Làm Vợ Bác Sĩ
-
Chương 589: Đã lâu không gặp
“Tiểu My, chúng ta…” Giọng nói của Đình Hải hơi khàn khàn, xen lẫn với bối rối: “Chúng ta cần thêm thời gian để suy nghĩ!”
Cần thêm thời gian để suy nghĩ…
Cần thêm thời gian để suy nghĩ, điều này mang ý nghĩ là chia tay ư?
Tiểu My cắn chặt môi, cô ấy cố gắng không để cho chính mình khóc thành tiếng trong điện thoại.
“Chúng ta tạm thời dừng lại, để cho chính bản thân mình và đối phương bình tĩnh! Phải thừa nhận rằng, bây giờ chúng ta đang đi sai đường, nếu tiếp tục cố chấp như thế, chúng ta sẽ không… Đi đến đâu cả.”
Trong điện thoại, hơi thở của Đình Hải nặng nề, đầu dây bên kia Tiểu My trầm mặc khiến cho anh ta cảm thấy giày vò.
Sau cùng…
Tiểu My lên tiếng: “Được rồi! Chúng ta nên có thêm thời gian để bình tĩnh lại…”
Trong giọng nói của cô ấy rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở.
Cô ấy thật đúng là cần thời gian để bình tĩnh lại!
Trong khoảng thời gian hơn một năm Đình Hải rời đi, Tiểu My cảm thấy chính bản thân mình giống như biến thành một con người khác vậy, cô ấy không còn hòa đồng, hoạt bát như trước nữa, tất cả thế giới của cô ấy đều dồn vào người đàn ông này, đối với Đình Hải mà nói, điều đó chẳng khác nào một chiếc vòng kim cô, một chiếc gông xiềng trên cổ, khiến cho anh ta không thở nổi.
(Vòng kim cô: Đường Tăng dùng nó để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây Du Ký, dùng để ví với việc trói buộc người khác.)
Điều này không chỉ khiến cho anh ta cảm thấy mệt mỏi, ngay cả chính bản thân cô ấy cũng mệt mỏi…
Giống như anh ta, cô ấy cần có thời gian nghỉ ngơi.
“Đình Hải, em còn có việc, không nói chuyện được với anh nữa! Sau này nếu anh có đột nhiên nhớ đến em thì hãy gọi điện cho em nhé… Hẹn gặp lại!”
Sau khi Tiểu My nói xong, trước khi anh ta lên tiếng, cô ấy đã cúp máy.
Vừa mới cúp điện thoại, Tiểu My không kiềm chế được, cô ấy ngồi xổm xuống mặt đất, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Cô ấy cảm thấy đau đớn, không ngừng khóc nức nở.
Văn Tịch mới từ trong phòng đi ra liền thấy Tiểu My ngồi khóc ở ban công, cô ấy bị dọa sợ, vội vàng chạy đến: “Xảy ra chuyện gì thế? Tiểu My à, làm sao cậu lại khóc thành bộ dạng này rồi?”
Văn Tịch không ngừng lau nước mắt cho Tiểu My, Tiểu My nhào vào trong ngực Văn Tịch, ôm cô ấy khóc đến mức cả người run rẩy: “Văn Tịch, Đình Hải không cần tớ nữa… Đình Hải, anh ấy không cần tớ nữa… Hu hu hu…”
Văn Tịch đứng ở đó ôm Tiểu My, cả người không nhúc nhích.
Trong đầu có hơi sửng sốt.
“Sao… Làm sao lại như thế? Hai người cãi nhau à?”
“Không phải là cãi nhau, là chia tay…”
“Chia… Chia tay ư?”
Văn Tịch sửng sốt ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu My, một lúc lâu sau, cô ấy còn chưa có lấy lại tinh thần: “Có chuyện gì thế? Sao hai người lại chia tay? Đình Hải, anh ấy yêu cậu như thế… Tiểu My, cậu suy nghĩ nhiều rồi!”
“Anh ấy nói, anh ấy cảm thấy mệt mỏi, anh ấy không muốn tiếp tục như thế nữa… Văn Tịch, đối với Đình Hải mà nói, tình cảm mà tớ dành cho anh ấy chỉ là một cái xiềng xích… Chỉ có thế mà thôi!”
Đêm nay, Văn Tịch ngồi bên cạnh Tiểu My ngơ ngác ở ban công gần hai tiếng.
“Tiểu My, nếu cậu và Đình Hải không thể ở bên nhau, tớ thật đúng là nghi ngờ liệu trên thế giới này có tồn tại thứ gọi là tình yêu hay không…”
Văn Tịch dựa đầu vào tường, tự mình lẩm bẩm.
Tiểu My cười khổ: “Nếu không có tình yêu, sao bây giờ trong tim mình lại đau đớn như vậy chứ?”
Loại cảm giác này… Giống như trái tim bị ai đó xé rách ra, đau đến mức không thở nổi.
“Tiểu My à…”
Vành mắt Văn Tịch đỏ ngầu: “Cậu và Đình Hải chỉ cần kiên trì thêm chưa đến nửa năm nữa liền có thể ở bên nhau, vì sao vào lúc này hai người lại lựa chọn từ bỏ?”
Tiểu My hít một hơi thật sâu.
Cô ấy cảm thấy trước ngực rất đau đớn…
“Đình Hải cần tự do…”
Cô ấy không muốn mình trở thành xiềng xích khóa anh ta lại.
Thật ra chiếc xiềng xích này không chỉ khóa Đình Hải, mà còn có cả chính bản thân cô ấy nữa!
Cô ấy và Đình Hải đều cần trưởng thành!
Sau khi Tiểu My thất tình, cô ấy đọc một cuốn tiểu thuyết có tên “nhớ về tháng ngày xưa cũ” của nhà văn Trương Ái Linh.
Trong đó có một đoạn văn đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cô ấy.
“Em không dồn hết tâm trí mình để nhớ đến anh, bởi em biết nên cảm ơn ông trời cho ta được gặp gỡ, chuyện đã qua thì nên buông bỏ khỏi lòng. Chỉ là trong vô vàn khoảnh khắc nhỏ, em sẽ đột nhiên nhớ đến anh, như lúc xem một bộ phim, nghe một bài hát, đọc một lời ca, bước trên con đường từng đi qua và vô số lần nhắm mắt sẽ nhớ lại.
Đoạn văn này diễn tả rất đúng tâm trạng bây giờ của Tiểu My.
Từ sau ngày hai người quyết định suy nghĩ lại, bọn họ không liên lạc với nhau nữa.
Cô ấy không lên zalo, không đăng nhập messenger, cũng không lướt facebook nữa, thậm chí cô ấy còn đổi cả số điện thoại.
Cô ấy làm những việc này là để nghiêm khắc hơn với chính bản thân mình!
Bởi vì cô ấy sợ chính mình không kiềm nén được đến tìm anh ta, cầu xin anh ta, sau đó lại tiếp tục dây dưa với anh ta, buộc chặt lấy anh ta… Cô ấy không biết Đình Hải có liên lạc với mình hay không, đại khái là không!
Thời gian không bị cô ấy quấy rầy, có lẽ anh ta sống rất thoải mái!
…
Thời gian chậm rãi trôi qua trong giày vò.
Cuộc sống của Tiểu My dường như không thay đổi gì, lại giống như tất cả đều thay đổi.
Cô ấy bắt đầu tham gia vào các hoạt động tập thể, hòa đồng với các bạn học, cuộc sống của cô ấy bắt đầu không chỉ đơn giản là internet nữa, cô ấy có những mối quan hệ trong cuộc sống thực tế, thậm chí cô ấy thỉnh thoảng sẽ cùng với mấy bạn nữ sinh trong lớp đi tham gia các hoạt động hữu nghị với nam sinh khoa khác.
Mặc dù không có nam sinh nào khiến cho cô ấy rung động, nhưng Tiểu My không còn bài xích việc nói chuyện và tiếp xúc với nam sinh như lúc trước.
Dựa theo cách nói của Văn Tịch, đó chính là: “Tớ cảm thấy dáng vẻ của cậu bây giờ mới là Tiểu My mà tớ biết năm đó.”
Có lẽ mỗi người con gái phải trải qua một lần thất bại trong tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm, mới có thể học được cách trưởng thành hơn trong tình yêu!
Tiểu My rất rõ ràng, bây giờ cuộc sống của cô ấy trôi qua rất nhẹ nhàng, thoải mái… Không lo lắng, không ràng buộc, trong đầu không cần từng giây từng phút nghĩ tới người nào đó… Nhưng chỉ có chính bản thân cô ấy mới biết, mỗi khi trời tối, ở trong giấc mơ của cô ấy, luôn có một gương mặt quen thuộc xuất hiện!
Ở trong mơ, quan hệ của bọn họ vẫn tốt như thế, hai người không cảm thấy mệt mỏi, chán ghét nhau, chỉ có tình yêu và tiếng cười.
Buổi sáng, mỗi khi thức dậy, trong lòng cô ấy thường cảm thấy trống rỗng rất lâu…
Chia tay anh ta không chỉ đơn giản là việc đẩy một người mình từng yêu sâu đậm ra khỏi cuộc sống của bản thân, mà chính là… Dùng tay lấy đi trái tim của chính mình!
Đau, đau đớn, cô đơn, trống rỗng…
Có rất nhiều từ ngữ, nhưng không cách nào có thể hình dung ra được cảm giác trong lòng bạn.
Chỉ khi bạn thật sự trải qua, bạn mới có thể hiểu được cảm giác đó.
Sau mấy chục phút nằm trằn trọc trên giường, Tiểu My vén chăn lên, đi xuống giường, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
“Tiểu My à…”
Đúng lúc này, cửa phòng bị Văn Tịch đẩy ra từ bên ngoài.
“Sao thế?”
Tiểu My quay đầu liếc thoáng qua cô ấy.
“Cậu khóc đấy à? Sao mắt cậu đỏ vậy?”
Văn Tịch dường như đã phát hiện ra điểm khác thường của Tiểu My.
“Không có đâu!”
Tiểu My vội vàng phủ nhận: “Tớ mơ thấy ác mộng, cho nên giật mình tỉnh lại.”
Đúng thế!
Đối với cô ấy mà nói, giấc mơ có Đình Hải đều là ác mộng! Là cơn ác mộng khi cô ấy thức dậy.
Chỉ có trong lòng cô ấy mới biết, trong mơ vui vẻ bao nhiêu, giây phút khi cô ấy thức dậy này, liền có bấy nhiêu đau khổ!
“Ác mộng không có thật, chỉ là mơ mà thôi.”
Văn Tịch vội vàng an ủi cô ấy.
“Cậu đến tìm tớ có việc gì không?”
Tiểu My hỏi cô ấy.
Văn Tịch dừng một lúc, liếc thoáng qua Tiểu My, sau đó suy nghĩ một lúc, dáng vẻ muốn nói lại thôi: “Tiểu My…”
Văn Tịch đứng tựa ở khung cửa nhà vệ sinh nhìn Tiểu My đang chuẩn bị đánh răng, cuối cùng cô ấy không nhịn được, vẫn lên tiếng nói: “Cậu có biết không, nhóm du học sinh qua Pháp trao đổi… Đã… Về nước trước dự định rồi!”
Động tác đánh răng của Tiểu My hơi dừng lại.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Văn Tịch.
Vẻ mặt đờ đẫn.
Văn Tịch khẽ gật đầu.
Tiểu My cứng đờ, một lúc sau, cô ấy mới lấy lại tinh thần, tiếp tục đánh răng.
Trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
Dường như cô ấy chưa từng nghe thấy Văn Tịch nói gì, chỉ là động tác đánh răng của cô ấy nhanh hơn.
Bàn chải chà lên trên hàm răng trắng noãn của cô ấy, chạm đến lợi khiến cho máu chảy, nhưng hình như Tiểu My không phát hiện ra, cô ấy vẫn giống như trước, không ngừng đánh răng, thậm chí động tác ở trên tay cô ấy còn tăng nhanh hơn.
“Tiểu My!”
“?”
Tiểu My quay đầu nhìn Văn Tịch.
Văn Tịch chỉ vào hàm răng của cô ấy: “Cậu đừng đánh răng nữa, chảy máu rồi đó…”
Tiểu My bỗng nhiên kịp phản ứng, nhìn vào trong gương, lúc này cô ấy mới phát hiện ra, bọt kem đánh răng trong miệng cô ấy đã sớm lẫn máu.
“Tớ không sao đâu!”
Tiểu My cong môi cười, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng mình ra: “Tớ bị nóng trong người, không sao, mỗi ngày đều như thế…”
Văn Tịch liếc thoáng qua cô ấy, thở dài một hơi, vỗ vai cô ấy rồi nói: “Được rồi, cậu nhanh rửa mặt, chúng ta chuẩn bị ăn sáng rồi đi học.”
“… Ừ.”
Tiểu My hoảng hốt rửa mặt, sau đó cô ấy cầm sách vở đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị gọi Văn Tịch đi ăn sáng, nào biết Chu Kiều xông ra: “Tiểu My, cậu có biết gì không, Đình Hải nhà cậu về rồi đó!”
Vẻ mặt Tiểu My đờ đẫn một lát, cô ấy rõ ràng hơi giật mình.
Một lúc sau, cô ấy mới thản nhiên trả lời một câu: “Đã từ lâu, tớ không còn quan tâm đến chuyện của anh ấy nữa! Tớ đi ra ngoài ăn sáng đây!
Tiểu My không gọi Văn Tịch đi cùng, cô ấy hốt hoảng chạy ra ngoài ký túc xá.
Đình Hải…
Đình Hải…
Cái tên mà mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều quanh quẩn trong tâm trí cô ấy… Cái tên dường như được dùng dao khắc sâu vào trong máu thịt của cô ấy… Tiểu My chạy trối chết ra khỏi ký túc xá, cô ấy cầm theo sách vở, ngơ ngác đi về phía căn tin.
Đình Hải trở về rồi.
Tim cô ấy đập thình thịch.
Anh ta thật sự trở về rồi à?
Không phải còn hai tháng nữa, anh ta mới hoàn thành khóa học của mình sao?
Anh ta trở về rồi thì sao chứ? Trở về rồi, chẳng qua cũng chỉ là… Một lần nữa tách ra mà thôi!
Thời gian gần hai năm, cô ấy là sinh viên năm hai, Đình Hải… Học năm thứ tư đại học!
Anh ta đã từng nói anh ta muốn làm nghiên cứu sinh của trường, bây giờ không biết anh ta có còn nhớ rõ ước hẹn đó nữa hay không… Hoặc là nói, anh ta có còn giữ lời hứa này hay không.
“Đàn anh Đình Hải!”
Bỗng nhiên, Tiểu My nghe thấy được một nữ sinh ngạc nhiên gọi: “Các anh thật sự trở về rồi sao? Đã lâu không gặp…”
“Ừ, tôi đã trở về.”
Giọng nói tràn ngập từ tính của Đình Hải bỗng nhiên vang lên sau lưng Tiểu My.
Giây phút này, dường như có một trái bom, “đoàng” một tiếng, nổ tung trong đầu Tiểu My.
Trong nháy mắt, cô ấy cảm thấy đầu óc mình trống rỗng!
Tiểu My dừng bước, cả người cứng ngắc.
Ma xui quỷ khiến, cô ấy quay đầu lại…
Nhìn thấy được, phía sau cô ấy khoảng mười mét… Đình Hải đang đứng ở đó!
Giây phút này, nước mắt Tiểu My thiếu chút nữa đã giống như nước lũ, không ngừng dâng lên.
Thế nhưng, cô ấy đè nén chính mình, không cho phép mình khóc!
Cô ấy không thể khóc, cô ấy không thể khóc ở trước mặt Đình Hải.
Đình Hải vẫn là nam thần được đông đảo nữ sinh yêu thích, anh ta đi đến chỗ nào, đều là điểm sáng ở đó.
Đình Hải mặc một chiếc áo phông đơn giản kết hợp với quần bò, tóc được cắt ngắn, nhìn rất có tinh thần.
Giống như dáng vẻ mà cô ấy nhìn thấy từ nửa năm trước, không thay đổi gì nhiều, chỉ thêm mấy phần trưởng thành.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt Tiểu My, nhìn không chớp mắt.
Trong ánh mắt của anh ta chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp…
Từng gợn sóng nhỏ khẽ chạm vào trái tim của Tiểu My, khiến cho trong lúc nhất thời, cô ấy không biết nên làm gì cho phải.
Một lúc sau…
Cô ấy thản nhiên gật đầu với anh ta.
Có thể coi đây là chào hỏi.
Sau đó cô ấy dự định quay người chuẩn bị rời đi.
“Tiểu My!”
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, gọi Tiểu My lại.
“Thật đúng là em sao? Nhóc con, hai năm không gặp, tóc em đã dài như vậy rồi!!”
Ngoại trừ Kỳ tùy tiện ra thì còn ai vào đây nữa?
Anh ta xông lên, thoải mái để tay lên bả vai Tiểu My, nhếch môi cười nói: “Không nhìn ra, lúc tên nhóc này làm con gái… Đúng là rất xinh đẹp!”
Cần thêm thời gian để suy nghĩ…
Cần thêm thời gian để suy nghĩ, điều này mang ý nghĩ là chia tay ư?
Tiểu My cắn chặt môi, cô ấy cố gắng không để cho chính mình khóc thành tiếng trong điện thoại.
“Chúng ta tạm thời dừng lại, để cho chính bản thân mình và đối phương bình tĩnh! Phải thừa nhận rằng, bây giờ chúng ta đang đi sai đường, nếu tiếp tục cố chấp như thế, chúng ta sẽ không… Đi đến đâu cả.”
Trong điện thoại, hơi thở của Đình Hải nặng nề, đầu dây bên kia Tiểu My trầm mặc khiến cho anh ta cảm thấy giày vò.
Sau cùng…
Tiểu My lên tiếng: “Được rồi! Chúng ta nên có thêm thời gian để bình tĩnh lại…”
Trong giọng nói của cô ấy rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở.
Cô ấy thật đúng là cần thời gian để bình tĩnh lại!
Trong khoảng thời gian hơn một năm Đình Hải rời đi, Tiểu My cảm thấy chính bản thân mình giống như biến thành một con người khác vậy, cô ấy không còn hòa đồng, hoạt bát như trước nữa, tất cả thế giới của cô ấy đều dồn vào người đàn ông này, đối với Đình Hải mà nói, điều đó chẳng khác nào một chiếc vòng kim cô, một chiếc gông xiềng trên cổ, khiến cho anh ta không thở nổi.
(Vòng kim cô: Đường Tăng dùng nó để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây Du Ký, dùng để ví với việc trói buộc người khác.)
Điều này không chỉ khiến cho anh ta cảm thấy mệt mỏi, ngay cả chính bản thân cô ấy cũng mệt mỏi…
Giống như anh ta, cô ấy cần có thời gian nghỉ ngơi.
“Đình Hải, em còn có việc, không nói chuyện được với anh nữa! Sau này nếu anh có đột nhiên nhớ đến em thì hãy gọi điện cho em nhé… Hẹn gặp lại!”
Sau khi Tiểu My nói xong, trước khi anh ta lên tiếng, cô ấy đã cúp máy.
Vừa mới cúp điện thoại, Tiểu My không kiềm chế được, cô ấy ngồi xổm xuống mặt đất, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Cô ấy cảm thấy đau đớn, không ngừng khóc nức nở.
Văn Tịch mới từ trong phòng đi ra liền thấy Tiểu My ngồi khóc ở ban công, cô ấy bị dọa sợ, vội vàng chạy đến: “Xảy ra chuyện gì thế? Tiểu My à, làm sao cậu lại khóc thành bộ dạng này rồi?”
Văn Tịch không ngừng lau nước mắt cho Tiểu My, Tiểu My nhào vào trong ngực Văn Tịch, ôm cô ấy khóc đến mức cả người run rẩy: “Văn Tịch, Đình Hải không cần tớ nữa… Đình Hải, anh ấy không cần tớ nữa… Hu hu hu…”
Văn Tịch đứng ở đó ôm Tiểu My, cả người không nhúc nhích.
Trong đầu có hơi sửng sốt.
“Sao… Làm sao lại như thế? Hai người cãi nhau à?”
“Không phải là cãi nhau, là chia tay…”
“Chia… Chia tay ư?”
Văn Tịch sửng sốt ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu My, một lúc lâu sau, cô ấy còn chưa có lấy lại tinh thần: “Có chuyện gì thế? Sao hai người lại chia tay? Đình Hải, anh ấy yêu cậu như thế… Tiểu My, cậu suy nghĩ nhiều rồi!”
“Anh ấy nói, anh ấy cảm thấy mệt mỏi, anh ấy không muốn tiếp tục như thế nữa… Văn Tịch, đối với Đình Hải mà nói, tình cảm mà tớ dành cho anh ấy chỉ là một cái xiềng xích… Chỉ có thế mà thôi!”
Đêm nay, Văn Tịch ngồi bên cạnh Tiểu My ngơ ngác ở ban công gần hai tiếng.
“Tiểu My, nếu cậu và Đình Hải không thể ở bên nhau, tớ thật đúng là nghi ngờ liệu trên thế giới này có tồn tại thứ gọi là tình yêu hay không…”
Văn Tịch dựa đầu vào tường, tự mình lẩm bẩm.
Tiểu My cười khổ: “Nếu không có tình yêu, sao bây giờ trong tim mình lại đau đớn như vậy chứ?”
Loại cảm giác này… Giống như trái tim bị ai đó xé rách ra, đau đến mức không thở nổi.
“Tiểu My à…”
Vành mắt Văn Tịch đỏ ngầu: “Cậu và Đình Hải chỉ cần kiên trì thêm chưa đến nửa năm nữa liền có thể ở bên nhau, vì sao vào lúc này hai người lại lựa chọn từ bỏ?”
Tiểu My hít một hơi thật sâu.
Cô ấy cảm thấy trước ngực rất đau đớn…
“Đình Hải cần tự do…”
Cô ấy không muốn mình trở thành xiềng xích khóa anh ta lại.
Thật ra chiếc xiềng xích này không chỉ khóa Đình Hải, mà còn có cả chính bản thân cô ấy nữa!
Cô ấy và Đình Hải đều cần trưởng thành!
Sau khi Tiểu My thất tình, cô ấy đọc một cuốn tiểu thuyết có tên “nhớ về tháng ngày xưa cũ” của nhà văn Trương Ái Linh.
Trong đó có một đoạn văn đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cô ấy.
“Em không dồn hết tâm trí mình để nhớ đến anh, bởi em biết nên cảm ơn ông trời cho ta được gặp gỡ, chuyện đã qua thì nên buông bỏ khỏi lòng. Chỉ là trong vô vàn khoảnh khắc nhỏ, em sẽ đột nhiên nhớ đến anh, như lúc xem một bộ phim, nghe một bài hát, đọc một lời ca, bước trên con đường từng đi qua và vô số lần nhắm mắt sẽ nhớ lại.
Đoạn văn này diễn tả rất đúng tâm trạng bây giờ của Tiểu My.
Từ sau ngày hai người quyết định suy nghĩ lại, bọn họ không liên lạc với nhau nữa.
Cô ấy không lên zalo, không đăng nhập messenger, cũng không lướt facebook nữa, thậm chí cô ấy còn đổi cả số điện thoại.
Cô ấy làm những việc này là để nghiêm khắc hơn với chính bản thân mình!
Bởi vì cô ấy sợ chính mình không kiềm nén được đến tìm anh ta, cầu xin anh ta, sau đó lại tiếp tục dây dưa với anh ta, buộc chặt lấy anh ta… Cô ấy không biết Đình Hải có liên lạc với mình hay không, đại khái là không!
Thời gian không bị cô ấy quấy rầy, có lẽ anh ta sống rất thoải mái!
…
Thời gian chậm rãi trôi qua trong giày vò.
Cuộc sống của Tiểu My dường như không thay đổi gì, lại giống như tất cả đều thay đổi.
Cô ấy bắt đầu tham gia vào các hoạt động tập thể, hòa đồng với các bạn học, cuộc sống của cô ấy bắt đầu không chỉ đơn giản là internet nữa, cô ấy có những mối quan hệ trong cuộc sống thực tế, thậm chí cô ấy thỉnh thoảng sẽ cùng với mấy bạn nữ sinh trong lớp đi tham gia các hoạt động hữu nghị với nam sinh khoa khác.
Mặc dù không có nam sinh nào khiến cho cô ấy rung động, nhưng Tiểu My không còn bài xích việc nói chuyện và tiếp xúc với nam sinh như lúc trước.
Dựa theo cách nói của Văn Tịch, đó chính là: “Tớ cảm thấy dáng vẻ của cậu bây giờ mới là Tiểu My mà tớ biết năm đó.”
Có lẽ mỗi người con gái phải trải qua một lần thất bại trong tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm, mới có thể học được cách trưởng thành hơn trong tình yêu!
Tiểu My rất rõ ràng, bây giờ cuộc sống của cô ấy trôi qua rất nhẹ nhàng, thoải mái… Không lo lắng, không ràng buộc, trong đầu không cần từng giây từng phút nghĩ tới người nào đó… Nhưng chỉ có chính bản thân cô ấy mới biết, mỗi khi trời tối, ở trong giấc mơ của cô ấy, luôn có một gương mặt quen thuộc xuất hiện!
Ở trong mơ, quan hệ của bọn họ vẫn tốt như thế, hai người không cảm thấy mệt mỏi, chán ghét nhau, chỉ có tình yêu và tiếng cười.
Buổi sáng, mỗi khi thức dậy, trong lòng cô ấy thường cảm thấy trống rỗng rất lâu…
Chia tay anh ta không chỉ đơn giản là việc đẩy một người mình từng yêu sâu đậm ra khỏi cuộc sống của bản thân, mà chính là… Dùng tay lấy đi trái tim của chính mình!
Đau, đau đớn, cô đơn, trống rỗng…
Có rất nhiều từ ngữ, nhưng không cách nào có thể hình dung ra được cảm giác trong lòng bạn.
Chỉ khi bạn thật sự trải qua, bạn mới có thể hiểu được cảm giác đó.
Sau mấy chục phút nằm trằn trọc trên giường, Tiểu My vén chăn lên, đi xuống giường, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
“Tiểu My à…”
Đúng lúc này, cửa phòng bị Văn Tịch đẩy ra từ bên ngoài.
“Sao thế?”
Tiểu My quay đầu liếc thoáng qua cô ấy.
“Cậu khóc đấy à? Sao mắt cậu đỏ vậy?”
Văn Tịch dường như đã phát hiện ra điểm khác thường của Tiểu My.
“Không có đâu!”
Tiểu My vội vàng phủ nhận: “Tớ mơ thấy ác mộng, cho nên giật mình tỉnh lại.”
Đúng thế!
Đối với cô ấy mà nói, giấc mơ có Đình Hải đều là ác mộng! Là cơn ác mộng khi cô ấy thức dậy.
Chỉ có trong lòng cô ấy mới biết, trong mơ vui vẻ bao nhiêu, giây phút khi cô ấy thức dậy này, liền có bấy nhiêu đau khổ!
“Ác mộng không có thật, chỉ là mơ mà thôi.”
Văn Tịch vội vàng an ủi cô ấy.
“Cậu đến tìm tớ có việc gì không?”
Tiểu My hỏi cô ấy.
Văn Tịch dừng một lúc, liếc thoáng qua Tiểu My, sau đó suy nghĩ một lúc, dáng vẻ muốn nói lại thôi: “Tiểu My…”
Văn Tịch đứng tựa ở khung cửa nhà vệ sinh nhìn Tiểu My đang chuẩn bị đánh răng, cuối cùng cô ấy không nhịn được, vẫn lên tiếng nói: “Cậu có biết không, nhóm du học sinh qua Pháp trao đổi… Đã… Về nước trước dự định rồi!”
Động tác đánh răng của Tiểu My hơi dừng lại.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Văn Tịch.
Vẻ mặt đờ đẫn.
Văn Tịch khẽ gật đầu.
Tiểu My cứng đờ, một lúc sau, cô ấy mới lấy lại tinh thần, tiếp tục đánh răng.
Trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
Dường như cô ấy chưa từng nghe thấy Văn Tịch nói gì, chỉ là động tác đánh răng của cô ấy nhanh hơn.
Bàn chải chà lên trên hàm răng trắng noãn của cô ấy, chạm đến lợi khiến cho máu chảy, nhưng hình như Tiểu My không phát hiện ra, cô ấy vẫn giống như trước, không ngừng đánh răng, thậm chí động tác ở trên tay cô ấy còn tăng nhanh hơn.
“Tiểu My!”
“?”
Tiểu My quay đầu nhìn Văn Tịch.
Văn Tịch chỉ vào hàm răng của cô ấy: “Cậu đừng đánh răng nữa, chảy máu rồi đó…”
Tiểu My bỗng nhiên kịp phản ứng, nhìn vào trong gương, lúc này cô ấy mới phát hiện ra, bọt kem đánh răng trong miệng cô ấy đã sớm lẫn máu.
“Tớ không sao đâu!”
Tiểu My cong môi cười, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng mình ra: “Tớ bị nóng trong người, không sao, mỗi ngày đều như thế…”
Văn Tịch liếc thoáng qua cô ấy, thở dài một hơi, vỗ vai cô ấy rồi nói: “Được rồi, cậu nhanh rửa mặt, chúng ta chuẩn bị ăn sáng rồi đi học.”
“… Ừ.”
Tiểu My hoảng hốt rửa mặt, sau đó cô ấy cầm sách vở đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị gọi Văn Tịch đi ăn sáng, nào biết Chu Kiều xông ra: “Tiểu My, cậu có biết gì không, Đình Hải nhà cậu về rồi đó!”
Vẻ mặt Tiểu My đờ đẫn một lát, cô ấy rõ ràng hơi giật mình.
Một lúc sau, cô ấy mới thản nhiên trả lời một câu: “Đã từ lâu, tớ không còn quan tâm đến chuyện của anh ấy nữa! Tớ đi ra ngoài ăn sáng đây!
Tiểu My không gọi Văn Tịch đi cùng, cô ấy hốt hoảng chạy ra ngoài ký túc xá.
Đình Hải…
Đình Hải…
Cái tên mà mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều quanh quẩn trong tâm trí cô ấy… Cái tên dường như được dùng dao khắc sâu vào trong máu thịt của cô ấy… Tiểu My chạy trối chết ra khỏi ký túc xá, cô ấy cầm theo sách vở, ngơ ngác đi về phía căn tin.
Đình Hải trở về rồi.
Tim cô ấy đập thình thịch.
Anh ta thật sự trở về rồi à?
Không phải còn hai tháng nữa, anh ta mới hoàn thành khóa học của mình sao?
Anh ta trở về rồi thì sao chứ? Trở về rồi, chẳng qua cũng chỉ là… Một lần nữa tách ra mà thôi!
Thời gian gần hai năm, cô ấy là sinh viên năm hai, Đình Hải… Học năm thứ tư đại học!
Anh ta đã từng nói anh ta muốn làm nghiên cứu sinh của trường, bây giờ không biết anh ta có còn nhớ rõ ước hẹn đó nữa hay không… Hoặc là nói, anh ta có còn giữ lời hứa này hay không.
“Đàn anh Đình Hải!”
Bỗng nhiên, Tiểu My nghe thấy được một nữ sinh ngạc nhiên gọi: “Các anh thật sự trở về rồi sao? Đã lâu không gặp…”
“Ừ, tôi đã trở về.”
Giọng nói tràn ngập từ tính của Đình Hải bỗng nhiên vang lên sau lưng Tiểu My.
Giây phút này, dường như có một trái bom, “đoàng” một tiếng, nổ tung trong đầu Tiểu My.
Trong nháy mắt, cô ấy cảm thấy đầu óc mình trống rỗng!
Tiểu My dừng bước, cả người cứng ngắc.
Ma xui quỷ khiến, cô ấy quay đầu lại…
Nhìn thấy được, phía sau cô ấy khoảng mười mét… Đình Hải đang đứng ở đó!
Giây phút này, nước mắt Tiểu My thiếu chút nữa đã giống như nước lũ, không ngừng dâng lên.
Thế nhưng, cô ấy đè nén chính mình, không cho phép mình khóc!
Cô ấy không thể khóc, cô ấy không thể khóc ở trước mặt Đình Hải.
Đình Hải vẫn là nam thần được đông đảo nữ sinh yêu thích, anh ta đi đến chỗ nào, đều là điểm sáng ở đó.
Đình Hải mặc một chiếc áo phông đơn giản kết hợp với quần bò, tóc được cắt ngắn, nhìn rất có tinh thần.
Giống như dáng vẻ mà cô ấy nhìn thấy từ nửa năm trước, không thay đổi gì nhiều, chỉ thêm mấy phần trưởng thành.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt Tiểu My, nhìn không chớp mắt.
Trong ánh mắt của anh ta chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp…
Từng gợn sóng nhỏ khẽ chạm vào trái tim của Tiểu My, khiến cho trong lúc nhất thời, cô ấy không biết nên làm gì cho phải.
Một lúc sau…
Cô ấy thản nhiên gật đầu với anh ta.
Có thể coi đây là chào hỏi.
Sau đó cô ấy dự định quay người chuẩn bị rời đi.
“Tiểu My!”
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, gọi Tiểu My lại.
“Thật đúng là em sao? Nhóc con, hai năm không gặp, tóc em đã dài như vậy rồi!!”
Ngoại trừ Kỳ tùy tiện ra thì còn ai vào đây nữa?
Anh ta xông lên, thoải mái để tay lên bả vai Tiểu My, nhếch môi cười nói: “Không nhìn ra, lúc tên nhóc này làm con gái… Đúng là rất xinh đẹp!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook