lời.
“Tôi đã ở dưới lầu ký túc xá rồi, cậu khi nào về hả? Anh tôi có đưa cậu về không?”
“A… không.”
“Hả?”
“E, Huyền My à, tôi… tối nay tôi không về nha.”
“Hả?”
Huyền My ở đầu dây bên kia có chút bất ngờ: “Cậu không về ký túc xá vậy cậu ngủ ở đâu?”
“Tôi…”
“Ngủ cùng anh tôi?”
Huyền My lập tức nghi ngờ: “Văn Tịch, cậu đưa điện thoại cho anh tôi nghe!”
Cô đột nhiên nhớ lại những lời anh cô nói với mình trong bữa tiệc tự chọn năm ngoài, chết tiệt… anh hành động sớm vậy sao?!
“Huyền My, đây… đây không phải là ý của anh cậu…”
Nhất thời Văn Tịch không biết phải làm thế nào, ngược lại Cao Hướng Bách đã đoán được tình hình, lấy điện thoại từ tay Văn Tịch: “Để anh nói với Tiểu My.”
Văn Tịch đành đưa điện thoại cho Hướng Bách.
“Anh, anh như vậy là ý gì? Anh phải nói rõ ràng cho em biết, rốt cuộc anh muốn làm gì Văn Tịch hả?”
Huyền My có phần kích động ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nói xong cô mới cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Bữa trước em có hôn qua Huyền My một lần… chỉ là môi em chạm môi cô ấy…”
“…”
Cao Hướng Bách nâng mặt cô lên, lại hung hăng hôn cô một cái rồi thả cô ra, cười cười: “Không sao, lát nữa về đánh nó một trận là được rồi!!”
“…”
Bạo lực quá!!
Cao Hướng Bách kéo tay Văn Tịch tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tối hôm nay anh lại phải ở khách sạn một mình rồi…”
“…”
Tim Văn Tịch lại đập thình thịch.
Kiến thức tình yêu của Văn Tịch không thấp và khù khờ như Huyền My, nên đối với câu nói đầy ẩn ý này của đàn ông, cô vẫn có thể nghe hiểu được ẩn ý trong câu nói đó.
Tên này chắc không phải…muốn mời mình qua ngủ chung với anh ta chứ?!
“Anh… chắc ý của anh không phải muốn em…”
Văn Tịch nhịn không được lên tiếng hỏi anh.
Nhưng vừa nói dứt lời thì cô liền tự nghĩ sao mình không cắn lưỡi đi cho rồi.
“Muốn chứ!”
Cao Hướng Bách không hề che giấu: “Nhưng mà, muốn thì muốn, nhưng thực tế là thực tế, anh không thể yêu cầu em về khách sạn ngủ chung với anh được!”
“Nè!!”
Hai má Văn Tịch đỏ bừng: “Ai nói muốn ngủ cùng anh?”
Ánh mắt của Cao Hướng Bách có chút rực lửa, anh ôm lấy cô: “Đừng nữa nói này đề tài!”
Cơ thể anh có chút đơ cứng: “Nói nhiều mắc công anh suy nghĩ nhiều, rồi đến lúc đó trong đầu anh toàn những suy nghĩ không tốt! Hơn nữa nếu như em dám ngủ chung với anh, đêm đó chắc chắn anh sẽ không được ngủ…chắc chắn anh sẽ ngủ không được!”
Đương nhiên là anh cũng sẽ không đụng đến cô!
Dù sao thì đối với hai người họ mà nói thì cũng còn quá sớm.
Mối quan hệ của hai người họ cũng chỉ mới chính thức bắt đầu!
Làm quá e chỉ là khiến cho Văn Tịch sợ mà thôi!
Văn Tịch thẹn thùng đẩy anh ra: “Được rồi, đi thôi! Đưa anh về khách sạn.”
“Về phòng anh tâm sự chút, rồi mới đưa em về ký túc xá nha!”
Thế giới hai người đối với tình yêu mới chóm nở như hai người họ thì thật sự rất đáng quý!!
“Vậy cũng được!”
May mắn là khách sạn cách trường học rất gần.
Nhưng mà thông thường khách ở đây đều là những người thành đạt, vì dù sao thì hạ tầng và phong cách của khách sạn cũng rất tốt, nên giá cả cũng khá cao, cho nên sinh viên thông thường không thể ở đây được.
Lúc vừa mới bước vào cùng Cao Hướng Bách, thật sự Văn Tịch có chút thẹn, cô sợ bị những sinh viên khác trong trường nhìn thấy.
Bỗng nhiên cô hiểu được cảm giác thẹn thùng mà trước đây Huyền My kể khi lần đầu cô bước vào khách sạn cùng với Đình Hải.
Đúng là ngại thật.
Cô ngập ngùng đi theo Cao Hướng Bách vào khách sạn, rồi nhanh chóng bay vào thang máy, đứng nấp sau lưng Cao Hướng Bách.
Hướng Bách nhìn bộ dáng này của cô cảm thấy buồn cười: “Nè, em như vậy giống như lạy ông con ở bụt này, em có biết không?”
“Ý gì? Cái gì mà lạy ông con ở bụt này hà?”
“Ý là em rụt rè như muốn nói cho mọi người biết: giờ em đang theo anh vào khách sạn làm chuyện xấu!”
“…Em đâu có theo anh làm chuyện xấu gì đâu?!! Hai chúng ta cũng đâu phải đến để làm chuyện đó đâu?! Phòng này rõ ràng là một mình anh ở thôi mà!”
Cao Hướng Bách mở cửa phòng, thuận tay đặt thẻ vào khe để thẻ.
Balô anh bỏ đại trên bàn, nói Văn Tịch: “Cứ thoải mái ngồi.”
“Dạ.”
Văn Tịch có chút thẹn thùng đi theo Hướng Bách vào phòng, rồi tiến đến ngồi trên ghế sô pha.
Hướng Bách thuận tay đóng cửa phòng.
Trong phòng chỉ có cô và anh, Văn Tịch ngại ngùng không biết nên làm gì, có cảm giác đứng ngồi không xong.
Cứ cảm giác không gian có chút gì đó không được tự nhiên…
Cao Hướng Bách ngồi xuống góc bàn, nhìn cô dò xét, vẻ ngại ngùng, hồi hộp của cô đều không lọt qua khỏi mắt anh.
“Để anh pha cho em ly cà phê!”
Cao Hướng Bách lên tiếng.
Văn Tịch gật gật đầu: “Dạ.”
“Chỉ có loại hòa tan, nên em chịu khó nha.”
Cao Hướng Bách đứng ở quầy bar pha cà phê cho Văn Tịch.
“Không sao, em sao cũng được.”
Cao Hướng Bách chuẩn bị nấu nước.
Sau khi cắm điện, chân anh bước một hai bước sải chân đã yên vị kế bên Văn Tịch.
“Sao vậy? Em hồi hộp vậy, tưởng anh là yêu râu xanh sao?”
Cao Hướng Bách lơ đểnh cười hỏi cô.
“Không phải!”
Văn Tịch vội vàng giải thích: “Em không phải hồi hộp, mà là… có chút không quen… À, đúng rồi, lần này anh về ở lại đây bao lâu?”
“Không lâu, thậm chí có thể nói là thời gian có hơi cấp bách.”
“Hả?”
Mắt Văn Tịch hiện lên chút thất vọng: “Vậy cụ thể là khi nào đi?”
Cao Hướng Bách nhìn đồng hồ trên tay: “Bảy giờ sáng mai bay, tính từ giờ thì còn mười một tiếng nữa.”
“Vội như vậy sao?”
Văn Tịch có chút buồn, cụp mi xuống: “Em cứ tưởng ít nhất cũng phải hai ngày...”
“Không nỡ xa anh sao?”
Cao Hướng Bách cười trêu Văn Tịch.
Nhưng Văn Tịch lại cười không nổi.
Sáng mai vừa mở mắt đã phải đưa anh đi, từ lúc anh xuống máy bay đến lúc đưa anh đi, tính ra thời gian bên nhau chưa đến hai tiếng đồng hồ!
“Vậy còn anh?”
Văn Tịch truy hỏi ngược lại anh, giọng nói có phần trầm thấp: “Anh nỡ xa em không?”
Mắt Cao Hướng Bách thâm sâu, anh đưa tay kéo cô vào lòng: “Thật lòng anh rất muốn nhét em vào va ly rồi đóng gói mang theo đi luôn!”
Nghe xong Văn Tịch bật cười: “Vậy quên đi, va ly của anh chứa không nổi em đâu!”
Nói xong, cô nhanh chóng thoát ra khỏi ngực Cao Hướng Bách: “Sáng mai em sẽ đưa anh đi.”
"Không cần đâu! Sớm quá, lại mệt nữa, khỏi đưa anh.”
Cao Hướng Bách muốn cô có thể ngủ nhiều thêm lúc: “Anh năm giờ đã phải ra sân bay rồi.”
“Không được, em nhất định phải đưa anh đi!”
Văn Tịch kiên trì: “Sáng mai năm giờ em sẽ đến khách sạn tìm anh!”
“Sớm quá, anh không muốn em mệt, với lại, không lâu sau là đến kỳ nghỉ rồi, lúc đó anh sẽ trực tiếp bay qua đây đón em về nhà anh, được không?”
“Đến nhà anh sao?”
Văn Tịch nghĩ nghĩ lại có chút lo sợ: “Em cảm giác có chút kỳ lạ! Ba mẹ anh biết mối quan hệ của hai chúng ta, có khi nào nghĩ rằng chúng ta yêu sớm quá không? Rồi sẽ nghĩ em là đứa con gái không đàng hoàng thì sao?”
“Nếu như mà em vì hẹn hò với anh mà bị nói là không đàng hoàng thì chẳng phải em gái anh là hình mẫu của thành phần gái hư sao?”
“Chết… Huyền My mà biết anh nói cô ấy như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
“Em tuyệt đối không được nói cho Tiểu My biết, không thì anh tiêu đời!”
Nói xong Cao Hướng Bách đứng dậy đi pha cà phê cho Văn Tịch.
Văn Tịch đứng lên theo anh: “Để tự em làm!”
“Ngồi đó, không được động đậy, nước mới nấu sôi rất nóng!”
“Không sao…”
“Nghe lời, về chỗ ngồi!!”
“Dạ…”
Văn Tịch đành phải ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi ban đầu.
Sau đó, hai người lại nói chuyện qua lại một lúc sau, rất nhanh đồng hồ đã chỉ mười giờ.
Nữa tiếng nữa là ký túc xá trường sẽ đóng cửa.
“Không phải ký túc xá nữ sinh tụi em có giờ giới nghiêm sao?”
Cao Hướng Bách nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi Văn Tịch.
“Dạ.”
Văn Tịch thành thật gật đầu.
“Mấy giờ vậy?”
“Mười giờ rưỡi.”
“Vậy nhanh lên, anh đưa em về trước!”
Nói xong, Cao Hướng Bách đứng dậy cầm lấy áo khoác của Văn Tịch khoát lên cánh tay mình rồi nhìn Văn Tịch.
Nhưng Văn Tịch vẫn ngồi không hề nhúc nhích.
Sau lúc lâu, cô lên tiếng với giọng cực nhỏ: “Sáng mai năm giờ sớm quá, thầy quản viên ký túc xá vẫn chưa đến mở cửa, cho nên…”
Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng Cao Hướng Bách vẫn nghe rất rõ ràng.
Cao Hướng Bách ngẩn người.
Thoáng suy nghĩ lúc sau rồi anh ngồi thỏm xuống trước mặt Văn Tịch.
Ngang tầm nhìn với cô ngồi trên sô pha: “Năm giờ sớm quá, em biết mà, anh thật sự không muốn em thức quá sớm để đưa anh! Với lại giờ đang là cuối thu, sáng sớm sẽ rất lạnh.”
“Chính vì như vậy, nên em mới cần phải đưa anh đi! Sáng sớm lạnh như vậy, có em bên cạnh anh vẫn hay hơn là không có ai bên cạnh.”
Văn Tịch cũng có lý do riêng của cô.
Cao Hướng Bách nhìn cô lúc lâu: “Em muốn đưa anh đương nhiên là tốt rồi, nhưng với tình hình trước mặt, sáng sớm năm giờ sớm quá, ký túc xá chưa mở cửa, trừ phi…em ngủ lại đây.”
Văn Tịch ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cao Hướng Bách cũng nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cao Hướng Bách thật thà nói: “Em yên tâm, mỗi người một giường, anh sẽ không làm gì em! Nhưng mà nếu như em muốn thuê một phòng riêng thì anh sẽ không đồng ý, anh không yên tâm một mình em ở một phòng, tự mình em quyết định.”
Cuối cùng, anh cho cô lựa chọn.
Anh đương nhiên tôn trọng quyết định của Văn Tịch.
Văn Tịch cắn môi mình suy nghĩ lúc lâu không lên tiếng.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm: “Vậy em ngủ lại đây! Mỗi người một giường…”
Dù gì cũng ngủ không bao lâu, cho nên chắc không vấn đề gì!
“Em chắc chắn không?”
Cao Hướng Bách lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Anh chắc chắn sẽ không làm gì em chứ…”
“Đương nhiên.”
Thật lòng mà nói thì trong lòng Hướng Bách cũng có chút kỳ vọng.
Với anh thì đương nhiên anh hy vọng cô có thể ở lại với anh, như vậy thì họ sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Dù gì thì đối với hai người họ, thời gian bên nhau vốn dĩ rất hiếm hoi.
“Vậy thì em sẽ ở lại…”
Cao Hướng Bách bỗng dưng cười lớn vuốt nhẹ vào má cô: “Được.”
Văn Tịch thẹn thùng cười theo.
Thực tế trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, muốn làm cô gái ngoan hiền, nhưng cũng muốn bên cạnh anh, đương nhiên chuyện gì cũng luôn phải có sự lựa chọn, cuối cùng cô quyết định ở lại với anh.
Dù gì thì đã giao hẹn là sẽ không làm gì.
“Em… để em gọi điện cho Huyền My trước, để mắc công cô ấy lo lắng.”
Văn Tịch nói xong, đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ gọi điện cho Huyền My.
“Huyền My, là tôi.”
Điện thoại vừa mới gọi thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy: “Văn Tịch, cậu với anh mình đi đâu vậy? Về ký túc xá chưa?”
“Chưa…”
Văn Tịch ấp a ấp úng trả lời.
“Tôi đã ở dưới lầu ký túc xá rồi, cậu khi nào về hả? Anh tôi có đưa cậu về không?”
“A… không.”
“Hả?”
“E, Huyền My à, tôi… tối nay tôi không về nha.”
“Hả?”
Huyền My ở đầu dây bên kia có chút bất ngờ: “Cậu không về ký túc xá vậy cậu ngủ ở đâu?”
“Tôi…”
“Ngủ cùng anh tôi?”
Huyền My lập tức nghi ngờ: “Văn Tịch, cậu đưa điện thoại cho anh tôi nghe!”
Cô đột nhiên nhớ lại những lời anh cô nói với mình trong bữa tiệc tự chọn năm ngoài, chết tiệt… anh hành động sớm vậy sao?!
“Huyền My, đây… đây không phải là ý của anh cậu…”
Nhất thời Văn Tịch không biết phải làm thế nào, ngược lại Cao Hướng Bách đã đoán được tình hình, lấy điện thoại từ tay Văn Tịch: “Để anh nói với Tiểu My.”
Văn Tịch đành đưa điện thoại cho Hướng Bách.
“Anh, anh như vậy là ý gì? Anh phải nói rõ ràng cho em biết, rốt cuộc anh muốn làm gì Văn Tịch hả?”
Huyền My có phần kích động ở đầu dây bên kia điện thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook